Chồng Yêu Bá Đạo
Chương 119
Lã Tiểu Trúc hai tay nắm chặt vào nhau, đôi mắt trìu xuống, nhìn không rõ thần sắc.
Một hồi lâu, cô ta mới thấp giọng, nói thỏa hiệp, “Các người Viên gia không phải muốn tôi sinh đứa con này sao? Nếu Cố đại tiểu thư 100 vạn tệ không còn nữa, tôi sinh đứa con này xong sẽ đi, được không?"
“Tôi cần gì sinh con? Tôi đã trở thành một phế nhân mới không muốn tốn công tốn sức đi nuôi thêm thứ nữa, có lợi gì cho tôi chứ?" Viên Tiến cười lạnh nhạt, “Tôi muốn cô ở bên cạnh tôi cả đời!"
“Nhưng…nhưng anh đã không thể thành người được nữa, tôi ở với anh không khác gì quả phụ sao? Hơn nữa, trước khi anh xảy ra chuyện, tôi đã nói chia tay với anh rồi…." Lã Tiểu Trúc cả người run cầm cập, bặm chặt môi, nước mắt từ trong khóe mắt tuôn ra, khóc bi thương, “Viên Tiến, tôi cầu xin anh, anh hãy buông tha tôi đi! Nể tình cảm chúng ta trước kia, anh hãy buông tha tôi!"
“Cô cũng biết tình cảm trước kia của chúng ta đẹp như vậy, tại sao rời khỏi tôi? Cô là đồ tiện nhân, thấy tôi bây giờ trở thành như này, cô lại muốn vứt bỏ tôi? Cô đừng hòng! Đúng rồi, cô nói cô không muốn làm quả phụ, không phải là lo lắng không có ai làm tình với cô sao? Đợi sau khi cô gả cho tôi, tôi đưa cô về thôn, để bọn côn đồ trong thôn xử lí cô!"
Càng nói, sắc mặt của Viên Tiến càng dữ tợn, ánh mắt điên cuồng.
“Không! Tôi mới không muốn ở cùng anh, tôi không muốn!" dường như bị kích động đến cực điểm, Lã Tiểu Trúc từ trên ghế ngồi bật dậy hùng hổ, tuyệt vọng nhìn Viên Tiến, cất bước chạy ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn bóng dáng hốt hoảng bỏ chạy của Lã Tiểu Trúc, Viên Tiến cong môi,trong mắt để lộ tia u ám.
Bệnh nhân cùng phòng hiếu kỳ đánh mắt sang nhìn, vô tình bắt gặp ánh mắt đáng sợ của hắn, bỗng nhiên rùng mình.
………
Màn đêm buông xuống.
Đã 8h tối.
Con đường ngoài bệnh viện đã sớm bật đèn, Trong phòng bệnh đèn nóng sáng cũng được bật lên nhưng không có chút ấm áp gì.
Cố Phi Yên chóng mặt không chịu được, không muốn ăn gì, vẫn là Sở Điềm Điềm bón cho vài thìa cháo, mấy miếng hoa quả, chỉ sợ cô không ăn gì vào sẽ chết đói mất.
Điều này làm cô dở khóc dở cười.
Ngồi tựa trên giường, Cố Phi Yến chặn miếng táo Sở Điềm Điềm chuẩn bị đưa tới, cười nhẹ, “Được rồi, không cần cho tôi thêm nữa đâu, nếu mà ăn nữa, tôi sẽ nôn ra đấy."
Bị sốt nhẹ rất dễ nhức đầu, buồn nôn, cô giờ chỉ muốn nằm bất động yên tĩnh nghỉ ngơi.
“Được thôi." Sở Điềm Điềm lo lắng bỏ dĩa xuống, “Tôi ra ngoài mua bát mì, cô ngủ một tý đi."
“Ừm." Cố Phi Yên nhắm mắt, sắc mặt nhợt nhạt không còn giọt máu.
Sở Điềm Điềm nhìn cô một lúc, than không ra tiếng.
Nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng bệnh, Sở Điềm Điềm cũng không đi rửa đồ gì mà mở điện thoại xem mấy tin marketing đăng một video lên trang đầu tìm kiếm Weibo, tức đến con mắt đỏ lừ lên.
Video này không biết là ai đã quay, là đoạn Cố Phi Yên sáng nay bị người nhà Viên Tiến đánh, còn có khuôn mặt đầy tức giận của cô đẩy Cố Minh Châu ngã xuống.
Video được cắt xén chỉnh sửa rất tốt, ngắt đầu bỏ đuôi một vài chỗ, thành ra người nhà Viên Tiến có nỗi oan khuất mà Cố Phi Yên lại trở thành câu dẫn anh rể, câu dẫn bạn trai người khác, người phụ nữ ác độc xúi giục hành hung!
Bình luận trên mạng, 99% đều chỉ trích mắng mỏ Cố Phi Yên.
Có người còn nhân tính, nói cần tìm Cố Phi Yên để cô giải thích sự thật!
Sở Điềm Điềm không gấp không được nhưng không biết phải làm như nào.
Đột nhiên chuông điện thoại kêu lên.
Sở Điềm Điềm ngạc nhiên nhìn vào điện thoại của mình, phát hiện không có thông báo hiển thị, đờ người một lúc mới phát hiện ra, là điện thoại của Cố Phi Yên đang kêu trong túi xách.
Ngày hôm qua, cô nhận được cuộc gọi của bác thợ mới biết tình trạng Cố Phi Yên không tốt, liền vội vã đến quán bar tìm cô. Lúc đợi xe cứu thương đến, cô phát hiện điện thoại Cố Phi Yên rơi trên mặt đất thuận tay nhặt lên bỏ vào trong túi xách
Vẫn chưa lôi ra, cô cũng quên mất.
Cầm điện thoại Cố Phi Yên lên xem, trên màn hình hiện lên tên ‘Cố Kiến Quốc’, cô biết, là bố đẻ của Cố Phi Yên.
Lúc đầu định đưa điện thoại cho Cố Phi Yên nhưng nhớ đến sắc mặt nhợt nhạt của Cố Phi Yên, Sở Điềm Điềm nghe điện thoại, định bắt máy thay cô nói.
“Cố Phi Yên, mày làm trò quỷ gì vậy, ta bảo mày đi lôi kéo Chiến thiếu gia, không phải bảo mày đi hủy hoại danh tiếng của mình, mày lại hại chị mày thành như vậy, mày có muốn được lên trời không?"
Điện thoại vừa thông, một trận phẫn nộ từ đầu dậy bên kia truyền đến, dường như muốn rách cả màng nhĩ.
Sở Điềm Điềm nhăn mày nói, “Cố thúc thúc chào ông, tôi là bạn của Tiểu Yên, Sở Điềm Điềm, cô ấy bị người ta đánh lên cơn sốt nhập viện, bây giờ đang nghỉ ngơi, ông có chuyện gì muốn tôi chuyển lời không?"
Cô kể tình trạng của Cố Phi Yên, cho rằng Cố Kiến Quốc sẽ kiêng nể một chút, thu lại một chút nhưng không ngờ Cố Kiến Quốc hất hàm sai khiến, “Cô đưa điện thoại cho cô ta, để cô ta nói chuyện với tôi!"
“Cố thúc thúc, cô ấy đang nghỉ ngơi."
“Nghỉ ngơi có gì mà gấp, gọi nó dậy không được sao?" Cố Kiến Quốc nói như là điều hiển nhiên vậy, căn bản không có một chút lo lắng gì cho Cố Phi Yên, thậm chí chút nể mặt cũng không có.
“……" Sở Điềm Điềm cơn tức lên tới lồng ngực, không nhịn được quát vào điện thoại, “ Vậy ông gọi điện có gì mà gấp, chậm nghe máy một chút sẽ chết sao? Tôi không đưa cho cô ấy đấy, ông làm được gì? Ông đến mà tính sổ tôi!"
Tắt điện thoại, Sở Điềm Điềm càng tức giận.
Cô căn bản không muốn nhờ sự trợ giúp Cố gia, để bọn họ tự có cách ép dư luận trên mạng xuống, không gây thương hại cho Cố Phi Yên, nhưng….không ngờ rằng Cố gia lại lạnh nhạt như vậy, xem ra chả nhờ vả được gì.
Có người nhà như vậy, thật là thương tâm!
Nhưng, ngoại trừ người nhà Cố gia, còn có ai có thể giúp Cố Phi Yên?
Chiến Mặc Thần?
Đừng nói cô không muốn tìm, nếu Tiểu Yên tỉnh lại, chắc chắn sẽ không đồng ý đi tìm anh ta!
Cô nghe người ta nói, Chiến Mặc Thần sau khi đến quán bar, vội vã bế Cố Minh Châu đi nhưng Tiểu Yên cũng bị thương như vậy chả hỏi thăm câu gì. Chuyện đã qua lâu rồi, anh ta đến giờ không có tin tức, chắc hẳn vẫn đang bên cạnh Cố Minh Châu!
Không tìm Chiến Mặc Thần, còn có thể tìm ai nữa?
Đúng rồi, Tiểu Yên không phải còn có mối quan hệ không tồi với người bạn tên ‘Ảnh Hồ’, là một hacker rất lợi hại sao? Chỉ cần Ảnh Hồ ra mặt, nhất định sẽ giải quyết phong ba trên mạng?!
Nói làm là làm.
Sở Điềm Điềm tìm số điện thoại của Ảnh Hồ, gửi cho anh tin nhắn, đem thân phận và chuyện hôm nay nói một lượt sau đó hỏi nhờ anh ta có thể giúp được hay không.
……
Nước Anh.
Người đàn ông trẻ tuổi đang sắp xếp công việc, đột nhiên điện thoại nhận được tin nhắn, cầm lên xem, đôi mắt anh tuấn của anh lộ tia kinh ngạc.
Một hồi lâu, cô ta mới thấp giọng, nói thỏa hiệp, “Các người Viên gia không phải muốn tôi sinh đứa con này sao? Nếu Cố đại tiểu thư 100 vạn tệ không còn nữa, tôi sinh đứa con này xong sẽ đi, được không?"
“Tôi cần gì sinh con? Tôi đã trở thành một phế nhân mới không muốn tốn công tốn sức đi nuôi thêm thứ nữa, có lợi gì cho tôi chứ?" Viên Tiến cười lạnh nhạt, “Tôi muốn cô ở bên cạnh tôi cả đời!"
“Nhưng…nhưng anh đã không thể thành người được nữa, tôi ở với anh không khác gì quả phụ sao? Hơn nữa, trước khi anh xảy ra chuyện, tôi đã nói chia tay với anh rồi…." Lã Tiểu Trúc cả người run cầm cập, bặm chặt môi, nước mắt từ trong khóe mắt tuôn ra, khóc bi thương, “Viên Tiến, tôi cầu xin anh, anh hãy buông tha tôi đi! Nể tình cảm chúng ta trước kia, anh hãy buông tha tôi!"
“Cô cũng biết tình cảm trước kia của chúng ta đẹp như vậy, tại sao rời khỏi tôi? Cô là đồ tiện nhân, thấy tôi bây giờ trở thành như này, cô lại muốn vứt bỏ tôi? Cô đừng hòng! Đúng rồi, cô nói cô không muốn làm quả phụ, không phải là lo lắng không có ai làm tình với cô sao? Đợi sau khi cô gả cho tôi, tôi đưa cô về thôn, để bọn côn đồ trong thôn xử lí cô!"
Càng nói, sắc mặt của Viên Tiến càng dữ tợn, ánh mắt điên cuồng.
“Không! Tôi mới không muốn ở cùng anh, tôi không muốn!" dường như bị kích động đến cực điểm, Lã Tiểu Trúc từ trên ghế ngồi bật dậy hùng hổ, tuyệt vọng nhìn Viên Tiến, cất bước chạy ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn bóng dáng hốt hoảng bỏ chạy của Lã Tiểu Trúc, Viên Tiến cong môi,trong mắt để lộ tia u ám.
Bệnh nhân cùng phòng hiếu kỳ đánh mắt sang nhìn, vô tình bắt gặp ánh mắt đáng sợ của hắn, bỗng nhiên rùng mình.
………
Màn đêm buông xuống.
Đã 8h tối.
Con đường ngoài bệnh viện đã sớm bật đèn, Trong phòng bệnh đèn nóng sáng cũng được bật lên nhưng không có chút ấm áp gì.
Cố Phi Yên chóng mặt không chịu được, không muốn ăn gì, vẫn là Sở Điềm Điềm bón cho vài thìa cháo, mấy miếng hoa quả, chỉ sợ cô không ăn gì vào sẽ chết đói mất.
Điều này làm cô dở khóc dở cười.
Ngồi tựa trên giường, Cố Phi Yến chặn miếng táo Sở Điềm Điềm chuẩn bị đưa tới, cười nhẹ, “Được rồi, không cần cho tôi thêm nữa đâu, nếu mà ăn nữa, tôi sẽ nôn ra đấy."
Bị sốt nhẹ rất dễ nhức đầu, buồn nôn, cô giờ chỉ muốn nằm bất động yên tĩnh nghỉ ngơi.
“Được thôi." Sở Điềm Điềm lo lắng bỏ dĩa xuống, “Tôi ra ngoài mua bát mì, cô ngủ một tý đi."
“Ừm." Cố Phi Yên nhắm mắt, sắc mặt nhợt nhạt không còn giọt máu.
Sở Điềm Điềm nhìn cô một lúc, than không ra tiếng.
Nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng bệnh, Sở Điềm Điềm cũng không đi rửa đồ gì mà mở điện thoại xem mấy tin marketing đăng một video lên trang đầu tìm kiếm Weibo, tức đến con mắt đỏ lừ lên.
Video này không biết là ai đã quay, là đoạn Cố Phi Yên sáng nay bị người nhà Viên Tiến đánh, còn có khuôn mặt đầy tức giận của cô đẩy Cố Minh Châu ngã xuống.
Video được cắt xén chỉnh sửa rất tốt, ngắt đầu bỏ đuôi một vài chỗ, thành ra người nhà Viên Tiến có nỗi oan khuất mà Cố Phi Yên lại trở thành câu dẫn anh rể, câu dẫn bạn trai người khác, người phụ nữ ác độc xúi giục hành hung!
Bình luận trên mạng, 99% đều chỉ trích mắng mỏ Cố Phi Yên.
Có người còn nhân tính, nói cần tìm Cố Phi Yên để cô giải thích sự thật!
Sở Điềm Điềm không gấp không được nhưng không biết phải làm như nào.
Đột nhiên chuông điện thoại kêu lên.
Sở Điềm Điềm ngạc nhiên nhìn vào điện thoại của mình, phát hiện không có thông báo hiển thị, đờ người một lúc mới phát hiện ra, là điện thoại của Cố Phi Yên đang kêu trong túi xách.
Ngày hôm qua, cô nhận được cuộc gọi của bác thợ mới biết tình trạng Cố Phi Yên không tốt, liền vội vã đến quán bar tìm cô. Lúc đợi xe cứu thương đến, cô phát hiện điện thoại Cố Phi Yên rơi trên mặt đất thuận tay nhặt lên bỏ vào trong túi xách
Vẫn chưa lôi ra, cô cũng quên mất.
Cầm điện thoại Cố Phi Yên lên xem, trên màn hình hiện lên tên ‘Cố Kiến Quốc’, cô biết, là bố đẻ của Cố Phi Yên.
Lúc đầu định đưa điện thoại cho Cố Phi Yên nhưng nhớ đến sắc mặt nhợt nhạt của Cố Phi Yên, Sở Điềm Điềm nghe điện thoại, định bắt máy thay cô nói.
“Cố Phi Yên, mày làm trò quỷ gì vậy, ta bảo mày đi lôi kéo Chiến thiếu gia, không phải bảo mày đi hủy hoại danh tiếng của mình, mày lại hại chị mày thành như vậy, mày có muốn được lên trời không?"
Điện thoại vừa thông, một trận phẫn nộ từ đầu dậy bên kia truyền đến, dường như muốn rách cả màng nhĩ.
Sở Điềm Điềm nhăn mày nói, “Cố thúc thúc chào ông, tôi là bạn của Tiểu Yên, Sở Điềm Điềm, cô ấy bị người ta đánh lên cơn sốt nhập viện, bây giờ đang nghỉ ngơi, ông có chuyện gì muốn tôi chuyển lời không?"
Cô kể tình trạng của Cố Phi Yên, cho rằng Cố Kiến Quốc sẽ kiêng nể một chút, thu lại một chút nhưng không ngờ Cố Kiến Quốc hất hàm sai khiến, “Cô đưa điện thoại cho cô ta, để cô ta nói chuyện với tôi!"
“Cố thúc thúc, cô ấy đang nghỉ ngơi."
“Nghỉ ngơi có gì mà gấp, gọi nó dậy không được sao?" Cố Kiến Quốc nói như là điều hiển nhiên vậy, căn bản không có một chút lo lắng gì cho Cố Phi Yên, thậm chí chút nể mặt cũng không có.
“……" Sở Điềm Điềm cơn tức lên tới lồng ngực, không nhịn được quát vào điện thoại, “ Vậy ông gọi điện có gì mà gấp, chậm nghe máy một chút sẽ chết sao? Tôi không đưa cho cô ấy đấy, ông làm được gì? Ông đến mà tính sổ tôi!"
Tắt điện thoại, Sở Điềm Điềm càng tức giận.
Cô căn bản không muốn nhờ sự trợ giúp Cố gia, để bọn họ tự có cách ép dư luận trên mạng xuống, không gây thương hại cho Cố Phi Yên, nhưng….không ngờ rằng Cố gia lại lạnh nhạt như vậy, xem ra chả nhờ vả được gì.
Có người nhà như vậy, thật là thương tâm!
Nhưng, ngoại trừ người nhà Cố gia, còn có ai có thể giúp Cố Phi Yên?
Chiến Mặc Thần?
Đừng nói cô không muốn tìm, nếu Tiểu Yên tỉnh lại, chắc chắn sẽ không đồng ý đi tìm anh ta!
Cô nghe người ta nói, Chiến Mặc Thần sau khi đến quán bar, vội vã bế Cố Minh Châu đi nhưng Tiểu Yên cũng bị thương như vậy chả hỏi thăm câu gì. Chuyện đã qua lâu rồi, anh ta đến giờ không có tin tức, chắc hẳn vẫn đang bên cạnh Cố Minh Châu!
Không tìm Chiến Mặc Thần, còn có thể tìm ai nữa?
Đúng rồi, Tiểu Yên không phải còn có mối quan hệ không tồi với người bạn tên ‘Ảnh Hồ’, là một hacker rất lợi hại sao? Chỉ cần Ảnh Hồ ra mặt, nhất định sẽ giải quyết phong ba trên mạng?!
Nói làm là làm.
Sở Điềm Điềm tìm số điện thoại của Ảnh Hồ, gửi cho anh tin nhắn, đem thân phận và chuyện hôm nay nói một lượt sau đó hỏi nhờ anh ta có thể giúp được hay không.
……
Nước Anh.
Người đàn ông trẻ tuổi đang sắp xếp công việc, đột nhiên điện thoại nhận được tin nhắn, cầm lên xem, đôi mắt anh tuấn của anh lộ tia kinh ngạc.
Tác giả :
Phong Lưu