Chồng Yêu Bá Đạo
Chương 24
Đây là tư liệu ngươi cho người điều tra? Ngươi chắc chắn không, đây là sự thật sao?"
Âm thanh trầm mặc cất lên, đống tư liệu trên tay Chiến Mặc Thần rơi ngổn ngang trên mặt bàn, trên mặt hiện đầy nét phẫn nộ, đôi mắt phượng không thể sâu thẳm hơn nữa nhìn thằng vào Giang Đào.
“Đúng, đúng vậy…." bị khí thế bức bách của Chiến Mặc Thần, Giang Đào toát mồ hôi hột, nói lắp bắp, “ Toàn bộ tư liệu này, này… tôi đã phái hai đội điều tra, đều ra kết quả này."
Cũng không thể trách tổng tài phẫn nộ, khi anh nhìn vào đống tư liệu này, anh cũng giật mình.
Anh luôn đối với vị Cố đại tiểu thư thoát tục khoe tài giỏi không có chút quan tâm, thường cảm thấy cô ta hoàn mĩ đến không tin là thật được. Thật không ngờ, vị Cố đại tiểu thư lại có gan to đến vậy, lại có thể thuê bọn côn đồ giả làm phóng viên với cảnh sát.
“Chiến tổng, bây giờ phải làm gì?"
“Ngươi ra ngoài"
“…..Vâng"
Không dám hứng thêm cơn thịnh nộ của Chiến Mặc Thần, Giang Đào nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.
Chiến Mặc Thần ngồi trên ghế bống đứng dậy, đi đến nơi ánh sáng bên cửa sổ, ánh nắng mặt trời chiếu lên người anh. Trên thân hình cao lớn cứng cáp của hẳn như được phủ lên lớp mạ vàng, làm cho anh giống như giống như vị thần ngự trên Cửu Trùng Thiên
Chỉ là tâm trạng u ám tận vực sâu.
Đang chuẩn bị rời đi, tia sáng còn lại bên khóe mắt của Chiến Mặc Thần bắt được thân ảnh nhỏ bé tựa con hạc vàng.
Bóng đen nhỏ bé của cô gái xinh xắn đang ngồi bên bồn hoa, cũng không biết đang làm gì, bóng lưng có cảm giác quen thuộc, làm cho tim của anh có chút đau lòng.
Không đợi cho anh nghĩ lâu, cô gái đó đứng dậy hướng tàu điện ngầm cách đó không xa vôi vàng đi.
Trong khoảnh khắc, trong đầu Chiến Mặc Thần hiện lên một cái tên.
Cố Phi Yên!
Là cô ấy!
Cô ấy đến đây làm gì?
Có suy nghĩ để Giang Đào đi điều tra, nhưng vữa nghĩ đến Cố Phi Yên, cái thái độ ngang bướng ấy, nghĩ đến sự tình dây dưa không rõ ràng, anh liền từ bỏ ý nghĩ ấy.
Cố Minh Châu lại là người con gái anh từ nhỏ đã yêu mến, cô ấy yếu đuối lại vừa nhã nhặn lịch sự, mặc dù cô ấy lần này…nói chung, anh không thể vì một chuyện nhỏ này mà từ bỏ cô.
Không hẳn, tình cảm nhiều năm như vậy, há không phải thành trò cười sao?
…….
Liền ba ngày, Cố Phi Yên đều đi tìm việc làm.
Tính cách bướng bỉnh càng áp chế lại càng gan dạ hơn của cô, dù tâm trạng đi xuống, nhưng vĩnh viễn không bị đánh đổ.
Cô ấy đã nếm qua bao nhiêu cái khổ, chỉ là gặp qua một ông chủ ngu ngốc, có ảnh hưởng gì?
Cô không hề hối hận!
Bởi có lần giáo huấn đầu tiên, lần này cô tìm công việc cũng không quan tâm lắm, mà tìm hiểu kĩ càng hơn. Cố gắng chọn công ty lớn thực lực vững mạnh, không khí làm việc không tồi mới gửi sơ yếu lí lịch.
Nhưng, cũng vì vậy, công việc rất khó tìm.
Bôn ba bên ngoài lên tiếp ba ngày, Cố Phi Yên cũng đủ mệt rồi.
Kéo theo cơ thể kiệt sức này đến cổng tiểu khu, cô đang gọi đồ ăn nhanh thì bắt gặp Cố Minh Châu đang khoác tay Chiến Mặc Thần.
Lại một lần gặp nữa, cả ba người đều có chút bất ngờ.
Cố Phi Yên chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi, chán nản nhìn hai người họ một lượt rồi rảo bước đi.
“Cố Phi Yên, cô đứng lại!" Cố Minh Châu bước lên đứng trước mặt cô, trên khuôn mặt tinh trí hiện đầy vẻ khinh thường, “Cô lại nói không bám đuôi bọn tôi, cho dù không có, tại sao hết lần này đến lần khác đều thấy xuất hiện trước mặt bọn tôi?"
“Cái tiểu khu này chỉ có các người vào được thôi sao?" chiếc chìa khóa lắc lắc trong bàn tay, Cố Phi Yên không muốn cùng cô ta tranh cãi, lạnh nhạt nói, “Tránh ra!"
“Cô ở đây mua phòng sao?.... Không biết công tử nào lại cho cô chỗ ở tốt như vậy?"
Xuất hiện ở đây, chỉ có thể là được trai bao thôi sao?
Suy nghĩ của Cố Minh Châu thật sự bẩn thỉu, bỉ ổi.
Không nhịn được, Cố Phi Yên bật cười lớn, “Anh rể của tôi mua cho, ủa, anh ấy chưa thông báo với cô sao?"
Âm thanh trầm mặc cất lên, đống tư liệu trên tay Chiến Mặc Thần rơi ngổn ngang trên mặt bàn, trên mặt hiện đầy nét phẫn nộ, đôi mắt phượng không thể sâu thẳm hơn nữa nhìn thằng vào Giang Đào.
“Đúng, đúng vậy…." bị khí thế bức bách của Chiến Mặc Thần, Giang Đào toát mồ hôi hột, nói lắp bắp, “ Toàn bộ tư liệu này, này… tôi đã phái hai đội điều tra, đều ra kết quả này."
Cũng không thể trách tổng tài phẫn nộ, khi anh nhìn vào đống tư liệu này, anh cũng giật mình.
Anh luôn đối với vị Cố đại tiểu thư thoát tục khoe tài giỏi không có chút quan tâm, thường cảm thấy cô ta hoàn mĩ đến không tin là thật được. Thật không ngờ, vị Cố đại tiểu thư lại có gan to đến vậy, lại có thể thuê bọn côn đồ giả làm phóng viên với cảnh sát.
“Chiến tổng, bây giờ phải làm gì?"
“Ngươi ra ngoài"
“…..Vâng"
Không dám hứng thêm cơn thịnh nộ của Chiến Mặc Thần, Giang Đào nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.
Chiến Mặc Thần ngồi trên ghế bống đứng dậy, đi đến nơi ánh sáng bên cửa sổ, ánh nắng mặt trời chiếu lên người anh. Trên thân hình cao lớn cứng cáp của hẳn như được phủ lên lớp mạ vàng, làm cho anh giống như giống như vị thần ngự trên Cửu Trùng Thiên
Chỉ là tâm trạng u ám tận vực sâu.
Đang chuẩn bị rời đi, tia sáng còn lại bên khóe mắt của Chiến Mặc Thần bắt được thân ảnh nhỏ bé tựa con hạc vàng.
Bóng đen nhỏ bé của cô gái xinh xắn đang ngồi bên bồn hoa, cũng không biết đang làm gì, bóng lưng có cảm giác quen thuộc, làm cho tim của anh có chút đau lòng.
Không đợi cho anh nghĩ lâu, cô gái đó đứng dậy hướng tàu điện ngầm cách đó không xa vôi vàng đi.
Trong khoảnh khắc, trong đầu Chiến Mặc Thần hiện lên một cái tên.
Cố Phi Yên!
Là cô ấy!
Cô ấy đến đây làm gì?
Có suy nghĩ để Giang Đào đi điều tra, nhưng vữa nghĩ đến Cố Phi Yên, cái thái độ ngang bướng ấy, nghĩ đến sự tình dây dưa không rõ ràng, anh liền từ bỏ ý nghĩ ấy.
Cố Minh Châu lại là người con gái anh từ nhỏ đã yêu mến, cô ấy yếu đuối lại vừa nhã nhặn lịch sự, mặc dù cô ấy lần này…nói chung, anh không thể vì một chuyện nhỏ này mà từ bỏ cô.
Không hẳn, tình cảm nhiều năm như vậy, há không phải thành trò cười sao?
…….
Liền ba ngày, Cố Phi Yên đều đi tìm việc làm.
Tính cách bướng bỉnh càng áp chế lại càng gan dạ hơn của cô, dù tâm trạng đi xuống, nhưng vĩnh viễn không bị đánh đổ.
Cô ấy đã nếm qua bao nhiêu cái khổ, chỉ là gặp qua một ông chủ ngu ngốc, có ảnh hưởng gì?
Cô không hề hối hận!
Bởi có lần giáo huấn đầu tiên, lần này cô tìm công việc cũng không quan tâm lắm, mà tìm hiểu kĩ càng hơn. Cố gắng chọn công ty lớn thực lực vững mạnh, không khí làm việc không tồi mới gửi sơ yếu lí lịch.
Nhưng, cũng vì vậy, công việc rất khó tìm.
Bôn ba bên ngoài lên tiếp ba ngày, Cố Phi Yên cũng đủ mệt rồi.
Kéo theo cơ thể kiệt sức này đến cổng tiểu khu, cô đang gọi đồ ăn nhanh thì bắt gặp Cố Minh Châu đang khoác tay Chiến Mặc Thần.
Lại một lần gặp nữa, cả ba người đều có chút bất ngờ.
Cố Phi Yên chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi, chán nản nhìn hai người họ một lượt rồi rảo bước đi.
“Cố Phi Yên, cô đứng lại!" Cố Minh Châu bước lên đứng trước mặt cô, trên khuôn mặt tinh trí hiện đầy vẻ khinh thường, “Cô lại nói không bám đuôi bọn tôi, cho dù không có, tại sao hết lần này đến lần khác đều thấy xuất hiện trước mặt bọn tôi?"
“Cái tiểu khu này chỉ có các người vào được thôi sao?" chiếc chìa khóa lắc lắc trong bàn tay, Cố Phi Yên không muốn cùng cô ta tranh cãi, lạnh nhạt nói, “Tránh ra!"
“Cô ở đây mua phòng sao?.... Không biết công tử nào lại cho cô chỗ ở tốt như vậy?"
Xuất hiện ở đây, chỉ có thể là được trai bao thôi sao?
Suy nghĩ của Cố Minh Châu thật sự bẩn thỉu, bỉ ổi.
Không nhịn được, Cố Phi Yên bật cười lớn, “Anh rể của tôi mua cho, ủa, anh ấy chưa thông báo với cô sao?"
Tác giả :
Phong Lưu