Chồng Tôi Là Quỷ
Chương 261
Tổ Hàng sao lại có thể như vậy? Sao anh ấy lại có thể nói lời quan tâm đầy dịu dàng với Sầm Mai như vậy? Không phải anh ấy nói anh ấy với Sầm Mai không có gì sao? Hay là, những gì tôi đang nhìn thấy đều là chuyện đã diễn ra, trước đây bọn họ đã từng ngồi cùng nhau nơi bờ sông này, cũng từng mơ tưởng về con?
“Tổ Hàng…" Tôi không biết hiện tại nên làm gì bây giờ, tôi nói anh ấy cũng không nghe thấy được.
“Tổ Hàng," Sầm Mai nói, “Em bé cần uống sữa. Để em cho ăn đi."
“Con còn đang ngủ mà. Trẻ con ngủ thì không nên đánh thức." Tổ Hàng vẫn mỉm cười, nhìn đứa bé, “Con của ba."
“Nhưng anh là đàn ông, cứ bế con nhiều cũng không tốt."
“Con của anh, anh đương nhiên muốn bế. Sầm Mai, em vất vả rồi, anh cũng muốn cho em được nghỉ ngơi một ít. Em bế con sẽ rất mệt."
Đó là con của tôi! Đó là con của tôi! Không phải cô ta! Trong lòng tôi gào thét, lại lần nữa chạy đến nhưng tôi vẫn xuyên qua thân thể bọn họ.
“Ảo giác!" Tôi nói, “Đây chắc chắn là ảo giác, con của tôi hẳn vẫn còn ở nơi này, đây chỉ là ảo giác, không phải sự thật."
Tôi quay đầu đi, dứt khoát hướng về phía màn đêm bên kia. Tôi tự nhủ, đây chắc chắn là ảo giác, tôi cần phải đi tìm con tôi chứ không phải đắm chìm trong ảo giác ở nơi này. Kia cũng không phải là Tổ Hàng, Tổ Hàng sẽ không thể không biết mẹ của đứa bé này là ai được.
Tôi vừa mới đi vài bước, phía sau truyền đến tiếng khóc của em bé. Bước chân tôi dừng lại. Nghe Sầm Mai nói: “A, con tỉnh rồi. Chắc là muốn đi tè, để em thay tã cho con."
“Để anh thay cho. Em mang theo tã phải không? Đưa cho anh."
“Anh là đàn ông sao thay tã được?"
“Anh làm rồi, em quên rồi sao? A, bé ngoan, ba thay tã cho con."
Tôi quay đầu nhìn lại, em bé ở trong lòng Tổ Hàng, Sầm Mai đưa tã tới, anh ấy đang cười với em bé. Em bé không mở mắt mà cứ đạp lung tung.
Không phải vừa rồi tôi đã quyết định phải rời đi sao? Trong lòng không phải đã nhận định đây là ảo giác sao? Vì sao hiện tại còn không rời đi được, còn muốn ở nơi này nhìn hai bọn họ ân ái? Là bởi vì em bé, em bé khóc. Dù đã nhận định đây là ảo giác nhưng tôi không thể nghe tiếng em bé khóc mà nhẫn tâm rời đi.
“Đưa em, để em làm." Sầm Mai nói, “Xem vẻ lóng ngóng của anh kìa."
“Để anh luyện tập một chút, anh sẽ là một người ba tốt. Đây đây, chuẩn bị xong rồi, cái này sạch rồi, con ngoan của ba."
“Để em bế, anh ra bờ sông rửa tay đi."
“Nước tiểu của trẻ con thì có bẩn gì đâu."
Tôi dừng khóc, bởi vì tôi cảm nhận được giữa bọn họ có sự không bình thường. Sau khi Tổ Hàng bế đứa trẻ, Sầm Mai đã rất nhiều lần yêu cầu được bế nhưng Tổ Hàng trước sau gì cũng không buông tay. Ở nhà, ví như thay tã gì đó, khi Tổ Hàng làm không tốt, tôi vừa nói là anh ấy sẽ ngay lập tức nhường cho tôi. Hoặc là anh ấy sẽ nhờ dì bảo mẫu giúp đỡ. Vậy mà lúc này, anh ấy nhất quyết không đồng ý.
Chẳng lẽ đây không phải là ảo giác? Là Tổ Hàng thật, anh ấy đang giả vờ để được bế con, để bảo vệ con? Tôi không xác định được phỏng đoán của tôi là đúng hay không.
Hiện tại, tôi ở đây giống như vô hình vậy, tôi gì cũng không làm được. Nhưng tôi không muốn rời đi. Ít nhất ở chỗ này còn nhìn thấy con tôi.
Mắt tôi luôn chú ý tới em bé mà Tổ Hàng đang bế nên không chú ý tới Ngụy Hoa xuất hiện phía sau tôi không biết từ khi nào.
Đến khi từ sau tôi phát ra âm thanh tôi mới giật mình quay đầu nhìn lại.
Hắn nói: “Đứng nhìn họ ân ái à? Vương Khả Nhân, cô nhìn lầm người rồi."
Là Ngụy Hoa, hắn cũng ở trong không gian này.
Tôi kêu lên: “Là ngươi đã điều khiển Sầm Mai! Là ngươi đã mang con của ta đi!"
Tôi điên cuồng nhào vào đánh hắn. Chỉ là tay của tôi cũng lại xuyên qua thân thể của hắn. Tôi kinh ngạc nhìn hắn, tại sao lại như vậy? Không phải hắn đã trở thành người sao? Không phải hắn chỉ là một đứa trẻ hơn mười tuổi sao? Vì sao tôi lại không có cách nào chạm vào hắn? Không gian này rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ thật sự là ảo giác của tôi, ngay cả Ngụy Hoa cũng là ảo giác của tôi?
Nguy Hoa nhìn tôi cười, nụ cười đầy tà khí, nói: “Ta sẽ chỉ cho ngươi một con đường, chỉ cần ngươi từ nơi này đi về phía trước, mỗi một bước cứ niệm một lần ‘Tham Cự Lộc Tồn Liêm Võ Phá’, sau bảy bước là ngươi sẽ quay lại phòng để đồ kia. Mở cửa đi ra ngoài thì ngươi sẽ an toàn.
“Tổ Hàng…" Tôi không biết hiện tại nên làm gì bây giờ, tôi nói anh ấy cũng không nghe thấy được.
“Tổ Hàng," Sầm Mai nói, “Em bé cần uống sữa. Để em cho ăn đi."
“Con còn đang ngủ mà. Trẻ con ngủ thì không nên đánh thức." Tổ Hàng vẫn mỉm cười, nhìn đứa bé, “Con của ba."
“Nhưng anh là đàn ông, cứ bế con nhiều cũng không tốt."
“Con của anh, anh đương nhiên muốn bế. Sầm Mai, em vất vả rồi, anh cũng muốn cho em được nghỉ ngơi một ít. Em bế con sẽ rất mệt."
Đó là con của tôi! Đó là con của tôi! Không phải cô ta! Trong lòng tôi gào thét, lại lần nữa chạy đến nhưng tôi vẫn xuyên qua thân thể bọn họ.
“Ảo giác!" Tôi nói, “Đây chắc chắn là ảo giác, con của tôi hẳn vẫn còn ở nơi này, đây chỉ là ảo giác, không phải sự thật."
Tôi quay đầu đi, dứt khoát hướng về phía màn đêm bên kia. Tôi tự nhủ, đây chắc chắn là ảo giác, tôi cần phải đi tìm con tôi chứ không phải đắm chìm trong ảo giác ở nơi này. Kia cũng không phải là Tổ Hàng, Tổ Hàng sẽ không thể không biết mẹ của đứa bé này là ai được.
Tôi vừa mới đi vài bước, phía sau truyền đến tiếng khóc của em bé. Bước chân tôi dừng lại. Nghe Sầm Mai nói: “A, con tỉnh rồi. Chắc là muốn đi tè, để em thay tã cho con."
“Để anh thay cho. Em mang theo tã phải không? Đưa cho anh."
“Anh là đàn ông sao thay tã được?"
“Anh làm rồi, em quên rồi sao? A, bé ngoan, ba thay tã cho con."
Tôi quay đầu nhìn lại, em bé ở trong lòng Tổ Hàng, Sầm Mai đưa tã tới, anh ấy đang cười với em bé. Em bé không mở mắt mà cứ đạp lung tung.
Không phải vừa rồi tôi đã quyết định phải rời đi sao? Trong lòng không phải đã nhận định đây là ảo giác sao? Vì sao hiện tại còn không rời đi được, còn muốn ở nơi này nhìn hai bọn họ ân ái? Là bởi vì em bé, em bé khóc. Dù đã nhận định đây là ảo giác nhưng tôi không thể nghe tiếng em bé khóc mà nhẫn tâm rời đi.
“Đưa em, để em làm." Sầm Mai nói, “Xem vẻ lóng ngóng của anh kìa."
“Để anh luyện tập một chút, anh sẽ là một người ba tốt. Đây đây, chuẩn bị xong rồi, cái này sạch rồi, con ngoan của ba."
“Để em bế, anh ra bờ sông rửa tay đi."
“Nước tiểu của trẻ con thì có bẩn gì đâu."
Tôi dừng khóc, bởi vì tôi cảm nhận được giữa bọn họ có sự không bình thường. Sau khi Tổ Hàng bế đứa trẻ, Sầm Mai đã rất nhiều lần yêu cầu được bế nhưng Tổ Hàng trước sau gì cũng không buông tay. Ở nhà, ví như thay tã gì đó, khi Tổ Hàng làm không tốt, tôi vừa nói là anh ấy sẽ ngay lập tức nhường cho tôi. Hoặc là anh ấy sẽ nhờ dì bảo mẫu giúp đỡ. Vậy mà lúc này, anh ấy nhất quyết không đồng ý.
Chẳng lẽ đây không phải là ảo giác? Là Tổ Hàng thật, anh ấy đang giả vờ để được bế con, để bảo vệ con? Tôi không xác định được phỏng đoán của tôi là đúng hay không.
Hiện tại, tôi ở đây giống như vô hình vậy, tôi gì cũng không làm được. Nhưng tôi không muốn rời đi. Ít nhất ở chỗ này còn nhìn thấy con tôi.
Mắt tôi luôn chú ý tới em bé mà Tổ Hàng đang bế nên không chú ý tới Ngụy Hoa xuất hiện phía sau tôi không biết từ khi nào.
Đến khi từ sau tôi phát ra âm thanh tôi mới giật mình quay đầu nhìn lại.
Hắn nói: “Đứng nhìn họ ân ái à? Vương Khả Nhân, cô nhìn lầm người rồi."
Là Ngụy Hoa, hắn cũng ở trong không gian này.
Tôi kêu lên: “Là ngươi đã điều khiển Sầm Mai! Là ngươi đã mang con của ta đi!"
Tôi điên cuồng nhào vào đánh hắn. Chỉ là tay của tôi cũng lại xuyên qua thân thể của hắn. Tôi kinh ngạc nhìn hắn, tại sao lại như vậy? Không phải hắn đã trở thành người sao? Không phải hắn chỉ là một đứa trẻ hơn mười tuổi sao? Vì sao tôi lại không có cách nào chạm vào hắn? Không gian này rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ thật sự là ảo giác của tôi, ngay cả Ngụy Hoa cũng là ảo giác của tôi?
Nguy Hoa nhìn tôi cười, nụ cười đầy tà khí, nói: “Ta sẽ chỉ cho ngươi một con đường, chỉ cần ngươi từ nơi này đi về phía trước, mỗi một bước cứ niệm một lần ‘Tham Cự Lộc Tồn Liêm Võ Phá’, sau bảy bước là ngươi sẽ quay lại phòng để đồ kia. Mở cửa đi ra ngoài thì ngươi sẽ an toàn.
Tác giả :
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu