Chồng À, Anh Thật Quái Gở
Chương 63: Xác chết bị thiêu hủy
Bởi vì nụ hôn bất ngờ buổi sáng, sự bất hòa nho nhỏ giữa Văn Mân và Tiếu Đồng chưa kịp bùng phát thành ngọn lửa lớn đã biến mất không tung tích.
Từ lời nói sáng nay của Phạm Thành, Văn Mân mới biết được mấy ngày nay Tiếu Đồng đều được nghỉ phép, vì thế cô quyết định “Phế vật lợi dụng*", quyết bắt Tiếu Đồng làm lao động khổ sai.
*Phế vật lợi dụng: Tận dụng những thứ không được dùng đến, ý chị là anh không có việc gì làm nên chị lợi dụng chút sức lao động.
“Trong nhà rõ ràng có thuê người giúp việc theo giờ, mua sắm đồ dùng, thức ăn hay quét dọn vệ sinh này nọ đều có thể kêu người ta đến làm, vì cái gì lại bắt ta cọ rửa nhà vệ sinh." Tiếu Đồng cầm trong tay bàn chải dùng để cọ bồn cầu Văn Mân vừa đưa tới, đi vào với vẻ mặt bất mãn, hắn cảm thấy mình ngồi viết báo cáo sẽ tạo ra giá trị lớn hơn rất nhiều so với việc cọ rửa nhà vệ sinh.
“Đừng nói nhiều lời nữa, bảo làm thì cứ làm đi, mua sắm vật dụng, dọn dẹp vệ sinh còn kêu người khác làm cho, anh ăn cơm ngủ nghỉ như thế nào không để cho người khác thay a? Cô giáo tiểu học không không dạy anh việc của mình thì tự mình làm sao?" Văn Mân trừng mắt liếc Tiếu Đồng một cái, không chút khách khí phản bác rồi tiếp tục công việc.
Kỳ thật trước kia cô cũng là chẳng biết làm gì, chỉ là hiện giờ cô lại cảm thấy được cùng người thân làm những việc nho nhỏ để chăm sóc cho gia đình cũng là một việc không tồi, đây cũng là một loại hạnh phúc, chờ đến khi về già, ghi nhớ trong lòng đều là những chuyện nhỏ nhặt hằng ngày như vậy không phải sao?
“Tiếu Đồng, vụ án mà đội trưởng Phạm nhắc đến, có phải anh cũng đã biết một ít nội tình?"
Văn Mân một bên dùng khăn ướt lau chùi mặt đá cẩm thạch màu trắng trong phòng vệ sinh, một bên giống như vô tình hỏi một câu.
“Xác chết này tôi đã xem qua, người phụ trách khám nghiệm tử thi chính là một học đệ thời đại học, thường xác chết đã qua thời gian, cậu ta sẽ tìm tôi giúp đỡ."
“Đầu dưới của xương ống chân nạn nhân bị gãy, chứng tỏ có va chạm mạnh với mặt đất, theo độ vuông góc của đầu gối và đặc tính của các bộ phận cơ thể, người chết khoảng từ 18 – 24 tuổi, cao 155cm, cơ thể gầy và nhỏ hơn so với người cùng lứa tuổi, mặt và vòm não đều bị tổn thương, hơn nữa trán và khung xương huyệt thái dương, cả xương đỉnh đầu bị tổn thương nghiêm trọng, có thể kết luận rằng, nạn nhân vì bị bị đánh vào đầu mà chết, sau đó bị thiêu hủy.
Tiếu Đồng cũng không để ý Văn Mân có muốn nghe kể lại từng chi tiết hay không, một bên cọ rửa bồn cầu, một bên lập tức đem tất cả những gì mình biết đều nói ra.
Văn Mân không biết tại sao, lúc Tiếu Đồng nói những điều này, cô lại không cảm thấy sợ hãi chút nào, trong lòng ngược lại cảm thấy thương cảm cho người bị hại.
“18 – 24 tuổi, như vậy còn rất trẻ, vẫn là đứa trẻ a, ai lại có thể nhẫn tâm như vậy xuống tay giết người, cao 155cm, vậy là nữ sao?"
Tiếu Đồng nhìn thấy Văn Mân một bên vẫn tiếp tục công việc của mình, một bên phân tích từng ý trong lời nói của hắn, nét mặt còn thực sự rất nghiêm túc làm cho hắn không khỏi cảm thấy ấm áp.
Hắn biết cô không thích nghe mấy thứ này, sở dĩ vẫn nói, một phần là chỉ muốn khoe khoang một chút chuyên môn của mình, sẽ có lợi cho việc nâng cao địa vị của mình trong lòng cô.
Mặt khác, hắn muốn cùng cô ở chung một chỗ, mà công việc này hắn không có khả năng từ bỏ, nếu cô vẫn không thể chấp nhận được, quan hệ về sau của bọn họ nhất định bị ảnh hưởng, vậy thì, hắn tình nguyện ngay từ đầu đem công việc của mình từ từ thấm vào trong tiềm thức của cô, như vậy cũng dễ dàng chấp nhận hơn.
“Đứa trẻ? Tối nhớ là tuổi của em và người bị hại cũng không khác nhau lắm, em kêu người ta là đứa trẻ, đây là đang ám chỉ mình sao?"
“Thôi, đừng quan tâm mấy chuyện đó được không? Anh thật không muốn tìm ra hung thủ là ai?" Cô biết, Tiếu Đồng nói như vậy cái chính là muốn xoa dịu cảm xúc của cô, cho nên cũng khoogn thực sự tức giận.
“Tìm, đương nhiên phải tìm, chỉ là tôi sẽ không giúp Phạm Thành bọn họ điều tra, muốn tôi cực khổ điều tra ra, kết quả lại làm công cụ cho người khác đưa ra truyền thông để khoe khoang thành tích, việc ngốc nghếch này tôi mới không làm."
“Ui a, xem nha, người này là “con rùa biển"* còn có tiềm chất làm phẫn thanh* nha."
*Con rùa biển: người đi du học, hay là người từ TQ ra nước ngoài về, ý Văn Mân ở đây là TĐ ra nước ngoài lâu nên quên hết cả đất nước rồi.
*Phẫn thanh(Fenquing): Từ này có nhiều cách dịch sang tiếng Anh như là thanh niên hoài nghi, thanh niên theo chủ nghĩa dân tộc, thanh niên cuồng loạn và thanh niên tức giận. Bên TQ, từ này còn được dùng để chỉ một loại người giống như là những người hoài nghi chính phủ TQ.
“Con rùa biển!? Phẫn thanh!? Em là đang nói tôi? Tôi đều không thích hai cái danh hiệu này, em nhanh chóng thay đổi cho tôi." Tiếu Đồng xoay người, tay vẫn giữ nguyên bồn cầu, vẻ mặt đầy ghét bỏ.
Văn Mân nhìn thấy một hình ảnh mới lạ của người đàn ông này, hì hì một tiếng nở nụ cười, người đàn ông này không biết là thành thục hay vẫn là quá ngây thơ, cô thật có chút hoài nghi.
Từ lời nói sáng nay của Phạm Thành, Văn Mân mới biết được mấy ngày nay Tiếu Đồng đều được nghỉ phép, vì thế cô quyết định “Phế vật lợi dụng*", quyết bắt Tiếu Đồng làm lao động khổ sai.
*Phế vật lợi dụng: Tận dụng những thứ không được dùng đến, ý chị là anh không có việc gì làm nên chị lợi dụng chút sức lao động.
“Trong nhà rõ ràng có thuê người giúp việc theo giờ, mua sắm đồ dùng, thức ăn hay quét dọn vệ sinh này nọ đều có thể kêu người ta đến làm, vì cái gì lại bắt ta cọ rửa nhà vệ sinh." Tiếu Đồng cầm trong tay bàn chải dùng để cọ bồn cầu Văn Mân vừa đưa tới, đi vào với vẻ mặt bất mãn, hắn cảm thấy mình ngồi viết báo cáo sẽ tạo ra giá trị lớn hơn rất nhiều so với việc cọ rửa nhà vệ sinh.
“Đừng nói nhiều lời nữa, bảo làm thì cứ làm đi, mua sắm vật dụng, dọn dẹp vệ sinh còn kêu người khác làm cho, anh ăn cơm ngủ nghỉ như thế nào không để cho người khác thay a? Cô giáo tiểu học không không dạy anh việc của mình thì tự mình làm sao?" Văn Mân trừng mắt liếc Tiếu Đồng một cái, không chút khách khí phản bác rồi tiếp tục công việc.
Kỳ thật trước kia cô cũng là chẳng biết làm gì, chỉ là hiện giờ cô lại cảm thấy được cùng người thân làm những việc nho nhỏ để chăm sóc cho gia đình cũng là một việc không tồi, đây cũng là một loại hạnh phúc, chờ đến khi về già, ghi nhớ trong lòng đều là những chuyện nhỏ nhặt hằng ngày như vậy không phải sao?
“Tiếu Đồng, vụ án mà đội trưởng Phạm nhắc đến, có phải anh cũng đã biết một ít nội tình?"
Văn Mân một bên dùng khăn ướt lau chùi mặt đá cẩm thạch màu trắng trong phòng vệ sinh, một bên giống như vô tình hỏi một câu.
“Xác chết này tôi đã xem qua, người phụ trách khám nghiệm tử thi chính là một học đệ thời đại học, thường xác chết đã qua thời gian, cậu ta sẽ tìm tôi giúp đỡ."
“Đầu dưới của xương ống chân nạn nhân bị gãy, chứng tỏ có va chạm mạnh với mặt đất, theo độ vuông góc của đầu gối và đặc tính của các bộ phận cơ thể, người chết khoảng từ 18 – 24 tuổi, cao 155cm, cơ thể gầy và nhỏ hơn so với người cùng lứa tuổi, mặt và vòm não đều bị tổn thương, hơn nữa trán và khung xương huyệt thái dương, cả xương đỉnh đầu bị tổn thương nghiêm trọng, có thể kết luận rằng, nạn nhân vì bị bị đánh vào đầu mà chết, sau đó bị thiêu hủy.
Tiếu Đồng cũng không để ý Văn Mân có muốn nghe kể lại từng chi tiết hay không, một bên cọ rửa bồn cầu, một bên lập tức đem tất cả những gì mình biết đều nói ra.
Văn Mân không biết tại sao, lúc Tiếu Đồng nói những điều này, cô lại không cảm thấy sợ hãi chút nào, trong lòng ngược lại cảm thấy thương cảm cho người bị hại.
“18 – 24 tuổi, như vậy còn rất trẻ, vẫn là đứa trẻ a, ai lại có thể nhẫn tâm như vậy xuống tay giết người, cao 155cm, vậy là nữ sao?"
Tiếu Đồng nhìn thấy Văn Mân một bên vẫn tiếp tục công việc của mình, một bên phân tích từng ý trong lời nói của hắn, nét mặt còn thực sự rất nghiêm túc làm cho hắn không khỏi cảm thấy ấm áp.
Hắn biết cô không thích nghe mấy thứ này, sở dĩ vẫn nói, một phần là chỉ muốn khoe khoang một chút chuyên môn của mình, sẽ có lợi cho việc nâng cao địa vị của mình trong lòng cô.
Mặt khác, hắn muốn cùng cô ở chung một chỗ, mà công việc này hắn không có khả năng từ bỏ, nếu cô vẫn không thể chấp nhận được, quan hệ về sau của bọn họ nhất định bị ảnh hưởng, vậy thì, hắn tình nguyện ngay từ đầu đem công việc của mình từ từ thấm vào trong tiềm thức của cô, như vậy cũng dễ dàng chấp nhận hơn.
“Đứa trẻ? Tối nhớ là tuổi của em và người bị hại cũng không khác nhau lắm, em kêu người ta là đứa trẻ, đây là đang ám chỉ mình sao?"
“Thôi, đừng quan tâm mấy chuyện đó được không? Anh thật không muốn tìm ra hung thủ là ai?" Cô biết, Tiếu Đồng nói như vậy cái chính là muốn xoa dịu cảm xúc của cô, cho nên cũng khoogn thực sự tức giận.
“Tìm, đương nhiên phải tìm, chỉ là tôi sẽ không giúp Phạm Thành bọn họ điều tra, muốn tôi cực khổ điều tra ra, kết quả lại làm công cụ cho người khác đưa ra truyền thông để khoe khoang thành tích, việc ngốc nghếch này tôi mới không làm."
“Ui a, xem nha, người này là “con rùa biển"* còn có tiềm chất làm phẫn thanh* nha."
*Con rùa biển: người đi du học, hay là người từ TQ ra nước ngoài về, ý Văn Mân ở đây là TĐ ra nước ngoài lâu nên quên hết cả đất nước rồi.
*Phẫn thanh(Fenquing): Từ này có nhiều cách dịch sang tiếng Anh như là thanh niên hoài nghi, thanh niên theo chủ nghĩa dân tộc, thanh niên cuồng loạn và thanh niên tức giận. Bên TQ, từ này còn được dùng để chỉ một loại người giống như là những người hoài nghi chính phủ TQ.
“Con rùa biển!? Phẫn thanh!? Em là đang nói tôi? Tôi đều không thích hai cái danh hiệu này, em nhanh chóng thay đổi cho tôi." Tiếu Đồng xoay người, tay vẫn giữ nguyên bồn cầu, vẻ mặt đầy ghét bỏ.
Văn Mân nhìn thấy một hình ảnh mới lạ của người đàn ông này, hì hì một tiếng nở nụ cười, người đàn ông này không biết là thành thục hay vẫn là quá ngây thơ, cô thật có chút hoài nghi.
Tác giả :
Nara ngư