Chồng Hờ Vợ Tạm
Chương 2: Em cũng có đạo đức nghề nghiệp
“Anh yên tâm, em là người có đạo đức nghề nghiệp, vật không nên cầm thì em sẽ không cầm đâu, đồ trong túi của anh, một xu cũng không thiếu." Tôi nói.
Vẻ xấu hổ trên mặt hắn càng rõ ràng hơn, trong lòng tôi có chút mừng thầm, có chút thương hại, lại có chút khinh thường hắn.
Tuổi đã cao như vậy rồi, thịt trên người đều nhão hết cả ra, hơn nữa còn yếu sinh lý, vậy mà vẫn dám đi chơi gái.
“Lần đầu tiên chơi gái sao? Đúng rồi, điện thoại của anh đêm qua đổ chuông liên tục đó." Tôi hất cằm, chỉ vào cái tủ ở đầu giường, cười nhạo: “Lần sau nhớ làm kĩ công tác hậu cần một chút nha!"
Hắn dùng một tay cầm điện thoại di động lên, bấm mở khóa, vừa nhìn một cái liền lộ ra vẻ mặt khẩn trương.
“Hôm qua cô không nhận điện thoại của tôi đấy chứ?"
“Đương nhiên là không rồi!"
Tôi đi giày vào, mở túi xách ra, nhìn thấy mấy tờ tiền màu đỏ bên trong, tâm trạng vô cùng thỏa mãn.
“Năm nay cô bao nhiêu tuổi? Nhìn cô thì có lẽ vẫn là sinh viên thôi, đừng làm nghề này nữa." Hắn không vội vã gọi điện thoại lại, mà lại muốn khuyên tôi cải tà quy chính.
“Em đúng là sinh viên." Tôi đột nhiên trả lời, nhìn thẳng hắn nói: “Nếu không đi bán thân, sao có tiền nộp học phí? Hơn nữa, nếu em không bán thân thì đêm hôm qua ai làm cho ông chủ vui vẻ đây? Mấy ông chủ bây giờ rất ưa thích sinh viên đại học đó."
Tôi kéo cửa ra, phất tay với hắn: “Ông chủ, tạm biệt!"
Gần ba mươi lăm triệu, đối với tôi lúc đó chính là khoản tiền tôi kiếm được nhiều nhất.
Kiếm được tiền quá dễ dàng, tôi cũng không nghĩ đến việc tiết kiệm hay giữ tiền, tôi trực tiếp đi đến cửa hàng tiêu xài phung phí.
Trước tiên thay một chiếc điện thoại di động mới, mua vài loại mỹ phẩm cao cấp bình thường không dám mua, mua thêm vài bộ quần áo, có thế thôi mà đã tiêu hết sạch tiền.
Buổi tối, tôi lại xuất hiện ở trong phòng của bà chủ, chị em trong phòng đều có chút giật mình.
Lần đầu tiên của bọn họ đều bị giày vò quá kinh khủng nên phải nghỉ ngơi vài ngày mới có thể đi làm được, bọn họ không hiểu tại sao mới có một ngày mà tôi đã đi làm.
“Tiểu Như, em không thiếu tiền đến mức đó chứ?"
“Nghe nói hôm qua người gọi em ra ngoài là lão già kia, có phải lão ta yếu sinh lý không?"
“Nói mò, em chưa từng gặp phải mấy lão già sao? Mấy lão già chính là mặt hàng biến thái nhất đó! Lần trước chị gặp phải một lão, suýt nữa thì lão ta giết chết chị rồi."
Cả đám chị em đều nhao nhao hỏi.
Tôi không định nói cho bất cứ ai biết rằng tôi vẫn còn trinh, tôi chỉ nói đã tiêu hết tiền nên muốn kiếm thêm mà thôi.
Bà chủ thường được chúng tôi gọi là chị Mai, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, nghe nói trước kia cũng làm nghề này, có chút thú vị.
Tiểu Như cũng không phải tên thật của tôi, ở trong nghề này, không ai dùng tên thật cả.
Chị Mai đang hút thuốc, thở ra một làn khói trắng, xuyên qua lớp khói mờ ảo, nói với tôi: “Tiểu Như, em nghỉ ngơi hai ngày đi, mấy ngày nay đi tiếp rượu là được."
Chị ngừng lại một lúc, sau đó nói: “Tiền đúng là tốt thật, nhưng hiện giờ em còn trẻ, phải học cách tiết kiệm tiền, nghề này của chúng ta chính là bán thanh xuân. Nếu không tiết kiệm thì qua vài năm nữa phải sống thế nào đây?"
Tôi vội vàng gật đầu, định bụng muốn tìm một người dễ nhìn một chút để trao lần đầu tiên.
Tác giả :
Phong Qua Vô Hằng