Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài
Chương 88
Căn phòng này, so với phòng làm việc ở tầng trên cùng của tòa nhà có vẻ khó coi hơn rất nhiều. Bên trong phòng làm việc phong cách đều là như thế cũ kỹ ảm đạm. Chỉ có một bộ ghế salon đơn giản, phía trên khay trà có một pho tượng phật Di Lặc. Dồng Thiên ái bước chân qua, đi về phía trước mấy bước, quét mắt nhìn bốn phía, tìm bóng dáng của hắn.
- Đồng Thiên Ái tham món lợi nhỏ tỷ, cô là đang tìm tôi sao? Trong nháy mắt vang lên giọng một gnười đàn ông
Trong phòng làm việc trống rỗng, vang lên một giọng nói trào miệt, giống như đang yên lặng bỗng vang lên tiếng chuông chùa. Trong khoảng khắc, sự rung động lan tỏa tận đáy lòng, cứ như vậy mà rung động.
Đồng Thiên Ái lúc này mới từ từ xoay người llại, trong khoảng khắc tầm mắt lại hướng thẳng đến nơi phát ra âm thanh kia, gương mặt tuấn tú của Tần Tấn Dương liền đập vào mắt cô. Anh ngồi ngay ngắn ở trên ghế lớn, đôi tay vòng quanh ngực, ngón tay lại tùy ý gõ nhẹ, dường như đã ngồi như thế mà đợi cô từ sớm, đối với sự xuất hiện của cô không hề cảm thấy lạ lẫm
Tần Tấn Dương nhìn cô, ánh mắt giống như Liệp Báo rừng rậm Châu Phi đang nhìn con mồi của chính mình, lộ ra nụ cười tự phụ, cuồng ngạo chí cực.
... Đồng Thiên Ái chống lại ánh mắt của hắn, tâm trí đột nhiên dồn dập hẳn lên. Đồng Thiên Ái! Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Mặc dù xét về tất cả các phương diện thì không thể hơn được anh ta nhưng vẫn phải kiên cường hơn nữa phải là ngoan cố bất khuất! - Đồng Thiên Ái tự nói với chính mình.
Tần Tấn Dương thấy cô mãi không mở miệng, khinh bạc nói:
- Thế nào? Mê mẩn vì vẻ đẹp của anh rồi sao?
- Anh - Đồng Thiên Ái thế nào mà không nghe ra được ý tứ của hắn, đúng là đồ biến thái chết tiệt mà.
Nửa năm trước khiến cho người ta chán ghét, nửa năm sau đột nhiên lại xuất hiện, vẫn là làm cho người khác chán ghét không thôi. Từ đầu đến cuối vẫn nguyên như cũ không có gì thay đổi cả.Đồng Thiên Ái bất chợt dũng cảm tiến lên nhìn anh chăm chú, nghiêm mặt nói:
- Tần tổng, những "chuyện cũ năm xưa" giữa chúng ta, tôi hi vọng không bao gồm cả công tác của tôi
- Hả? Tôi không nhớ giữa chúng ta xảy ra chuyện gì. Không biết, Đồng tiểu thư nói là chuyện gì đây - Tần Tấn Dương vẫn như cũ, sắc mặt không hề thay đổi.
Vẫn còn cố tình giả bộ. Tất cả đều là do hắn ta cố ý an bài. Hiện tại còn trưng ra bộ dáng không biết gì, hỏi ngược lại cô giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền, một giây sau lại buông ra. Số mạng tuy rằng bất công nhưng mà cô cũng phải tiếp tục hảo hảo mà sống cho tốt.
- Nếu như Tần tổng đã quên chuyện lúc trước thì thôi xem như chưa từng có gì xảy ra. Tôi hi vọng Tần tổng không cần phải có bất kì đãi ngộ đặc biệt nào với tôi, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, chỉ muốn có công việc an ổn, không muốn mang lai bất mãn với những nhân viên khác. Đây chính mà mong muốn của tôi, Tần tổng có thể đáp ứng tôi?
Đồng Thiên Ái buồn buồn nói ra một tràng, rốt cục cũng ngừng lại, nhìn người đàn ông phía trước, kiên nhẫn đợi chờ đáp án của hắn.
Một giây, hai giây... thời gian cứ như thế vô hình trôi đi. Không khí trong phóng làm việc càng lúc càng trầm xuống, cảm giác đẻ nén khiến con người ta chỉ muốn lập tức xông ra. Người nên mở miệng nãy giờ vẫn như cũ không nói gì, im lặng mà nhìn cô.... Thật sự là tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức có thể nghe được từng hơi thở của hắn.
Tần Tấn Dương trầm mặc, cặp mắt thâm thúy, khiến cho người khác không phát hiện ra nội tâm của hắn, Đồng Thiên Ái cẩn thận theo dõi từng động tĩnh, phòng ngừa hắn có hành động bất ngờ. Cái gã biến thái này quá nguy hiểm rất có thể hắn sẽ nhào lên cắn cô.
Bất chợt, anh giạt giật người, Đồng Thiên Ái theo phản xạ lui về sau một bước dài. Ngay giây tiếp theo, sự đau đớn từ mắt cá chân truyền đến, Đồng Thiên Ái đau điếng người ngồi xổm xuống.
- Đau quá - Đồng Thiên Ái thấp giọng nỉ non.
Tần Tấn Dương chạy tới trước, đôi tay vẫn ở trong túi quần tây, cúi đầu nhìn xuống cô gái trước mặt. Đồng Thiên Ái nhịn đau, cắn chặt răng, cố gắng đứng lên. Không muốn trước mặt hắn lộ ra bộ dáng chật vật như thế này. Thật ghê tởm. Vừa động đậy, sự đau đớn lại truyền lên, hít một ngụm khí lạnh, đôi mắt lộ ra vẻ ảo não, sao lại đau nhiều như vậy. Không biết có bị tàn phế không đây?
Ngẩng đầu lên lúc này mới phát hiện ra, tên biến thái đã đứng ở trước mặt. Trong mắt hắn, Đồng Thiên Ái lúc này dáng vẻ giống như đang hoang mang sợ hãi còn có vẻ mềm yếu cùng nhỏ bé. Tần Tấn Dương đứng từ trên nhìn xuống, mùi hương trên mái tóc cô, nửa có nửa không truyền đến khiến lòng hắn xúc động.
Đột nhiên phát hiện, mình sao lại có loại khát vọng như thế. Khát vọng ôm cô vào lòng, khát vọng hôn lên đôi môi cô, khát vọng nhìn thấy cô, nhìn thấy lúc cô cười cũng như lúc cô tức giận. Giống như mê muội, cho nên vừa rồi, nghe thấy âm thanh vang vang của cô, mới không thể phản ứng. Hắn chỉ muốn đem âm thanh của cô hoàn toàn ghi sau vào trong đầu
Tại sao lại dùng ánh mắt đó ? tại sao lại nhìn cô như vậy? Tại sao để cho cô thấy có chút nhu tình trong đôi mắt anh chứ.
Ghét!
Đồng Thiên Ái lại lần nữa đứng lên, một giây sau liền bị ai đó bế ngang
- Buông tôi ra. Anh buông tôi ra. Anh có nghe thấy không hả. Cái đồ biến thái chết tiệt này - một lúc sau biết mình đang bị anh bế, cô kêu lên, thẹn quá hóa giận Đồng Thiên Ái rống kêu to
Biến thái chết tiệt ? A!
Tần Tấn Dương không có phản bác ngược lại có chút hứng thú với tên gọi đặc biệt này. Cũng chỉ có cô gái này mới dám gọi anh là " đồ biến thái chhết tiệt". Cả thế giới này tìm cũng không ra người thứ hai có gan lớn như cô. Đồng Thiên Ái! Chỉ có duy nhất mà thôi.
- Đừng động -Tần Tấn Dương lạnh lùng quát lên
Anh nói không được động, cô sẽ đứng yên sao. Cô đây chính là cố tình muốn động Đồng Thiên Ái vùng vằng, lấy tay đánh vào lồng ngực anh, hai chân cũng ra sức mà đạp:
- Anh buông tôi ra. Anh có nghe hay không?
Tần Tấn Dương lạnh lùng liếc cô một cái đe dọa:
- Em còn cử động nữa, anh liền ở chỗ này muốn em.
- "..." - Đồng Thiên Ái gương mặt bỗng chốc đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào anh.
Từ lúc bắt đầu đến giờ cô biết rõ người đàn ông này nói được thì làm được. Hiện tại lúc này nếu anh muôn đem cô biến thành cái gì đi chăng nữa thì cô căn bản không có sức mà phản kháng, giống như người ta bóp chết một con ruồi vậy.
- Đồng Thiên Ái tham món lợi nhỏ tỷ, cô là đang tìm tôi sao? Trong nháy mắt vang lên giọng một gnười đàn ông
Trong phòng làm việc trống rỗng, vang lên một giọng nói trào miệt, giống như đang yên lặng bỗng vang lên tiếng chuông chùa. Trong khoảng khắc, sự rung động lan tỏa tận đáy lòng, cứ như vậy mà rung động.
Đồng Thiên Ái lúc này mới từ từ xoay người llại, trong khoảng khắc tầm mắt lại hướng thẳng đến nơi phát ra âm thanh kia, gương mặt tuấn tú của Tần Tấn Dương liền đập vào mắt cô. Anh ngồi ngay ngắn ở trên ghế lớn, đôi tay vòng quanh ngực, ngón tay lại tùy ý gõ nhẹ, dường như đã ngồi như thế mà đợi cô từ sớm, đối với sự xuất hiện của cô không hề cảm thấy lạ lẫm
Tần Tấn Dương nhìn cô, ánh mắt giống như Liệp Báo rừng rậm Châu Phi đang nhìn con mồi của chính mình, lộ ra nụ cười tự phụ, cuồng ngạo chí cực.
... Đồng Thiên Ái chống lại ánh mắt của hắn, tâm trí đột nhiên dồn dập hẳn lên. Đồng Thiên Ái! Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Mặc dù xét về tất cả các phương diện thì không thể hơn được anh ta nhưng vẫn phải kiên cường hơn nữa phải là ngoan cố bất khuất! - Đồng Thiên Ái tự nói với chính mình.
Tần Tấn Dương thấy cô mãi không mở miệng, khinh bạc nói:
- Thế nào? Mê mẩn vì vẻ đẹp của anh rồi sao?
- Anh - Đồng Thiên Ái thế nào mà không nghe ra được ý tứ của hắn, đúng là đồ biến thái chết tiệt mà.
Nửa năm trước khiến cho người ta chán ghét, nửa năm sau đột nhiên lại xuất hiện, vẫn là làm cho người khác chán ghét không thôi. Từ đầu đến cuối vẫn nguyên như cũ không có gì thay đổi cả.Đồng Thiên Ái bất chợt dũng cảm tiến lên nhìn anh chăm chú, nghiêm mặt nói:
- Tần tổng, những "chuyện cũ năm xưa" giữa chúng ta, tôi hi vọng không bao gồm cả công tác của tôi
- Hả? Tôi không nhớ giữa chúng ta xảy ra chuyện gì. Không biết, Đồng tiểu thư nói là chuyện gì đây - Tần Tấn Dương vẫn như cũ, sắc mặt không hề thay đổi.
Vẫn còn cố tình giả bộ. Tất cả đều là do hắn ta cố ý an bài. Hiện tại còn trưng ra bộ dáng không biết gì, hỏi ngược lại cô giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền, một giây sau lại buông ra. Số mạng tuy rằng bất công nhưng mà cô cũng phải tiếp tục hảo hảo mà sống cho tốt.
- Nếu như Tần tổng đã quên chuyện lúc trước thì thôi xem như chưa từng có gì xảy ra. Tôi hi vọng Tần tổng không cần phải có bất kì đãi ngộ đặc biệt nào với tôi, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, chỉ muốn có công việc an ổn, không muốn mang lai bất mãn với những nhân viên khác. Đây chính mà mong muốn của tôi, Tần tổng có thể đáp ứng tôi?
Đồng Thiên Ái buồn buồn nói ra một tràng, rốt cục cũng ngừng lại, nhìn người đàn ông phía trước, kiên nhẫn đợi chờ đáp án của hắn.
Một giây, hai giây... thời gian cứ như thế vô hình trôi đi. Không khí trong phóng làm việc càng lúc càng trầm xuống, cảm giác đẻ nén khiến con người ta chỉ muốn lập tức xông ra. Người nên mở miệng nãy giờ vẫn như cũ không nói gì, im lặng mà nhìn cô.... Thật sự là tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức có thể nghe được từng hơi thở của hắn.
Tần Tấn Dương trầm mặc, cặp mắt thâm thúy, khiến cho người khác không phát hiện ra nội tâm của hắn, Đồng Thiên Ái cẩn thận theo dõi từng động tĩnh, phòng ngừa hắn có hành động bất ngờ. Cái gã biến thái này quá nguy hiểm rất có thể hắn sẽ nhào lên cắn cô.
Bất chợt, anh giạt giật người, Đồng Thiên Ái theo phản xạ lui về sau một bước dài. Ngay giây tiếp theo, sự đau đớn từ mắt cá chân truyền đến, Đồng Thiên Ái đau điếng người ngồi xổm xuống.
- Đau quá - Đồng Thiên Ái thấp giọng nỉ non.
Tần Tấn Dương chạy tới trước, đôi tay vẫn ở trong túi quần tây, cúi đầu nhìn xuống cô gái trước mặt. Đồng Thiên Ái nhịn đau, cắn chặt răng, cố gắng đứng lên. Không muốn trước mặt hắn lộ ra bộ dáng chật vật như thế này. Thật ghê tởm. Vừa động đậy, sự đau đớn lại truyền lên, hít một ngụm khí lạnh, đôi mắt lộ ra vẻ ảo não, sao lại đau nhiều như vậy. Không biết có bị tàn phế không đây?
Ngẩng đầu lên lúc này mới phát hiện ra, tên biến thái đã đứng ở trước mặt. Trong mắt hắn, Đồng Thiên Ái lúc này dáng vẻ giống như đang hoang mang sợ hãi còn có vẻ mềm yếu cùng nhỏ bé. Tần Tấn Dương đứng từ trên nhìn xuống, mùi hương trên mái tóc cô, nửa có nửa không truyền đến khiến lòng hắn xúc động.
Đột nhiên phát hiện, mình sao lại có loại khát vọng như thế. Khát vọng ôm cô vào lòng, khát vọng hôn lên đôi môi cô, khát vọng nhìn thấy cô, nhìn thấy lúc cô cười cũng như lúc cô tức giận. Giống như mê muội, cho nên vừa rồi, nghe thấy âm thanh vang vang của cô, mới không thể phản ứng. Hắn chỉ muốn đem âm thanh của cô hoàn toàn ghi sau vào trong đầu
Tại sao lại dùng ánh mắt đó ? tại sao lại nhìn cô như vậy? Tại sao để cho cô thấy có chút nhu tình trong đôi mắt anh chứ.
Ghét!
Đồng Thiên Ái lại lần nữa đứng lên, một giây sau liền bị ai đó bế ngang
- Buông tôi ra. Anh buông tôi ra. Anh có nghe thấy không hả. Cái đồ biến thái chết tiệt này - một lúc sau biết mình đang bị anh bế, cô kêu lên, thẹn quá hóa giận Đồng Thiên Ái rống kêu to
Biến thái chết tiệt ? A!
Tần Tấn Dương không có phản bác ngược lại có chút hứng thú với tên gọi đặc biệt này. Cũng chỉ có cô gái này mới dám gọi anh là " đồ biến thái chhết tiệt". Cả thế giới này tìm cũng không ra người thứ hai có gan lớn như cô. Đồng Thiên Ái! Chỉ có duy nhất mà thôi.
- Đừng động -Tần Tấn Dương lạnh lùng quát lên
Anh nói không được động, cô sẽ đứng yên sao. Cô đây chính là cố tình muốn động Đồng Thiên Ái vùng vằng, lấy tay đánh vào lồng ngực anh, hai chân cũng ra sức mà đạp:
- Anh buông tôi ra. Anh có nghe hay không?
Tần Tấn Dương lạnh lùng liếc cô một cái đe dọa:
- Em còn cử động nữa, anh liền ở chỗ này muốn em.
- "..." - Đồng Thiên Ái gương mặt bỗng chốc đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào anh.
Từ lúc bắt đầu đến giờ cô biết rõ người đàn ông này nói được thì làm được. Hiện tại lúc này nếu anh muôn đem cô biến thành cái gì đi chăng nữa thì cô căn bản không có sức mà phản kháng, giống như người ta bóp chết một con ruồi vậy.
Tác giả :
Thác Bạt Thuỵ Thuỵ