Chồng, Ngoan Ngoãn Nghe Lời!
Chương 38: Đừng có đốn mạt
Thứ bảy, trời xanh, ấm áp.
Bàn tay thon dài từ từ nhập mật khẩu trên màn hình, âm thanh “tít tít tít" phát ra, sau đó cửa phòng chống trộm điện tử mở ra.
Trên cửa sổ sân phơi, Tần Tô ôm tất cả những bộ quần áo đang phơi vào trong lòng, cô cũng nghe thấy âm thanh đó phát ra, nhưng không thấy ai bước vào, cô bắt đầu cảm thấy kỳ lạ.
Cô đi tới cánh cửa, rồi đẩy cửa rộng ra hơn một chút.
“Tư Đồ Thận?" Người đàn ông ngoài cổng nét mặt lạnh lùng, ánh mắt trầm tư, Tần Tô ngạc nhiên nhìn anh.
Cô không hiểu gì tiếp tục hỏi, “ về rồi sao không vào nhà?"
“Uhm, giờ vào đây." Biểu cảm trên nét mặt cuả Tư Đồ Thận không được tự nhiên cho lắm, anh gật đầu rồi từ từ bước vào.
Nhìn theo anh, Tần Tô mới phát hiện ra, giữa hai ngón tay của anh còn đang kẹp một điếu thuốc đã cháy được một nửa, chỉ thấy sau khi hút hai ba hơi rất sâu, rồi lại ngẩng đầu bước nhanh hơn vào trong nhà.
Cô cảm thấy rất ngạc nhiên nhìn theo anh từ sau lưng, trong suy nghĩ vẫn còn như không tin vào mắt mình.
Tư Đồ Thận thay giày rồi đi thẳng lên tầng hai, khi đi qua căn phòng đầu tiên, cánh cửa vẫn còn đang mở, cậu bé vẫn đang ngồi nghiêm chỉnh trước chiếc bàn dài, bàn tay nhỏ cầm chiếc bút đang tập trung vẽ lên bảng vẽ là tấm giấy màu trắng.
Con trai bị hen bẩm sinh, tuy anh không làm được gì cho nó, nhưng ít nhất cũng không được đốn mạt như thế được, cho nên cho dù có muốn hút thuốc thế nào đi nữa, anh cũng phải giải quyết xong trước khi vào nhà.
Khi quay về đến phòng của mình, phía sau có tiếng bước chân đi theo, là Tần Tô đang ôm quần áo đi cất.
Cô bước vào, đi thẳng vào tủ quần áo, mở cánh cửa tủ ra, lấy ra một vài chiếc móc. Sau đó cẩn thận mắc từng chiếc áo đã thơm tho sạch sẽ của anh lên, rồi lại treo vào trong tủ, giống như những người vợ đang làm việc nhà ở trong các bộ phim truyền hình.
Nhà này, có rất nhiều việc anh không đụng tay vào. Công bằng mà nói, Tần Tô là một người vợ mẫu mực, khi công việc không bận, anh luôn nhìn thấy cô tất bất dọn dẹp những công việc trong nhà.
Giống như lúc này, kéo chiếc ngăn kéo nhỏ của tủ quần áo ra, tất cả những chiếc quần lót đều được cô xếp riêng từng nhãn hiệu, cũng chính là tận tay cô mua chúng, sau khi giặt sạch đã được xếp gọn gàng vào trong ngăn tủ. Tuy không phải ngày nào anh cũng về nhà, nhưng vẫn được cô chăm sóc chuẩn bị rất chu đáo.
Cô chăm chú cẩn thận mắc từng chiếc áo, cũng không nói gì, ngược lại Tư Đồ Thận cảm thấy có gì đó không được thoải mái.
Im lặng một hồi lâu, cuối cùng anh cũng đã phải lên tiếng, “nghe nói, dự án hợp tác Trung tâm mua sắm soho được cô đàm phán xong rồi?"
“Vâng." Tần Tô gật gật đầu.
Năm nay có thể nói công ty đã phát triển rất tốt, rất nhiều những hợp đồng muốn có được cuối cùng vẫn đàm phán xong và có được, điều đó khiến cho những mệt mỏi trong công việc của cô, dường như được tiếp thêm động lực để vượt qua.
“Người muốn hợp tác với Dịch Thị rất đông, lần này chắc hao tốn không ít sức lực chứ?" Tư Đồ Thận liếc nhìn cô, trong ánh mắt có gì đó như muốn dò hỏi.
Tần Tô vẫn cặm cụi sắp xếp quần áo, không hề quay lại nhìn anh, nên trả lời rất tự nhiên, “vâng!"
Làm gì có hợp đồng nào là không hao tổn sức lực chứ, tuy rằng nói rất vất vả mới có được hợp đồng với Dịch Thị, nhưng những lợi ích lâu dài trước mắt là rất khả quan.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, cô ngoảnh đầu sang nhìn thì lúc này sắc mặt của người đàn ông đã tối sầm lại, ánh mắt trở lên lạnh lùng hơn.
Tần Tô đứng im một lúc, rồi bước đến ôm lậy sọt quần áo bẩn, “em mang quần áo bẩn xuống giặt, anh còn gì cần phải giặt không?"
“Không." Tư Đồ Thận trả lời cụt ngủn.
Lúc này, Tần Tô dò đoán rất lâu nhưng cũng không thể đoán ra được nguyên nhân nào đã khiến tính khí và sắc mặt của anh trở trở thành như thế, vì thế cô cũng không dám ở lại lâu, lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Khi xuống dưới nhà, tiếng chuông của chiếc điện thoại trong túi bỗng vang lên.
Bàn tay thon dài từ từ nhập mật khẩu trên màn hình, âm thanh “tít tít tít" phát ra, sau đó cửa phòng chống trộm điện tử mở ra.
Trên cửa sổ sân phơi, Tần Tô ôm tất cả những bộ quần áo đang phơi vào trong lòng, cô cũng nghe thấy âm thanh đó phát ra, nhưng không thấy ai bước vào, cô bắt đầu cảm thấy kỳ lạ.
Cô đi tới cánh cửa, rồi đẩy cửa rộng ra hơn một chút.
“Tư Đồ Thận?" Người đàn ông ngoài cổng nét mặt lạnh lùng, ánh mắt trầm tư, Tần Tô ngạc nhiên nhìn anh.
Cô không hiểu gì tiếp tục hỏi, “ về rồi sao không vào nhà?"
“Uhm, giờ vào đây." Biểu cảm trên nét mặt cuả Tư Đồ Thận không được tự nhiên cho lắm, anh gật đầu rồi từ từ bước vào.
Nhìn theo anh, Tần Tô mới phát hiện ra, giữa hai ngón tay của anh còn đang kẹp một điếu thuốc đã cháy được một nửa, chỉ thấy sau khi hút hai ba hơi rất sâu, rồi lại ngẩng đầu bước nhanh hơn vào trong nhà.
Cô cảm thấy rất ngạc nhiên nhìn theo anh từ sau lưng, trong suy nghĩ vẫn còn như không tin vào mắt mình.
Tư Đồ Thận thay giày rồi đi thẳng lên tầng hai, khi đi qua căn phòng đầu tiên, cánh cửa vẫn còn đang mở, cậu bé vẫn đang ngồi nghiêm chỉnh trước chiếc bàn dài, bàn tay nhỏ cầm chiếc bút đang tập trung vẽ lên bảng vẽ là tấm giấy màu trắng.
Con trai bị hen bẩm sinh, tuy anh không làm được gì cho nó, nhưng ít nhất cũng không được đốn mạt như thế được, cho nên cho dù có muốn hút thuốc thế nào đi nữa, anh cũng phải giải quyết xong trước khi vào nhà.
Khi quay về đến phòng của mình, phía sau có tiếng bước chân đi theo, là Tần Tô đang ôm quần áo đi cất.
Cô bước vào, đi thẳng vào tủ quần áo, mở cánh cửa tủ ra, lấy ra một vài chiếc móc. Sau đó cẩn thận mắc từng chiếc áo đã thơm tho sạch sẽ của anh lên, rồi lại treo vào trong tủ, giống như những người vợ đang làm việc nhà ở trong các bộ phim truyền hình.
Nhà này, có rất nhiều việc anh không đụng tay vào. Công bằng mà nói, Tần Tô là một người vợ mẫu mực, khi công việc không bận, anh luôn nhìn thấy cô tất bất dọn dẹp những công việc trong nhà.
Giống như lúc này, kéo chiếc ngăn kéo nhỏ của tủ quần áo ra, tất cả những chiếc quần lót đều được cô xếp riêng từng nhãn hiệu, cũng chính là tận tay cô mua chúng, sau khi giặt sạch đã được xếp gọn gàng vào trong ngăn tủ. Tuy không phải ngày nào anh cũng về nhà, nhưng vẫn được cô chăm sóc chuẩn bị rất chu đáo.
Cô chăm chú cẩn thận mắc từng chiếc áo, cũng không nói gì, ngược lại Tư Đồ Thận cảm thấy có gì đó không được thoải mái.
Im lặng một hồi lâu, cuối cùng anh cũng đã phải lên tiếng, “nghe nói, dự án hợp tác Trung tâm mua sắm soho được cô đàm phán xong rồi?"
“Vâng." Tần Tô gật gật đầu.
Năm nay có thể nói công ty đã phát triển rất tốt, rất nhiều những hợp đồng muốn có được cuối cùng vẫn đàm phán xong và có được, điều đó khiến cho những mệt mỏi trong công việc của cô, dường như được tiếp thêm động lực để vượt qua.
“Người muốn hợp tác với Dịch Thị rất đông, lần này chắc hao tốn không ít sức lực chứ?" Tư Đồ Thận liếc nhìn cô, trong ánh mắt có gì đó như muốn dò hỏi.
Tần Tô vẫn cặm cụi sắp xếp quần áo, không hề quay lại nhìn anh, nên trả lời rất tự nhiên, “vâng!"
Làm gì có hợp đồng nào là không hao tổn sức lực chứ, tuy rằng nói rất vất vả mới có được hợp đồng với Dịch Thị, nhưng những lợi ích lâu dài trước mắt là rất khả quan.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, cô ngoảnh đầu sang nhìn thì lúc này sắc mặt của người đàn ông đã tối sầm lại, ánh mắt trở lên lạnh lùng hơn.
Tần Tô đứng im một lúc, rồi bước đến ôm lậy sọt quần áo bẩn, “em mang quần áo bẩn xuống giặt, anh còn gì cần phải giặt không?"
“Không." Tư Đồ Thận trả lời cụt ngủn.
Lúc này, Tần Tô dò đoán rất lâu nhưng cũng không thể đoán ra được nguyên nhân nào đã khiến tính khí và sắc mặt của anh trở trở thành như thế, vì thế cô cũng không dám ở lại lâu, lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Khi xuống dưới nhà, tiếng chuông của chiếc điện thoại trong túi bỗng vang lên.
Tác giả :
Tô Tử