Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Chương 4 Thân mật với cây gậy ba-toong hình người
"Ah, được, để tôi đẩy anh xuống lầu!"
Nguyễn Khánh Linh nói xong liền đi đến phía sau xe lăn của Phạm Nhật Minh,
Thấy vẻ mặt Phạm Nhật Minh lạnh như băng,
lo rằng anh không muốn nhận sự trợ giúp của cô,
cô liền vội vàng bổ sung thêm:
"Tôi biết anh không quen được người khác chăm sóc, thật ra từ nhỏ tôi cũng không được ai
quý mến, ngoại trừ bố và em gái ra thì không có ai
thích tôi cả, mà tôi cũng không có bạn bè. Nếu anh không chê thì sau này chúng ta giúp đỡ và
chăm sóc lẫn nhau nhé!"
Nói xong, cô còn nở nụ cười ôn hòa với anh.
Phạm Nhật Minh nhướng lông mày liếc Nguyễn Khánh Linh, cô nói những lời này là có ý
gì, thương hại anh? An ủi anh?
Rốt cuộc chút tự tin này của cô từ chỗ nào
mà ra...
Nhưng điều này khiến Phạm Nhật Minh càng
muốn đùa cợt cô thêm.
Trong biệt thự có một cái thang máy dành riêng Phạm Nhật Minh dùng, Nguyễn Khánh Linh
đưa Phạm Nhật Minh lên thang máy, lại phát hiện
thang máy bị khóa.
Cô ngờ nghệch hỏi: "Chìa khóa đầu rồi?"
"Không biết."
"Chậc... thể để tôi gọi điện thoại cho chú
Hùng vậy."
"Không cần."
"Hả, vậy làm sao xuống lầu được!"
"Em đỡ tôi xuống, chân phải của tôi còn chút sức lực."
"Này..."
Nguyễn Khánh Linh sửng sốt một chút, nếu phải dìu anh xuống dưới thì thân thể nhất định sẽ
có tiếp xúc thân mật, cô hơi ngại.
Nhưng nghĩ kĩ lại thì mình cũng sẽ là vợ anh, tiếp xúc thân mật thì có sao đâu.
Mà lúc cô thật sự nâng Phạm Nhật Minh dậy thì không ngờ lại chuyện này xảy ra thật.
Phạm Nhật Minh lại không khách khí ôm eo
cô, hơn phân nửa sức nặng cơ thể đặt trêи người
cô.
Vì thế nên thân thể hai người gần như dán sát
vào nhau, mặt, cổ, thậm chí là ngực bên phải của
cô,... tất cả đều dán vào người Phạm Nhật Minh,
Hơi thở ấm áp từ trong miệng anh như vô tình
phả vào cổ khiến cô vừa ngứa vừa hoảng sợ.
Lúc xuống lầu, thân thể của cô và của Phạm
Nhật Minh thường cọ xát vào nhau.
Cho nên...
Lúc cả người bị cọ xát, Nguyễn Khánh Linh
cảm thấy ngực cô như bị đè xuống.
Dìu anh xuống lầu sao? Đây rõ ràng là bị anh sàm sỡ công khai mà...
Cô chưa bao giờ tiếp xúc thân mật như thế với người đàn ông nào cả, cảm giác vừa kϊƈɦ
thích vừa hổ thẹn, hô hấp trở nên dồn dập, cả
người thì mềm nhũn, càng lúc càng khô nóng.
Cô oán trách trừng mắt nhìn Phạm Nhật
Minh, lại phát hiện ra anh như không biết chuyện gì cả, vẫn trưng khuôn mặt lạnh như băng kia ra.
Có lẽ anh không biết là anh đang đụng chạm mình nhỉ.
Lúc cô đỡ Phạm Nhật Minh đến bàn ăn cơm,
toàn thân cô đã ướt đẫm mồ hôi, tim như sắp
nhảy ra ngoài, hai tay run rẩy.
Về phần sắc mặt...
Mặc dù không soi gương nhưng cô cũng có thể đoán được, mặt của mình nhất định là đỏ như
quả táo.
Nhưng mà cô vẫn nhanh chóng điều chỉnh
trạng thái của mình lại, bỏ nắp giữ nhiệt trêи bàn
ra, đưa đũa cho Phạm Nhật Minh, mong chờ anh thưởng thức rồi đáng giá
Nhưng Phạm Nhật Minh vẫn không thể hiện cảm xúc gì, chỉ yên tĩnh ngồi ăn. Lúc giơ tay nhấc
chân đều toát ra sự quý phái, nhưng khuôn mặt lạnh lùng cũng khiến anh tựa như một ngọn núi
tuyết, cách xa người ngoài đến nghìn mét.
Cuối cùng Nguyễn Khánh Linh cũng không nhịn được, nhỏ giọng hỏi: "Ăn không ngon à?"
Phạm Nhật Minh để đũa xuống, nhìn cô bằng ánh mắt thâm thâm trầm lạnh lẽo, anh không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại.
"Chắc chắn là không đi?" Đ
Nguyễn Khánh Linh sững sờ rồi hiểu ra, anh
đang nói về chuyện tối ngày hôm qua.
"Tôi đã đọc lời thề trong hôn lễ rồi mà, tuy anh
không chính tại nghe được, nhưng tôi đã nói với
tất cả mọi người, dù là khi thịnh vượng hay khó khăn, dù khi già yếu hay mạnh khỏe, tôi cũng sẽ cùng anh đối mặt, tôi không phải người nói không giữ lời!"
Ánh mắt cô rất thành khẩn, giọng nói trong trẻo, giống như một tờ giấy trắng trải rộng trước mặt Phạm Nhật Minh.
Đột nhiên nghĩ đến biểu hiện tối qua của mình, cô vội vàng bổ sung: "Tối hôm qua, tối hôm qua chỉ là do tôi chưa chuẩn bị tâm lý kĩ thôi. Tôi nghĩ đến cơ thể anh bất tiện, không thể làm việc ấy."
"Có phải tôi lại nói sai gì đó nữa không?"
Nguyễn Khánh Linh bỗng dưng ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi, lại khiến người ta không thể tức giận với cô.
Phạm Nhật Minh uống một ngụm nước, hằng
giọng.
"Không có"
Nguyễn Khánh Linh thở phào một hơi.
Sau khi ăn xong, hai người vào vườn hoa phơi
nắng, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh khoan thai của
Phạm Nhật Minh, Nguyễn Khánh Linh đột nhiên
cảm thấy vận mệnh của mình cũng không đến nỗi đau khổ như vậy,
Hai người chưa kịp ngồi chưa ấm chỗ, thù ở
bên ngoài đã vang lên tiếng mấy người đàn ông lớn tiếng nói chuyện với nhau.
Nguyễn Khánh Linh nghe tiếng thì quay lại
nhìn, xuyên qua hàng rào ở sau vườn, chỉ thấy
mấy người đàn ông say khướt đang đi từ biệt thự trước mắt qua đây.
Nhìn sơ qua thì hình như là mấy tên nhà giàu
rong chơi suốt đêm ở quán bar mới về, mặt mũi
cả bọn rất chán nản, tinh thần không phấn chấn.
Nguyễn Khánh Linh dời mắt đi chỗ khác, lại
nghe thấy một người trong đó nói: "Anh Nam, cô
vợ mà cậu Phạm mới cưới về rất là xinh đẹp.."
Nguyễn Khánh Linh nói xong liền đi đến phía sau xe lăn của Phạm Nhật Minh,
Thấy vẻ mặt Phạm Nhật Minh lạnh như băng,
lo rằng anh không muốn nhận sự trợ giúp của cô,
cô liền vội vàng bổ sung thêm:
"Tôi biết anh không quen được người khác chăm sóc, thật ra từ nhỏ tôi cũng không được ai
quý mến, ngoại trừ bố và em gái ra thì không có ai
thích tôi cả, mà tôi cũng không có bạn bè. Nếu anh không chê thì sau này chúng ta giúp đỡ và
chăm sóc lẫn nhau nhé!"
Nói xong, cô còn nở nụ cười ôn hòa với anh.
Phạm Nhật Minh nhướng lông mày liếc Nguyễn Khánh Linh, cô nói những lời này là có ý
gì, thương hại anh? An ủi anh?
Rốt cuộc chút tự tin này của cô từ chỗ nào
mà ra...
Nhưng điều này khiến Phạm Nhật Minh càng
muốn đùa cợt cô thêm.
Trong biệt thự có một cái thang máy dành riêng Phạm Nhật Minh dùng, Nguyễn Khánh Linh
đưa Phạm Nhật Minh lên thang máy, lại phát hiện
thang máy bị khóa.
Cô ngờ nghệch hỏi: "Chìa khóa đầu rồi?"
"Không biết."
"Chậc... thể để tôi gọi điện thoại cho chú
Hùng vậy."
"Không cần."
"Hả, vậy làm sao xuống lầu được!"
"Em đỡ tôi xuống, chân phải của tôi còn chút sức lực."
"Này..."
Nguyễn Khánh Linh sửng sốt một chút, nếu phải dìu anh xuống dưới thì thân thể nhất định sẽ
có tiếp xúc thân mật, cô hơi ngại.
Nhưng nghĩ kĩ lại thì mình cũng sẽ là vợ anh, tiếp xúc thân mật thì có sao đâu.
Mà lúc cô thật sự nâng Phạm Nhật Minh dậy thì không ngờ lại chuyện này xảy ra thật.
Phạm Nhật Minh lại không khách khí ôm eo
cô, hơn phân nửa sức nặng cơ thể đặt trêи người
cô.
Vì thế nên thân thể hai người gần như dán sát
vào nhau, mặt, cổ, thậm chí là ngực bên phải của
cô,... tất cả đều dán vào người Phạm Nhật Minh,
Hơi thở ấm áp từ trong miệng anh như vô tình
phả vào cổ khiến cô vừa ngứa vừa hoảng sợ.
Lúc xuống lầu, thân thể của cô và của Phạm
Nhật Minh thường cọ xát vào nhau.
Cho nên...
Lúc cả người bị cọ xát, Nguyễn Khánh Linh
cảm thấy ngực cô như bị đè xuống.
Dìu anh xuống lầu sao? Đây rõ ràng là bị anh sàm sỡ công khai mà...
Cô chưa bao giờ tiếp xúc thân mật như thế với người đàn ông nào cả, cảm giác vừa kϊƈɦ
thích vừa hổ thẹn, hô hấp trở nên dồn dập, cả
người thì mềm nhũn, càng lúc càng khô nóng.
Cô oán trách trừng mắt nhìn Phạm Nhật
Minh, lại phát hiện ra anh như không biết chuyện gì cả, vẫn trưng khuôn mặt lạnh như băng kia ra.
Có lẽ anh không biết là anh đang đụng chạm mình nhỉ.
Lúc cô đỡ Phạm Nhật Minh đến bàn ăn cơm,
toàn thân cô đã ướt đẫm mồ hôi, tim như sắp
nhảy ra ngoài, hai tay run rẩy.
Về phần sắc mặt...
Mặc dù không soi gương nhưng cô cũng có thể đoán được, mặt của mình nhất định là đỏ như
quả táo.
Nhưng mà cô vẫn nhanh chóng điều chỉnh
trạng thái của mình lại, bỏ nắp giữ nhiệt trêи bàn
ra, đưa đũa cho Phạm Nhật Minh, mong chờ anh thưởng thức rồi đáng giá
Nhưng Phạm Nhật Minh vẫn không thể hiện cảm xúc gì, chỉ yên tĩnh ngồi ăn. Lúc giơ tay nhấc
chân đều toát ra sự quý phái, nhưng khuôn mặt lạnh lùng cũng khiến anh tựa như một ngọn núi
tuyết, cách xa người ngoài đến nghìn mét.
Cuối cùng Nguyễn Khánh Linh cũng không nhịn được, nhỏ giọng hỏi: "Ăn không ngon à?"
Phạm Nhật Minh để đũa xuống, nhìn cô bằng ánh mắt thâm thâm trầm lạnh lẽo, anh không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại.
"Chắc chắn là không đi?" Đ
Nguyễn Khánh Linh sững sờ rồi hiểu ra, anh
đang nói về chuyện tối ngày hôm qua.
"Tôi đã đọc lời thề trong hôn lễ rồi mà, tuy anh
không chính tại nghe được, nhưng tôi đã nói với
tất cả mọi người, dù là khi thịnh vượng hay khó khăn, dù khi già yếu hay mạnh khỏe, tôi cũng sẽ cùng anh đối mặt, tôi không phải người nói không giữ lời!"
Ánh mắt cô rất thành khẩn, giọng nói trong trẻo, giống như một tờ giấy trắng trải rộng trước mặt Phạm Nhật Minh.
Đột nhiên nghĩ đến biểu hiện tối qua của mình, cô vội vàng bổ sung: "Tối hôm qua, tối hôm qua chỉ là do tôi chưa chuẩn bị tâm lý kĩ thôi. Tôi nghĩ đến cơ thể anh bất tiện, không thể làm việc ấy."
"Có phải tôi lại nói sai gì đó nữa không?"
Nguyễn Khánh Linh bỗng dưng ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi, lại khiến người ta không thể tức giận với cô.
Phạm Nhật Minh uống một ngụm nước, hằng
giọng.
"Không có"
Nguyễn Khánh Linh thở phào một hơi.
Sau khi ăn xong, hai người vào vườn hoa phơi
nắng, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh khoan thai của
Phạm Nhật Minh, Nguyễn Khánh Linh đột nhiên
cảm thấy vận mệnh của mình cũng không đến nỗi đau khổ như vậy,
Hai người chưa kịp ngồi chưa ấm chỗ, thù ở
bên ngoài đã vang lên tiếng mấy người đàn ông lớn tiếng nói chuyện với nhau.
Nguyễn Khánh Linh nghe tiếng thì quay lại
nhìn, xuyên qua hàng rào ở sau vườn, chỉ thấy
mấy người đàn ông say khướt đang đi từ biệt thự trước mắt qua đây.
Nhìn sơ qua thì hình như là mấy tên nhà giàu
rong chơi suốt đêm ở quán bar mới về, mặt mũi
cả bọn rất chán nản, tinh thần không phấn chấn.
Nguyễn Khánh Linh dời mắt đi chỗ khác, lại
nghe thấy một người trong đó nói: "Anh Nam, cô
vợ mà cậu Phạm mới cưới về rất là xinh đẹp.."
Tác giả :
Lá Cây Dâu