Chồng Yêu Bá Đạo
Chương 176
“…..hình như cùng là vậy." Du phu nhân ngốc nghếch đến ngọt ngào gật gật đầu,bà ấy thật sự là cũng không thích Chiến phu nhân.
Chuyện của năm đó đã qua rồi,bà ấy bây giờ đang rất hạnh phúc,chồng và con đều……
Được rồi,đều cũng không phải là loại nghe lời.
Nhưng,bà ấy cũng thật sự không nhận đau khổ gì cả,hai người đàn ông trong nhà mặc dù đều rất yêu thương bà ấy,ở bên ngoài đều bảo vệ bà ấy,người khác ức hiếp bà ấy,mặc dù việc rất là nhỏ,bọn họ đều sẽ liều mạng mình,không để bà ấy phải chịu một chút oan ức nào cả.
Nhưng,cho dù như vậy,Chiến phu nhân năm đó hống hách ngang ngược,mặt diện mạo trên cao nhìn xuống,bà ấy vẫn nhớ rất rõ,nghĩ đến cảm thấy rất là ghét.
Lại nói con trai,khẩu súng này không thể bị bắn trắng trợn được!
Dựa vào cái gì mà người phụ nữ đó bắt nạt bà ấy,con trai của người phụ nữ đó còn muốn bắt nạt con trai bà?quả thật là không thể nhịn được!
Nghĩ đến đây,Du phu nhân có một chút bị thuyết phục.
Có hi vọng!
Du Diễm Phong đôi mắt sáng long lanh,cười rất rực rỡ, “mẹ,mẹ yêu của con,vậy con đến đón vợ tương lai được không,khi nào mới có thể đón được cô ấy,thì phải nhờ vào mẹ."
Đón nhận,tất cả vẻ mặt của anh ấy, “Chiến Gia đưa điều gì với nhà Cố Gia,chúng ta sẽ đưa gấp hai lần,không tin lão cáo già Cố KIến Quốc khi không động lòng!chúng ta phải để Cố Gia biết sự thô bạo ngang ngược của nhà họ Du chúng ta,dùng tiền đập chết bọn họ!"
“được!"Du Phu nhân gật gật đầu.
Sự ngốc nghếch ngọt ngào của Du phu nhân rất tốt lắc lư rung rinh,tinh thần chân thật,để việc kết thông gia trở thành nghĩa vụ sinh mệnh.
Rất hiểu mẹ của mình,Du Diễm phong thần thái nhẹ nhõm.
Nằm xuống giường,nghĩ đến Cố Phi Yên lúc bị đưa đi rất hoang mang lúng túng sợ hãi,trước mắt anh dường như lại hiện ra đôi mắt cô đang khóc,con nữa,anh rất quan tâm và lo lắng cho cô.
Cô bây giờ như thế nào?
Cô bị Chiến Mặc Thần đưa đi đâu,cậu ta đối xử với cô ấy như thế nào?điện thoại gọi được một nửa thì bị cướp mất,cậu ta chắc chắn không thể đối tốt với cô ấy,nói khônng chừng đang nhiều lần hành hạ làm khổ cô ấy chăng?
Một người đàn ông muốn làm khổ một người phụ nữ có rất nhiều cách,nhưng,khi nghĩ đối tượng để làm khổ hành hạ thì là một mình có hứng thú với phụ nữ đẹp,hầu như người đàn ông chỉ có thể dùng một chiêu______ đó là làm tình!
Mẹ kiếp!
Nghĩ đến đây,Du Diễm Phong lại buồn bực.
……….
12 giờ đêm.
Cố Phi Yên đang co quắp ở trên ghế sofa,không có ngủ một chút nào.
Trong căn biệt thự rất lạnh lẽo,cô đắp chiếc áo khoác của Chiến Mặc Thần nằm xuống,chân để lộ ra bên ngoài,lạnh đến nỗi phát run.
Cổ họng nóng rát khó chịu,không cần đi soi gương cũng biết bên trên chắc chắn có một vòng ngấn xiết lại,cơ thể không thoải mái,trong lòng càng khó chịu,cho dù cơn buồn ngủ đang ập đến,nhưng cô mệt mỏi dựa vào ghế sofa thì ngủ không được.
Tiếng bước chân đang tới.
Cố Phi Yên mệt mỏi,không có quay đầu lại nhìn.
Trong căn biệt thự không có người làm,chỉ có thể là Chiến Mặc Thần,nếu như không phải là anh ấy,vậy thì chỉ có thể là ma,cô rất là sợ ma,nhưng nếu như thật sự có ma đến,lấy đi mạng của cô cũng được.
“đi lên tầng,"người đàn ông đi đến, giọng nói lạnh lùng.
Cố Phi Yên không động đậy.
Nhìn thấy cô ấy không có phản ứng,người đàn ông cúi người xuống,trực tiếp bế cô vào lòng,ánh mắt nhìn vào vết tích ở cổ cô,ánh mắt của anh nặng nề,nhưng cô bướng bỉnh không có nói và anh cũng lạnh lùng.
Đi lên tầng hai,hia người đi vào phòng ngủ.
Là căn phòng lúc trước Cố Phi Yên đã nhìn thấy.
Trước kia Cố Phi Yên cảm thấy ở trong đây rất đẹp,cho dù cô có bị giam cầm ở đây cũng là cam tâm tình nguyện,nhưng bây giờ,cô cảm thấy cái điều đó thật buồn cười.
Chiếc giường hình tròn bằng gỗ được phủ một lớp màu trắng,trông giống như là một đám mấy trắng mềm mại vậy,để cô xuống dưới giường,Chiến Mặc Thần đứng bên cạnh giường im lặng nhìn cô,rồi quay người rời đi.
Trước khi đóng cửa,giọng nói lạnh lùng của anh ấy vang lên, “ trong phòng thay đồ có quần áo của em đó."
Rất lâu sau,Cố Phi Yên mới ở trên giường động đậy.
Trên người rất khó chịu,cô đi đến phòng thay đồ tìm quần áo,dự định đi tắm luôn.
Người khác ức hiếp xỉ nhục cô,nhưng cô sẽ không thể để bản thân mình xử tệ với bản thân mình được.
Đi vào phòng thay đồ,Cố Phi Yên bị dọa cho một trận.
Vốn cho rằng trong phòng thay đồ cũng có vài bộ quần nữ để tượng trưng thôi,nhưng điều cô không nghĩ tới đó là,tất cả tủ quần áo trong phòng thay đồ đều được lấp đầy.quần áo nam và quần áo nữ được sắp xếp ngăn nắp có thứ tự,quần áo nữ đều được treo lên trên móc,quần áo nam thì có vết tích đã từng mặc qua rồi.
Ngơ ngác,cô liền phản ứng lại.
Những đồ đạc này trước kia cô cũng có nhìn qua rồi,chỉ là quên mất,nhìn thấy lại vẫn có chút giật mình.Không biết lần này cô phải ở trong đây bao nhiêu lâu,những đồ này có dùng hết chứ.
Lấy quần áo ngủ,Cố Phi Yên tắm xong rồi leo lên giường.
Lần này,cô sẽ đi ngủ.
……..
Lại một lần nữa bị tỉnh,Cố Phi Yên cảm thấy ngực mình giống như có cái gì đó đè lên,rất nặng,làm cho cô sắp không thở nổi được,mở hé mắt nhìn,nhìn thấy mái tóc của người đàn ông đen thui.
Anh ấy đang vùi vào trước ngực cô cắn vào da của cô,giống như là một loài dã thú vậy,ngực nhói nhói thấm ướt đều là kiệt tác của anh ấy,mái tóc đen của anh ấy rất cứng,chọc vào mặt của cô có chút kích thích.
Vừa giật mình vừa sợ hãi.
Cô đưa tay đẩy đầu của anh ấy ra,anh ấy đang đồng thời tiến vào cô,
“a….."
Không ý thức được,Cố Phi Yên hoảng hốt kêu lên,cau mày vì đau quá.
Không có màn dạo đầu,không có sự dịu dàng nào cả,bất thình lình bị xông vào,chỗ đó của cô,cái nơi sưng phù lên đó mặc dù đã không có lợi hại rồi,nhưng vì người đàn ông lại lần nữa thô lỗ xông vào mà biến thành nóng rát,đau đớn cũng đi theo đến.
Chiến Mặc Thần thoáng chốc ngước mắt lên,đôi mắt đối với cô có một chút quyến rũ,ánh mắt anh rất trầm mặc lạnh lùng,không có một chút yêu thương,cũng bởi vì nhìn thấy cô ấy tỉnh mà động tác mạnh mẽ hơn,một lần rồi lại một lần nữa,giống như có một thanh kiếm đang xông thẳng vào cô rất hung ác vậy.
“Chiến thiếu gia,đừng mà……."
“……cầu xin anh buông tôi ra,cầu xin anh đó……"
Đau đến chết đi sống lại,giọng nói cầu cứ của Cố Phi Yên đang phát run lên.
Bất luận cô có cầu xin như thế nào,người đàn ông cũng không di chuyển.
Tối hôm qua anh ấy bốc hỏa,trải qua một đêm lên men giống như biến thành lực khí càng hưng hực hơn,phải từ trên cơ thể cô tìm về vùng đó,làm cô đau,làm tổn thương cô,trái tim anh bị ràng buộc thì mới có thể thả ra.
Làm đến cuối cùng,Cố Phi Yên cắn vào đôi môi của mình,và không lên tiếng nữa.
Cầu cứu cũng vô dụng,cô không muốn lại cầu cứu anh ấy nữa.
Nếu như anh ấy lại tức giận,nhất định phải dùng cách này để trừng trị cô,vậy thì đến đây đi……
Cô cũng không muốn lại cầu cứu anh ấy nữa!
Nằm ở trên giường Sắc mặt của Cố Phi Yên trắng bệch nhợt nhạt, để mặc cho người đàn ông tùy ý làm,đợi anh ấy lên tiếng rên rỉ ở trong cở thể cô là đã thả ra rồi,toàn bộ người cô mồ hôi đầm đìa,giióng như từ trong chậu nước bước ra vậy.
Làm xong rồi.
Không có bất kì lời nói nào cả,Chiến Mặc Thần chỉnh đốn lại bản thân,quay người rời đi.
Qua một lúc,có người gõ cửa phòng,rồi đi vào.
“Cố Tiểu thư,Chiến thiếu gia nói tôi mang thuốc cho cô,cô hãy chịu đau một chút."
Một người phụ nữ trung niên đi đến,lật người cô lại,dang hai chân của cô ra dùng tăm bông thấm vào thuốc và đi vào chỗ đó của cô,động tác khôngdược kĩ càng tỉ mỉ,không có một chút gì dáng vẻ của người chăm sóc cả.
Chuyện của năm đó đã qua rồi,bà ấy bây giờ đang rất hạnh phúc,chồng và con đều……
Được rồi,đều cũng không phải là loại nghe lời.
Nhưng,bà ấy cũng thật sự không nhận đau khổ gì cả,hai người đàn ông trong nhà mặc dù đều rất yêu thương bà ấy,ở bên ngoài đều bảo vệ bà ấy,người khác ức hiếp bà ấy,mặc dù việc rất là nhỏ,bọn họ đều sẽ liều mạng mình,không để bà ấy phải chịu một chút oan ức nào cả.
Nhưng,cho dù như vậy,Chiến phu nhân năm đó hống hách ngang ngược,mặt diện mạo trên cao nhìn xuống,bà ấy vẫn nhớ rất rõ,nghĩ đến cảm thấy rất là ghét.
Lại nói con trai,khẩu súng này không thể bị bắn trắng trợn được!
Dựa vào cái gì mà người phụ nữ đó bắt nạt bà ấy,con trai của người phụ nữ đó còn muốn bắt nạt con trai bà?quả thật là không thể nhịn được!
Nghĩ đến đây,Du phu nhân có một chút bị thuyết phục.
Có hi vọng!
Du Diễm Phong đôi mắt sáng long lanh,cười rất rực rỡ, “mẹ,mẹ yêu của con,vậy con đến đón vợ tương lai được không,khi nào mới có thể đón được cô ấy,thì phải nhờ vào mẹ."
Đón nhận,tất cả vẻ mặt của anh ấy, “Chiến Gia đưa điều gì với nhà Cố Gia,chúng ta sẽ đưa gấp hai lần,không tin lão cáo già Cố KIến Quốc khi không động lòng!chúng ta phải để Cố Gia biết sự thô bạo ngang ngược của nhà họ Du chúng ta,dùng tiền đập chết bọn họ!"
“được!"Du Phu nhân gật gật đầu.
Sự ngốc nghếch ngọt ngào của Du phu nhân rất tốt lắc lư rung rinh,tinh thần chân thật,để việc kết thông gia trở thành nghĩa vụ sinh mệnh.
Rất hiểu mẹ của mình,Du Diễm phong thần thái nhẹ nhõm.
Nằm xuống giường,nghĩ đến Cố Phi Yên lúc bị đưa đi rất hoang mang lúng túng sợ hãi,trước mắt anh dường như lại hiện ra đôi mắt cô đang khóc,con nữa,anh rất quan tâm và lo lắng cho cô.
Cô bây giờ như thế nào?
Cô bị Chiến Mặc Thần đưa đi đâu,cậu ta đối xử với cô ấy như thế nào?điện thoại gọi được một nửa thì bị cướp mất,cậu ta chắc chắn không thể đối tốt với cô ấy,nói khônng chừng đang nhiều lần hành hạ làm khổ cô ấy chăng?
Một người đàn ông muốn làm khổ một người phụ nữ có rất nhiều cách,nhưng,khi nghĩ đối tượng để làm khổ hành hạ thì là một mình có hứng thú với phụ nữ đẹp,hầu như người đàn ông chỉ có thể dùng một chiêu______ đó là làm tình!
Mẹ kiếp!
Nghĩ đến đây,Du Diễm Phong lại buồn bực.
……….
12 giờ đêm.
Cố Phi Yên đang co quắp ở trên ghế sofa,không có ngủ một chút nào.
Trong căn biệt thự rất lạnh lẽo,cô đắp chiếc áo khoác của Chiến Mặc Thần nằm xuống,chân để lộ ra bên ngoài,lạnh đến nỗi phát run.
Cổ họng nóng rát khó chịu,không cần đi soi gương cũng biết bên trên chắc chắn có một vòng ngấn xiết lại,cơ thể không thoải mái,trong lòng càng khó chịu,cho dù cơn buồn ngủ đang ập đến,nhưng cô mệt mỏi dựa vào ghế sofa thì ngủ không được.
Tiếng bước chân đang tới.
Cố Phi Yên mệt mỏi,không có quay đầu lại nhìn.
Trong căn biệt thự không có người làm,chỉ có thể là Chiến Mặc Thần,nếu như không phải là anh ấy,vậy thì chỉ có thể là ma,cô rất là sợ ma,nhưng nếu như thật sự có ma đến,lấy đi mạng của cô cũng được.
“đi lên tầng,"người đàn ông đi đến, giọng nói lạnh lùng.
Cố Phi Yên không động đậy.
Nhìn thấy cô ấy không có phản ứng,người đàn ông cúi người xuống,trực tiếp bế cô vào lòng,ánh mắt nhìn vào vết tích ở cổ cô,ánh mắt của anh nặng nề,nhưng cô bướng bỉnh không có nói và anh cũng lạnh lùng.
Đi lên tầng hai,hia người đi vào phòng ngủ.
Là căn phòng lúc trước Cố Phi Yên đã nhìn thấy.
Trước kia Cố Phi Yên cảm thấy ở trong đây rất đẹp,cho dù cô có bị giam cầm ở đây cũng là cam tâm tình nguyện,nhưng bây giờ,cô cảm thấy cái điều đó thật buồn cười.
Chiếc giường hình tròn bằng gỗ được phủ một lớp màu trắng,trông giống như là một đám mấy trắng mềm mại vậy,để cô xuống dưới giường,Chiến Mặc Thần đứng bên cạnh giường im lặng nhìn cô,rồi quay người rời đi.
Trước khi đóng cửa,giọng nói lạnh lùng của anh ấy vang lên, “ trong phòng thay đồ có quần áo của em đó."
Rất lâu sau,Cố Phi Yên mới ở trên giường động đậy.
Trên người rất khó chịu,cô đi đến phòng thay đồ tìm quần áo,dự định đi tắm luôn.
Người khác ức hiếp xỉ nhục cô,nhưng cô sẽ không thể để bản thân mình xử tệ với bản thân mình được.
Đi vào phòng thay đồ,Cố Phi Yên bị dọa cho một trận.
Vốn cho rằng trong phòng thay đồ cũng có vài bộ quần nữ để tượng trưng thôi,nhưng điều cô không nghĩ tới đó là,tất cả tủ quần áo trong phòng thay đồ đều được lấp đầy.quần áo nam và quần áo nữ được sắp xếp ngăn nắp có thứ tự,quần áo nữ đều được treo lên trên móc,quần áo nam thì có vết tích đã từng mặc qua rồi.
Ngơ ngác,cô liền phản ứng lại.
Những đồ đạc này trước kia cô cũng có nhìn qua rồi,chỉ là quên mất,nhìn thấy lại vẫn có chút giật mình.Không biết lần này cô phải ở trong đây bao nhiêu lâu,những đồ này có dùng hết chứ.
Lấy quần áo ngủ,Cố Phi Yên tắm xong rồi leo lên giường.
Lần này,cô sẽ đi ngủ.
……..
Lại một lần nữa bị tỉnh,Cố Phi Yên cảm thấy ngực mình giống như có cái gì đó đè lên,rất nặng,làm cho cô sắp không thở nổi được,mở hé mắt nhìn,nhìn thấy mái tóc của người đàn ông đen thui.
Anh ấy đang vùi vào trước ngực cô cắn vào da của cô,giống như là một loài dã thú vậy,ngực nhói nhói thấm ướt đều là kiệt tác của anh ấy,mái tóc đen của anh ấy rất cứng,chọc vào mặt của cô có chút kích thích.
Vừa giật mình vừa sợ hãi.
Cô đưa tay đẩy đầu của anh ấy ra,anh ấy đang đồng thời tiến vào cô,
“a….."
Không ý thức được,Cố Phi Yên hoảng hốt kêu lên,cau mày vì đau quá.
Không có màn dạo đầu,không có sự dịu dàng nào cả,bất thình lình bị xông vào,chỗ đó của cô,cái nơi sưng phù lên đó mặc dù đã không có lợi hại rồi,nhưng vì người đàn ông lại lần nữa thô lỗ xông vào mà biến thành nóng rát,đau đớn cũng đi theo đến.
Chiến Mặc Thần thoáng chốc ngước mắt lên,đôi mắt đối với cô có một chút quyến rũ,ánh mắt anh rất trầm mặc lạnh lùng,không có một chút yêu thương,cũng bởi vì nhìn thấy cô ấy tỉnh mà động tác mạnh mẽ hơn,một lần rồi lại một lần nữa,giống như có một thanh kiếm đang xông thẳng vào cô rất hung ác vậy.
“Chiến thiếu gia,đừng mà……."
“……cầu xin anh buông tôi ra,cầu xin anh đó……"
Đau đến chết đi sống lại,giọng nói cầu cứ của Cố Phi Yên đang phát run lên.
Bất luận cô có cầu xin như thế nào,người đàn ông cũng không di chuyển.
Tối hôm qua anh ấy bốc hỏa,trải qua một đêm lên men giống như biến thành lực khí càng hưng hực hơn,phải từ trên cơ thể cô tìm về vùng đó,làm cô đau,làm tổn thương cô,trái tim anh bị ràng buộc thì mới có thể thả ra.
Làm đến cuối cùng,Cố Phi Yên cắn vào đôi môi của mình,và không lên tiếng nữa.
Cầu cứu cũng vô dụng,cô không muốn lại cầu cứu anh ấy nữa.
Nếu như anh ấy lại tức giận,nhất định phải dùng cách này để trừng trị cô,vậy thì đến đây đi……
Cô cũng không muốn lại cầu cứu anh ấy nữa!
Nằm ở trên giường Sắc mặt của Cố Phi Yên trắng bệch nhợt nhạt, để mặc cho người đàn ông tùy ý làm,đợi anh ấy lên tiếng rên rỉ ở trong cở thể cô là đã thả ra rồi,toàn bộ người cô mồ hôi đầm đìa,giióng như từ trong chậu nước bước ra vậy.
Làm xong rồi.
Không có bất kì lời nói nào cả,Chiến Mặc Thần chỉnh đốn lại bản thân,quay người rời đi.
Qua một lúc,có người gõ cửa phòng,rồi đi vào.
“Cố Tiểu thư,Chiến thiếu gia nói tôi mang thuốc cho cô,cô hãy chịu đau một chút."
Một người phụ nữ trung niên đi đến,lật người cô lại,dang hai chân của cô ra dùng tăm bông thấm vào thuốc và đi vào chỗ đó của cô,động tác khôngdược kĩ càng tỉ mỉ,không có một chút gì dáng vẻ của người chăm sóc cả.
Tác giả :
Phong Lưu