Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài
Chương 110: Quá nhiều khúc mắc
Đổng Thiên Ái cúi đầu cắn răng, cái tên nam nhân biến thái này nói giọng đó là ý gì ! mình là người duy nhất trong thế giới nữ nhân mà hắn nói yêu? Hắn cho đó là vinh hạnh sao?còn mong rằng sau khi nghe thấy câu này cô sẽ tự giác đi đến bên hắn ôm hôn hắn, hoặc là rất vui vẻ để thỏa mãn thói hư vinh của hắn? thật buồn cười cô đâu phải loại con gái nông cạn. Hắn nghĩ rằng cô sẽ có phản ứng như thế thì cô sẽ phản ứng như vậy để thỏa mãn hư vinh của hắn mong rằng về sau hắn không quấy rầy mình. Cô nở một nụ cười giả dối, cười cười mà nói : “Có thể được Tần tổng tài yêu, em thật sự là cực kỳ cảm kích ! Dạ! em sẽ đem “tình yêu của anh" hảo hảo trân quý đấy! đợi đến khi em sống khoảng bảy tám chục năm nữa em sẽ không quên mang ra khoe"
Đúng rồi, đến lúc đó tóc cô đã bạc trắng mà còn có thể đứng hiên ngang trước mặt con cháu nói cho tất cả biết cô đã từng được Tổng tài của Tần thị ngỏ lời yêu mình. Chà...! Không tệ! Là một ý kiến hay! Thật sự cô rất nhiều nư nhân, bọn họ chỉ muốn nghe hắn nói yêu họ,nhưng chữ “yêu" này sao có thể nói ra được dễ dàng như vậy? Trước kia hắn chưa từng nghĩ đến một lần cho nên không dễ dàng nói “yêu". Nhưng bây giờ đã nói ra thì sẽ không bao giờ thay đổi, cho dù cô có ghét hắn hắn cũng phải làm cho cô thích hắn. Không phải hắn không muốn yêu mà chỉ vì chưa rung động trước một ai, có lẽ người đó chính cô, cô sẽ là người “duy nhất" và cũng là người hắn “ yêu nhất"…….
“Đổng Thiên Ái, anh yêu em, anh mong em hiểu điều đó" nghiêm túc nói lại một lần nữa hắn đột nhiên thấy ba chữ “anh yêu em" cũng không phải là khó khăn khi nói ra, dường như càng nói càng thuận, nếu mỗi ngày đều nói cũng không thấy tệ lắm. Đổng Thiên Ái nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn nụ cười trên môi tắt hẳn sắc mặt trở nên cứng ngắc. Không phải chư……. Trông như vậy………không thấy có ý đùa giỡn…….. nói cách khác……là hắn đang nói thật?……… hắn yêu cô?……….. toát mồ hôi………tên nam nhân biến thai này………. Yêu nàng cô!!!
Tần Tấn dương thở phào nhẹ nhõm, lộ ra mỉm cười mê người, "Không có nói giỡn, từ lúc bắt đầu, Anh đã nói với em, anh không có ý đùa giỡn!" cô là trường hợp ngoại lệ, làm cho hắn phá bỏ hết tất cả các quy tắc của bản thân.
“……….." Đổng Thiên Ái nghĩ, rồi lạnh nhạt hỏi : Như vậy em hỏi anh, anh yêu em như thế nào?"
Thấy hắn mở miệng định nói, cô vội vàng cắt ngang : “ Anh cứ nghe em nói hết đã. Anh đã chắc chắn chưa?Có người nói với em, yêu có rất nhiều loại, bản thân em mặc dù không hiểu lắm nhưng em có thể hiểu được từ “ yêu" của anh nó như thế nào. Anh luôn có một cuộc sống an nhàn sung sướng,mỗi người thấy anh đều là khúm lúm,có thể ngồi xuống lau giầy cho anh, không có ai phản kháng lại anh. Tất cả những người phụ nữ bên cạnh anh, họ luôn chiều theo ý của anh,luôn nghe lời anh, luôn gật đầu chứ không lắc đầu? Tần Tấn Dương, anh đã nghĩ chưa? Tại sao bây h anh lại nói yêu em? Có lẽ…. bởi vì anh chưa bao h gặp 1 người phụ nữ như em. Em luôn tỏ ra chán ghét anh, khinh thường anh, phản kháng lại anh, thậm chí không muốn quen biết với anh nên anh cảm thấy mới mẻ, kích thích anh! Càng không có được anh lại càng muốn có. Đây không phải là tình yêu chân chính, anh hiểu chưa?"
………… Nói 1 hơi như vậy, mới thấy miệng lưỡi khô nóng.
Tần Tấn Dương im lặng tại chỗ, chăm chú nìn nàng, không phản kháng, mát nhìn xuống làm cho người đối diện không thể nhìn được trong lòng hắn đang nghĩ gì.
“………" Đổng Thiên Ái nhìn hắn khẽ mỉm cười rồi xoay ngưòi bình tĩnh đi về phía cửa phòng. Giống như trước kia, đối mặt với tất cả những người muốn theo đuổi luôn không để cho họ bất kỳ hy vọng, vẫn như cũ kiêu ngạo mà rời đi. Đổng Thiên Ái…………. Làm rất tốt…………. không để cho hắn thương hại mình. Mặc dù lúc trước mình rất ghét hắn, nhưng giờ phút này hắn nói yêu mình, cho dù từ “yêu" này có bao nhiêu khúc mắc….. Đối mặt với tình cảm này, bất kể là tốt hay không tốt, đều muốn chân thành mà đối diện.
“Mẹ………………ô…………"
“ Bảo bối ThiênÁi, tại sao lại khóc? Đừng khóc !"
"Mẹ. . . . . . Tiểu Lệ nói. . . . . . Là bởi vì tiểu Kiệt ca ca bên cạnh yêu thích con. . . . . . Mới cùng con làm hảo bằng hữu đấy! . . . . . ."
"Cho nên con khóc đây? Thiên Ái ngu ngốc!"
"Tiểu Lệ. . . . . . Nàng không thích con. . . . . . Nàng thích tiểu Kiệt ca ca. . . . . ."
"Thiên Ái, mẹ nói cho con biết, tiểu Lệ nàng cũng thích con, chỉ là . . . . . . So với tiểu Kiệt. . . . . . Nàng thích hơn tiểu Kiệt ca ca. . . . . ."
". . . . . ."
"Giống như mẹ thích nhiều người như vậy, nhưng là thích nhất vẫn là Thiên Ái. . . . . ."
Đúng rồi, đến lúc đó tóc cô đã bạc trắng mà còn có thể đứng hiên ngang trước mặt con cháu nói cho tất cả biết cô đã từng được Tổng tài của Tần thị ngỏ lời yêu mình. Chà...! Không tệ! Là một ý kiến hay! Thật sự cô rất nhiều nư nhân, bọn họ chỉ muốn nghe hắn nói yêu họ,nhưng chữ “yêu" này sao có thể nói ra được dễ dàng như vậy? Trước kia hắn chưa từng nghĩ đến một lần cho nên không dễ dàng nói “yêu". Nhưng bây giờ đã nói ra thì sẽ không bao giờ thay đổi, cho dù cô có ghét hắn hắn cũng phải làm cho cô thích hắn. Không phải hắn không muốn yêu mà chỉ vì chưa rung động trước một ai, có lẽ người đó chính cô, cô sẽ là người “duy nhất" và cũng là người hắn “ yêu nhất"…….
“Đổng Thiên Ái, anh yêu em, anh mong em hiểu điều đó" nghiêm túc nói lại một lần nữa hắn đột nhiên thấy ba chữ “anh yêu em" cũng không phải là khó khăn khi nói ra, dường như càng nói càng thuận, nếu mỗi ngày đều nói cũng không thấy tệ lắm. Đổng Thiên Ái nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn nụ cười trên môi tắt hẳn sắc mặt trở nên cứng ngắc. Không phải chư……. Trông như vậy………không thấy có ý đùa giỡn…….. nói cách khác……là hắn đang nói thật?……… hắn yêu cô?……….. toát mồ hôi………tên nam nhân biến thai này………. Yêu nàng cô!!!
Tần Tấn dương thở phào nhẹ nhõm, lộ ra mỉm cười mê người, "Không có nói giỡn, từ lúc bắt đầu, Anh đã nói với em, anh không có ý đùa giỡn!" cô là trường hợp ngoại lệ, làm cho hắn phá bỏ hết tất cả các quy tắc của bản thân.
“……….." Đổng Thiên Ái nghĩ, rồi lạnh nhạt hỏi : Như vậy em hỏi anh, anh yêu em như thế nào?"
Thấy hắn mở miệng định nói, cô vội vàng cắt ngang : “ Anh cứ nghe em nói hết đã. Anh đã chắc chắn chưa?Có người nói với em, yêu có rất nhiều loại, bản thân em mặc dù không hiểu lắm nhưng em có thể hiểu được từ “ yêu" của anh nó như thế nào. Anh luôn có một cuộc sống an nhàn sung sướng,mỗi người thấy anh đều là khúm lúm,có thể ngồi xuống lau giầy cho anh, không có ai phản kháng lại anh. Tất cả những người phụ nữ bên cạnh anh, họ luôn chiều theo ý của anh,luôn nghe lời anh, luôn gật đầu chứ không lắc đầu? Tần Tấn Dương, anh đã nghĩ chưa? Tại sao bây h anh lại nói yêu em? Có lẽ…. bởi vì anh chưa bao h gặp 1 người phụ nữ như em. Em luôn tỏ ra chán ghét anh, khinh thường anh, phản kháng lại anh, thậm chí không muốn quen biết với anh nên anh cảm thấy mới mẻ, kích thích anh! Càng không có được anh lại càng muốn có. Đây không phải là tình yêu chân chính, anh hiểu chưa?"
………… Nói 1 hơi như vậy, mới thấy miệng lưỡi khô nóng.
Tần Tấn Dương im lặng tại chỗ, chăm chú nìn nàng, không phản kháng, mát nhìn xuống làm cho người đối diện không thể nhìn được trong lòng hắn đang nghĩ gì.
“………" Đổng Thiên Ái nhìn hắn khẽ mỉm cười rồi xoay ngưòi bình tĩnh đi về phía cửa phòng. Giống như trước kia, đối mặt với tất cả những người muốn theo đuổi luôn không để cho họ bất kỳ hy vọng, vẫn như cũ kiêu ngạo mà rời đi. Đổng Thiên Ái…………. Làm rất tốt…………. không để cho hắn thương hại mình. Mặc dù lúc trước mình rất ghét hắn, nhưng giờ phút này hắn nói yêu mình, cho dù từ “yêu" này có bao nhiêu khúc mắc….. Đối mặt với tình cảm này, bất kể là tốt hay không tốt, đều muốn chân thành mà đối diện.
“Mẹ………………ô…………"
“ Bảo bối ThiênÁi, tại sao lại khóc? Đừng khóc !"
"Mẹ. . . . . . Tiểu Lệ nói. . . . . . Là bởi vì tiểu Kiệt ca ca bên cạnh yêu thích con. . . . . . Mới cùng con làm hảo bằng hữu đấy! . . . . . ."
"Cho nên con khóc đây? Thiên Ái ngu ngốc!"
"Tiểu Lệ. . . . . . Nàng không thích con. . . . . . Nàng thích tiểu Kiệt ca ca. . . . . ."
"Thiên Ái, mẹ nói cho con biết, tiểu Lệ nàng cũng thích con, chỉ là . . . . . . So với tiểu Kiệt. . . . . . Nàng thích hơn tiểu Kiệt ca ca. . . . . ."
". . . . . ."
"Giống như mẹ thích nhiều người như vậy, nhưng là thích nhất vẫn là Thiên Ái. . . . . ."
Tác giả :
Thác Bạt Thuỵ Thuỵ