Chồng Yêu Bá Đạo
Chương 10
Đau
Tim cô rất đau!
Mặc dù trên đất có trải thảm rất mềm mại, nhưng cơ thể lại bị ngã xuống đất. Cánh tay phải bị trật khớp vừa mới bị va vào cạnh của bàn trà nhỏ, bị cạnh nhọn làm cho đau đến nỗi ngất lịm đi.
“Ây ya, thật ngại quá, nhị thiểu thư, cô không sao chứ." Kỳ phu nhân giật mình giả bộ nói:" trông cô có vẻ sắp chết rồi, tôi thật sự rất sợ phải chịu trách nhiệm về việc này, hay là để tôi gọi bác sĩ tư nhân của nhà tôi đến khám cho cô."
Biểu cảm cười nhạo của bà ta, đơn giản đó là điệu bộ của sự nhạo báng.
“Nhìn cái gì mà nhìn, chú Lâm mới không để loại người như vậy khám bệnh."Kỳ Viễn Bạch cười lạnh lùng: “ loại người này hợp với kiểu tự sinh tự diệt “.
“Thì là......" Cố Kiến Quốc cười xoa dịu “ không cần phải để tâm đến nó, đứa con gái này từ nhỏ đến lớn ở trong khu nghèo nát rồi mặc dù không có gì nuôi dưỡng nó, nhưng cơ thể nó vẫn có thể luyện tập được, da thô thịt dày, 1 chút tổn thương này đã là cái gì. Đau thì đau cũng không thể chết được đâu.
“Không là cái gì?"
“ đau thì đau cũng không thể chết được!"
Không đâu ở trên người mình thì đương nhiên không là gì rồi"
Cố Phi Yên cắn chặt răng, chỉ cảm thấy thấy nực cười.
“ sự việc ngày hôm này, thật sự cảm ơn mọi người rất nhiều!
Sự chiêu đãi của mọi người tôi đều ghi nhớ ở trong tim “ chịu đựng tim đau thắt lại! Cố Phi Yến đứng dậy, nhìn mọi người xung quanh, thẳng lưng từng bước từng bước đi ra khỏi phòng khách nhà họ Cố.
Ánh mắt cô lạnh lẽo vô hồn nhìn Cố Kiến Quốc.
Dường như, loài giun dế nhỏ bé này thật sự rất đáng thương.
.......
Đêm muộn một mình Đứng bên đường,Cố Phi Yên lấy điện thoại tìm danh bạ, nửa ngày mà không có lấy một ai để liên lạc, nhìn rất lâu, tầm mắt của cô dừng ở một cái tên. Mang theo cái cảm xúc khó tả này, cô gạt qua rồi tắt điện thoại.
7 8 năm không liên lạc, hay là không muốn liên lạc.
Trước kia là bởi vì nguyên nhân gì, thì hiện tại vẫn là nguyên nhân đó
Nhưng, chưa đầy 1 phút, điện thoại bên kia gọi đến
“Alo, xin hỏi ai vậy?"
Điên thoại mở lên, chuyển đến là một giọng nói ngọt ngào trong trẻo
“Điềm điềm, là tôi" Cố Phi Yên nhấp nhấp môi, có một chút ngại “tôi là Cố Phi Yên.... ừmmm......Thẩm Yên... Cô có còn nhớ tôi không?
“Cái gì? Tiểu yên?"
Phía bên đó có tiếng gì đó đập phát ra, có thể thấy rõ rằng ĐIỀM ĐIỀM rất xúc động.
......
Tắt điện thoại, Cố Phi Yên cảm thấy có 1 chút chỗ dựa rồi.
Trên người cô vẫn có tiền, nhưng đủ để có thể tìm 1 khách sạn ở vài ngày được, thật sự cái lúc yếu đuổi nhất thì luôn mong có một người ở bên cạnh. Cô không phải là người có sức mạnh vô địch. Nhưng cũng không có cách nào tuỳ chỉnh được.
Mưa, rơi xuống!
Tiếng mưa Tí tí tách tách ,công sức chỉ trong nháy mắt đã thay đổi khác.Mưa rơi nặng hạt hơn,rơi trên khuôn mặt đang bị bệnh ,Cố Phi Yên không lâu sau bị ướt sũng người, quần áo dính sát vào người toàn bộ trông thật nhếch nhác.
“ ông trời ơi, đến ông cũng đối xử với tôi như vậy sao!"
Đối với trời cũng chỉnhư ‘ngón giữa không hơn không kém, Cố Phi Yên nhìn xung quanh, không xa lắm trạm xe bus, cô kéo hành lý vội vã về phía trạm xe bus đó.
Cô chỉ có một tay để kéo hành lý,chân vừa bước vội vàng,nhưng đi được 2 bước, vali bị chòng chành trên con đường hỏng kia, không thể kéo được cô liền “haizzz" một tiếng.
Bên trong vali quần áo bị rơi ra ngoài, ướt hết
“Thế nào gọi là căn phòng bị dột trong đêm mưa, thì ra là như vậy"
Cố Phi Yên cũng không có cảm xúc gì nhiều.
Cô cũng không có tinh thần gì cả。
Cô ngồi xổm xuống, để đồ rơi dưới đất bị ướt bẩn vào trong vali cho qua loa, xong rồi, mới phát hiện ra mình chỉ có một tay dùng được, lại không quen dùng tay trái,mà cô lại muốn xếp đồ đầy vào trong vali.thật sự đây không phải là chuyện dễ dàng gì.
Tim cô rất đau!
Mặc dù trên đất có trải thảm rất mềm mại, nhưng cơ thể lại bị ngã xuống đất. Cánh tay phải bị trật khớp vừa mới bị va vào cạnh của bàn trà nhỏ, bị cạnh nhọn làm cho đau đến nỗi ngất lịm đi.
“Ây ya, thật ngại quá, nhị thiểu thư, cô không sao chứ." Kỳ phu nhân giật mình giả bộ nói:" trông cô có vẻ sắp chết rồi, tôi thật sự rất sợ phải chịu trách nhiệm về việc này, hay là để tôi gọi bác sĩ tư nhân của nhà tôi đến khám cho cô."
Biểu cảm cười nhạo của bà ta, đơn giản đó là điệu bộ của sự nhạo báng.
“Nhìn cái gì mà nhìn, chú Lâm mới không để loại người như vậy khám bệnh."Kỳ Viễn Bạch cười lạnh lùng: “ loại người này hợp với kiểu tự sinh tự diệt “.
“Thì là......" Cố Kiến Quốc cười xoa dịu “ không cần phải để tâm đến nó, đứa con gái này từ nhỏ đến lớn ở trong khu nghèo nát rồi mặc dù không có gì nuôi dưỡng nó, nhưng cơ thể nó vẫn có thể luyện tập được, da thô thịt dày, 1 chút tổn thương này đã là cái gì. Đau thì đau cũng không thể chết được đâu.
“Không là cái gì?"
“ đau thì đau cũng không thể chết được!"
Không đâu ở trên người mình thì đương nhiên không là gì rồi"
Cố Phi Yên cắn chặt răng, chỉ cảm thấy thấy nực cười.
“ sự việc ngày hôm này, thật sự cảm ơn mọi người rất nhiều!
Sự chiêu đãi của mọi người tôi đều ghi nhớ ở trong tim “ chịu đựng tim đau thắt lại! Cố Phi Yến đứng dậy, nhìn mọi người xung quanh, thẳng lưng từng bước từng bước đi ra khỏi phòng khách nhà họ Cố.
Ánh mắt cô lạnh lẽo vô hồn nhìn Cố Kiến Quốc.
Dường như, loài giun dế nhỏ bé này thật sự rất đáng thương.
.......
Đêm muộn một mình Đứng bên đường,Cố Phi Yên lấy điện thoại tìm danh bạ, nửa ngày mà không có lấy một ai để liên lạc, nhìn rất lâu, tầm mắt của cô dừng ở một cái tên. Mang theo cái cảm xúc khó tả này, cô gạt qua rồi tắt điện thoại.
7 8 năm không liên lạc, hay là không muốn liên lạc.
Trước kia là bởi vì nguyên nhân gì, thì hiện tại vẫn là nguyên nhân đó
Nhưng, chưa đầy 1 phút, điện thoại bên kia gọi đến
“Alo, xin hỏi ai vậy?"
Điên thoại mở lên, chuyển đến là một giọng nói ngọt ngào trong trẻo
“Điềm điềm, là tôi" Cố Phi Yên nhấp nhấp môi, có một chút ngại “tôi là Cố Phi Yên.... ừmmm......Thẩm Yên... Cô có còn nhớ tôi không?
“Cái gì? Tiểu yên?"
Phía bên đó có tiếng gì đó đập phát ra, có thể thấy rõ rằng ĐIỀM ĐIỀM rất xúc động.
......
Tắt điện thoại, Cố Phi Yên cảm thấy có 1 chút chỗ dựa rồi.
Trên người cô vẫn có tiền, nhưng đủ để có thể tìm 1 khách sạn ở vài ngày được, thật sự cái lúc yếu đuổi nhất thì luôn mong có một người ở bên cạnh. Cô không phải là người có sức mạnh vô địch. Nhưng cũng không có cách nào tuỳ chỉnh được.
Mưa, rơi xuống!
Tiếng mưa Tí tí tách tách ,công sức chỉ trong nháy mắt đã thay đổi khác.Mưa rơi nặng hạt hơn,rơi trên khuôn mặt đang bị bệnh ,Cố Phi Yên không lâu sau bị ướt sũng người, quần áo dính sát vào người toàn bộ trông thật nhếch nhác.
“ ông trời ơi, đến ông cũng đối xử với tôi như vậy sao!"
Đối với trời cũng chỉnhư ‘ngón giữa không hơn không kém, Cố Phi Yên nhìn xung quanh, không xa lắm trạm xe bus, cô kéo hành lý vội vã về phía trạm xe bus đó.
Cô chỉ có một tay để kéo hành lý,chân vừa bước vội vàng,nhưng đi được 2 bước, vali bị chòng chành trên con đường hỏng kia, không thể kéo được cô liền “haizzz" một tiếng.
Bên trong vali quần áo bị rơi ra ngoài, ướt hết
“Thế nào gọi là căn phòng bị dột trong đêm mưa, thì ra là như vậy"
Cố Phi Yên cũng không có cảm xúc gì nhiều.
Cô cũng không có tinh thần gì cả。
Cô ngồi xổm xuống, để đồ rơi dưới đất bị ướt bẩn vào trong vali cho qua loa, xong rồi, mới phát hiện ra mình chỉ có một tay dùng được, lại không quen dùng tay trái,mà cô lại muốn xếp đồ đầy vào trong vali.thật sự đây không phải là chuyện dễ dàng gì.
Tác giả :
Phong Lưu