Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê
Chương 95: Sức chiến đấu của Bình An tăng mạnh
Lâm Tú Lan cũng cảm thấy lời mắng này của Cố Bình An có chút quá đáng, dù sao cũng là thân thích, nhưng bà vẫn không lên tiếng, Cố Bình An nín khí trong lòng, từ lúc đính hôn đến bây giờ đã nín một hơi, con gái lớn của bà từ nhỏ đã không phải là người hiền lành gì, em trai và em dâu của bà lại đem con gái của mình đến thăm sau lễ đính hôn của nó, đây không phải là kích thích nòng súng của Cố Bình An sao? Rõ ràng cho thấy đến làm bia đỡ đạn, dù sao cơn giận này của Bình An không ra, sớm muộn gì cũng sẽ bạo phát, không bằng để cho nó mắng đi.
Cái giáo dưỡng này là cái gì? Bà tạm thời không biết.
Cố Vân im lặng ở một bên uống trà, Cố Doanh Doanh súyt chút nữa là vỗ tay khen hay.
"Giáo dưỡng?" Cố Bình An cười gằn, "Mợ, mợ đến bàn luận giáo dưỡng với con, mợ không cảm thấy buồn cười sao? Có thời gian thì mợ đem giáo dưỡng của Lâm Viện Viện trở về đi a, đoán chừng là cho chó ăn rồi, chuyện đào hôn rồi để người khác thế thân là chuyện có giáo dưỡng sao, con xem như là học thêm điều mới, ôi, mợ, mợ và Lâm Viện Viện rất có giáo dưỡng, giáo dưỡng này có lẽ là từ Cao gia mang tới đi, Lâm gia làm gì có giáo dưỡng cao siêu như vậy, con chưa từng biết qua a."
Cố Vân súyt chút nữa cười lên, con gái nhanh mồm nhanh miệng như vậy, hắn đều nhớ ở trong lòng, không thể trêu chọc nó.
"Cố Bình An, con.... Con không muốn được lời còn ra vẻ, Mục Lăng có cái gì không tốt? Viện Viện của chúng ta vô duyên vô cớ cho con một người chồng, con không cảm ơn còn chưa tính, mở miệng một cái là tiện nhân, con có ý gì?"
"Mục Lăng tốt như vậy, sao mợ không gả con gái cho Mục Lăng đi? Đem chủ ý hướng tới con, mợ cũng không cảm thấy ngại, đừng cho là con không biết mợ ở sau lưng giựt dây mẹ con, giúp con gái bảo bối của mợ mượn con đến thế thân, người nét mặt già nua thì da mặt cũng dày đúng không?" Cố Bình An càng bạo phát, "Bây giờ nhìn Mục Lăng đẹp trai, muốn người có người, muốn mới có mới, hối hận rồi đúng không? Mợ mã hậu pháo tuyển thủ đi."
"Ho khan một cái, Bình An...." Cố Vân lên tiếng, ngăn Cố Bình An lại, mắng như thế thực sự rất khó nghe, dù sao cũng là thân thích, dù không tốt cũng phải nể mặt mũi, mắng tiểu bối còn chưa tính, ngay cả trưởng bối cũng mắng, có chút không thích hợp.
"Tức chết tôi, con gái nhà các người thật là tốt, sớm biết lúc trước..."
"Em dâu, cô có chừng mực chút đi." Lâm Tú Lan bỗng nhiên lên tiếng, ánh mắt sắc bén, "Chuyện này vốn là các người sai, hy sinh Bình An nhà chúng ta, cứu Lâm gia, ngày đầu tiên sau lễ đính hôn của Bình An Viện Viên lại trở về, còn cố ý đến nhà thăm, thấy Bình An, nó nói xin lỗi chưa? Nó còn thiếu Bình An một lời xin lỗi đấy."
"Xin lỗi, Bình An, chị có lỗi với em."
"Không cần." Cố Bình An giơ tay, "Mẹ của tôi không sinh cho tôi một người chị nào cả, cô đừng nhận em bậy bạ, tôi cũng không thèm khát lời xin lỗi của cô, cô giữ lại cùng giáo dưỡng để cho chó ăn đi."
Cô đã đính hôn với Mục Lăng.
Nói cái gì cũng đã trễ, ai cần cô ta giả mù sa mưa nói tiếng xin lỗi.
Cả đời Lâm Viện Viện đều tối.
Tốt nhất đừng rơi vào tay cô.
Lâm Viện Viện đỏ cả mắt, "Bình An, là chị có lỗi với em, chị quá sợ hãi, vừa nghe nói Mục Lăng là người như vậy, chị thực sự rất sợ, chị cũng không ngờ tới khi chị đào hôn, em lại trở thành người thế thân, là chị quá vô tâm."
Cô ta nói qua nói lại, nước mắt đều rơi xuống.
"Nói thật là dễ nghe, nếu như không phải là tôi thay thế gả cho Mục Lăng, thì tôi súyt chút nữa đã tin rồi. Cô đào hôn còn chưa tính, lẽ nào mẹ cô không nói cho cô biết là tôi thế thân cho cô sao? Nếu như cô cảm thấy áy náy như vậy, cô trốn đi làm gì? Trở về cũng đúng lúc quá nhỉ, sau khi tôi đính hôn rồi mới trở về, cô không phải là muốn nói, thực ra cô trở về để cứu vãn, nhưng tiếc là trễ một đêm chứ? Cút đi, bạch liên hoa, đừng có xuất hiện ở nhà tôi."
Cái giáo dưỡng này là cái gì? Bà tạm thời không biết.
Cố Vân im lặng ở một bên uống trà, Cố Doanh Doanh súyt chút nữa là vỗ tay khen hay.
"Giáo dưỡng?" Cố Bình An cười gằn, "Mợ, mợ đến bàn luận giáo dưỡng với con, mợ không cảm thấy buồn cười sao? Có thời gian thì mợ đem giáo dưỡng của Lâm Viện Viện trở về đi a, đoán chừng là cho chó ăn rồi, chuyện đào hôn rồi để người khác thế thân là chuyện có giáo dưỡng sao, con xem như là học thêm điều mới, ôi, mợ, mợ và Lâm Viện Viện rất có giáo dưỡng, giáo dưỡng này có lẽ là từ Cao gia mang tới đi, Lâm gia làm gì có giáo dưỡng cao siêu như vậy, con chưa từng biết qua a."
Cố Vân súyt chút nữa cười lên, con gái nhanh mồm nhanh miệng như vậy, hắn đều nhớ ở trong lòng, không thể trêu chọc nó.
"Cố Bình An, con.... Con không muốn được lời còn ra vẻ, Mục Lăng có cái gì không tốt? Viện Viện của chúng ta vô duyên vô cớ cho con một người chồng, con không cảm ơn còn chưa tính, mở miệng một cái là tiện nhân, con có ý gì?"
"Mục Lăng tốt như vậy, sao mợ không gả con gái cho Mục Lăng đi? Đem chủ ý hướng tới con, mợ cũng không cảm thấy ngại, đừng cho là con không biết mợ ở sau lưng giựt dây mẹ con, giúp con gái bảo bối của mợ mượn con đến thế thân, người nét mặt già nua thì da mặt cũng dày đúng không?" Cố Bình An càng bạo phát, "Bây giờ nhìn Mục Lăng đẹp trai, muốn người có người, muốn mới có mới, hối hận rồi đúng không? Mợ mã hậu pháo tuyển thủ đi."
"Ho khan một cái, Bình An...." Cố Vân lên tiếng, ngăn Cố Bình An lại, mắng như thế thực sự rất khó nghe, dù sao cũng là thân thích, dù không tốt cũng phải nể mặt mũi, mắng tiểu bối còn chưa tính, ngay cả trưởng bối cũng mắng, có chút không thích hợp.
"Tức chết tôi, con gái nhà các người thật là tốt, sớm biết lúc trước..."
"Em dâu, cô có chừng mực chút đi." Lâm Tú Lan bỗng nhiên lên tiếng, ánh mắt sắc bén, "Chuyện này vốn là các người sai, hy sinh Bình An nhà chúng ta, cứu Lâm gia, ngày đầu tiên sau lễ đính hôn của Bình An Viện Viên lại trở về, còn cố ý đến nhà thăm, thấy Bình An, nó nói xin lỗi chưa? Nó còn thiếu Bình An một lời xin lỗi đấy."
"Xin lỗi, Bình An, chị có lỗi với em."
"Không cần." Cố Bình An giơ tay, "Mẹ của tôi không sinh cho tôi một người chị nào cả, cô đừng nhận em bậy bạ, tôi cũng không thèm khát lời xin lỗi của cô, cô giữ lại cùng giáo dưỡng để cho chó ăn đi."
Cô đã đính hôn với Mục Lăng.
Nói cái gì cũng đã trễ, ai cần cô ta giả mù sa mưa nói tiếng xin lỗi.
Cả đời Lâm Viện Viện đều tối.
Tốt nhất đừng rơi vào tay cô.
Lâm Viện Viện đỏ cả mắt, "Bình An, là chị có lỗi với em, chị quá sợ hãi, vừa nghe nói Mục Lăng là người như vậy, chị thực sự rất sợ, chị cũng không ngờ tới khi chị đào hôn, em lại trở thành người thế thân, là chị quá vô tâm."
Cô ta nói qua nói lại, nước mắt đều rơi xuống.
"Nói thật là dễ nghe, nếu như không phải là tôi thay thế gả cho Mục Lăng, thì tôi súyt chút nữa đã tin rồi. Cô đào hôn còn chưa tính, lẽ nào mẹ cô không nói cho cô biết là tôi thế thân cho cô sao? Nếu như cô cảm thấy áy náy như vậy, cô trốn đi làm gì? Trở về cũng đúng lúc quá nhỉ, sau khi tôi đính hôn rồi mới trở về, cô không phải là muốn nói, thực ra cô trở về để cứu vãn, nhưng tiếc là trễ một đêm chứ? Cút đi, bạch liên hoa, đừng có xuất hiện ở nhà tôi."
Tác giả :
Trình Ninh Tĩnh