Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường
Chương 13: Làm cống hiến cho xã hội
Hắn đã không cần băng vải, vết thương lấy tốc độ quỷ dị khôi phục, tôi còn cố ý đến hỏi Harris loại tốc độ này có phải là bình thường hay không.
Harris từ đầu tới cuối dùng ánh mắt… đáng sợ nói không nên lời nhìn tôi một lượt
“Này Miru, cháu cứ mơ mơ màng màng như thế sẽ làm người ta lo lắng đấy, vết thương của thằng nhóc kia hôm nay mới lành, bác còn cảm thấy chậm, kỳ thật hôm sau ngày bác giúp hắn giải phẫu đã có thể văng hắn ra rồi, trong vòng 3 ngày, nhất định hắn sẽ khỏe như voi ấy. Aiz, Miru đáng thương."
“Nào có khoa trương như bác nói, đó là tốc độ khôi phục bình thường sao? Ông già Harris này, bác chỉ là không thích hắn mà thôi." đôi khi, lối suy nghĩ và hành động của Harris rất lạ lùng, theo như ông nói thì có còn coi là người không.
“Hừ, cũng chỉ có cháu coi hắn bình thường."
Dù thế nào thì xem như tôi đã nuôi hắn lành lặn rồi, trọng trách được dỡ xuống thật thoải mái. Sau đó tôi bắt đầu chú ý một vài cơ hội làm việc, dựa vào mấy dấu vết ngẫu nhiên, tôi phỏng đoán hắn là một đứa trẻ mồ côi đáng thương không nhà để về, nhất thời vô ý đi lạc đường, bị người ta đánh trọng thương nằm ở cửa nhà tôi. Nếu tôi đã cứu hắn thì cũng nên giúp hắn mấy chuyện này, đầu tiên là tìm việc đứng đắn cho hắn làm nuôi thân, làm hắn không còn muốn lang thang nữa, thấy hắn thích đọc sách như vậy thì nhất định có lòng tiến tới. Như có thể đoán được sẽ có một thanh niên tinh anh cho xã hội, tôi bỗng thấy vinh dự.
Tìm thời gian nào đó mà tôi cho là rất tốt, chúng tôi ăn cơm chiều xong, hắn ăn no thì tâm tình sẽ tốt.
Tôi thử hỏi: “Trước kia, lúc đến trường, cậu học đến năm cấp mấy?"
“Đến trường?"
Tôi nhìn nhầm sao, sao khóe mắt hắn lại hơi hơi nhíu lại, đó là cử động nhỏ khi hắn không hiểu.
“Đừng nói là cậu chưa từng đi học đấy nhé." khóe mắt tôi còn nhíu chặt hơn cả hắn, không lẽ tôi nhặt được một thiên tài tự học?
“Theo lý luận mà nói thì nơi đó không có trường học."
Cái gì mà lý luận, cậu đừng có tỏ ra vô tội như vậy.
Đầu tôi bắt đầu đau, thì ra thế giới này còn có nông thôn bần cùng như vậy, ngay cả cái trường học cũng không mở được, bộ giáo dục làm ăn thế nào thế không biết, chậm trễ tiền đồ của người ta thì nên đi mổ bụng luôn đi!
“Vậy lúc trước, cậu làm công việc gì?"
“Công việc?"
Vô tội vô tội --
“Sao? Không làm công việc thì cậu ăn bằng cái gì?" Không cha không mẹ không tự mình nuôi mình, không lẽ còn có thân thích khác?
“Cướp đoạt." Những lời này nói cực lanh lẹ.
“Cướp..." ngay cả khóe miệng tôi cũng sụp, thật hay giả vậy.
Hắn cười dịu như là nghĩ tới cái gì tốt đẹp vậy “Đúng vậy, lúc đầu thì không có biện pháp, không có nhiều khả năng kiếm ăn, sau đó gắng gượng xông lên đánh chết toàn bộ địch, cuộc sống mới tính là rất tốt. Hiện tại thì không cần, có vài đồng bọn đánh tiên phong, tôi ngẫu nhiên ở phía sau chỉ huy một chút là được."
“À, là thế à." hồn của tôi đã bay hơn phân nửa, không hiểu sao khi hiếm có thấy được hắn thật sự cao hứng nhưng mà lại là đang nói về…, là vì nơi này không phải Trái Đất? Hay là sự khác nhau giữa tôi và người trẻ tuổi đã xa nhau đến tận hai đầu của thế giới rồi?
“Đúng rồi, việc buôn bán cũng là một loại công việc sao?" hắn đấm nắm đấm phải lên lòng bàn tay trái một cái, dáng vẻ ‘đó cũng là công việc đấy‘.
Tôi mừng rỡ “Cậu làm việc buôn bán? Đó cũng là công việc có tiền đồ sáng lạn, có rất nhiều người thành công nhờ buôn bán làm giàu, bảng xếp hạng mười tỉ phú thế giới đều làm việc buôn bán, cậu buôn bán thứ gì?" Hiếm khi nghe thấy hắn nói một câu có thể lý giải.
“Chỉ là có khi không cẩn thận cướp quá nhiều, có vài thứ không thích thì ném vào chợ đen bán, cũng có nhiều gian thương muốn kiếm nhiều lợi nhuận, tôi hơi khó chịu, rất muốn… ha ha ha."
Phiền toái cậu đừng cười có được không? Cậu ha cái gì, ha khiến chân người ta nhũn hết rồi.
Tôi dùng sức ấn ấn gương mặt mình đang hóa đá, đầu đầy vạch đen. Cuối cùng mới hiểu là lúc trước thằng nhóc này gia nhập vào xã hội đen, chả trách lại nhiều tật xấu như vậy, một đứa trẻ ngoan lại bị độc hại thành như vậy… Cái bọn buôn người ở thế giới này hãy đi gặp quỷ hết đi!
Trong mắt tôi dấy lên ý chí chiến đấu hừng hực, vọt tới trước mặt hắn nói “Không thể cứ tiếp tục như thế, chẳng lẽ cậu muốn bị người ta biến thành công cụ lợi dụng đến mức ngay cả lương hưu cũng không có sao? Cậu nên quay về chính đạo làm việc tốt, làm cống hiến cho xã hội mới đúng."
“Làm cống hiến cho xã hội, nghe cũng hay đấy."
Vậy vì sao cậu còn cười âm hiểm như vậy, hiện tại chúng ta đâu có thảo luận về chuyện bắt cậu cõng mấy thứ đạn hạt nhân đi hủy diệt toàn thế giới đâu?
“Quan trọng hơn là cậu hãy vì mình mà ngẫm lại xem, ‘công việc’ lúc trước không ổn định chút nào, một tí tương lai cũng không có. Cho dù cậu không ngẫm lại vì mình, vậy về sau cưới vợ sinh con thì cậu phải làm sao bây giờ. Cậu nên nghe tôi, tôi sẽ kiếm cho cậu một công việc đứng đắn, về sau hãy làm người tốt đi, không sợ xuất thân thấp hèn, quan trọng nhất là có được một trái tim kiên cường, cậu có thể làm được, nghe tôi chính là chân lý."
Hình ảnh dừng năm giây, sau đó là ba phút tẻ ngắt.
Ba phút sau, hắn buồn rầu buông tha “Chúng ta đang nói cùng một vấn đề sao, sao tôi lại có chút khó hiểu vậy."
Không hiểu thì nói hẳn là không hiểu, cậu không muốn mất mặt nên dùng từ “có chút" sao?
Được rồi, tôi thừa nhận mình không hợp với nghề giáo dục, bạn cũ kiếp trước của tôi thường xuyên lắc đầu với thiên phú diễn thuyết khuyên bảo của tôi, tôi có thể tự mình hiểu lấy, không cần cậu đả kích.
“Vết thương lành rồi thì cậu nên cố gắng đi làm việc, khoan khoan, cậu đủ mười tám chưa?"
“Đủ." Hắn mỉm cười rất khuynh thành.
“Nói dối."
“Ồ, bị cô nhìn ra rồi."
Cười giả như vậy, ai không nhìn ra thì đúng là ngốc.
“Cậu không đủ mười tám tuổi thì sẽ bị rất nhiều hạn chế, nếu không đến trường thì không tốt lắm, người không đi học thì sao có thể tốt bằng người đi học, tuy rằng cậu đọc rất nhiều sách nhưng lại chỉ lật lung tung, dù đọc được hết nhưng không hiểu thì cũng vô dụng, hơn nữa nếu không cẩn thận thì lại thành tên mọt sách thì phiền toái."
“Đến trường thú vị không?"
“Không thú vị lắm, cuộc thi đáng ghét, luôn trực nhật." Ngẫm lại, đến trường quả thực không quá thú vị, đối với người trẻ tuổi thì đó đúng là trói buộc, nhưng...
“Nhưng nhìn cô rất vui, xem ra đến trường cũng rất thú vị." Hắn rút ra một quyển sách có bìa màu xanh nhạt từ chồng sách, lớn tiếng đọc “Mọi thứ thoạt nhìn đều thật tốt đẹp, sân thể dục màu xanh, ánh mặt trời màu vàng lóng lánh dưới cây hoa phượng màu lửa đỏ, xe đạp xếp thành hàng giống như vệ binh trước cửa lớn bảo vệ đoạn thời gian ngây ngô của chúng ta. Thầy giáo bỗng trở nên thật đáng yêu, chương trình học lịch sử và xã hội cũng không buồn tẻ đáng ghét, mỗi ngày tôi vì đến trường mà tâm tình nhảy nhót, đó là bởi vì em, tôi gặp được em..."
Tôi biết hắn đang đọc quyển gì, là một quyển tiểu thuyết tình yêu trường học, nhưng tôi đang nói đi học là để có kiến thức, không phải là đi yêu đương.
Harris từ đầu tới cuối dùng ánh mắt… đáng sợ nói không nên lời nhìn tôi một lượt
“Này Miru, cháu cứ mơ mơ màng màng như thế sẽ làm người ta lo lắng đấy, vết thương của thằng nhóc kia hôm nay mới lành, bác còn cảm thấy chậm, kỳ thật hôm sau ngày bác giúp hắn giải phẫu đã có thể văng hắn ra rồi, trong vòng 3 ngày, nhất định hắn sẽ khỏe như voi ấy. Aiz, Miru đáng thương."
“Nào có khoa trương như bác nói, đó là tốc độ khôi phục bình thường sao? Ông già Harris này, bác chỉ là không thích hắn mà thôi." đôi khi, lối suy nghĩ và hành động của Harris rất lạ lùng, theo như ông nói thì có còn coi là người không.
“Hừ, cũng chỉ có cháu coi hắn bình thường."
Dù thế nào thì xem như tôi đã nuôi hắn lành lặn rồi, trọng trách được dỡ xuống thật thoải mái. Sau đó tôi bắt đầu chú ý một vài cơ hội làm việc, dựa vào mấy dấu vết ngẫu nhiên, tôi phỏng đoán hắn là một đứa trẻ mồ côi đáng thương không nhà để về, nhất thời vô ý đi lạc đường, bị người ta đánh trọng thương nằm ở cửa nhà tôi. Nếu tôi đã cứu hắn thì cũng nên giúp hắn mấy chuyện này, đầu tiên là tìm việc đứng đắn cho hắn làm nuôi thân, làm hắn không còn muốn lang thang nữa, thấy hắn thích đọc sách như vậy thì nhất định có lòng tiến tới. Như có thể đoán được sẽ có một thanh niên tinh anh cho xã hội, tôi bỗng thấy vinh dự.
Tìm thời gian nào đó mà tôi cho là rất tốt, chúng tôi ăn cơm chiều xong, hắn ăn no thì tâm tình sẽ tốt.
Tôi thử hỏi: “Trước kia, lúc đến trường, cậu học đến năm cấp mấy?"
“Đến trường?"
Tôi nhìn nhầm sao, sao khóe mắt hắn lại hơi hơi nhíu lại, đó là cử động nhỏ khi hắn không hiểu.
“Đừng nói là cậu chưa từng đi học đấy nhé." khóe mắt tôi còn nhíu chặt hơn cả hắn, không lẽ tôi nhặt được một thiên tài tự học?
“Theo lý luận mà nói thì nơi đó không có trường học."
Cái gì mà lý luận, cậu đừng có tỏ ra vô tội như vậy.
Đầu tôi bắt đầu đau, thì ra thế giới này còn có nông thôn bần cùng như vậy, ngay cả cái trường học cũng không mở được, bộ giáo dục làm ăn thế nào thế không biết, chậm trễ tiền đồ của người ta thì nên đi mổ bụng luôn đi!
“Vậy lúc trước, cậu làm công việc gì?"
“Công việc?"
Vô tội vô tội --
“Sao? Không làm công việc thì cậu ăn bằng cái gì?" Không cha không mẹ không tự mình nuôi mình, không lẽ còn có thân thích khác?
“Cướp đoạt." Những lời này nói cực lanh lẹ.
“Cướp..." ngay cả khóe miệng tôi cũng sụp, thật hay giả vậy.
Hắn cười dịu như là nghĩ tới cái gì tốt đẹp vậy “Đúng vậy, lúc đầu thì không có biện pháp, không có nhiều khả năng kiếm ăn, sau đó gắng gượng xông lên đánh chết toàn bộ địch, cuộc sống mới tính là rất tốt. Hiện tại thì không cần, có vài đồng bọn đánh tiên phong, tôi ngẫu nhiên ở phía sau chỉ huy một chút là được."
“À, là thế à." hồn của tôi đã bay hơn phân nửa, không hiểu sao khi hiếm có thấy được hắn thật sự cao hứng nhưng mà lại là đang nói về…, là vì nơi này không phải Trái Đất? Hay là sự khác nhau giữa tôi và người trẻ tuổi đã xa nhau đến tận hai đầu của thế giới rồi?
“Đúng rồi, việc buôn bán cũng là một loại công việc sao?" hắn đấm nắm đấm phải lên lòng bàn tay trái một cái, dáng vẻ ‘đó cũng là công việc đấy‘.
Tôi mừng rỡ “Cậu làm việc buôn bán? Đó cũng là công việc có tiền đồ sáng lạn, có rất nhiều người thành công nhờ buôn bán làm giàu, bảng xếp hạng mười tỉ phú thế giới đều làm việc buôn bán, cậu buôn bán thứ gì?" Hiếm khi nghe thấy hắn nói một câu có thể lý giải.
“Chỉ là có khi không cẩn thận cướp quá nhiều, có vài thứ không thích thì ném vào chợ đen bán, cũng có nhiều gian thương muốn kiếm nhiều lợi nhuận, tôi hơi khó chịu, rất muốn… ha ha ha."
Phiền toái cậu đừng cười có được không? Cậu ha cái gì, ha khiến chân người ta nhũn hết rồi.
Tôi dùng sức ấn ấn gương mặt mình đang hóa đá, đầu đầy vạch đen. Cuối cùng mới hiểu là lúc trước thằng nhóc này gia nhập vào xã hội đen, chả trách lại nhiều tật xấu như vậy, một đứa trẻ ngoan lại bị độc hại thành như vậy… Cái bọn buôn người ở thế giới này hãy đi gặp quỷ hết đi!
Trong mắt tôi dấy lên ý chí chiến đấu hừng hực, vọt tới trước mặt hắn nói “Không thể cứ tiếp tục như thế, chẳng lẽ cậu muốn bị người ta biến thành công cụ lợi dụng đến mức ngay cả lương hưu cũng không có sao? Cậu nên quay về chính đạo làm việc tốt, làm cống hiến cho xã hội mới đúng."
“Làm cống hiến cho xã hội, nghe cũng hay đấy."
Vậy vì sao cậu còn cười âm hiểm như vậy, hiện tại chúng ta đâu có thảo luận về chuyện bắt cậu cõng mấy thứ đạn hạt nhân đi hủy diệt toàn thế giới đâu?
“Quan trọng hơn là cậu hãy vì mình mà ngẫm lại xem, ‘công việc’ lúc trước không ổn định chút nào, một tí tương lai cũng không có. Cho dù cậu không ngẫm lại vì mình, vậy về sau cưới vợ sinh con thì cậu phải làm sao bây giờ. Cậu nên nghe tôi, tôi sẽ kiếm cho cậu một công việc đứng đắn, về sau hãy làm người tốt đi, không sợ xuất thân thấp hèn, quan trọng nhất là có được một trái tim kiên cường, cậu có thể làm được, nghe tôi chính là chân lý."
Hình ảnh dừng năm giây, sau đó là ba phút tẻ ngắt.
Ba phút sau, hắn buồn rầu buông tha “Chúng ta đang nói cùng một vấn đề sao, sao tôi lại có chút khó hiểu vậy."
Không hiểu thì nói hẳn là không hiểu, cậu không muốn mất mặt nên dùng từ “có chút" sao?
Được rồi, tôi thừa nhận mình không hợp với nghề giáo dục, bạn cũ kiếp trước của tôi thường xuyên lắc đầu với thiên phú diễn thuyết khuyên bảo của tôi, tôi có thể tự mình hiểu lấy, không cần cậu đả kích.
“Vết thương lành rồi thì cậu nên cố gắng đi làm việc, khoan khoan, cậu đủ mười tám chưa?"
“Đủ." Hắn mỉm cười rất khuynh thành.
“Nói dối."
“Ồ, bị cô nhìn ra rồi."
Cười giả như vậy, ai không nhìn ra thì đúng là ngốc.
“Cậu không đủ mười tám tuổi thì sẽ bị rất nhiều hạn chế, nếu không đến trường thì không tốt lắm, người không đi học thì sao có thể tốt bằng người đi học, tuy rằng cậu đọc rất nhiều sách nhưng lại chỉ lật lung tung, dù đọc được hết nhưng không hiểu thì cũng vô dụng, hơn nữa nếu không cẩn thận thì lại thành tên mọt sách thì phiền toái."
“Đến trường thú vị không?"
“Không thú vị lắm, cuộc thi đáng ghét, luôn trực nhật." Ngẫm lại, đến trường quả thực không quá thú vị, đối với người trẻ tuổi thì đó đúng là trói buộc, nhưng...
“Nhưng nhìn cô rất vui, xem ra đến trường cũng rất thú vị." Hắn rút ra một quyển sách có bìa màu xanh nhạt từ chồng sách, lớn tiếng đọc “Mọi thứ thoạt nhìn đều thật tốt đẹp, sân thể dục màu xanh, ánh mặt trời màu vàng lóng lánh dưới cây hoa phượng màu lửa đỏ, xe đạp xếp thành hàng giống như vệ binh trước cửa lớn bảo vệ đoạn thời gian ngây ngô của chúng ta. Thầy giáo bỗng trở nên thật đáng yêu, chương trình học lịch sử và xã hội cũng không buồn tẻ đáng ghét, mỗi ngày tôi vì đến trường mà tâm tình nhảy nhót, đó là bởi vì em, tôi gặp được em..."
Tôi biết hắn đang đọc quyển gì, là một quyển tiểu thuyết tình yêu trường học, nhưng tôi đang nói đi học là để có kiến thức, không phải là đi yêu đương.
Tác giả :
Mạn Không