Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 164-2

Cô gái do dự một chút, mới nói: “Con trai tôi mấy năm nay thân thể không khỏe, đã tốn hết tiền trong nhà nhưng vẫn không khá hơn. Trong nhà không còn tiền, con lại bị bệnh, ngày nào cũng sốt bốn mươi độ, bệnh viện cũng không dám nhận, đi kiểm tra ở vài bệnh viện tư cũng không tìm ra nguyên nhân. Thằng bé mỗi ngày đi học đều sốt, giáo viên kêu đón về nhưng đón về lại không có ai chăm sóc, tôi cũng không thể bỏ việc được, bỏ việc lại càng không có tiền để chữa bệnh cho nó."

Tôi nhíu nhíu mi, đây cơ bản là một vòng tuần hoàn không có lối thoát.

“Dù vậy… cũng không cần như vậy chứ?"

“Nhà cũng sắp bị ngân hàng thu rồi, bởi vì chúng tôi không còn khả năng trả góp nữa. Mọi đồng chúng tôi kiếm được đều dành cho bệnh viện, không còn để trả ngân hàng."

“À…" Tôi cũng không biết phải an ủi cô ấy như thế nào. Những khó khăn cô ấy đang gặp phải đều là những điều tôi chưa từng trải qua.

Cô gái đau khổ cười, nói: “Thôi, nói chuyện không vui lại khiến cô không thoải mái theo. Tôi phải về, con tôi còn đang ngủ, tôi không thể đi lâu được."

Thấy cô ấy rời đi, tôi muốn tới nhà cô ấy, xem con của cô ấy. Tôi nói với theo bóng của cô ấy: “Chị gái à, có phải sau khi chị dọn tới nhà này thì con chị mới bắt đầu có bệnh?"

Tuy rằng trẻ con có bệnh cũng không nhất định có nguyên nhân do phong thủy, nhưng cũng có khả năng là như vậy. Có lẽ tôi có thể giúp cô ấy.

Cô gái kia dừng bước, nghĩ một chút mới nói: “Đầu năm ngoài thằng bé bắt đầu thỉnh thoảng có bệnh. Nhà chúng tôi… vào ở từ cuối năm kia."

“Nói cách khác, chuyển tới nhà mới chưa được nửa năm thì bé bắt đầu bị bệnh?"

“Phải, lúc đầu không nghiêm trọng như vậy, chỉ thỉnh thoảng bị sốt, uống thuốc là khỏi. Bị sốt không đỡ là mới chỉ khoảng hai tháng nay."

“Chị à… Chị có nghĩ tới ngôi nhà này… có vấn đề không? Ý em nói tới phong thủy."

Cô gái sửng sốt một chút, tôi nhanh chóng móc giấy bút từ trong túi ra. Làm ở công ty khiến tôi có thói quen lúc nào trong túi cũng có cuốn sổ và bút rất nhỏ để tùy lúc có thể ghi lại những công việc cần hoàn thành. Tôi viết nhanh số điện thoại, đưa cho cô gái, nói: “Chị à, nếu chị muốn tìm người tới xem cho nhà thì hãy gọi điện cho em, em quen một thầy phong thủy rất đáng tin. Thôi, em cũng về đây."

Tôi có chút ngại ngùng, nhanh chóng chạy đi. Loại chuyện này trước đây tôi chưa từng làm. Nếu chuyện như này xảy ra với tôi thì tôi nhất định cảm thấy mình đã gặp phải kẻ lừa đảo, không thì cũng là kẻ điên. Vậy mà hiện tại tôi lại làm chuyện như vậy.

Khi về đến nhà, Sầm Hằng đang ở phòng khách xem TV. Anh ta chỉ có một mình, khi chọn phòng cũng tự giác chọn một phòng nhỏ, không có TV.

Hôm nay anh ta không trực đêm, cũng không tham dự hôn lễ của Lệ Lệ mà ở nhà xem bóng đá trên TV.

“Sao lại về muộn như vậy? Rất nguy hiểm. Nếu trên đường gặp Sầm Mai kia thì có khả năng cô sẽ bị xé thành từng mảnh nhỏ." Anh ta liếc nhìn tôi một cái, tiếp tục ăn mì gói của Linh Tử, xem TV.

Tôi ngồi xuống bên cạnh anh ta, nói: “Anh không tham gia hôn lễ à?"

“Tới nghĩa địa? Tôi không có hứng thú tới xem hôn lễ ở nghĩa địa." Bởi vì Khúc Thiên và Lệ Lệ là hợp táng cho nên hôn lễ của bọn họ tiến hành ở nghĩa địa.

“Này, hỏi anh chuyện này, anh là người Sầm gia, anh có nghĩ tới muốn học phong thủy không?"

“Tôi chỉ muốn bố cục thế nào để lên được vị trí phó sở là cũng thỏa mãn rồi."

Tôi thở dài, lên lầu đi về phòng. Nếu mỗi người Sầm gia đều giống như Sầm Hằng, vậy thì thế giới này hẳn sẽ rất tốt đẹp.

Đêm hôm đó, cả đêm tôi ngủ không yên, chờ Tổ Hàng về. Tuy rằng trong lòng tôi tin chắc anh ấy sẽ về nhưng tôi vẫn chờ, vẫn luôn chờ, không chịu ngủ một mình.

Từ lúc biết Sầm Tổ Hàng, không biết tôi đã có bao nhiêu đêm như vậy, cảm giác ngủ trong bất an này. Tôi cũng rất muốn tức giận với anh ấy, tôi cũng rất muốn giống như những cô gái khác, được làm nữ hoàng. Nhưng đụng phải anh ấy là tôi đã không có số mệnh như kia được.

Đêm đó tôi lại lần nữa chờ, chịu đựng không nổi, tôi cuộn người lại chìm vào giấc ngủ. Vốn tưởng rằng sẽ giống như trước đây, khi tôi tỉnh ngủ sẽ phát hiện mình đang nằm trong lòng anh ấy. Nhưng không phải, tôi tỉnh lại bởi tiếng chuông báo thức của điện thoại. Trên giường vẫn không có thân ảnh Tổ Hàng.

Tư thế ngủ không tốt, hơn nữa ngủ cũng không ngon, khi tôi tới công ty bị chị Lý nói nhìn giống như quỷ, bảo tôi nhanh tự trang điểm lại đi. Nhưng trang điểm rồi, chị ấy lại nói càng giống quỷ, chi bằng tẩy trang đi. Cứ lăn lộn như vậy hết buổi sáng. Tôi thậm chí ngay cả thời gian để gọi điện cho Tổ Hàng cũng không có.

Tới giờ ăn trưa, Đàm Thiến ngồi xuống bên cạnh tôi, nói nhỏ: “Tối hôm qua, Lệ Lệ…"

“Chỉ là tự mình dọa mình tôi, là cô bạn Lệ Lệ học cùng tiểu học của mình." Tôi không còn sức để nói, tùy tiện chọn đồ ăn nhưng ăn không vào.

Đàm Thiến thở dài nhẹ nhõm một cái, nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Ha ha, thật sự mình sợ muốn chết. Sao hôm nay trông cậu lại thế này? A… không phải đêm qua bị Khúc Thiên đè ra làm ba trăm hiệp chứ? Hí hí, có bạn trai thật hạnh phúc. Đâu giống như mình, có bạn trai còn phải lén lút. Gặp mặt còn chưa được vài lần chứ đừng nói tới này kia."

Nếu là ngày thường thì tôi còn có thể đỏ mặt, mắng cô ấy vài câu, nhưng hiện tại ngay cả sức để đỏ mặt tôi cũng không có.

Ngay lúc này điện thoại bỗng vang lên, tôi dùng tốc độ nhanh nhất để bấm nghe, rồi nói: “Anh ở đâu? Chuyện thế nào?"

Bên kia điện thoại im lặng một chút, tôi nghi hoặc nghĩ tới biểu hiện này, không phải là Tổ Hàng mà là một số điện thoại lạ, đành phải lần nữa nói: “A lô, xin chào."

===

Sant: Hẹn các bạn ngày mai <3
3/5 của 15 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại