Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai Nhân
Chương 105: Suy nghĩ của ta (2)
Hừ, nếu không phải hắn bị trọng thương thì ta đã đạp cho hắn một cái. Thế là cuối cùng vẫn phải một mình ta lúi húi thu dọn. Cái tên này, ỷ thế bị thương nằm thoải mái trên giường, đã thấy ta vất vả thu dọn thì chớ, còn trêu qua đùa lại mấy câu, cho đến khi ta lườm cho một phát mới chịu im miệng. Thế mà mới được vài giây, khi ta chuẩn bị đem mảnh sứ đi vứt thì hắn lại bất ngờ lên tiếng hỏi, câu hỏi khiến cho ta lại giật mình làm rớt cái bọc mảnh sứ xuống đất:
- Cơ Nhi, nàng và ngũ hoàng huynh có phải đã….
Thấy rồi ư, kiểu gì cũng không giấu được, chưa kể vợ chồng Âu Dương lão nhân cứ một câu con dâu, hai câu con dâu, cặp hắc y nhân cũng kêu thiếu phu nhân, thiếu phu nhân suốt…
Ta cúi mặt xuống đất nhặt một lần nữa, trong đầu suy nghĩ một hồi. Biết rồi thì sao, Thần Hi đối với ta có lẽ không phải yêu thích thật sự, hơn nữa có lẽ hắn cũng không bao giờ hành xử theo cách điên điên của Diệp Đông Doanh, hơn nữa giữa ta và Diệp Phương Thành bây giờ, hoàn toàn lại như không có gì.
Ta dùng giọng bình thường nhất, chuyện không hay ho gì này tốt nhất nên giải thích ngắn gọn:
- Là… sau khi rời khỏi ngươi, vì một số chuyện, ta và y…
- Hai người yêu nhau sao? – Hắn ngắt lời.
- Không có… bộ ngươi không có mắt thấy sao? – Ta nói, trong lòng thầm nghĩ, ta với ngũ hoàng tử một ngày không nói với nhau quá hai mươi từ, trước đây còn có thể không nói lời nào.
Ta ngẩng mặt lên, thấy đôi mắt yêu mị của y trở nên thâm trầm, tỏ ra bình thường nhưng đáy mắt lại chất chứa cái gì đó u uẩn, mênh mông xa xăm…
Cái bi thương trong mắt của y, khiến ta thấy cõi lòng cũng không thoải mái gì.
Này, đừng nhìn ta như vậy, đối với ngươi, ta cũng đâu có đắc tội gì, bản thân ta vì chuyện đó còn thấy thiệt thòi mới phải… Đừng dùng đôi mắt của ngươi khiến cho người khác cũng trở nên tâm trạng như vậy a…
Ta khẽ cắn môi, cho đến khi hắn tiếp tục mở lời, lúc này lại thấy hắn trở nên bình tĩnh, còn như có một chút hi vọng muốn níu giữ… Thật là khó hiểu…
- Cơ Nhi, ta chỉ cần quan tâm một điều thôi, nàng có thích, có để ý, trong lòng có hình bóng ngũ hoàng huynh không thôi… Nếu như nàng không thích y, ta nghĩ rằng mình sẽ vẫn còn cơ hội với nàng…
Ánh mắt yêu thần cứ xoáy sâu vào mắt ta, đừng như vậy chứ, ngươi có biết, ánh mắt đó khiến ta thấy không ổn như thế nào, rồi còn lời ngươi nói, cứ như ngươi đang hi vọng giữa chúng ta có chuyện gì.
Ta tỏ ra đanh đá giống như bình thường vậy, giọng điệu cũng làm ra vẻ tự nhiên…
- Thần Hi, đừng nói chuyện cái kiểu đấy nữa, ngươi đùa giỡn cợt nhả cũng có mức độ thôi, còn nữa, ta không phải đã trả lời ngươi sao, ta và y không thích nhau, đó là một sự cố đi, đừng nhắc đến chuyện đó nữa!
- Ta giống như đang đùa giỡn với nàng sao? – Bỗng giọng hắn nặng nề hơn trước.
- Con người ngươi, đâu biết được cái nào là nói thật, cái nào là nói dối, còn có thể ve vãn bất cứ cô nương nào, không phải sao? – Ta trong lòng nghĩ đến liền khó chịu nói. – Cứ trêu đùa ta như vậy, cứ làm những chuyện quá giới hạn với ta như vậy, làm như tán tỉnh, cưng chiều, nhưng ngươi vẫn không phải thật lòng với ta… Ta chán ghét như vậy! Ta chán chơi đùa với ngươi rồi…
Ta đem những suy nghĩ của mình về hắn nói ra một hồi, còn có chút oán hận hắn như một tên sở khanh, bao nhiêu sự thông cảm cần đây mới có tạm quên đi hết. Cũng phải thôi, nữ nhân nào chả muốn có mối quan hệ tình cảm vững vàng, muốn người đó toàn tâm toàn ý yêu thương mình… Kể cả Thần Hi có thích ta, có lẽ trong lòng hắn, vị trí quan trọng nhất vẫn phải là thiên hạ…
Nghĩ đi nghĩ lại thì ta không thể trách hắn, nếu ta là hắn, nhận giặc làm cha bao nhiêu năm, chắc chắn không thể quên đi mối thù của cả dân tộc mình, không thể từ bỏ giấc mơ phục quốc. Nếu hắn không phục quốc, sẽ là có lỗi với tổ tông, phụ mẫu, với dân tộc của hắn…
Một người đa đoan và phức tạp như Thần Hi, ta không dám vọng tưởng…
Nếu so ra, kiểu người như Diệp Phương Thành không ấm áp, nhưng sẽ không gây cho người ta khả năng mơ tưởng viển vông…
…
Bờ mi của ta khẽ cụp, ánh mắt cũng trùng xuống, ta không còn muốn nhìn thẳng vào hắn nữa… Thần Hi lặng lẽ quan sát ta, giống như đang đọc ra ý nghĩ từ thái độ của ta…
Không khí xung quanh bỗng rất nặng nề, một phút giây mà như ngàn vạn năm…
Chợt ta thấy hắn cười lạnh, quay đầu ngửa lên, ánh mắt hời hợt.
- Cũng phải thôi, nàng không dễ tin ta được, cũng may là định lực của nàng tốt thật đấy! Đúng là chơi đùa với nữ nhân nào cũng không có cảm giác thú vị như nàng.
Nhất thời hắn và ta vô cùng bạc bẽo, vô cùng lạnh lẽo xa cách, thậm chí không đợi ta hết ngơ ngẩn, hắn còn tàn nhẫn nói một câu:
- Vừa rồi là ta đùa ngươi thôi, ta vốn chỉ làm việc vì bản thân ta, chỉ có điều ta không ngờ ngươi đã sớm tìm chỗ tốt khác. Dù sao không có ngươi, kế hoạch của ta không phải không thực hiện được…
- Ngươi… – Ta thấy cõi lòng chấn động, không ngờ hắn lại phũ phàng nói ra những câu thế này.
- Không phải sao? Ngươi đã không còn bị độc dược của ta uy hiếp, ngươi muốn thành thân với ai, muốn trao thân cho ai, đối với ta không có can hệ… Nhưng ngươi xem như cũng may mắn đi, Diệp Phương Thành lãnh khốc nhưng vẫn là một chỗ dựa bền vững…
Thần Hi chưa bao giờ đối xử với ta như thế, lời lẽ chưa bao giờ tuyệt tình như vậy. Hắn giống như là chuẩn bị không nhìn mặt ta ngay vậy, sẵn sàng nói những lời khiến ta tổn thương…
Sống mũi ta cay cay, ta thấy rất ấm ức, ý của ta không phải như vậy, ta không phải đã nói đó là sự cố rồi sao. Hắn cay nghiệt giống như đơn thuần khinh thường ta, còn chuyện ta với Diệp Phương Thành, không đáng để hắn để tâm…
- Cơ Nhi, nàng và ngũ hoàng huynh có phải đã….
Thấy rồi ư, kiểu gì cũng không giấu được, chưa kể vợ chồng Âu Dương lão nhân cứ một câu con dâu, hai câu con dâu, cặp hắc y nhân cũng kêu thiếu phu nhân, thiếu phu nhân suốt…
Ta cúi mặt xuống đất nhặt một lần nữa, trong đầu suy nghĩ một hồi. Biết rồi thì sao, Thần Hi đối với ta có lẽ không phải yêu thích thật sự, hơn nữa có lẽ hắn cũng không bao giờ hành xử theo cách điên điên của Diệp Đông Doanh, hơn nữa giữa ta và Diệp Phương Thành bây giờ, hoàn toàn lại như không có gì.
Ta dùng giọng bình thường nhất, chuyện không hay ho gì này tốt nhất nên giải thích ngắn gọn:
- Là… sau khi rời khỏi ngươi, vì một số chuyện, ta và y…
- Hai người yêu nhau sao? – Hắn ngắt lời.
- Không có… bộ ngươi không có mắt thấy sao? – Ta nói, trong lòng thầm nghĩ, ta với ngũ hoàng tử một ngày không nói với nhau quá hai mươi từ, trước đây còn có thể không nói lời nào.
Ta ngẩng mặt lên, thấy đôi mắt yêu mị của y trở nên thâm trầm, tỏ ra bình thường nhưng đáy mắt lại chất chứa cái gì đó u uẩn, mênh mông xa xăm…
Cái bi thương trong mắt của y, khiến ta thấy cõi lòng cũng không thoải mái gì.
Này, đừng nhìn ta như vậy, đối với ngươi, ta cũng đâu có đắc tội gì, bản thân ta vì chuyện đó còn thấy thiệt thòi mới phải… Đừng dùng đôi mắt của ngươi khiến cho người khác cũng trở nên tâm trạng như vậy a…
Ta khẽ cắn môi, cho đến khi hắn tiếp tục mở lời, lúc này lại thấy hắn trở nên bình tĩnh, còn như có một chút hi vọng muốn níu giữ… Thật là khó hiểu…
- Cơ Nhi, ta chỉ cần quan tâm một điều thôi, nàng có thích, có để ý, trong lòng có hình bóng ngũ hoàng huynh không thôi… Nếu như nàng không thích y, ta nghĩ rằng mình sẽ vẫn còn cơ hội với nàng…
Ánh mắt yêu thần cứ xoáy sâu vào mắt ta, đừng như vậy chứ, ngươi có biết, ánh mắt đó khiến ta thấy không ổn như thế nào, rồi còn lời ngươi nói, cứ như ngươi đang hi vọng giữa chúng ta có chuyện gì.
Ta tỏ ra đanh đá giống như bình thường vậy, giọng điệu cũng làm ra vẻ tự nhiên…
- Thần Hi, đừng nói chuyện cái kiểu đấy nữa, ngươi đùa giỡn cợt nhả cũng có mức độ thôi, còn nữa, ta không phải đã trả lời ngươi sao, ta và y không thích nhau, đó là một sự cố đi, đừng nhắc đến chuyện đó nữa!
- Ta giống như đang đùa giỡn với nàng sao? – Bỗng giọng hắn nặng nề hơn trước.
- Con người ngươi, đâu biết được cái nào là nói thật, cái nào là nói dối, còn có thể ve vãn bất cứ cô nương nào, không phải sao? – Ta trong lòng nghĩ đến liền khó chịu nói. – Cứ trêu đùa ta như vậy, cứ làm những chuyện quá giới hạn với ta như vậy, làm như tán tỉnh, cưng chiều, nhưng ngươi vẫn không phải thật lòng với ta… Ta chán ghét như vậy! Ta chán chơi đùa với ngươi rồi…
Ta đem những suy nghĩ của mình về hắn nói ra một hồi, còn có chút oán hận hắn như một tên sở khanh, bao nhiêu sự thông cảm cần đây mới có tạm quên đi hết. Cũng phải thôi, nữ nhân nào chả muốn có mối quan hệ tình cảm vững vàng, muốn người đó toàn tâm toàn ý yêu thương mình… Kể cả Thần Hi có thích ta, có lẽ trong lòng hắn, vị trí quan trọng nhất vẫn phải là thiên hạ…
Nghĩ đi nghĩ lại thì ta không thể trách hắn, nếu ta là hắn, nhận giặc làm cha bao nhiêu năm, chắc chắn không thể quên đi mối thù của cả dân tộc mình, không thể từ bỏ giấc mơ phục quốc. Nếu hắn không phục quốc, sẽ là có lỗi với tổ tông, phụ mẫu, với dân tộc của hắn…
Một người đa đoan và phức tạp như Thần Hi, ta không dám vọng tưởng…
Nếu so ra, kiểu người như Diệp Phương Thành không ấm áp, nhưng sẽ không gây cho người ta khả năng mơ tưởng viển vông…
…
Bờ mi của ta khẽ cụp, ánh mắt cũng trùng xuống, ta không còn muốn nhìn thẳng vào hắn nữa… Thần Hi lặng lẽ quan sát ta, giống như đang đọc ra ý nghĩ từ thái độ của ta…
Không khí xung quanh bỗng rất nặng nề, một phút giây mà như ngàn vạn năm…
Chợt ta thấy hắn cười lạnh, quay đầu ngửa lên, ánh mắt hời hợt.
- Cũng phải thôi, nàng không dễ tin ta được, cũng may là định lực của nàng tốt thật đấy! Đúng là chơi đùa với nữ nhân nào cũng không có cảm giác thú vị như nàng.
Nhất thời hắn và ta vô cùng bạc bẽo, vô cùng lạnh lẽo xa cách, thậm chí không đợi ta hết ngơ ngẩn, hắn còn tàn nhẫn nói một câu:
- Vừa rồi là ta đùa ngươi thôi, ta vốn chỉ làm việc vì bản thân ta, chỉ có điều ta không ngờ ngươi đã sớm tìm chỗ tốt khác. Dù sao không có ngươi, kế hoạch của ta không phải không thực hiện được…
- Ngươi… – Ta thấy cõi lòng chấn động, không ngờ hắn lại phũ phàng nói ra những câu thế này.
- Không phải sao? Ngươi đã không còn bị độc dược của ta uy hiếp, ngươi muốn thành thân với ai, muốn trao thân cho ai, đối với ta không có can hệ… Nhưng ngươi xem như cũng may mắn đi, Diệp Phương Thành lãnh khốc nhưng vẫn là một chỗ dựa bền vững…
Thần Hi chưa bao giờ đối xử với ta như thế, lời lẽ chưa bao giờ tuyệt tình như vậy. Hắn giống như là chuẩn bị không nhìn mặt ta ngay vậy, sẵn sàng nói những lời khiến ta tổn thương…
Sống mũi ta cay cay, ta thấy rất ấm ức, ý của ta không phải như vậy, ta không phải đã nói đó là sự cố rồi sao. Hắn cay nghiệt giống như đơn thuần khinh thường ta, còn chuyện ta với Diệp Phương Thành, không đáng để hắn để tâm…
Tác giả :
Tử Y thiếu nữ