Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai Nhân
Chương 92
- Dù hôm nay ta không thắng, nhưng ta cũng thắng được lòng giai nhân rồi, nhị ca…- Tên yêu thần được thể còn phụ họa thêm một câu – Có điều, Cơ Nhi…
Hắn đột nhiên rút từ sâu trong người ra một chiếc khăn lụa màu tím nhạt, dùng chút công phu chuyển đến phía ta.
- Nếu có cổ vũ, hãy dùng vật này đi! – Thần Hi thâm ý nói.
Ta ngạc nhiên nhìn ngắm cái khăn, một cái khăn lụa có thêu đôi chim uyên ương rất đẹp. Cái tên phong lưu tình thánh này, chắc chắn là khăn của nữ nhân nào tặng hắn, hoặc hắn lấy của phi tử, thị thiếp nào… Còn đưa cho ta để khoe khoang độ hào nhoáng của mình, vô sỉ…
Tuy nhiên biểu lộ của ta lại lọt vào mắt hắn, hắn bình tĩnh dặn dò:
- Của mẫu thân ta, giữ lấy, đừng làm mất…
- Hơ… – Đột nhiên ta thấy ngây người, có chút xao xuyến kì lạ, nhất thời không biết làm thế nào.
Thì ra ta đã hiểu lầm hắn, đây là kỉ vật của mẫu thân hắn …
- Ta biết rồi, lát nữa ta sẽ trả lại… – Ta có chút không tự nhiên nói, một cái khăn mỏng trong tay mà cũng thấy nó nằng nặng…
- Giữ lấy cũng được… – Yêu thần nhìn ta nói, rõ ràng trong lời nói có ý tứ.
Chẳng hiểu sao ta thấy nóng nóng mặt, phản xạ chối bay chối biến:
- Không, ta không cầm làm gì…!
- Nếu ta thắng lần này, mang được nàng đi, nàng cũng nên báo đáp lại, nhìn theo đó mà thêu cho ta một cái tương tự! – Hắn tưởng chừng thản nhiên mà ra giá.
Ta đâu có biết thêu thùa may vá, ngươi muốn có khăn, ta cũng có thể ra chợ mua cho ngươi một đống, màu gì cũng có ~.~
Có điều màn lời qua tiếng lại này của ta và Hi Nhi khiến ai kia trong phòng càng trở nên nguy hiểm trầm uất, ta thấy căn phòng này cũng sắp rung lên đến nơi rồi…
Thần Hi chuyển sang tập trung, hướng nhị ca của hắn nói:
- Nhị ca, ta thấy rằng chúng ta nên ra ngoài kia đi!
Diệp Đông Doanh gầm nhẹ trong họng, không cần nói thêm, một thân khinh công lao ra khỏi cửa, Thần Hi cũng theo đó bay ra, xem ra họ định tìm đất rộng để giải quyết. Còn ta thì chậm chạp hơn họ, chỉ biết lạch bạch chạy ra, tìm kiếm bóng dáng của họ, trong lòng lúc này mới bắt đầu thấy hồi hộp hoang mang….
Ta siết chặt cái khăn trong tay, tự nhủ rằng tên Thần Hi kia, ngươi khôn khéo, mưu mẹo, tài giỏi, thủ đoạn tinh vi đến đâu, nhất định không được thua nhị ca của ngươi.
Hắn đột nhiên rút từ sâu trong người ra một chiếc khăn lụa màu tím nhạt, dùng chút công phu chuyển đến phía ta.
- Nếu có cổ vũ, hãy dùng vật này đi! – Thần Hi thâm ý nói.
Ta ngạc nhiên nhìn ngắm cái khăn, một cái khăn lụa có thêu đôi chim uyên ương rất đẹp. Cái tên phong lưu tình thánh này, chắc chắn là khăn của nữ nhân nào tặng hắn, hoặc hắn lấy của phi tử, thị thiếp nào… Còn đưa cho ta để khoe khoang độ hào nhoáng của mình, vô sỉ…
Tuy nhiên biểu lộ của ta lại lọt vào mắt hắn, hắn bình tĩnh dặn dò:
- Của mẫu thân ta, giữ lấy, đừng làm mất…
- Hơ… – Đột nhiên ta thấy ngây người, có chút xao xuyến kì lạ, nhất thời không biết làm thế nào.
Thì ra ta đã hiểu lầm hắn, đây là kỉ vật của mẫu thân hắn …
- Ta biết rồi, lát nữa ta sẽ trả lại… – Ta có chút không tự nhiên nói, một cái khăn mỏng trong tay mà cũng thấy nó nằng nặng…
- Giữ lấy cũng được… – Yêu thần nhìn ta nói, rõ ràng trong lời nói có ý tứ.
Chẳng hiểu sao ta thấy nóng nóng mặt, phản xạ chối bay chối biến:
- Không, ta không cầm làm gì…!
- Nếu ta thắng lần này, mang được nàng đi, nàng cũng nên báo đáp lại, nhìn theo đó mà thêu cho ta một cái tương tự! – Hắn tưởng chừng thản nhiên mà ra giá.
Ta đâu có biết thêu thùa may vá, ngươi muốn có khăn, ta cũng có thể ra chợ mua cho ngươi một đống, màu gì cũng có ~.~
Có điều màn lời qua tiếng lại này của ta và Hi Nhi khiến ai kia trong phòng càng trở nên nguy hiểm trầm uất, ta thấy căn phòng này cũng sắp rung lên đến nơi rồi…
Thần Hi chuyển sang tập trung, hướng nhị ca của hắn nói:
- Nhị ca, ta thấy rằng chúng ta nên ra ngoài kia đi!
Diệp Đông Doanh gầm nhẹ trong họng, không cần nói thêm, một thân khinh công lao ra khỏi cửa, Thần Hi cũng theo đó bay ra, xem ra họ định tìm đất rộng để giải quyết. Còn ta thì chậm chạp hơn họ, chỉ biết lạch bạch chạy ra, tìm kiếm bóng dáng của họ, trong lòng lúc này mới bắt đầu thấy hồi hộp hoang mang….
Ta siết chặt cái khăn trong tay, tự nhủ rằng tên Thần Hi kia, ngươi khôn khéo, mưu mẹo, tài giỏi, thủ đoạn tinh vi đến đâu, nhất định không được thua nhị ca của ngươi.
Tác giả :
Tử Y thiếu nữ