Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 168-2

“Các người…" Kim Tử thở dài một hơi, mới nói, “Dì à, mọi người gặp phải kẻ lừa đảo tới xem nhà rồi. Ngũ Quỷ môn không phải như thế. Ngũ Quỷ chính là, hướng Đông Bắc hoặc Tây Nam của một căn nhà được coi là hướng Ngũ quỷ. Nếu cửa chính hoặc cửa hậu của căn nhà hướng ra phương vị này (tạo thành góc 45 độ và 225 độ), sẽ hình thành đường Ngũ quỷ hoặc gọi là Ngũ quỷ môn. Nói đơn giản một chút, Ngũ Quỷ không phải là năm cái cửa, mà là vị trí cửa không tốt. Nhà này không phải là Ngũ Quỷ môn."

“A?" Dì kêu lên một tiếng. “Tôi… tôi đã phải trả cho hắn một ngàn tệ."

Ông cậu kia liền nói: “Vậy nhà này còn có thể ở không?"

Chị Kim Tử nhìn ban công kia, nói: “Anh dám ở vậy thì cứ ở đi. Ở chỗ này xảy ra chuyện thì ít nhiều sẽ làm hỏng phong thủy. Nhưng không thấy có sát gì thì cũng không có mấy ảnh hưởng. Anh ta chết ở chỗ này, có thể là số mệnh đã như thế, có thể là rào chắn chất lượng không tốt. Đừng có cái gì cũng đẩy tới phong thủy."

Chị Kim Tử nói như vậy, tôi đoán có lẽ căn hộ này sẽ được bán đi.

Chị Kim Tử cũng không ở lại lâu, đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Tìm người nhà chú rể, bảo bọn họ siêu độ cho chú rể đi."

“Kim Tử! Kim Tử!" Ông cậu kia đuổi theo, “Ngài giúp tôi xem nhà đi. Lần trước có hẹn các ngài nhưng các ngài lại có việc bận không tới xem được."

Kim Tử đưa cho anh ta một danh thiếp màu đen của Linh Tử, nói: “Được rồi, sau cuối tuần anh hãy gọi cho số này."

Chúng tôi cứ vậy rời đi.

Ở trên xe, tôi hỏi chị Kim Tử, vì sao lại không xem phong thủy cho nhà người kia, hơn nữa lần này dường như vội vàng tới cũng vội vàng đi, thậm chí còn chưa nhận bao lì xì.

“Người ta đã bị lừa một ngàn tệ. Bây giờ chị nhận nhiều hay ít đều sẽ bị bà ta nghi ngờ ở trong lòng là lừa tiền. Hiện tại bà ta không dám nói ra, nhưng mấy tháng nữa mấy năm nữa bà ta có thể nói ra. Đến lúc đó còn làm hỏng công việc của chị."

Có lẽ trong lòng vẫn không yên, buổi chiều chị Kim Tử rủ đi dạo phố nhưng tôi muốn về nhà. Cảm thấy Tổ Hàng bọn họ nếu quay về thì nhất định sẽ về nhà đầu tiên, tôi cũng có thể nhìn thấy anh ấy sớm nhất.

Chị Kim Tử không thuyết phục nữa, chỉ cười cười nói: “Vẫn nồng cháy thế, chờ mấy năm nữa quen rồi sẽ không còn khẩn trương như vậy."

“Mấy năm nữa? Mấy năm nữa chúng tôi sẽ thế nào? Tôi còn chưa dám tưởng tượng. Tôi rất hy vọng có thể giống như lời nói tối hôm trước, có thể vẫn luôn được ở bên nhau. Kỳ thật nghiêm túc suy nghĩ thì “vẫn luôn" là bao nhiêu lâu? Hai năm? Ba năm? Năm năm hay mười năm? Đến lúc đó tôi đã thành một bà già còn anh ấy vẫn luôn trẻ trung như vậy, anh ấy hẳn sẽ ghét bỏ tôi. Tôi giống như đột nhiên hiểu ra vì sao Minh hôn đều chỉ mấy năm thì không tự sát cũng là buộc chết. Nguyên nhân này có lẽ là nguyên nhân đầu tiên.

Về đến nhà, tôi vội vã mở cửa, chạy vọt vào trong nhà. Chị Kim Tử đi kiểm tra Ngũ Hành trận một lần. Tôi đứng một mình giữa phòng khách trống rỗng, trong không khí không có mùi máu đặc trưng của anh ấy, tôi biết, anh ấy chưa về. Nhưng tôi vẫn tự dối lòng mình, tự nhủ có thể anh ấy đã vào phòng ngủ.

Tôi chạy lên lầu hai, trong phòng vẫn không có người. Không chỉ Tổ Hàng mà Linh Tử và Tiểu Mạc đều chưa về.

Chị Kim Tử chậm rãi đi lên lầu, phủi đất bám trên tay, nói: “Mới đi có mấy giờ thôi mà."

“Em cảm thấy bọn họ hẳn nên về rồi mới đúng. Đã hai ngày một đêm."

“Còn chưa tới hai ngày một đêm đâu. Chuyện lần này không dễ dàng đến thế."

“Có thể nói cho em, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"

Chị Kim Tử hơi mỉm cười, đi vào phòng chúng tôi, rồi nói: “Lệ Lệ kể về người trừu hồn cô ấy, từ hành động thì rất giống Ngụy Hoa, hẳn chính là Ngụy Hoa. Mà nơi cô ấy bị nhốt chính là kho hàng mai nhi sát kia. Bên trong không chỉ có một mình cô ấy, còn có vài tiểu quỷ, đều chờ tới khi luyện hóa tốt. Cô ấy cũng không phải là tốt nhất ở đó nhưng Ngụy Hoa lại ra tay với cô ấy trước. Điều đó rất rõ ràng, Ngụy Hoa mượn Lệ Lệ để thu hút sự chú ý của chúng ta cho hắn rảnh tay hành động. Mà hành động của hắn, Lương Dật ở bên kia đã truyền tin cho Linh Tử. Cũng là ngày Minh hôn của bọn họ, Ngụy Hoa mang theo vài tiểu quỷ đi tới Sầm Gia thôn. Theo lịch âm, ngày đó là ngày tốt, và ngày đó cũng chính là ngày mà mấy chục năm trước hắn đã ra tay với người toàn thôn. Thời gian không phải vô tình trùng hợp như vậy mà hắn phải chọn thời điểm đặc biệt mới có thể làm gì đó. Cho nên ngày hôm sau bọn họ đuổi theo. Là như vậy."

“Chỉ là như vậy?" Tôi có chút khó hiểu, nếu chỉ là như vậy thì vì cái gì mà Tổ Hàng không nói cho tôi. Cũng biết Ngụy Hoa tới Sầm Gia thôn không phải một lần hai lần, vì cái gì mà lần này anh ấy lại có phản ứng lớn như vậy?

“Chị chỉ biết như vậy." Chị Kim Tử nói, “Cái gì chị không biết thì chị không biết. Dường như Sầm Tổ Hàng biết nhiều hơn chị. Được rồi, đừng lo lắng cho bọn họ nữa. Người khác thì chị không dám nói, chứ nhóm ba người bọn họ này thứ gì cũng biết, các lĩnh vực đều giỏi, giữ được mạng sống là chắc chắn, bằng không thì chị cũng sẽ không để Linh Tử đi. Linh Tử dù thế nào cũng là con trai độc nhất của chú hai nhà chị."

Tôi gật gật đầu, trong lòng vẫn rất lo lắng. Tình huống như này tôi không thể thả lỏng được, hôm nay được nghỉ ngơi cả chiều tôi vẫn không thể ngủ được.

Thậm chí đêm hôm đó tôi lại ngồi trên giường, trợn tròn mắt chờ tới hừng đông. Nhưng tôi vẫn không thấy bọn họ về. Đây đã là hai ngày hai đêm.
3/5 của 15 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại