Chồng Lưu Manh

Chương 3

Nhà của Chức Điền, lớn đến thái quá,lần đầu vào đây khiến Lam Hiểu Hi choáng váng, trong phòng lớn còn cóphòng nhỏ, quả thật giống như là hoàng cung cổ đại, làm người ta chặclưỡi hít hà. Hạ Tử Đàm một đường dắt tay Lam HiểuHi, đi tới phòng tiếp khách nhà Chức Điền, trong phòng to như vậy làkiến trúc cổ đại truyền thống, ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ, ngoài cửa sổ cây xanh lớn lên rất tự nhiên. Lam Hiểu Hi ngồi sụp hai chân ( kiểu ngồi của truyền thống Nhật Bản) đến nổi hai chân tê dại, mới nhìn thấy một vị trung niên hơi mập đượcquản gia đỡ vào, vốn là cô muốn uốn éo người để chân đỡ nhức mỏi, nhưngvừa thấy được vị trung niên nhiều năm liên tục ngồi đoan chánh trên nệmtatami, khiến Lam Hiểu Hi động cũng không dám động. “Bà ngoại, cô ấy chính là người mà cháu nói trong điện thoại với bà, bạn gái của cháu, Lam Hiểu Hi."

Hạ Tử Đàmmỉm cười dùng tiếng Nhật giới thiệu giúp hai người."

Hiểu Hi, đây là bàngoại Chức Điền hiền lành của anh, em gọi bà ngoại giống anh cũng được."

“Bà ngoại mạnh khỏe, cháu là Lam HiểuHi, thật xấu hổ, đã đến quấy rầy bà."

Lam Hiểu Hi cười ngọt ngào, khigọi bà ngoại thì đầu rủ xuống gần sát sàn nhà, cung kính không thể hơnđược nữa. Chức Điền lạnh lùng nhìn cô bé trướcmắt, khóe môi một nụ cười cũng không có, quan sát cô từ đầu đến chân,chỉ là, đứa bé này thái độ cung kính, nụ cười ngọt ngào, lại nói lưuloát tiếng Nhật, ngược lại khiến bà có ấn tượng tốt đầu tiên. “Cháu ở đâu?"

“Đài Loan ạ."

Nghe được hai chữ Đài Loan, Chức Điềnrất có thâm ý nhìn cháu trai một cái, mới tiếp tục hỏi: “Trong nhà cómấy người? Làm những công việc gì?"

“Trong nhà......"

Lam Hiểu Hi khổsở nhìn Hạ Tử Đàm một cái, không biết nên nói thật hay nói dối, Hạ TửĐàm chẳng những không giúp cô, còn đem mắt nhìn về nơi khác. “Thế nào, rất khó nói sao?"

Chức Điền lườm cô một cái."

Chẳng lẽ cháu không cha không mẹ, là một cô nhi?"

“Phải..... cháu là cô nhi."

Lời vừa nói ra, không chỉ bà lão biến sắc mặt, ngay cản Hạ Tử Đàm cũng ngoài ý muốn nhìn cô. Cô là cô nhi? Một cô gái trong sáng hoạt bát đến vậy lại một cô nhi không cha không mẹ sao? đáy mắt Chức Điền thoáng qua một chút thương hại, nhưng không có vì sự lỡ lời của mình mà nói xin lỗi."

Vậy ai nuôi cháu lớn?"

“Là viện trưởng Cô Nhi Viện, chỉ là, viện trưởng cũng đã qua đời vào tám năm trước."

Lam Hiểu Hi đau thương mà nói. “Vậy sao?"

Chức Điền gật đầu một cái."

Cháu năm nay mấy tuổi?"

“Hai mươi bảy tuổi, thưa bà ngoại."

“Như vậy, có thể nói cho bà biết, cháu thích Đàm nhi nhà bà điểm nào không?"

Sao? Lam Hiểu Hi sửng sốt, nhìn về phía Hạ Tử Đàm. Hạ Tử Đàm ho nhẹ mấy tiếng, cười nói:“Làm ơn, bà ngoại, bà hỏi vậy khiến người ta xấu hổ đấy? Không bằng hỏicháu tại sao thích Hiểu Hi là được——"

“Cháu im đi! Bà đang hỏi Hiểu Hi!"

Chức Điền khẽ quát một tiếng. Hạ Tử Đàm sờ sờ lỗ mũi, đối với Lam Hiểu Hi nhún nhún vai, bày tỏ anh đã tận lực. Lam Hiểu Hi không thể làm gì khác hơn là cầu trời, suy nghĩ một chút liền nói: “Cháu nghĩ, cháu thích Hạ tiên sinh......"

Nghe cô gọi anh là Hạ tiên sinh, Hạ Tử Đàm vội ho khan vài tiếng nhắc nhở cô. Lam Hiểu Hi lập tức phản ứng kịp, bồi thêm một câu nói: “À, cháu nói là cháu thích Tử...... Đàm, nói từ đâu nhỉ?"

Chức Điền nhìn hai người một chút, conbé này thật ấp úng, ngay cả kêu tên cũng đỏ mặt, bà lạnh nhạt nói: “Thếnào? Bởi vì cháu bà đẹp trai, hay là bởi vì nó có tiền? Nói rõ một chútđi!"

Lam Hiểu Hi khẩn trương nắm chặt tay,lại nhìn Hạ Tử Đàm một cái, anh lại cũng đang hăng hái dồi dào chờ nghe, một chút khẩn trương cũng không có. Không được, cô không thể thất bại trong gang tấc vào lúc này, nếu như bị bà ấy đoán được quan hệ của cô cùng Hạ Tử Đàm là giả, vậy thì hợp đồng kia sẽ bay mất sao? Cô hít sâu một hơi, nghĩ tới muốn nóithế nào, vẻ mặt rất nghiêm túc."

Tử Đàm...... Là một người rất xuấtsắc, lại có tài, thiết kế trang phục rất đặc biệt, không sợ lời đàm tiếu của người đời mà kiên trì xây dựng tác phẩm của mình, tạo nên một tràolưu mới..... Người lại dịu dàng săn sóc, lại giữ vững lập trường,cũng chú ý đến cảm nhận của đối phương, ngay cả từ chối người khác cũngrất dịu dàng, khiến người động lòng, mặc dù có thời điểm lạnh lùng,nhưng trái tim chân chính cất giấu bên trong lại rất tốt đẹp...... Cháu nghĩ, người đàn ông như vậy rất khó không để cho người thích."

Cô từ từ nói, vẻ mặt hơi khẽ cười, đó là lời nói thật lòng, mà không phải cố ý thêm gấm thêm hoa. Nghe thấy ấy, Hạ Tử Đàm nhẹ nâng lên khóe môi, lần đầu tiên cảm thấy mình tốt như vậy. Hoặc là, không thể nói là anh tốt, màbởi vì cô gái này rất tốt đẹp, cho nên trong mắt cô, mình cũng trở nênvô cùng đẹp, bất kể là anh ác ý hay cố ý, ở trong mắt cô, toàn bộ thànhmột loại săn sóc ân cần. Anh ngắm nhìn cô, trong ánh mắt mangtheo một cỗ hứng thú, nếu không phải đã biết cô có bạn trai, nếu khôngphải cô đang diễn cùng anh, có thể anh đã nghĩ là cô yêu anh rồi đấy. Chức Điền nghe xong, bưng ly trà trên bàn uống vài ngụm. Gió thu thổi vào, mang theo nhàn nhạtmùi hoa quế, Lam Hiểu Hi không khỏi giật giật cái chân tê dại, mặc dùnói như vậy có vượt qua kiểm tra hay không, nhưng cô đã cố gắng hết sứcrồi. Lúc này, quản gia tới thông báo ăn cơm, bà ấy đứng dậy, Hạ Tử Đàm cũng đứng dậy, cô cũng muốn đứng dậy, kết quả chân tê dại không có phương pháp tử đứng thẳng, ngã nhào xuống, Hạ TửĐàm nhanh chóng vịn chặt cô, cô cơ hồ là cả người ngã vào trong lòng anh —— “Chân tê thế sao không nói sớm?"

Hạ TửĐàm thấy thế, không khỏi cười khẽ một tiếng, ôm cô ngồi xổm xuống, đểcho cô có thể ngồi dưới đất nghỉ ngơi một hồi, còn dùng tay xoa bóp chân cô—— “Anh đừng làm như vậy......"

Cônhỏ giọng la hét. Chân tê dại đến không nhúc nhích được, cô lúng túnghất tay anh đang bóp cô chân cô ra, vừa lúc ánh mắt của bà quét tới, mặt cô đỏ hơn."

Bà ngoại đã chờ lâu rồi, anh nhanh bồi bà ngoại đi ăn cơmtrước đi."

“Như vậy sao được? Em sẽ bị lạc đường. Đương nhiên là anh phải chờ em."

Hạ Tử Đàm cười vỗ vỗ gương mặt hồnghồng của cô, quay đầu lại nói với bà ngoại: “Bọn cháu sẽ đi sau, bàngoại, bà đi trước đi, cháu dâu tương lai của bà không có thói quen ngồi thế này, chân đang tê lắm, có thể phải đợi một lát. Bà Noriko, bà đỡ bà ngoại đi trước, tôi theo sau."

“Vâng, thưa tiểu thiếu gia."

Quản giaNoriko Long Nhất cung kính nói, xoay người đỡ Chức Điền đang không ngừng lắc đầu mà thở dài đến phòng ăn. “Làm sao bây giờ? Bà ngoại không thíchtôi."

Lam Hiểu Hiếm có điểm lo lắng nhìn anh, muốn thu hồi chân, thếnhưng anh lại đem cô chân của đặt trên đùi mình. “Đừng lộn xộn, xoa bóp để nhanh khỏi."

Mặt cô hồng hồng, nhưng không từ chối nữa, bởi vì thật thoải mái, thoải mái khiến cô không muốn từ chối. “Anh thật giống như không lo lắngchuyện bà ngoại sẽ không thích tôi, biết bà sẽ hỏi đông hỏi tây, trướcđó anh cũng không nhức nhở tôi, khiến tôi lâm vào cảnh túng quẫn thế,vui lắm à?"

Anh ngẩng đầu lên, buồn cười nhìn cô một cái, lại gật đầu."

Đúng vậy, rất thú vị."

Cái gì? Lam Hiểu Hi trừng mắt liếc anh một cái. “Này, nếu như bà ngoại không thích tôi, không phải anh sẽ đi xem mắt tiếp sao? Không phải là bởi vì anh khôngmuốn xem mắt, nên mới đem tôi đến đây để giả làm bạn gái anh chứ? Vậythì ít nhất anh cũng phải giúp tôi một chút, không phải sao?"

Hạ Tử Đàm cũng không ngẩng đầu, tiếptục xoa bóp bắp chân giúp cô."

Một chút tôi cũng không lo lắng bà ngoạikhông thích cô đâu, cho nên không cần làm chiêu gì, bọ mặt ngu ngu nhưthế lại vô cùng đáng yêu, bà ngoại nhìn rất vui mừng."

“Nói bậy, người nào sẽ thích cưới vàocửa cô vợ ngây ngốc hả? Hơn nữa còn một cô nhi không cha không mẹ......"

Ánh mắt của cô ảm đạm xuống."

Thật xin lỗi, điểm này là sơ sótcủa tôi, trước đó tôi nên nói về hoàn cảnh của mình, bởi vì tôi chưa gặp mặt thế này, cho nên không biết người lớn hỏi cái gì...... Bất kểnhư thế nào, tôi đều nghĩ là ai cũng không thích cưới cô nhi......"

lời còn chưa nói hết, đột nhiên tất cảcơ thể bị Hạ Tử Đàm ôm ngang lên, theo bản năng, cô đưa tay ôm gáy anhthật chặt, có chút kinh sợ nhìn của anh. “Tôi cũng là cô nhi."

Anh hướng về phía cô, cười một tiếng. Sao? Lam Hiểu Hi sững sờ nhìn anh. “Mẹ anh có gia thế hiển hách, nhưng mẹbất chấp tất cả đi theo cha anh đến Đài Loan, sau đó sinh hạ ra anh,tình cảm hai người mặc dù rất tốt, nhưng số mạng trêu cợt người, khi anh mười lăm tuổi thì cha mẹ bỏ mình trong một vụ tai nạn xe cộ ngoài ýmuốn, chỉ để lại một mìh anh, sau đó bà ngoại mới đem anh về Nhật Bản."

Anh hời hợt nói, cúi đầu nhìn qua cô một cái."

Cho nên, cô nhi cưới cônhi, không phải trời sanh một đôi sao?"

Mắt của anh, sáng ngời, tựa như anh sao rực rỡ trên bầu trời đêm. Anh nói, giống như anh thật lòng muốn kết hôn với cô...... Nhưng mà, anh an ủi cũng rất có tácdụng, khiến lòng của cô tìm được chỗ dựa, loại cảm giác này thật sự quákỳ diệu, giống như rất dễ dàng an ủi, giống như ở con thuyền lạc giữabiển cả mênh mông, tìm được một hòn đảo. Cô rời mắt."

Tôi là cô nhi, ba mẹ cũng không muốn có tôi… Cô nhi, trừ tên, bọn họ cái gì cũng không để lại."

“Nhưng mà cô vẫn sống rất khá, đẹp nhưvậy, thiện lương như vậy, lạc quan như vậy, gặp phải chuyện cũng khôngdễ dàng bỏ cuộc, người gặp người thích, cho nên, một ngày nào đó, cô sẽtìm được người yêu chân chính của mình, sau đó hạnh phúc cả đời."

hạnh phúc cả đời..... Thật là một giấc mộng đẹp. Đó là giấc mộng của cô, ngày qua ngàyđều bình an hạnh phúc, cùng người đàn ông mình yêu sinh mấy đứa con, cứnhư vậy mà sống hết đời. Lời như vậy từ trong miệng Hạ Tử Đàm nói ra ngoài, cô giống như cầm lấp được cái phao. “Anh thật là một người thần kỳ, có malực."

Có thể khiến người ta an lòng. Mới ngắn ngủn hai ngày, cô độtnhiên cảm thấy anh cách mình thật là gần, không giống như là cái dạngngười cao cao tại thượng, xa tận chân trời. “Vậy sao?"

Anh mỉm cười, nháy mắt mấycái với cô, ôm lấy cô đến phòng ăn."

Chúng ta phải đi ăn cơm, cái nhà này có quy định là toàn bộ người đến đông đủ mới có thể dùng bữa ăn, khôngthể để cho bà ngoại đợi quá lâu được."

Cái gì? “Sao anh không nói sớm?"

Cô đưa tay bắt lấy anh anh. Anh nhướng nhướng mày."

Anh có nói thì em sẽ chạy được sao?"

Nghe vậy, Lam Hiểu Hi mới ý thức tớimình còn bị anh ôm, mắc cỡ giãy giụa muốn xuống."

Chân của em tốt lắmrồi…, mau buông em xuống."

“Anh ôm em đi nhanh hơn."

“Hạ Tử Đàm! Anh đừng làm cho người ta mất thể diện như vậy chứ!"

Cô đỏ mặt. “Không mất thể diện bằng người nào đóvừa đứng dậy đã tê chân té vào trong lòng anh đâu, tiểu thư Lam Hiểu Hiạ."

Anh cười nhạo cô, còn cười hết sức vui vẻ. “Sao biết em biết nhà anh phải ngồikiểu đó...... Người ta không có kinh nghiệm, cũng không phải là cốý......"

Thật mất thể diện…, nói xong, cô xin lỗi quay mặt đi, nhìn nóc nhà, nhìn sàn nhà, nhìn cánh tay của mình, nhưng không nhìn anh. “Xem ra em mà gả cho anh, còn phải học ngi lễ nhiều truyền thống Nhật Bản mới được."

Đầu của cô lập tức quay lại."

Thiệt hay đùa? Không phải là muốn đem một quyển dày từ đầu xuống tận chân chứ?"

Anh gật đầu một cái."

Không sai biệt lắm."

Trời ạ...... “em không lấy chồng!"

khi còn bé, cô thường chơi trò này, đó là cực hình, cô vốn không phải thục nữ. “Chỉ vì chuyện nhỏ này sao?"

Anh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhìn cô. “Đó là việc lớn!"

Đến phòng ăn rồi, lồng ngực Lam Hiểu Hi còn đập mạnh, và cô vẫn ở trong ngực anh, dĩ nhiên biết anh đang cườicô, hơn nữa cười rất lớn. “Thả em xuống đi. Đồ quỷ sứ đáng ghét!"

Lần này, anh rất nghe lời, khom ngườiđặt cô xuống, cô vừa rơi xuống đất, hai chân nhảy nhảy, chỉ sợ quỳ mộtchút, hai chân liền sẽ không thể chạy nhảy được, thật là...... Vôcùng thú vị. Hạ Tử Đàm nắm tay cô. “Đi thôi, chúng ta đi vào ăn cơm."

Cô nhìn chằm chằm bàn tay to."

Anh đừngcầm tay được chứ? Như vậy vô cùng..... …."

Mỗi lần đụng phải anh,toàn thân cô sẽ nóng lên...... rất kỳ lạ. “Chúng ta phải nỗ lực ra vẻ yêu nhau, nếu em không phối hợp, sẽ bị phát hiện."

Anh cúi đầu, ghé vào bên tai cô nói. Rất nhột, cô né tránh, gương mặt hồng không đến không thể hồng hơn. Nhìn gò má hây hây đỏ của cô, con ngươi Hạ Tử Đàm lóe lóe lên, ngay sau đó thu lại, lôi kéo cô vào phòng ăn, bà ngoại đã chờ bọn anh, hơn nữa gương mặt không được tốt lắm. “Thật xin lỗi, bà ngoại, thật thật xin lỗi, khiến bà đợi lâu."

Vừa vào cửa, Lam Hiểu Hi đã cúi người chào, bộ mặt đều là áy náy. Chức Điền buồn cười nhìn cô một cái,lại cố ý lạnh lùng nói: “Không cần dài dòng nữa, bà cũng rất đối rồi,mau tới đây ngồi xuống đi."

“Dạ, bà ngoại."

Lam Hiểu Hi ngoan ngoãn đáp lời, mới chịu tìm chỗ ngồi xuống, lại phát hiện mình phải ngồi quỳ chân ăn cơm. Trời ạ, người nào có thể tới cứu đôi chân của cô không? ★★★ Nếu không phải khắp nơi này đều ngồiquỳ trên đệm Tatami, Lam Hiểu Hi tin tưởng mình sẽ cực kỳ yêu thích cuộc sống ở đây, ngôi nhà tràn đầy hơi thở mùa thu, lá phong đỏ nhè nhẹ bayxuống, thỉnh thoảng vài chú chim nhỏ ghé qua đây, bầu trời bao la, cảnhthơ đẹp hết sức. Sáng sớm, cô đã bò dậy khỏi giường,chạy đến trong phòng bếp giúp việc bếp núc, thu xếp bữa ăn sáng, mới vừa nấu xong, gói kỹ cơm nắm, một chén canh đậu hũ, một ít đĩa rau cải, tất cả đều dùng đĩa riêng của từng người, tinh xảo khéo léo. một tay cô giúp nấu mì, nấu cơm, khôngphải là vừa học vừa ha ha cười, chính là vừa kêu lên vừa vỗ vỗ tay nhưđứa con nít, rất vui vẻ. “Hoá ra là làm như vậy....."

Cônói nhỏ, chóp mũi còn dính ít cơm, nhưng căn bản không có chú ý, vẫn cúi đầu nghiên cứu cơm nắm trên tay. Chức Điền đi ngang qua, nhìn thấy bộdạng con nít của cô, giọng cười ha ha của cô rất hay và dễ thương, nênbảo người dẫn cô tới phòng bếp. Đầu bếp nhìn thấy cô, đang muốn chào hỏi, lại lặng lẽ lại di động bước chân rời đi. Qua một lúc lâu, bữa ăn sáng bên trongphòng bếp rốt cuộc đã chuẩn bị xong, đang muốn bưng bữa ăn sáng bưng lên bàn, quản gia Noriko đi tới, nói phu nhân phân phó hôm nay bữa ăn sángchuyển qua một phòng ăn khác. "

nhà Chức Điền có mấy phòng ăn vậy hả bác."

Lam Hiểu Hi mở miệng hỏi, vội vàng đem đồ vật bỏ vào trong xe thức ăn. Đầu bếp mỉm cười nói: “Nhỏ thì có ba,lớn có hai, chia làm kiểu phương Tây và Nhật, nhưng mà, phu nhân rất ítdùng cơm ở phòng ăn kiểu phương tây, trừ phi trong nhà có tiệc, mời cácnhân vật quan trọng, không nghĩ tới hôm nay lại đột nhiên ra quyết địnhnày, chắc có liên quan đến tiểu thư đấy."

“Tiểu thư? Người nào vậy?"

“Đương nhiên là cháu rồi."

Hả? Lam Hiểu Hi sửng sốt, vội vàng cười phất tay một cái."

cháu không phải là tiểu thư gì gì đó đâu, bác thật thích nói giỡn!"

“Tôi chưa bao giờ nói đùa, thưa tiểuthư."

Đầu bếp mỉm cười nhìn cô một cái, đem mấy món ăn cuối cùng đặt vào xe thức ăn."

Xem ra, phu nhân rất thích tiểu thư đấy."

Bà ngoại thích cô? A, ha ha, vậy căn bản chính là trời phương dạ đàm được không? Lam Hiểu Hi cũng không cùng anh biện,đẩy xe thức ăn đã."

Lên đường thôi bác, nhưng mà bác có thể theo cháukhông, nếu không một giờ sau bà ngoại cũng chưa chắc ăn được bữa ăn sáng đấy."

Đầu bếp cười ra tiếng, cô cũng cườitheo, thật to. Nhà Chức Điền, đã lâu không có cảm nhận được hoạt bát vàkhông khí nóng như vậy. Sau đó, Lam Hiểu Hi mới hiểu được chữthích theo lời đầu bếp nói là gì, bởi vì gian phòng ăn kia là ngồi, chứkhông phải quỳ để ăn cơm...... Cho nên, bà ngoại thích cô, mới đem phòng ăn đổi thành kiểu phòng ăn phương tây? Mãi cho đến ngồi trên bàn lớn, ăn cơmnắm do chính cô giúp làm, Lam Hiểu Hi vẫn còn suy nghĩ vấn đề này, đôimắt luôn nghi ngờ nhìn trên mặt bà. “Thế nào? Mới trong một đêm, em liềnmến bà ngoại mà không yêu anh nữa sao? Làm gì mà nhìn chằm chằm bà ngoại vậy?"

Hạ Tử Đàm bất chợt nói. Lời vừa ra khỏi miệng, hại hai ngườithiếu chút nữa cười sặc sụa, một là Lam Hiểu Hi, một là Chức Điền thủychung bưng mặt lạnh, ngay cả quản gia một bên cũng thiếu chút nữa cườira tiếng, mà đầu bếp vội vàng quay lưng cười trộm. “Đàm nhi!"

mặt của Chức Điền bắt đầu căng ra. “Dạ, bà ngoại."

Hạ Tử Đàm khéo léo ứng tiếng. “Con ở nước ngoài mấy năm tại chỉ học chút lời ngon tiếng ngọt trở về sao? Nói hưu nói vượn cái gì!"

“Cháu không dám."

Hạ Tử Đàm giả bộngoan ngoãn cúi đầu."

Chỉ là buổi sáng hôm nay đến bây giờ, vợ tương laicủa cháu ngay cả mắt cháu cũng không nhìn, cho nên cháu mới có thể mởmiệng cười giỡn, xin bà ngoại tha lỗi."

Trời ạ...... Người đàn ông này cố ý muốn cho cô mất thể diện trước nhà nhà bà ngoại anh sao? Lam Hiểu Hi cúi đầu, cắn răng nghiến lợi muốn mắng người. “Này, khuôn mặt sắp chạm vào bát canhrồi đấy."

Hạ Tử Đàm buồn cười, đưa tay đem mặt của cô kéo lên, ánh mắtsáng quắc nhìn."

Rốt cuộc em cũng nguyện ý nhìn anh rồi, đêm qua ngủ cóngon không?"

Này này, anh nhất định phải đắm đuối nhìn cô như vậy sao? Mắc cỡ chết được! “Em ngủ rất ngon."

Cô nhỏ giọng trả lời, cũng không dám nhìn bà ngoại một cái. “Phải là không tốt, nếu không thì sángsớm đã chạy đến trong phòng bếp, quỷ rống quỷ kêu làm bà thức giấc."

Chức Điền tức giận nói. A? Tiếng cười của cô làm bà ngoại thức dậy sao? Lam Hiểu Hi xin lỗi lè lưỡi. “Vậy sao? Sáng sớm em đã đến phòng bếpgiúp một tay làm bữa ăn sáng à? Khó trách trên lỗ mũi dính hạt cơm."

HạTử Đàm căn bản không quan tâm, thân mật chạm vào chóp mũi của cô, gạthột cơm ra."

Chơi vui không? Nói cho anh biết, em làm vỡ mấy cái chén,cháy hỏng mấy cái nồi rồi?"

Cô nào có? Lam Hiểu Hi trừng anh, Hạ Tử Đàm lại đột nhiên cúi xuống mặt gần trên môi của cô, hôn một ngụm nhỏ —— Cô ngây dại, hoàn toàn quên làm như thế nào để hô hấp. “Đợi lát nữa dẫn em đi chơi, ăn nhiềumột chút, nha?"

Anh vui vẻ nhìn bộ dáng ngơ ngác của cô, rất tự nhiênđút thức ăn vào trong miệng cô. Cô từng miếng từng miếng ăn, hoàn toàn không có ý thức được là hành động này có bao nhiêu thân mật. Chỉ là đỏ mặt, tâm cuồng loạn, đầu trống rỗng......
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại