Chồng Yêu Là Quỷ
Chương 35: Tứ nhĩ mi hầu
Anh ta bế tôi, mặc kệ ánh mắt của tất cả mọi người, trực tiếp đi lên tầng trên cùng của tòa cao ốc.
Công ty của Tô Thịnh ở tầng trên cùng, tôi vốn tưởng rằng công ty của Tô Thịnh sẽ giống với những công ty khác, đều là một gian nhà trọ, bên trong bày những đồ dùng chung là có thể làm việc rồi cơ.
Ai ngờ đâu ông ta lại giàu có đến nỗi thuê cả cái tầng cao nhất, hơn nữa tất cả các phòng đều thông với nhau, chỉ để lại mấy cái cột chống, cả công ty không có bàn ghế làm việc, mà chỉ trồng đầy hoa cỏ, cứ như thể đến với chốn bồng lai tiên cảnh, cả tầng nhà là hòn non bộ nước chảy, còn có một dòng suối nhỏ quanh co trong rừng cây, đàn cá chép trong nước tung tăng bơi lội, thật sự là đẹp mê hồn!
Đây là công ty? Nơi làm việc?
Bị Tô Thịnh sửa thành không khác gì làng nghỉ mát, đáng nói hơn nữa là ông ta còn trồng năm cây dừa tươi tốt ở giữa tầng lầu nữa, trên cây mọc đầy những trái dừa, còn có một chú khỉ con lông lá rậm rạp ngồi trên ngọn cây nữa!
Tôi kinh ngạc đến nỗi há hốc mồm một lúc lâu, cứ như đang nằm mơ vậy.
Tô Mộc hiển nhiên cũng hơi thảng thốt với bài trí của công ty này, nhưng anh ta chỉ nhìn lướt qua một vòng rồi lại bình tĩnh trở lại, bế tôi đi lại dưới gốc cây dừa giữa tầng lầu.
Cùng với sự di chuyển của Tô Mộc, tôi nhanh chóng nhận ra quỹ đạo bước đi của Tô Mộc rất kì lạ, con đường vốn thẳng tuột nhưng anh ta lại bế tôi đi tới đi lui trên vùng đất trống, hình như là đang lượn thành hình bát quái.
Tôi bỗng thấy hiếu kì, hỏi Tô Mộc có phải đang đi thành hình bát quái hay không.
Tô Mộc hơi bất ngờ nhìn tôi một cái, sau đó nở nụ cười, đáp: “Thật không nhận ra đấy, em cũng rất giỏi đấy nhỉ, vậy mà cũng có thề nhìn ra được."
Nói rồi anh ta liền giải thích với tôi rằng cách đi này là bát quái trận âm dương ngư gia truyền của nhà họ Tô bọn họ, lúc đầu khi sửa phòng đã chôn trận pháp này xuống lòng đất, chỉ nhìn bề mặt thôi thì sẽ không thấy được, nhưng nếu lúc vào đi một lượt tuân theo trận pháp được chôn trước kia thì có thể khởi động trận pháp, giải phóng âm dương nhị khí được giấu bên trong, hình thành vòng bảo hộ cho âm dương nhị khí, bảo vệ những người ở lại bên trong.
Như vậy, có sự bảo hộ của âm dương nhị khí, cho dù kẻ địch tấn công vào là người hay là ma thì đều sẽ phải chịu sự tấn công của bát quái trận âm dương ngư, âm khí tấn công người sống, cũng chính là những kẻ đối địch với pháp sư như quả phụ họ Vương, âm khí tấn công người chết, nhà họ Tô bọn họ xem phong thủy cho người khác, bắt quỷ trừ tà, khó tránh khỏi việc chọc giận đến không ít kẻ thù oan hồn lệ quỷ, có âm dương nhị khí này làm phòng ngự thực sự là đang tự tạo cho mình lớp kim chung.
Tôi không không khỏi cảm thấy kính nể nhà họ Tô, trước kia còn cho rằng đám Tô Mộc bọn họ đều là những người xem bói, nhưng không ngờ bọn họ lại có trận pháp lợi hại đến vậy, chả trách nào Tô Mộc lại đưa tôi đến đây, quả phụ họ Vương kia vì muốn trùng sinh mà đã giết bao nhiêu người như thế, chuẩn bị lâu như vậy nhưng lại bị chúng tôi phá hỏng, nhất định là sẽ ôm hận trong lòng, không biết chừng lúc nào đó sẽ lại quay lại giết người tiếp.
Tô Mộc thân là lệ quỷ, đương nhiên không sợ bà ta rồi, nhưng còn tôi lại chẳng biết gì, quả phụ họ Vương có cả trăm cách để giết chết tôi ấy.
Nghĩ như vậy, trong lòng tôi bỗng thấy ấm áp, tuy Tô Mộc không nói nhưng anh ta đưa tôi đến đây đều là vì muốn bảo vệ tôi.
Tô Mộc đi hết bát quái trận, băng qua dòng suối nhỏ rồi đi thẳng đến giữa đám dừa.
Lúc này tôi mới nhận ra năm cây dừa đó được trồng vô cùng ngay ngắn, cứ như là năm góc của ngôi sao năm cánh, mà giữa những cây dừa đó lại đặt một chiếc giường lớn rộng hai mét, ga trải giường mềm mại, đệm lại dày, tôi chỉ nhìn một lần thôi mà cả người liền cảm thấy mệt mỏi, hai mí mắt thậm chí còn bắt đầu đánh lộn luôn.
Tô Mộc thấy tôi buồn ngủ liền nhoẻn miệng cười, trực tiếp bế tôi nhào lên giường, sau đó giúp tôi cởi giầy, ôm eo tôi và nói: “Ngủ đi, lát nữa anh gọi em dậy."
Tôi mơ mơ màng màng gật gật đầu, cơn buồn ngủ trong người bỗng chốc được giải phóng, ngủ thiếp đi.
Không biết đã ngủ bao lâu, lúc tôi tỉnh dậy thì cả người đã tràn đầy sức sống, tinh thần phải nói là vô cùng tốt.
Tô Mộc đã không còn ở đây nữa, cũng không biết đi đâu rồi nữa, tôi ngồi dậy, nhìn điện thoại thì phát hiện ra mới một tiếng đồng hồ trôi qua thôi.
Tôi còn tưởng tôi đã ngủ cả buổi chiều rồi cơ, thế mà lại nhẹ nhõm vậy, xem ra năm cây dừa này cũng thật không đơn giản, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà lại có thể giúp tôi phục hồi sinh lực,
Tôi xuống giường xong liền xỏ dép vào đi ra ngoài, định tham quan kĩ chốn bồng lai tiên cảnh này một lúc, ai ngờ đâu tôi vừa bước một chân ra khỏi khu năm cây dưa đó thì chú khỉ con ngồi trên cây bỗng nhiên thét lên ầm ĩ “oa oa", làm tôi sợ hết cả hồn.
“Em tỉnh rồi à?" Giọng Tô Mộc từ trên cây vọng xuống.
Tôi lập tức ngẩng đầu nhìn lên trên cây, thấy lạ là sao đang yên đang lành, Tô Mộc lại trèo lên cây làm gì không biết.
Nhưng tôi chỉ nhìn thấy chú khỉ con trên cây, đâu thấy bóng dáng Tô Mộc đâu?
“Đói chưa, anh nấu mì rồi đó, dậy ăn đi." Trên cây lại lần nữa vang lên giọng của Tô Mộc, lần này tôi nhìn rõ rồi, giọng nói đó lại được phát ra từ trong miệng chú khỉ con vừa kêu oa oa đó.
Tôi vô cùng kinh ngạc, thử cảm giác nói chuyện với khỉ, nhưng chú khỉ con lại im bặt, nhìn tôi với vẻ mặt hiếu kì.
Không lâu sau, Tô Mộc liền đi ra từ trong rừng, tay còn bưng một bát mì.
“Tô Mộc, vừa giờ là anh nói chuyện với em à? Tại sao giọng nói lại truyền ra từ trong mồm con khỉ? Thần kì thật!" Tôi vô cùng tò mò, vừa thấy Tô Mộc là liền hỏi luôn thắc mắc trong lòng mình.
Nói xong tôi cũng không khách sáo với Tô Mộc, trực tiếp đỡ lấy bát mình trong tay Tô Mộc, đặt xuống chiếc bàn gỗ bên cạnh rồi bắt đầu ăn.
“Em từng nghe về Lục Nhĩ Mi Hầu chưa?" Tô Mộc cười cười, bỗng nhiên hỏi tôi không đầu không đuôi.
“Phí lời, ai mà không biết Lục Nhĩ Mi Hầu chứ, chính là con khỉ đã giả mạo Tôn Ngộ Không trong Tây du kí đúng không." Tôi trả lời.
Tô Mộc nghe xong liền dè bỉu nhìn tôi một cái, đáp: “Cái em nói là trong truyền thuyết thần thoại, anh hỏi em có biết Lục Nhĩ Mi Hầu thật không cơ mà?"
Tôi bỗng nhiên dừng đũa, kinh ngạc nhìn Tô Mộc: “Đó không phải vốn dĩ chính là thần thoại hay sao, trong đời thực thật sự có Lục Nhĩ Mi Hầu sao?"
“Đương nhiên, ma cũng là thứ xuất hiện trong truyền thuyết quỷ thần, không phải anh đang sống sờ sờ xuất hiện trước mặt em đây sao?" Tô Mộc bĩu môi, ánh mắt nhìn tôi như thể đang nhìn kẻ ngốc.
Sau đó anh ta liền chỉ chỉ vào con khỉ trên cây, nói: “Đây chính là nguyên hình của Lục Nhĩ Mi Hầu, Tứ Nhĩ Mi Hầu, nó là linh hầu được anh tình cờ gặp được lúc còn trẻ, lúc đó linh lực của nó còn thấp, vẫn là Nhị Nhĩ Mi Hầu, anh liền bắt nó về thuần dưỡng, chỉ là mới được mấy năm anh liền gặp phải biến cố nên chết đi, vậy nên không thể hoàn toàn thuần hóa được nó, có điều trải qua hơn một trăm năm tu luyện, nó lại có thể dựa vào linh trí của mình để tiến hóa thành Tứ Nhĩ Mi Hầu, đúng là hiếm gặp."
“Đây là con khỉ của anh sao? Nó đã sống hơn một trăm năm rồi hả?"
Tôi lập tức càng thấy kinh ngạc hơn, con khỉ nhỏ đó cũng chỉ to hơn bàn tay một chút, đứng dậy chắc cũng chỉ dài bằng cánh tay tôi thôi, trông hoàn toàn giống như một con khỉ con vừa cai sữa, thế là lại sống hơn một trăm tuổi rồi sao?
“Còn hơn thế nữa, linh hầu mi nhĩ trạng thái lúc mới được sinh ra thực ra là không có tai, đến cả hai tai cũng đều phải dựa vào tu hành mới tu luyện được, trong tình huống không có chủ nhân chỉ dẫn, muốn tự mình tu luyện thành hai tai là điều không hề dễ dàng, ít nhất cũng cần 35 đến 50 năm tuổi mới được, lúc anh gặp nó thì nó đã có hai tai rồi, nếu giờ tính ra thì nó ít nhất cũng phải 160, 170 tuổi rồi, còn nhiều tuổi hơn anh nữa."
“Vậy nếu nó tiếp tục tu luyện, có phải sẽ tu luyện thành Lục Nhĩ Mi Hầu không?" Tôi liếc nhìn con khỉ nhỏ đó mà trong lòng thầm cảm thấy kinh ngạc, xem ra nhà họ Tô đúng thật là ngọa hổ tàng long, một con khỉ nhỏ tự nhiên xuất hiện thôi mà cũng có lai lịch lớn như thế, thế mà lại là tiền thân của Lục Nhĩ Mi Hầu.
“Ừ, linh hầu mi nhĩ trời sinh đã có sở trường nghe, có thể xem xét quan sát, biết trước biết sau, chỉ có điều đây cũng không phải là bản lĩnh trời sinh đã có, mà là sau này tu luyện thành, đợi đến khi linh hầu mi nhĩ tu luyện ra hai tai thì đã đạt đến cảnh giới quan trọng đầu tiên, sở trường nghe, phàm là nơi nó xuất hiện, trong phạm vi 50 mét, bất kì tiếng động rất nhỏ nào phát ra cũng đều không thoát khỏi đôi tai của nó, thần tiên Thuận Phong Nhĩ được ghi chép trong Tây du kí đó nguyên hình chính là Nhị Nhĩ Mi Hầu, đợi đến khi nó luyện thành bốn tai thì đã hoàn toàn mở ra linh trí, giỏi bắt chước, hiểu lí lẽ, thậm chí có thể cất tiếng nói thông qua miệng của anh, đợi đến khi nó luyện thành sáu tai là có thể biết được mọi chuyện, đoán trước được tương lai." Tô Mộc nói, hình như tâm trạng anh ta rất tốt, vậy mà lại có thể giải thích cho tôi nhiều thứ vậy.
Nhưng điều này rất bất thường, tôi bỗng tỉnh táo lại, nhìn anh ta mà cảnh giác: “Anh lại muốn bảo em đi làm chuyện nguy hiểm gì nữa đây?"
Mỗi lần anh ta nghiêm túc giải thích cho tôi một thứ gì đó là đều không có chuyện tốt đẹp gì xảy ra, dựa theo tính khí xấu xa của anh ta, nếu không dùng đến tôi, anh ta sẽ chẳng muốn nói nhiều với tôi đến thế đâu.
“Đâu có, sao lại hỏi thế?" Tô Mộc vốn còn đang cười ha ha, bỗng bị tôi hỏi như thế, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại, nhìn tôi không biết nói sao.
“Anh thật sự không cần em làm gì sao?" Tôi vẫn không dám tin anh ta, tiếp xúc với anh ta lâu như vậy rồi, tôi cơ bản đã hiểu rõ tính khí của anh ta, hỉ nộ thất thường, xấu xa kinh khủng, tóm lại mỗi lần anh ta muốn dùng đến tôi là đều đối xử với tôi tốt đến lạ thường vậy đấy.
“Đầu em có vấn đề à, từ sau khi đến Giang Minh, anh đã cần em làm gì chưa? Có lần nào là không phải anh ra tay giúp em giải quyết vấn đề chứ?" Tô Mộc thấy tôi vẫn không tin anh ta, sắc mặt lập tức sầm xuống, giọng điệu cũng không còn dễ nghe nữa.
Trong lòng tôi bỗng thấy hồi hộp, cứ nói là anh ta hỉ nộ thất thường đi, đây chính là điềm báo cho sự nổi giận, tuy trong lòng tôi vẫn còn thắc mắc, nhưng cũng không dám tiếp tục thể hiện ra ngoài nữa, vội vàng vui cười xích lại chỗ anh ta, cười nói: “Cũng đúng, anh giúp em tìm thi thể của em gái, còn giúp hồn phách của con bé thoát khỏi sự khống chế, tuy không thể cứu con bé về lúc còn sống, nhưng em vẫn nên cảm ơn anh."
“Vậy còn tạm được." Tô Mộc lạnh lùng hừ một cái, miễn cưỡng hài lòng.
Sau đó anh ta vẫy vẫy tay với con khỉ nhỏ trên cây, kêu con khỉ đó xuống, nói với tôi: “Anh nói nhiều điều với em như thế là vì muốn tặng Tứ Nhĩ Mi Hầu cho em, những thứ khác thì nó không ổn, nhưng thính giác cực kì tốt, dùng để chạy thoát thân thì còn gì thích hợp hơn thế nữa chứ, em ngốc như vậy, ngộ nhỡ lúc gặp nguy hiểm anh không ở bên cạnh em thì em còn có thể sớm thoát thân được chút."
“Anh mới ngốc ấy…" Tôi nhỏ giọng đáp, trong lúc nói chuyện, con khỉ nhỏ đó đã vọt từ trên cây xuống, nhảy vào trong tay tôi, đôi mắt to lanh lợi đang hiếu kì quan sát tôi.
Thật đáng yêu…
Tôi nhìn vật bé nhỏ lông lá rậm rạp trong tay, vui mừng khôn xiết, theo như anh ta nói thì con khỉ nhỏ này đã tu luyện thành bốn tai, có thể nghịch thiên rất lợi hại rồi, thế mà lại cứ thế tặng cho tôi như vậy?
Trong lòng tôi cảm động muốn chết, nhưng anh ta tặng cũng đã tặng rồi, việc gì còn phải nói tôi ngốc nữa chứ, hơn nữa anh ta vừa nói lúc gặp nguy hiểm không ở cạnh tôi, vậy anh ta đi đâu?
Tôi bỗng nhiên hơi luyến tiếc, vừa trêu đùa con khỉ nhỏ, vừa hỏi Tô Mộc xem anh ta định đi đâu, tại sao lúc nguy hiểm lại không ở bên cạnh tôi.
“Nói em ngốc em còn không nhận, anh là đề phòng lỡ như, không lẽ lúc nào anh cũng có thể theo bên cạnh em được hay sao? Ngộ nhỡ lúc em đi tắm gặp nguy hiềm thì sao, lỡ như lúc em đi vệ sinh gặp nguy hiểm thì sao?" Tô Mộc mắng, vừa mắng, tay còn gõ mạnh lên mũi tôi một cái.
Công ty của Tô Thịnh ở tầng trên cùng, tôi vốn tưởng rằng công ty của Tô Thịnh sẽ giống với những công ty khác, đều là một gian nhà trọ, bên trong bày những đồ dùng chung là có thể làm việc rồi cơ.
Ai ngờ đâu ông ta lại giàu có đến nỗi thuê cả cái tầng cao nhất, hơn nữa tất cả các phòng đều thông với nhau, chỉ để lại mấy cái cột chống, cả công ty không có bàn ghế làm việc, mà chỉ trồng đầy hoa cỏ, cứ như thể đến với chốn bồng lai tiên cảnh, cả tầng nhà là hòn non bộ nước chảy, còn có một dòng suối nhỏ quanh co trong rừng cây, đàn cá chép trong nước tung tăng bơi lội, thật sự là đẹp mê hồn!
Đây là công ty? Nơi làm việc?
Bị Tô Thịnh sửa thành không khác gì làng nghỉ mát, đáng nói hơn nữa là ông ta còn trồng năm cây dừa tươi tốt ở giữa tầng lầu nữa, trên cây mọc đầy những trái dừa, còn có một chú khỉ con lông lá rậm rạp ngồi trên ngọn cây nữa!
Tôi kinh ngạc đến nỗi há hốc mồm một lúc lâu, cứ như đang nằm mơ vậy.
Tô Mộc hiển nhiên cũng hơi thảng thốt với bài trí của công ty này, nhưng anh ta chỉ nhìn lướt qua một vòng rồi lại bình tĩnh trở lại, bế tôi đi lại dưới gốc cây dừa giữa tầng lầu.
Cùng với sự di chuyển của Tô Mộc, tôi nhanh chóng nhận ra quỹ đạo bước đi của Tô Mộc rất kì lạ, con đường vốn thẳng tuột nhưng anh ta lại bế tôi đi tới đi lui trên vùng đất trống, hình như là đang lượn thành hình bát quái.
Tôi bỗng thấy hiếu kì, hỏi Tô Mộc có phải đang đi thành hình bát quái hay không.
Tô Mộc hơi bất ngờ nhìn tôi một cái, sau đó nở nụ cười, đáp: “Thật không nhận ra đấy, em cũng rất giỏi đấy nhỉ, vậy mà cũng có thề nhìn ra được."
Nói rồi anh ta liền giải thích với tôi rằng cách đi này là bát quái trận âm dương ngư gia truyền của nhà họ Tô bọn họ, lúc đầu khi sửa phòng đã chôn trận pháp này xuống lòng đất, chỉ nhìn bề mặt thôi thì sẽ không thấy được, nhưng nếu lúc vào đi một lượt tuân theo trận pháp được chôn trước kia thì có thể khởi động trận pháp, giải phóng âm dương nhị khí được giấu bên trong, hình thành vòng bảo hộ cho âm dương nhị khí, bảo vệ những người ở lại bên trong.
Như vậy, có sự bảo hộ của âm dương nhị khí, cho dù kẻ địch tấn công vào là người hay là ma thì đều sẽ phải chịu sự tấn công của bát quái trận âm dương ngư, âm khí tấn công người sống, cũng chính là những kẻ đối địch với pháp sư như quả phụ họ Vương, âm khí tấn công người chết, nhà họ Tô bọn họ xem phong thủy cho người khác, bắt quỷ trừ tà, khó tránh khỏi việc chọc giận đến không ít kẻ thù oan hồn lệ quỷ, có âm dương nhị khí này làm phòng ngự thực sự là đang tự tạo cho mình lớp kim chung.
Tôi không không khỏi cảm thấy kính nể nhà họ Tô, trước kia còn cho rằng đám Tô Mộc bọn họ đều là những người xem bói, nhưng không ngờ bọn họ lại có trận pháp lợi hại đến vậy, chả trách nào Tô Mộc lại đưa tôi đến đây, quả phụ họ Vương kia vì muốn trùng sinh mà đã giết bao nhiêu người như thế, chuẩn bị lâu như vậy nhưng lại bị chúng tôi phá hỏng, nhất định là sẽ ôm hận trong lòng, không biết chừng lúc nào đó sẽ lại quay lại giết người tiếp.
Tô Mộc thân là lệ quỷ, đương nhiên không sợ bà ta rồi, nhưng còn tôi lại chẳng biết gì, quả phụ họ Vương có cả trăm cách để giết chết tôi ấy.
Nghĩ như vậy, trong lòng tôi bỗng thấy ấm áp, tuy Tô Mộc không nói nhưng anh ta đưa tôi đến đây đều là vì muốn bảo vệ tôi.
Tô Mộc đi hết bát quái trận, băng qua dòng suối nhỏ rồi đi thẳng đến giữa đám dừa.
Lúc này tôi mới nhận ra năm cây dừa đó được trồng vô cùng ngay ngắn, cứ như là năm góc của ngôi sao năm cánh, mà giữa những cây dừa đó lại đặt một chiếc giường lớn rộng hai mét, ga trải giường mềm mại, đệm lại dày, tôi chỉ nhìn một lần thôi mà cả người liền cảm thấy mệt mỏi, hai mí mắt thậm chí còn bắt đầu đánh lộn luôn.
Tô Mộc thấy tôi buồn ngủ liền nhoẻn miệng cười, trực tiếp bế tôi nhào lên giường, sau đó giúp tôi cởi giầy, ôm eo tôi và nói: “Ngủ đi, lát nữa anh gọi em dậy."
Tôi mơ mơ màng màng gật gật đầu, cơn buồn ngủ trong người bỗng chốc được giải phóng, ngủ thiếp đi.
Không biết đã ngủ bao lâu, lúc tôi tỉnh dậy thì cả người đã tràn đầy sức sống, tinh thần phải nói là vô cùng tốt.
Tô Mộc đã không còn ở đây nữa, cũng không biết đi đâu rồi nữa, tôi ngồi dậy, nhìn điện thoại thì phát hiện ra mới một tiếng đồng hồ trôi qua thôi.
Tôi còn tưởng tôi đã ngủ cả buổi chiều rồi cơ, thế mà lại nhẹ nhõm vậy, xem ra năm cây dừa này cũng thật không đơn giản, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà lại có thể giúp tôi phục hồi sinh lực,
Tôi xuống giường xong liền xỏ dép vào đi ra ngoài, định tham quan kĩ chốn bồng lai tiên cảnh này một lúc, ai ngờ đâu tôi vừa bước một chân ra khỏi khu năm cây dưa đó thì chú khỉ con ngồi trên cây bỗng nhiên thét lên ầm ĩ “oa oa", làm tôi sợ hết cả hồn.
“Em tỉnh rồi à?" Giọng Tô Mộc từ trên cây vọng xuống.
Tôi lập tức ngẩng đầu nhìn lên trên cây, thấy lạ là sao đang yên đang lành, Tô Mộc lại trèo lên cây làm gì không biết.
Nhưng tôi chỉ nhìn thấy chú khỉ con trên cây, đâu thấy bóng dáng Tô Mộc đâu?
“Đói chưa, anh nấu mì rồi đó, dậy ăn đi." Trên cây lại lần nữa vang lên giọng của Tô Mộc, lần này tôi nhìn rõ rồi, giọng nói đó lại được phát ra từ trong miệng chú khỉ con vừa kêu oa oa đó.
Tôi vô cùng kinh ngạc, thử cảm giác nói chuyện với khỉ, nhưng chú khỉ con lại im bặt, nhìn tôi với vẻ mặt hiếu kì.
Không lâu sau, Tô Mộc liền đi ra từ trong rừng, tay còn bưng một bát mì.
“Tô Mộc, vừa giờ là anh nói chuyện với em à? Tại sao giọng nói lại truyền ra từ trong mồm con khỉ? Thần kì thật!" Tôi vô cùng tò mò, vừa thấy Tô Mộc là liền hỏi luôn thắc mắc trong lòng mình.
Nói xong tôi cũng không khách sáo với Tô Mộc, trực tiếp đỡ lấy bát mình trong tay Tô Mộc, đặt xuống chiếc bàn gỗ bên cạnh rồi bắt đầu ăn.
“Em từng nghe về Lục Nhĩ Mi Hầu chưa?" Tô Mộc cười cười, bỗng nhiên hỏi tôi không đầu không đuôi.
“Phí lời, ai mà không biết Lục Nhĩ Mi Hầu chứ, chính là con khỉ đã giả mạo Tôn Ngộ Không trong Tây du kí đúng không." Tôi trả lời.
Tô Mộc nghe xong liền dè bỉu nhìn tôi một cái, đáp: “Cái em nói là trong truyền thuyết thần thoại, anh hỏi em có biết Lục Nhĩ Mi Hầu thật không cơ mà?"
Tôi bỗng nhiên dừng đũa, kinh ngạc nhìn Tô Mộc: “Đó không phải vốn dĩ chính là thần thoại hay sao, trong đời thực thật sự có Lục Nhĩ Mi Hầu sao?"
“Đương nhiên, ma cũng là thứ xuất hiện trong truyền thuyết quỷ thần, không phải anh đang sống sờ sờ xuất hiện trước mặt em đây sao?" Tô Mộc bĩu môi, ánh mắt nhìn tôi như thể đang nhìn kẻ ngốc.
Sau đó anh ta liền chỉ chỉ vào con khỉ trên cây, nói: “Đây chính là nguyên hình của Lục Nhĩ Mi Hầu, Tứ Nhĩ Mi Hầu, nó là linh hầu được anh tình cờ gặp được lúc còn trẻ, lúc đó linh lực của nó còn thấp, vẫn là Nhị Nhĩ Mi Hầu, anh liền bắt nó về thuần dưỡng, chỉ là mới được mấy năm anh liền gặp phải biến cố nên chết đi, vậy nên không thể hoàn toàn thuần hóa được nó, có điều trải qua hơn một trăm năm tu luyện, nó lại có thể dựa vào linh trí của mình để tiến hóa thành Tứ Nhĩ Mi Hầu, đúng là hiếm gặp."
“Đây là con khỉ của anh sao? Nó đã sống hơn một trăm năm rồi hả?"
Tôi lập tức càng thấy kinh ngạc hơn, con khỉ nhỏ đó cũng chỉ to hơn bàn tay một chút, đứng dậy chắc cũng chỉ dài bằng cánh tay tôi thôi, trông hoàn toàn giống như một con khỉ con vừa cai sữa, thế là lại sống hơn một trăm tuổi rồi sao?
“Còn hơn thế nữa, linh hầu mi nhĩ trạng thái lúc mới được sinh ra thực ra là không có tai, đến cả hai tai cũng đều phải dựa vào tu hành mới tu luyện được, trong tình huống không có chủ nhân chỉ dẫn, muốn tự mình tu luyện thành hai tai là điều không hề dễ dàng, ít nhất cũng cần 35 đến 50 năm tuổi mới được, lúc anh gặp nó thì nó đã có hai tai rồi, nếu giờ tính ra thì nó ít nhất cũng phải 160, 170 tuổi rồi, còn nhiều tuổi hơn anh nữa."
“Vậy nếu nó tiếp tục tu luyện, có phải sẽ tu luyện thành Lục Nhĩ Mi Hầu không?" Tôi liếc nhìn con khỉ nhỏ đó mà trong lòng thầm cảm thấy kinh ngạc, xem ra nhà họ Tô đúng thật là ngọa hổ tàng long, một con khỉ nhỏ tự nhiên xuất hiện thôi mà cũng có lai lịch lớn như thế, thế mà lại là tiền thân của Lục Nhĩ Mi Hầu.
“Ừ, linh hầu mi nhĩ trời sinh đã có sở trường nghe, có thể xem xét quan sát, biết trước biết sau, chỉ có điều đây cũng không phải là bản lĩnh trời sinh đã có, mà là sau này tu luyện thành, đợi đến khi linh hầu mi nhĩ tu luyện ra hai tai thì đã đạt đến cảnh giới quan trọng đầu tiên, sở trường nghe, phàm là nơi nó xuất hiện, trong phạm vi 50 mét, bất kì tiếng động rất nhỏ nào phát ra cũng đều không thoát khỏi đôi tai của nó, thần tiên Thuận Phong Nhĩ được ghi chép trong Tây du kí đó nguyên hình chính là Nhị Nhĩ Mi Hầu, đợi đến khi nó luyện thành bốn tai thì đã hoàn toàn mở ra linh trí, giỏi bắt chước, hiểu lí lẽ, thậm chí có thể cất tiếng nói thông qua miệng của anh, đợi đến khi nó luyện thành sáu tai là có thể biết được mọi chuyện, đoán trước được tương lai." Tô Mộc nói, hình như tâm trạng anh ta rất tốt, vậy mà lại có thể giải thích cho tôi nhiều thứ vậy.
Nhưng điều này rất bất thường, tôi bỗng tỉnh táo lại, nhìn anh ta mà cảnh giác: “Anh lại muốn bảo em đi làm chuyện nguy hiểm gì nữa đây?"
Mỗi lần anh ta nghiêm túc giải thích cho tôi một thứ gì đó là đều không có chuyện tốt đẹp gì xảy ra, dựa theo tính khí xấu xa của anh ta, nếu không dùng đến tôi, anh ta sẽ chẳng muốn nói nhiều với tôi đến thế đâu.
“Đâu có, sao lại hỏi thế?" Tô Mộc vốn còn đang cười ha ha, bỗng bị tôi hỏi như thế, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại, nhìn tôi không biết nói sao.
“Anh thật sự không cần em làm gì sao?" Tôi vẫn không dám tin anh ta, tiếp xúc với anh ta lâu như vậy rồi, tôi cơ bản đã hiểu rõ tính khí của anh ta, hỉ nộ thất thường, xấu xa kinh khủng, tóm lại mỗi lần anh ta muốn dùng đến tôi là đều đối xử với tôi tốt đến lạ thường vậy đấy.
“Đầu em có vấn đề à, từ sau khi đến Giang Minh, anh đã cần em làm gì chưa? Có lần nào là không phải anh ra tay giúp em giải quyết vấn đề chứ?" Tô Mộc thấy tôi vẫn không tin anh ta, sắc mặt lập tức sầm xuống, giọng điệu cũng không còn dễ nghe nữa.
Trong lòng tôi bỗng thấy hồi hộp, cứ nói là anh ta hỉ nộ thất thường đi, đây chính là điềm báo cho sự nổi giận, tuy trong lòng tôi vẫn còn thắc mắc, nhưng cũng không dám tiếp tục thể hiện ra ngoài nữa, vội vàng vui cười xích lại chỗ anh ta, cười nói: “Cũng đúng, anh giúp em tìm thi thể của em gái, còn giúp hồn phách của con bé thoát khỏi sự khống chế, tuy không thể cứu con bé về lúc còn sống, nhưng em vẫn nên cảm ơn anh."
“Vậy còn tạm được." Tô Mộc lạnh lùng hừ một cái, miễn cưỡng hài lòng.
Sau đó anh ta vẫy vẫy tay với con khỉ nhỏ trên cây, kêu con khỉ đó xuống, nói với tôi: “Anh nói nhiều điều với em như thế là vì muốn tặng Tứ Nhĩ Mi Hầu cho em, những thứ khác thì nó không ổn, nhưng thính giác cực kì tốt, dùng để chạy thoát thân thì còn gì thích hợp hơn thế nữa chứ, em ngốc như vậy, ngộ nhỡ lúc gặp nguy hiểm anh không ở bên cạnh em thì em còn có thể sớm thoát thân được chút."
“Anh mới ngốc ấy…" Tôi nhỏ giọng đáp, trong lúc nói chuyện, con khỉ nhỏ đó đã vọt từ trên cây xuống, nhảy vào trong tay tôi, đôi mắt to lanh lợi đang hiếu kì quan sát tôi.
Thật đáng yêu…
Tôi nhìn vật bé nhỏ lông lá rậm rạp trong tay, vui mừng khôn xiết, theo như anh ta nói thì con khỉ nhỏ này đã tu luyện thành bốn tai, có thể nghịch thiên rất lợi hại rồi, thế mà lại cứ thế tặng cho tôi như vậy?
Trong lòng tôi cảm động muốn chết, nhưng anh ta tặng cũng đã tặng rồi, việc gì còn phải nói tôi ngốc nữa chứ, hơn nữa anh ta vừa nói lúc gặp nguy hiểm không ở cạnh tôi, vậy anh ta đi đâu?
Tôi bỗng nhiên hơi luyến tiếc, vừa trêu đùa con khỉ nhỏ, vừa hỏi Tô Mộc xem anh ta định đi đâu, tại sao lúc nguy hiểm lại không ở bên cạnh tôi.
“Nói em ngốc em còn không nhận, anh là đề phòng lỡ như, không lẽ lúc nào anh cũng có thể theo bên cạnh em được hay sao? Ngộ nhỡ lúc em đi tắm gặp nguy hiềm thì sao, lỡ như lúc em đi vệ sinh gặp nguy hiểm thì sao?" Tô Mộc mắng, vừa mắng, tay còn gõ mạnh lên mũi tôi một cái.
Tác giả :
Lâm Lâm