Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Chương 36 Tôi không ký
Thư chuyển nhượng cổ phần?
Sắc mặt của Nguyễn Khánh Linh hơi thay đổi, cô nhìn Nguyễn Mạnh Cường rồi nói: "Ý của cha là?"
Lúc này, Nguyễn Mạnh Cường nghiêm túc giải thích: "Khánh Linh, bây giờ con đã kết hôn với con trai nhà họ Phạm và không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc. Con cũng không phải lo lắng về chuyện tương lai sau này. Những khoản phân chia cổ phần này có hay không đối với con mà nói, cũng không có ảnh hưởng lớn gì.." "Còn nữa, sự xuống dốc của nhà họ Nguyễn bây giờ liên quan đến việc khi đó con xúc phạm con gái nhà họ Hà. Lần này con chuyển nhượng cổ phần sở hữu trong tay, cũng tính như là lấy công chuộc tội"
Nguyễn Khánh Linh im lặng, cụp mắt xuống không biết đang suy nghĩ gì.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, từ đầu đến cuối cô không hề có ý định muốn ký nó.
Nguyễn Mạnh Cường trở nên mất kiên nhẫn, ông ta trực tiếp đặt bút bên cạnh Nguyễn Khánh Linh, "Khánh Linh, con ký tên vào, thì mới là con gái ngoan của nhà họ Nguyễn
Nguyễn Khánh Linh trong mắt lóe lên vẻ mỉa mai.
Con gái ngoan của nhà họ Nguyễn? Cô ấy không hiếm khi là một đứa con gái ngoan như vậy!
Cô đẩy bút sang một bên: "Con sẽ không ký"
Đúng vậy, năm xưa cô không biết chân tướng nên sẽ ngoan ngoãn ký tên, cô muốn làm đứa con gái ngoan của cha, cũng muốn bù đắp tai họa đã mang đến cho gia đình này.
Nhưng hiện tại, cô đã biết chân tướng, cũng đã thấy rõ bộ mặt thật sự của những con người này, đơn giản là sự ghê tởm, bây giờ muốn ép cô chuyển nhượng cổ phần trong tay, Nguyễn Khánh Linh cô không phải quả hồng mêm, mà có thể bị nhào năn!
Nguyễn Mạnh Cường giật mình, chỉ là không ngờ cô sẽ từ chối, nên nhất thời không biết nên nói gì. Ngược lại là Đặng Phượng, nhìn thấy cô đột nhiên không nói gì, bà ta liền nóng nảy mà buột miệng nói ra: "Tại sao cô lại từ chối lời của cha cô, cô đừng quên lí do vì sao chúng tôi lại cho cô đi sang nước Anh?" "Cô tự mình đếm xem, lúc còn ở nhà đã mang đến bao nhiều tai họa cho nhà họ Nguyễn rồi? Làm sao có thể yên tâm để cô tiếp nhận cổ phần của công ty?"
Đặng Phượng cho biết thêm: "Cha của cô mỗi ngày đều phải làm việc chăm chỉ để quản lý gia sản của nhà họ Nguyễn, và Khánh Nga cũng vậy. Bây giờ nó vẫn đang học đại học, nó sẽ tích cực giúp đỡ cha cô và duy trì hoạt động kinh doanh. "Ngược lại là cô. Chỉ mấy ngày sau khi trở về, cô đã nằm cổ phần của nhà hỏi Nguyễn mà không chịu buông bỏ? Cô ngồi không lại được hưởng thụ thành quả, chuyện này ai có thể chấp nhận được?"
Khi Đặng Phượng nói những lời này, vẻ mặt của bà ta vừa tức giận vừa không cam tâm, suýt chút nữa đưa ngón tay đụng lên mặt Nguyễn Khánh Linh. "Đúng vậy... Nguyễn Khánh Nga ở bên cạnh nói nhỏ. Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net
Nguyễn Khánh Linh nắng mặt lên, nhìn cách cả gia đình đang chất vấn cô, với ánh mắt của họ, như thể cô đã thực sự làm điều gì đó xấu xa, cô cười tức giận.
Nhìn thấy điều này, Đặng Phượng nhíu mày: "Cô đang cười cái gì?"
Nguyễn Khánh Linh nhìn cô ta chăm chăm: "Dù sao cũng là tôi hại nhà họ Nguyễn, chuyện xảy ra ngày hôm nay, cộng thêm chuyện tôi thay thế Nguyễn Khánh Nga gã vào cho nhà họ Phạm, tất cả chuyện này điều đã xóa sổ rồi." "Nhà họ Nguyễn vẫn còn Công ty. Sở dĩ đến bây giờ sa sút như vậy là do ông ta quản lý không tốt. Về phần Nguyễn Khánh Nga, Nguyễn Khánh Linh đưa ra ánh mắt chế giễu. "Cô ta chỉ là một Tổng giám đốc hữu danh vô thực. Số lần đi làm của cô ta chỉ có thể đếm trêи đầu ngón tay. “Cô nói nhảm gì vậy!" Đặng Phượng đột nhiên phản bác cắt lời cô, liền nhéo nhéo cánh tay Nguyễn Mạnh Cường, “Ông nói mấy câu quản cô ta đi!
Nguyễn Mạnh Cường bị bà ta nhéo đến nỗi cánh tay phát đau, ông ta nhanh chóng thu tay lại, rồi nhìn Nguyễn Khánh Linh.
Chỉ nhìn thấy cô ngồi vào chỗ một cách ung dung, không có ý định buông bỏ chứ đừng nói gì đến tội lỗi.
Nguyễn Mạnh Cường không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy điều này, trước đây chỉ cần bọn họ nhắc tới tai họa mà cô mang đến cho nhà họ Nguyễn, cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời, tại sao lại bây giờ lại không còn như vậy nữa?
Sắc mặt của Nguyễn Khánh Linh hơi thay đổi, cô nhìn Nguyễn Mạnh Cường rồi nói: "Ý của cha là?"
Lúc này, Nguyễn Mạnh Cường nghiêm túc giải thích: "Khánh Linh, bây giờ con đã kết hôn với con trai nhà họ Phạm và không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc. Con cũng không phải lo lắng về chuyện tương lai sau này. Những khoản phân chia cổ phần này có hay không đối với con mà nói, cũng không có ảnh hưởng lớn gì.." "Còn nữa, sự xuống dốc của nhà họ Nguyễn bây giờ liên quan đến việc khi đó con xúc phạm con gái nhà họ Hà. Lần này con chuyển nhượng cổ phần sở hữu trong tay, cũng tính như là lấy công chuộc tội"
Nguyễn Khánh Linh im lặng, cụp mắt xuống không biết đang suy nghĩ gì.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, từ đầu đến cuối cô không hề có ý định muốn ký nó.
Nguyễn Mạnh Cường trở nên mất kiên nhẫn, ông ta trực tiếp đặt bút bên cạnh Nguyễn Khánh Linh, "Khánh Linh, con ký tên vào, thì mới là con gái ngoan của nhà họ Nguyễn
Nguyễn Khánh Linh trong mắt lóe lên vẻ mỉa mai.
Con gái ngoan của nhà họ Nguyễn? Cô ấy không hiếm khi là một đứa con gái ngoan như vậy!
Cô đẩy bút sang một bên: "Con sẽ không ký"
Đúng vậy, năm xưa cô không biết chân tướng nên sẽ ngoan ngoãn ký tên, cô muốn làm đứa con gái ngoan của cha, cũng muốn bù đắp tai họa đã mang đến cho gia đình này.
Nhưng hiện tại, cô đã biết chân tướng, cũng đã thấy rõ bộ mặt thật sự của những con người này, đơn giản là sự ghê tởm, bây giờ muốn ép cô chuyển nhượng cổ phần trong tay, Nguyễn Khánh Linh cô không phải quả hồng mêm, mà có thể bị nhào năn!
Nguyễn Mạnh Cường giật mình, chỉ là không ngờ cô sẽ từ chối, nên nhất thời không biết nên nói gì. Ngược lại là Đặng Phượng, nhìn thấy cô đột nhiên không nói gì, bà ta liền nóng nảy mà buột miệng nói ra: "Tại sao cô lại từ chối lời của cha cô, cô đừng quên lí do vì sao chúng tôi lại cho cô đi sang nước Anh?" "Cô tự mình đếm xem, lúc còn ở nhà đã mang đến bao nhiều tai họa cho nhà họ Nguyễn rồi? Làm sao có thể yên tâm để cô tiếp nhận cổ phần của công ty?"
Đặng Phượng cho biết thêm: "Cha của cô mỗi ngày đều phải làm việc chăm chỉ để quản lý gia sản của nhà họ Nguyễn, và Khánh Nga cũng vậy. Bây giờ nó vẫn đang học đại học, nó sẽ tích cực giúp đỡ cha cô và duy trì hoạt động kinh doanh. "Ngược lại là cô. Chỉ mấy ngày sau khi trở về, cô đã nằm cổ phần của nhà hỏi Nguyễn mà không chịu buông bỏ? Cô ngồi không lại được hưởng thụ thành quả, chuyện này ai có thể chấp nhận được?"
Khi Đặng Phượng nói những lời này, vẻ mặt của bà ta vừa tức giận vừa không cam tâm, suýt chút nữa đưa ngón tay đụng lên mặt Nguyễn Khánh Linh. "Đúng vậy... Nguyễn Khánh Nga ở bên cạnh nói nhỏ. Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net
Nguyễn Khánh Linh nắng mặt lên, nhìn cách cả gia đình đang chất vấn cô, với ánh mắt của họ, như thể cô đã thực sự làm điều gì đó xấu xa, cô cười tức giận.
Nhìn thấy điều này, Đặng Phượng nhíu mày: "Cô đang cười cái gì?"
Nguyễn Khánh Linh nhìn cô ta chăm chăm: "Dù sao cũng là tôi hại nhà họ Nguyễn, chuyện xảy ra ngày hôm nay, cộng thêm chuyện tôi thay thế Nguyễn Khánh Nga gã vào cho nhà họ Phạm, tất cả chuyện này điều đã xóa sổ rồi." "Nhà họ Nguyễn vẫn còn Công ty. Sở dĩ đến bây giờ sa sút như vậy là do ông ta quản lý không tốt. Về phần Nguyễn Khánh Nga, Nguyễn Khánh Linh đưa ra ánh mắt chế giễu. "Cô ta chỉ là một Tổng giám đốc hữu danh vô thực. Số lần đi làm của cô ta chỉ có thể đếm trêи đầu ngón tay. “Cô nói nhảm gì vậy!" Đặng Phượng đột nhiên phản bác cắt lời cô, liền nhéo nhéo cánh tay Nguyễn Mạnh Cường, “Ông nói mấy câu quản cô ta đi!
Nguyễn Mạnh Cường bị bà ta nhéo đến nỗi cánh tay phát đau, ông ta nhanh chóng thu tay lại, rồi nhìn Nguyễn Khánh Linh.
Chỉ nhìn thấy cô ngồi vào chỗ một cách ung dung, không có ý định buông bỏ chứ đừng nói gì đến tội lỗi.
Nguyễn Mạnh Cường không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy điều này, trước đây chỉ cần bọn họ nhắc tới tai họa mà cô mang đến cho nhà họ Nguyễn, cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời, tại sao lại bây giờ lại không còn như vậy nữa?
Tác giả :
Lá Cây Dâu