Chồng Tôi Là Quỷ
Chương 196-2
Một nhà đầy náo nhiệt trong thoáng chốc chỉ còn lại hai chúng tôi.
Tắm xong, không thấy Tổ Hàng ở trong nhà. Trong thoáng chốc tôi nảy sinh một suy nghĩ, Tổ Hàng không ở đây.
Vội vàng chạy ra phòng khách thì thấy anh ấy đang đứng ở ban công. Trên quả táo có cắm một nén nhang, anh ấy vẫn tư thế đó, dựa vào ban công nhìn ra bầu trời.
Vào lúc như thế này, Khúc Thiên đều được anh ấy đặt bên trên sô pha. Mà nơi này là khu cao tầng, khoảng trời có thể nhìn được cũng không lớn. Anh ấy vẫn nhìn như vậy trong làn khói hương đang từ từ bay lên.
Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật tốt, Tổ Hàng vẫn ở đây. Nhìn qua ban công thấy được ở tòa nhà đối diện có một bóng người rơi xuống.
Quá đột nhiên, người tôi cứng lại.
Tôi vừa thấy… có người nhảy lầu?
“A! Có người nhảy lầu!" Tôi kêu lên, chạy tới ban công. Tổ Hàng kéo tôi lại một chút, nói: “Không phải! Đó là quỷ, vẫn cứ luôn lặp lại chuyện trước khi mình chết. Cô ta còn không biết mình đã chết, vẫn cứ đắm chìm bên trong nỗi thống khổ kia cho nên lần lượt nhảy xuống."
Tôi còn không tin, nhìn xuống dưới lầu, dưới lầu không có gì dị thường cả. Nếu có người nhảy lầu thì hẳn những người đang tản bộ ở dưới kia sẽ nhận ra.
Tôi yên lòng, thở dài một hơi.
“Tổ Hàng, có chuyện em muốn nói với anh." Tôi đã quyết định, tôi muốn nói chuyện tôi phá cục của anh ấy. Dù ở trong lòng anh ấy, thù của gia tộc có quan trọng hơn tôi thì tôi cũng chấp nhận.
Tổ Hàng hơi mỉm cười, nói: “Định nói cho anh chuyện em rót độc với cắt vỏ cây mật quất ở nhà Hoàng Băng Tuyết sao?"
Tôi kinh ngạc, nhưng ngẫm lại thì anh ấy biết chuyện này cũng không có gì phải bất ngờ. Sầm Mai sao có thể không nói cho anh ấy được.
“Anh biết từ hôm nào?"
“Ngay tối đó em còn chưa về đến nhà thì anh đã biết."
“Vậy sao anh không hỏi gì em?"
“Bởi vì là em."
Tôi ngây ngẩn cả người, anh ấy kéo tôi tới bên cạnh ban công, cùng nhau nhìn ra bầu trời: “Bởi vì là em cho nên anh không hỏi. Bởi vì là em cho nên anh… nguyện ý từ bỏ."
“Vậy… hai ngày nay…" Lời tôi bị ngắt quãng, bởi vì tôi lại lần nữa thấy bóng người kia đi tới ban công. Tôi lập tức nói: “Cô ta… cô ta… lại muốn nhảy xuống."
“Ừ, kệ cho cô ta nhảy đi. Đó là số mệnh của cô ta."
“Ách…" Tôi không thể tiếp tục nhìn, lập tức quay mặt đi. Tổ Hàng tiến đến ôm chặt tôi, ghì tôi vào trong lòng ngực anh ấy, nói: “Được rồi, đừng lo những chuyện đó nữa. Chờ mấy ngày nữa chuyện yên ổn, anh sẽ nói tất cả cho em."
“Được, em chờ anh nói cho em. Em sẽ ngoan, ở nhà chờ anh về. A!"
Tổ Hàng đã bế tôi lên, bước đi về phía phòng ngủ. Tôi bị anh ấy đặt nhẹ nhàng lên giường. Đồ trên giường đều là chúng tôi mua mới, vẫn còn mùi của nắng.
Khi anh ấy đè xuống, tôi cười lăn một cái, lăn tới đầu giường, khiến anh ấy đè hụt. Đã lâu chúng tôi không chơi đùa nhẹ nhàng như vậy. Trong thoáng chốc, chúng tôi dường như đều quên hết những chuyện khiến chúng tôi phiền lòng, chỉ ở trên giường quay cuồng, truy đuổi.
Đến khi tay tôi va vào một ngăn bí mật ở tủ đầu giường, cửa ngăn bí mật văng ra.
Tôi nằm bẹp xuống giường, anh ấy cũng nằm bên cạnh tôi, tay anh ấy giữ lấy eo tôi nhưng tôi lại đang chú ý nhìn về ngăn bí mật kia.
“Nơi này sao có ngăn bí mật nhỉ? Định cho mọt gặm sao?"
Vốn đang muốn đưa tay đóng cửa ngăn bí mật lại thì Tổ Hàng đã nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng đưa lên môi hôn: “Loại ngăn bí mật này là kín hoàn toàn, sẽ không có mọt. Trong phong thủy có ngăn bí mật, nơi đó tượng trưng cho tụ bảo thủ tài. Có điều kiện thì trong nhà đều sẽ có ngăn bí mật."
“Em không có bảo bối gì để cất cả."
“Vậy cứ đặt thạch anh tím gì đó để dẫn tài là được."
Tôi cười nói: “Thế thì được."
“A!" Tôi không nói được nữa, bởi vì anh ấy đã hôn lên môi tôi.
***
Ngày hôm sau, tôi vội vàng tới công ty, khi tới nơi thì đã là chín giờ linh năm phút. Tối hôm qua cùng Tổ Hàng chơi đến hơi… mệt nên ngủ quên. “Xin lỗi, thật xin lỗi, tôi…"
Ở đại sảnh công ty vậy mà có cả Tiểu Mạc, chỉ vào tôi liền nói: “Để cô ấy làm nhân viên tư vấn đi. Tôi nói chuyện với cô ấy là được."
“Tôi? Cái gì?" Tôi nghi hoặc.
Giám đốc cười tươi đi tới, nói: “Được được, vậy, Khả Nhân à, cô tư vấn cho Mạc thiếu gia tận tình nhé. Mạc thiếu gia có yêu cầu gì cô đều phải nhớ kỹ, chúng ta sẽ cố gắng làm tốt. Ha ha."
“Nói chuyện gì?" Tôi vẫn mờ mịt.
Tiểu Mạc đi tới kéo tôi đi ra ngoài, nói: “Nói chuyện làm ăn! Tôi còn có thể yêu đương với cô sao? Lên xe!"
Tôi bị Tiểu Mạc đẩy lên xe. Ở trên xe, anh ta vội vàng khởi động khiến tôi cũng phải nhanh chóng thắt dây an toàn. Đến khi yên ổn rồi, Tiểu Mạc mới nói: “Đầy bụng nghi vấn phải không?"
“Anh với Tổ Hàng làm hòa như thế nào?" Tôi hỏi, vấn đề này là chuyện tôi khó nghĩ nhất. Buổi tối ngày hôm đó suýt chút nữa Tổ Hàng đã giết chết anh ta, vậy mà chỉ hai ngày sau bọn họ đã hòa hảo lại.
“Là bởi vì chúng tôi đã có chung nhận thức. Nhưng để lại cho anh ta nói đi. Anh ta là chồng cô, loại chuyện này nên là anh ta nói cho cô."
Tôi cười khổ trong lòng, với tính tình của Tổ Hàng, khả năng anh ấy nói cho tôi thì thật không lớn lắm.
“Chúng ta đang đi đâu đây?" Tôi nhìn xe đang dần dần tiến ra ngoại thành.
“Nơi bình thường thôi, tới công viên."
“Tới công viên làm gì? Nơi đó có quỷ à?"
“Đi tìm chồng của cô chứ làm gì. Bây giờ đang là giai đoạn anh ta do dự, cô cần quyết đoán mà kéo anh ta về. Để cô làm lửa thiêu hết củi trong lòng anh ta. Để sự dịu dàng của cô làm mềm ý chí sắt đá của anh ta. Khả Nhân, có thể khiến chúng tôi và Boss đằng sau chuyện kia có hóa giải hòa bình hay không đều dựa vào cô."
===
Sant: Hẹn các bạn ngày mai <3
Tắm xong, không thấy Tổ Hàng ở trong nhà. Trong thoáng chốc tôi nảy sinh một suy nghĩ, Tổ Hàng không ở đây.
Vội vàng chạy ra phòng khách thì thấy anh ấy đang đứng ở ban công. Trên quả táo có cắm một nén nhang, anh ấy vẫn tư thế đó, dựa vào ban công nhìn ra bầu trời.
Vào lúc như thế này, Khúc Thiên đều được anh ấy đặt bên trên sô pha. Mà nơi này là khu cao tầng, khoảng trời có thể nhìn được cũng không lớn. Anh ấy vẫn nhìn như vậy trong làn khói hương đang từ từ bay lên.
Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật tốt, Tổ Hàng vẫn ở đây. Nhìn qua ban công thấy được ở tòa nhà đối diện có một bóng người rơi xuống.
Quá đột nhiên, người tôi cứng lại.
Tôi vừa thấy… có người nhảy lầu?
“A! Có người nhảy lầu!" Tôi kêu lên, chạy tới ban công. Tổ Hàng kéo tôi lại một chút, nói: “Không phải! Đó là quỷ, vẫn cứ luôn lặp lại chuyện trước khi mình chết. Cô ta còn không biết mình đã chết, vẫn cứ đắm chìm bên trong nỗi thống khổ kia cho nên lần lượt nhảy xuống."
Tôi còn không tin, nhìn xuống dưới lầu, dưới lầu không có gì dị thường cả. Nếu có người nhảy lầu thì hẳn những người đang tản bộ ở dưới kia sẽ nhận ra.
Tôi yên lòng, thở dài một hơi.
“Tổ Hàng, có chuyện em muốn nói với anh." Tôi đã quyết định, tôi muốn nói chuyện tôi phá cục của anh ấy. Dù ở trong lòng anh ấy, thù của gia tộc có quan trọng hơn tôi thì tôi cũng chấp nhận.
Tổ Hàng hơi mỉm cười, nói: “Định nói cho anh chuyện em rót độc với cắt vỏ cây mật quất ở nhà Hoàng Băng Tuyết sao?"
Tôi kinh ngạc, nhưng ngẫm lại thì anh ấy biết chuyện này cũng không có gì phải bất ngờ. Sầm Mai sao có thể không nói cho anh ấy được.
“Anh biết từ hôm nào?"
“Ngay tối đó em còn chưa về đến nhà thì anh đã biết."
“Vậy sao anh không hỏi gì em?"
“Bởi vì là em."
Tôi ngây ngẩn cả người, anh ấy kéo tôi tới bên cạnh ban công, cùng nhau nhìn ra bầu trời: “Bởi vì là em cho nên anh không hỏi. Bởi vì là em cho nên anh… nguyện ý từ bỏ."
“Vậy… hai ngày nay…" Lời tôi bị ngắt quãng, bởi vì tôi lại lần nữa thấy bóng người kia đi tới ban công. Tôi lập tức nói: “Cô ta… cô ta… lại muốn nhảy xuống."
“Ừ, kệ cho cô ta nhảy đi. Đó là số mệnh của cô ta."
“Ách…" Tôi không thể tiếp tục nhìn, lập tức quay mặt đi. Tổ Hàng tiến đến ôm chặt tôi, ghì tôi vào trong lòng ngực anh ấy, nói: “Được rồi, đừng lo những chuyện đó nữa. Chờ mấy ngày nữa chuyện yên ổn, anh sẽ nói tất cả cho em."
“Được, em chờ anh nói cho em. Em sẽ ngoan, ở nhà chờ anh về. A!"
Tổ Hàng đã bế tôi lên, bước đi về phía phòng ngủ. Tôi bị anh ấy đặt nhẹ nhàng lên giường. Đồ trên giường đều là chúng tôi mua mới, vẫn còn mùi của nắng.
Khi anh ấy đè xuống, tôi cười lăn một cái, lăn tới đầu giường, khiến anh ấy đè hụt. Đã lâu chúng tôi không chơi đùa nhẹ nhàng như vậy. Trong thoáng chốc, chúng tôi dường như đều quên hết những chuyện khiến chúng tôi phiền lòng, chỉ ở trên giường quay cuồng, truy đuổi.
Đến khi tay tôi va vào một ngăn bí mật ở tủ đầu giường, cửa ngăn bí mật văng ra.
Tôi nằm bẹp xuống giường, anh ấy cũng nằm bên cạnh tôi, tay anh ấy giữ lấy eo tôi nhưng tôi lại đang chú ý nhìn về ngăn bí mật kia.
“Nơi này sao có ngăn bí mật nhỉ? Định cho mọt gặm sao?"
Vốn đang muốn đưa tay đóng cửa ngăn bí mật lại thì Tổ Hàng đã nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng đưa lên môi hôn: “Loại ngăn bí mật này là kín hoàn toàn, sẽ không có mọt. Trong phong thủy có ngăn bí mật, nơi đó tượng trưng cho tụ bảo thủ tài. Có điều kiện thì trong nhà đều sẽ có ngăn bí mật."
“Em không có bảo bối gì để cất cả."
“Vậy cứ đặt thạch anh tím gì đó để dẫn tài là được."
Tôi cười nói: “Thế thì được."
“A!" Tôi không nói được nữa, bởi vì anh ấy đã hôn lên môi tôi.
***
Ngày hôm sau, tôi vội vàng tới công ty, khi tới nơi thì đã là chín giờ linh năm phút. Tối hôm qua cùng Tổ Hàng chơi đến hơi… mệt nên ngủ quên. “Xin lỗi, thật xin lỗi, tôi…"
Ở đại sảnh công ty vậy mà có cả Tiểu Mạc, chỉ vào tôi liền nói: “Để cô ấy làm nhân viên tư vấn đi. Tôi nói chuyện với cô ấy là được."
“Tôi? Cái gì?" Tôi nghi hoặc.
Giám đốc cười tươi đi tới, nói: “Được được, vậy, Khả Nhân à, cô tư vấn cho Mạc thiếu gia tận tình nhé. Mạc thiếu gia có yêu cầu gì cô đều phải nhớ kỹ, chúng ta sẽ cố gắng làm tốt. Ha ha."
“Nói chuyện gì?" Tôi vẫn mờ mịt.
Tiểu Mạc đi tới kéo tôi đi ra ngoài, nói: “Nói chuyện làm ăn! Tôi còn có thể yêu đương với cô sao? Lên xe!"
Tôi bị Tiểu Mạc đẩy lên xe. Ở trên xe, anh ta vội vàng khởi động khiến tôi cũng phải nhanh chóng thắt dây an toàn. Đến khi yên ổn rồi, Tiểu Mạc mới nói: “Đầy bụng nghi vấn phải không?"
“Anh với Tổ Hàng làm hòa như thế nào?" Tôi hỏi, vấn đề này là chuyện tôi khó nghĩ nhất. Buổi tối ngày hôm đó suýt chút nữa Tổ Hàng đã giết chết anh ta, vậy mà chỉ hai ngày sau bọn họ đã hòa hảo lại.
“Là bởi vì chúng tôi đã có chung nhận thức. Nhưng để lại cho anh ta nói đi. Anh ta là chồng cô, loại chuyện này nên là anh ta nói cho cô."
Tôi cười khổ trong lòng, với tính tình của Tổ Hàng, khả năng anh ấy nói cho tôi thì thật không lớn lắm.
“Chúng ta đang đi đâu đây?" Tôi nhìn xe đang dần dần tiến ra ngoại thành.
“Nơi bình thường thôi, tới công viên."
“Tới công viên làm gì? Nơi đó có quỷ à?"
“Đi tìm chồng của cô chứ làm gì. Bây giờ đang là giai đoạn anh ta do dự, cô cần quyết đoán mà kéo anh ta về. Để cô làm lửa thiêu hết củi trong lòng anh ta. Để sự dịu dàng của cô làm mềm ý chí sắt đá của anh ta. Khả Nhân, có thể khiến chúng tôi và Boss đằng sau chuyện kia có hóa giải hòa bình hay không đều dựa vào cô."
===
Sant: Hẹn các bạn ngày mai <3
Tác giả :
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu