Chồng Yêu Là Quỷ
Chương 99: Tiếng ồn lạ trong bếp

Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 99: Tiếng ồn lạ trong bếp

“A, cũng không phải là đang ngồi cạnh mẹ đâu. Khi nào con về nhà?" Mẹ tôi nói.

“Mẹ chờ, con lập tức quay về!" Tôi kích động nói gấp gáp.

Vương Văn thật sự mất tích đã lâu vậy mà bây giờ xuất hiện ở nhà tôi, nhất định là Tô Mộc!

Lúc này xe đã đi vào trong thành phố Giang Minh, Đường Dũng ngồi bên cạnh tôi, anh ta cũng nghe được mẹ tôi nói trong điện thoại rằng Vương Văn ở nhà tôi, dọc đường vừa đi vừa nói tôi không được kích động, trong này nhất định có những chuyện khác, sẽ không đơn giản giống tôi nghĩ như vậy.

Tôi dĩ nhiên biết chuyện này không đơn giản, Tô Mộc đã lựa chọn ở lại kết hôn cùng Lâm Yến Nhi rồi, bây giờ đột nhiên xuất hiện ở nhà tôi thì nhất định có cái gì đó tôi không biết.

Dọc đường đi tôi không ngừng thúc giục lái xe taxi chạy nhanh một chút, ước chừng hơn nửa giờ tôi rốt cuộc đã về tới nhà.

Là mẹ ra mở cửa cho tôi, sau khi vào tôi thậm chí không kịp chào hỏi mẹ liền trực tiếp đi vào phòng khách.

Quả nhiên thấy bóng dáng Vương Văn đang ngồi trên ghế salon, anh ta đang cười ha hả cùng cha tôi uống trà, thấy tôi quay về liền đứng dậy, cười nói: “Dương Dương, đã lâu không gặp."

Tôi ngây người.

Anh ta không phải Tô Mộc…

Mặc dù Tô Mộc từng biến thành bộ dạng của Vương Văn, nhưng dù cho ngoại hình có biến đổi giống như thế nào, thì tính cách của Tô Mộc là độc nhất, không ai có thể bắt chước được, chính là trong sự lạnh lùng có mang theo chút bá đạo, thêm chút xấu xa nhưng lại cực kỳ đẹp trai.

Chỉ là hiện tại Vương Văn đứng trước mặt tôi đây, hoàn toàn cư xử như một người xa lạ, cả người toát ra xen lẫn chút khí tức lạ lẫm, giống như là tôi không hề quen biết anh ta.

Gần như chỉ ngay lập tức, tôi đã có thể xác định đây không phải là Tô Mộc.

Phía đối diện, Vương Văn thấy tôi nhìn anh ta bằng con mắt kinh ngạc, thì khóe miệng gợi lên một nụ cười. Mở rộng vòng tay tiến tới muốn ôm lấy tôi: “Thế nào, vẫn còn giận anh à? Anh đã biết sai rồi. Sau này tuyệt đối sẽ không chọc em giận nữa, em nói cái gì sẽ là cái đấy."

Nói đến liền chạy lại, đem tôi ôm vào trong lòng.

Thấy Vương Văn ôm tôi, Đường Dũng vẫn luôn theo phía sau tôi tỏ ra không vui, lập tức đẩy Vương Văn, nói: “ có chuyện gì thì liền nói, đừng có lôi lôi kéo kéo, không nhìn thấy còn có tôi ở đây sao?"

Vương Văn lúc này mới chú ý đến phía sau tôi còn có theo đến một người đàn ông.

Không chỉ Vương Văn, đến ba mẹ tôi lúc này cũng chú ý đến Đường Dũng, cùng cất tiếng hỏi Đường Dũng là ai.

Tôi liền nắm lấy cơ hội tránh vòng tay của Vương Văn ra, đang muốn giải thích, Đường Dũng đã chen mồm vào giới thiệu trước:

“Ba, mẹ. Con là vị hôn phu của Dương Dương."

“Vị hôn phu?" Mẹ tôi kinh ngạc, ánh mắt đảo một vòng nhìn Đường Dũng, lại quay qua nhìn Vương Văn, cuối cùng ánh mắt dừng trên người tôi, nhíu mày hỏi: “Dương Dương, rút cuộc sự tình là như thế nào?"

Tôi đau cả đầu, bởi vì chuyện của Tô Mộc mà tôi cả người lẫn tinh thần đều mệt mỏi, giờ lại thêm chuyện này nữa, tôi đành hết cách, nhẫn nhịn nóng giận xuống, giải thích một phen, nói rằng Đường Dũng chỉ là bạn bè bình thường, anh ta chỉ nói đùa thôi.

Thấy biểu tình trên mặt tôi không có chút gì là giả, mẹ tôi mới nghi ngờ gật đầu, nói nếu chỉ đùa thôi thì tốt, sau đó bắt tôi qua trò chuyện với Vương Văn, gia đình tôi là một gia đình nghiêm túc, không cho phép tôi ở bên ngoài có quan hệ nam nữ lung tung, đối với chuyện tình cảm phải một lòng một dạ.

Tôi liên tục gật đầu, khó khăn lắm mới thuyết phục được ba mẹ rời đi. Ngay sau đó liền chạy đến trước mặt Vương Văn hỏi rút cuộc anh ta là ai.

“Dương Dương, mới nửa năm không gặp, đến cả anh em cũng không nhận ra rồi sao?" Trên mặt vẫn như cũ treo nụ cười nhàn nhạt, Vương Văn hỏi tôi.

Trong nháy mắt, tôi dường như cả người liền đông cứng, nghi ngờ nhìn anh ta.

Anh ta sẽ không phải là Vương Văn thật chứ?

Bạn trai Vương Văn của tôi?

Anh ta không phải bị Tô Mộc giấu đi rồi sao, sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?

Do dự một lát, tôi mới nhỏ tiếng hỏi: “Anh thật sự là Vương Văn? Nửa năm nay anh đã đi đâu vậy? Sao em không tìm được anh, tại sao lại không liên lạc với em?"

Thật quá bất ngờ, Vương Văn bỗng dưng xuất hiện trước mắt tôi, tôi lại không hề vui mừng như tôi tưởng tượng, chỉ thấy an tâm khi thấy anh ta bình an trở về, tảng đá lớn trong lòng tôi cuối cùng có thể đặt xuống được rồi.

Ít nhất thì anh ta cũng không vì tôi mà bị liên lụy.

“Anh đã đi đâu? Đây là câu hỏi em nên hỏi chồng em sao, anh bị hắn ta nhốt lâu như vậy, em có từng lo lắng cho anh không? Em thật sự có đi tìm anh, thì cũng đến nỗi bây giờ mới gặp anh." Vương Văn trên mặt vẫn như cũ, treo nụ cười nhàn nhạt, chỉ là anh ta mỗi một câu nói ra, đều xen lẫn hơi thở lành lạnh.

Cả người tôi bông ngây ra, sững sờ nhìn anh ta.

Anh ta thật sự là cái tên ngốc Vương Văn kia sao?

Tôi thật sự có mà có thể tưởng tượng ra, tên Vương Văn đầu gỗ thật thà trước kia, lại có thể nói ra được cái ngữ điệu này.

Không những thế anh ta còn biết anh ta chính là bị Tô Mộc bắt đi, còn biết quan hệ giữa tôi và Tô Mộc!

Tôi lập tức thấy trong tim tràn ngập một trận tội lỗi, liền tiến đến gần anh ta để giải thích:"Vương Văn, thật xin lỗi, thật sự không như anh nghĩ..."

“Anh nghĩ như thế nào?" Vương Văn vẫn nụ cười nhàn nhạt hỏi tôi.

Anh ta chưa nói gì cả, nhưng anh ta hiện tại cho tôi cảm giác được miêu tả bằng bốn từ.

Cao thâm khó dò.

Nửa năm này, anh ta bị Tô Mộc nhốt lại, sự việc trải qua cũng không ít, mới dẫn đến con người anh ta thành như thế này, gần như là biến thành một người khác.

Cũng phải, ngắn ngủi nửa năm, chúng tôi đều thay đổi rồi, không còn là một cặp vợ chồng sắp cưới như trước nữa.

“Như thế nào cũng không quan trọng nữa, anh bình an trở về là tốt rồi." Tôi đè nén sự áy náy và chua xót trong tim xuống, thấp giọng nói.

“Em không muốn biết trong nửa năm nay anh ở đâu? Làm thế nào mà lại ra được? Dương Dương, trước đây em rất quan tâm anh." Vương Văn cười nói.

Anh ta trên mặt vẫn một mực treo nụ cười nhàn nhạt đó, nói chuyện rất ác ý, không nhận ra tâm tình hiện tại của anh ta.

Chỉ là anh ta hiện tại, khiến tôi cảm thấy không thoải mái.

Tôi chỉ hỏi anh ta sự tình nửa năm nay ra sao.

“Cái lão quỷ đó vì muốn chiếm giữ em, đem anh nhốt vào trong một cái sơn động vừa sâu vừa tối, nhốt liền nửa năm, nửa năm này anh sống không bằng chết. Có điều, cũng coi như là anh may mắn, đợi được đến lúc lão quỷ kia không chú ý lơi là, anh liền thoát được ra. Em có thấy vui mừng thay cho anh không? Hơn nửa năm nay, anh thế mà vẫn còn sống. Tất cả đều vì anh tâm tâm niệm niệm nghĩ đến em mà cố gắng, hiện tại anh đã về đây rồi, anh không muốn lãng phí thời gian nữa, Dương Dương, chúng ta kết hôn đi." Vương Văn nói.

Anh ta chuyển chủ đề quá nhanh khiến não tôi không phản ứng kịp, hỏi lại: “Gì cơ, anh nói cái gì?"

“Lộc Dương, anh muốn cùng em kết hôn." Vương Văn một lần nữa nhắc lại.

Cả người tôi đều đần ra rồi.

Nếu nói nửa năm trước, anh ta cầu hôn tôi, tôi đoán tôi sẽ rất nhanh mà gật đầu đồng ý.

Mặc dù tình cảm của tôi đối với anh ta không tính là yêu, nhưng tôi cũng không quá ghét anh ta, với lại lúc đó tôi lại không tìm thấy tình yêu thật sự, thế nên một lòng muốn kết hôn cùng anh ta.

Nhưng mà hiện tại, trong lòng tôi có Tô Mộc, giờ nói kết hôn cùng anh ta, trong lòng tôi đương nhiên không nguyện ý.

Mặc dù vậy, tôi cũng không lập tức từ chối, bởi vì hiện tại, Tô Mộc cũng đã kết hôn rồi, lấy người con gái khác mà không phải tôi.

“Dương Dương?" thấy tôi không lên tiếng, Vương Văn cất tiếng hỏi.

“Em...để em suy nghĩ đã". Lúc này tôi mới hoàn hồn, thấp giọng đáp.

“Suy nghĩ cái quỷ ấy, Dương Dương, coi như không có Tô Mộc nữa, thì vẫn còn có anh, coi như nếu có phải xếp hàng, thì cũng không đến lượt anh ta. Với lại Dương Dương, anh vẫn cảm thấy..." Đường Dũng đem tôi kéo qua một bên nói.

Không đợi anh ta nói dứt lời, tôi liền chặn họng: “Đường Dũng, cảm ơn anh đã quan tâm tôi như thế, nhưng tôi mệt rồi, muốn ở yên tĩnh một mình, cho nên thời gian này các anh đừng đến tìm tôi nữa được không?"

“Dương Dương, có phải em vì việc tại hôn lễ của Lâm Yến Nhi tôi vứt em lại chạy trước nên em vẫn còn giận? Thật ra cũng có nguyên nhân mà, lúc đó anh phát hiện..."

“Tôi không tức giận, tôi chỉ muốn yên tĩnh một mình." Không đợi Đường Dũng nói hết, tôi liền ngắt lời anh ta.

Một ngày hôm nay, thần kinh của tôi phải chịu kích thích quá lớn rồi, Tô Mộc không cần tôi nữa, lại cùng người con gái khác kết hôn, Vương Văn mất tích khá lâu rồi bây giờ đột nhiên xuất hiện.

Không biết vì sao, tôi vẫn cứ cảm thấy Vương Văn xuất hiện lần này không phải trùng hợp, có lẽ việc anh ta trở lại cùng với việc Tô Mộc kết hôn có chút liên quan.

Tôi càng không thể hiểu được tại sao vào thời điểm này anh ta lại hướng đến cầu hôn tôi. Anh ta rõ ràng biết là tôi và Tô Mộc đã ở với nhau, cùng Tô Mộc lên giường rồi, anh ta không hề đế ý một chút nào sao?

Hai ba câu cắt đuôi được Đường Dũng rồi, tôi liền nói với Vương văn cho tôi ba ngày, tôi cần cẩn thận suy nghĩ lại chuyện này.

Vương văn đáp ứng rất nhanh, trực tiếp gật đầu, nói ba ngày sau quay lại tìm tôi. Sau đó đứng dậy cáo từ ra về.

Đường Dũng thì vẫn như keo da chó, dính mãi vẫn không chịu rời đi. Thậm chí còn hét Diệu Diệu ra để giúp anh ta nói vài lời tốt đẹp. Tôi bị anh ta chọc cho mất hết kiên nhẫn rồi. Lập tức gọi ba mẹ tôi ra, lúc họ ra đến nơi, anh ta nói trước mặt ba me tôi không tiện nói chuyện, cuối cùng cũng nói lời cáo từ với chúng tôi.

Đợi khi bọn họ đều đi rồi, mẹ tôi cuối cùng cũng không nhịn được, nhìn tôi một cách quan tâm hỏi giữa tôi và Vương văn tóm lại là đã xảy ra chuyện gì.

Tôi đành tuỳ tiện biện ra một cái cơ là chúng tôi cãi nhau, cho có lệ qua mặt ba mẹ.

“Dương Dương, con cũng đã tốt nghiệp đại học rồi, cũng nên đến tuổi kết hôn rồi. Mẹ thấy tên nhóc Vương Văn này không tồi, các con đã quen nhau lâu như thế, trước đến giờ đối với con vẫn rất tốt. Đặc biệt là lúc em họ con xảy ra chuyện, biểu hiện của nó trầm tĩnh như thế, là một người đàn ông đáng để giao phó. Con đừng có mà dại dột, đem một thằng nhóc tốt như thế bỏ qua." Mẹ tôi nói.

Nói đến chuyện em họ, lòng tôi lại lần nữa dấy lên cảm giác nặng nề. Mẹ tôi căn bản là không hề biết, Vương văn lúc đó thực ra là Tô Mộc.

Bà nói đến trầm tĩnh, đáng được giao phó, cũng là nói Tô Mộc, mà Tô Mộc hiện nay đã kết hôn rồi…

Nói đến đây, tôi bảo với mẹ rằng tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi rồi đứng dậy đi về phòng ngủ.

Nằm trên giường, đầu óc tôi bắt đầu không ngừng hiện ra từng chút từng chút mỗi một hình ảnh khi tôi và Tô Mộc ở bên nhau. Cứ nghĩ đến đó, hốc mắt tôi bắt đầu ẩm ướt. Không để ý nước mắt đã đầy mặt.

Không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào, đợi lúc tôi tỉnh dậy nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, bên ngoài một mảnh tối đen. Mở điện thoại lên, vậy mà tôi đã ngủ thiếp đi một ngày một đêm.

Ngồi dậy trên giường, bụng đã réo ọc ọc lên vì đói.

Lúc này mới nghĩ đến việc xuống giường, tôi đã rất lâu chưa ăn gì rồi.

phòng khách một mảnh tối om, ba mẹ chắc đều đã đi ngủ rồi. Tôi nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, hướng đến nhà bếp tìm đồ ăn.

Nhưng tôi vừa mới đi tới phòng bếp, còn chưa kịp bật đèn, tôi nghe thấy từ trong bóng tối một tiếng động nhẹ nhàng phát ra từ trong phòng bếp, hình như có chuột.

Tôi lập tức cẩn thận đi tới, lắng nghe kỹ xem nguồn âm thanh đó phát ra từ đâu.

Nghe kỹ mới phát hiện, âm thanh đó không phải là chuột, nó thỉnh thoảng phát ra âm thanh rất nhỏ cọ sát vào gạch lát sàn. Âm thanh nghe kỹ rất chói tai, giống như đang trên nền bếp đào ra một cái động.

Tôi liền không nén nổi tò mò, nghe một chút liền bật đèn trong phòng bếp lên.

Cùng lúc đèn sáng lên, âm thanh đột nhiên cũng dừng lại.

Theo ánh mắt tôi nhìn đến, trên sàn bếp là một con giống như thằn lằn, nó dài cỡ khoảng như cánh tay của tôi. Toàn thân được phủ một lớp vẩy màu xám bạc. Nhìn thấy tôi đang nhìn nó, liền rống lên một tiếng như đe doạ, sau đó quẫy đuôi đập mạnh xuống sàn rồi chạy mất

Tôi cũng không thấy nó trốn hướng nào, chỉ là trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng nó đâu.
Tác giả : Lâm Lâm
4/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại