Chồng Trước Có Độc: Hợp Đồng Hàng Tỷ Đoạt Con
Chương 288: Hiến cho Ái Lệ Ti (3)
Editor: Quỳnh Nguyễn
Nơi này có một con sông nhỏ, màu xanh hoa cỏ như tấm đệm, nơi xa là rừng rậm, địa phương xa hơn lại là Tuyết Sơn mờ mịt, chỗ gần có một nhánh sông chảy qua. Shangri-La thật sự giống như Thiên đường, sạch sẽ thoải mái!
"Uh`m, thích!" Mộ Thanh Vũ gật gật đầu, trên mặt mang theo tươi cười.
"Tiếp xuống đi một chuyến sao?" Lãnh Vân Lâm quay đầu lại hỏi cô một câu, cô gật gật đầu.
Ái Lệ Ti ở trên bờ sông nhàn nhã ăn cỏ, Lãnh Vân Lâm cùng cô, nhưng lại ngồi ở dưới một cây đại thụ ở trên bờ sông.
Ngẩng đầu nhìn hoa đầy trời, bên người nước chảy róc rách, hít sâu một hơi, chóp mũi hô hấp đều là không khí trong lành, cả người cũng trở nên vui vẻ thoải mái.
Mộ Thanh Vũ nhìn nhìn người đàn ông bên cạnh, anh tuấn dật tao nhã, buông xuống lông mi dày che dấu cảm xúc trong lòng. Cô nghĩ dựa theo ánh mắt người bình thường cô thật sự nên là may mắn cư nhiên có một người đàn ông như vương tử đồng ý kết hôn cùng!
Nhưng mà, cô đã có một tia chua sót.
Anh không thích cô, cô cảm giác ra. Anh đối với cô sủng thủy chung là bảo trì trong phạm vi nhất định.
Nhưng mà cô cũng không thương anh. Nếu không có Ân Ân mà nói, có lẽ cô sẽ bởi vì anh ôn nhu mà sa vào tại lưới anh bện cho cô.
Nhưng mà, cô tất phải suy xét cảm thụ Ân Ân.
Cô vốn nghĩ tới, nếu bệnh tình Ân Ân chữa khỏi, mà Lý Tiêu Nhiên lại đồng ý tiếp thu cô có lẽ, cô sẽ cùng với Lý Tiêu Nhiên.
Dù sao, tìm một ta người yêu, xa xa không bằng tới một người yêu ta, muốn quá thoải mái khoái trá.
Hơn nữa, Ân Ân đối với anh cũng cực kì tin cậy. Có đôi khi cô ở một bên, đều đã cảm thấy được, cho dù là cha ruột Ân Ân cũng làm không được đối bé tốt như vậy đi?
Nếu như là vì Ân Ân, cô trái lại thật sự không ngại với ai cùng một chỗ. Có đôi khi người sống cả đời, không thể đầy đủ mọi chuyện tùy tâm sở dục, cô tại mười sáu tuổi năm ấy, lúc Mộ Thanh Tịch tiến vào gia đình của cô cũng đã minh bạch đạo lý này.
Sau đó nhân sinh của cô gặp phải lại càng nói cho cô - - không phải tất cả chuyện tình đều có thể dựa theo phương hướng ngươi tưởng tượng mà đi, cho dù ngươi đầy đủ cố gắng.
Mà Lãnh Vân Lâm a? Cô kỳ thật biết, anh căn bản là không thuộc về cô. Hai người không yêu, chẳng lẽ chỉ là bởi vì, đều đã có được quá khứ tương tự, trên thân thể hòa hợp, là có thể cùng một chỗ?
Cô vẫn lại là sẽ cự tuyệt. Không chỉ là vì chính mình, vì Ân Ân, cũng là vì anh chịu trách nhiệm.
"Anh chẳng lẽ không tò mò, năm năm này...Em đã xảy ra cái gì?" Cô càng nghĩ, rốt cục hỏi vấn đề này.
" Năm năm này?" Lãnh Vân Lâm cũng nhíu nhíu mày, nhìn cô một cái. Nhìn đến đáy mắt cô rõ ràng có ý né tránh, anh bỗng nhiên cảm thấy được có chút nguy hiểm: "Chẳng lẽ, em còn kết giao cái bạn trai khác?"
Cô lắc đầu.
Lãnh Vân Lâm rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: "Đó không phải là, còn có cái gì? Gia đình của em?"
Đối với anh mà nói, chỉ cần cô không cho anh đội nón xanh cái gì anh đều có thể tiếp thu!
"Uh`m, cha em.... Tại trong năm năm này qua đời, chị gái của em cũng vậy.
"Em còn có chị gái?" Lãnh Vân Lâm hiển nhiên cảm thấy được Mộ Thanh Vũ cùng chính mình giống nhau, lại nhiều một điểm!
"Uh`m, chị gái cùng cha khác mẹ. "Cô nhìn dòng suối, mắt chiếu rọi ánh sáng nhẹ nhàng.
"A..., xin lỗi." Dù sao, đây là gia thế của cô, anh không tiện hỏi quá tường tận. Nhưng là, Mộ Thanh Vũ nói cho anh việc này, là làm cái gì?
Nơi này có một con sông nhỏ, màu xanh hoa cỏ như tấm đệm, nơi xa là rừng rậm, địa phương xa hơn lại là Tuyết Sơn mờ mịt, chỗ gần có một nhánh sông chảy qua. Shangri-La thật sự giống như Thiên đường, sạch sẽ thoải mái!
"Uh`m, thích!" Mộ Thanh Vũ gật gật đầu, trên mặt mang theo tươi cười.
"Tiếp xuống đi một chuyến sao?" Lãnh Vân Lâm quay đầu lại hỏi cô một câu, cô gật gật đầu.
Ái Lệ Ti ở trên bờ sông nhàn nhã ăn cỏ, Lãnh Vân Lâm cùng cô, nhưng lại ngồi ở dưới một cây đại thụ ở trên bờ sông.
Ngẩng đầu nhìn hoa đầy trời, bên người nước chảy róc rách, hít sâu một hơi, chóp mũi hô hấp đều là không khí trong lành, cả người cũng trở nên vui vẻ thoải mái.
Mộ Thanh Vũ nhìn nhìn người đàn ông bên cạnh, anh tuấn dật tao nhã, buông xuống lông mi dày che dấu cảm xúc trong lòng. Cô nghĩ dựa theo ánh mắt người bình thường cô thật sự nên là may mắn cư nhiên có một người đàn ông như vương tử đồng ý kết hôn cùng!
Nhưng mà, cô đã có một tia chua sót.
Anh không thích cô, cô cảm giác ra. Anh đối với cô sủng thủy chung là bảo trì trong phạm vi nhất định.
Nhưng mà cô cũng không thương anh. Nếu không có Ân Ân mà nói, có lẽ cô sẽ bởi vì anh ôn nhu mà sa vào tại lưới anh bện cho cô.
Nhưng mà, cô tất phải suy xét cảm thụ Ân Ân.
Cô vốn nghĩ tới, nếu bệnh tình Ân Ân chữa khỏi, mà Lý Tiêu Nhiên lại đồng ý tiếp thu cô có lẽ, cô sẽ cùng với Lý Tiêu Nhiên.
Dù sao, tìm một ta người yêu, xa xa không bằng tới một người yêu ta, muốn quá thoải mái khoái trá.
Hơn nữa, Ân Ân đối với anh cũng cực kì tin cậy. Có đôi khi cô ở một bên, đều đã cảm thấy được, cho dù là cha ruột Ân Ân cũng làm không được đối bé tốt như vậy đi?
Nếu như là vì Ân Ân, cô trái lại thật sự không ngại với ai cùng một chỗ. Có đôi khi người sống cả đời, không thể đầy đủ mọi chuyện tùy tâm sở dục, cô tại mười sáu tuổi năm ấy, lúc Mộ Thanh Tịch tiến vào gia đình của cô cũng đã minh bạch đạo lý này.
Sau đó nhân sinh của cô gặp phải lại càng nói cho cô - - không phải tất cả chuyện tình đều có thể dựa theo phương hướng ngươi tưởng tượng mà đi, cho dù ngươi đầy đủ cố gắng.
Mà Lãnh Vân Lâm a? Cô kỳ thật biết, anh căn bản là không thuộc về cô. Hai người không yêu, chẳng lẽ chỉ là bởi vì, đều đã có được quá khứ tương tự, trên thân thể hòa hợp, là có thể cùng một chỗ?
Cô vẫn lại là sẽ cự tuyệt. Không chỉ là vì chính mình, vì Ân Ân, cũng là vì anh chịu trách nhiệm.
"Anh chẳng lẽ không tò mò, năm năm này...Em đã xảy ra cái gì?" Cô càng nghĩ, rốt cục hỏi vấn đề này.
" Năm năm này?" Lãnh Vân Lâm cũng nhíu nhíu mày, nhìn cô một cái. Nhìn đến đáy mắt cô rõ ràng có ý né tránh, anh bỗng nhiên cảm thấy được có chút nguy hiểm: "Chẳng lẽ, em còn kết giao cái bạn trai khác?"
Cô lắc đầu.
Lãnh Vân Lâm rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: "Đó không phải là, còn có cái gì? Gia đình của em?"
Đối với anh mà nói, chỉ cần cô không cho anh đội nón xanh cái gì anh đều có thể tiếp thu!
"Uh`m, cha em.... Tại trong năm năm này qua đời, chị gái của em cũng vậy.
"Em còn có chị gái?" Lãnh Vân Lâm hiển nhiên cảm thấy được Mộ Thanh Vũ cùng chính mình giống nhau, lại nhiều một điểm!
"Uh`m, chị gái cùng cha khác mẹ. "Cô nhìn dòng suối, mắt chiếu rọi ánh sáng nhẹ nhàng.
"A..., xin lỗi." Dù sao, đây là gia thế của cô, anh không tiện hỏi quá tường tận. Nhưng là, Mộ Thanh Vũ nói cho anh việc này, là làm cái gì?
Tác giả :
Bích Ngọc Tiêu