Chồng Tôi Là Quỷ
Chương 196
Hai ngày qua Tổ Hàng không xuất hiện trước mặt tôi, điện thoại của anh ấy cũng không gọi được. Hẳn anh ấy đi Sầm Gia thôn. Anh ấy và nhóm Linh Tử liệu có xảy ra chuyện gì không?
Chị Kim Tử sẽ dùng máu của chị ấy làm thương tổn Tổ Hàng sao?
Tôi thật ghét cái cảm giác gì cũng không biết này. Nhưng mà tôi cũng biết lúc này tôi không thể tùy tiện tiến vào Sầm Gia thôn. Nếu vào đó có lẽ tôi chưa tìm được bọn họ thì đã bị trận pháp ở đó giết chết.
Tôi chỉ có thể ở đây chờ, chỉ có thể chờ.
Buổi sáng thứ 2, tôi và ba tôi tới tiểu khu kia lúc 7 giờ, ở dưới lầu chuẩn bị đồ để nhập hỏa. Đàm Thiến và Y Y tới lúc 8 giờ.
Đàm Thiến vừa đến đã hỏi: “Này, Khúc Thiên đâu? Anh ấy là gia chủ sao hiện tại vẫn chưa tới đây?"
“Anh ấy… đi mua chút đồ." Tôi trả lời. Thật ra tôi vẫn lo lắng trong lòng, nếu anh ấy không tới thì phải làm sao bây giờ? Nếu anh ấy vẫn còn ở Sầm Gia thôn thì tôi biết làm thế nào? Nếu anh ấy bị thương thì sao?
Nhưng ngoài mặt tôi vẫn duy trì mỉm cười.
Ba mẹ Khúc Thiên đến lúc tám giờ rưỡi. Mẹ Khúc Thiên xuống xe liền nói: “A, nơi này rất cao cấp. Cũng tốn của hai đứa không ít tiền đâu nhỉ. Khúc Thiên đâu?"
“Anh ấy đi mua chút đồ, một lát sẽ về ạ."
“Ài, chỉ cần nó đừng bị thương là được. Bị thương thì mẹ sẽ đau lòng." Những lời này của mẹ Khúc Thiên, nhóm Đàm Thiên còn nghi hoặc nhưng tôi lại rất hiểu. Lần trước Khúc Thiên bị thương thì bọn họ đã mắng Tổ Hàng.
Còn có nửa giờ, chỉ nửa giờ thôi, Tổ Hàng có thể về kịp không? Trong lòng tôi càng thêm nôn nóng.
Ba tôi ngồi xổm trên mặt đất giúp tôi mồi chậu than. Càng đến giờ thì lòng tôi càng rối loạn.
Than cháy rực, ba tôi nhìn đồng hồ, nói: “Tới giờ rồi, lên lầu thôi. Lên lầu cũng mất vài phút."
“Khúc Thiên còn chưa tới mà." Y Y nói.
Lúc này, ba chiếc xe tiến đến, những xe đó tôi rất quen, là xe của Khúc Thiên, của Tiểu Mạc, còn cả xe của chị Kim Tử. Là bọn họ? Sao bọn họ lại sẽ đi cùng nhau?
Tôi ngây người. Nhìn bọn họ xuống xe. Linh Tử hét to: “Lại đây giúp bê thức ăn đi! Hôm nay ăn tiệc luôn ở đây."
Tổ Hàng đi về phía tôi, cúi xuống hôn lên trán tôi một cái: “Anh xin lỗi, mua đồ ăn nên tới chậm chút."
Mua đồ ăn?! Tôi biết nguyên nhân bọn họ tới chậm chắc chắn không phải là đơn giản do mua đồ ăn, nhưng lúc này không phải là thời điểm để tôi truy vấn. Nghi thức nhập hỏa bắt đầu rồi.
Tuy rằng rõ ràng biết đốt pháo sẽ bị phạt tiền nhưng Tổ Hàng vẫn đốt. Đối với thế hệ của anh ấy, không đốt pháo thì không thể gọi là nhập hỏa.
Mọi người lần lượt vào cửa. Linh Tử xách theo một đống đồ ăn lớn, nói: “Thấy không, tôi chọn phòng ở không tồi chứ? Nấu cơm đi."
Linh Tử cùng chồng chị Kim Tử đi vào trong bếp, ba mẹ Khúc Thiên cùng ba tôi ngồi trên sô pha ở phòng khách. Chị Kim Tử đuổi nghịch cùng con gái mình. Đàm Thiến cùng Y Y lần lượt tỏ vẻ kinh ngạc.
Tôi đi về phía phòng ngủ chính, mở rộng cửa sổ ra. Hôm nay những gì có thể mở đều phải mở một lần. Khi tôi tiến vào phòng ngủ thì Tổ Hàng cũng vào theo. Tôi mở xong cửa sổ đã thấy anh ấy đứng ở phía sau tôi.
Anh ấy không nói gì, vẫn là cái tính chờ tôi nói trước này.
Tôi chậm rãi thở hắt ra, mới nói: “Sao bọn họ sẽ đến? Em còn tưởng bọn họ sẽ không tới đây."
“Có chút chuyện đã xảy ra." Anh ấy duỗi tay ôm lấy tôi, “Khả Nhân, sau này đây là nhà của chúng ta."
“Vâng."
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, mọi thứ đều sẽ qua."
“Vâng." Tôi thật sự không muốn phá hỏng trạng thái bây giờ, đã thật lâu không được nhẹ nhàng như vậy.
“Này!" Một tiếng kêu lớn, sau đó là Hạnh Phúc chạy vào, còn có chị Kim Tử đang đuổi theo.
Chị Kim Tử nhìn thấy chúng tôi, cười nói: “Ha ha, coi như tôi không tồn tại. Hạnh Phúc, đừng chui vào gầm giường, lát lại không ra được bây giờ."
Nhìn hai mẹ con họ, tôi nở nụ cười. Hiện tại tôi cũng có nhà. Tổ Hàng cũng cười nói: “Sau này chúng ta cũng nhận nuôi một đứa con."
Lời của anh ấy khiến tôi giật mình. Tôi cười gật gật đầu. Trong hai ngày qua rốt cuộc bọn họ đã xảy ra chuyện gì mà lại có sự thay đổi lớn như vậy?
Bữa cơm này rất náo nhiệt, rất vui vẻ. Tay nghề nấu nướng của Linh Tử cùng chồng chị Kim Tử thật không tồi. Ngay cả Tổ Hàng cũng uống với bọn họ không ít rượu. Anh ấy cũng kính rượu ba mẹ Khúc Thiên, sau đó chúng tôi cũng mời hàng xóm xung quanh sang uống cùng.
Bữa cơm này ăn từ giữa trưa tới tối mới tan cuộc. Ba tôi uống khá ít, giúp tôi thu dọn bát đũa. Mọi người lần lượt chào, lái xe rời đi.
Chị Kim Tử sẽ dùng máu của chị ấy làm thương tổn Tổ Hàng sao?
Tôi thật ghét cái cảm giác gì cũng không biết này. Nhưng mà tôi cũng biết lúc này tôi không thể tùy tiện tiến vào Sầm Gia thôn. Nếu vào đó có lẽ tôi chưa tìm được bọn họ thì đã bị trận pháp ở đó giết chết.
Tôi chỉ có thể ở đây chờ, chỉ có thể chờ.
Buổi sáng thứ 2, tôi và ba tôi tới tiểu khu kia lúc 7 giờ, ở dưới lầu chuẩn bị đồ để nhập hỏa. Đàm Thiến và Y Y tới lúc 8 giờ.
Đàm Thiến vừa đến đã hỏi: “Này, Khúc Thiên đâu? Anh ấy là gia chủ sao hiện tại vẫn chưa tới đây?"
“Anh ấy… đi mua chút đồ." Tôi trả lời. Thật ra tôi vẫn lo lắng trong lòng, nếu anh ấy không tới thì phải làm sao bây giờ? Nếu anh ấy vẫn còn ở Sầm Gia thôn thì tôi biết làm thế nào? Nếu anh ấy bị thương thì sao?
Nhưng ngoài mặt tôi vẫn duy trì mỉm cười.
Ba mẹ Khúc Thiên đến lúc tám giờ rưỡi. Mẹ Khúc Thiên xuống xe liền nói: “A, nơi này rất cao cấp. Cũng tốn của hai đứa không ít tiền đâu nhỉ. Khúc Thiên đâu?"
“Anh ấy đi mua chút đồ, một lát sẽ về ạ."
“Ài, chỉ cần nó đừng bị thương là được. Bị thương thì mẹ sẽ đau lòng." Những lời này của mẹ Khúc Thiên, nhóm Đàm Thiên còn nghi hoặc nhưng tôi lại rất hiểu. Lần trước Khúc Thiên bị thương thì bọn họ đã mắng Tổ Hàng.
Còn có nửa giờ, chỉ nửa giờ thôi, Tổ Hàng có thể về kịp không? Trong lòng tôi càng thêm nôn nóng.
Ba tôi ngồi xổm trên mặt đất giúp tôi mồi chậu than. Càng đến giờ thì lòng tôi càng rối loạn.
Than cháy rực, ba tôi nhìn đồng hồ, nói: “Tới giờ rồi, lên lầu thôi. Lên lầu cũng mất vài phút."
“Khúc Thiên còn chưa tới mà." Y Y nói.
Lúc này, ba chiếc xe tiến đến, những xe đó tôi rất quen, là xe của Khúc Thiên, của Tiểu Mạc, còn cả xe của chị Kim Tử. Là bọn họ? Sao bọn họ lại sẽ đi cùng nhau?
Tôi ngây người. Nhìn bọn họ xuống xe. Linh Tử hét to: “Lại đây giúp bê thức ăn đi! Hôm nay ăn tiệc luôn ở đây."
Tổ Hàng đi về phía tôi, cúi xuống hôn lên trán tôi một cái: “Anh xin lỗi, mua đồ ăn nên tới chậm chút."
Mua đồ ăn?! Tôi biết nguyên nhân bọn họ tới chậm chắc chắn không phải là đơn giản do mua đồ ăn, nhưng lúc này không phải là thời điểm để tôi truy vấn. Nghi thức nhập hỏa bắt đầu rồi.
Tuy rằng rõ ràng biết đốt pháo sẽ bị phạt tiền nhưng Tổ Hàng vẫn đốt. Đối với thế hệ của anh ấy, không đốt pháo thì không thể gọi là nhập hỏa.
Mọi người lần lượt vào cửa. Linh Tử xách theo một đống đồ ăn lớn, nói: “Thấy không, tôi chọn phòng ở không tồi chứ? Nấu cơm đi."
Linh Tử cùng chồng chị Kim Tử đi vào trong bếp, ba mẹ Khúc Thiên cùng ba tôi ngồi trên sô pha ở phòng khách. Chị Kim Tử đuổi nghịch cùng con gái mình. Đàm Thiến cùng Y Y lần lượt tỏ vẻ kinh ngạc.
Tôi đi về phía phòng ngủ chính, mở rộng cửa sổ ra. Hôm nay những gì có thể mở đều phải mở một lần. Khi tôi tiến vào phòng ngủ thì Tổ Hàng cũng vào theo. Tôi mở xong cửa sổ đã thấy anh ấy đứng ở phía sau tôi.
Anh ấy không nói gì, vẫn là cái tính chờ tôi nói trước này.
Tôi chậm rãi thở hắt ra, mới nói: “Sao bọn họ sẽ đến? Em còn tưởng bọn họ sẽ không tới đây."
“Có chút chuyện đã xảy ra." Anh ấy duỗi tay ôm lấy tôi, “Khả Nhân, sau này đây là nhà của chúng ta."
“Vâng."
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, mọi thứ đều sẽ qua."
“Vâng." Tôi thật sự không muốn phá hỏng trạng thái bây giờ, đã thật lâu không được nhẹ nhàng như vậy.
“Này!" Một tiếng kêu lớn, sau đó là Hạnh Phúc chạy vào, còn có chị Kim Tử đang đuổi theo.
Chị Kim Tử nhìn thấy chúng tôi, cười nói: “Ha ha, coi như tôi không tồn tại. Hạnh Phúc, đừng chui vào gầm giường, lát lại không ra được bây giờ."
Nhìn hai mẹ con họ, tôi nở nụ cười. Hiện tại tôi cũng có nhà. Tổ Hàng cũng cười nói: “Sau này chúng ta cũng nhận nuôi một đứa con."
Lời của anh ấy khiến tôi giật mình. Tôi cười gật gật đầu. Trong hai ngày qua rốt cuộc bọn họ đã xảy ra chuyện gì mà lại có sự thay đổi lớn như vậy?
Bữa cơm này rất náo nhiệt, rất vui vẻ. Tay nghề nấu nướng của Linh Tử cùng chồng chị Kim Tử thật không tồi. Ngay cả Tổ Hàng cũng uống với bọn họ không ít rượu. Anh ấy cũng kính rượu ba mẹ Khúc Thiên, sau đó chúng tôi cũng mời hàng xóm xung quanh sang uống cùng.
Bữa cơm này ăn từ giữa trưa tới tối mới tan cuộc. Ba tôi uống khá ít, giúp tôi thu dọn bát đũa. Mọi người lần lượt chào, lái xe rời đi.
Tác giả :
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu