Chồng Trước Có Độc

Chương 47: Giờ thứ nhất

Editor: Nam Cung Nguyệt

Trở lại nhà lớn của Đường gia, vừa vào cửa đã nghe thấy Đường Hạc Lễ đã lâu ngày không gặp đang cười sang sảng.

Du Du cùng Bạch Ngôn Sơ sóng vai đi vào phòng khách lớn hoa lệ, liền nhìn thấy cha của mình đang cùng Chu Tuyết Phi đang ngồi trên ghế sa lon nói chuyện, rất hăng say.

Đường Hạc Lễ nhìn thấy con gái tiến vào, liền cười nói: “ Du Du đã về rồi à? Ha ha!" Sau đó nhìn Chu Tuyết Phi, “Mới vừa rồi còn sợ bọn nó kẹt xe ở đâu rồi, không nghĩ tới nhanh như vậy đã đến rồi!"

Du Du cười cười chào hỏi: “Chào bác gái!"

Sắc mặt của Chu Tuyết Phi so với lúc khi nằm viện đã hồng hào hơn rất nhiều, ánh mắt cũng sáng hơn không ít.

“Mẹ, hôm nay khí sắc của mẹ rất tốt." Bạch Ngôn Sơ nói với mẹ của mình.

Chu Tuyết Phi kéo tay của Du Du thâm sâu nói: “ Du Du, ta vừa mới nói với cha của con, nói ông ấy có một đứa con gái tốt như vậy thật sự rất là có phúc khí! Chỉ tiếc, duyên phận mẹ chồng nàng dâu của con và ta quá ngắn ngủi! Ai."

Trong lòng Du Du có chút run rẩy, liền cười cười xấu hổ: “Sau này bác sẽ tìm được người con dâu tốt hơn!"

Chu Tuyết Phi lại than thở: “Khó khăn đấy! Ta chỉ sợ trừ con ra ta không tiếp nhận được những người khác.

Đường Hạc Lễ lại cười nói: “Ý nghĩ của người trẻ tuổi bây giờ thế hệ chúng ta không đuổi kịp. Hôm nay xa nhau, ngày mai lại ở cùng nhau! Giống như chơi trò chơi! Chúng ta cũng không cần quá để ý."

Lâm Như Nguyệt không biết xuất hiện từ lúc nào, dịu dàng cười nói: “Ông xã, Bạch phu nhân, chúng ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện đi!"

“Đến đây! Ăn cơm trước đã!" Đường Hạc Lễ kêu mọi người ăn cơm, còn cố ý liếc mắt nhìn con gái một cái.

Du Du hít sâu một hơi, liền đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay người đàn ông bên cạnh. Bạch Ngôn Sơ sững sờ một chút, lại thấy cô cười mập mờ với mình.

Anh cũng khẽ mỉm cười, liền cùng cô đi vào phòng ăn.

Không nghi ngờ chút nào, đây là một đôi tuấn nam mỹ nữ tương đối hoàn mỹ. Chẳng những quần áo vô cùng hợp, ngay cả phong cách tướng mạo của hai người đều vô cùng xứng đôi. Khó trách ba trưởng bối liếc mắt nhìn qua, đều không thể lập tức di chuyển tầm mắt.

Nụ cười của Đường Hạc Lễ càng trở nên sáng lạn: “Hôm nay thật là một ngày đặc biệt! Chúng ta cụng ly nào, ha ha."

Chu Tuyết Phi cũng gật đầu mỉm cười: “Tôi cũng rất lâu rồi không có vui vẻ như vậy."

Động tác của người giúp việc thành thạo mở ra một chai Laffey ra, đổ vào trong ly rượu của mọi người. Bạch Ngôn Sơ rất có phong độ thay cô kéo ghế ngồi ra, để cho cô chầm chậm ngồi xuống.

Du Du thản nhiên cười bày tỏ lòng cảm ơn.

Đường Hạc Lễ cùng Chu Tuyết Phi nhìn ở trong mắt, ngọt ở trong lòng.

Bạch Ngôn Sơ đột nhiên nhìn về phía mẹ của mình, nhẹ nhàng cầm tay của bà, nhỏ giọng nói: “Mẹ, trong khoảng thời gian này con không chăm sóc mẹ tốt được, thực xin lỗi."

Mắt Chu Tuyết Phi ửng đỏ, nói: “Con bận rộn, ta hiểu rõ. Với lại thân thể của ta, quả thật sẽ trở thành gánh nặng của con."d

“Bạch phu nhân, tại sao lại nói như vậy chứ? Con trai có phần hiếu tâm này, bà phải hưởng thụ mới phải! Đều là tôi không tốt, sai A Sơ làm nhiều chuyện như vậy, để cho nó cả ngày lẫn đêm không có thời gian trở về thăm bà!" Đường Hạc Lễ mang theo vẻ áy náy nói.

“Đường tiên sinh nói như vậy tôi không dám nhận. Ban đầu nếu không có ông, Bạch thị của chúng tôi đã sớm sụp đổ rồi! May nhờ ông quả quyết ra tay giúp đỡ, chúng tôi mới cải tử hồi sinh. Cho nên, A Sơ có thể vì ông mà làm việc, tôi cảm thấy rất vinh hạnh."

Đường Hạc Lễ cũng cảm thán từ đáy lòng: “Nói thật, kiếp này tiếc nuối lớn nhất của Đường Hạc Lễ tôi chính là dưới gối không con, chỉ có một bảo bối là Du Du! Đáng tiếc, nó là con gái, không thể thích ứng với những thứ ngổn ngang kia trên thương trường. Cho nên, có A Sơ giúp tôi, tôi rất yên tâm! Năng lực của A Sơ rất tốt, phong cách làm việc cũng rất giống tôi, tôi vô cùng thích nó ở điểm này."

Chu Tuyết Phi vui mừng nói: “Ông thấy nó rất tốt, tôi liền yên tâm! Nếu nó dám có nửa điểm không trung thành với ông, tôi sẽ trừng phạt nó thật nghiêm khắc."

“Nhân phẩm của A Sơ tôi tuyệt đối yên tâm! Ha ha, cạn ly!" Đường Hạc Lễ cười nói, sau đó giơ ly rượu lên.

Năm người cùng nhau cụng ly.

Một bữa cơm ở trong không khí thoải mái vui vẻ kết thúc. Sau khi ăn xong, mọi người đến phòng khách chờ chè và điểm tâm. Du Du đi vào phòng bếp, đi giúp Lâm Như Nguyệt bưng điểm tâm ra.

Thấy con gái đến gần, Lâm Như Nguyệt nhẹ nhàng hỏi: “Du Du, con và Bạch Ngôn Sơ bắt đầu lại thật sao?"

Hiện tại, xác thực mỗi người đều nghĩ bọn họ như vậy.

“Dì nguyệt, dì muốn nói cái gì?" Du Du hỏi.

“ Du Du, con không thể phớt lờ! Con quên nó có phụ nữ ở bên ngoài sao, mặc dù nó không thừa nhận đứa con hoang đó là của nó, nhưng đó chỉ là lời nói của nó. Nó dám mang đứa bé kia đi làm xét nghiệm DNA sao?" Lâm Như Nguyệt nói ra quan điểm của mình.

Du Du đặt hai bát bánh putding xoài đặt ở trong khay, nói: “Con biết, chuyện của con, con sẽ lưu tâm." Liền bưng đồ đi ra ngoài.

Phía ngoài mấy người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, hình như đang nói tới đề tài gì rất có hứng thú.

Chu Tuyết Phi đang ngồi cảm thán: “Đều nghe nói Đường tiên sinh cùng Đường phu nhân năm đó chim cá tình thâm, làm cho người ta hâm mộ. Hôm nay nghe ông nói, thật đúng là mới hiểu được."

Đường Hạc Lễ nói tới người vợ đã chết, giọng nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều: “Ban đầu chính tôi ở trong đám người liếc mắt liền phát hiện ra A Vân. Cô ấy thật sự rất đẹp, giống như một đóa hoa sen nổi trên mặt nước, lập tức hấp dẫn sự chú ý của tôi, tôi lúc đó liền thề, kiếp này không phải là cô ấy không cưới!"

Du Du cực ít nghe khi được cha ở trước mặt người ngoài xúc động nói tới mẹ Đặng Thanh Vân như thế, trong lòng quay cuồng một hồi, quên mất trên tay đang bưng đồ ngọt.

Bạch Ngôn Sơ nhìn thấy, liền đưa tay ra thay cô để lên bàn.

Chu Tuyết Phi lộ ra vẻ mặt hâm mộ: “Tình cảm của hai con thật tốt nha! Ha ha!

Đường Hạc Lễ bưng lên một tách trà Phổ Nhị, thở dài nói: “Một đời có thể có được một tình yêu chân thành, là chuyện rất khó! Đáng tiếc, bây giờ rất nhiều người không biết phải quý trọng!"

Nói xong, ánh mắt của ông nhẹ nhàng dời đến trên người hai người nam nữ trẻ tuổi bên kia.

Du Du ý thức được là câu nói của cha có hàm ý khác, liền cố ý ngồi xuống vỗ vai ông nói: “Tối nay cha có thể làm nhà thơ được rồi đấy, cảm xúc dào dạt như vậy!"

Chu Tuyết Phi ha ha nở nụ cười.

Bạch Ngôn Sơ đột nhiên nói, “Con mới vừa nhận được một cú điện thoại, thứ sáu có người mời con đi tham gia một tiệc rượu từ thiện, quy mô không nhỏ. Không bằng để cho Du Du cùng đi? Con thay mặt Hoa An, Du Du thay mặt Đường gia, tin tưởng như vậy sẽ lưu lại ấn tượng tốt cho truyền thông!"

Dứt lời anh dùng ánh mắt rất tự tin nhìn Đường Hạc Lễ, đang đợi ông đồng ý.

Đường Hạc Lễ làm sao lại nói không tốt đây: “Tốt! Để cho Du Du đi giải giải sầu cũng tốt, con đi cùng với nó, ta cũng yên tâm."

Du Du lại lạnh nhạt nói: “Con không đi, hình như đêm đó con không rảnh."

Cô thật đúng là không có tâm tình cũng không có tinh thần đi diễn trò trong thời gian dài.

Đường Hạc Lễ vội vàng hỏi: “Sao vậy? Con cũng đã lâu không có tham gia những hoạt động như thế này rồi, đi một chút đi!"

Bạch Ngôn Sơ lại khẽ mỉm cười, “Cô ấy sẽ đi, ngài cứ yên tâm."

Trong lòng Du Du rất buồn bực: Lại là như thế này! Cô hận anh nhất là điểm này!

Cô bỗng nhiên đứng dậy, nói: “Con có chút mệt mỏi, muốn đi về trước! Cha, bác gái, mọi người cứ nói chuyện tiếp đi."

Lúc cô xoay người đi tới cửa thì Bạch Ngôn Sơ cũng nói với Đường Hạc Lễ cùng Chu Tuyết Phi: “Con đưa cô ấy về."

Đi tới cửa, Du Du mới nhớ tới mình không lái xe, liền dừng bước. Sau lưng có một giọng nam trầm thấp lạnh lùng vang lên: “Không phải bảo em bình tĩnh sao?"

Trong lòng Du Du như tắc nghẽn, quay đầu lại nóng nảy nói: “Không cần anh nhắc nhở tôi, anh cho rằng tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lệnh của anh phải không?"

Thế nhưng anh lại đưa tay lên luồn vào tóc cô, cười khẽ: “Anh chỉ sợ em sẽ mệt mỏi nằm xuống." Lại hỏi, “Dạ hội thật sự không đi sao? Không sợ bỏ qua tiết mục đặc sắc sao?

Trong giọng nói là một chút dụ dỗ nhàn nhạt.

Trong lòng Du Du rối loạn, lui về sau một bước, nói: “Tiết mục gì? Là tiểu thư Giang Tâm Di nhảy thoát y sao?"

Trong miệng Bạch Ngôn Sơ phát ra tiếng cười khổ, buông lỏng sợi tóc của cô trong tay, nói: “Dù sao cũng có chuyện em muốn biết!"

Du Du cười lạnh: “Tốt! Đi thì đi, tôi không có sợ anh đâu."

Ai sợ ai? Chính là không muốn để cho anh chê cười mình!

Bạch Ngôn Sơ hứng thú gật đầu một cái: “Rất tốt!" Lại dẫn đầu đi ở phía trước nói, “Anh đưa em về!"

Du Du cúi đầu không nhìn anh: “Được, nhưng không cho phép anh vào nhà tôi."

=== ====== ====== ===

Dạ hội từ thiện tổ chức ở khu thành đông trên núi Thúy Vân. Tuy nhiên giới truyền thông quả không nói khoác, Du Du đi đến mới biết, các danh nhân tinh anh thật đúng là không ít. Rất nhiều nhân vật của thương giới, chính trị, showbiz, thời trang đều đến, có thể thấy được lực thu hút của người tổ chức quả thật rất phi phàm.

Cô mặc một bộ váy dài màu tảo biển dài chấm đất, trên vai là áo choàng lông chồn màu nâu nhạt. Bên tai là khuyên tai kim cương, trên gáy tuyết trắng chỉ cần một dây chuyền kim cương, cũng đủ để gây choáng ngợp với công chúng.

Mấy ký giả truyền thông tiến lên, cầm camera lia về phía cô đang tạo dáng chụp ảnh. Cô một tay nhẹ nhàng chống nạnh, cơ thể nhìn vào màn hình xoay người ước chừng 45°, khóe môi hơi nhếch lên, trên khuôn mặt mỹ lệ mê người cô nở nụ cười vừa tao nhã lại vừa quyến rũ.

Mà phong cách nữ thần của cô, sớm đã khiến mấy cô gái trẻ tuổi bên kia âm thầm thổn thức.

Du Du tao nhã nhẹ nhàng bước chân lên thảm đỏ, đi vào hiện trường dạ hội. Y hương tấn ảnh, tiếng cười lưu chuyển. Những đôi nam nữ này, giống như là được chạm khắc vàng ngọc lên vậy, luôn luôn được bao trùm bởi một tầng hào quang.

Đang ở lúc Du Du cầm một ly sâm banh do phục vụ bưng tới, bên kia liền truyền đến giọng của phụ nữ: “ Du Du, cháu cũng tới rồi?"

Thì ra là Liêu phu nhân và Âu Dương phu nhân, hai người đều là bạn làm ăn của cha, coi như là người quen cũ.

Liêu phu nhân tiến lên cười hỏi: “ Du Du, gần đây cháu như thế nào? Nghe nói cháu không đi làm ở công ty của cha cháu nữa?"

Âu Dương phu nhân lại thương xót nói: “Ai nha, cháu là công chúa trong nhà cần gì phải đi ra ngoài làm việc khổ cực như vậy? Con gái chính là muốn hưởng thụ không đúng sao!"

Thế nhưng Du Du lại ung dung cười nói: “Cháu muốn làm công việc mà mình thích, thiết kế quảng cáo là lĩnh vực yêu thích của cháu, cháu làm rất vui vẻ."

Đúng lúc này, bên kia có người nhẹ nhàng kêu lên “Bạch tiên sinh đến rồi!"

Bạch Ngôn Sơ? Du Du không khỏi xoay người nhìn về phía cửa. Bên kia thảm đỏ, một bóng dáng cao đẹp chậm rãi đập vào tầm mắt của cô, cũng đập vào tầm mắt đông đảo các vị khách ở đây.

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Editor: Nam Cung Nguyệt

Trở lại nhà lớn của Đường gia, vừa vào cửa đã nghe thấy Đường Hạc Lễ đã lâu ngày không gặp đang cười sang sảng.

Du Du cùng Bạch Ngôn Sơ sóng vai đi vào phòng khách lớn hoa lệ, liền nhìn thấy cha của mình đang cùng Chu Tuyết Phi đang ngồi trên ghế sa lon nói chuyện, rất hăng say.

Đường Hạc Lễ nhìn thấy con gái tiến vào, liền cười nói: “ Du Du đã về rồi à? Ha ha!" Sau đó nhìn Chu Tuyết Phi, “Mới vừa rồi còn sợ bọn nó kẹt xe ở đâu rồi, không nghĩ tới nhanh như vậy đã đến rồi!"

Du Du cười cười chào hỏi: “Chào bác gái!"

Sắc mặt của Chu Tuyết Phi so với lúc khi nằm viện đã hồng hào hơn rất nhiều, ánh mắt cũng sáng hơn không ít.

“Mẹ, hôm nay khí sắc của mẹ rất tốt." Bạch Ngôn Sơ nói với mẹ của mình.

Chu Tuyết Phi kéo tay của Du Du thâm sâu nói: “ Du Du, ta vừa mới nói với cha của con, nói ông ấy có một đứa con gái tốt như vậy thật sự rất là có phúc khí! Chỉ tiếc, duyên phận mẹ chồng nàng dâu của con và ta quá ngắn ngủi! Ai."d

Trong lòng Du Du có chút run rẩy, liền cười cười xấu hổ: “Sau này bác sẽ tìm được người con dâu tốt hơn!"

Chu Tuyết Phi lại than thở: “Khó khăn đấy! Ta chỉ sợ trừ con ra ta không tiếp nhận được những người khác."

Đường Hạc Lễ lại cười nói: “Ý nghĩ của người trẻ tuổi bây giờ thế hệ chúng ta không đuổi kịp. Hôm nay xa nhau, ngày mai lại ở cùng nhau! Giống như chơi trò chơi! Chúng ta cũng không cần quá để ý."

Lâm Như Nguyệt không biết xuất hiện từ lúc nào, dịu dàng cười nói: “Ông xã, Bạch phu nhân, chúng ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện đi!"

“Đến đây! Ăn cơm trước đã!" Đường Hạc Lễ kêu mọi người ăn cơm, còn cố ý liếc mắt nhìn con gái một cái.

Du Du hít sâu một hơi, liền đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay người đàn ông bên cạnh. Bạch Ngôn Sơ sững sờ một chút, lại thấy cô cười mập mờ với mình.

Anh cũng khẽ mỉm cười, liền cùng cô đi vào phòng ăn.

Không nghi ngờ chút nào, đây là một đôi tuấn nam mỹ nữ tương đối hoàn mỹ. Chẳng những quần áo vô cùng hợp, ngay cả phong cách tướng mạo của hai người đều vô cùng xứng đôi. Khó trách ba trưởng bối liếc mắt nhìn qua, đều không thể lập tức di chuyển tầm mắt.

Nụ cười của Đường Hạc Lễ càng trở nên sáng lạn: “Hôm nay thật là một ngày đặc biệt! Chúng ta cụng ly nào, ha ha."

Chu Tuyết Phi cũng gật đầu mỉm cười: “Tôi cũng rất lâu rồi không có vui vẻ như vậy."

Động tác của người giúp việc thành thạo mở ra một chai Laffey ra, đổ vào trong ly rượu của mọi người. Bạch Ngôn Sơ rất có phong độ thay cô kéo ghế ngồi ra, để cho cô chầm chậm ngồi xuống.

Du Du thản nhiên cười bày tỏ lòng cảm ơn.

Đường Hạc Lễ cùng Chu Tuyết Phi nhìn ở trong mắt, ngọt ở trong lòng.

Bạch Ngôn Sơ đột nhiên nhìn về phía mẹ của mình, nhẹ nhàng cầm tay của bà, nhỏ giọng nói: “Mẹ, trong khoảng thời gian này con không chăm sóc mẹ tốt được, thực xin lỗi."

Mắt Chu Tuyết Phi ửng đỏ, nói: “Con bận rộn, ta hiểu rõ. Với lại thân thể của ta, quả thật sẽ trở thành gánh nặng của con."

“Bạch phu nhân, tại sao lại nói như vậy chứ? Con trai có phần hiếu tâm này, bà phải hưởng thụ mới phải! Đều là tôi không tốt, sai A Sơ làm nhiều chuyện như vậy, để cho nó cả ngày lẫn đêm không có thời gian trở về thăm bà!" Đường Hạc Lễ mang theo vẻ áy náy nói.

“Đường tiên sinh nói như vậy tôi không dám nhận. Ban đầu nếu không có ông, Bạch thị của chúng tôi đã sớm sụp đổ rồi! May nhờ ông quả quyết ra tay giúp đỡ, chúng tôi mới cải tử hồi sinh. Cho nên, A Sơ có thể vì ông mà làm việc, tôi cảm thấy rất vinh hạnh."

Đường Hạc Lễ cũng cảm thán từ đáy lòng: “Nói thật, kiếp này tiếc nuối lớn nhất của Đường Hạc Lễ tôi chính là dưới gối không con, chỉ có một bảo bối là Du Du! Đáng tiếc, nó là con gái, không thể thích ứng với những thứ ngổn ngang kia trên thương trường. Cho nên, có A Sơ giúp tôi, tôi rất yên tâm! Năng lực của A Sơ rất tốt, phong cách làm việc cũng rất giống tôi, tôi vô cùng thích nó ở điểm này."

Chu Tuyết Phi vui mừng nói: “Ông thấy nó rất tốt, tôi liền yên tâm! Nếu nó dám có nửa điểm không trung thành với ông, tôi sẽ trừng phạt nó thật nghiêm khắc."

“Nhân phẩm của A Sơ tôi tuyệt đối yên tâm! Ha ha, cạn ly!" Đường Hạc Lễ cười nói, sau đó giơ ly rượu lên.

Năm người cùng nhau cụng ly.

Một bữa cơm ở trong không khí thoải mái vui vẻ kết thúc. Sau khi ăn xong, mọi người đến phòng khách chờ chè và điểm tâm. Du Du đi vào phòng bếp, đi giúp Lâm Như Nguyệt bưng điểm tâm ra.

Thấy con gái đến gần, Lâm Như Nguyệt nhẹ nhàng hỏi: “Du Du, con và Bạch Ngôn Sơ bắt đầu lại thật sao?"

Hiện tại, xác thực mỗi người đều nghĩ bọn họ như vậy.

“Dì nguyệt, dì muốn nói cái gì?" Du Du hỏi.

“ Du Du, con không thể phớt lờ! Con quên nó có phụ nữ ở bên ngoài sao, mặc dù nó không thừa nhận đứa con hoang đó là của nó, nhưng đó chỉ là lời nói của nó. Nó dám mang đứa bé kia đi làm xét nghiệm DNA sao?" Lâm Như Nguyệt nói ra quan điểm của mình.

Du Du đặt hai bát bánh putding xoài đặt ở trong khay, nói: “Con biết, chuyện của con, con sẽ lưu tâm." Liền bưng đồ đi ra ngoài.

Phía ngoài mấy người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, hình như đang nói tới đề tài gì rất có hứng thú.

Chu Tuyết Phi đang ngồi cảm thán: “Đều nghe nói Đường tiên sinh cùng Đường phu nhân năm đó chim cá tình thâm, làm cho người ta hâm mộ. Hôm nay nghe ông nói, thật đúng là mới hiểu được.

Đường Hạc Lễ nói tới người vợ đã chết, giọng nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều: “Ban đầu chính tôi ở trong đám người liếc mắt liền phát hiện ra A Vân. Cô ấy thật sự rất đẹp, giống như một đóa hoa sen nổi trên mặt nước, lập tức hấp dẫn sự chú ý của tôi, tôi lúc đó liền thề, kiếp này không phải là cô ấy không cưới!"

Du Du cực ít nghe khi được cha ở trước mặt người ngoài xúc động nói tới mẹ Đặng Thanh Vân như thế, trong lòng quay cuồng một hồi, quên mất trên tay đang bưng đồ ngọt.

Bạch Ngôn Sơ nhìn thấy, liền đưa tay ra thay cô để lên bàn.

Chu Tuyết Phi lộ ra vẻ mặt hâm mộ: “Tình cảm của hai con thật tốt nha! Ha ha!"

Đường Hạc Lễ bưng lên một tách trà Phổ Nhị, thở dài nói: “Một đời có thể có được một tình yêu chân thành, là chuyện rất khó! Đáng tiếc, bây giờ rất nhiều người không biết phải quý trọng!"

Nói xong, ánh mắt của ông nhẹ nhàng dời đến trên người hai người nam nữ trẻ tuổi bên kia.

Du Du ý thức được là câu nói của cha có hàm ý khác, liền cố ý ngồi xuống vỗ vai ông nói: “Tối nay cha có thể làm nhà thơ được rồi đấy, cảm xúc dào dạt như vậy!"

Chu Tuyết Phi ha ha nở nụ cười.

Bạch Ngôn Sơ đột nhiên nói, “Con mới vừa nhận được một cú điện thoại, thứ sáu có người mời con đi tham gia một tiệc rượu từ thiện, quy mô không nhỏ. Không bằng để cho Du Du cùng đi? Con thay mặt Hoa An, Du Du thay mặt Đường gia, tin tưởng như vậy sẽ lưu lại ấn tượng tốt cho truyền thông!"

Dứt lời anh dùng ánh mắt rất tự tin nhìn Đường Hạc Lễ, đang đợi ông đồng ý.

Đường Hạc Lễ làm sao lại nói không tốt đây: “Tốt! Để cho Du Du đi giải giải sầu cũng tốt, con đi cùng với nó, ta cũng yên tâm."

Du Du lại lạnh nhạt nói: “Con không đi, hình như đêm đó con không rảnh."

Cô thật đúng là không có tâm tình cũng không có tinh thần đi diễn trò trong thời gian dài.

Đường Hạc Lễ vội vàng hỏi: “Sao vậy? Con cũng đã lâu không có tham gia những hoạt động như thế này rồi, đi một chút đi!"

Bạch Ngôn Sơ lại khẽ mỉm cười, “Cô ấy sẽ đi, ngài cứ yên tâm."

Trong lòng Du Du rất buồn bực: Lại là như thế này! Cô hận anh nhất là điểm này!

Cô bỗng nhiên đứng dậy, nói: “Con có chút mệt mỏi, muốn đi về trước! Cha, bác gái, mọi người cứ nói chuyện tiếp đi."

Lúc cô xoay người đi tới cửa thì Bạch Ngôn Sơ cũng nói với Đường Hạc Lễ cùng Chu Tuyết Phi: “Con đưa cô ấy về."

Đi tới cửa, Du Du mới nhớ tới mình không lái xe, liền dừng bước. Sau lưng có một giọng nam trầm thấp lạnh lùng vang lên: “Không phải bảo em bình tĩnh sao?"

Trong lòng Du Du như tắc nghẽn, quay đầu lại nóng nảy nói: “Không cần anh nhắc nhở tôi, anh cho rằng tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lệnh của anh phải không?"

Thế nhưng anh lại đưa tay lên luồn vào tóc cô, cười khẽ: “Anh chỉ sợ em sẽ mệt mỏi nằm xuống." Lại hỏi, “Dạ hội thật sự không đi sao? Không sợ bỏ qua tiết mục đặc sắc sao?"

Trong giọng nói là một chút dụ dỗ nhàn nhạt.

Trong lòng Du Du rối loạn, lui về sau một bước, nói: “Tiết mục gì? Là tiểu thư Giang Tâm Di nhảy thoát y sao?"

Trong miệng Bạch Ngôn Sơ phát ra tiếng cười khổ, buông lỏng sợi tóc của cô trong tay, nói: “Dù sao cũng có chuyện em muốn biết!"

Du Du cười lạnh: “Tốt! Đi thì đi, tôi không có sợ anh đâu."

Ai sợ ai? Chính là không muốn để cho anh chê cười mình!

Bạch Ngôn Sơ hứng thú gật đầu một cái: “Rất tốt!" Lại dẫn đầu đi ở phía trước nói, “Anh đưa em về!"

Du Du cúi đầu không nhìn anh: “Được, nhưng không cho phép anh vào nhà tôi."

=== ====== ====== ===

Dạ hội từ thiện tổ chức ở khu thành đông trên núi Thúy Vân. Tuy nhiên giới truyền thông quả không nói khoác, Du Du đi đến mới biết, các danh nhân tinh anh thật đúng là không ít. Rất nhiều nhân vật của thương giới, chính trị, showbiz, thời trang đều đến, có thể thấy được lực thu hút của người tổ chức quả thật rất phi phàm.

Cô mặc một bộ váy dài màu tảo biển dài chấm đất, trên vai là áo choàng lông chồn màu nâu nhạt. Bên tai là khuyên tai kim cương, trên gáy tuyết trắng chỉ cần một dây chuyền kim cương, cũng đủ để gây choáng ngợp với công chúng.

Mấy ký giả truyền thông tiến lên, cầm camera lia về phía cô đang tạo dáng chụp ảnh. Cô một tay nhẹ nhàng chống nạnh, cơ thể nhìn vào màn hình xoay người ước chừng 45°, khóe môi hơi nhếch lên, trên khuôn mặt mỹ lệ mê người cô nở nụ cười vừa tao nhã lại vừa quyến rũ.

Mà phong cách nữ thần của cô, sớm đã khiến mấy cô gái trẻ tuổi bên kia âm thầm thổn thức.

Du Du tao nhã nhẹ nhàng bước chân lên thảm đỏ, đi vào hiện trường dạ hội. Y hương tấn ảnh, tiếng cười lưu chuyển. Những đôi nam nữ này, giống như là được chạm khắc vàng ngọc lên vậy, luôn luôn được bao trùm bởi một tầng hào quang.

Đang ở lúc Du Du cầm một ly sâm banh do phục vụ bưng tới, bên kia liền truyền đến giọng của phụ nữ: “ Du Du, cháu cũng tới rồi?"

Thì ra là Liêu phu nhân và Âu Dương phu nhân, hai người đều là bạn làm ăn của cha, coi như là người quen cũ.

Liêu phu nhân tiến lên cười hỏi: “ Du Du, gần đây cháu như thế nào? Nghe nói cháu không đi làm ở công ty của cha cháu nữa?"

Âu Dương phu nhân lại thương xót nói: “Ai nha, cháu là công chúa trong nhà cần gì phải đi ra ngoài làm việc khổ cực như vậy? Con gái chính là muốn hưởng thụ không đúng sao!"

Thế nhưng Du Du lại ung dung cười nói: “Cháu muốn làm công việc mà mình thích, thiết kế quảng cáo là lĩnh vực yêu thích của cháu, cháu làm rất vui vẻ."

Đúng lúc này, bên kia có người nhẹ nhàng kêu lên “Bạch tiên sinh đến rồi!"

Bạch Ngôn Sơ? Du Du không khỏi xoay người nhìn về phía cửa. Bên kia thảm đỏ, một bóng dáng cao đẹp chậm rãi đập vào tầm mắt của cô, cũng đập vào tầm mắt đông đảo các vị khách ở đây.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại