Chồng Tôi Là Quỷ
Chương 137
“Vừa rồi anh uống rất nhiều rượu mà."
“Mới chỉ mấy chén, trên thế giới này còn có quỷ uống say sao?"
Ách, tôi biết lúc này tôi không nên làm ra vẻ gì, nhưng tôi thấy ngượng. Có điều sự ngượng ngụng này không được bao lâu đã đã bị loạn nhịp.
Ngày hôm sau khi chúng tôi trả phòng đã là hơn 5 giờ chiều. Lúc này đại sảnh tương đối vắng nên khá an tĩnh. Khi chúng tôi đang làm thủ tục trả phòng thì nghe được từ hành lang phía sau có tiếng khóc thút thít.
Tôi thuận miệng hỏi: “Sao bên kia lại có người khóc? Có chuyện gì thế?"
Bởi vì đang chờ nhân viên dọn dẹp lên kiểm tra phòng, nhân viên lễ tân mới có thời gian nói chuyện với chúng tôi: “Là một đồng nghiệp của chúng tôi." Cô ấy nhìn trước nhìn sau, hẳn muốn xem có lãnh đạo ở đó hay không rồi mới tiếp tục nói: “Gia đình nhà đồng nghiệp chúng tôi rất thảm. Chuyển sang nhà mới còn chưa đến một năm thì bố chồng bị ung thư đã chết. Sau đó không bao lâu, mẹ chồng cũng thân thể không tốt, nói là do nóng trong gì đó, dù sao cũng không làm được gì, suốt ngày đau ốm. Rồi lại tới chồng của cô ấy, cũng là ung thư, không mấy ngày cũng đã chết. Con trai cô ấy một năm nay cũng luôn bệnh tật, bị viêm phổi, mỗi khi trở trời là có thể bị viêm phổi phải nằm viện. Đứa nhỏ mới hơn năm tuổi, thỉnh thoảng phải nhờ người cô của cô ấy tới giúp chăm cháu. Cuộc sống đã đủ khổ rồi, nhưng vừa rồi người cô của cô ấy gọi điện thoại tới, nói đứa bé lại phát bệnh, phải tới bệnh viện, bảo cô ấy gửi tiền nộp viện phí. Không có tiền còn chưa nói, thậm chí giám đốc còn không cho cô ấy xin nghỉ. Chế độ ở đây thật cứng nhắc."
Tôi nghe chậm rãi thở hắt ra, nói: “Nhà bọn họ thật sự rất xui xẻo."
Lúc này nhân viên gọi điện thoại xuống báo đã kiểm tra xong, có thể làm thủ tục trả phòng. Sau khi làm thủ tục xong, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lại hỏi: “Tổ Hàng, tình huống này có phải có liên quan tới phong thủy không?"
“Không chắc được. Chỉ bằng những việc này không thể phán đoán. Có thể là phong thủy, cũng có thể là oan thân chủ nợ, cũng có khả năng là mồ mả nhà họ có vấn đề. Xem phong thủy cũng không thể suy đoán đơn giản như vậy."
“Vậy có cách nào để tìm ra đáp án không?"
“Kỳ môn độn giáp, nhìn xem bản chất sự tình, cũng có thể nhìn xem thuật số phong thủy xem có phải nguyên nhân từ phong thủy của ngôi nhà không."
Tôi gật gật đầu. Vừa ra khỏi khách sạn thì nhận được điện thoại của ba tôi gọi tới. Người gọi là dì, dì nói hôm nay ba tôi nấu cơm trưa bị bỏng dầu, hiện ở bệnh viện. Nói là nói với chúng tôi một tiếng, nhưng tôi có thể đoán được ý tứ của dì, ý dì ấy muốn chúng tôi đi đón ba tôi về. Rốt cuộc thời gian này là thời gian taxi quá tải, rất nhiều xe taxi không nhận khách.
Sau khi nói với Tổ Hàng, Tổ Hàng không do dự nói ngay: “Tới đón một chút đi. Sau ngày kết hôn cũng phải qua ăn cơm hồi môn."
Tôi gật đầu, những nghi thức truyền thống anh ấy thực hiện rất nghiêm túc.
Thời gian này người nằm ở khu nằm viện vẫn tương đối nhiều. Khi gọi điện thoại tìm được ba tôi thì ông đã xử lý xong, đang ngồi ở kia chờ chúng tôi đón. Dì nhìn thấy chúng tôi tới liền dùng giọng trách cứ nói: “Sao lại muộn như thế? Con dì vẫn còn ở chỗ cô giáo, giờ này còn chưa đón được, cô giáo còn có thể tươi cười với nó sao?"
Tôi không đáp lời, chỉ cười cười. Ở trong lòng người phụ nữ này, con trai của dì ấy quan trọng hơn ba tôi nhiều.
Dì ấy tiếp tục nói: “Đứa nhỏ kia sao đã khóc hơn một giờ mà vẫn còn sức để khóc nhỉ? Thật bực mình!"
Tôi nhìn về phía đứa bé bà ấy nói. Đứa bé được một dì đã lớn tuổi ôm, khóc đến mức yếu ớt, xem ra là đã bị bệnh. Có điều ở bệnh viện người như vậy rất nhiều, chúng tôi cũng quản không hết được.
Khi chúng tôi đưa ba tôi ra khỏi phòng cấp cứu thì một cô gái từ ngoài cửa chạy vào, cô gái đó mặc đồng phục của khách sạn vừa rồi, trên mặt vẫn còn mang theo nước mắt chạy tới ôm đứa bé: “Xin lỗi, xin lỗi, Hạo Hạo, mẹ tới muộn. Chúng ta đi tiêm thôi, tiêm xong là sẽ tốt. Mẹ có tiền rồi." Nói xong cô gái quay sang dì kia nói: “Dì ạ, dì về trước nấu cơm cho mẹ con đi, ở đây để cho con."
Dì lớn tuổi kia gật đầu rồi rời đi. Với những thông tin này, tôi đoán đây hẳn chính là cô gái khóc thút thít ở khách sạn. Bỗng nhiên thấy nhói đau trong lòng. Mới một năm, một cô gái phải chấp nhận bố chồng cùng chồng trước sau mất đi, mẹ chồng thì sinh bệnh ở nhà, con trai cũng sinh bệnh phải không ngừng tới viện.
Những việc này chồng lên nhau, cô ấy sao có thể không đau khổ được?
Ba tôi ở đây, dì cũng ở đây, tôi không dám nói gì, chỉ có thể đưa ba tôi về trước.
Ba tôi bị thương, dì bận rộn chăm sóc cho con của dì, như vậy tối hôm đó người nấu cơm lại thành Tổ Hàng.
Tuy rằng Tổ Hàng cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm nấu ăn nhưng động tác nấu ăn của anh ấy vẫn rất thuần thục. Tôi ở trong bếp phụ giúp anh ấy. Khi chỉ có hai chúng tôi ở trong bếp, tôi nói nhỏ: “Tổ Hàng, có thể xem giúp cô gái kia không? Gia đình họ rất đáng thương."
“Em muốn anh đi giúp họ?"
“Phải, em nghĩ, sau này con của chúng ta gặp nguy hiểm mà có người có thể giúp nó thì tốt biết bao." Con?! Tôi lè lưỡi: “Coi như em chưa nói gì." Vấn đề con cái hiện tại vẫn không có cách nào giải quyết. Đời này của tôi có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không có con.
Tổ Hàng im lặng, chỉ là một hồi lâu, khi bê thức ăn tới anh ấy mới nói: “Ngày mai đi xem sao."
Tôi không ngờ anh ấy lại đồng ý ngay như vậy, có lẽ chuyện con cái là vệt không chỉ trong lòng tôi mà anh ấy cũng thế.
Bữa cơm này… thật khó xử. Dì vẫn luôn khoe con trai mình ưu tú thế nào nhưng tôi thấy nó chỉ được bảy mươi điểm, thật nhìn không ra nó có bao nhiêu ưu tú.
Tổ Hàng kính rượu ba tôi. Ba tôi có lẽ đoán được ý tứ bên trong, nói nhỏ: “Mua nhà mà thiếu tiền thì nói với ba."
Tổ Hàng chỉ gật gật đầu.
Ba tôi nhìn tôi, thở dài, lắc đầu.
“Mới chỉ mấy chén, trên thế giới này còn có quỷ uống say sao?"
Ách, tôi biết lúc này tôi không nên làm ra vẻ gì, nhưng tôi thấy ngượng. Có điều sự ngượng ngụng này không được bao lâu đã đã bị loạn nhịp.
Ngày hôm sau khi chúng tôi trả phòng đã là hơn 5 giờ chiều. Lúc này đại sảnh tương đối vắng nên khá an tĩnh. Khi chúng tôi đang làm thủ tục trả phòng thì nghe được từ hành lang phía sau có tiếng khóc thút thít.
Tôi thuận miệng hỏi: “Sao bên kia lại có người khóc? Có chuyện gì thế?"
Bởi vì đang chờ nhân viên dọn dẹp lên kiểm tra phòng, nhân viên lễ tân mới có thời gian nói chuyện với chúng tôi: “Là một đồng nghiệp của chúng tôi." Cô ấy nhìn trước nhìn sau, hẳn muốn xem có lãnh đạo ở đó hay không rồi mới tiếp tục nói: “Gia đình nhà đồng nghiệp chúng tôi rất thảm. Chuyển sang nhà mới còn chưa đến một năm thì bố chồng bị ung thư đã chết. Sau đó không bao lâu, mẹ chồng cũng thân thể không tốt, nói là do nóng trong gì đó, dù sao cũng không làm được gì, suốt ngày đau ốm. Rồi lại tới chồng của cô ấy, cũng là ung thư, không mấy ngày cũng đã chết. Con trai cô ấy một năm nay cũng luôn bệnh tật, bị viêm phổi, mỗi khi trở trời là có thể bị viêm phổi phải nằm viện. Đứa nhỏ mới hơn năm tuổi, thỉnh thoảng phải nhờ người cô của cô ấy tới giúp chăm cháu. Cuộc sống đã đủ khổ rồi, nhưng vừa rồi người cô của cô ấy gọi điện thoại tới, nói đứa bé lại phát bệnh, phải tới bệnh viện, bảo cô ấy gửi tiền nộp viện phí. Không có tiền còn chưa nói, thậm chí giám đốc còn không cho cô ấy xin nghỉ. Chế độ ở đây thật cứng nhắc."
Tôi nghe chậm rãi thở hắt ra, nói: “Nhà bọn họ thật sự rất xui xẻo."
Lúc này nhân viên gọi điện thoại xuống báo đã kiểm tra xong, có thể làm thủ tục trả phòng. Sau khi làm thủ tục xong, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lại hỏi: “Tổ Hàng, tình huống này có phải có liên quan tới phong thủy không?"
“Không chắc được. Chỉ bằng những việc này không thể phán đoán. Có thể là phong thủy, cũng có thể là oan thân chủ nợ, cũng có khả năng là mồ mả nhà họ có vấn đề. Xem phong thủy cũng không thể suy đoán đơn giản như vậy."
“Vậy có cách nào để tìm ra đáp án không?"
“Kỳ môn độn giáp, nhìn xem bản chất sự tình, cũng có thể nhìn xem thuật số phong thủy xem có phải nguyên nhân từ phong thủy của ngôi nhà không."
Tôi gật gật đầu. Vừa ra khỏi khách sạn thì nhận được điện thoại của ba tôi gọi tới. Người gọi là dì, dì nói hôm nay ba tôi nấu cơm trưa bị bỏng dầu, hiện ở bệnh viện. Nói là nói với chúng tôi một tiếng, nhưng tôi có thể đoán được ý tứ của dì, ý dì ấy muốn chúng tôi đi đón ba tôi về. Rốt cuộc thời gian này là thời gian taxi quá tải, rất nhiều xe taxi không nhận khách.
Sau khi nói với Tổ Hàng, Tổ Hàng không do dự nói ngay: “Tới đón một chút đi. Sau ngày kết hôn cũng phải qua ăn cơm hồi môn."
Tôi gật đầu, những nghi thức truyền thống anh ấy thực hiện rất nghiêm túc.
Thời gian này người nằm ở khu nằm viện vẫn tương đối nhiều. Khi gọi điện thoại tìm được ba tôi thì ông đã xử lý xong, đang ngồi ở kia chờ chúng tôi đón. Dì nhìn thấy chúng tôi tới liền dùng giọng trách cứ nói: “Sao lại muộn như thế? Con dì vẫn còn ở chỗ cô giáo, giờ này còn chưa đón được, cô giáo còn có thể tươi cười với nó sao?"
Tôi không đáp lời, chỉ cười cười. Ở trong lòng người phụ nữ này, con trai của dì ấy quan trọng hơn ba tôi nhiều.
Dì ấy tiếp tục nói: “Đứa nhỏ kia sao đã khóc hơn một giờ mà vẫn còn sức để khóc nhỉ? Thật bực mình!"
Tôi nhìn về phía đứa bé bà ấy nói. Đứa bé được một dì đã lớn tuổi ôm, khóc đến mức yếu ớt, xem ra là đã bị bệnh. Có điều ở bệnh viện người như vậy rất nhiều, chúng tôi cũng quản không hết được.
Khi chúng tôi đưa ba tôi ra khỏi phòng cấp cứu thì một cô gái từ ngoài cửa chạy vào, cô gái đó mặc đồng phục của khách sạn vừa rồi, trên mặt vẫn còn mang theo nước mắt chạy tới ôm đứa bé: “Xin lỗi, xin lỗi, Hạo Hạo, mẹ tới muộn. Chúng ta đi tiêm thôi, tiêm xong là sẽ tốt. Mẹ có tiền rồi." Nói xong cô gái quay sang dì kia nói: “Dì ạ, dì về trước nấu cơm cho mẹ con đi, ở đây để cho con."
Dì lớn tuổi kia gật đầu rồi rời đi. Với những thông tin này, tôi đoán đây hẳn chính là cô gái khóc thút thít ở khách sạn. Bỗng nhiên thấy nhói đau trong lòng. Mới một năm, một cô gái phải chấp nhận bố chồng cùng chồng trước sau mất đi, mẹ chồng thì sinh bệnh ở nhà, con trai cũng sinh bệnh phải không ngừng tới viện.
Những việc này chồng lên nhau, cô ấy sao có thể không đau khổ được?
Ba tôi ở đây, dì cũng ở đây, tôi không dám nói gì, chỉ có thể đưa ba tôi về trước.
Ba tôi bị thương, dì bận rộn chăm sóc cho con của dì, như vậy tối hôm đó người nấu cơm lại thành Tổ Hàng.
Tuy rằng Tổ Hàng cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm nấu ăn nhưng động tác nấu ăn của anh ấy vẫn rất thuần thục. Tôi ở trong bếp phụ giúp anh ấy. Khi chỉ có hai chúng tôi ở trong bếp, tôi nói nhỏ: “Tổ Hàng, có thể xem giúp cô gái kia không? Gia đình họ rất đáng thương."
“Em muốn anh đi giúp họ?"
“Phải, em nghĩ, sau này con của chúng ta gặp nguy hiểm mà có người có thể giúp nó thì tốt biết bao." Con?! Tôi lè lưỡi: “Coi như em chưa nói gì." Vấn đề con cái hiện tại vẫn không có cách nào giải quyết. Đời này của tôi có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không có con.
Tổ Hàng im lặng, chỉ là một hồi lâu, khi bê thức ăn tới anh ấy mới nói: “Ngày mai đi xem sao."
Tôi không ngờ anh ấy lại đồng ý ngay như vậy, có lẽ chuyện con cái là vệt không chỉ trong lòng tôi mà anh ấy cũng thế.
Bữa cơm này… thật khó xử. Dì vẫn luôn khoe con trai mình ưu tú thế nào nhưng tôi thấy nó chỉ được bảy mươi điểm, thật nhìn không ra nó có bao nhiêu ưu tú.
Tổ Hàng kính rượu ba tôi. Ba tôi có lẽ đoán được ý tứ bên trong, nói nhỏ: “Mua nhà mà thiếu tiền thì nói với ba."
Tổ Hàng chỉ gật gật đầu.
Ba tôi nhìn tôi, thở dài, lắc đầu.
Tác giả :
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu