Chọc Nhầm Sếp Lớn
Chương 64: Không sợ chán ngấy
Ánh nắng nhuộm đỏ cả bầu trời.
Bầu trời giống như một tờ giấy màu xanh, mấy đám mấy mỏng, như bị ánh mặt trời phơi nắng, theo gió chậm rãi trôi.
Khả Lan bảo dì Vương cầm chai dầu đi trả lại cho Lương Bảo Nhi, mà lúc bà quay lại, Lương Bảo Nhi tới, cô Cố Thành Viêm cùng cô ta đến thăm.
Cố Vọng Bộ vào nhà, vẫn không lên tiếng, ánh mắt lạnh băng, quét mắt nhìn khắp nhà.
Ông Cố cùng vợ đi Tây Nam thăm anh hai, cũng không biết tình hình gần đây, bao gồm cả chuyện Cố Thành Viêm cùng cô vương vấn không dứt được.
Vốn dĩ bà không muốn lộ diện, bà biết tính khí Thành Viêm, hai người ở cùng nhau, như keo như sơn, càng phá hư, càng khiến tình cảm của bọn họ thêm chặt hơn.
Nhưng nhà họ Cố không thể nào tiếp nhận một người con gái không minh bạch, cho nên, chỉ có thể tạm thời để mặc bọn họ ầm ĩ, nhưng cô gái này không thể mang thai.
Sau khi Cố Vọng Bội đi vòng quanh nhà, cuối cũng ánh mắt dừng ở hộp bao cao su trong phòng ngủ, xem ra là dùng biện pháp an toàn, chắc hẳn Lâm Khả Lan cũng là người thông minh.
“Cô cùng hiểu tại sao tôi tới đây." Cố Vọng Bội đứng ở cửa, đi thẳng vào vấn đề, giọng nói chậm rãi, không quanh co lòng vòng.
Khả Lan nghe cô của Thành Viêm nói, khẽ nhíu mày.
Không ngờ, chuyện là như vậy, lại là chủ ý của cô Cố Thành Viêm, đây là sợ cô mang thai uy hiếp nhà họ Cố sao? Cho nên không để cho cô mang thai?
Quả nhiên Lương Bảo Nhi không chịu buông tha.
“Cháu biết rõ."
Khả Lan nhỏ giọng trả lời, giọng nói ôn nhu.
Mà Lương Bảo Nhi đứng ở sau lưng Cố Vọng Bội nhìn thấy Khả Lan trả lời, trên mặt lộ ra một tia hứng thú, hừ lạnh một tiếng.
Cô ta đã sớm nói, Lâm Khả Lan vĩnh viễn đừng vọng tưởng chim sẻ hóa phượng hoàng, giống mẹ cô ta.
Lát sau......
“Nhưng cô không cảm thấy làm như vậy thật quá mức sao?" Khả Lan hỏi ngược một câu.
Coi như không thể tiếp nhận, cũng không thể ra chiêu tàn nhẫn như vậy, khiến cho cô mất khả năng sinh đẻ, chỉ vì không cho cô có tư cách vào nhà họ Cố?
Khả Lan dứt lời, Cố Vọng Bội khẽ cười gật đầu nói: “Biện pháp an toàn cũng có lúc sai sót." Bà mặc kệ bọn họ làm loạn thành dạng gì, bà tin tưởng, Thành Viêm là do bà nhìn lớn lên, vẫn có chừng mực.
Chỉ là......Cô gái này, không có tư cách sinh con cho nhà họ Cố.
Cố Thành Viêm sẽ không chú ý tới loại chuyện nhỏ này.
Cố Vọng Bội dứt lời, vẻ mặt Khả Lan trở nên lạnh lùng, ngước mắt nhìn về phía người phụ nữ trên năm mươi tuổi này, là một người chăm sóc da tốt.
Là bà ta một tay nuôi nấng Cố Thành Viêm sao?
Phá hư khả năng sinh đẻ của một người phụ nữ, thật là lạnh lùng, so với bà ta Cố Thành Viêm còn có tình người hơn!
“Cô khiến một người phụ nữ không thể sinh con, nếu như đổi lại cô là cháu, cô sẽ thế nào?" Khả Lan cất giọng chất vấn.
Lúc trước cô đã gặp cô của Cố Thành Viêm một lần, cô cho rằng, bà ta là người tốt, ít nhất dạy cô cách tồn tại ở nhà họ Cố.
Nhưng bây giờ thì ngược lại, không để cho cô có thể sinh con.
Cô chợt không rõ, tâm lý của những người này, đều là nghĩ thế nào?
Chỉ bởi vì thân phận?
Bốp......
Khả Lan vừa mới nói xong, Cố Vọng Bội liền tát cô một cái, có thể thấy rõ dấu năm ngón tay.
Khả Lan sững sờ, chưa từng nghĩ cô Cố Thành Viêm sẽ đánh cô!
Cô đứng tại chỗ, thật lâu không biết ứng đối thế nào.
Lương Bảo Nhi đứng sau lưng Cố Vọng Bội, lại biết nguyên nhân bà ta đánh người.
Cô Cố không thể sinh con, lời nói vừa rồi của Lâm Khả Lan, là đâm chọt vào vết thương của của cô, nên cô tức giận.
A......Buồn cười, cô ta thật muốn xem Lâm Khả Lan còn có bản lĩnh gì.
Diệp Huệ nhìn thấy tình huống như vậy, muốn gọi điện thông báo cho Cố thủ trưởng, nhưng điện thoại còn chưa đổ chuông, Lương Bảo Nhi tinh mắt, liền giật điện thoại di động của cô.
“Đây là chuyện nhà, cô là người ngoài nhúng tay vào làm gì?" Lương Bảo Nhi vẫn nở nụ cười, cô ta không chiếm được, cũng không tới phiên Lâm Khả Lan.
Diệp Huệ tức không chịu được, hai mắt nhìn chằm chằm Lương Bảo Nhi, há miệng muốn phản bác, giọng nói người nhà họ Cố lại vang lên.
“Đừng có không biết điều." Cố Vọng Bội không nhiều lời, nhưng những chữ này như đang nhắc nhở Lâm Khả Lan.
Chuyện này, vốn dĩ bà không muốn trông nom, chuyện tình yêu nam nữ, bà cũng không muốn trông nom, chỉ là, nhất định không thể có con.
Thành Viêm chưa trong ba mươi tuổi, cuộc sống sau này còn dài, không thể vì một người phụ nữ mà phá hư tiền đồ.
Khả Lan im lặng, đôi tay nắm chặt, hai mắt tối tăm, nhìn chằm chằm bà cô này, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp, đây là trưởng bối, cô phải đối mặt thế nào?
Khả Lan không lên tiếng, Cố Vọng Bội lấy từ trong túi xách ra một chuỗi chìa khóa, đặt vào tay Khả Lan nói: “Thành Viêm, chỉ là thấy món đồ mới, chờ sau khi qua đi, gia đình, nhà cửa, công việc, tôi đều giúp cô sắp xếp xong xuôi." Cố Vọng Bội nói đến đây, khẽ cười, đưa tay cầm tay Khả Lan nói: “Tiểu Lan, cô là đứa bé thông minh, cô nên biết phải làm thế nào."
Khả Lan đứng im tại chỗ, thật lâu không lên tiếng, cũng không nhận chìa khóa của Cố Vọng Bội đưa, ngón tay không ngừng run rẩy.
Thật ra thì cô cũng không xác định, Cố Thành Viêm đối với cô có nghiêm túc hay không.
Cô có cảm giác mơ hồ, Cố Thành Viêm giúp cô, là vì muốn thu lưới.
Nhưng tại sao lại là cô?
Khả Lan lạnh lùng rút tay lại, không muốn cầm chìa khóa Cố Vọng Bội đưa, lui về sau hai bước.
“Nếu như anh ấy cảm thấy không còn mới mẻ nữa, cô không cần nói, cháu cũng sẽ rời đi." Khả Lan trầm giọng nói, nếu như sự thật là như vậy, không cần bất kỳ ai nhắc nhở, cô nhất định sẽ biến mất.
Cố Vọng Bội nghe Lâm Khả Lan trả lời, chân mày nhíu chặt, để chìa khóa trên bàn nói: “Đây là tâm ý của tôi, sẽ có ngày cô dùng đến." Cố Vọng Bội nói xong xoay người rời đi.
Lương Bảo Nhi thấy như vậy rất bất mãn, cứ đi như thế?
Nhưng.....
Cố Vọng Bội đi tới cửa, dừng bước, đưa lưng về phía Khả Lan, chậm rãi nói: “Nhớ, ngàn vạn lần đừng muốn mang thai để vào nhà họ Cố, đến lúc đó người chịu khổ chính là cô."
Dứt lời, Cố Vọng Bọi rời đi, càng lúc càng xa.
Khả Lan đứng tại chỗ, chăm chú nhìn bóng dáng của bọn họ, trong đầu hỗn loạn.
Cô không tin, Cố Thành Viêm chỉ ham của lạ!
“Lương Bảo Nhi đó thật không biết xấu hổ." Lương Bảo Nhi cùng Cố Vọng Bội rời đi, Diệp Huệ liền nói.
Bây giờ người nhà họ Cố cũng chuyển ra, lúc nào Lương Bảo Nhi mới chết tâm!
Nghe Diệp Huệ nói, ánh mắt Khả Lan hơi trầm xuống, xoay người vào phòng, không nói chuyện nữa.
Cô đang đợi, giải thích lý do sau khi thu lưới xong.
Rồi sau đó.....
Diệp Huệ cảm thấy mặc dù dì Vương cố tình làm lộ chuyện Lương Bảo Nhi muốn hạ Khả Lan.
Nhưng làm chuyện này, cũng không có mặt mũi ở lại nhà Khả Lan, buổi chiểu liền cùng dì Vương dọn ra ngoài.
Hai người muốn đi, Khả Lan cũng không giữ, lưu lại cũng phiền toái.
Buổi tối.
Khả Lan tính toán thời gian, bình thường khoảng bảy giờ Cố Thành Viêm về nhà, hôm nay chờ đến chín giờ, Cố Thành Viêm mới về.
Nhìn thấy Cố Thành Viêm về, Khả Lan lập tức đứng trước mặt anh.
Đột nhiên muốn hỏi về chuyện thu lưới, nhưng lời đến miệng lại nói: “Ăn tối rồi sao?" Khả Lan nói tới đây, đưa tay nhận áo khoác của anh, máng lên móc áo.
Anh đưa tay, từ phía sau ôm chắc cô, cằm dựa vào vai cô, hơi thở ấm áp phun bên tai cô.
“Ăn rồi."
Dứt lời, Khả Lan ngửi thấy mùi rượu, chân mày nhíu lại, uống rượu?
“Anh uống rượu?"
Khả Lan nghiêng đầu, nhìn Cố Thành Viêm, trong trí nhớ của cô, chưa từng thấy Cố Thành Viêm uống rượu.
“Ừ......? Gặp bạn."
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan hỏi, chần chừ, lúc này mới nói với Khả Lan, hôm nay gặp bạn.
Nhưng lời này, vào tai Khả Lan, lại chợt thấy chói tai.
Gặp bạn, không thể về nhà đúng giờ, tại sao không gọi điện thoại cho cô?
Nói cho cô biết, tối nay anh sẽ về?
Cô cũng không hạn chế tự do của anh.
Chỉ là......
Anh vốn là như vậy!
Hành tung mơ hồ.
Khiến cho cô cảm thấy, người đàn ông này, trở nên không chân thật.
Khả Lan xoay người, ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh có một tầng sương mỏng mờ mịt, nhìn anh, im lặng hồi lâu.
Cuối cùng há miệng nói: “Hôm nay cô anh tới." Anh đã từng nói, chuyện gì cũng phải nói.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, nhíu mày, hai tay ôm chặt cô hơn.
“Nói cái gì?"
Anh trầm giọng hỏi, ôm lấy cô, ngồi lên ghế sa lon trong phòng, chuyện xảy ra ngày hôm nay anh đều biết.
Khả Lan dựa vào ngực anh, nhịp tim phập phồng, khiến trong lòng cô cảm thấy yên tâm không ít.
Cô cúi đầu, chậm rãi nói: “Không nói gì, chỉ tới xem một chút." Cô nói xong, sắc mặt trầm xuống.
Cô không muốn khích bác quan hệ của gia đình người khác, thật ra thì thật sự bà cô không nói gì, là người lớn, bà muốn bối cảnh Cố Thành Viêm trong sạch, không cho người ta có cơ hội gây chuyện, cũng không sai.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, cúi đầu nhin cô, hai mắt tối tăm, sắc mặt lạnh lùng sắc bén.
Anh chợt giơ tay lên, mơn trớn khuôn mặt cô, thở dài nói: “Cô đánh em sao?"
Anh nhíu mày, ngón cái liên tục ma sát bên má cô.
Khả Lan sững sỡ, lại gật đầu, bày tỏ đúng như vậy.
Cô thừa nhận, lúc đó mình nói chuyện quá phận, nhưng điều này cũng không thể trở thành lý do bà cô đánh cô.
Nếu như không phải là trưởng bối, cô nhất định sẽ đánh trả.
Vốn dĩ cô không muốn nói chuyện bị đánh, nhưng Cố Thành Viêm hỏi, cô chỉ có thể gật đầu.
Cố Thành Viêm thấy Khả Lan gật đầu, vẻ mặt bỗng nhiên nhíu chặt, ánh mắt lạnh lùng, im lặng hồi lâu nói: “Sau này mặc kệ là ai, cũng không thể đánh em."
Sắc mặt Cố Thành Viêm rất nghiêm túc, thận trọng nói với Khả Lan.
Khả Lan ngước mắt nhìn anh, thật lâu không biết trả lời thế nào.
Ai cũng không muốn bị đánh, nhưng có lúc tránh không khỏi, làm lại từ đầu liệu có kịp không.
Lát sau......
Khả Lan gật đầu, ghi nhớ lời nói của Cố Thành Viêm, mặc kệ là ai, cũng không thể đánh cô!
Cố Thành Viêm thấy Khả Lan gật đầu, khóe miệng nâng lên một nụ cười, cúi đầu nhìn cô, im lặng hồi lâu nói: “Bữa tiệc ngày mai, sẽ dính đến rất nhiều người, anh nói gì em cũng đừng nghe, giả bộ ngây ngô."
Anh tự mình ra tay, thành bại đều ở ngày mai.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, gật đầu, cô sẽ giả bộ ngây ngô.
Cố Thành Viêm thấy Khả Lan gật đầu, ngược lại cười, chợt ôm cô đứng lên.
Khả Lan khẽ kêu một tiếng, đôi tay ôm chặt cổ anh, ngước mắt nhìn anh, sắc mặt bỗng nhiên đỏ lên.
“Ngày mai còn có chuyện quan trọng, hôm nay đừng......" Khả Lan nói tới đây giật giật cơ thể muốn xuống.
Anh lại dùng sức buộc chặt, trầm giọng nói: “Không sao, yêu vợ xong mới có sức làm việc."
Nghe thấy lời anh nói, sắc mặt Khả Lan lập tức hồng đến nóng lên, tựa vào ngực anh, không lên tiếng nữa.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, không ngừng tìm hỏi cảm giác của cô, lý trí của cô sớm đã bị dục vọng thiêu đốt, trả lời lại chỉ là những âm thanh thật thấp.
Ánh mắt cô, vẫn chỉ có bóng dáng anh.
Hôm sau trời vừa sáng.
Khả Lan phát hiện ra Cố Thành Viêm không rời đi, trên mặt khó có thể che giấu vui mừng, nhưng trên người có cảm giác lạnh, khiến cô nhớ tới chuyện ngày hôm qua.
Nam trên nữ dưới?
Không......Là nữ trên nam dưới.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt cô dần trở nên đỏ hồng.
Ánh mắt cô nhìn thẳng anh, thấy anh dần mở hai mắt, cô lại vội vàng nhắm mắt lại.
Anh đã sớm thấy động tác của cô, duỗi bàn tay, ôm cô vào trong ngực, cúi đầu, hơi thở ấm áp, xuyên thấu qua mái tóc cô, phun vào da đầu cô.
Khả Lan vẫn nhắm mắt như cũ, không có ý định mở ra, cô mệt mỏi!
Đúng! Quá mệt mỏi, phải ngủ thêm một lát.
Nhưng anh dần dần cúi đầu, cắn lỗ tai cô.
“Giả bộ, anh liền không khách khí." Anh dứt lời, bàn tay lục lọi.
Khả Lan quýnh lên, từ trong ngực anh ngẩng mặt nói: “Hôm nay không đến doanh trại sao?" Nếu là thường ngày, lúc này Cố Thành Viêm đã sớm rời đi.
Hôm nay thế nào?
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, ngược lại cười, đưa tay vỗ vỗ mặt cô nói: “Anh sợ ngoài ý muốn, cho nên hôm nay ở cùng với em.....em muốn đi đâu?"
Cố Thành Viêm dứt lời, hai mắt Khả Lan liền có một tầng sương mù.
Không ngờ.....
Trong lòng cô có một dòng chảy ấm áp, không chú ý gì chui vào trong ngực anh.
.....
Trước kia Khả Lan ở công ty cũ, từ mấy lộ trình cố định, thật sự chưa từng đi chơi ở đâu.
Hôm nay Cố Thành Viêm lại muốn đi cùng cô, cô cũng hào hứng bừng bừng nghĩ nơi mà mình muốn đi, tất cả nói một lần.
Nhưng đáng tiếc, nhiều nơi muốn đi, nhưng lại không xuống xe.
Lái xe là một quân nhân hơn bốn mươi tuổi, mà Lục Hiểu Phong ngồi bên cạnh vị trí tài xế, giới thiệu với Khả Lan, Cố Cung, Trường Thành, Hậu Hải......
Mặc dù đa sắc, nhưng ngồi ở trong xe, không khỏi khiến cho người ta cảm thấy mất mác.
Lúc bắt đầu Khả Lan khí thế bừng bừng, càng về sau càng im lặng, rồi sau đó, cô nghiêng đầu, nhìn về phía Cố Thành Viêm.
Lúc này ánh mắt Cố Thành Viêm, đang dừng trên người cô, khóe miệng nở nụ cười.
Khả Lan mím môi suy nghĩ, ngước mắt nhìn thẳng Cố Thành Viêm không nói.
Cố Thành Viêm bị Khả Lan nhìn như vậy, vẻ mặt cứng lại, không rõ chân tướng.
“Sao vậy?" Cố Thành Viêm hỏi, đưa tay ôm người lại.
Lục Hiểu Phong nói xong, chợt thấy không đúng, nói xong dừng lại, xuyên thấu qua cửa kính xe, nhìn ra bên ngoài.
Khuôn mặt xanh đen, cúi đầu, phi lễ chớ nhìn.
“Chơi không vui." Khả Lan cúi đầu, giống như làm nũng.
Đúng là chơi không vui, ngồi ở trong xe, không thể xuống xe còn chưa tính, cửa sổ cũng không thể mở, chỉ có thể nhìn qua lớp của thủy tinh.
Chơi không vui.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, chân mày nhíu lại, nghiêng đầu nhìn ra ngoài xe, thật ra thật sự chơi không vui.
Nhưng tối nay phải hành động, không thể lơ là.
Nghĩ đến đây, Cố Thành Viêm thở dài nói: “Vậy về nhà thôi." Dứt lời, anh cho người chuẩn bị quay về.
Khả Lan lại nóng nảy, nhìn về phía tài xế nói: “Đợi chút, thật ra thì vẫn có thể chơi." Khả Lan nói tới đây, khuôn mặt ửng đỏ.
Về nhà?
Là nơi của hai người, mắt to trừng mắt nhỏ, tiếp sau đó làm vận động sao?
Xem như hết! Ngồi trong xe cũng không tồi.
“Hả?" Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, giọng nói hơi cao, lại muốn chơi nữa?
“Ừ!" Khả Lan trầm giọng gật đầu.
Ngồi xe hóng gió, tốt hơn về nhà!
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan trả lời, khóe miệng bỗng nở nụ cười, chân mày khẽ nhếch, cúi đầu dựa vào bên tai cô nói: “Thật ra thì anh cũng cảm thấy chơi không vui, không bằng chúng ta về nhà chơi."
Cố Thành Viêm dứt lời, đầu Khả Lan run lên, ngước mắt nhìn người đàn ông đang vui vẻ, môi mỏng mím chặt, chần chừ.
Hồi lâu......
“Một lần, không thể nhiều hơn."
Khả Lan thấp giọng nói, khuôn mặt ửng đỏ.
Lục Hiểu Phong ngồi trước xe chợt quay đầu lại, nhìn hai người nói: “Cái gì một lần?" Lục Hiểu Phong nói tới đây, cặp mắt sáng ngời, nhìn thẳng hai người.
Khả Lan nghe Lục Hiểu Phong hỏi, vẻ mặt bỗng nhiên trầm xuống, áp vào trong ngực Cố Thành Viêm, không lên tiếng nữa.
Cố Thành Viêm nghe Lục Hiểu phong hỏi, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên rét lạnh, nhìn thẳng Lục Hiểu Phong.
Lục Hiểu Phong bị Cố Thành Viêm nhìn như vậy, nhất thời kinh ngạc quay đầu lại, không dám lên tiếng.
Cậu chỉ tò mò mà thôi, hỏi một chút, là sai sao?
Lục Hiểu Phong quay đầu lại, Cố Thành Viêm lại nâng đầu cô lên, hai mắt u tối, chớp động nở nụ cười.
Lại nói: “Vậy bây giờ quay về?" Một lần? Anh hiểu được là biện pháp.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, sắc mặt càng đỏ, nhưng nhìn đồng hồ lại nói “Ăn cơm trưa xong quay về." Lúc này còn sớm không vội.
Khả Lan dứt lời, Cố Thành Viêm gật đầu, trả lời, ăn cơm trước.
Bởi vì Lục Hiểu Phong cũng ở đây, cho nên bọn họ không quay về nấu cơm, mà tìm chỗ đi ăn.
Lục Hiểu Phong có vẻ rất vui, gọi không ít món ăn, phần lớn là món mặn.
Khả Lan liếc nhìn thực đơn, ngước mắt nhìn Lục Hiểu Phong nói: “Cậu không sợ chán ngấy sao?" Khả Lan vẫn cho là, ăn thịt, móng heo, phải là người hơn một trăm ký.
Nhìn thể trọng Lục Hiểu Phong thế này không giống!
Lục Hiểu Phong nghe Khả Lan nói, chợt cầm thực đơn lên, ngăn trở tầm mắt của Cố Thành Viêm, đến gần Khả Lan nói: “Là đại ca bắt tôi giảm cân, một tháng tôi chỉ ăn thịt ba lần." Lục Hiểu Phong nói tới đây, lộ ra vẻ mặt khổ sở, cậu dễ dàng sao?
Từ một trăm sáu mươi ký còn tám mươi ký, chịu bao nhiêu khổ cực!
Khả Lan nghe Lục Hiểu Phong nói, làm bộ dáng gánh nặng đường xa, đưa tay vỗ vỗ bả vai Lục Hiểu Phong nói: “Đồng chí, cực khổ rồi.
Nhưng......
Khả Lan vừa mói nói xong, cơ thể chợt bị áp lực, bị Cố Thành Viêm ôm vào trong ngực.
Bị Cố Thành Viêm ôm như vậy, Khả Lan bối rối, sao vậy?
Nghĩ đến đây, Khả Lan ngước mắt, con ngươi đen nhánh như hạt chân trâu, nhìn thẳng Cố Thành Viêm nói: “Sao vậy?" Nói đến đây, Khả Lan chờ anh trả lời.
Vậy mà Cố Thành Viêm lại im lặng, hồi lâu không trả lời.
Lúc này vừa đúng lúc phục vụ đưa thức ăn lên, để thịt heo béo ngậy xuống, lại rời đi.
Lục Hiểu Phong thấy miếng thịt lớn, hai mắt sáng lên, đã không để ý tới Cố thủ trưởng ở đây, đưa đũa, muốn gắp.
Nhưng......
Cố Thành Viêm trước cậu một bước, đưa tay ra gắp, bỏ vào trong chén Khả Lan.
Khả Lan sững sờ, nhìn thịt heo trong chén, mím môi, không muốn ăn.
“Em gầy, ăn nhiều một chút." Cố Thành Viêm chậm rãi nhắc nhở Khả Lan, muốn cô ăn nhiều.
Khả Lan lại chau mày, không muốn ăn.
“Chị dâu không gầy, vóc dáng vửa đủ." Lục Hiểu Phong bỏ lỡ một miếng thịt, chỉ có thể gắp miếng tiếp theo, bỏ vào trong miệng, vừa ăn vừa nói chuyện.
Cố Thành Viêm chợt để đũa xuống, nhìn về phía Lục Hiểu Phong.
Lục Hiểu Phong rụt về sau một cái: “Em.......Em xuống dưới lầu ăn bufet."
Bầu trời giống như một tờ giấy màu xanh, mấy đám mấy mỏng, như bị ánh mặt trời phơi nắng, theo gió chậm rãi trôi.
Khả Lan bảo dì Vương cầm chai dầu đi trả lại cho Lương Bảo Nhi, mà lúc bà quay lại, Lương Bảo Nhi tới, cô Cố Thành Viêm cùng cô ta đến thăm.
Cố Vọng Bộ vào nhà, vẫn không lên tiếng, ánh mắt lạnh băng, quét mắt nhìn khắp nhà.
Ông Cố cùng vợ đi Tây Nam thăm anh hai, cũng không biết tình hình gần đây, bao gồm cả chuyện Cố Thành Viêm cùng cô vương vấn không dứt được.
Vốn dĩ bà không muốn lộ diện, bà biết tính khí Thành Viêm, hai người ở cùng nhau, như keo như sơn, càng phá hư, càng khiến tình cảm của bọn họ thêm chặt hơn.
Nhưng nhà họ Cố không thể nào tiếp nhận một người con gái không minh bạch, cho nên, chỉ có thể tạm thời để mặc bọn họ ầm ĩ, nhưng cô gái này không thể mang thai.
Sau khi Cố Vọng Bội đi vòng quanh nhà, cuối cũng ánh mắt dừng ở hộp bao cao su trong phòng ngủ, xem ra là dùng biện pháp an toàn, chắc hẳn Lâm Khả Lan cũng là người thông minh.
“Cô cùng hiểu tại sao tôi tới đây." Cố Vọng Bội đứng ở cửa, đi thẳng vào vấn đề, giọng nói chậm rãi, không quanh co lòng vòng.
Khả Lan nghe cô của Thành Viêm nói, khẽ nhíu mày.
Không ngờ, chuyện là như vậy, lại là chủ ý của cô Cố Thành Viêm, đây là sợ cô mang thai uy hiếp nhà họ Cố sao? Cho nên không để cho cô mang thai?
Quả nhiên Lương Bảo Nhi không chịu buông tha.
“Cháu biết rõ."
Khả Lan nhỏ giọng trả lời, giọng nói ôn nhu.
Mà Lương Bảo Nhi đứng ở sau lưng Cố Vọng Bội nhìn thấy Khả Lan trả lời, trên mặt lộ ra một tia hứng thú, hừ lạnh một tiếng.
Cô ta đã sớm nói, Lâm Khả Lan vĩnh viễn đừng vọng tưởng chim sẻ hóa phượng hoàng, giống mẹ cô ta.
Lát sau......
“Nhưng cô không cảm thấy làm như vậy thật quá mức sao?" Khả Lan hỏi ngược một câu.
Coi như không thể tiếp nhận, cũng không thể ra chiêu tàn nhẫn như vậy, khiến cho cô mất khả năng sinh đẻ, chỉ vì không cho cô có tư cách vào nhà họ Cố?
Khả Lan dứt lời, Cố Vọng Bội khẽ cười gật đầu nói: “Biện pháp an toàn cũng có lúc sai sót." Bà mặc kệ bọn họ làm loạn thành dạng gì, bà tin tưởng, Thành Viêm là do bà nhìn lớn lên, vẫn có chừng mực.
Chỉ là......Cô gái này, không có tư cách sinh con cho nhà họ Cố.
Cố Thành Viêm sẽ không chú ý tới loại chuyện nhỏ này.
Cố Vọng Bội dứt lời, vẻ mặt Khả Lan trở nên lạnh lùng, ngước mắt nhìn về phía người phụ nữ trên năm mươi tuổi này, là một người chăm sóc da tốt.
Là bà ta một tay nuôi nấng Cố Thành Viêm sao?
Phá hư khả năng sinh đẻ của một người phụ nữ, thật là lạnh lùng, so với bà ta Cố Thành Viêm còn có tình người hơn!
“Cô khiến một người phụ nữ không thể sinh con, nếu như đổi lại cô là cháu, cô sẽ thế nào?" Khả Lan cất giọng chất vấn.
Lúc trước cô đã gặp cô của Cố Thành Viêm một lần, cô cho rằng, bà ta là người tốt, ít nhất dạy cô cách tồn tại ở nhà họ Cố.
Nhưng bây giờ thì ngược lại, không để cho cô có thể sinh con.
Cô chợt không rõ, tâm lý của những người này, đều là nghĩ thế nào?
Chỉ bởi vì thân phận?
Bốp......
Khả Lan vừa mới nói xong, Cố Vọng Bội liền tát cô một cái, có thể thấy rõ dấu năm ngón tay.
Khả Lan sững sờ, chưa từng nghĩ cô Cố Thành Viêm sẽ đánh cô!
Cô đứng tại chỗ, thật lâu không biết ứng đối thế nào.
Lương Bảo Nhi đứng sau lưng Cố Vọng Bội, lại biết nguyên nhân bà ta đánh người.
Cô Cố không thể sinh con, lời nói vừa rồi của Lâm Khả Lan, là đâm chọt vào vết thương của của cô, nên cô tức giận.
A......Buồn cười, cô ta thật muốn xem Lâm Khả Lan còn có bản lĩnh gì.
Diệp Huệ nhìn thấy tình huống như vậy, muốn gọi điện thông báo cho Cố thủ trưởng, nhưng điện thoại còn chưa đổ chuông, Lương Bảo Nhi tinh mắt, liền giật điện thoại di động của cô.
“Đây là chuyện nhà, cô là người ngoài nhúng tay vào làm gì?" Lương Bảo Nhi vẫn nở nụ cười, cô ta không chiếm được, cũng không tới phiên Lâm Khả Lan.
Diệp Huệ tức không chịu được, hai mắt nhìn chằm chằm Lương Bảo Nhi, há miệng muốn phản bác, giọng nói người nhà họ Cố lại vang lên.
“Đừng có không biết điều." Cố Vọng Bội không nhiều lời, nhưng những chữ này như đang nhắc nhở Lâm Khả Lan.
Chuyện này, vốn dĩ bà không muốn trông nom, chuyện tình yêu nam nữ, bà cũng không muốn trông nom, chỉ là, nhất định không thể có con.
Thành Viêm chưa trong ba mươi tuổi, cuộc sống sau này còn dài, không thể vì một người phụ nữ mà phá hư tiền đồ.
Khả Lan im lặng, đôi tay nắm chặt, hai mắt tối tăm, nhìn chằm chằm bà cô này, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp, đây là trưởng bối, cô phải đối mặt thế nào?
Khả Lan không lên tiếng, Cố Vọng Bội lấy từ trong túi xách ra một chuỗi chìa khóa, đặt vào tay Khả Lan nói: “Thành Viêm, chỉ là thấy món đồ mới, chờ sau khi qua đi, gia đình, nhà cửa, công việc, tôi đều giúp cô sắp xếp xong xuôi." Cố Vọng Bội nói đến đây, khẽ cười, đưa tay cầm tay Khả Lan nói: “Tiểu Lan, cô là đứa bé thông minh, cô nên biết phải làm thế nào."
Khả Lan đứng im tại chỗ, thật lâu không lên tiếng, cũng không nhận chìa khóa của Cố Vọng Bội đưa, ngón tay không ngừng run rẩy.
Thật ra thì cô cũng không xác định, Cố Thành Viêm đối với cô có nghiêm túc hay không.
Cô có cảm giác mơ hồ, Cố Thành Viêm giúp cô, là vì muốn thu lưới.
Nhưng tại sao lại là cô?
Khả Lan lạnh lùng rút tay lại, không muốn cầm chìa khóa Cố Vọng Bội đưa, lui về sau hai bước.
“Nếu như anh ấy cảm thấy không còn mới mẻ nữa, cô không cần nói, cháu cũng sẽ rời đi." Khả Lan trầm giọng nói, nếu như sự thật là như vậy, không cần bất kỳ ai nhắc nhở, cô nhất định sẽ biến mất.
Cố Vọng Bội nghe Lâm Khả Lan trả lời, chân mày nhíu chặt, để chìa khóa trên bàn nói: “Đây là tâm ý của tôi, sẽ có ngày cô dùng đến." Cố Vọng Bội nói xong xoay người rời đi.
Lương Bảo Nhi thấy như vậy rất bất mãn, cứ đi như thế?
Nhưng.....
Cố Vọng Bội đi tới cửa, dừng bước, đưa lưng về phía Khả Lan, chậm rãi nói: “Nhớ, ngàn vạn lần đừng muốn mang thai để vào nhà họ Cố, đến lúc đó người chịu khổ chính là cô."
Dứt lời, Cố Vọng Bọi rời đi, càng lúc càng xa.
Khả Lan đứng tại chỗ, chăm chú nhìn bóng dáng của bọn họ, trong đầu hỗn loạn.
Cô không tin, Cố Thành Viêm chỉ ham của lạ!
“Lương Bảo Nhi đó thật không biết xấu hổ." Lương Bảo Nhi cùng Cố Vọng Bội rời đi, Diệp Huệ liền nói.
Bây giờ người nhà họ Cố cũng chuyển ra, lúc nào Lương Bảo Nhi mới chết tâm!
Nghe Diệp Huệ nói, ánh mắt Khả Lan hơi trầm xuống, xoay người vào phòng, không nói chuyện nữa.
Cô đang đợi, giải thích lý do sau khi thu lưới xong.
Rồi sau đó.....
Diệp Huệ cảm thấy mặc dù dì Vương cố tình làm lộ chuyện Lương Bảo Nhi muốn hạ Khả Lan.
Nhưng làm chuyện này, cũng không có mặt mũi ở lại nhà Khả Lan, buổi chiểu liền cùng dì Vương dọn ra ngoài.
Hai người muốn đi, Khả Lan cũng không giữ, lưu lại cũng phiền toái.
Buổi tối.
Khả Lan tính toán thời gian, bình thường khoảng bảy giờ Cố Thành Viêm về nhà, hôm nay chờ đến chín giờ, Cố Thành Viêm mới về.
Nhìn thấy Cố Thành Viêm về, Khả Lan lập tức đứng trước mặt anh.
Đột nhiên muốn hỏi về chuyện thu lưới, nhưng lời đến miệng lại nói: “Ăn tối rồi sao?" Khả Lan nói tới đây, đưa tay nhận áo khoác của anh, máng lên móc áo.
Anh đưa tay, từ phía sau ôm chắc cô, cằm dựa vào vai cô, hơi thở ấm áp phun bên tai cô.
“Ăn rồi."
Dứt lời, Khả Lan ngửi thấy mùi rượu, chân mày nhíu lại, uống rượu?
“Anh uống rượu?"
Khả Lan nghiêng đầu, nhìn Cố Thành Viêm, trong trí nhớ của cô, chưa từng thấy Cố Thành Viêm uống rượu.
“Ừ......? Gặp bạn."
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan hỏi, chần chừ, lúc này mới nói với Khả Lan, hôm nay gặp bạn.
Nhưng lời này, vào tai Khả Lan, lại chợt thấy chói tai.
Gặp bạn, không thể về nhà đúng giờ, tại sao không gọi điện thoại cho cô?
Nói cho cô biết, tối nay anh sẽ về?
Cô cũng không hạn chế tự do của anh.
Chỉ là......
Anh vốn là như vậy!
Hành tung mơ hồ.
Khiến cho cô cảm thấy, người đàn ông này, trở nên không chân thật.
Khả Lan xoay người, ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh có một tầng sương mỏng mờ mịt, nhìn anh, im lặng hồi lâu.
Cuối cùng há miệng nói: “Hôm nay cô anh tới." Anh đã từng nói, chuyện gì cũng phải nói.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, nhíu mày, hai tay ôm chặt cô hơn.
“Nói cái gì?"
Anh trầm giọng hỏi, ôm lấy cô, ngồi lên ghế sa lon trong phòng, chuyện xảy ra ngày hôm nay anh đều biết.
Khả Lan dựa vào ngực anh, nhịp tim phập phồng, khiến trong lòng cô cảm thấy yên tâm không ít.
Cô cúi đầu, chậm rãi nói: “Không nói gì, chỉ tới xem một chút." Cô nói xong, sắc mặt trầm xuống.
Cô không muốn khích bác quan hệ của gia đình người khác, thật ra thì thật sự bà cô không nói gì, là người lớn, bà muốn bối cảnh Cố Thành Viêm trong sạch, không cho người ta có cơ hội gây chuyện, cũng không sai.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, cúi đầu nhin cô, hai mắt tối tăm, sắc mặt lạnh lùng sắc bén.
Anh chợt giơ tay lên, mơn trớn khuôn mặt cô, thở dài nói: “Cô đánh em sao?"
Anh nhíu mày, ngón cái liên tục ma sát bên má cô.
Khả Lan sững sỡ, lại gật đầu, bày tỏ đúng như vậy.
Cô thừa nhận, lúc đó mình nói chuyện quá phận, nhưng điều này cũng không thể trở thành lý do bà cô đánh cô.
Nếu như không phải là trưởng bối, cô nhất định sẽ đánh trả.
Vốn dĩ cô không muốn nói chuyện bị đánh, nhưng Cố Thành Viêm hỏi, cô chỉ có thể gật đầu.
Cố Thành Viêm thấy Khả Lan gật đầu, vẻ mặt bỗng nhiên nhíu chặt, ánh mắt lạnh lùng, im lặng hồi lâu nói: “Sau này mặc kệ là ai, cũng không thể đánh em."
Sắc mặt Cố Thành Viêm rất nghiêm túc, thận trọng nói với Khả Lan.
Khả Lan ngước mắt nhìn anh, thật lâu không biết trả lời thế nào.
Ai cũng không muốn bị đánh, nhưng có lúc tránh không khỏi, làm lại từ đầu liệu có kịp không.
Lát sau......
Khả Lan gật đầu, ghi nhớ lời nói của Cố Thành Viêm, mặc kệ là ai, cũng không thể đánh cô!
Cố Thành Viêm thấy Khả Lan gật đầu, khóe miệng nâng lên một nụ cười, cúi đầu nhìn cô, im lặng hồi lâu nói: “Bữa tiệc ngày mai, sẽ dính đến rất nhiều người, anh nói gì em cũng đừng nghe, giả bộ ngây ngô."
Anh tự mình ra tay, thành bại đều ở ngày mai.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, gật đầu, cô sẽ giả bộ ngây ngô.
Cố Thành Viêm thấy Khả Lan gật đầu, ngược lại cười, chợt ôm cô đứng lên.
Khả Lan khẽ kêu một tiếng, đôi tay ôm chặt cổ anh, ngước mắt nhìn anh, sắc mặt bỗng nhiên đỏ lên.
“Ngày mai còn có chuyện quan trọng, hôm nay đừng......" Khả Lan nói tới đây giật giật cơ thể muốn xuống.
Anh lại dùng sức buộc chặt, trầm giọng nói: “Không sao, yêu vợ xong mới có sức làm việc."
Nghe thấy lời anh nói, sắc mặt Khả Lan lập tức hồng đến nóng lên, tựa vào ngực anh, không lên tiếng nữa.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, không ngừng tìm hỏi cảm giác của cô, lý trí của cô sớm đã bị dục vọng thiêu đốt, trả lời lại chỉ là những âm thanh thật thấp.
Ánh mắt cô, vẫn chỉ có bóng dáng anh.
Hôm sau trời vừa sáng.
Khả Lan phát hiện ra Cố Thành Viêm không rời đi, trên mặt khó có thể che giấu vui mừng, nhưng trên người có cảm giác lạnh, khiến cô nhớ tới chuyện ngày hôm qua.
Nam trên nữ dưới?
Không......Là nữ trên nam dưới.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt cô dần trở nên đỏ hồng.
Ánh mắt cô nhìn thẳng anh, thấy anh dần mở hai mắt, cô lại vội vàng nhắm mắt lại.
Anh đã sớm thấy động tác của cô, duỗi bàn tay, ôm cô vào trong ngực, cúi đầu, hơi thở ấm áp, xuyên thấu qua mái tóc cô, phun vào da đầu cô.
Khả Lan vẫn nhắm mắt như cũ, không có ý định mở ra, cô mệt mỏi!
Đúng! Quá mệt mỏi, phải ngủ thêm một lát.
Nhưng anh dần dần cúi đầu, cắn lỗ tai cô.
“Giả bộ, anh liền không khách khí." Anh dứt lời, bàn tay lục lọi.
Khả Lan quýnh lên, từ trong ngực anh ngẩng mặt nói: “Hôm nay không đến doanh trại sao?" Nếu là thường ngày, lúc này Cố Thành Viêm đã sớm rời đi.
Hôm nay thế nào?
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, ngược lại cười, đưa tay vỗ vỗ mặt cô nói: “Anh sợ ngoài ý muốn, cho nên hôm nay ở cùng với em.....em muốn đi đâu?"
Cố Thành Viêm dứt lời, hai mắt Khả Lan liền có một tầng sương mù.
Không ngờ.....
Trong lòng cô có một dòng chảy ấm áp, không chú ý gì chui vào trong ngực anh.
.....
Trước kia Khả Lan ở công ty cũ, từ mấy lộ trình cố định, thật sự chưa từng đi chơi ở đâu.
Hôm nay Cố Thành Viêm lại muốn đi cùng cô, cô cũng hào hứng bừng bừng nghĩ nơi mà mình muốn đi, tất cả nói một lần.
Nhưng đáng tiếc, nhiều nơi muốn đi, nhưng lại không xuống xe.
Lái xe là một quân nhân hơn bốn mươi tuổi, mà Lục Hiểu Phong ngồi bên cạnh vị trí tài xế, giới thiệu với Khả Lan, Cố Cung, Trường Thành, Hậu Hải......
Mặc dù đa sắc, nhưng ngồi ở trong xe, không khỏi khiến cho người ta cảm thấy mất mác.
Lúc bắt đầu Khả Lan khí thế bừng bừng, càng về sau càng im lặng, rồi sau đó, cô nghiêng đầu, nhìn về phía Cố Thành Viêm.
Lúc này ánh mắt Cố Thành Viêm, đang dừng trên người cô, khóe miệng nở nụ cười.
Khả Lan mím môi suy nghĩ, ngước mắt nhìn thẳng Cố Thành Viêm không nói.
Cố Thành Viêm bị Khả Lan nhìn như vậy, vẻ mặt cứng lại, không rõ chân tướng.
“Sao vậy?" Cố Thành Viêm hỏi, đưa tay ôm người lại.
Lục Hiểu Phong nói xong, chợt thấy không đúng, nói xong dừng lại, xuyên thấu qua cửa kính xe, nhìn ra bên ngoài.
Khuôn mặt xanh đen, cúi đầu, phi lễ chớ nhìn.
“Chơi không vui." Khả Lan cúi đầu, giống như làm nũng.
Đúng là chơi không vui, ngồi ở trong xe, không thể xuống xe còn chưa tính, cửa sổ cũng không thể mở, chỉ có thể nhìn qua lớp của thủy tinh.
Chơi không vui.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, chân mày nhíu lại, nghiêng đầu nhìn ra ngoài xe, thật ra thật sự chơi không vui.
Nhưng tối nay phải hành động, không thể lơ là.
Nghĩ đến đây, Cố Thành Viêm thở dài nói: “Vậy về nhà thôi." Dứt lời, anh cho người chuẩn bị quay về.
Khả Lan lại nóng nảy, nhìn về phía tài xế nói: “Đợi chút, thật ra thì vẫn có thể chơi." Khả Lan nói tới đây, khuôn mặt ửng đỏ.
Về nhà?
Là nơi của hai người, mắt to trừng mắt nhỏ, tiếp sau đó làm vận động sao?
Xem như hết! Ngồi trong xe cũng không tồi.
“Hả?" Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, giọng nói hơi cao, lại muốn chơi nữa?
“Ừ!" Khả Lan trầm giọng gật đầu.
Ngồi xe hóng gió, tốt hơn về nhà!
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan trả lời, khóe miệng bỗng nở nụ cười, chân mày khẽ nhếch, cúi đầu dựa vào bên tai cô nói: “Thật ra thì anh cũng cảm thấy chơi không vui, không bằng chúng ta về nhà chơi."
Cố Thành Viêm dứt lời, đầu Khả Lan run lên, ngước mắt nhìn người đàn ông đang vui vẻ, môi mỏng mím chặt, chần chừ.
Hồi lâu......
“Một lần, không thể nhiều hơn."
Khả Lan thấp giọng nói, khuôn mặt ửng đỏ.
Lục Hiểu Phong ngồi trước xe chợt quay đầu lại, nhìn hai người nói: “Cái gì một lần?" Lục Hiểu Phong nói tới đây, cặp mắt sáng ngời, nhìn thẳng hai người.
Khả Lan nghe Lục Hiểu Phong hỏi, vẻ mặt bỗng nhiên trầm xuống, áp vào trong ngực Cố Thành Viêm, không lên tiếng nữa.
Cố Thành Viêm nghe Lục Hiểu phong hỏi, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên rét lạnh, nhìn thẳng Lục Hiểu Phong.
Lục Hiểu Phong bị Cố Thành Viêm nhìn như vậy, nhất thời kinh ngạc quay đầu lại, không dám lên tiếng.
Cậu chỉ tò mò mà thôi, hỏi một chút, là sai sao?
Lục Hiểu Phong quay đầu lại, Cố Thành Viêm lại nâng đầu cô lên, hai mắt u tối, chớp động nở nụ cười.
Lại nói: “Vậy bây giờ quay về?" Một lần? Anh hiểu được là biện pháp.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, sắc mặt càng đỏ, nhưng nhìn đồng hồ lại nói “Ăn cơm trưa xong quay về." Lúc này còn sớm không vội.
Khả Lan dứt lời, Cố Thành Viêm gật đầu, trả lời, ăn cơm trước.
Bởi vì Lục Hiểu Phong cũng ở đây, cho nên bọn họ không quay về nấu cơm, mà tìm chỗ đi ăn.
Lục Hiểu Phong có vẻ rất vui, gọi không ít món ăn, phần lớn là món mặn.
Khả Lan liếc nhìn thực đơn, ngước mắt nhìn Lục Hiểu Phong nói: “Cậu không sợ chán ngấy sao?" Khả Lan vẫn cho là, ăn thịt, móng heo, phải là người hơn một trăm ký.
Nhìn thể trọng Lục Hiểu Phong thế này không giống!
Lục Hiểu Phong nghe Khả Lan nói, chợt cầm thực đơn lên, ngăn trở tầm mắt của Cố Thành Viêm, đến gần Khả Lan nói: “Là đại ca bắt tôi giảm cân, một tháng tôi chỉ ăn thịt ba lần." Lục Hiểu Phong nói tới đây, lộ ra vẻ mặt khổ sở, cậu dễ dàng sao?
Từ một trăm sáu mươi ký còn tám mươi ký, chịu bao nhiêu khổ cực!
Khả Lan nghe Lục Hiểu Phong nói, làm bộ dáng gánh nặng đường xa, đưa tay vỗ vỗ bả vai Lục Hiểu Phong nói: “Đồng chí, cực khổ rồi.
Nhưng......
Khả Lan vừa mói nói xong, cơ thể chợt bị áp lực, bị Cố Thành Viêm ôm vào trong ngực.
Bị Cố Thành Viêm ôm như vậy, Khả Lan bối rối, sao vậy?
Nghĩ đến đây, Khả Lan ngước mắt, con ngươi đen nhánh như hạt chân trâu, nhìn thẳng Cố Thành Viêm nói: “Sao vậy?" Nói đến đây, Khả Lan chờ anh trả lời.
Vậy mà Cố Thành Viêm lại im lặng, hồi lâu không trả lời.
Lúc này vừa đúng lúc phục vụ đưa thức ăn lên, để thịt heo béo ngậy xuống, lại rời đi.
Lục Hiểu Phong thấy miếng thịt lớn, hai mắt sáng lên, đã không để ý tới Cố thủ trưởng ở đây, đưa đũa, muốn gắp.
Nhưng......
Cố Thành Viêm trước cậu một bước, đưa tay ra gắp, bỏ vào trong chén Khả Lan.
Khả Lan sững sờ, nhìn thịt heo trong chén, mím môi, không muốn ăn.
“Em gầy, ăn nhiều một chút." Cố Thành Viêm chậm rãi nhắc nhở Khả Lan, muốn cô ăn nhiều.
Khả Lan lại chau mày, không muốn ăn.
“Chị dâu không gầy, vóc dáng vửa đủ." Lục Hiểu Phong bỏ lỡ một miếng thịt, chỉ có thể gắp miếng tiếp theo, bỏ vào trong miệng, vừa ăn vừa nói chuyện.
Cố Thành Viêm chợt để đũa xuống, nhìn về phía Lục Hiểu Phong.
Lục Hiểu Phong rụt về sau một cái: “Em.......Em xuống dưới lầu ăn bufet."
Tác giả :
Phù Sinh Y Thủy