Chồng Yêu Là Quỷ
Chương 68: Tất cả đều nhờ may mắn
"Tô Mộc!" Tôi vui vẻ nói.
Cho dù hiện tại vẫn không thấy rõ người ôm tôi là ai nhưng âm thanh này, giọng điệu này có biến thành bụi tôi cũng có thể nhận ra!
"Anh không sao chứ? Anh có biết em lo lắng cho anh biết nhường nào không? Hơn nữa anh bỏ em một mình ở lại trong xe, đêm hôm khuya khoắt, còn có ma tóc đến dọa nạt nữa, em suýt chút nữa sợ chết khiếp anh có biết không? Đợi đến khi em chết anh sẽ không nhìn thấy anh nữa đâu." Tôi vùi đầu vào trong ngực anh, cho dù vừa rồi bị Vy Vy tóm lấy như nhổ cây hành tôi cũng không khóc, nhưng khi nhìn thấy anh, những cảm xúc tích tụ bao ngày nay lập tức bị phóng thích, lúc trước vẫn còn lo lắng nhưng bây giờ thì nghĩ mà thấy sợ.
"Cho dù em có chết đi anh vẫn có thể tìm được em. Kiếp này em sống là người của anh, chết cũng là người của anh, anh không hề nói giỡn với em đâu." Tô Mộc ôm tôi chặt hơn, sau khi nghe được những ấm ức của tôi, sự thương xót trong giọng anh càng thêm rõ ràng, hận không thể dung hòa tôi vào trong cơ thể anh.
"Hơn nữa anh cũng không để em chết đâu, em chết rồi anh cũng không thể ở lại dương gian nữa." Tô Mộc lại nói.
Cảm xúc vừa mới được giải tỏa một chút lập tức bị nghẹn lại, đua tay đẩy anh ra: "Tô Mộc, đã đến tận lúc này rồi anh vẫn nhất định muốn nhắc nhở em là anh đang lợi dụng em sao? Nói mấy câu dễ nghe chút không được à?"
Nói rồi tôi lại thấy khó chịu, lập tức hất tay anh ra, quay đầu trở về.
Nhưng còn chưa đi được hai bước, trước mặt đã có một cơn gió thổi qua, móng vuốt sắc bén của Vy Vy suýt chút nữa cào lên mặt tôi!
Người tôi lập tức đổ mồ hôi lạnh, may mà Tô Mộc nhanh tay, thấy Vy Vy lao tới, bèn kéo tôi vào lòng, đồng thời đánh mạnh lên đầu Vy Vy.
Lại một âm thanh vang lên, Vy Vy trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, ít nhất cũng bay xa khoảng hai, ba mét!
“Trước mặt cương thi mà còn dám cãi nhau với anh, không muốn sống nữa sao?" Tô Mộc ôm chặt tôi, mắng.
“Thật là phục hai người đó, trước mặt cương thi mà vẫn còn tâm trạng liếc mắt đưa tình, qua đây giúp một tay được không? Tôi sắp không cầm cự nổi rồi!" Giọng của Đường Dũng cũng đột nhiên vang lên bên cạnh.
Chỗ này quá tối, vừa rồi tôi vốn không chú ý đến nơi đây vẫn còn những người khác, bây giờ Đường Dũng lên tiếng, tôi mới phát hiện ra anh ta cũng đang ở gần đây, phía đối diện còn có một xác chết nam đang giương nanh múa vuốt định cắn xé anh ta, nhìn dáng vẻ có lẽ chính là tổng giám đốc kia.
Tô Mộc liếc mắt nhìn anh ta, nhưng cũng không có ý định đến giúp đỡ, ngược lại hỏi tôi: “Em có thể xuống đến đây, vậy trận tứ phương thú trấn áp ở bên ngoài là ai phá vậy?"
“Tô Đoàn đó." Tôi nói, Tô Mộc này thật gan dạ, đến thời khắc cấp bách như vậy rồi mà anh ta vẫn còn có tâm trạng hỏi tôi câu hỏi vô dụng như thế, ngoại trừ Tô Đoàn, trong đám chúng tôi ai có thể phá trận pháp đó chứ.
Tô Mộc lại lắc đầu, nói: “Không thể nào, thực lực của thằng nhóc kia anh biết, nếu là trận tứ phương thú trấn áp thông thường thì nó còn có thể phá vỡ, nhưng trận pháp này không bình thường, chỉ dựa vào một mình nó, tuyệt đối không thể di chuyển xác của bốn con tứ phương thú kia."
Nói rồi anh ta nhìn tôi chằm chằm, nói: “Có phải em đã dời xác của bốn con tứ phương thú kia không? Thuồng luồng tiên trên tay em đã tỉnh rồi ư?"
“Ế… em không biết nhé, con thuồng luồng tiên đó kể từ sau khi em gặp Đao Minh thì không hề có động tĩnh nữa, em cũng không biết bây giờ nó đã tỉnh hay chưa, nhưng mà xác của con rắn xanh đó đúng là do em chuyển đi, sau khi con rắn xanh đó động đậy, xác của những con khác cũng dễ dàng di chuyển hơn." Tôi nói.
Tô Mộc ừ một tiếng, sau đó trầm ngâm một lát, nói: “Đao Minh sớm đã biết trên người em có thuồng luồng tiên, cho nên đã muốn hạ cổ độc khắc chế thuồng luồng tiên lên người em, khiến nó hôn mê không tỉnh lại, cho nên mới không có phản hồi, nhưng bây giờ xem ra, chắc nó đã có dấu hiệu thức tỉnh rồi, thuồng luồng tiên là vua của mọi loài rắn, cho nên rắn xanh dù đã chết và biến thành linh hồn rắn rồi thì khi cảm nhận được hơi thở của thuồng luồng tiên, vẫn sẽ phục tùng em, cho nên em mới có thể phá trận pháp này."
“Ồ... Thì ra là vậy..." Tôi hiểu ra nói, đồng thời cảm thấy may mắn, may mà trên người tôi có thuồng luồng tiên, may mà thuồng luồng tiên sắp tỉnh lại, nếu không hiện giờ tôi vốn không thể gặp lại Tô Mộc.
Xem ra con thuồng luồng tiên này bình thường khiến người ta thấy rất phiền, nhưng đến thời khắc quan trọng vẫn thật sự có thể có ích đấy chứ.
Trong lòng tôi đang cảm thán, Đường Dũng ở bên kia đã sắp điên rồi, anh ta là tăng nhân Thái Lan, vô cùng tinh thông việc nuôi quỷ, nhưng hình như không có cách nào đối phó với xác chết, chỉ có thể dùng sức mạnh xác thịt kháng cự lại.
Nhưng dù sao thì anh ta cũng là một thân xác thịt, cho dù anh ta có sở hữu thực lực có thể sánh ngang với Tô Mộc nhưng đối phó với cương thi, anh ta vẫn mông lung.
Nhìn bộ dạng ra sức lạ thường của anh ta, ngay cả tôi cũng không đành lòng, khuyên Tô Mộc nói: “Hay anh qua giúp anh ta đi, dù sao thì anh ta cũng đã từng cứu anh mấy lần…"
Không đợi tôi nói xong, Tô Mộc đã nhíu đôi mày anh tuấn, khó chịu nói: “Em lo lắng cho anh ta?"
“Ừ... Không, tuyệt đối không nhé!" Lúc đầu tôi định gật đầu, nhưng rất nhanh cảm nhận được sát khí truyền tới từ trên người Tô Mộc, lập tức lắc đầu phủ nhận.
Tô Mộc lập tức lườm tôi, như đang nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của tôi vậy, nhưng anh vẫn giao tôi lại cho Diệu Diệu, kêu Diệu Diệu bảo vệ tôi, bản thân thì đi đến chỗ Đường Dũng.
Lúc này cương thi nam đã bị Đường Dũng tóm gọn, cương thi nữ cũng bị Tô Mộc đấm một cú ngây người vẫn không đứng dậy được, đám người Tô Đoàn sớm đã không cần phải ra tay, dìu dắt nhau đi đến chỗ tôi.
Lúc này tôi mới thật sự nhìn thấy bộ dạng thảm thương của họ, trong lòng không khỏi quặn thắt.
Theo chúng tôi xuống tổng cộng có ba viên cảnh sát, một cảnh sát trẻ tuổi đã bị Vy Vy xé xác ngay trước mặt tôi, một cảnh sát trẻ tuổi khác cũng bị thương nặng đến thê thảm, toàn thân nhuốm đầy máu tươi, quần áo đã bị xé nát tan tành, da thịt lộ hết ra bên ngoài, chỉ có tình trạng của viên cảnh sát nhiều tuổi còn lại là đỡ hơn một chút, tay ông ta cầm súng, trên miệng súng còn mọc thêm một con mắt, xem ra ông ta chắc là đã nổ súng rồi, nhưng vừa rồi tôi đối mặt với Vy Vy, tinh thần quá căng thẳng nên không hề nghe thấy.
Cũng may tuy sắc mặt Tô Đoàn trắng bệch, dáng vẻ gầy yếu, nhưng cậu ta không hề bị thương, trên người đến một vết thương cũng không có.
Xem ra sinh ra trong âm dương thế gia quả đúng là khác hẳn, mặc dù trình độ của cậu ta chẳng ra sao, nhưng năng lực tự bảo vệ mình đúng là vẫn có.
Cậu ta hiển nhiên cũng rất lo lắng cho tôi, sau khi qua đây lập tức gọi bà hai, sau đó ánh sáng đèn pin cầm tay nhanh chóng chiếu thành một vòm trên người tôi, sau khi thấy tôi cũng không bị thương, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Tô Mộc đang giúp Đường Dũng đánh cương thi nam, tôi thấy cảnh sát trẻ tuổi bị thương nặng, liền hỏi Diệu Diệu có biết chiêu kia của Tô Mộc, dùng âm khí chữa bệnh cho người khác.
Ai ngờ Diệu Diệu lắc đầu, khuôn mặt nhỏ bé của thằng bé có chút suy nhược, nói âm khí của thằng bé hiện giờ đã không thể cầm cự để chữa trị cho người khác nữa rồi.
Trong lòng tôi cảm thấy áy náy, cũng vì bảo vệ tôi, thằng bé mới tiêu hao nhiều âm khí đến vậy.
Nghĩ vậy, tôi liền nghĩ đến một chuyện khác!
Trịnh Lâm đâu rồi?
Đường Dũng và Tô Mộc đều xuất hiện, duy chỉ có Trịnh Lâm không thấy đâu, rõ ràng cậu ta mất tích cùng Tô Mộc mà, chẳng lẽ cậu ta không ở cùng Tô Mộc sao?
Nghĩ tới vấn đề này, tôi lập tức không còn nghĩ đến chuyện chữa trị cho viên cảnh sát trẻ tuổi, lo lắng muốn gọi Tô Mộc hỏi xem tình trạng của Trịnh Lâm.
Nhưng Tô Mộc đang đánh nhau với cương thi nam, tôi sợ lúc này gọi sẽ làm anh phân tâm.
Không thể làm gì khác hơn là thương lượng với viên cảnh sát lớn tuổi kia, kêu ông ta đưa viên cảnh sát trẻ tuổi lên trên chữa trị, tránh để thời gian lâu sẽ lỡ mất việc chữa trị.
Dù sao thì có thể cứu người nào hay người ấy.
Viên cảnh sát lớn tuổi lần đầu thấy cảnh tượng máu me tàn nhẫn đến vậy, sớm đã bị dọa đến ngây người, lúc này thấy tôi nói như vậy mới hoàn hồn, vội vàng gật đầu.
Bọn tôi dùng dây lưng buộc viên cảnh sát trẻ tuổi lên người viên cảnh sát lớn tuổi, sau khi buộc chặt, lại đi vòng qua đám cương thi, hộ tống viên cảnh sát trẻ tuổi trở lại miệng giếng, leo lên thang dây rồi mới yên tâm.
Lúc này Tô Đoàn khuyên tôi cũng lên theo, cậu ta nói phía dưới tình hình còn nguy hiểm hơn so với cậu ta nghĩ, hiện giờ tình hình đã ổn định, kêu tôi mau rời đi, dù sao cũng đã tìm thấy ông hai rồi, bọn họ sẽ lên ngay.
Nói thật thì lúc này tôi cũng đã bắt đầu muốn rút lui rồi, dù sao lát nữa quay lại sẽ đụng phải thứ đáng sợ như cương thi kia, hơn nữa tôi còn bị cương thi bắt rồi, cho dù cô ta không cắn xé tôi, nhưng cổ chân tôi lúc này vẫn đau nhức, không cần nhìn cũng biết hiện giờ trên cổ chân chắc chắn đã tím bầm rồi.
Nhưng Trịnh Lâm vẫn chưa tìm thấy, hơn nữa khó khăn lắm gặp được Tô Mộc, nói thế nào thì tôi cũng không chịu theo cậu ta rời đi, ai biết được khi tôi lên trước, Tô Mộc ở phía sau có gặp nguy hiểm hay không chứ?
Bị anh làm phiền như vậy, tôi thậm chí muốn mọi giây phút đều ở bên cạnh anh, huống hồ vừa rồi Tô Mộc cũng nói, may mà trên người tôi có thuồng luồng tiên mới có thể phá được trận tứ phương thú trấn áp, điều này chứng tỏ tôi vẫn có tác dụng, nhỡ lát nữa có nguy hiểm gì thì sao?
Có tôi đi theo, dù sao cũng hơn là không có nhỉ?
Hơn nữa Trịnh Lâm là tiểu quỷ của tôi, trước khi tìm được cậu ta, tôi vốn không thể nào yên tâm mà rút lui được.
Sau khi nói những lý do này cho Tô Đoàn, cuối cùng cậu ta cũng im lặng, không khuyên tôi đi lên nữa, chỉ căn dặn tôi giữ cẩn thận miếng ngọc bội được Tô Mộc tặng, lúc nào cũng phải nhớ lại chú ngữ kích hoạt ngọc bội, đừng để đến thời khắc nguy cấp lại không kích hoạt được sức mạnh của ngọc bội.
Truyện được cập nhập mỗi ngày trên app mê tình truyện
Được cậu ta nhắc nhở, tôi lập tức xấu hổ toát mồ hôi lạnh liên tục, xem ra nhìn bề ngoài của tôi rất ngây ngô nhỉ, cậu ta tiếp xúc với tôi không nhiều lắm, vậy mà có thể đoán được tôi sẽ gặp phải tình huống này.
Nghiêm túc gật đầu, tôi lấy ngọc bội từ trên cổ xuống, siết chặt trong tay, đề phòng lúc cần thiết.
Lúc này Tô Mộc đã chiếm thế thượng phong, liên thủ với Đường Dũng, hai cương thi kia đều đã bị họ dồn vào chỗ chết, nhưng sau đó, hình như bọn họ cũng không còn cách nào nữa, cũng không biết nên giết cương thi như thế nào, chỉ có thể dùng thân thể mà ngăn chặn bọn họ, không cho họ tiến gần đến chỗ chúng tôi.
Nhưng cứ như vậy cũng không phải là cách, tôi hỏi Tô Đoàn có cách gì có thể khắc chế cương thi không, ví dụ cậu ta có thể vẽ một lá bùa dán lên người cương thi không, hoặc mấy cách tương tự gì đó.
Tô Đoàn cười khổ, nói: “Bà hai, có phải bà xem ti vi nhiều quá rồi không, cương thi này vốn không có ý thức, hoàn toàn là vì nơi này âm khí quá nồng đặc mới dẫn tới xác chết vùng dậy, cho dù có bùa chú có thể khắc phục cương thi, đó cũng là chuyện mà các đạo sỹ làm, pháp sư bọn cháu thông thường không vẽ bùa, hơn nữa bây giờ trong tình huống này, cho dù có đạo sỹ ở đây cũng chưa chắc đã có cách."
“Vì sao?" Tôi không khỏi hỏi.
“Nguyên nhân hình thành cương thi thì cháu vừa nói rồi, là do lượng lớn âm khí tràn vào xác chết nên mới hình thành xác chết vùng dậy, nếu muốn khắc chế cương thi, dù dán bùa hay niệm chú đi chăng nữa, trừ khi dùng dương khí chặt đứt âm khí trên người cương thi, chặt đứt khởi nguồn năng lượng của chúng, cương thi tự nhiên cũng sẽ không xù lông nữa."
“Vậy chúng ta cũng chặt đứt âm khí trên người chúng không được sao, cách tập hợp dương khí chặt đứt âm khí pháp sư mấy người kiểu gì chả có nhỉ." Tôi nói.
Tô Đoàn càng cười khổ hơn, nói: “Cách có thì có, nhưng bản thân nơi này chính là trận trùng âm, đâu đâu cũng là âm khí, ở một nơi tràn đầy âm khí mà muốn tập hợp dương khí, chặt đứt âm khí, không khác xuống đáy biển rồi mà còn muốn ăn thịt dê nướng, bà vốn không có nguồn lửa, cũng không có điều kiện tất yếu để sản sinh ra lửa."
Lúc này thì tôi cũng không khỏi thấy khó khăn, tuyệt vọng nói: “Vậy làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ tiếp tục giằng co như vậy, ai cũng không lùi bước sao?"
Tôi vừa hỏi, Tô Đoàn liền im lặng, chân mày sáng sủa nhíu chặt, nhìn về phía Tô Mộc.
Một lát sau, cậu ta mới thở dài nặng nề, dường như hạ quyết tâm mà nói: “Thực ra nói đến cách thì cũng không phải là không có, nhưng có thành công hay không, toàn bộ phải nhờ vận may rồi."
“Sao lại là nhờ vận may?" Thấy cậu ta nói vẫn còn cách, tôi ngạc nhiên, nói phải nhờ vận may, trước đây tôi không dám nói, nhưng bây giờ thì đâu ai có thể may hơn tôi nữa đâu.
Ai có thể có vận may tốt hơn tôi được chứ? Cơ duyên trùng hợp quen được người chồng tốt như Tô Mộc, kết giao được với người bạn giỏi như Đường Dũng, thu nhận được tiểu quỷ trung thành như Trịnh Lâm, còn nuôi con rắn đen ngầu như thuồng luồng tiên nữa!
Cho dù hiện tại vẫn không thấy rõ người ôm tôi là ai nhưng âm thanh này, giọng điệu này có biến thành bụi tôi cũng có thể nhận ra!
"Anh không sao chứ? Anh có biết em lo lắng cho anh biết nhường nào không? Hơn nữa anh bỏ em một mình ở lại trong xe, đêm hôm khuya khoắt, còn có ma tóc đến dọa nạt nữa, em suýt chút nữa sợ chết khiếp anh có biết không? Đợi đến khi em chết anh sẽ không nhìn thấy anh nữa đâu." Tôi vùi đầu vào trong ngực anh, cho dù vừa rồi bị Vy Vy tóm lấy như nhổ cây hành tôi cũng không khóc, nhưng khi nhìn thấy anh, những cảm xúc tích tụ bao ngày nay lập tức bị phóng thích, lúc trước vẫn còn lo lắng nhưng bây giờ thì nghĩ mà thấy sợ.
"Cho dù em có chết đi anh vẫn có thể tìm được em. Kiếp này em sống là người của anh, chết cũng là người của anh, anh không hề nói giỡn với em đâu." Tô Mộc ôm tôi chặt hơn, sau khi nghe được những ấm ức của tôi, sự thương xót trong giọng anh càng thêm rõ ràng, hận không thể dung hòa tôi vào trong cơ thể anh.
"Hơn nữa anh cũng không để em chết đâu, em chết rồi anh cũng không thể ở lại dương gian nữa." Tô Mộc lại nói.
Cảm xúc vừa mới được giải tỏa một chút lập tức bị nghẹn lại, đua tay đẩy anh ra: "Tô Mộc, đã đến tận lúc này rồi anh vẫn nhất định muốn nhắc nhở em là anh đang lợi dụng em sao? Nói mấy câu dễ nghe chút không được à?"
Nói rồi tôi lại thấy khó chịu, lập tức hất tay anh ra, quay đầu trở về.
Nhưng còn chưa đi được hai bước, trước mặt đã có một cơn gió thổi qua, móng vuốt sắc bén của Vy Vy suýt chút nữa cào lên mặt tôi!
Người tôi lập tức đổ mồ hôi lạnh, may mà Tô Mộc nhanh tay, thấy Vy Vy lao tới, bèn kéo tôi vào lòng, đồng thời đánh mạnh lên đầu Vy Vy.
Lại một âm thanh vang lên, Vy Vy trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, ít nhất cũng bay xa khoảng hai, ba mét!
“Trước mặt cương thi mà còn dám cãi nhau với anh, không muốn sống nữa sao?" Tô Mộc ôm chặt tôi, mắng.
“Thật là phục hai người đó, trước mặt cương thi mà vẫn còn tâm trạng liếc mắt đưa tình, qua đây giúp một tay được không? Tôi sắp không cầm cự nổi rồi!" Giọng của Đường Dũng cũng đột nhiên vang lên bên cạnh.
Chỗ này quá tối, vừa rồi tôi vốn không chú ý đến nơi đây vẫn còn những người khác, bây giờ Đường Dũng lên tiếng, tôi mới phát hiện ra anh ta cũng đang ở gần đây, phía đối diện còn có một xác chết nam đang giương nanh múa vuốt định cắn xé anh ta, nhìn dáng vẻ có lẽ chính là tổng giám đốc kia.
Tô Mộc liếc mắt nhìn anh ta, nhưng cũng không có ý định đến giúp đỡ, ngược lại hỏi tôi: “Em có thể xuống đến đây, vậy trận tứ phương thú trấn áp ở bên ngoài là ai phá vậy?"
“Tô Đoàn đó." Tôi nói, Tô Mộc này thật gan dạ, đến thời khắc cấp bách như vậy rồi mà anh ta vẫn còn có tâm trạng hỏi tôi câu hỏi vô dụng như thế, ngoại trừ Tô Đoàn, trong đám chúng tôi ai có thể phá trận pháp đó chứ.
Tô Mộc lại lắc đầu, nói: “Không thể nào, thực lực của thằng nhóc kia anh biết, nếu là trận tứ phương thú trấn áp thông thường thì nó còn có thể phá vỡ, nhưng trận pháp này không bình thường, chỉ dựa vào một mình nó, tuyệt đối không thể di chuyển xác của bốn con tứ phương thú kia."
Nói rồi anh ta nhìn tôi chằm chằm, nói: “Có phải em đã dời xác của bốn con tứ phương thú kia không? Thuồng luồng tiên trên tay em đã tỉnh rồi ư?"
“Ế… em không biết nhé, con thuồng luồng tiên đó kể từ sau khi em gặp Đao Minh thì không hề có động tĩnh nữa, em cũng không biết bây giờ nó đã tỉnh hay chưa, nhưng mà xác của con rắn xanh đó đúng là do em chuyển đi, sau khi con rắn xanh đó động đậy, xác của những con khác cũng dễ dàng di chuyển hơn." Tôi nói.
Tô Mộc ừ một tiếng, sau đó trầm ngâm một lát, nói: “Đao Minh sớm đã biết trên người em có thuồng luồng tiên, cho nên đã muốn hạ cổ độc khắc chế thuồng luồng tiên lên người em, khiến nó hôn mê không tỉnh lại, cho nên mới không có phản hồi, nhưng bây giờ xem ra, chắc nó đã có dấu hiệu thức tỉnh rồi, thuồng luồng tiên là vua của mọi loài rắn, cho nên rắn xanh dù đã chết và biến thành linh hồn rắn rồi thì khi cảm nhận được hơi thở của thuồng luồng tiên, vẫn sẽ phục tùng em, cho nên em mới có thể phá trận pháp này."
“Ồ... Thì ra là vậy..." Tôi hiểu ra nói, đồng thời cảm thấy may mắn, may mà trên người tôi có thuồng luồng tiên, may mà thuồng luồng tiên sắp tỉnh lại, nếu không hiện giờ tôi vốn không thể gặp lại Tô Mộc.
Xem ra con thuồng luồng tiên này bình thường khiến người ta thấy rất phiền, nhưng đến thời khắc quan trọng vẫn thật sự có thể có ích đấy chứ.
Trong lòng tôi đang cảm thán, Đường Dũng ở bên kia đã sắp điên rồi, anh ta là tăng nhân Thái Lan, vô cùng tinh thông việc nuôi quỷ, nhưng hình như không có cách nào đối phó với xác chết, chỉ có thể dùng sức mạnh xác thịt kháng cự lại.
Nhưng dù sao thì anh ta cũng là một thân xác thịt, cho dù anh ta có sở hữu thực lực có thể sánh ngang với Tô Mộc nhưng đối phó với cương thi, anh ta vẫn mông lung.
Nhìn bộ dạng ra sức lạ thường của anh ta, ngay cả tôi cũng không đành lòng, khuyên Tô Mộc nói: “Hay anh qua giúp anh ta đi, dù sao thì anh ta cũng đã từng cứu anh mấy lần…"
Không đợi tôi nói xong, Tô Mộc đã nhíu đôi mày anh tuấn, khó chịu nói: “Em lo lắng cho anh ta?"
“Ừ... Không, tuyệt đối không nhé!" Lúc đầu tôi định gật đầu, nhưng rất nhanh cảm nhận được sát khí truyền tới từ trên người Tô Mộc, lập tức lắc đầu phủ nhận.
Tô Mộc lập tức lườm tôi, như đang nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của tôi vậy, nhưng anh vẫn giao tôi lại cho Diệu Diệu, kêu Diệu Diệu bảo vệ tôi, bản thân thì đi đến chỗ Đường Dũng.
Lúc này cương thi nam đã bị Đường Dũng tóm gọn, cương thi nữ cũng bị Tô Mộc đấm một cú ngây người vẫn không đứng dậy được, đám người Tô Đoàn sớm đã không cần phải ra tay, dìu dắt nhau đi đến chỗ tôi.
Lúc này tôi mới thật sự nhìn thấy bộ dạng thảm thương của họ, trong lòng không khỏi quặn thắt.
Theo chúng tôi xuống tổng cộng có ba viên cảnh sát, một cảnh sát trẻ tuổi đã bị Vy Vy xé xác ngay trước mặt tôi, một cảnh sát trẻ tuổi khác cũng bị thương nặng đến thê thảm, toàn thân nhuốm đầy máu tươi, quần áo đã bị xé nát tan tành, da thịt lộ hết ra bên ngoài, chỉ có tình trạng của viên cảnh sát nhiều tuổi còn lại là đỡ hơn một chút, tay ông ta cầm súng, trên miệng súng còn mọc thêm một con mắt, xem ra ông ta chắc là đã nổ súng rồi, nhưng vừa rồi tôi đối mặt với Vy Vy, tinh thần quá căng thẳng nên không hề nghe thấy.
Cũng may tuy sắc mặt Tô Đoàn trắng bệch, dáng vẻ gầy yếu, nhưng cậu ta không hề bị thương, trên người đến một vết thương cũng không có.
Xem ra sinh ra trong âm dương thế gia quả đúng là khác hẳn, mặc dù trình độ của cậu ta chẳng ra sao, nhưng năng lực tự bảo vệ mình đúng là vẫn có.
Cậu ta hiển nhiên cũng rất lo lắng cho tôi, sau khi qua đây lập tức gọi bà hai, sau đó ánh sáng đèn pin cầm tay nhanh chóng chiếu thành một vòm trên người tôi, sau khi thấy tôi cũng không bị thương, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Tô Mộc đang giúp Đường Dũng đánh cương thi nam, tôi thấy cảnh sát trẻ tuổi bị thương nặng, liền hỏi Diệu Diệu có biết chiêu kia của Tô Mộc, dùng âm khí chữa bệnh cho người khác.
Ai ngờ Diệu Diệu lắc đầu, khuôn mặt nhỏ bé của thằng bé có chút suy nhược, nói âm khí của thằng bé hiện giờ đã không thể cầm cự để chữa trị cho người khác nữa rồi.
Trong lòng tôi cảm thấy áy náy, cũng vì bảo vệ tôi, thằng bé mới tiêu hao nhiều âm khí đến vậy.
Nghĩ vậy, tôi liền nghĩ đến một chuyện khác!
Trịnh Lâm đâu rồi?
Đường Dũng và Tô Mộc đều xuất hiện, duy chỉ có Trịnh Lâm không thấy đâu, rõ ràng cậu ta mất tích cùng Tô Mộc mà, chẳng lẽ cậu ta không ở cùng Tô Mộc sao?
Nghĩ tới vấn đề này, tôi lập tức không còn nghĩ đến chuyện chữa trị cho viên cảnh sát trẻ tuổi, lo lắng muốn gọi Tô Mộc hỏi xem tình trạng của Trịnh Lâm.
Nhưng Tô Mộc đang đánh nhau với cương thi nam, tôi sợ lúc này gọi sẽ làm anh phân tâm.
Không thể làm gì khác hơn là thương lượng với viên cảnh sát lớn tuổi kia, kêu ông ta đưa viên cảnh sát trẻ tuổi lên trên chữa trị, tránh để thời gian lâu sẽ lỡ mất việc chữa trị.
Dù sao thì có thể cứu người nào hay người ấy.
Viên cảnh sát lớn tuổi lần đầu thấy cảnh tượng máu me tàn nhẫn đến vậy, sớm đã bị dọa đến ngây người, lúc này thấy tôi nói như vậy mới hoàn hồn, vội vàng gật đầu.
Bọn tôi dùng dây lưng buộc viên cảnh sát trẻ tuổi lên người viên cảnh sát lớn tuổi, sau khi buộc chặt, lại đi vòng qua đám cương thi, hộ tống viên cảnh sát trẻ tuổi trở lại miệng giếng, leo lên thang dây rồi mới yên tâm.
Lúc này Tô Đoàn khuyên tôi cũng lên theo, cậu ta nói phía dưới tình hình còn nguy hiểm hơn so với cậu ta nghĩ, hiện giờ tình hình đã ổn định, kêu tôi mau rời đi, dù sao cũng đã tìm thấy ông hai rồi, bọn họ sẽ lên ngay.
Nói thật thì lúc này tôi cũng đã bắt đầu muốn rút lui rồi, dù sao lát nữa quay lại sẽ đụng phải thứ đáng sợ như cương thi kia, hơn nữa tôi còn bị cương thi bắt rồi, cho dù cô ta không cắn xé tôi, nhưng cổ chân tôi lúc này vẫn đau nhức, không cần nhìn cũng biết hiện giờ trên cổ chân chắc chắn đã tím bầm rồi.
Nhưng Trịnh Lâm vẫn chưa tìm thấy, hơn nữa khó khăn lắm gặp được Tô Mộc, nói thế nào thì tôi cũng không chịu theo cậu ta rời đi, ai biết được khi tôi lên trước, Tô Mộc ở phía sau có gặp nguy hiểm hay không chứ?
Bị anh làm phiền như vậy, tôi thậm chí muốn mọi giây phút đều ở bên cạnh anh, huống hồ vừa rồi Tô Mộc cũng nói, may mà trên người tôi có thuồng luồng tiên mới có thể phá được trận tứ phương thú trấn áp, điều này chứng tỏ tôi vẫn có tác dụng, nhỡ lát nữa có nguy hiểm gì thì sao?
Có tôi đi theo, dù sao cũng hơn là không có nhỉ?
Hơn nữa Trịnh Lâm là tiểu quỷ của tôi, trước khi tìm được cậu ta, tôi vốn không thể nào yên tâm mà rút lui được.
Sau khi nói những lý do này cho Tô Đoàn, cuối cùng cậu ta cũng im lặng, không khuyên tôi đi lên nữa, chỉ căn dặn tôi giữ cẩn thận miếng ngọc bội được Tô Mộc tặng, lúc nào cũng phải nhớ lại chú ngữ kích hoạt ngọc bội, đừng để đến thời khắc nguy cấp lại không kích hoạt được sức mạnh của ngọc bội.
Truyện được cập nhập mỗi ngày trên app mê tình truyện
Được cậu ta nhắc nhở, tôi lập tức xấu hổ toát mồ hôi lạnh liên tục, xem ra nhìn bề ngoài của tôi rất ngây ngô nhỉ, cậu ta tiếp xúc với tôi không nhiều lắm, vậy mà có thể đoán được tôi sẽ gặp phải tình huống này.
Nghiêm túc gật đầu, tôi lấy ngọc bội từ trên cổ xuống, siết chặt trong tay, đề phòng lúc cần thiết.
Lúc này Tô Mộc đã chiếm thế thượng phong, liên thủ với Đường Dũng, hai cương thi kia đều đã bị họ dồn vào chỗ chết, nhưng sau đó, hình như bọn họ cũng không còn cách nào nữa, cũng không biết nên giết cương thi như thế nào, chỉ có thể dùng thân thể mà ngăn chặn bọn họ, không cho họ tiến gần đến chỗ chúng tôi.
Nhưng cứ như vậy cũng không phải là cách, tôi hỏi Tô Đoàn có cách gì có thể khắc chế cương thi không, ví dụ cậu ta có thể vẽ một lá bùa dán lên người cương thi không, hoặc mấy cách tương tự gì đó.
Tô Đoàn cười khổ, nói: “Bà hai, có phải bà xem ti vi nhiều quá rồi không, cương thi này vốn không có ý thức, hoàn toàn là vì nơi này âm khí quá nồng đặc mới dẫn tới xác chết vùng dậy, cho dù có bùa chú có thể khắc phục cương thi, đó cũng là chuyện mà các đạo sỹ làm, pháp sư bọn cháu thông thường không vẽ bùa, hơn nữa bây giờ trong tình huống này, cho dù có đạo sỹ ở đây cũng chưa chắc đã có cách."
“Vì sao?" Tôi không khỏi hỏi.
“Nguyên nhân hình thành cương thi thì cháu vừa nói rồi, là do lượng lớn âm khí tràn vào xác chết nên mới hình thành xác chết vùng dậy, nếu muốn khắc chế cương thi, dù dán bùa hay niệm chú đi chăng nữa, trừ khi dùng dương khí chặt đứt âm khí trên người cương thi, chặt đứt khởi nguồn năng lượng của chúng, cương thi tự nhiên cũng sẽ không xù lông nữa."
“Vậy chúng ta cũng chặt đứt âm khí trên người chúng không được sao, cách tập hợp dương khí chặt đứt âm khí pháp sư mấy người kiểu gì chả có nhỉ." Tôi nói.
Tô Đoàn càng cười khổ hơn, nói: “Cách có thì có, nhưng bản thân nơi này chính là trận trùng âm, đâu đâu cũng là âm khí, ở một nơi tràn đầy âm khí mà muốn tập hợp dương khí, chặt đứt âm khí, không khác xuống đáy biển rồi mà còn muốn ăn thịt dê nướng, bà vốn không có nguồn lửa, cũng không có điều kiện tất yếu để sản sinh ra lửa."
Lúc này thì tôi cũng không khỏi thấy khó khăn, tuyệt vọng nói: “Vậy làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ tiếp tục giằng co như vậy, ai cũng không lùi bước sao?"
Tôi vừa hỏi, Tô Đoàn liền im lặng, chân mày sáng sủa nhíu chặt, nhìn về phía Tô Mộc.
Một lát sau, cậu ta mới thở dài nặng nề, dường như hạ quyết tâm mà nói: “Thực ra nói đến cách thì cũng không phải là không có, nhưng có thành công hay không, toàn bộ phải nhờ vận may rồi."
“Sao lại là nhờ vận may?" Thấy cậu ta nói vẫn còn cách, tôi ngạc nhiên, nói phải nhờ vận may, trước đây tôi không dám nói, nhưng bây giờ thì đâu ai có thể may hơn tôi nữa đâu.
Ai có thể có vận may tốt hơn tôi được chứ? Cơ duyên trùng hợp quen được người chồng tốt như Tô Mộc, kết giao được với người bạn giỏi như Đường Dũng, thu nhận được tiểu quỷ trung thành như Trịnh Lâm, còn nuôi con rắn đen ngầu như thuồng luồng tiên nữa!
Tác giả :
Lâm Lâm