Chồng Ma Của Em
Chương 353: Nói dối
Lúc trước Diêm Vương có nói với chúng tôi, Cẩu Đản với Thúy Hoa đang bị giam ở địa lao, Lãnh Mạch với Hàn Vũ không biết đang bị nhốt ở đâu, cho nên bây giờ việc chúng tôi phải làm chính là đi đến địa |ao trước.
“Thủ vệ trống thành nghiêm ngặt, chúng ta phải tìm một chỗ đặt.chân trước đã." Tống Tử Thanh nói.
Khắp nơi trongthành đều có thể nhìn thấy binh sĩ mặc trọng giáp taÿ cầm vũ khí đi tuân tra, tạo thành đối lập rõ ràng sợ.với Địa Phủ lười nhác.
Chúng tôi trốn trong con hẻm nhỏ, nhìn thấy không có một tên binh sĩ năo mới chạy ra, Tống Tử Thanh mang theo chúng tôi r#›mấy vòng, đi đến một cái cửa lớn, Tống Tử Thanh:gõ cửa: “Dì Đa Đa"
Không lâu sau, cửa trong sân mở ra, một người phụ nữ tướng mạo xinh đẹp bộ dáng thùy mị đi tới, mở cửa sân: “Tiểu Thanh? Ông nội coñ-đâu? Sao không đến tìm dì chơi mạt chược?"
“Dì Đa Đa, vào trước rồi nói sau"
Thấy sắc mặt nghiêm trọng của Tống Tử Thanh, phản ứng của người phụ nữ gọi là Đa Đa này cũng coi nhữ nhanh nhẹn, không cần nói thêm gì nữa, gọi tôi với Si Mị cùng vào nhà rồi dì ấy đóng chặt cửa.
“Mấy con ngồi đây-trước, dì đi châm trà cho mấy con" Người phụ nữ xoay người đi đến phòng bếp.
“Ngồi điˆTống Tử Thanh nói với tôi: “Nơi này tương đối an tòàn, chúng ta ở tạm nơi này nghỉ ngơi một lát, chờ-|át nữa nghĩ cách đi vào trong thành nghe ngóng tin tức."
“Đây là ai thế…" Tôi hỏi.
“Một người bạn củä-ông nội tôi, có giao tình rất sâu đậm với ông, giao tình với cha của Lãnh Mạch cũng rất tốt, ở nơi này tuyệt;đối sẽ không xảy ra chuyện gì" Tống Tử Thanh nóï: Thì ra là như vậy, có thể có được tín nhiệm của con cáo già Tống Tử Thanh này thì chắc chắn không cần phải lo lắng bị phản bội, tặn lội một đường chạy đến đây thực sự là rất mệt mỏi, tôi đi đến ghế sofa ngồi xuống, Sỉ Mị đã cầm’lấy chuối ăn từ lâu rồi, tôi trừng anh ta: “Anh không thể chú ý.
hơn một chút à, đây là nhà của người ta đóI"
Sỉ Mị lười đáp lại tôi, đi qua một bên tìm thứ khác để ăn, nguyên nhân có thể liên quan đến vết thương nặng của anh ta cho nên phần lớn thời gian không phải ăn thì cũng là ngủ, khí tức âm tà trên người anh ta cũng đã ít đi rất nhiều, nếu như muốn cứu Lãnh Mạch, Sỉ Mị cũng là một chiến lực, có thể bổ sung thể lực cũng là điều tốt nhất.
Tôi đánh giá bốn phía một chút, bài trí của căn nhà này cũng không khác với Nhân Giới nhiều lắm, Minh Giới ngoạï:trừ thành thị cố xưa, tất cả kiến trúc đều dùng đá cứng xây lên, khá giống với thế giới ma huyễn của phương Tây, tương tự với “Ma Giới", những thứ kháẻ như đồ ăn, nhà cửa đều không khác với thế giới†oài người lắm.
“Đến, uống trà trước đi? Người phụ nữ mang trà đến, xuất phát từ lễ phép, tôi liền vội vàng đứng lên giúp đỡ, đem trà nước bàÿ.1ên bàn, người phụ nữ mới nhìn tôi và Si Mị: “Thứ cho tôi ngu muội, cô gái nhỏ với người đàn ông này hắn? là người sống nhỉ? Trên người lại mang tà khí nặngnhư vậy, nếu như không phải Tiểu Thanh mang cáếngười tới, tôi đã báo cảnh sát rồi"
Tôi cười gượng hai tiếng, ngay khi tôi không biết nên vào vấn đề chính như thế nào thì người phụ nữ lại hỏi trước: “Các người đến đây nhất định là có chuyện gì rồi phải không?"
“Dì Đa Đa, dì có biết Lãnh Mạch ở đâu không?"
Tống Tử Thanh thay tôi hỏi.
“Cháu trai lớn Lãnh Mạch?" Người phụ nữ nhíu mi: “Dì biết ngay là Tiểu Thanh với Lãnh Mạch tình như thủ túc tất nhiên sẽ vì chuyện này mà đến, gần đây nó bị Minh Vương yêu cầu ở lại Minh Uyên Thâm Xứ, tới giờ không biết có về hay chưa."
Quả nhiên! Quả nhiên Lãnh Mạch bị Minh Vương giam ở Mính Uyên Thâm Xứ rồi!
“Minh Uyên Thâm Xứ ở đâu?" Tôi kích động đứng lên, ước gì có thể đi tìm Lãnh Mạch ngay bây giỜ.
“Cô muốn đi tới Minh Uyên Thâm Xứ làm gì?"
Người phụ nữ vẻ mặt kỳ quái nhìn tôi.
“Cô đừng kích động." Tống Tử Thanh cắt ngang: “Minh Uyên Thâm Xứ không phải nơi cô muốn tới là có thể tới, dù cho em cố muốn đi cũng không thể vào được, bởi vì chỗ đó phải do Minh Vương tự tay mở ra, không còn cách năø khác"
Do Minh Vương tự tay mở ra…
Cho nên chủ ý đến Minh Uyên Thâm Xứ cứu Lãnh Mạch với Hàn Vũ chỉ có thể gạt bỏ thôi.
“Gần đây có xảy ra chuyện lớn gì không?" Tống Tử Thanh lại hỏi.
Tôi không biết vì sao Tống Tử Thanh không hỏi thẳng Lãnh Mạch đang bị giam ở đâu, nhưng tôi tin anh ấy có lý do để nói như vậy, nên chỉ lắng nghe mà không lên tiếng.
“Chuyện lớn?" Người phụ nữ ngẫm nghĩ, quay lưng nói với chúng tôi: ‘Minh Vương giam Lãnh Mạch ở Minh Uyên Thâm Xứ có tính là chuyện lớn không?"
“Chuyện này bọn eon biết hết rồi, còn nữa không?" Tống Tử Thanh:đáp.
Người phụ nữ lặng thỉnh chừng mấy giây, sau đó nói: “Hết chuyện rồi"
“Nói dối" Si Mị đang ngồi ýắt chân bên cạnh tôi thấp giọng nói.
“Tôi có gì mà cần phải nói dối chứ" Người phụ nữ gọt trái cây xong, đưa dĩa trái cây cho chúng tôi: “Hoặc có lẽ là do tôi kiến thức nông cạn, không biết Minh Giới còn có chuyện gì lớn nữa thôi."
Tống Tử Thanh hung dữ trừng Si Mị: “Nếu như cậu lại vô lê với dì Đa Đa thì tôi sẽ đánh cậu văng ra ngoài!"
Sỉ Mi híp mắt muốn nói gì đó, tôi vội vàng ngăn lại: “Được rồi đừng ầm ï nữa, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi một lát mà"
Si Mị hừ một tiếng, đi đến phòng vệ sinh.
Tôi nhìn theo hướng Sỉ Mị, ánh mắt trầm xuống.
Thật ratôi cũng biết người phụ nữ này đang nói dối nhưng lại không có băng chứng gì cả, huống chi Tống Tử Thanh lại rất quen thuộc với người phụ nữ này; cũng không nên nói thêm gì nữa.
Người phụ nữ làm vài món đơn giản cho chúng tôi ăn, nghỉ ngơi ở nhà:của người phụ nữ trong chốc lát, vì thời gian gấp rút nên chúng tôi quyết định bây giờ liền đi điều tra gần chỗ nhà lao nghe ngóng tin tức.
Nhưng để ba người cùng đổi thì quá khiến người chú ý, tôi chợt nghĩ tới Hồ Lô Rượu, sau khi biến lớn Hồ Lô Rượu, tôi với Si Mị tiến vào trong, tôi ở bên trong niệm trốn, hồ lô biến nhỏ, saứkhi Tống Tử Thanh thu chúng tôi vào trong túi quấnliền rời khỏi nhà của người phụ nữ.
Bởi vì Tống Tử Thanh đến Minh Giới lại không phạm pháp, không cần phải trốn tránh, vừa vặn có thể mang theo chúng tôi, như vậy thì sẽ không bị người khác phát hiện.
Tôi với Si Mị íigồi trong hồ lô đã biến nhỏ, rất nhanh đã sắp muốn chết ngộp rồi.
“Ông đây muốn ra ngoài!" Si Mị để ngực trần còn sợ nóng, thiếu chút nữa đã cởi quần luôn rồi.
Tôi cũng nóng tới không chịu nỗi, đến thở cũng khó khăn: “Không ngờ trong hồ lô nhỏ này lại khó chịu đến vậy, mong là Tống Tử Thanh mau chóng đến được địa lao; không thì thật sự chết ngộp rồi"
“Với cái tốc độ,này của cậu ta mà cô còn trông cậy được nữa, hôm nay lúc người phụ-nữ kia nói không có xảy ra chuyện lớn gì, ánh mắt lóe lên rất rõ ràng, tôi không tin Tống Tử Thanh không nhìn ra, cô còn tin cậu ta à!"
“Tôi cũng nhìn thấy vẻ mặt của người phụ nữ đó rồi, nếu Tống Tử Thanh đã không vạch trần dì ấy thì nhất định có dụng ý riêng €ủa Tống Tử Thanh, tôi tin tưởng Tống Tử Thanh7 Si Mị khịt mũi: “Lẽ nào cô chưa nghe qua câu người thân cận nhất là người có khả năng phản bội nhất, gây thương tổn sâu sắc nhất à?"
Lúc này tôi hoàn toàn không đem lời nói của Sỉ Mị để trong lòng: “Thôi đi, làm như ai cũng trong lòng có quỷ tâm tư khó lường như anh với đám thủ hạ của anh vậy. Tình bạn giữa tôi với Tống Tử Thanh rất sâu sắc, nói trắng ra, anh ấy không cần phải lừa tôi, vì sao anh ấy muốn hại tôi chứ, tôi cũng đâu có uy hiếp gì với anh ấy"
“Cậu ta không nhất định sẽ hại cô, nhưng cậu ta cũng không nhất định sẽ không hại người khác, những người mà cô quan tâm" Si Mị nói.
Tôi nhíu màÿ::"Anh có ý gì?"