Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 41: Cướp xác

Xác định Tô Mộc không bị nguy hiểm xong, chúng tôi vác bà già kia và ông chủ Châu vào trong phòng, sau đó tôi hỏi Tô Mộc xem tiếp theo phải làm gì, dù sao bây giờ chúng tôi cũng nhận được tiền rồi, hay là cứ thế chạy luôn nhỉ, quẳng ông chủ Châu cho bà già này, để bọn họ là kẻ thù của nhau rồi gặp nhau mà hận thù, dù sao ông chủ Châu này cũng làm nhiều việc ác rồi, đáng đời ông ta bị quả báo.

Tô Mộc nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn tôi, nói trêu: “Không nhìn ra, em còn có tiềm năng làm con buôn đểu cáng nữa nha."

“Sao em lại thành con buôn đểu cáng rồi?" Mặt tôi đỏ lên, hỏi Tô Mộc.

“Cầm tiền rồi mà không làm việc, em không phải con buôn đểu cáng thì là gì? Tuy lúc thu tiền anh cũng không nói gì liên quan đến việc bảo đảm tính mạng cho Châu Kiệt, nhưng anh đã đồng ý giúp bố ông ta xây mộ rồi, nói được thì làm được, đây là quy tắc của nhà họ Tô." Tô Mộc cười nói.

Nói xong anh ta đi tới bên người bà già kia, đẩy bà ta mấy cái, sau đó rút âm khí trong cơ thể ra đặt bên tai bà ta, nói: “Tỉnh!"

Bà ta giống như bị trúng phải lời nguyền gì vậy, cả người run lên, bỗng chợt tỉnh táo lại, hung hăng nhìn vào Tô Mộc.

“Tài nghệ không bằng người khác, muốn chém giết hay róc thịt tùy cậu, nhưng tôi cũng khuyên cậu một câu, thân là lệ quỷ, nhúng tay quá nhiều vào chuyện cõi trần, ắt sẽ gặp hậu quả xấu đó!" Bà ta dùng giọng âm u, lạnh lùng nói.

“Cảm ơn đã nhắc nhở, có điều tôi sẽ không giết bà, tôi nói rồi, lấy tiền của người ta, thì phải diệt trừ tai họa cho người ta, tôi thu tiền của ông ta, giúp ông ta xây mộ cứu con..."

Không đợi Tô Mộc nói xong, bà ta đã lạnh lùng nói: “Kiếm khoản tiền trái lương tâm này, cậu không sợ sẽ gặp báo ứng sao! Huống hồ khi còn sống cậu còn là thầy phong thủy nhà họ Tô, không sợ khiến tổ tiên nhà họ Tô phải hổ thẹn sao!"

Trong lòng tôi chợt khiếp sợ, bà già này thế mà lại biết Tô Mộc là thầy phong thủy nhà họ Tô, bà ta quen biết Tô Mộc ư? Hay là có quan hệ gì với nhà họ Tô?

Trên mặt Tô Mộc cũng chợt thoáng vẻ kinh ngạc, có điều anh ta không thể hiện ra ngoài, mà khuôn mặt vẫn tiếp tục cười nhạt, nói: “Bà đã biết khi còn sống tôi là thầy phong thủy nhà họ Tô, thì chắc hẳn cũng đã từng nghe nói đến cái tên Tô Mộc của tôi rồi, con người tôi trước giờ đều rất thoải mái không chịu gò bó, kiếm khoản tiền mà tôi nên kiếm, cứu những người mà tôi nên cứu, nếu bà không muốn tôi cứu ông ta thì hãy nói thử xem tại sao bà lại nhắm vào ông ta? Nhỡ đâu câu chuyện của bà hay ho, thì biết đâu tôi lại vui vẻ rồi không nhúng tay vào nữa."

Tôi lại ngạc nhiên lần nữa, cái tên này, đúng là lúc nắng lúc mưa, mặc dù tôi biết anh ta vốn không có ý định cứu ông chủ Châu, nhưng anh ta đã nói thế rồi, bỗng nhiên tôi cũng thấy tò mò về bà già này, nhìn dáng vẻ này của bà ta, trung thực thẳng thắn, hẳn không phải loại người không biết phân biệt phải trái, mặc dù bà ta có người thân bị hại chết vì ông chủ Châu quyên góp đùi gà quá hạn, nhưng bà ta tài giỏi như vậy, sao không trực tiếp trả thù ông chủ Châu, mà lại muốn thông qua bố của ông chủ Châu, để trả thù con trai ông chủ Châu chứ?

“Đây là cậu nói đấy nhé, tôi kể lại chuyện cho cậu biết, cậu đừng có nhúng tay vào nữa." Bà ta nghe vậy thì liếc mắt nhìn chằm chằm vào Tô Mộc, ánh mắt của bà ta vô cùng âm u lạnh lẽo, mang theo vẻ kiên quyết thấy chết không sờn, cứ như đây là lần thử cuối cùng của bà ta vậy, nếu nói chuyện ra mà Tô Mộc còn muốn nhúng tay, thì bà ta sẽ không hề do dự mà sống mái với Tô Mộc.

“Tôi tên là Thẩm Mai Chi, từ lúc ra đời đã mang mệnh sao chổi, lúc tôi tròn một tuổi, ông trời giáng xuống một trận lửa lớn, thiêu rụi toàn bộ người nhà của tôi, chỉ để lại một mình tôi, cuối cùng sư phụ tôi giữ tôi lại, nuôi tôi lớn, còn giấu giếm số mệnh sao chổi của tôi, để tôi được sống những ngày như người bình thường."

“Sau đó tôi lớn lên một cách bình yên, kết hôn, sinh con, giống như mọi người, tôi sống những ngày tháng giản dị bình thường trong thôn, nhìn con tôi lớn lên, cưới vợ cho nó, lại đợi con nó sinh ra, tôi đã cho rằng đời này tôi đã thoát được khỏi số mệnh sao chổi kia, nhưng đúng vào năm cháu tôi sinh ra, sư phụ tôi qua đời, số mệnh của tôi cũng bị bùng phát theo, ngày thứ hai sau khi sư phụ tôi chết, chồng tôi, con trai, con dâu, tất cả đều chết bởi một vụ tai nạn xe, điều may mắn duy nhất là cháu tôi còn sống, người thân của tôi rốt cuộc cũng có một người không bị tôi làm ảnh hưởng."

“Người thân của tôi đều chết do bị tôi xung khắc, nếu không phải còn có cháu tôi, tôi đã đi theo bọn họ lâu rồi, nên tôi coi trọng đứa cháu này hơn tất cả."

Thẩm Mai Chi nói đến đây, giọng nói vốn đang bình thản đột nhiên rít lên, mắt cũng đỏ ngầu lên, gắt gao nhìn vào ông chủ Châu đang hôn mê ở bên cạnh, nói: “Nếu không phải là ông ta! Táng tận lương tâm, quyên góp thức ăn có độc, cháu tôi sao lại chết được! Năm ngoái cháu tôi bị ung thư máu, nằm trong bệnh viện, chỉ đợi lấy tiền để cứu mạng, tôi bảo tất cả thanh niên trong thôn đi tìm ông ta lấy tiền, nhưng ông ta có chết cũng không chịu cứu chúng tôi!"

“Trời đất bất nhân, nhưng may sao năm đó sư phụ tôi đã dạy tôi rất nhiều bản lĩnh! Sao tôi có thể trơ mắt nhìn cháu tôi cứ thế chết được, nếu nó chết rồi, một bà già như tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa?"

Thẩm Mai Chi nói đến đây, đột nhiên lại cười như điên, giống như có chuyện gì vui lắm vậy: “Cho nên tôi dùng phép giữ lại hồn vía của cháu tôi, chính vì muốn có một ngày, có thể cướp được cơ thể của con trai ông ta, để cháu tôi trở lại bên cạnh tôi một lần nữa! Ha ha!"

“Bà muốn cướp xác? Thảo nào bà lại đối phó với con trai của Châu Kiệt." Tô Mộc nhíu mày, nói.

Tôi nghe mà thấy mông lung, vội hỏi cướp xác là có ý gì.

“Cướp xác chính là dùng phép để cướp đoạt cơ thể của người khác, nuốt chửng ba hồn của người ta, sau đó chiếm đoạt thân xác để hồi sinh, bởi vì phải nuốt chửng tính mạng của người khác để kéo dài tính mạng của mình, nên cướp xác từ trước đến nay đều bị coi là phép tà ma." Tô Mộc nói.

Tôi không khỏi giật mình, trên đời vẫn còn loại phương pháp này sao?

Nếu như nắm được phương pháp này, Tần Thủy Hoàng còn cần thuốc trường sinh bất lão gì nữa chứ, chỉ cần hồi sinh hồn vía của mình lên người một đứa trẻ, là lại có thêm mấy chục năm tuổi thọ nữa rồi!

Đúng là vô địch thiên hạ!

Lúc tôi đang giật mình không thôi thì Tô Mộc dường như nhìn thấu ý nghĩ của tôi, lại nói: “Tuy cướp xác có năng lực rất biến thái, nhưng cũng có rất nhiều hạn chế, thể chất của cơ thể bị cướp xác phải hợp nhất với cơ thể ban đầu mới không gây ra phản ứng bài trừ, nếu như hai người có thể chất khác nhau, thì dù áp dụng phương pháp cướp xác, nuốt chửng chủ nhân của cơ thể ban đầu, cũng không làm được gì, về sau hồn vía căn bản không thể điều khiển được cơ thể của người khác, giỏi lắm thì cũng chỉ có thể sống cuộc sống của người thực vật mà thôi."

Thậm chí ngay cả từ người thực vật này mà Tô Mộc cũng biết, tôi âm thầm khiếp sợ, có điều sau khi anh ta giải thích xong, tôi lại hiểu rõ hơn nhiều, xem ra phương pháp cướp xác này cũng không phải tất cả, phải dựa vào cơ duyên mới được.

“Chuyện đã kể xong rồi, các người đi đi, đừng làm trở ngại kế hoạch của tôi." Thẩm Mai Chi nói xong thì chăm chú nhìn vào Tô Mộc rồi bảo, rất sợ Tô Mộc lại đổi ý nữa.

“Tôi còn một câu hỏi, nếu cháu bà đã tìm được cơ thể thích hợp rồi, thì vì sao một năm trước không dùng phương pháp cướp xác này mà hồi sinh cháu bà đi, lại phải đợi lâu như vậy?" Tô Mộc không hề định rời đi, chậm rãi hỏi.

“Bởi vì... Cậu lo lắm thứ thế, chuyện cậu không nên biết, thì tốt nhất đừng hỏi!" Giọng bà ta đang nói đột nhiên lại thay đổi, trong mắt tỏa ra ý lạnh, trong miệng rít lên một tiếng huýt sáo.

Mà theo tiếng huýt sáo đó, rất nhanh tôi đã nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng đập cánh, không để cho tôi kịp phản ứng, bả vai của tôi chợt vô cùng đau đớn!

Thế mà lại là dơi hút máu, lúc trước nó bị Tô Mộc đánh ngất xỉu, bây giờ lại tỉnh lại, hơn nữa Thẩm Mai Chi biết dơi hút máu không phải đối thủ của Tô Mộc, lại trực tiếp điều khiển nó qua đây cắn tôi!

Tôi đau đến mức thét lên, giống như có hai hàng đinh thép cùng lúc ghim vào trong người mình vậy, cả người đều không chịu nổi mà run rẩy.

Tô Mộc nghe thấy tiếng thì lập tức lạnh mặt, nhưng anh ta cũng không đến xem tôi thế nào, mà cả người đùng một cái toát ra một luồng khói đen, màu đen như mực vây anh ta lại.

Cùng với sự xuất hiện của khói đen, tôi lập tức cảm thấy một trận áp lực cực lớn, không chỉ có tôi, ngay cả căn nhà nhỏ cũ nát này cũng bắt đầu rung lên, từng tầng đất cát bị nứt toác ra.

Mà tình huống của Thẩm Mai Chi đang đứng đối diện Tô Mộc thì càng không ổn, cả người trực tiếp ngã thẳng xuống đất, khuôn mặt như bị cái gì giẫm xuống, áp sát mặt đất, thậm chí khuôn mặt bị đè nén cũng đã biến dạng.

“Tôi kiên trì nghe bà kể chuyện, cho bà một cơ hội, mà bà lại dám đánh bị thương người của tôi! Không biết tốt xấu!" Tô Mộc cả giận nói, rõ ràng là anh ta đã thật sự tức giận, giọng nói không lớn, nhưng mang vẻ không cho phép cãi lại, hơi thở lạnh lẽo tràn ngập cả phòng, kể cả là dơi hút máu vừa cắn tôi một ngụm cũng lập tức nhả ra, tức tốc phi ra khỏi phòng.

“Nếu cháu bà đã là hy vọng sống tiếp duy nhất của bà, vậy để tôi cho bà nếm thử mùi vị của việc hy vọng tan biến là như thế nào!" Tô Mộc giận quá mà cười, nói đoạn, anh ta lại đưa tay chộp một cái về phía một góc trong gian phòng, trong tay bỗng dưng có thêm một cái bóng mơ hồ nửa trong suốt, thoạt nhìn là một thiếu niên mười một mười hai tuổi, chỉ là thiếu niên kia nhìn thấy Tô Mộc, thì lá gan sắp bị dọa cho chết rồi, hoảng sợ mở miệng la hét gì đó, hình như đang cầu cứu bà nó.

“Đừng mà..." Thẩm Mai Chi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mặt lập tức xám như tro tàn, khí thế vừa rồi điều khiển dơi hút máu tổn thương tôi cũng lập tức biến mất, giãy giụa kịch liệt, muốn xông đến cứu cháu bà ta.

Nhưng dù sao bản lĩnh của bà ta cũng kém hơn Tô Mộc, trong cơn thịnh nộ của Tô Mộc, bà ta căn bản không còn đường né tránh.

“Đừng mà, sư thúc, tôi van ngài, hãy niệm tình sư phụ tôi là anh cậu mà tha cho cháu của tôi một mạng đi!" Sau khi Thẩm Mai Chi giãy giụa trong vô dụng xong, lại chợt khóc òa lên, giùng giằng miễn cưỡng quỳ xuống trước mặt Tô Mộc, nước mắt giàn giụa.

Động tác của Tô Mộc bỗng dừng lại, lông mày nhíu chặt.

“Bà nói sư phụ bà là ai?" Ánh mắt Tô Mộc một lần nữa rơi vào người Thẩm Mai Chi.

“Là Tô Nam! Sư phụ tôi là Tô Nam, khi ông ấy còn sống, từng nhắc tới ngài với tôi, nên vừa rồi khi giao chiến cùng ngài, tôi đã nhận ra thân phận của ngài!" Thẩm Mai Chi thấy Tô Mộc dừng động tác lại, lập tức la lên như bắt được chiếc phao cứu mạng cuối cùng.

Tô Mộc càng nhíu chặt lông mày: “Bà thực sự là đồ đệ của Tô Nam? Đã như vậy, vì sao còn nói năng lỗ mãng với tôi?! Mặc dù bà thật sự là đồ đệ của anh tôi, lại dám to gan hỗn láo với bề trên, chết cũng chưa hết tội!"

Nói xong trên mặt Tô Mộc chợt trở nên lạnh nhạt, trực tiếp bóp đầu thằng bé trong suốt kia, sắp xé nó ra thành hai nửa đến nơi.

“Chờ một chút! Hỗn láo với bề trên là tôi, có phải chết cũng xin sư thúc nghiêm phạt tôi! Hãy buông tha cho cháu của tôi với, sư thúc tôi van cầu ngài!" Thẩm Mai Chi giãy giụa kịch liệt nói, tiếng nói của bà ta vì gào thét quá mức mà đã chợt trở nên khàn khàn khó chịu, nhưng bà ta vẫn liều mạng gào thét, tựa như chỉ cần bà ta kêu lớn tiếng hơn, thì Tô Mộc sẽ tha cho cháu bà ta vậy.

Mà quả thực Tô Mộc cũng ngừng động tác trong tay, trên mặt lộ vẻ đùa cợt: “Lúc bà tổn thương vợ tôi, sao không nghĩ đến chuyện ai sai thì phạt người đó chứ? Cô ấy trêu chọc bà chắc?"

“Đều là lỗi của tôi, tôi đáng bị xé xác phanh thây, sư thúc ngài có đánh tôi đến mức tan biến cả hồn vía cũng được, chỉ cần ngài hết giận, tôi làm gì cũng được!" Thẩm Mai Chi nói, khi nói chuyện ánh mắt đỏ ngầu nhìn chòng chọc vào Tô Mộc, sau đó còn sợ Tô Mộc chưa hết giận, trực tiếp giơ tay lên, chém một phát chặt đứt cánh tay còn lại của mình.

Răng rắc một tiếng, cánh tay lại theo tiếng động mà đứt lìa, vết thương thẳng tắp như dùng dao cắt.
Tác giả : Lâm Lâm
4/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại