Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Chương 218
Chương 218
Ánh mắt Lăng Huyền nhìn vào khoảng không vô định, dường như suy nghĩ của cô ấy đã trôi tới nơi rất xa. Cô ấy nói: “Anh ấy đã kết hôn với cô gái kia hai năm rồi, sự nghiệp của anh ấy cũng thuận buồm xuôi gió, giống như là chẳng mấy chốc anh ấy sẽ lên nhậm chức Hiệu trưởng mà thôi."
“Năm đó anh ấy chọn người con gái kia là chính xác, nếu như anh ấy chọn ở bên cạnh tớ, thì có lẽ anh ấy phải cố gắng cả đời, may ra mới có thể đạt được vị trí như vậy, chứ không phải từ khi còn trẻ như bây giờ."
Đúng là Thẩm Lăng còn đang rất trẻ, đối với chuyện anh ta sắp lên nhậm chức Hiệu trưởng của một trường đại học lớn mà nói, đúng là anh ta trẻ đến mức khiến cho người khác không thể tưởng tượng nổi.
Nhìn dáng vẻ cam chịu này của Lăng Huyền, Nguyễn Khánh Linh lại cảm thấy đau lòng, cũng cảm thấy cô ấy rất xa lạ. Cô ôm lấy Lăng Huyền, nói: “Dạy học ở Đại học thì dạy thôi, kệ anh ta đi, hai người ai đã đi đường nấy rồi, mọi thứ vẫn như cũ không có nghĩa là chắc chắn sẽ gặp lại."
Nhưng mà, Lăng Huyền lại nhíu mày, trong mắt cô ấy có chút hoảng hốt: “Hôm qua lúc tớ gặp anh ấy, anh ấy có vẻ rất để ý quan tâm tớ, còn dắt tớ đi quanh trường để tham quan, làm quen, sau đó còn muốn mời tớ ra ngoài ăn cơm nữa."
Cô ấy nhìn về phía Nguyễn Khánh Linh, hỏi: “Khánh Linh, cậu nói xem tớ nên làm gì bây giờ? Anh ấy cứ đối xử với tớ như vậy, thì làm sao tớ có thể ngó lơ anh ấy, coi anh ấy như người lạ được chứ? Mà bây giờ suy nghĩ của tớ thì đang rối như mớ bòng bong, tớ vốn cho rằng đã một thời gian dài như vậy không gặp mặt rồi, thì tớ cũng đã quên anh ấy được kha khá. Nhưng mà hôm qua sau khi chạm mặt nhau, tớ đã biết, tớ đánh giá bản thân mình quá cao rồi."
Nguyễn Khánh Linh càng nghe, càng cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Cô vội vàng ngăn cản không cho Lăng Huyền nói tiếp, sau đó rất kiên quyết nói với cô ấy: “Lăng Huyền, bây giờ cậu không thể có bất cứ suy nghĩ nào không phải với anh ta được. Tớ không cần biết giữa hai cậu đã có chuyện gì, nhưng mà anh ta đã kết hôn rồi, cho dù bây giờ anh ta có nhiệt tình với cậu đi chăng nữa, vậy thì hai người cũng chỉ là bạn bè mà thôi. Cậu cứ coi như mình đang chơi với một người bạn tốt là được."
Nghe vậy, trong lòng Lăng Huyền âm thầm thở dài, nhưng trên mặt thì không có biểu hiện gì khác, cô gật đầu “Ừ" một tiếng.
Nguyễn Khánh Linh nhìn cô ấy, vẫn cảm thấy hơi không yên lòng, lại dặn dò thêm một câu: “Nhớ kỹ, chỉ có thể coi anh ta như một người bạn, đừng có ý nghĩ gì khác, biết không?"
“Biết rồi!"
Lăng Huyền nói, sau đó cười cười kéo tay Nguyễn Khánh Linh, hai người chậm rãi trở về phòng VIP của nhà hàng.
Trông thấy cô ấy không còn xoắn xuýt về vấn đề kia nữa, Nguyễn Khánh Linh cũng yên tâm hơn một chút.
Chỉ có điều, cô không biết lý do thật sự vì sao Lăng Huyền lại cảm thấy bất đắc dĩ và chua chát như vậy.
Muốn coi Thẩm Lăng như một người bạn bình thường, nào có dễ dàng như vậy chứ?
Trần Hữu Nghị không quen với cách bố trí sân của Lăng Huyền, vì vậy cậu ta phải lần mò, dẫn cô ấy vào nhà.
“Tối quá…"
Lăng Huyền lẩm bẩm, cô ấy đưa tay ra tìm công tắc ở trên vách tường. Lúc này, Trần Hữu Nghị cũng đang mò mẫm tìm công tắc trên tường, hai người đột nhiên chạm tay nhau.
Tất nhiên là cả hai đều giật mình, rồi đột ngột tách nhau ra như bị điện giật.
Lăng Huyền cảm thấy khó chịu. Sau đó, cô ấy liên tục lùi lại phía sau để tránh xa người đàn ông này. Ai ngờ cô ấy đã vấp phải cái gì ở dưới chân. Cô ấy chỉ kịp hét lên một tiếng rồi lập tức ngã xuống đất.