Chồng Tôi Là Quỷ
Chương 66-2
Trong lòng tôi cả kinh. Khi Kim Tử đến đón tôi hẳn chỉ hơn 7 giờ, gần 8 giờ mà thôi. Hiện tại đã là 2 giờ đêm, tôi đã ở trạng thái mông lung quá lâu.
Lúc này đã là cách thời điểm khi bọn họ ở đây hơn sáu tiếng đồng hồ. Sáu tiếng đồng hồ có thể xảy ra rất nhiều chuyện. Thậm chí bọn họ đã không còn ở nơi này. Nếu Sầm Tổ Hàng thật sự muốn uy hiếp cô đồng kia, như vậy Kim Tử Linh Tủ có phải sẽ dùng thuần dương huyết, mang theo bùa để đối phó với anh ấy? Nói vậy, anh ấy có thể đã bị thương? Lúc tôi nghĩ được tới điều này thì thấy dưới nền đường mờ mờ kia có vết máu loang lổ. Lòng trầm xuống, miệng khẽ kêu một tiếng. Tổ Hàng đã xảy ra chuyện!
“Tổ Hàng! Sầm Tổ Hàng! Anh đang ở đâu? Anh ra đây đi! Tổ Hàng!..." Tôi kêu lên, tiếng kêu trong con hẻm nhỏ, lại vào giữa đêm thế này truyền đi đặc biệt xa.
Nhưng không có ai trả lời tôi, bốn phía vẫn rất an tĩnh. Khi tôi nôn nóng tới sắp phát khóc thì từ một căn nhà ven đường truyền ra tiếng kêu lớn: “Nửa đêm còn âm ĩ cái gì! Đồ điên! Còn gào nữa tôi sẽ báo cảnh sát!"
Tôi còn chưa từ bỏ ý định. Tôi thật sự không biết hiện tại tôi nên làm gì bây giờ? Tôi nên đi đâu tìm bọn họ? Khi tôi định tiếp tục kêu thì một bàn tay bịt lấy miệng tôi, nói nhỏ: “Chị à, chị đừng kêu nữa. Bọn họ thật sự báo cảnh sát thì đêm nay hai ta phải qua đêm trong đồn cảnh sát đấy." Cậu ta nói, vừa nói vừa kéo tôi vào lại trong xe.
Cậu ta ấn tôi vào trong xe, sau đó khoá xe lại, thở dài một hơi mới nói: “Chị tới nơi này tìm ai vậy? Hơn nửa đêm rồi còn kêu cái gì? Không phải chị nói muốn tìm Khúc Thiên sao? Vừa rồi chị lại gọi Sầm Hàng gì gì đó, đó là ai? Không phải chị bắt cá hai tay chứ?"
Những chuyện này sao tôi có thể nói cho cậu ta được? Đó là những bí mật cho dù chết cũng phải giữ ở trong lòng. Cho nên tôi chỉ có thể lắc đầu. Khi cảm xúc dịu đi một chút, tôi mới nói với cậu ta: “Đưa tôi về đi, quay lại trường học."
Cậu ta thở dài một cái, mới nói: “Được. Chị thật sự không sao chứ? Cứ như vậy đi về? Không tìm nữa à?"
Tôi không nói gì nữa.
Nhìn cảnh quan quen thuộc dần dần lui về phía sau, cuối cùng trường học xuất hiện ở trước mặt. Hơn hai giờ sáng, ngoại trừ đèn đường thì không còn bất kỳ ánh sáng nào. Trong tiểu khu rất tối, những tiểu khu cũ như này rất nhiều đèn đã hỏng.
Lương tiểu đệ cũng xuống xe, nhìn bốn phía xung quanh, nói: “Chị ở nơi này à? Tiền sinh hoạt của Khúc Thiên không phải có rất nhiều sao?"
Tôi cười đau khổ, nói: “Cảm ơn cậu, cậu tên gì?"
“Lương Dật, dật trong ẩn dật."
“Ừ, Lương Dật, đi về cẩn thận một chút. Hôm nay cảm ơn cậu."
Lương Dật nhìn tòa nhà kia, hỏi: “Thật sự chị không cần tôi đưa lên? Nhà này không có đèn cầu thang kìa?"
“Không cần." Kỳ thật là tôi không biết khi cậu ta nhìn thấy thi thể Khúc Thiên trên ghế sô pha thì sẽ phải giải thích thế nào. Cho nên không chờ cậu ta lại nói, tôi xoay người chạy nhanh lên lầu.
Dùng chìa khóa mở cửa ra, đèn phòng khách sáng lên, trên ghế sô pha thân thể Khúc Thiên vẫn ngủ say. Mà trên ban công, Sầm Tổ Hàng đang nhìn xuống dưới. Tôi vừa định gọi anh ấy thì anh ấy đã nói nhỏ: “Đừng nói gì! Lương Dật vẫn còn cẩn thận nhìn lên lầu."
Tôi đi tới thì thấy Lương Dật hạ điện thoại xuống, xoay người lên xe, rời đi. Tôi có thể nhìn thấy chỉ là cậu ấy buông di động xuống.
Sầm Tổ Hàng nói: “Vừa rồi cậu ta đã dùng điện thoại chụp tòa nhà này. Cậu ta là con trai Lương Canh, mục đích của cậu ta không phải chỉ đơn giản như vậy. Sao em lại ở cùng cậu ta?"
Anh ấy chất vấn tôi sao? Tôi cười đau khổ trong lòng. Mặc kệ mục đích Lương Dật là gì, nếu không phải nhờ cậu ta thì lúc này tôi còn đang khóc hết nước mắt trong Mai nhi sát ở giữa Ngũ Hành trận kia. Mà khi đó Sầm Tổ Hàng anh ấy đang làm gì? Anh ấy đang tìm cô bạn gái trước đây. Vừa rồi tôi còn nôn nóng mà quay lại tìm anh ấy, còn bị mọi người còn mắng chửi coi như đứa tâm thần. Tôi tức giận trong lòng, hừ lạnh một cái, xoay người đi tắm rồi về phòng ngủ.
Đêm này, có lẽ trong lòng chúng tôi đều nghĩ tới chuyện khác nhau, chúng tôi không nói lời nào, cứ như vậy yên lặng nằm ở trên giường. Không có ai nhắc tới chuyện xảy ra trong đêm nay.
Lúc này đã là cách thời điểm khi bọn họ ở đây hơn sáu tiếng đồng hồ. Sáu tiếng đồng hồ có thể xảy ra rất nhiều chuyện. Thậm chí bọn họ đã không còn ở nơi này. Nếu Sầm Tổ Hàng thật sự muốn uy hiếp cô đồng kia, như vậy Kim Tử Linh Tủ có phải sẽ dùng thuần dương huyết, mang theo bùa để đối phó với anh ấy? Nói vậy, anh ấy có thể đã bị thương? Lúc tôi nghĩ được tới điều này thì thấy dưới nền đường mờ mờ kia có vết máu loang lổ. Lòng trầm xuống, miệng khẽ kêu một tiếng. Tổ Hàng đã xảy ra chuyện!
“Tổ Hàng! Sầm Tổ Hàng! Anh đang ở đâu? Anh ra đây đi! Tổ Hàng!..." Tôi kêu lên, tiếng kêu trong con hẻm nhỏ, lại vào giữa đêm thế này truyền đi đặc biệt xa.
Nhưng không có ai trả lời tôi, bốn phía vẫn rất an tĩnh. Khi tôi nôn nóng tới sắp phát khóc thì từ một căn nhà ven đường truyền ra tiếng kêu lớn: “Nửa đêm còn âm ĩ cái gì! Đồ điên! Còn gào nữa tôi sẽ báo cảnh sát!"
Tôi còn chưa từ bỏ ý định. Tôi thật sự không biết hiện tại tôi nên làm gì bây giờ? Tôi nên đi đâu tìm bọn họ? Khi tôi định tiếp tục kêu thì một bàn tay bịt lấy miệng tôi, nói nhỏ: “Chị à, chị đừng kêu nữa. Bọn họ thật sự báo cảnh sát thì đêm nay hai ta phải qua đêm trong đồn cảnh sát đấy." Cậu ta nói, vừa nói vừa kéo tôi vào lại trong xe.
Cậu ta ấn tôi vào trong xe, sau đó khoá xe lại, thở dài một hơi mới nói: “Chị tới nơi này tìm ai vậy? Hơn nửa đêm rồi còn kêu cái gì? Không phải chị nói muốn tìm Khúc Thiên sao? Vừa rồi chị lại gọi Sầm Hàng gì gì đó, đó là ai? Không phải chị bắt cá hai tay chứ?"
Những chuyện này sao tôi có thể nói cho cậu ta được? Đó là những bí mật cho dù chết cũng phải giữ ở trong lòng. Cho nên tôi chỉ có thể lắc đầu. Khi cảm xúc dịu đi một chút, tôi mới nói với cậu ta: “Đưa tôi về đi, quay lại trường học."
Cậu ta thở dài một cái, mới nói: “Được. Chị thật sự không sao chứ? Cứ như vậy đi về? Không tìm nữa à?"
Tôi không nói gì nữa.
Nhìn cảnh quan quen thuộc dần dần lui về phía sau, cuối cùng trường học xuất hiện ở trước mặt. Hơn hai giờ sáng, ngoại trừ đèn đường thì không còn bất kỳ ánh sáng nào. Trong tiểu khu rất tối, những tiểu khu cũ như này rất nhiều đèn đã hỏng.
Lương tiểu đệ cũng xuống xe, nhìn bốn phía xung quanh, nói: “Chị ở nơi này à? Tiền sinh hoạt của Khúc Thiên không phải có rất nhiều sao?"
Tôi cười đau khổ, nói: “Cảm ơn cậu, cậu tên gì?"
“Lương Dật, dật trong ẩn dật."
“Ừ, Lương Dật, đi về cẩn thận một chút. Hôm nay cảm ơn cậu."
Lương Dật nhìn tòa nhà kia, hỏi: “Thật sự chị không cần tôi đưa lên? Nhà này không có đèn cầu thang kìa?"
“Không cần." Kỳ thật là tôi không biết khi cậu ta nhìn thấy thi thể Khúc Thiên trên ghế sô pha thì sẽ phải giải thích thế nào. Cho nên không chờ cậu ta lại nói, tôi xoay người chạy nhanh lên lầu.
Dùng chìa khóa mở cửa ra, đèn phòng khách sáng lên, trên ghế sô pha thân thể Khúc Thiên vẫn ngủ say. Mà trên ban công, Sầm Tổ Hàng đang nhìn xuống dưới. Tôi vừa định gọi anh ấy thì anh ấy đã nói nhỏ: “Đừng nói gì! Lương Dật vẫn còn cẩn thận nhìn lên lầu."
Tôi đi tới thì thấy Lương Dật hạ điện thoại xuống, xoay người lên xe, rời đi. Tôi có thể nhìn thấy chỉ là cậu ấy buông di động xuống.
Sầm Tổ Hàng nói: “Vừa rồi cậu ta đã dùng điện thoại chụp tòa nhà này. Cậu ta là con trai Lương Canh, mục đích của cậu ta không phải chỉ đơn giản như vậy. Sao em lại ở cùng cậu ta?"
Anh ấy chất vấn tôi sao? Tôi cười đau khổ trong lòng. Mặc kệ mục đích Lương Dật là gì, nếu không phải nhờ cậu ta thì lúc này tôi còn đang khóc hết nước mắt trong Mai nhi sát ở giữa Ngũ Hành trận kia. Mà khi đó Sầm Tổ Hàng anh ấy đang làm gì? Anh ấy đang tìm cô bạn gái trước đây. Vừa rồi tôi còn nôn nóng mà quay lại tìm anh ấy, còn bị mọi người còn mắng chửi coi như đứa tâm thần. Tôi tức giận trong lòng, hừ lạnh một cái, xoay người đi tắm rồi về phòng ngủ.
Đêm này, có lẽ trong lòng chúng tôi đều nghĩ tới chuyện khác nhau, chúng tôi không nói lời nào, cứ như vậy yên lặng nằm ở trên giường. Không có ai nhắc tới chuyện xảy ra trong đêm nay.
Tác giả :
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu