Chồng Khờ - Trịnh Chung

Chương 73

Gia Minh mặc cho ai đang kéo, ai đánh mình, anh không còn cảm giác,giờ anh chỉ còn cái xác, lương tâm anh nói lên, anh cần phải vào trong mới cứu được vợ mình…!!!

Anh chỉ biết nhìn vào đám cháy lực bất tòng tâm,mọi người ai cũng đau lòng nhìn Gia Minh, anh giờ không còn ý thức được việc gì nữa, anh ngồi xuống nhìn những ngọn lửa đang được mọi người cố dập tắt,

Quả bom được tuyết tần lắp đặt là một loại bom có sức công phá rất lớn, nên xung quanh khu nhà hoang,những cây lớn đều bị thiêu rụi chỉ còn một vùng trơ trọi…

Một tiếng sau được mọi người trợ giúp thì cũng dập được đám lửa.Gia Minh vùng ra chạy vào bới khắp nơi, xác người chết giải giác, những bộ xương văng rải rác.

Anh gào thét lên:

"Vợ ơi, em ở đâu..?"



"Vợ ơi! Em ở đâu,em… đang ở đâu.. Hix.. "

…..

"Vợ ơi…!!!"



Gia Minh chỉ biết gào thét, thân người mặc quần tây áo sơ mi anh quỳ gối, hai tay bới đống tro tàn miệng lẩm bẩm khóc gọi tên Khả Uyên…

Mọi người chia nhau ra tìm David chạy xuống phía dưới đồi vô tình nhìn thấy Tinh Vân đang bất tỉnh nằm đó, hắn không biết cô là Tinh vân chỉ thấy người là cõng về…

Về gần đến nơi hắn hô to:

- "Lão đại, em tìm được một cô gái ngất gần đây….!"

Gia Kiệt đang điên loạn tìm Tinh vân khi thấy David cõng cô thì hắn đã nhanh chóng nhận ra và chạy đến gần đỡ lấy cô….tay lay lay người cô…!

- "Tinh vân.. Em tỉnh dậy đi…"

Mọi người vẫn tìm kiếm tung tích của Khả Uyên nhưng không thấy, Gia Minh giờ chỉ biết hy vọng vào Tinh Vân biết cô ở đâu…

Được Gia kiệt hô hấp cô ta tỉnh lại nhìn mọi người, nhưng người đầu tiên cô hỏi là Khả Uyên:

- "Chị dâu đâu rồi…?"

Mọi người nghe cô hỏi thì thất vọng tràn trề không biết nên trả lời sao, người cùng được nhốt ở cùng cô mà cô không biết….

GiA Minh anh ngồi xuống cầm tay Tinh vân hỏi nhưng gần như anh đang cầu xin cô cho anh biết rằng vợ anh không bị sao…:

- "Tinh vân…?Em cho anh biết, em được nhốt cùng với Uyên nhi thì giờ cô ấy đâu rồi…?"

Tinh vân nghe Gia Minh hỏi thì tay đưa lên miệng che lại vì cô sốc.. Cô chấn an lại tinh thần lại nhẹ nhàng nói:

- "Mọi người không thấy chị đấy sao… khi em cùng chị ấy bị nhốt khi tỉnh dậy thì cố gắng tháo dây thừng cũng cùng lúc nghe thấy tiếng đồng hồ hẹn giờ của bom thì chị ấy đã giúp em cùng thoát ra ngoài nhưng mới chạy được một đoạn thì bom nổ. Em chạy trước bị văng xuống dưới còn chị ấy…."

Gia Minh nghe Tinh vân nói thì anh không bình tĩnh nữa,rút súng đi ra chỗ ba người kia đang được đàn em bắt lại…

Đôi mắt lạnh không một tia gợi sóng, anh lên nòng nhắm vào đầu vợ Ngô kiến Thuần..:

Đoàng…!!!!

Một viên đạn trúng ngay tâm mi, bà ta chết ngay tại chỗ, Tuyết tần, Ngô kiến Thuần nhìn thấy không ngại mình đang bị thương mà run rẩy sợ hãi lên tiếng…:

"Gia Minh, xin cậu tha cho tôi, tôi thật sự là không cố ý đâu,tôi xin cậu…!" -giọng Tuyết Tần run rẩy cầu xin…

Gia Minh chỉ nhìn không nói gì anh đưa hướng súng về phía Ngô kiến Thuần, ông ta mặt cắt không ra giọt máu,ông ta quỳ xuống sát lại chân anh cầu xin:

- "Con rể…!!"

Gia Minh trợn mắt lên nhìn ông ta, anh cất giọng nói lạnh thấu xương nhắm tới ông ta..:

- "Con rể? Ông có tư cách gì gọi tôi là con rể, ông chỉ là kẻ thù của tôi, ông giết vợ tôi, ông xin tôi tha sao? "

Rầm…

Gia Minh vung chân đạp ông ta bay thẳng ra phía xa, cú đạp mạnh lại thêm vết thương sẵn có khiến ông ta ngất lịm đi.

Anh quay đi chỉ nói đúng một câu…:

"Đưa hai người kia về hầm giam lại đợi tôi xử lý,điều động tất cả anh em trong hắc bang,bằng mọi cách phải tìm được vợ tôi, chết phải thấy xác….

Anh bước đi như người vô hồn khỏi hiện trường, trong lòng anh mâu thuẫn rất nhiều,

A Tâm đưa Gia Minh về biệt thự xong hắn cùng David đi khắp khu rừng để tìm Khả Uyên, hắn chỉ mong là thấy cô,sự việc này cũng là hắn và David chủ quan nên cô mới bị bắt cóc,hai người không tránh được trách nhiệm này…

Còn Minh Khang anh về lại công ty, tìm mọi cách liên lạc với các tổ chức tìm kiếm anh chỉ mong rằng sẽ có một manh mối nào….

Gia Minh anh về phòng khóa tất cả cánh cửa lại, bước về phía giường anh ngã người xuống, những hình ảnh của cô lại hiện lên, giọng nói ngọt ngào chết người của phảng phất khắp căn phòng…

"Chồng ngốc…!anh đừng ngốc nữa, vợ mệt lắm rồi! "

….

"Anh! Không ngốc, anh chỉ giả vờ…!!!đánh chết anh này, tên lừa đảo..!! "

….

"Anh qua mà ngủ với Khả Như, cô ta mới là vợ anh… tôi với anh chỉ là người dưng..!! "

….

"Đồ biến thái.. Anh buông em ra…!!!"

……

Gia Minh chìm trong giấc mơ, anh không ngủ nhưng anh đang mơ về cô…

Mở cửa phòng bí mật của anh, anh bước vào tủ rượu lấy hết số rượu trong tủ ra phòng của mình…

Trước đến nay anh chỉ uống rượu khi tính toán một chuyện gì đó,giờ anh không còn đủ tỉnh táo để phân biệt được điều gì nữa… anh lao vào uống rượu, anh uống hết chai này đến chai khác,vỏ chai rượu rơi khắp phòng hình ảnh Khả Uyên lại hiện lên..

Anh vô định đứng dậy xiêu vẹo không đứng vững anh ngã về phía cửa cô đang đứng,miệng Gia Minh lẩm bẩm gọi tên cô.

"Vợ… vợ đừng đi, về với anh đi.. "



"Vợ anh xin vợ, là lỗi của anh… "



- "Vợ em về với anh đi, anh hứa sẽ ngốc nghếch để em làm chị đại, anh sẽ không bao giờ thông minh nữa… anh… hự… an.. h….hự anh sẽ ngốc mãi mãi mà… anh xin vợ đấy về với anh đi… "

…..

Hình ảnh của Khả Uyên chỉ đứng đó, không trả lời anh, không di chuyển, anh nhìn cô tuyệt vọng, lại nhìn đống vỏ chai vứt quanh sàn…

Anh lấy một chai rượu không đập vỡ..

Choang…!!!

Anh nhìn cô cười thật tươi nói:

- "Vợ.. Em không chịu về với anh thì anh sẽ đi tìm em, anh sẽ đi theo em, kiếp này anh chỉ yêu vợ, anh chỉ thương vợ, tuyệt đối không có một người phụ nữ nào có thể vào trong trái tim anh thay thế em..!!"

Anh lấy mảnh chai vỡ cứa vào đoạn mạch máu ở tay,một dòng máu chảy ra, ồ ạt chảy ra theo đường đứt.anh dần dần thấy mệt mỏi trước khi ngất lịm đi anh nhìn thấy cô đang cười với anh… anh mãn nguyện rồi anh nhìn cô lần cuối mỉm cười lại nói nhỏ bằng giọng yếu ớt.. "Anh yêu em.chồng ngốc yêu vợ nhiều lắm ".

Minh khang ở công ty về không thấy Gia Minh đâu rồi anh chạy lên phòng thấy khóa trái, linh cảm có chuyện không lành anh ta chạy xuống nhà lấy chìa khóa dự phòng chạy lên mở cửa ra đập vào mắt Minh khang là hình ảnh Gia Minh đang nằm giữa đống vỏ chai rượu và vũng máu đỏ tươi, không kịp suy nghĩ anh ta lấy sức cõng Gia Minh xuống lầu trở đi bệnh viện…

Tới bệnh viện bác sĩ chạy ngược chạy xuôi để đưa Gia Minh đi vào phòng cấp cứu….

Minh Khang ở ngoài hoảng loạn, anh không nghĩ một thằng em trai mạnh mẽ như Gia Minh lại có ngày như thế này…

Một lúc sau Gia kiệt, Tinh Vân, chí Hào được A Tâm dìu vào, Mộc Cương và David chạy đến, cửa phòng cấp cứu mở ra một y Tá đi ra mặt tái xanh hỏi:

- "Bệnh nhân bị mất máu nhiều hiện giờ đang nguy cấp, người nhà ai có cùng nhóm máu AB thì theo tôi truyền máu cho bệnh nhân.

Minh khang khụy xuống, anh ta bất lực lắc đầu,anh ta đúng là anh trai Gia Minh nhưng anh ta lại thuộc nhóm máu A giống ba anh…

Chí Hào cùng nhóm máu nhưng anh ta đang bị thương nặng không ai cho anh vào nguy hiểm để truyền máu cho Gia Minh.

Gia kiệt lúc này lên tiếng:

- "Tôi cùng nhóm máu với anh trai mình, để tôi truyền máu cho anh ấy! "

Cô y tá mừng như bắt được vàng gật đầu nói:

- "Vậy anh đi theo tôi! "

Gia kiệt nhanh chóng đi theo cô y tá vào trong để truyền máu Gia Minh, ở ngoài Minh khang đứng dậy lạnh lùng nói:

- "mọi người ở đây, con đi có việc! "

Ai cũng biết Minh Khang đi đâu nhưng không ai cản lại mà chỉ gật đầu rồi lại nhìn về phía cửa phòng cấp cứu.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Minh Khang đi thẳng về địa bàn của Gia Minh, lúc này ở Hắc bang chỉ có David đang ngồi trước máy tính nhìn những tín hiệu của anh em trong bang đang đi tìm Khả Uyên trên màn hình, sau khi thấy Minh Khang đến hắn cúi đầu chào:

- "Lão đại! "

Minh Khang lạnh lùng nói:

- "Đưa tôi xuống hầm! "

Hắn chỉ biết gật đầu rồi dẫn đường cho Minh khang đi xuống.

Ở dưới hai con người bị trói lại ở ghế, người bê bết máu nhìn thấy Minh Khang thì ai nấy đều run rẩy sợ hãi.

Minh khang anh ta ngồi xuống ghế gần đây cười rút súng ra.

Đoàng… Đoàng.. Đoàng.. Đoàng!!!!

Bốn viên đạn ghim vào hai chân của hai người kia, đau quá tiếng hét thất thanh của Tuyết Tần,Ngô Kiến Thuần không còn sức để hét nữa ông ta chỉ biết rên rỉ không ngừng.

Minh Khang vẫn giữ đúng tư thế súng, anh nói:

- "Hai người, muốn chết kiểu gì nói cho Tống Minh khang tôi biết, tội bắt cóc em dâu tôi, gài Bom, và giờ là làm cho em trai tôi sống dở chết dở kia.. "

Tuyết Tần dù đau đến chết nhưng nghe thấy Gia Minh như vậy thì bà ta lại cười lớn thách thức:

Hahahaha….

- "Cuối cùng thì thằng Gia Minh cũng có ngày ngốc thật,chắc mẹ chúng mày sẽ vui lắm đây.. Hahaha… "

Đoàng…!

Bà ta vừa nói dứt câu thì Minh Khang nổ súng, viên đạn ghim giữa trán bà ta, bà ta chết tại chỗ. Ngô kiến Thuần nhìn thấy vậy ông ta lắp bắp nói:

- "T.. Tôi.. Tôi thật sự không biết Tuyết Tần gài bom… xin cậu.. Xin cậu tha cho tôi..! "

Minh Khang cười lạnh nhếch mép nhìn ông ta nhắc một câu:

- "Tha…!"

Đoàng…

Tiếng súng nổ Ngô kiến Thuần cũng giống như Tuyết tần nhận một viên đạn và chết ngay tại chỗ. Minh Khang đứng dậy phủi quần áo ra lệnh:

- "dọn dẹp sạch sẽ cho tôi, đem hai cái xác kia vứt xuống biển! "

David nhận lệnh rồi đưa Minh khang đi lên trên.

Ngay sau đó Minh khang trở về bệnh viện thì cũng đúng lúc đèn ở cửa phòng cấp cứu tắt, vị bác sĩ trung niên bước ra, Mộc Cương ông ta đến hỏi:

- "Thưa bác sĩ, cháu trai tôi sao rồi ạ? "

Người bác sĩ tháo khẩu trang nhìn ông ta nói:

- "Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng sẽ bất tỉnh vậy không biết khi nào sẽ tỉnh lại! "

- "Cái gì? Tại sao lại vậy? "

- "Vì cậu ấy trong tiềm thức đã không muốn tỉnh lại… người nhà hãy chuẩn bị bị tinh thần trước đi ạ "

Người bác sĩ nói xong thì bước đi, ngay sau đó Gia kiệt đi ra và Gia Minh được đưa ra, khuôn mặt anh xanh xao trắng toát, không còn sức sống, mọi người theo anh về phòng đặc biệt được bệnh viện sắp xếp.

Những ngày sau đó mọi người thay phiên nhau túc trực bên cạnh Gia Minh,Chí Hào cũng khỏe lại…

Nhưng mẹ Gia Minh và mẹ Khả Uyên đã không thể nằm thực vật được như vậy nữa họ cuối cùng không thể tỉnh lại và ra đi mãi mãi,....

Mẹ Minh khang được Mộc gia và Tống Gia tổ chức tang lễ, còn mẹ Khả Uyên được Vũ Nhất và Vũ Thần đưa về pháp an táng, chỉ còn em trai Khả Uyên nhưng cậu bé có tiến triển hơn những ngón tay bắt đầu có thể nháy,cậu được ba ruột đưa về pháp điều trị….

Mọi việc như vậy cứ diễn ra, Gia Minh cũng nằm bất tỉnh như đang ngủ được sáu tháng nhưng không có tiến triển hơn….

Mọi chuyện sẽ như thế nào!?Khả Uyên còn sống không? Liệu Gia Minh có tỉnh lại và họ có một cái kết He không?
Tác giả : Trịnh Chung
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại