Chồng Tôi Mắc Hội Chứng Bác Học
Chương 67: Lâm Hàm phát bệnh

Chồng Tôi Mắc Hội Chứng Bác Học

Chương 67: Lâm Hàm phát bệnh

Edit: Flanty

Hôm nay là thứ bảy, kế hoạch ban đầu là về Mộc gia ăn cơm, nhưng bởi vì gần đến kỳ thi cuối kỳ nên cha mẹ Mộc bận không thể phân thân, đành phải tạm thời hủy bỏ.

Mộc Tiểu Nhã cũng không có kế hoạch khác, hai người liền dứt khoát không đi đâu hết, ở nhà xem TV. Khi đang xem vui vẻ, di động Mộc Tiểu Nhã bỗng nhiên vang lên, cô cầm lấy, phát hiện là chị họ Lâm Hàm gọi đến.

“Chị họ." Mộc Tiểu Nhã vội vàng nhận điện thoại.

“Tiểu Nhã, hôm nay là cuối tuần, chắc em không đi làm nhỉ." Lâm Hàm hỏi.

“Không đi ạ, em còn định lát nữa qua thăm chị và Lôi Lôi đây." Mỗi buổi trưa Mộc Tiểu Nhã đều đến bệnh viện thăm hỏi hai mẹ con Lâm Hàm, để đảm bảo thân thể Lâm Hàm luôn trong trạng thái tốt. Hơn nữa bệnh tình của Lôi Lôi gần đây chuyển biến rất tốt, buổi tối lại có hộ lý chăm sóc, Lâm Hàm yên tâm nên khí sắc cũng theo đó mà tốt lên, ngày hôm qua đến gặp, Lâm Hàm thậm chí còn trang điểm nhẹ.

Nghĩ thế, thời gian trang điểm cũng có, hẳn là sẽ không mệt nhọc quá độ.

“Vậy em đến đây đi, đưa cả chồng em đến nữa nhé." Lâm Hàm nói, “Đêm qua ba Lôi Lôi tới rồi, anh ấy muốn mời các em ăn cơm."

“Chị họ, anh chị quá khách khí rồi, ăn cơm thì không vội, chờ Lôi Lôi hết bệnh rồi lại nói."

“Lôi Lôi đã hạ sốt nhiều, bác sĩ nói ngày kia có thể xuất viện." Trong giọng nói của Lâm Hàm không che dấu được vui sướng.

“Thật sao, vậy thật sự là quá tốt rồi."

“Tiểu Nhã, em đến đây đi, mấy ngày nay Lôi Lôi vẫn luôn hôn mê, tiếng dì cũng chưa được gọi, sáng sớm hôm nay cứ nhắc mãi muốn gặp em đó." Lâm Hàm tiếp tục mời.

“Vậy được… em đến liền đây." Mộc Tiểu Nhã cũng không chậm chạp, cúp điện thoại rồi nói với Bạch Xuyên, “Chị họ em mời chúng ta ăn cơm."

Bạch Xuyên gật đầu tỏ vẻ không sao cả.

Hai người thay quần áo, lái xe đến bệnh viện. Trên đường, nghĩ đến đứa trẻ vẫn còn đang bị bệnh, Mộc Tiểu Nhã không mua rỏ trái cây như thường lệ nữa, mà mua một con búp bê vải đáng yêu trong cửa hàng quà tặng ở bên cạnh, bảo Bạch Xuyên ôm vào trong ngực.

“Trông anh ôm búp bê rất hài hoà đó, nếu không em cũng mua một con tặng cho anh nhé." Tại bệnh viện, Mộc Tiểu Nhã cười nói với Bạch Xuyên đang ôm búp bê vải.

“Không cần." Bạch Xuyên không chút nghĩ ngợi từ chối, anh mới không cần ôm búp bê vải đâu, rõ ràng Tiểu Nhã tốt hơn nhiều.

Nói giỡn xong, hai người mới đi tới phòng bệnh dành cho trẻ con, Lâm Hàm biết tin đã sớm chờ ở cửa phòng bệnh, nhìn thấy Mộc Tiểu Nhã từ xa đi tới, vẻ mặt vui sướng qua đón: “Tiểu Nhã, đây là… chồng em?"

Lâm Hàm đánh giá Bạch Xuyên.

“Đúng vậy, đây là chồng em, Bạch Xuyên." Mộc Tiểu Nhã giới thiệu, “Tiểu Xuyên, đây là chị họ em."

“Chị họ." Bạch Xuyên gật đầu.

“Chào em, mau, vào đây." Vào phòng bệnh, Lâm Hàm nói với người đàn ông ngồi ở mép giường đang đưa lưng về phía họ, “Triệu Kỳ, Tiểu Nhã cùng chồng em ấy tới."

Vóc dáng chồng Lâm Hàm rất cao, làn da hơi đen, trên mặt còn giữ râu quai nón, vẻ ngoài thô kệch trông không hợp lắm với vẻ thanh tú của Lâm Hàm. Điều này tệ hơn một chút so với tưởng tượng của Mộc Tiểu Nhã, cô vốn tưởng chồng Lâm Hàm, hẳn là khí chất không khác chị ấy lắm, thoạt nhìn hào hoa phong nhã mới đúng.

Nhưng nhìn kỹ, đôi mắt Lôi Lôi rất giống người đàn ông này, nhưng cũng chỉ là đôi mắt, ngoài đôi mắt ra thì những chỗ khác đều giống Lâm Hàm.

“Chào các em, anh là Triệu Kỳ." Người đàn ông vươn tay, nghiêm túc tự giới thiệu.

“Không phải bảo anh khi gặp người khác phải cười một cái sao?." Lâm Hàm bất chợt đấm một quyền lên lưng người đàn ông.

Triệu Kỳ bất đắc dĩ thẳng eo, miễn cưỡng nở một nụ cười với hai người Mộc Tiểu Nhã, nụ cười kia cứng đờ, giống như cỗ máy móc đã mấy trăm năm không được bôi dầu.

“Chào anh rể, em là Mộc Tiểu Nhã, đây là tiên sinh nhà em, Bạch Xuyên." Mộc Tiểu Nhã cười, tiếp tục giới thiệu, “Bạch Xuyên anh ấy không thích nói nhiều."

“Ồ, không sao, anh cũng không thích nói chuyện nhiều." Triệu Kỳ trả lời.

“…" Lời này thì bảo cô phải tiếp thế nào, chẳng lẽ mọi người đều không thích nói chuyện, cho nên sẽ không hàn huyên đôi câu?

“Dì." Cũng may Lôi Lôi kịp thời hóa giải được sự xấu hổ vào lúc này, cô bé mặc trang phục bệnh nhân, tuy vì sinh bệnh mà gầy ốm không ít, nhưng gương mặt trắng nõn vẫn tinh xảo đáng yêu như cũ.

“Lôi Lôi, tỉnh rồi à, có tốt hơn không con?" Mộc Tiểu Nhã trời sinh đã thích trẻ con, thấy Lôi Lôi gọi mình, cô vô cùng tự nhiên liền ngồi ở đầu giường.

“Khá hơn nhiều ạ, giờ đầu Lôi Lôi không choáng váng nữa, chú bác sĩ nói, hai ngày nữa con có thể xuất viện về nhà." Cô bé ngoan ngoãn trả lời.

“Vậy về sau Lôi Lôi phải chú ý thân thể, cũng không thể bị bệnh lại nữa nhé."

“Dạ." Cô bé dường như cũng bị bệnh tật hành hạ quá sức, dạ một tiếng thật lớn. Tiếp theo mở lớn đôi mắt, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Bạch Xuyên phía sau Mộc Tiểu Nhã, cùng với búp bê vải trong ngực anh.

“Tiểu Xuyên, đem quà tặng cho Lôi Lôi đi." Mộc Tiểu Nhã cũng thấy, cười bảo Bạch Xuyên đưa quà lại đây.

Bạch Xuyên đi qua, đem búp bê trong tay tới trước mặt cô bé, nhẹ giọng nói: “Cho con."

Có lẽ bởi vì cô bé này có một chút quan hệ huyết thống với Mộc Tiểu Nhã, dáng vẻ có vài phần rất giống Mộc Tiểu Nhã khi còn nhỏ, cho nên lúc đến gần hơn, trong nháy mắt Bạch Xuyên có chút thất thần, lộ ra một nụ cười theo bản năng.

Cô bé không nghĩ rằng người dượng nhỏ trông quá đẹp trai này lại đột nhiên cười với mình, tức khắc thẹn thùng dúi đầu vào búp bê vải.

“Lôi Lôi, sao không cảm ơn dượng?" Lâm Hàm nhắc nhở con gái phải lễ phép.

“Cảm ơn dượng." Lúc này cô bé mới lại ngẩng đầu, khẽ nói cảm ơn.

“Triệu Kỳ, anh ở đây chăm sóc Lôi Lôi, em đưa mấy đứa Tiểu Nhã đi ăn cơm." Lâm Hàm nói với chồng.

“Được." Vốn kế hoạch của họ là hai vợ chồng cùng đi, nhưng nửa giờ trước, y tá lại đến truyền một bình nước cho con gái, hai người không thể để con gái ở lại một mình được, cho nên đành phải để Lâm Hàm đi một mình.

“Lôi Lôi ngoan, dì đi ăn cơm, lúc về sẽ mang đồ ăn ngon về cho con." Nói xong, Mộc Tiểu Nhã đứng lên muốn rời đi, nhưng góc áo lại bị cô bé nhẹ nhàng túm một cái. Mộc Tiểu Nhã nghi hoặc xoay người, biết cô bé có chuyện muốn nói với mình, vì thế khom lưng lại gần.

“Dì ơi, dượng lớn lên thật đẹp nha." Lôi Lôi nhỏ giọng nói, nói xong lại liếc trộm Bạch Xuyên một cái.

“Dì cũng cảm thấy vậy." Mộc Tiểu Nhã nén cười, lại rất tán đồng, khi còn nhỏ không phải cô cũng bị sắc đẹp của Bạch Xuyên mê hoặc đấy sao?

Ba người ra khỏi bệnh viện, đến nơi mà Lâm Hàm đã đặt cơm trước đó.

“Vốn bọn chị muốn chờ Lôi Lôi xuất viện mới mời các em, nhưng Triệu Kỳ cũng chỉ có hai ngày này là rảnh, tối mai anh ấy phải về rồi, cho nên có chút hấp tấp." Lâm Hàm giải thích.

“Ngày mai? Không phải ngày kia Lôi Lôi liền xuất viện rồi sao? Sao không cùng nhau về ạ?" Mộc Tiểu Nhã kỳ quái nói.

“Anh ấy bận việc."

“Làm gì mà bận như vậy?" Mộc Tiểu Nhã không khỏi nhíu mày, con gái khám bệnh không tới, xuất viện cũng không đợi cùng nhau đi.

“Cảnh sát." Lâm Hàm nói, “Anh ấy là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, khoảng thời gian trước vừa truy bắt một tên tội phạm giết người đang lẩn trốn, vừa mới từ thành phố H bên kia trở về."

“Hoá ra chồng chị là cảnh sát à." Mộc Tiểu Nhã có hơi ngoài ý muốn, thật ra cô cảm thấy với diện mạo của Triệu Kỳ, nói là lão đại xã hội đen nghe càng có sức thuyết phục hơn.

“Có phải cảm thấy anh ấy không giống cảnh sát không?" Giống như biết Mộc Tiểu Nhã suy nghĩ gì, Lâm Hàm nói, “Ban đầu chị cũng rất sợ anh ấy, nhưng ở chung lâu rồi nên biết, anh ấy kỳ thật là một người rất ôn nhu."

“Anh chị quen nhau thế nào?" Mộc Tiểu Nhã không nhịn được bát quái.

“Lúc ấy chị vừa tốt nghiệp đại học, đến ngân hàng làm việc, rồi gặp cướp, là anh ấy cứu chị." Giọng Lâm Hàm ôn nhu đến cực điểm, khóe miệng trước sau mang ý cười nhàn nhạt, vừa thấy liền biết tình cảm của hai người cực tốt.

“Anh hùng cứu mỹ nhân phiên bản đời thực nha." Mộc Tiểu Nhã kinh ngạc nói.

“Còn em, bắt đầu với Bạch Xuyên như thế nào đó?" Lâm Hàm cười cười, trái lại hỏi Mộc Tiểu Nhã.

“Chúng em…" Mộc Tiểu Nhã nhìn thoáng qua Bạch Xuyên, trả lời, “Là thanh mai trúc mã, lúc năm tuổi em đã biết anh ấy."

“Em bảy tuổi." Bạch Xuyên bổ sung.

“Mọi người phải hâm mộ em đấy?" Lâm Hàm cảm thán, có người cả đời này tìm một người mình thích đã không dễ dàng, có người lại có thể quen nhau từ nhỏ.

Hai người nói nói cười cười, một giờ trôi qua, cơm cũng ăn xong, Lâm Hàm đứng dậy đi đến quầy tính tiền.

Mộc Tiểu Nhã cùng Bạch Xuyên ngồi ở bàn chờ bên cạnh chờ thức ăn mang về cho cha con Triệu Kỳ, đang chờ, phía cửa bỗng truyền đến một trận âm thanh ồn ào, Mộc Tiểu Nhã kinh ngạc nhìn qua đó, liền thấy một người mặc quần áo phục vụ vội vã chạy tới hô lên: “Cô gái, bạn cô ngất xỉu."

Cái gì?!

Mộc Tiểu Nhã xông ra ngoài, nhanh chen qua đám người, thấy Lâm Hàm người vừa rồi còn vui vẻ khoẻ mạnh trò chuyện cùng cô, lúc này lại ngất xỉu trên mặt đất không biết gì.

Đây là…

Ý thức được nguyên nhân có thể, Mộc Tiểu Nhã chỉ cảm thấy ngay cả sức hô hấp mình cũng không có, hai đầu gối mềm nhũn, cả người tê liệt ngã xuống đất. Cũng may Bạch Xuyên kịp thời đuổi theo, ôm lấy Mộc Tiểu Nhã vào trong lòng từ phía sau.

“Tiểu Nhã." Bạch Xuyên vẻ mặt lo lắng.

“Mau, gọi 120." Xung quanh có người hô.

“Gọi 120 cái gì, bệnh viện ở đối diện bên kia đường, tìm ai đó đưa đi nhanh hơn." Có người đề nghị.

“Tôi đưa đi." Tức khắc, một anh lớn nhiệt tình muốn bế Lâm Hàm lên khỏi mặt đất.

“Đừng chạm vào cô ấy, gọi xe cứu thương." Mộc Tiểu Nhã lấy lại tinh thần, cô đứng dậy từ trong ngực Bạch Xuyên, ngồi xổm xuống bên người Lâm Hàm, thật cẩn thận giơ tay đặt lên trán Lâm Hàm.

“Bệnh này, một khi phát bệnh, các cơ quan trong thân thể sẽ nhanh chóng suy yếu, nhiệt độ cơ thể cao bất thường, nếu không kịp thời đưa đến bệnh viện, rất có thể sẽ mất mạng trong vòng một đến hai giờ."

Phỏng tay!

Đầu ngón tay Mộc Tiểu Nhã hơi phát run, nhìn gương mặt vì sốt cao mà chậm rãi trở nên đỏ bừng của Lâm Hàm, chỉ cảm thấy cả người phát lạnh.

Quả nhiên là bởi vì bệnh di truyền sao? Mộc Tiểu Nhã tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

“Bác sĩ tới, mau, tránh ra." Trong đám người không biết là ai hô một câu, rất nhanh có nhân viên y tế nâng cáng đi vào, đem người đặt lên cáng.

Trở lại bệnh viện, thông báo cho Triệu Kỳ, Mộc Tiểu Nhã liền ngây ngẩn ngồi nên ngoài phòng cấp cứu. Cô nhìn bác sĩ y tá bận rộn, nhìn Triệu Kỳ một buổi trưa ký liên tục ba lần giấy thông báo bệnh tình nguy kịch, nhìn anh ta cứ một lần lại một lần hỏi bác sĩ rốt cuộc là chuyện như thế nào, cũng nhìn bác sĩ một lần lại một lần lắc đầu.

Đã từng… cha mẹ cô cũng đã trải qua chuyện này sao?

Mộc Tiểu Nhã cảm thấy bản thân lúc này giống như một u hồn, phiêu dạt về đời trước, là cô trong cuộc giải phẫu cứu mình, còn cha mẹ già đứng bên ngoài tuyệt vọng.

“Tiểu Nhã, Tiểu Xuyên, sao lại thế này? Lâm Hàm sao đột nhiên ngã bệnh?" Chạng vạng, cha mẹ Mộc nghe được tin tức vội vã chạy đến.

“Ba… Mẹ…" Một khắc kia khi nhìn thấy cha mẹ, hiện thực trong mắt Mộc Tiểu Nhã bỗng trở nên mơ hồ, cô nghĩ tới đời trước, cũng nghĩ đến tương lai không còn lâu của mình, chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh cha mẹ cô lại phải trải qua như vậy một lần nữa, cảm xúc luôn kìm nén cuối cùng cũng không khống chế được. Cô nhào vào ngực mẹ, khóc đến cả người đều run rẩy.

“Con xin lỗi… rất xin lỗi…"

“Con đừng khóc, rốt cuộc là sao? Con xin lỗi cái gì?" Thẩm Thanh Di nhìn con gái bỗng nhiên ôm bà khóc rống không ngừng, nghi hoặc nhìn về phía Bạch Xuyên.

Bạch Xuyên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, anh chỉ biết Mộc Tiểu Nhã lúc này vô cùng thương tâm, mặc cho anh có an ủi thế nào cũng không được. Anh cũng thật sự không có cách nào, nên mới gọi điện bảo cha mẹ vợ đến đây.

“Mẹ, chị họ… chị họ chị ấy…"

“Không sao, bác sĩ đang điều trị, con bé chắc chắn sẽ không có việc gì." Thẩm Thanh Di biết trong khoảng thời gian này Mộc Tiểu Nhã ở chung với Lâm Hàm khá tốt, lại không nghĩ cảm tình của hai người lại tốt đến mức độ này.

Sau khi Mộc Tiểu Nhã khóc một trận xong, cảm xúc dần dần bình tĩnh lại. Ngay cả khi đã biết rõ kết quả cuối cùng, cô cũng vẫn kiên trì chờ tới khi phẫu thuật kết thúc, đợi Lâm Hàm chuyển đến phòng chăn sóc đặc biệt mới rời khỏi bệnh viện.

Về đến nhà, cảm xúc Mộc Tiểu Nhã vẫn kém như thế, Bạch Xuyên lấy một cốc nước đưa tới trước mặt cô, nhưng cô lại chẳng có phản ứng gì.

“Tiểu Nhã, em sao vậy?" Bạch Xuyên rốt cuộc không nhịn được nữa, anh ngồi xổm trước mặt Mộc Tiểu Nhã, dùng tay nâng mặt lên Mộc Tiểu Nhã, cưỡng bách cô phải nhìn mình.

Anh có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng trên người cô, nhưng anh thật sự không biết phải làm sao bây giờ.

“Em nói cho anh được không, anh nên làm thế nào mới có thể giúp em? Anh không biết phải làm sao bây giờ? Em nói cho anh được không." Giọng Bạch Xuyên tràn đầy khẩn cầu, trong ánh mắt lộ ra sợ hãi.

“Tiểu Xuyên…" Mộc Tiểu Nhã nhìn Bạch Xuyên, nói ra điều mà cô không dám nói với bất kỳ ai, “Chị họ… không thể chữa khỏi."

“Sẽ không, bác sĩ nói tình huống tạm thời ổn định." Bạch Xuyên an ủi.

“Chữa không khỏi, bác sĩ ở đó, chữa không khỏi." Bác sĩ lúc trước chữa bệnh cho cô là chuyên gia có thẩm quyền về phương diện bệnh di truyền, nhưng vẫn bó tay không có biện pháp đối với bệnh tình của cô. Tạm thời ổn định, cũng không phải chỉ là tạm thời ổn định thôi sao, chị họ sẽ còn liên tục tái phát sau đó, cho đến khi hồi quang phản chiếu. Nhưng may mà toàn bộ quá trình đều bị hôn mê, cũng không chịu quá nhiều thống khổ.

“Vậy… Chúng ta đổi bác sĩ cho chị họ." Chỉ cần chữa khỏi cho chị họ, có phải Tiểu Nhã sẽ không đau lòng như vậy nữa không?

Bạch Xuyên giật mình, rồi sau đó lấy di động gọi cho Bạch Tranh.

“Em muốn tìm bác sĩ tốt nhất."

Bạch Tranh: “…"

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại