Chọc Nhầm Sếp Lớn
Chương 61
Đi vào cửa hàng tiện lợi, Khả Lan cùng Cố Thành Viêm đứng trước giá hàng nhìn bàn chãi đánh răng.
Bởi vì chỗ vắng vẻ, bên trong cửa hàng tiện lợi thưa thớt người, ngẫu nhiên có người đi vào, tất cả đều mua đồ rồi rời đi, lúc này chỉ có thu ngân ngồi trước quầy thu tiền gọi điện thoại, nhân viên đang bày hàng lên giá.
Ngược lại Khả Lan không chọn bàn chải đánh răng cho mình, chủ yếu là mua cho Cố Thành Viêm, Cố Thành Viêm luôn ở trong quân đội, con người rắn rỏi.
Ừ......Cô nên giúp anh mua bàn chải lông cứng!
Khả Lan cầm một cái, bỗng cảm thấy không đúng, đưa tay cầm thêm mấy cái, thầm nghĩ, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.
Cố Thành Viêm nhìn bộ mặt cùng bộ dáng của cô, giống như bà chủ nhà, trong lòng khẽ nhúc nhích, vẻ mặt u ám.
Anh bỗng nhiên thò tay, một tay nắm bàn tay mảnh khảnh, một tay ôm eo cô, cúi đầu cắn vành tai cô, trong mũi phản ra khí nóng.
“Tối hôm nay....." Giọng nói anh trầm thấp, tản ra hơi thở mập mờ và lười biếng.
Trong lòng Khả Lan khẽ run lên, có chút sợ, cô vội vàng lui về phía sau hai bước, muốn đẩy người ra, nhưng cánh tay của người đàn ông giống như sắt thép, khó có thể đẩy ra.
Không đẩy được người ra, Khả Lan chỉ có thể buông tha, cô ngửa đầu nhìn Cố Thành Viêm: “Cẩn thận thận hư."
“Thử một chút?"
Khả Lan vừa mới nói xong, Cố Thành Viêm liền trả lời, chân mày nhíu lại, bàn tay trở nên không đứng đắn.
Nghe thấy lời Cố Thành Viêm, trong lòng Khả Lan run rẩy, đưa tay níu lấy tay người đàn ông, gấp giọng nói: “Không.....Không thử, sáng mai, nhất định sáng mai."
Khả Lan nói tới đây, trong lòng chợt cảm thấy tối tăm, dục tiên dục tử?
Cô còn chưa có tiêu hóa hết chuyện ngày hôm qua, phải chậm rãi.
Cố thủ trưởng có thể tiết chế chút sao?
Cố Thành Viêm nghe thấy lời Khả Lan, dừng động tác trên tay, khóe miệng nở nụ cười, gật đầu nói: “Được."
Khả Lan thấy Cố Thành Viêm gật đầu, lúc này mới thở ra một hơi.
Nhưng trong lòng rất là buồn bực, đều nói phụ nữ như lang hổ, tại sao cô lại cảm thấy đàn ông mới như hổ báo!
Chọn hết đồ, hai người cùng nhau đứng trước quầy thu tiền, thu ngân liếc nhìn hai người một cái nói “Không lấy hai hộp bao cao su XX sao?"
Vừa dứt lời, khuôn mặt Khả Lan cũng thay đổi, vừa đỏ vừa đen, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Chẳng lẽ trên mặt bọn họ có viết mấy chữ muốn lăn lộn trên giường sao?
“Hai hộp thôi."
Khả Lan không trả lời, Cố Thành Viêm lại trầm trầm lên tiếng, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Nghe thấy lời Cố Thành Viêm, Khả Lan hoi ngừng lại, ngửa đầu, hai mắt đen nhánh nhìn thẳng khuôn mặt tuấn tú của Cố Thành Viêm, thở ra một hơi, kéo anh một cái nói: “Lần trước vẫn còn, mua nhiều vậy làm gì, lại không thể ăn."
Khả Lan nói xong, trong lòng dâng lên một cảm giác quái dị, nào có ai, không có việc gì lại mua nhiều bao cao su XX như vậy!
Chẳng lẽ, đây cũng là tính háo sắc của Cố thủ trưởng?
“Không thể ăn, có thể dùng, một hai ngày, nửa tháng là có thể dùng hết." Nhân viên thu ngân vừa quét mã hàng, nghe thấy Khả Lan nói, ngẩng đầu nói, ánh mắt liếc qua người Cố Thành Viêm.
Quân nhân ra ngoài, còn không đeo cầu vai, không biết cấp bậc thế nào, chỉ nhìn cơ thể to lớn này, một đem hai ba cái, không thành vấn đề.
Nhân viên thu ngân dứt lời, khuôn mặt Cố Thành Viêm nở nụ cười hài lòng, chợt tốt bụng bắt đầu giúp nhân viên thu dọn đồ đạc, từ từ nói: “Lấy thêm hai hộp."
Nhân viên thu ngân vẫn đang quét mã hàng, lúc này nghe người đàn ông mở miệng, ngước mắt nhìn thẳng khuôn mặt mỉm cười như gió xuân, thần thái bỗng nhiên sáng ngời.
Nhưng mà cô ta hiểu, ánh mắt lại liếc về phía người đàn ông đang xếp hàng, ngược lại đáp một tiếng, lấy thêm hai hộp, tiếp tục quét mã hàng.
Mà Khả Lan vẫn đứng bên cạnh Cố Thành Viêm, không lên tiếng, cũng không cử động, chỉ cảm giác bản thân hóa đá, khóe miệng có chút run rẩy.
Mặt người dạ thú!
Mua đồ xong, hai người quay lại xe, lúc này Khả Lan mới chậm rãi phát hiện ra.
Ở cửa hàng tiện lợi, bàn về chủ đề bao cao su XX, sẽ chỉ làm người khác liên tưởng đến việc trên giường!
Nghĩ đến đây, Khả Lan lén nhìn Cố Thành Viêm, thấy khóe miệng anh bắt đầu cười, khóe mi hơi híp, hình như tâm tình rất tốt.
Khả Lan lại cảm thấy buồn bực, đàn ông đều là cầm thú, cầm thú.
Rồi sau đó.....
Khởi động xe, chạy được một đoạn Cố Thành Viêm liền nói: “Chờ sau khi về hưu, chúng ta cũng mở cửa hàng tiện lợi." Giọng nói Cố Thành Viêm đậm đà, trong lời nói còn có hứng thú, hình như rất là để ý.
Nhưng mà lời này, lọt vào tai Khả Lan, lại như sấm bên tai, khiến cho cô ngoài khét trong sống.
Cố thủ trưởng, lúc này anh còn chưa tới ba mươi, liền muốn về hưu, tác phong nghề nghiệp đâu?
Nghĩ đến đây, Khả Lan hé mắt nhìn Cố Thành Viêm, đôi môi đỏ tươi khẽ mím, trầm giọng nói: “Mở cửa hàng ngũ kim." Giúp người khác thay bóng đèn, ống nước.
Thể trạng Cố thủ trưởng tốt như vậy, chớ lãng phí tài nguyên.
“Hả?......" Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, chợt nhíu mày, nói tiếp: “Ngũ kim?" Anh nhớ không nhầm, trừ hoàng kim, bạch kim, hình như không có gì kim nữa!
Chẳng lẽ là vàng mười?
Không đúng......Cũng không còn năm loại vàng nữa.
Khả Lan nghe Cố thủ trưởng hỏi như vậy, vẻ mặt hơi ngừng lại, suy nghĩ một chút, ngũ kim chính là công tắc, dây điện, ống nước, đinh ốc...v..v...
Người bình thường cũng biết, nhưng lúc này Cố thủ trưởng, đột nhiên hỏi ngũ kim là gì.
Chẳng lẽ, anh không biết cửa hàng ngũ kim là gì?
Nghĩ đến đây, trong lòng Khả Lan chợt có hứng thú, không ngờ Cố thủ trưởng thần thông quảng đại, cũng có lúc không biết.
Khả Lan không vội trả lời Cố Thành Viêm, khóe miệng nở nụ cười.
Cố Thành Viêm không nhận được câu trả lời của Khả Lan, mất tự nhiên, nghiêng đầu nhìn Khả Lan, thấy cô cười rất vui, cũng vui theo.
Chỉ là cô cười cái gì vậy?
Chốc lát......
Cố Thành Viêm kịp phản ứng, Lâm Khả Lan đang cười anh?
Nghĩ đến đây, anh thu lại nụ cười, tròng mắt trầm tư một lúc.
Phát hiện vấn đề mà Khả Lan cười.
Cửa hàng ngũ kim! Hẳn không phải là năm loại vàng!
Như vậy, rốt cuộc cửa hàng ngũ kim là cái gì?
Anh liếc Khả Lan một cái muốn hỏi, nhưng lại nhún nhường mãi, môi mỏng mím chặt, trầm tư.
Vốn dĩ Khả Lan chỉ cười Cố thủ trưởng không biết cửa hàng ngũ kim là gì, lúc này nhìn thấy bộ dáng trầm tư kia, trong lòng phỏng đoán Cố thủ trưởng còn có thể suy nghĩ cửa hàng ngũ kim là cái gì.
Khả Lan cũng không lên tiếng, cười cười, trong lòng suy nghĩ, không biết Cố thủ trưởng còn không biết bao nhiêu thứ.
Dọc đường đi Khả Lan cười rất vui vẻ, Cố Thành Viêm lại cực kỳ im lặng.
Trong lòng Cố Thành Viêm vẫn suy nghĩ cửa hàng ngũ kim là cái gì, nhưng dọc đường đi, anh đều không thấy cửa hàng nào là cửa hàng ngũ kim.
Đến nhà, xe dừng lại, Khả Lan xuống xe, trong đầu suy nghĩ một chút Cố Thành Viêm nghiêm túc hỏi cửa hàng ngũ kim là gì, bỗng nhiên cười.
Cô cúi người, cảm thấy rất vui.
Nhưng mà nhìn thấy Cố Thành Viêm xuống xem, cô lại hít sâu một hơi, nghĩ ngừng cười.
Làm gì......Càng nghĩ ngừng, thì càng không nhịn được.
Cố Thành Viêm nhìn thấy bộ dáng Khả Lan, cả khuôn mặt cũng trầm xuống, anh chợt nắm bả vai Khả Lan, đẩy cơ thể cô thẳng lại, hai mắt tối tăm, chớp động có mùi vị cảnh cáo, nhìn cô chăm chú.
Hồi lâu......
Khóe miệng anh chợt nở nụ cười.
“Tối nay......"
Lời còn chưa nói hết, tiếng cười của Khả Lan đột nhiên ngừng lại.
Hôm nay cô không muốn.
Nghĩ đến đây, Khả Lan cẩn thận ngước mắt nhìn Cố Thành Viêm, khóe miệng chợt trở nên co quắp.
Cô đảo mắt, trầm giọng nói: “Tối nay, anh ngủ phòng khách, sáng mai còn tối mai nữa......"
Nói đến đây, Khả Lan đã bắt đầu hối hận vì đã cười nhạo Cố Thành Viêm.
Đây chính là nói, không muốn chết, sẽ phải chết.
Cố Thành Viêm thấy Khả Lan ngưng cười, ngược lại gật đầu hài lòng, đưa tay ôm người vào trong ngực, đổi lại khuôn mặt cười.
Ánh trăng dần dần dày......
Hai người lên lầu, Khả Lan thu dọn đồ mới mua, nhìn thấy Cố Thành Viêm đem quần áo đến.
Cô lại bị Cố Thành Viêm sửa quần áo, bỏ vào trong tủ.
Rồi sau đó Khả Lan thu dọn phòng khách, chờ sau khi làm xong tất cả, lúc này cô mới ngừng lại, rồi lại nhìn thấy Cố Thành Viêm đang đứng ở trong phòng bếp trêu ghẹo.
Khả Lan hơi ngừng lại, chẳng lẽ Cố thủ trưởng muốn làm bữa ăn khuya cho cô?
Ừ......Tay nghề Cố Thành Viêm không tệ!
Nghĩ đến đây, Khả Lan không lên tiếng, tự giác ngồi vào bàn chờ, nhìn tin tức trong điện thoại, phần nhiều là tin lá cải.
Rồi sau đó......
Một ly màu đen được đặt trước mặt cô.
“Uống." Cố Thành Viêm ngồi bên cạnh Khả Lan, hai mắt tối tăm, nhìn chằm chằm Khả Lan, bảo cô uống.
Khả Lan lại ngây ngẩn người, uống nước, những thứ này là gì?
Không giống nước đường đỏ, cũng có chút giống nước thuốc.
Khả Lan nghiêng đầu, nhìn về phía Cố Thành Viêm, há miệng muốn hỏi, lời còn chưa nói ra miệng, Cố Thành Viêm đã lên tiếng.
“Giảm đau."
Anh nói chuyện chậm rãi, sắc mặt bình tĩnh, trong mắt lại là ngượng ngùng.
Thấy bộ dáng Cố Thành Viêm, Khả Lan cảm thấy vui trong lòng, còn biết cô đau!
Khả Lan hiểu, liếc Cố Thành Viêm, lại nhìn ly nước, cười, cầm nước lên, cúi đầu uống hai ngụm.
Nước làm giảm đau bụng dưới, Khả Lan cảm thấy thư thái không ít, để ly xuống, đang muốn mở miệng nói chuyện.
Cố Thành Viêm chợt nắm tay cô, lấy chiếc nhẫn lần trước ra, đeo vào ngón giữa tay cô.
Khóa chặt trên bàn tay, ở trên bàn tay trắng nõn của cô, quen thuộc và ấm áp.
“Mặc kệ có chuyện gì, em nhất định phải nói cho anh biết." Khuôn mặt anh chợt trở nên nghiêm nghị, cực kỳ nghiêm túc, hai mắt sâu thẳm tối tăm.
Khả Lan nghiêng đầu nhìn Cố Thành Viêm, khuôn mặt nở nụ cười nói: “Nhất định." Mặc dù cô nói như vậy, nhưng từ tận đáy lòng cô không muốn tạo nhiều phiền toái cho anh.
Cố Thành Viêm cũng có chuyện của mình, cô không thể cái gì cũng đều dựa vào anh.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan trả lời như vậy, hình dáng cương nghị, trở nên nhu hòa, nở nụ cười.
......
Buổi tối Khả Lan muốn chia phòng ngủ, cô sợ thú tính của người đàn ông lại bộc phát, nhất thời không khống chế được.
Nhưng cô tắm xong, mới vừa chuẩn bị xong giường, cửa phòng lại bị mở ra.
Cố Thành Viêm im lặng đứng trước cửa, tựa như biết, rồi sau đó lại đi vào trong phòng, ngồi xuống mép giường của Khả Lan.
Khả Lan bỗng nhiên đứng dậy, con ngươi đen nhánh, nhìn thẳn Cố Thành Viêm, mặt lộ vẻ khó xử.
“Em dọn phòng khách cho anh rồi, anh ngủ ở dó đi." Khả Lan nhỏ giọng nói.
Cố Thành Viêm đưa tay lôi kéo Khả Lan, lật người lăn lên trên giường, khép chăn lại nói: “Anh không làm gì cả, chỉ nằm ngủ cạnh em." Giọng nói chậm rãi, lộ ra một tia bất đắc dĩ, điểm này cũng không có định lực, Lâm Khả Lan xem anh là gì.
Nhưng Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, cơ thể giật giật, thở ra một hơi, ai oán nói: “Hôm qua anh cũng nói như vậy, nhưng......" Nói tới đây, chân mày thanh tú của Khả Lan nhíu lại, nghĩ lại chuyện hôm qua.
Lời nói của người đàn ông lúc ở trên giường không thể tin, thật không thể tin được.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, bàn tay khẽ nắm chặt, trầm giọng đảm bảo: “Lần này tuyệt đối không."
“Không thể đổi ý!"
“Ừ."
......
Ban đêm, Cố Thành Viêm thật sự đàng hoàng, không hai lòng, cả đêm Khả Lan ngủ rất ngon.
Sáng sớm ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Khả Lan nhìn thấy Cố Thành Viêm nằm bên cạnh, thầm nghĩ, anh như vậy, có phải là đang giả bộ ngủ không?
Nghĩ đến đây, Khả Lan lật người nhỏm dậy, nhìn bộ dáng cương nghị lạnh lùng của Cố Thành Viêm, mũi cao, còn có môi đỏ mọng.
Cô bỗng nhiên thò tay, dùng ngón tay xoa xoa môi Cố Thành Viêm, lúc không mím môi, nhìn cứ như thiếu niên.
Động tác trên tay Khả Lan không ngừng, cơ thể chợt trầm xuống, bị người đàn ông túm vào trong ngực.
Chỉ thấy Cố Thành Viêm mở hai mắt, hòa hợp nhìn Khả Lan, khóe miệng bất giác nở nụ cười nói: “Sáng sớm, không muốn rời giường sao?"
Giọng nói anh trầm thấp, mang theo một chút tà mị.
Khuôn mặt Khả Lan ửng đỏ, ở trong lòng anh cúi đầu nói: “Không......Không, anh nghĩ nhiều rồi."
Mặt trời dần dần mọc ở phía đông, ánh mặt trời chiếu qua phòng.
Trời đã sáng, cô còn phải đi làm, Cố Thành Viêm cũng phải tới doanh trại, có một số việc, buổi tối làm thì tốt hơn.
Cố Thành Viêm không tiếng động, lật người đè cô dưới người, rồi sau đó hôn lên miệng cô, lúc này mới lật người xuống giường.
Cố Thành Viêm xuống giường, bắt đầu thay quân phục, Khả Lan ngồi dậy, kéo chăn, mở hai mắt, chăm chú nhìn bóng dáng người đàn ông.
Cô chợt mở chăn ra, đi giày vào, đi tới trước mặt Cố Thành Viêm, đưa tay nhận cà vạt trong tay anh: “Em thử một chút." Lúc vào công ty PR, Khả Lan có học qua cách thắt cà vạt, nhưng chưa thực hành bao giờ.
Bây giờ có cơ hội, cô cũng muốn thử một chút.
Cố Thành Viêm thấy Khả Lan muốn thắt cà vạt giúp mình, nhẹ nhàng cười, không lên tiếng, hơi cúi người, kề sát vào cô.
Khả Lan thấy vậy, cũng cười, đem cà vạt màu xanh lá quàng quanh cổ Cố Thành Viêm, sau đó quấn vòng, buộc chặt.
Cô thắt đúng, nhưng mà nhìn qua rất xốc xếch.
Cố Thành Viêm thấy vậy, khẽ cười một tiếng, chỉnh sửa một chút, hoàn mỹ.
Hai người nhìn nhau cười.
Rồi sau đó......
Khả Lan còn đang suy nghĩ buổi sáng ăn gì, Cố Thành Viêm chợt có điện thoại, liền vội vàng rút về doanh trại, lúc rời đi, bước chân rất dồn dập.
Khả Lan thấy Cố Thành Viêm rời đi, thở dài, sửa sang lại, cũng đi làm.
Đến bãi đỗ xe của Quật Khởi, Khả Lan vừa mới xuống xe, liền bị người ta kéo tay lại.
“Khả Lan, van xin em, tha cho chị đi, đều là chị không đúng, em muốn chị làm trâu làm ngựa cũng được." Người nói là Vưu Kỷ Mỹ, lúc này khuôn mặt chị ta không còn trang điểm tinh xảo như trước, hai mắt ố vàng, mái tóc xốc xếch.
Khả Lan bị Vưu Kỷ Mỹ kéo như vậy, đứng im tại chỗ, lạnh lùng nhìn chị ta một cái, không lên tiếng.
Ban đầu cô đã tỏ rõ muốn hợp tác với Vưu Kỷ Mỹ, nhưng chị ta không biết đủ, lại muốn nịnh bợ Lương Tú Ly, muốn nịnh bợ Kim Hạo, còn muốn đạp cô một cú, bây giờ lại đi cầu xin cô?
A.......
Khả Lan không trả lời Vưu Kỷ Mỹ, lạnh lùng đẩy tay chị ta ra, nghiêng đầu rời đi.
Vưu Kỷ Mỹ lại kéo tay Khả Lan, hai măt trừng to nhìn Khả Lan, cất giọng nói: “Lâm Khả Lan cô không nhớ sao? Ban đầu mẹ cô bệnh nặng, là tôi giúp cô lo tiền viện phí, là tôi tìm bác sĩ, cô cứ vong ân bội nghĩa như vậy sao?"
Khả Lan vốn dĩ không muốn để ý tới Vưu Kỷ Mỹ, lúc này vừa nghe chị ta nói như vậy, dừng bước, đẩy Vưu Kỷ Mỹ ra, hai mắt nheo lại, nhướng mày, hừ nhẹ.......môi đỏ hé mở: “Tôi nhớ, bốn mươi nghìn tệ tiền viện phí, chị nói với tôi sau mươi nghìn tệ, mười nghìn tệ tiền bác sĩ, nhưng thật ra chỉ là bác sĩ thực tập."
Khả Lan nói tới đây, dừng một chút, bước đến gần Vưu Kỷ Mỹ hai bước, tiếp tục nói: “Tôi vẫn im lặng không nói, là bởi vì mặc dù chị nâng cao số tiền, nhưng không cố nuốt trọn tiền hợp đồng; mà lúc chị ra nước ngoài cũng không để tôi đi tiếp khách, nhưng chị thì sao, không phải chị có tầm nhìn xa sao!"
Khả Lan nói tới đây, chợt nghiêng đầu cười khẽ, lui hai bước, nhìn Vưu Kỷ Mỹ trợn to hai mắt, từ kinh ngạc, đến không thể tưởng tượng nổi, cuối cùng trở nên tàn nhẫn.
Thấm thoát, Vưu Kỷ Mỹ lại chợt nở nụ cười, cười đến nỗi cơ thể run lên, bộ dáng này gần như là điên cuồng.
“Tôi thật sự xem thường cô, vâng vâng dạ dạ, đều là giả vờ." Vưu Kỷ Mỹ nói tới đây, từng bước từng bước tới gần Khả Lan.
Chị ta vẫn cho rằng, trong buổi họp đó, Khả Lan nhất định sẽ thua!
Lâm Khả Lan thua, Lương Tú Ly cùng Kim Hạo, mặc kệ là ai thắng, chị ta đều có lợi.
Nhưng không ngờ......Nhưng cuối cùng lại là Lâm Khả Lan thắng.
Thật là buồn cười, lại là Lâm Khả Lan giành giải.
“Là chị quá tham lam."
Khả Lan thấy Vưu Kỷ Mỹ từng bước từng bước tới gần, cũng không động, mà đứng thẳng người, đứng im tại chỗ, chăm chú nhìn Vưu Kỷ Mỹ.
Là Vưu Kỷ Mỹ quá tham lam, muốn hại cô, con muốn lấy lòng hai người kia.
Vưu Kỷ Mỹ nghe thấy lời Khả Lan nói, đứng trước mặt cô, nhìn hồi lâu, khóe miệng chợt nở nụ cười kỳ quái, môi xám khẽ mở, nói liên tục chữ được hai lần, liền đụng đầu vào cột đá gần chỗ Khả Lan.
Nhấy thời......
Máu văng ra khắp nơi.
Khả Lan toàn thân chấn động, sững sờ đứng im tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng, hai mắt liền bị người khác che, xoay người.
Người tới cố ý không cho nhìn thấy cảnh máu tanh, nhưng bộ dáng Vưu Kỷ Mỹ đập đầu vào cột, đã khắc ghi trong đầu cô.
Khả Lan sững sờ đứng tại chỗ, trong lòng càng sợ hãi, khiến cả người cô không ngừng run rẩy, hai tay nắm chặt thành quyền, ngón giữa trắng bệch, đôi môi vốn dĩ đỏ tươi, trở nên không còn giọt máu.
“May mà tôi tới kịp."
Sau khi Kim Hạo ôm Khả Lan xoay người đi, lúc này mới thả tay xuống, khẽ cười một tiếng, trong lời nói như hàm ý......anh ta làm chuyện cực tốt.
Nhưng Khả Lan vẫn đứng im tại chỗ không động, hai mắt tối tăm, khó khăn che giấu sự sợ hãi.
Kim Hạo cho rằng mình ôm Lâm Khả Lan, làm cô mất hứng, liền vội vàng lui về phía sau hai bước, bày tỏ lịch sự.
Lúc này anh ta nở nụ cười xinh đẹp đầy mê hoặc, nhìn Lâm Khả Lan, há miệng muốn nói chuyện ăn cơm.
Bốp......
“Rốt cuộc anh dùng cách nào, bức tử người ta, anh có còn là con người hay không?"
Lúc này trái tim Khả Lan rất phức tạp.
Ngày hôm qua Kim Hạo nói đã xử lý xong Vưu Kỷ Mỹ, phương pháp chính là bức tử người khác sao?
Chẳng lẽ anh ta không thể dùng biện pháp khác, đưa người đi đâu đó hoặc đuổi khỏi thành phố, tại sao lại cố tình bức tử!
Tàn nhẫn, quá tàn nhẫn!
Kim Hạo không hiểu sao lại bị Khả Lan cho một bạt tai, không giận, ngược lại vội vàng muốn giải thích.
Chuyện mà Kim Hạo đã làm, tất nhiên sẽ thừa nhận, nhưng lần này anh ta thật sự không bức tử Vưu Kỷ Mỹ.
Anh ta thật sự ghét loại người gió chiều nào theo chiều đó, loại người hám tài như Vưu Kỷ Mỹ, anh ta không cần thiết phải ra tay như vậy, khiến người ta chỉ trích.
Anh ta chỉ cho người khiến Vưu Kỷ Mỹ về với ông bà.
Chẳng lẽ về với ông bà, không thể sống sao?
Kim Hạo muốn giải thích, Khả Lan lại không để ý tới.
Sau khi Khả Lan bảo tài xế thông báo cho người tới xử lý chuyện này, liền vội vàng chạy vào thang máy, trực tiếp rời đi, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét Kim Hạo.
Kim Hạ nhìn thấy Khả Lan như vậy, trong lòng bỗng cảm thấy buồn bực, muốn cùng đi lên, nhưng cửa thang máy đã đóng.
Anh ta liền vội vàng đi vào thang máy bên cạnh, đi theo Khả Lan lên lầu.
Rồi sau đó......
Ra khỏi thang máy, Kim Hạo liền đi theo phía sau lưng Lâm Khả Lan, há miệng muốn giải thích về chuyện Vưu Kỷ Mỹ.
Nhưng lời đến miệng, anh ta lại cảm thấy kỳ quái.
Tại sao lại muốn giải thích, Kim Hạo làm việc, chưa từng nhờ ai chỉ dẫn.
Nghĩ đến đây, Kim Hạo dừng lại, nhìn bóng lưng Lâm Khả Lan, quyết định không giải thích.
Nhưng Khả Lan chợt dừng bước, nghiêng đầu, nhìn về phía Kim Hạo nói: “Vừa rồi anh định nói gì với tôi?" Lúc nãy Khả Lan thấy bộ dáng Vưu Kỷ Mỹ, trong lòng không thoải mái, tức giận.
Vào lúc này bình tĩnh lại, cũng cảm thấy thật sự quá kích động.
Ở thành phố, có chuyện, cũng thay đổi trong nháy mắt, dù là ai cũng sẽ không thể nào biết được một giây kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, giống như Kim Hạo, theo như anh ta, Vưu Kỷ Mỹ như rơm rác, không còn gì khác.
Những người này, trước sau như một.
Kim Hạo thấy Khả Lan dừng bước, hỏi anh ta muốn nói gì, trái tim vui mừng, nhưng ngược lại cảm thấy kỳ quái khi mình vui mừng, đứng im tại chỗ một lúc lâu.
Rồi sau đó mới nghiêm túc nói: “Chuyện ăn cơm."
Vốn dĩ Kim Hạo không muốn tự mình đi, nhưng mỗi lần thấy vẻ mặt của Lâm Khả Lan liền cảm giác rất vui.
Huống chi, muốn tạo ra điểm nóng, anh ta không chạy hai chuyến, sao có thể gây sự chú ý tới người khác.
Kha Lan nghe thấy Kim Hạo nhắc tới chuyện ăn cơm, vẻ mặt cụp xuống.
Nhất định là Kim Hạo nghĩ rèn sắt khi còn nóng, muốn đánh sụp Lương Thị, để mình lên hàng đầu.
Đánh đổ Lương Thị, cô cùng từng nghĩ.
Nhưng......
Bây giờ Lan Thư vẫn chưa tin tưởng cô, lúc nào cô cũng có thể bị Lan Thư đá văng, nếu như không có Lương Thị chống đỡ, rất có thể, cô lập tức bị Lan Thư đá văng ra.
Đến lúc đó, cô nên làm gì?
Nhờ Cố Thành Viêm giúp đỡ?
Không phải là không thể được, chỉ là cô không muốn quá lệ thuộc vào Cố Thành Viêm.
Nghĩ đến đây, Khả Lan không từ chối Kim Hạo, mà hẹn lần sau.
Lan Thư không tin tưởng cô, cô cũng muốn bắt được điểm yếu của Lan Thư, thăng bằng lại, mới có thể đối phó Lương Tú Ly.
Khả Lan không đồng ý chuyện ăn cơm, mặc dù Kim Hạo cảm thấy bất đắc dĩ nhưng ít nhiều cũng nhận ra ít điều.
Lâm Khả Lan cũng chỉ là bình hoa của Quật Khởi, nhìn bề ngoài xinh đẹp thành công, thật ra thì không có uy quyền.
Nếu như không phải vì cô có quan hệ với người có quyền, chỉ sợ không biết đã chết bao nhiêu lần.
Nhưng mà bình hoa này, lại không bình thường, là người có chí hướng.
Rồi sau đó Kim Hạo cũng không yêu cầu gì, anh ta là đàn ông, không thể bắt nạt một cô gái.
Sau khi Kim Hạo đi, Khả Lan đi tới phòng làm việc, lục lọi đống tài liệu không có nội dung trên bàn, trong một tập tài liệu, phát hiện một tấm hình.
Lan Thư cùng Dương tướng quân!
Không phải là ảnh ghép.
Tại sao hình lại ở đây? Ai để đây sao?
Quan hệ của Lan Thư cùng Dương tướng quân là gì?
Trong này......Nhất định cất giấu bí mật không ai biết!
......
Đối với chuyện của Lan Thư, Khả Lan cũng không vội xuống tay.
Liên lụy tới Dương tướng quân, vậy thì phải là chuyện của Cố Thành Viêm.
Không phải anh xử lý vụ án tham ô sao!
Nghĩ tới đây, Khả Lan cất tấm hình, quyết định đi dạo phố cùng Diệp Huệ.
Dù sao ở Quật Khởi cô cũng là người rảnh rỗi, không bằng tận dụng nhàn rỗi.
Đi tới trung tâm thương mại, Khả Lan muốn mua hai bộ quần áo, nhưng nhìn nhìn, lại nhìn tới đồ nam.
“Khả Lan, cô quen chồng cô lúc nào." Diệp Huệ vẫn đi theo Khả Lan, cũng đã gặp Cố Thành Viêm mấy lần.
Cô ta luôn luôn tò mò, sao hai người lại đi chung với nhau, một người là một nhân vật quyền thế, một người là người bình dân.
Giống như cô bé lọ lem gặp được hoàng tử, biến thân trở nên hoa lệ.
Khả Lan nghe Diệp Huệ hỏi như vậy, trong lòng hơi ngừng lại, nghĩ lại.
Xem mắt quen?
Không.....Phải là kết hôn nhầm.
Nghĩ đến đây, Khả Lan đang muốn trả lời Diệp Huệ, chợt nhìn thấy Lục trung úy cùng thư ký của Lương Tú Ly, trao đổi thứ gì đó, bỏ vào túi, rồi sau đó đi thoáng qua.
Thấy tình huống như vậy, Khả Lan bỗng nhiên cảm thấy kỳ quái.
Lục trung úy là người tâm phúc của Cố thủ trưởng, trao đổi đồ với thư ký của Lương Tú Ly, không biết là có chuyện gì?
Hơn nữa lại chọn trung tâm thương mại làm nơi trao đổi, nhất định có vấn đề.
Chẳng lẽ Lục Hiểu Phong thay lòng đối với Cố Thành Viêm?
Khả Lan thầm nghĩ trong lòng một chút, bước nhanh tới chỗ Lục trung ú, ngăn anh ta lại.
“Sao cậu lại ở đây?" Khả Lan hỏi trước, lôi kéo Lục Hiểu Phong đi về phía cửa hàng đồ nam.
Lục Hiểu Phong sững sờ, nhưng lập tức trả lời: “Đi dạo một chút, chị dâu." Lục Hiểu Phong nói xong, muốn rời đi, lại bị Khả Lan kéo lại.
Cậu lại không dám đánh chị dâu, chỉ có thể để mặc cô lôi kéo đi vào cửa hàng đồ nam.
“Tôi muốn mua hai bộ quần áo cho Cố Thành Viêm, nhưng cảm giác size lớn nhỏ có vấn đề, cậu giúp tôi một chút." Khả Lan nói xong, liền đem quần áo đã chọn lúc nãy, đưa tới trước mặt Lục Hiểu Phong, để cậu đi thử.
Lục Hiểu Phong không phòng bị Khả Lan, sau khi nói mấy câu khách sáo liền càm quần áo đi vào trong thử.
Khả Lan nói với Diệp Huệ, chờ Lục Hiểu Phong ra ngoài, phải đi xem thử trong túi Lục Hiểu Phong có đồ gì kỳ quái, giữ lại.
Rồi sau đó......
Sau khi Lục Hiểu Phong thử đồ xong đi ra, Diệp Huệ lục trong quần áo của Lục Hiểu Phong, tìm được một vật kỳ quái duy nhất, chính là thẻ nhớ.
Thấy thẻ nhớ, Khả Lan lập tức cắm vào điện thoại di động của mình xem.
Đáng tiếc......Có mật mã.
Không giải được mật mã, Khả Lan chỉ có thể tạm thôi, thầm nghĩ mang về cho Cố Thành Viêm, là cấp dưới của anh, nên để anh trông nom.
Sau khi mua xong quần áo, Khả Lan cũng không quay về Quật Khởi, trực tiếp về nhà.
Vừa mới vào nhà, cô liền thấy Cố Thành Viêm, đang ngồi im trong ghế sa lon.
Thấy Cố Thành Viêm về sớm như vậy, Khả Lan vui mừng, cầm quần áo, muốn đưa cho anh.
Nhưng Cố Thành Viêm chợt đứng lên, đi tới phía trước, đi tới trước mặt Khả Lan.
Lúc này, sắc mặt anh âm trầm, hai mắt lạnh lùng sắc bén, môi mỏng khẽ mở: “Lấy ra."
Lúc này giọng nói Cố Thành Viêm, giống như nước đá trong đêm đông giá rét, khiến sự vui mừng trong lòng Khả Lan trở nên lạnh.
Cô biết thứ Cố Thành Viêm nói là gì, nhưng sao lại phải hung dữ như vậy? Cô chỉ sợ người ta hại anh, cho nên mới lấy thẻ nhớ từ chỗ Lục trung úy.
Khả Lan không vội vã trả lời Cố Thành Viêm, hai mắt híp lại.
Cố Thành Viêm chợt cao giọng, tức giận nói: “Lấy ra!" Giọng của anh, biểu lộ ra khá vội vàng.
Khả Lan thấy bộ dáng Cố Thành Viêm thế này, trong lòng run lên, quần áo trong tay rơi xuống đất, cả người ngẩn ra.
Cố Thành Viêm không tin cô!
Anh đã từng nói, có chuyện gì đều phải nói với anh, tại sao lúc này, anh lại không tin cô, chủ động nói sự việc.
Anh đang gấp cái gì?
Khả Lan sững sờ đứng im tại chỗ, hai mắt ửng đỏ, nhìn thẳng anh.
Lát sau.....
Cố Thành Viêm thấy bộ dáng Khả Lan, lúc này mới phản ứng, mình đã kích động.
Anh thu lại ánh mắt tàn khốc, đưa tay ôm người vào trong ngực.
“Thật xin lỗi, vật kia đối với anh rất quan trọng." Anh nhỏ giọng giải thích, giọng nói chậm rãi, nhận sai với cô.
Khả Lan không trả lời, đứng im tại chỗ, không nhúc nhích.
Trong lòng cô có cảm giác không hiểu.
Yêu là phải tin tưởng lẫn nhau, vợ chồng là bạn đồng hành cả đời, Cố Thành Viêm đối tốt với cô, cô động lòng, còn giúp anh cả đời.
Cố Thành Viêm giúp cô, cô cũng hy vọng có thể giúp Cố Thành Viêm.
Nhưng Cố Thành Viêm vì thẻ nhớ, quát cô, không tin cô.
Cô chợt không hiểu, rốt cuộc yêu là thật hay là giả.
Chẳng biết từ lúc nào, cô toàn tâm toàn ý tin tưởng Cố Thành Viêm, vậy mà cô chưa lại chưa bao giờ biết, Cố Thành Viêm có tin tưởng cô hay không.
Hoặc là nói, giữa cô và anh, chỉ là một trò chơi, chỉ là cô chìm sâu, Cố Thành Viêm vẫn ở ngoài trò chơi.
Cô chợt nhớ tới Lương Bảo Nhi, vì Cố Thành Viêm, gần như điên cuồng, bọn họ cũng đã từng yêu nhau.
Nhưng Cố Thành Viêm lại ôm chặt Khả Lan, không hy vọng nhìn thấy thẻ nhớ gì đó.
Cố Thành Viêm biết Khả Lan tức giận, liền ôm Khả Lan vào trong ngực, vẻ mặt thành thật hỏi “Tức giận sao?" Nói xong, Cố Thành Viêm vén vén sợi tóc bên tai Khả Lan.
Khả Lan giật giật cơ thể, vẫn không lên tiếng, cô không biết mình có nên tức giận hay không.
“Anh đảm bảo, sau này sẽ không vậy nữa." Khả Lan không trả lời, Cố Thành Viêm cũng không giận, bàn tay ôm cô, giam cầm cô trong ngực, cam kết với cô tựa như đảm bảo.
Khả Lan hơi ngừng lại, liếc mắt nhìn Cố Thành Viêm, cuối cùng thở dài nói: “Em biết rồi."
Bây giờ Cố Thành Viêm cũng buông mặt mũi mà dỗ cô, chẳng lẽ, cô còn phải kiểu cách, nhăn nhó, để anh tiếp tục dỗ sao?
Cô không phải loại người bụng đang đói có người mời ăn thì kêu no rồi mà từ chối, đã ở chung với nhau, vấn đề nhỏ sẽ xuất hiện, cô nhịn.
Có lẽ, trong tấm thẻ nhớ kia, có một phần tài liệu vô cùng quan trọng của đảng, về cơ mật quân sự, cho nên, Cố Thành Viêm rất lo lắng.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan trả lời, bỗng nhiên cười cười, đưa tay từ bên hông, dò vào bên trong đồ của cô.
“Nhìn qua, hình như vẫn còn đang tức giận." Anh thấp giọng nói, lật người đè cô xuống.
Khả Lan đang còn cảm thấy buồn bực vì chuyện Cố Thành Viêm hung dữ với cô, lúc này người đàn ông chợt đè lên người cô, khuôn mặt cô bỗng ửng đỏ, đưa tay muốn lôi kéo tay người đàn ông, để anh đừng nóng vội.
Động tác cô muốn lôi tay, đã bị anh đoán trước, hai tay cô liền bị anh giữ chặt.
Dưới giường bá đạo, trên giường cũng bá đạo, tính cách quá hư.
“Ai nói em tức giận." Khả Lan quay khuôn mặt ửng đỏ đi, không muốn cho anh nhìn thấy.
Người đàn ông đã bắt đầu cởi móc áo.
Anh cúi đầu tựa như trừng phạt cắn bả vai cô.
Cô khẽ run, cắn răng, không muốn lên tiếng.
Nhưng vẫn không ngừng được, uhm......uhm.
Mà cơ thể rắn chắc của anh, bao trùm cơ thể nhỏ nhắn của cô, bắt đầu lần lượt đoạt lấy, khiến cho anh càng thêm điên cuồng.
Cô vô lực chịu đựng, chỉ có thể để anh phát tiết.
Giữa hai người đã không còn cãi nhau lúc nãy nữa......
Có câu tục ngữ, vợ chồng đầu giường gây cuối giường hợp, một đêm kích tình, buổi sáng tỉnh dậy, Khả Lan thấy Cố Thành Viêm ngồi ở đầu giường hút thuốc lá.
Cô không thể không thừa nhận, đàn ông hút thuốc, có phong vị rất đặc biệt, nhất là người đẹp trai như Cố Thành Viêm, nhưng mà vẻ mặt của anh khẽ nhăn, tựa hồ như đang nghĩ gì đó.
Cô không biết anh đang nghĩ cái gì, nhưng mà giờ phút này, tâm tình của cô cũng rất kỳ quái, thẻ nhớ, hình như đang ngăn cách bọn họ.
Rồi sau đó.....
Khả Lan vươn tay, giật lấy điếu thuốc Cố Thành Viêm vừa mới hút, chân mày nhíu lại: “Hút thuốc sẽ giảm thọ."
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, sững sờ, bỗng nhiên nở nụ cười, đưa tay kéo Khả Lan: “Đại hội thể dục thể thao trường thọ." Giọng nói trầm bổng du dương.
Khả Lan nghe vậy, vẻ mặt đột nhiên trầm xuống, chợt thấy tim gan run run.
Kiềm chế......
Sau khi Diệp Huệ cùng Khả Lan tách ra, đã là lúc hoàng hôn.
Mấy ngày nay, cô ta đi theo Khả lan, dần dần phát hiện, Khả Lan cho cô ta cảm giác, dần dần giống như là đàn ông của cô ấy.
Không thể không nói, người đàn ông kia của Khả Lan chính là cực phẩm.
Chỉ là, cô thích người giống như Lục trung úy, an toàn.
Về đến nhà, Diệp Huệ đem thẻ nhớ mới mua, đưa cho mẹ mình.
Thẻ điện thoại của mẹ cô hư, mua cái mới, vốn dĩ muốn mua máy mới.
Nhưng hiện tại nhà cô còn nợ Khả Lan mười mấy nghìn tệ, chi tiêu ở trong nhà phải tiết kiệm một chút.
Nếu không cũng không thể trả hết tiền.
Dì Vương chụp được thẻ nhớ, miệng không ngừng nói muốn mua máy mới, bây giờ Khả Lan được mệnh danh là “công chúa trong giới kinh doanh" tiền rất nhiều, một cái điện thoại di động, khẳng định Khả Lan sẽ không quan tâm.
Nhưng Diệp Huệ nghe mẹ mình nói như vậy, có chút tức giận.
“Con nói mẹ đừng như vậy, Lâm Khả Lan là Lâm Khả Lan, chúng ta là chúng ta, nhà chúng ta được cô ấy giúp là tốt rồi, mẹ còn muốn cái gì?"
Diệp Huệ nói xong, kể từ khi Khả Lan thành giám đốc Quật Khởi, mẹ cô vẫn cho rằng Khả Lan có tiền, há miệng ngậm miệng, đều muốn tìm cô ấy xin tiền.
Có thể đừng nói tới hai chữ này được không.
Thật ra thì Lâm Khả Lan trôi qua cũng không tốt như người ta thấy.
Cảnh tượng bên ngoài, ở Quật Khởi, cũng chỉ là đồ trang trí, không có quyền lực, có vài ánh mắt nhìn Khả Lan đều là châm chọc.
Nếu không phải là người đàn ông kia, sợ rằng Khả Lan sẽ không có ngày hôm nay.
Bây giờ người đàn ông kia đối với cô ấy không tệ, sau này thì sao?
Đàn ông có mấy người đáng tin?
Không nói ba Lâm Khả Lan, ngay cả ba cô ta cũng ra ngoài tìm người thứ ba, bỏ người nhà.
Chứ đừng nói đến người đàn ông có quyền thế kia.
Khả Lan không ngu ngốc, cũng cố gắng, cho nên cô ta cũng tin tưởng Khả Lan.
“Ơ, mẹ nói đôi câu thì sao? Ban đầu không phải mẹ giới thiệu nó đi xem mắt, làm sao nó có thể quen Cố thủ trưởng, cũng sẽ không có ngày hôm nay, cầm tiền cảm ơn nhà chúng ta, là việc đương nhiên." Dì Vương nghe Diệp Huệ nói như vậy cũng không hài lòng.
Bà giúp đỡ nhà Khả Lan từ nhỏ, xem cô như con gái ruột, bây giờ phát đạt, phải báo đáp không phải sao?
“Mẹ, mẹ đừng nói mê, làm sao mẹ có thể quen người như vậy chứ." Diệp Huệ lạnh giọng nói, cô không tin tưởng chút nào đối với lời mẹ mình nói.
Nhân vật lớn nhưu vậy, làm sao có thể đi xem mắt.
Nói ra đều là truyện cười.
Dì Vương nghe con gái mình nói như vậy, hừ lạnh một tiếng.
Sau khi lắp thẻ vào điện thoại, mở máy, để điện thoại di động sang một bên, lại nói: “Mẹ đương nhiên không biết nhân vật lớn như vậy, là Khả Lan nhận nhầm người, cho nên mới tiến tới với Cố thủ trưởng."
Dì Vương giải thích, cũng nói đó là số mệnh.
Nếu ban đầu con gái bà chịu đi, không chừng bây giờ có thể leo lên vị trí cao, chứ không phải Lâm Khả Lan, mà là con gái bà.
Bà không cần phải trải qua mưa gió.
Lần trước còn phải giả bộ bị dánh, để gạt ít tiền?
Haiz......
Nhưng mà không sao, những năm này, quan hệ của bà cùng Tố Phương rất tốt, Lâm Khả Lan không thể nào không nhớ rõ.
Cô là đứa bé hiếu thuận, bàn cũng không tin Lâm Khả Lan không nhớ ân.
Diệp Huệ nghe mẹ mình nói, vẻ mặt cụp xuống, trên đời này có sự trùng hợp vậy sao?
Có quá kỳ quái không?
Nghĩ đến đây, Diệp Huệ không có trả lời mẹ mình, sửa lại quần áo mà hôm nay Khả Lan mua cho cô, sờ sờ, chất liệu thật tốt.
Rồi sau đó dì Vương thấy Diệp Huệ có quần áo mới, cười nói quần áo không tệ, bây giờ thì tốt rồi, Lâm Khả Lan trèo lên cành cây cao, bọn họ cũng có thể được nhờ.
Cái này gọi là.....Một người đắc đạo, cái gì cũng thăng thiên.
Rồi sau đó dì Vương cầm điện thoại lên, nhìn một chút, lại phải có mật mã.
Nhưng mà mật mã lúc đầu bao giờ cũng giống nhau.
Vì vậy bà ấn số vào.
Sai......
Lại không có sách hướng dẫn, Diệp Huệ mua đồ thế nào vậy.
Rồi sau đó bà lại ấn một dãy số.
Sai......
Thấy tình huống như thế, dì Vương lại nóng nảy, tiếp tục ấn một dãy số.
Sai......Đã khóa.
Rồi sau đó đen thui, điện thoại cũng không mở được.
Thấy như vậy, sắc mặt dì Vương trầm xuống.
Bà không ngờ, thẻ nhớ, có thể làm hư điện thoại, thật phức tạp!
Bà vội vàng gọi Diệp Huệ tới giúp.
Diệp Huệ cùng không tìm ra lý do.
Điện thoại di động hư, không thể dùng, phải mua mới, nhưng......
Trong lòng Diệp Huệ chần chừ, rất buồn bực.
Nhưng mà dì Vương nói: “Con nói với Lâm Khả Lan một chút, để mẹ làm người giúp việc cho nhà nó, dù sao người quen cũng tốt hơn người ngoài." Nói đến đây, trong lòng bà khẽ nhúc nhích.
Lâm Khả Lan là một người con hiếu thuận.
Nếu Lâm Khả Lan thấy bà không có điện thoại di động, nhất định sẽ giúp bà mua một cái.
Trước kia bà mua rồi, nhưng mà hư mất, bây giờ Lâm Khả Lan phát đạt, nên mua cho bà hiệu quả táo gì đó.
Diệp Huệ nghe mẹ nói như vậy.
Chợt có cảm giác mình bị mẹ đánh bại, thở dài, bất đắc dĩ gật đầu nói: “Con hỏi một chút."
“Đừng quên." Diệp Huệ da mặt mỏng, nếu hai ngày sau không có lên tiếng, bà sẽ tự mình đến chỗ Khả Lan.
Bà cũng không tin, bà ở bệnh viện với Tố Phương lâu như vậy, Khả Lan lại không thể mua cho bà hai bộ đồ mới, mua điện thoại hiệu trái táo.
Bởi vì chỗ vắng vẻ, bên trong cửa hàng tiện lợi thưa thớt người, ngẫu nhiên có người đi vào, tất cả đều mua đồ rồi rời đi, lúc này chỉ có thu ngân ngồi trước quầy thu tiền gọi điện thoại, nhân viên đang bày hàng lên giá.
Ngược lại Khả Lan không chọn bàn chải đánh răng cho mình, chủ yếu là mua cho Cố Thành Viêm, Cố Thành Viêm luôn ở trong quân đội, con người rắn rỏi.
Ừ......Cô nên giúp anh mua bàn chải lông cứng!
Khả Lan cầm một cái, bỗng cảm thấy không đúng, đưa tay cầm thêm mấy cái, thầm nghĩ, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.
Cố Thành Viêm nhìn bộ mặt cùng bộ dáng của cô, giống như bà chủ nhà, trong lòng khẽ nhúc nhích, vẻ mặt u ám.
Anh bỗng nhiên thò tay, một tay nắm bàn tay mảnh khảnh, một tay ôm eo cô, cúi đầu cắn vành tai cô, trong mũi phản ra khí nóng.
“Tối hôm nay....." Giọng nói anh trầm thấp, tản ra hơi thở mập mờ và lười biếng.
Trong lòng Khả Lan khẽ run lên, có chút sợ, cô vội vàng lui về phía sau hai bước, muốn đẩy người ra, nhưng cánh tay của người đàn ông giống như sắt thép, khó có thể đẩy ra.
Không đẩy được người ra, Khả Lan chỉ có thể buông tha, cô ngửa đầu nhìn Cố Thành Viêm: “Cẩn thận thận hư."
“Thử một chút?"
Khả Lan vừa mới nói xong, Cố Thành Viêm liền trả lời, chân mày nhíu lại, bàn tay trở nên không đứng đắn.
Nghe thấy lời Cố Thành Viêm, trong lòng Khả Lan run rẩy, đưa tay níu lấy tay người đàn ông, gấp giọng nói: “Không.....Không thử, sáng mai, nhất định sáng mai."
Khả Lan nói tới đây, trong lòng chợt cảm thấy tối tăm, dục tiên dục tử?
Cô còn chưa có tiêu hóa hết chuyện ngày hôm qua, phải chậm rãi.
Cố thủ trưởng có thể tiết chế chút sao?
Cố Thành Viêm nghe thấy lời Khả Lan, dừng động tác trên tay, khóe miệng nở nụ cười, gật đầu nói: “Được."
Khả Lan thấy Cố Thành Viêm gật đầu, lúc này mới thở ra một hơi.
Nhưng trong lòng rất là buồn bực, đều nói phụ nữ như lang hổ, tại sao cô lại cảm thấy đàn ông mới như hổ báo!
Chọn hết đồ, hai người cùng nhau đứng trước quầy thu tiền, thu ngân liếc nhìn hai người một cái nói “Không lấy hai hộp bao cao su XX sao?"
Vừa dứt lời, khuôn mặt Khả Lan cũng thay đổi, vừa đỏ vừa đen, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Chẳng lẽ trên mặt bọn họ có viết mấy chữ muốn lăn lộn trên giường sao?
“Hai hộp thôi."
Khả Lan không trả lời, Cố Thành Viêm lại trầm trầm lên tiếng, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Nghe thấy lời Cố Thành Viêm, Khả Lan hoi ngừng lại, ngửa đầu, hai mắt đen nhánh nhìn thẳng khuôn mặt tuấn tú của Cố Thành Viêm, thở ra một hơi, kéo anh một cái nói: “Lần trước vẫn còn, mua nhiều vậy làm gì, lại không thể ăn."
Khả Lan nói xong, trong lòng dâng lên một cảm giác quái dị, nào có ai, không có việc gì lại mua nhiều bao cao su XX như vậy!
Chẳng lẽ, đây cũng là tính háo sắc của Cố thủ trưởng?
“Không thể ăn, có thể dùng, một hai ngày, nửa tháng là có thể dùng hết." Nhân viên thu ngân vừa quét mã hàng, nghe thấy Khả Lan nói, ngẩng đầu nói, ánh mắt liếc qua người Cố Thành Viêm.
Quân nhân ra ngoài, còn không đeo cầu vai, không biết cấp bậc thế nào, chỉ nhìn cơ thể to lớn này, một đem hai ba cái, không thành vấn đề.
Nhân viên thu ngân dứt lời, khuôn mặt Cố Thành Viêm nở nụ cười hài lòng, chợt tốt bụng bắt đầu giúp nhân viên thu dọn đồ đạc, từ từ nói: “Lấy thêm hai hộp."
Nhân viên thu ngân vẫn đang quét mã hàng, lúc này nghe người đàn ông mở miệng, ngước mắt nhìn thẳng khuôn mặt mỉm cười như gió xuân, thần thái bỗng nhiên sáng ngời.
Nhưng mà cô ta hiểu, ánh mắt lại liếc về phía người đàn ông đang xếp hàng, ngược lại đáp một tiếng, lấy thêm hai hộp, tiếp tục quét mã hàng.
Mà Khả Lan vẫn đứng bên cạnh Cố Thành Viêm, không lên tiếng, cũng không cử động, chỉ cảm giác bản thân hóa đá, khóe miệng có chút run rẩy.
Mặt người dạ thú!
Mua đồ xong, hai người quay lại xe, lúc này Khả Lan mới chậm rãi phát hiện ra.
Ở cửa hàng tiện lợi, bàn về chủ đề bao cao su XX, sẽ chỉ làm người khác liên tưởng đến việc trên giường!
Nghĩ đến đây, Khả Lan lén nhìn Cố Thành Viêm, thấy khóe miệng anh bắt đầu cười, khóe mi hơi híp, hình như tâm tình rất tốt.
Khả Lan lại cảm thấy buồn bực, đàn ông đều là cầm thú, cầm thú.
Rồi sau đó.....
Khởi động xe, chạy được một đoạn Cố Thành Viêm liền nói: “Chờ sau khi về hưu, chúng ta cũng mở cửa hàng tiện lợi." Giọng nói Cố Thành Viêm đậm đà, trong lời nói còn có hứng thú, hình như rất là để ý.
Nhưng mà lời này, lọt vào tai Khả Lan, lại như sấm bên tai, khiến cho cô ngoài khét trong sống.
Cố thủ trưởng, lúc này anh còn chưa tới ba mươi, liền muốn về hưu, tác phong nghề nghiệp đâu?
Nghĩ đến đây, Khả Lan hé mắt nhìn Cố Thành Viêm, đôi môi đỏ tươi khẽ mím, trầm giọng nói: “Mở cửa hàng ngũ kim." Giúp người khác thay bóng đèn, ống nước.
Thể trạng Cố thủ trưởng tốt như vậy, chớ lãng phí tài nguyên.
“Hả?......" Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, chợt nhíu mày, nói tiếp: “Ngũ kim?" Anh nhớ không nhầm, trừ hoàng kim, bạch kim, hình như không có gì kim nữa!
Chẳng lẽ là vàng mười?
Không đúng......Cũng không còn năm loại vàng nữa.
Khả Lan nghe Cố thủ trưởng hỏi như vậy, vẻ mặt hơi ngừng lại, suy nghĩ một chút, ngũ kim chính là công tắc, dây điện, ống nước, đinh ốc...v..v...
Người bình thường cũng biết, nhưng lúc này Cố thủ trưởng, đột nhiên hỏi ngũ kim là gì.
Chẳng lẽ, anh không biết cửa hàng ngũ kim là gì?
Nghĩ đến đây, trong lòng Khả Lan chợt có hứng thú, không ngờ Cố thủ trưởng thần thông quảng đại, cũng có lúc không biết.
Khả Lan không vội trả lời Cố Thành Viêm, khóe miệng nở nụ cười.
Cố Thành Viêm không nhận được câu trả lời của Khả Lan, mất tự nhiên, nghiêng đầu nhìn Khả Lan, thấy cô cười rất vui, cũng vui theo.
Chỉ là cô cười cái gì vậy?
Chốc lát......
Cố Thành Viêm kịp phản ứng, Lâm Khả Lan đang cười anh?
Nghĩ đến đây, anh thu lại nụ cười, tròng mắt trầm tư một lúc.
Phát hiện vấn đề mà Khả Lan cười.
Cửa hàng ngũ kim! Hẳn không phải là năm loại vàng!
Như vậy, rốt cuộc cửa hàng ngũ kim là cái gì?
Anh liếc Khả Lan một cái muốn hỏi, nhưng lại nhún nhường mãi, môi mỏng mím chặt, trầm tư.
Vốn dĩ Khả Lan chỉ cười Cố thủ trưởng không biết cửa hàng ngũ kim là gì, lúc này nhìn thấy bộ dáng trầm tư kia, trong lòng phỏng đoán Cố thủ trưởng còn có thể suy nghĩ cửa hàng ngũ kim là cái gì.
Khả Lan cũng không lên tiếng, cười cười, trong lòng suy nghĩ, không biết Cố thủ trưởng còn không biết bao nhiêu thứ.
Dọc đường đi Khả Lan cười rất vui vẻ, Cố Thành Viêm lại cực kỳ im lặng.
Trong lòng Cố Thành Viêm vẫn suy nghĩ cửa hàng ngũ kim là cái gì, nhưng dọc đường đi, anh đều không thấy cửa hàng nào là cửa hàng ngũ kim.
Đến nhà, xe dừng lại, Khả Lan xuống xe, trong đầu suy nghĩ một chút Cố Thành Viêm nghiêm túc hỏi cửa hàng ngũ kim là gì, bỗng nhiên cười.
Cô cúi người, cảm thấy rất vui.
Nhưng mà nhìn thấy Cố Thành Viêm xuống xem, cô lại hít sâu một hơi, nghĩ ngừng cười.
Làm gì......Càng nghĩ ngừng, thì càng không nhịn được.
Cố Thành Viêm nhìn thấy bộ dáng Khả Lan, cả khuôn mặt cũng trầm xuống, anh chợt nắm bả vai Khả Lan, đẩy cơ thể cô thẳng lại, hai mắt tối tăm, chớp động có mùi vị cảnh cáo, nhìn cô chăm chú.
Hồi lâu......
Khóe miệng anh chợt nở nụ cười.
“Tối nay......"
Lời còn chưa nói hết, tiếng cười của Khả Lan đột nhiên ngừng lại.
Hôm nay cô không muốn.
Nghĩ đến đây, Khả Lan cẩn thận ngước mắt nhìn Cố Thành Viêm, khóe miệng chợt trở nên co quắp.
Cô đảo mắt, trầm giọng nói: “Tối nay, anh ngủ phòng khách, sáng mai còn tối mai nữa......"
Nói đến đây, Khả Lan đã bắt đầu hối hận vì đã cười nhạo Cố Thành Viêm.
Đây chính là nói, không muốn chết, sẽ phải chết.
Cố Thành Viêm thấy Khả Lan ngưng cười, ngược lại gật đầu hài lòng, đưa tay ôm người vào trong ngực, đổi lại khuôn mặt cười.
Ánh trăng dần dần dày......
Hai người lên lầu, Khả Lan thu dọn đồ mới mua, nhìn thấy Cố Thành Viêm đem quần áo đến.
Cô lại bị Cố Thành Viêm sửa quần áo, bỏ vào trong tủ.
Rồi sau đó Khả Lan thu dọn phòng khách, chờ sau khi làm xong tất cả, lúc này cô mới ngừng lại, rồi lại nhìn thấy Cố Thành Viêm đang đứng ở trong phòng bếp trêu ghẹo.
Khả Lan hơi ngừng lại, chẳng lẽ Cố thủ trưởng muốn làm bữa ăn khuya cho cô?
Ừ......Tay nghề Cố Thành Viêm không tệ!
Nghĩ đến đây, Khả Lan không lên tiếng, tự giác ngồi vào bàn chờ, nhìn tin tức trong điện thoại, phần nhiều là tin lá cải.
Rồi sau đó......
Một ly màu đen được đặt trước mặt cô.
“Uống." Cố Thành Viêm ngồi bên cạnh Khả Lan, hai mắt tối tăm, nhìn chằm chằm Khả Lan, bảo cô uống.
Khả Lan lại ngây ngẩn người, uống nước, những thứ này là gì?
Không giống nước đường đỏ, cũng có chút giống nước thuốc.
Khả Lan nghiêng đầu, nhìn về phía Cố Thành Viêm, há miệng muốn hỏi, lời còn chưa nói ra miệng, Cố Thành Viêm đã lên tiếng.
“Giảm đau."
Anh nói chuyện chậm rãi, sắc mặt bình tĩnh, trong mắt lại là ngượng ngùng.
Thấy bộ dáng Cố Thành Viêm, Khả Lan cảm thấy vui trong lòng, còn biết cô đau!
Khả Lan hiểu, liếc Cố Thành Viêm, lại nhìn ly nước, cười, cầm nước lên, cúi đầu uống hai ngụm.
Nước làm giảm đau bụng dưới, Khả Lan cảm thấy thư thái không ít, để ly xuống, đang muốn mở miệng nói chuyện.
Cố Thành Viêm chợt nắm tay cô, lấy chiếc nhẫn lần trước ra, đeo vào ngón giữa tay cô.
Khóa chặt trên bàn tay, ở trên bàn tay trắng nõn của cô, quen thuộc và ấm áp.
“Mặc kệ có chuyện gì, em nhất định phải nói cho anh biết." Khuôn mặt anh chợt trở nên nghiêm nghị, cực kỳ nghiêm túc, hai mắt sâu thẳm tối tăm.
Khả Lan nghiêng đầu nhìn Cố Thành Viêm, khuôn mặt nở nụ cười nói: “Nhất định." Mặc dù cô nói như vậy, nhưng từ tận đáy lòng cô không muốn tạo nhiều phiền toái cho anh.
Cố Thành Viêm cũng có chuyện của mình, cô không thể cái gì cũng đều dựa vào anh.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan trả lời như vậy, hình dáng cương nghị, trở nên nhu hòa, nở nụ cười.
......
Buổi tối Khả Lan muốn chia phòng ngủ, cô sợ thú tính của người đàn ông lại bộc phát, nhất thời không khống chế được.
Nhưng cô tắm xong, mới vừa chuẩn bị xong giường, cửa phòng lại bị mở ra.
Cố Thành Viêm im lặng đứng trước cửa, tựa như biết, rồi sau đó lại đi vào trong phòng, ngồi xuống mép giường của Khả Lan.
Khả Lan bỗng nhiên đứng dậy, con ngươi đen nhánh, nhìn thẳn Cố Thành Viêm, mặt lộ vẻ khó xử.
“Em dọn phòng khách cho anh rồi, anh ngủ ở dó đi." Khả Lan nhỏ giọng nói.
Cố Thành Viêm đưa tay lôi kéo Khả Lan, lật người lăn lên trên giường, khép chăn lại nói: “Anh không làm gì cả, chỉ nằm ngủ cạnh em." Giọng nói chậm rãi, lộ ra một tia bất đắc dĩ, điểm này cũng không có định lực, Lâm Khả Lan xem anh là gì.
Nhưng Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, cơ thể giật giật, thở ra một hơi, ai oán nói: “Hôm qua anh cũng nói như vậy, nhưng......" Nói tới đây, chân mày thanh tú của Khả Lan nhíu lại, nghĩ lại chuyện hôm qua.
Lời nói của người đàn ông lúc ở trên giường không thể tin, thật không thể tin được.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, bàn tay khẽ nắm chặt, trầm giọng đảm bảo: “Lần này tuyệt đối không."
“Không thể đổi ý!"
“Ừ."
......
Ban đêm, Cố Thành Viêm thật sự đàng hoàng, không hai lòng, cả đêm Khả Lan ngủ rất ngon.
Sáng sớm ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Khả Lan nhìn thấy Cố Thành Viêm nằm bên cạnh, thầm nghĩ, anh như vậy, có phải là đang giả bộ ngủ không?
Nghĩ đến đây, Khả Lan lật người nhỏm dậy, nhìn bộ dáng cương nghị lạnh lùng của Cố Thành Viêm, mũi cao, còn có môi đỏ mọng.
Cô bỗng nhiên thò tay, dùng ngón tay xoa xoa môi Cố Thành Viêm, lúc không mím môi, nhìn cứ như thiếu niên.
Động tác trên tay Khả Lan không ngừng, cơ thể chợt trầm xuống, bị người đàn ông túm vào trong ngực.
Chỉ thấy Cố Thành Viêm mở hai mắt, hòa hợp nhìn Khả Lan, khóe miệng bất giác nở nụ cười nói: “Sáng sớm, không muốn rời giường sao?"
Giọng nói anh trầm thấp, mang theo một chút tà mị.
Khuôn mặt Khả Lan ửng đỏ, ở trong lòng anh cúi đầu nói: “Không......Không, anh nghĩ nhiều rồi."
Mặt trời dần dần mọc ở phía đông, ánh mặt trời chiếu qua phòng.
Trời đã sáng, cô còn phải đi làm, Cố Thành Viêm cũng phải tới doanh trại, có một số việc, buổi tối làm thì tốt hơn.
Cố Thành Viêm không tiếng động, lật người đè cô dưới người, rồi sau đó hôn lên miệng cô, lúc này mới lật người xuống giường.
Cố Thành Viêm xuống giường, bắt đầu thay quân phục, Khả Lan ngồi dậy, kéo chăn, mở hai mắt, chăm chú nhìn bóng dáng người đàn ông.
Cô chợt mở chăn ra, đi giày vào, đi tới trước mặt Cố Thành Viêm, đưa tay nhận cà vạt trong tay anh: “Em thử một chút." Lúc vào công ty PR, Khả Lan có học qua cách thắt cà vạt, nhưng chưa thực hành bao giờ.
Bây giờ có cơ hội, cô cũng muốn thử một chút.
Cố Thành Viêm thấy Khả Lan muốn thắt cà vạt giúp mình, nhẹ nhàng cười, không lên tiếng, hơi cúi người, kề sát vào cô.
Khả Lan thấy vậy, cũng cười, đem cà vạt màu xanh lá quàng quanh cổ Cố Thành Viêm, sau đó quấn vòng, buộc chặt.
Cô thắt đúng, nhưng mà nhìn qua rất xốc xếch.
Cố Thành Viêm thấy vậy, khẽ cười một tiếng, chỉnh sửa một chút, hoàn mỹ.
Hai người nhìn nhau cười.
Rồi sau đó......
Khả Lan còn đang suy nghĩ buổi sáng ăn gì, Cố Thành Viêm chợt có điện thoại, liền vội vàng rút về doanh trại, lúc rời đi, bước chân rất dồn dập.
Khả Lan thấy Cố Thành Viêm rời đi, thở dài, sửa sang lại, cũng đi làm.
Đến bãi đỗ xe của Quật Khởi, Khả Lan vừa mới xuống xe, liền bị người ta kéo tay lại.
“Khả Lan, van xin em, tha cho chị đi, đều là chị không đúng, em muốn chị làm trâu làm ngựa cũng được." Người nói là Vưu Kỷ Mỹ, lúc này khuôn mặt chị ta không còn trang điểm tinh xảo như trước, hai mắt ố vàng, mái tóc xốc xếch.
Khả Lan bị Vưu Kỷ Mỹ kéo như vậy, đứng im tại chỗ, lạnh lùng nhìn chị ta một cái, không lên tiếng.
Ban đầu cô đã tỏ rõ muốn hợp tác với Vưu Kỷ Mỹ, nhưng chị ta không biết đủ, lại muốn nịnh bợ Lương Tú Ly, muốn nịnh bợ Kim Hạo, còn muốn đạp cô một cú, bây giờ lại đi cầu xin cô?
A.......
Khả Lan không trả lời Vưu Kỷ Mỹ, lạnh lùng đẩy tay chị ta ra, nghiêng đầu rời đi.
Vưu Kỷ Mỹ lại kéo tay Khả Lan, hai măt trừng to nhìn Khả Lan, cất giọng nói: “Lâm Khả Lan cô không nhớ sao? Ban đầu mẹ cô bệnh nặng, là tôi giúp cô lo tiền viện phí, là tôi tìm bác sĩ, cô cứ vong ân bội nghĩa như vậy sao?"
Khả Lan vốn dĩ không muốn để ý tới Vưu Kỷ Mỹ, lúc này vừa nghe chị ta nói như vậy, dừng bước, đẩy Vưu Kỷ Mỹ ra, hai mắt nheo lại, nhướng mày, hừ nhẹ.......môi đỏ hé mở: “Tôi nhớ, bốn mươi nghìn tệ tiền viện phí, chị nói với tôi sau mươi nghìn tệ, mười nghìn tệ tiền bác sĩ, nhưng thật ra chỉ là bác sĩ thực tập."
Khả Lan nói tới đây, dừng một chút, bước đến gần Vưu Kỷ Mỹ hai bước, tiếp tục nói: “Tôi vẫn im lặng không nói, là bởi vì mặc dù chị nâng cao số tiền, nhưng không cố nuốt trọn tiền hợp đồng; mà lúc chị ra nước ngoài cũng không để tôi đi tiếp khách, nhưng chị thì sao, không phải chị có tầm nhìn xa sao!"
Khả Lan nói tới đây, chợt nghiêng đầu cười khẽ, lui hai bước, nhìn Vưu Kỷ Mỹ trợn to hai mắt, từ kinh ngạc, đến không thể tưởng tượng nổi, cuối cùng trở nên tàn nhẫn.
Thấm thoát, Vưu Kỷ Mỹ lại chợt nở nụ cười, cười đến nỗi cơ thể run lên, bộ dáng này gần như là điên cuồng.
“Tôi thật sự xem thường cô, vâng vâng dạ dạ, đều là giả vờ." Vưu Kỷ Mỹ nói tới đây, từng bước từng bước tới gần Khả Lan.
Chị ta vẫn cho rằng, trong buổi họp đó, Khả Lan nhất định sẽ thua!
Lâm Khả Lan thua, Lương Tú Ly cùng Kim Hạo, mặc kệ là ai thắng, chị ta đều có lợi.
Nhưng không ngờ......Nhưng cuối cùng lại là Lâm Khả Lan thắng.
Thật là buồn cười, lại là Lâm Khả Lan giành giải.
“Là chị quá tham lam."
Khả Lan thấy Vưu Kỷ Mỹ từng bước từng bước tới gần, cũng không động, mà đứng thẳng người, đứng im tại chỗ, chăm chú nhìn Vưu Kỷ Mỹ.
Là Vưu Kỷ Mỹ quá tham lam, muốn hại cô, con muốn lấy lòng hai người kia.
Vưu Kỷ Mỹ nghe thấy lời Khả Lan nói, đứng trước mặt cô, nhìn hồi lâu, khóe miệng chợt nở nụ cười kỳ quái, môi xám khẽ mở, nói liên tục chữ được hai lần, liền đụng đầu vào cột đá gần chỗ Khả Lan.
Nhấy thời......
Máu văng ra khắp nơi.
Khả Lan toàn thân chấn động, sững sờ đứng im tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng, hai mắt liền bị người khác che, xoay người.
Người tới cố ý không cho nhìn thấy cảnh máu tanh, nhưng bộ dáng Vưu Kỷ Mỹ đập đầu vào cột, đã khắc ghi trong đầu cô.
Khả Lan sững sờ đứng tại chỗ, trong lòng càng sợ hãi, khiến cả người cô không ngừng run rẩy, hai tay nắm chặt thành quyền, ngón giữa trắng bệch, đôi môi vốn dĩ đỏ tươi, trở nên không còn giọt máu.
“May mà tôi tới kịp."
Sau khi Kim Hạo ôm Khả Lan xoay người đi, lúc này mới thả tay xuống, khẽ cười một tiếng, trong lời nói như hàm ý......anh ta làm chuyện cực tốt.
Nhưng Khả Lan vẫn đứng im tại chỗ không động, hai mắt tối tăm, khó khăn che giấu sự sợ hãi.
Kim Hạo cho rằng mình ôm Lâm Khả Lan, làm cô mất hứng, liền vội vàng lui về phía sau hai bước, bày tỏ lịch sự.
Lúc này anh ta nở nụ cười xinh đẹp đầy mê hoặc, nhìn Lâm Khả Lan, há miệng muốn nói chuyện ăn cơm.
Bốp......
“Rốt cuộc anh dùng cách nào, bức tử người ta, anh có còn là con người hay không?"
Lúc này trái tim Khả Lan rất phức tạp.
Ngày hôm qua Kim Hạo nói đã xử lý xong Vưu Kỷ Mỹ, phương pháp chính là bức tử người khác sao?
Chẳng lẽ anh ta không thể dùng biện pháp khác, đưa người đi đâu đó hoặc đuổi khỏi thành phố, tại sao lại cố tình bức tử!
Tàn nhẫn, quá tàn nhẫn!
Kim Hạo không hiểu sao lại bị Khả Lan cho một bạt tai, không giận, ngược lại vội vàng muốn giải thích.
Chuyện mà Kim Hạo đã làm, tất nhiên sẽ thừa nhận, nhưng lần này anh ta thật sự không bức tử Vưu Kỷ Mỹ.
Anh ta thật sự ghét loại người gió chiều nào theo chiều đó, loại người hám tài như Vưu Kỷ Mỹ, anh ta không cần thiết phải ra tay như vậy, khiến người ta chỉ trích.
Anh ta chỉ cho người khiến Vưu Kỷ Mỹ về với ông bà.
Chẳng lẽ về với ông bà, không thể sống sao?
Kim Hạo muốn giải thích, Khả Lan lại không để ý tới.
Sau khi Khả Lan bảo tài xế thông báo cho người tới xử lý chuyện này, liền vội vàng chạy vào thang máy, trực tiếp rời đi, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét Kim Hạo.
Kim Hạ nhìn thấy Khả Lan như vậy, trong lòng bỗng cảm thấy buồn bực, muốn cùng đi lên, nhưng cửa thang máy đã đóng.
Anh ta liền vội vàng đi vào thang máy bên cạnh, đi theo Khả Lan lên lầu.
Rồi sau đó......
Ra khỏi thang máy, Kim Hạo liền đi theo phía sau lưng Lâm Khả Lan, há miệng muốn giải thích về chuyện Vưu Kỷ Mỹ.
Nhưng lời đến miệng, anh ta lại cảm thấy kỳ quái.
Tại sao lại muốn giải thích, Kim Hạo làm việc, chưa từng nhờ ai chỉ dẫn.
Nghĩ đến đây, Kim Hạo dừng lại, nhìn bóng lưng Lâm Khả Lan, quyết định không giải thích.
Nhưng Khả Lan chợt dừng bước, nghiêng đầu, nhìn về phía Kim Hạo nói: “Vừa rồi anh định nói gì với tôi?" Lúc nãy Khả Lan thấy bộ dáng Vưu Kỷ Mỹ, trong lòng không thoải mái, tức giận.
Vào lúc này bình tĩnh lại, cũng cảm thấy thật sự quá kích động.
Ở thành phố, có chuyện, cũng thay đổi trong nháy mắt, dù là ai cũng sẽ không thể nào biết được một giây kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, giống như Kim Hạo, theo như anh ta, Vưu Kỷ Mỹ như rơm rác, không còn gì khác.
Những người này, trước sau như một.
Kim Hạo thấy Khả Lan dừng bước, hỏi anh ta muốn nói gì, trái tim vui mừng, nhưng ngược lại cảm thấy kỳ quái khi mình vui mừng, đứng im tại chỗ một lúc lâu.
Rồi sau đó mới nghiêm túc nói: “Chuyện ăn cơm."
Vốn dĩ Kim Hạo không muốn tự mình đi, nhưng mỗi lần thấy vẻ mặt của Lâm Khả Lan liền cảm giác rất vui.
Huống chi, muốn tạo ra điểm nóng, anh ta không chạy hai chuyến, sao có thể gây sự chú ý tới người khác.
Kha Lan nghe thấy Kim Hạo nhắc tới chuyện ăn cơm, vẻ mặt cụp xuống.
Nhất định là Kim Hạo nghĩ rèn sắt khi còn nóng, muốn đánh sụp Lương Thị, để mình lên hàng đầu.
Đánh đổ Lương Thị, cô cùng từng nghĩ.
Nhưng......
Bây giờ Lan Thư vẫn chưa tin tưởng cô, lúc nào cô cũng có thể bị Lan Thư đá văng, nếu như không có Lương Thị chống đỡ, rất có thể, cô lập tức bị Lan Thư đá văng ra.
Đến lúc đó, cô nên làm gì?
Nhờ Cố Thành Viêm giúp đỡ?
Không phải là không thể được, chỉ là cô không muốn quá lệ thuộc vào Cố Thành Viêm.
Nghĩ đến đây, Khả Lan không từ chối Kim Hạo, mà hẹn lần sau.
Lan Thư không tin tưởng cô, cô cũng muốn bắt được điểm yếu của Lan Thư, thăng bằng lại, mới có thể đối phó Lương Tú Ly.
Khả Lan không đồng ý chuyện ăn cơm, mặc dù Kim Hạo cảm thấy bất đắc dĩ nhưng ít nhiều cũng nhận ra ít điều.
Lâm Khả Lan cũng chỉ là bình hoa của Quật Khởi, nhìn bề ngoài xinh đẹp thành công, thật ra thì không có uy quyền.
Nếu như không phải vì cô có quan hệ với người có quyền, chỉ sợ không biết đã chết bao nhiêu lần.
Nhưng mà bình hoa này, lại không bình thường, là người có chí hướng.
Rồi sau đó Kim Hạo cũng không yêu cầu gì, anh ta là đàn ông, không thể bắt nạt một cô gái.
Sau khi Kim Hạo đi, Khả Lan đi tới phòng làm việc, lục lọi đống tài liệu không có nội dung trên bàn, trong một tập tài liệu, phát hiện một tấm hình.
Lan Thư cùng Dương tướng quân!
Không phải là ảnh ghép.
Tại sao hình lại ở đây? Ai để đây sao?
Quan hệ của Lan Thư cùng Dương tướng quân là gì?
Trong này......Nhất định cất giấu bí mật không ai biết!
......
Đối với chuyện của Lan Thư, Khả Lan cũng không vội xuống tay.
Liên lụy tới Dương tướng quân, vậy thì phải là chuyện của Cố Thành Viêm.
Không phải anh xử lý vụ án tham ô sao!
Nghĩ tới đây, Khả Lan cất tấm hình, quyết định đi dạo phố cùng Diệp Huệ.
Dù sao ở Quật Khởi cô cũng là người rảnh rỗi, không bằng tận dụng nhàn rỗi.
Đi tới trung tâm thương mại, Khả Lan muốn mua hai bộ quần áo, nhưng nhìn nhìn, lại nhìn tới đồ nam.
“Khả Lan, cô quen chồng cô lúc nào." Diệp Huệ vẫn đi theo Khả Lan, cũng đã gặp Cố Thành Viêm mấy lần.
Cô ta luôn luôn tò mò, sao hai người lại đi chung với nhau, một người là một nhân vật quyền thế, một người là người bình dân.
Giống như cô bé lọ lem gặp được hoàng tử, biến thân trở nên hoa lệ.
Khả Lan nghe Diệp Huệ hỏi như vậy, trong lòng hơi ngừng lại, nghĩ lại.
Xem mắt quen?
Không.....Phải là kết hôn nhầm.
Nghĩ đến đây, Khả Lan đang muốn trả lời Diệp Huệ, chợt nhìn thấy Lục trung úy cùng thư ký của Lương Tú Ly, trao đổi thứ gì đó, bỏ vào túi, rồi sau đó đi thoáng qua.
Thấy tình huống như vậy, Khả Lan bỗng nhiên cảm thấy kỳ quái.
Lục trung úy là người tâm phúc của Cố thủ trưởng, trao đổi đồ với thư ký của Lương Tú Ly, không biết là có chuyện gì?
Hơn nữa lại chọn trung tâm thương mại làm nơi trao đổi, nhất định có vấn đề.
Chẳng lẽ Lục Hiểu Phong thay lòng đối với Cố Thành Viêm?
Khả Lan thầm nghĩ trong lòng một chút, bước nhanh tới chỗ Lục trung ú, ngăn anh ta lại.
“Sao cậu lại ở đây?" Khả Lan hỏi trước, lôi kéo Lục Hiểu Phong đi về phía cửa hàng đồ nam.
Lục Hiểu Phong sững sờ, nhưng lập tức trả lời: “Đi dạo một chút, chị dâu." Lục Hiểu Phong nói xong, muốn rời đi, lại bị Khả Lan kéo lại.
Cậu lại không dám đánh chị dâu, chỉ có thể để mặc cô lôi kéo đi vào cửa hàng đồ nam.
“Tôi muốn mua hai bộ quần áo cho Cố Thành Viêm, nhưng cảm giác size lớn nhỏ có vấn đề, cậu giúp tôi một chút." Khả Lan nói xong, liền đem quần áo đã chọn lúc nãy, đưa tới trước mặt Lục Hiểu Phong, để cậu đi thử.
Lục Hiểu Phong không phòng bị Khả Lan, sau khi nói mấy câu khách sáo liền càm quần áo đi vào trong thử.
Khả Lan nói với Diệp Huệ, chờ Lục Hiểu Phong ra ngoài, phải đi xem thử trong túi Lục Hiểu Phong có đồ gì kỳ quái, giữ lại.
Rồi sau đó......
Sau khi Lục Hiểu Phong thử đồ xong đi ra, Diệp Huệ lục trong quần áo của Lục Hiểu Phong, tìm được một vật kỳ quái duy nhất, chính là thẻ nhớ.
Thấy thẻ nhớ, Khả Lan lập tức cắm vào điện thoại di động của mình xem.
Đáng tiếc......Có mật mã.
Không giải được mật mã, Khả Lan chỉ có thể tạm thôi, thầm nghĩ mang về cho Cố Thành Viêm, là cấp dưới của anh, nên để anh trông nom.
Sau khi mua xong quần áo, Khả Lan cũng không quay về Quật Khởi, trực tiếp về nhà.
Vừa mới vào nhà, cô liền thấy Cố Thành Viêm, đang ngồi im trong ghế sa lon.
Thấy Cố Thành Viêm về sớm như vậy, Khả Lan vui mừng, cầm quần áo, muốn đưa cho anh.
Nhưng Cố Thành Viêm chợt đứng lên, đi tới phía trước, đi tới trước mặt Khả Lan.
Lúc này, sắc mặt anh âm trầm, hai mắt lạnh lùng sắc bén, môi mỏng khẽ mở: “Lấy ra."
Lúc này giọng nói Cố Thành Viêm, giống như nước đá trong đêm đông giá rét, khiến sự vui mừng trong lòng Khả Lan trở nên lạnh.
Cô biết thứ Cố Thành Viêm nói là gì, nhưng sao lại phải hung dữ như vậy? Cô chỉ sợ người ta hại anh, cho nên mới lấy thẻ nhớ từ chỗ Lục trung úy.
Khả Lan không vội vã trả lời Cố Thành Viêm, hai mắt híp lại.
Cố Thành Viêm chợt cao giọng, tức giận nói: “Lấy ra!" Giọng của anh, biểu lộ ra khá vội vàng.
Khả Lan thấy bộ dáng Cố Thành Viêm thế này, trong lòng run lên, quần áo trong tay rơi xuống đất, cả người ngẩn ra.
Cố Thành Viêm không tin cô!
Anh đã từng nói, có chuyện gì đều phải nói với anh, tại sao lúc này, anh lại không tin cô, chủ động nói sự việc.
Anh đang gấp cái gì?
Khả Lan sững sờ đứng im tại chỗ, hai mắt ửng đỏ, nhìn thẳng anh.
Lát sau.....
Cố Thành Viêm thấy bộ dáng Khả Lan, lúc này mới phản ứng, mình đã kích động.
Anh thu lại ánh mắt tàn khốc, đưa tay ôm người vào trong ngực.
“Thật xin lỗi, vật kia đối với anh rất quan trọng." Anh nhỏ giọng giải thích, giọng nói chậm rãi, nhận sai với cô.
Khả Lan không trả lời, đứng im tại chỗ, không nhúc nhích.
Trong lòng cô có cảm giác không hiểu.
Yêu là phải tin tưởng lẫn nhau, vợ chồng là bạn đồng hành cả đời, Cố Thành Viêm đối tốt với cô, cô động lòng, còn giúp anh cả đời.
Cố Thành Viêm giúp cô, cô cũng hy vọng có thể giúp Cố Thành Viêm.
Nhưng Cố Thành Viêm vì thẻ nhớ, quát cô, không tin cô.
Cô chợt không hiểu, rốt cuộc yêu là thật hay là giả.
Chẳng biết từ lúc nào, cô toàn tâm toàn ý tin tưởng Cố Thành Viêm, vậy mà cô chưa lại chưa bao giờ biết, Cố Thành Viêm có tin tưởng cô hay không.
Hoặc là nói, giữa cô và anh, chỉ là một trò chơi, chỉ là cô chìm sâu, Cố Thành Viêm vẫn ở ngoài trò chơi.
Cô chợt nhớ tới Lương Bảo Nhi, vì Cố Thành Viêm, gần như điên cuồng, bọn họ cũng đã từng yêu nhau.
Nhưng Cố Thành Viêm lại ôm chặt Khả Lan, không hy vọng nhìn thấy thẻ nhớ gì đó.
Cố Thành Viêm biết Khả Lan tức giận, liền ôm Khả Lan vào trong ngực, vẻ mặt thành thật hỏi “Tức giận sao?" Nói xong, Cố Thành Viêm vén vén sợi tóc bên tai Khả Lan.
Khả Lan giật giật cơ thể, vẫn không lên tiếng, cô không biết mình có nên tức giận hay không.
“Anh đảm bảo, sau này sẽ không vậy nữa." Khả Lan không trả lời, Cố Thành Viêm cũng không giận, bàn tay ôm cô, giam cầm cô trong ngực, cam kết với cô tựa như đảm bảo.
Khả Lan hơi ngừng lại, liếc mắt nhìn Cố Thành Viêm, cuối cùng thở dài nói: “Em biết rồi."
Bây giờ Cố Thành Viêm cũng buông mặt mũi mà dỗ cô, chẳng lẽ, cô còn phải kiểu cách, nhăn nhó, để anh tiếp tục dỗ sao?
Cô không phải loại người bụng đang đói có người mời ăn thì kêu no rồi mà từ chối, đã ở chung với nhau, vấn đề nhỏ sẽ xuất hiện, cô nhịn.
Có lẽ, trong tấm thẻ nhớ kia, có một phần tài liệu vô cùng quan trọng của đảng, về cơ mật quân sự, cho nên, Cố Thành Viêm rất lo lắng.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan trả lời, bỗng nhiên cười cười, đưa tay từ bên hông, dò vào bên trong đồ của cô.
“Nhìn qua, hình như vẫn còn đang tức giận." Anh thấp giọng nói, lật người đè cô xuống.
Khả Lan đang còn cảm thấy buồn bực vì chuyện Cố Thành Viêm hung dữ với cô, lúc này người đàn ông chợt đè lên người cô, khuôn mặt cô bỗng ửng đỏ, đưa tay muốn lôi kéo tay người đàn ông, để anh đừng nóng vội.
Động tác cô muốn lôi tay, đã bị anh đoán trước, hai tay cô liền bị anh giữ chặt.
Dưới giường bá đạo, trên giường cũng bá đạo, tính cách quá hư.
“Ai nói em tức giận." Khả Lan quay khuôn mặt ửng đỏ đi, không muốn cho anh nhìn thấy.
Người đàn ông đã bắt đầu cởi móc áo.
Anh cúi đầu tựa như trừng phạt cắn bả vai cô.
Cô khẽ run, cắn răng, không muốn lên tiếng.
Nhưng vẫn không ngừng được, uhm......uhm.
Mà cơ thể rắn chắc của anh, bao trùm cơ thể nhỏ nhắn của cô, bắt đầu lần lượt đoạt lấy, khiến cho anh càng thêm điên cuồng.
Cô vô lực chịu đựng, chỉ có thể để anh phát tiết.
Giữa hai người đã không còn cãi nhau lúc nãy nữa......
Có câu tục ngữ, vợ chồng đầu giường gây cuối giường hợp, một đêm kích tình, buổi sáng tỉnh dậy, Khả Lan thấy Cố Thành Viêm ngồi ở đầu giường hút thuốc lá.
Cô không thể không thừa nhận, đàn ông hút thuốc, có phong vị rất đặc biệt, nhất là người đẹp trai như Cố Thành Viêm, nhưng mà vẻ mặt của anh khẽ nhăn, tựa hồ như đang nghĩ gì đó.
Cô không biết anh đang nghĩ cái gì, nhưng mà giờ phút này, tâm tình của cô cũng rất kỳ quái, thẻ nhớ, hình như đang ngăn cách bọn họ.
Rồi sau đó.....
Khả Lan vươn tay, giật lấy điếu thuốc Cố Thành Viêm vừa mới hút, chân mày nhíu lại: “Hút thuốc sẽ giảm thọ."
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, sững sờ, bỗng nhiên nở nụ cười, đưa tay kéo Khả Lan: “Đại hội thể dục thể thao trường thọ." Giọng nói trầm bổng du dương.
Khả Lan nghe vậy, vẻ mặt đột nhiên trầm xuống, chợt thấy tim gan run run.
Kiềm chế......
Sau khi Diệp Huệ cùng Khả Lan tách ra, đã là lúc hoàng hôn.
Mấy ngày nay, cô ta đi theo Khả lan, dần dần phát hiện, Khả Lan cho cô ta cảm giác, dần dần giống như là đàn ông của cô ấy.
Không thể không nói, người đàn ông kia của Khả Lan chính là cực phẩm.
Chỉ là, cô thích người giống như Lục trung úy, an toàn.
Về đến nhà, Diệp Huệ đem thẻ nhớ mới mua, đưa cho mẹ mình.
Thẻ điện thoại của mẹ cô hư, mua cái mới, vốn dĩ muốn mua máy mới.
Nhưng hiện tại nhà cô còn nợ Khả Lan mười mấy nghìn tệ, chi tiêu ở trong nhà phải tiết kiệm một chút.
Nếu không cũng không thể trả hết tiền.
Dì Vương chụp được thẻ nhớ, miệng không ngừng nói muốn mua máy mới, bây giờ Khả Lan được mệnh danh là “công chúa trong giới kinh doanh" tiền rất nhiều, một cái điện thoại di động, khẳng định Khả Lan sẽ không quan tâm.
Nhưng Diệp Huệ nghe mẹ mình nói như vậy, có chút tức giận.
“Con nói mẹ đừng như vậy, Lâm Khả Lan là Lâm Khả Lan, chúng ta là chúng ta, nhà chúng ta được cô ấy giúp là tốt rồi, mẹ còn muốn cái gì?"
Diệp Huệ nói xong, kể từ khi Khả Lan thành giám đốc Quật Khởi, mẹ cô vẫn cho rằng Khả Lan có tiền, há miệng ngậm miệng, đều muốn tìm cô ấy xin tiền.
Có thể đừng nói tới hai chữ này được không.
Thật ra thì Lâm Khả Lan trôi qua cũng không tốt như người ta thấy.
Cảnh tượng bên ngoài, ở Quật Khởi, cũng chỉ là đồ trang trí, không có quyền lực, có vài ánh mắt nhìn Khả Lan đều là châm chọc.
Nếu không phải là người đàn ông kia, sợ rằng Khả Lan sẽ không có ngày hôm nay.
Bây giờ người đàn ông kia đối với cô ấy không tệ, sau này thì sao?
Đàn ông có mấy người đáng tin?
Không nói ba Lâm Khả Lan, ngay cả ba cô ta cũng ra ngoài tìm người thứ ba, bỏ người nhà.
Chứ đừng nói đến người đàn ông có quyền thế kia.
Khả Lan không ngu ngốc, cũng cố gắng, cho nên cô ta cũng tin tưởng Khả Lan.
“Ơ, mẹ nói đôi câu thì sao? Ban đầu không phải mẹ giới thiệu nó đi xem mắt, làm sao nó có thể quen Cố thủ trưởng, cũng sẽ không có ngày hôm nay, cầm tiền cảm ơn nhà chúng ta, là việc đương nhiên." Dì Vương nghe Diệp Huệ nói như vậy cũng không hài lòng.
Bà giúp đỡ nhà Khả Lan từ nhỏ, xem cô như con gái ruột, bây giờ phát đạt, phải báo đáp không phải sao?
“Mẹ, mẹ đừng nói mê, làm sao mẹ có thể quen người như vậy chứ." Diệp Huệ lạnh giọng nói, cô không tin tưởng chút nào đối với lời mẹ mình nói.
Nhân vật lớn nhưu vậy, làm sao có thể đi xem mắt.
Nói ra đều là truyện cười.
Dì Vương nghe con gái mình nói như vậy, hừ lạnh một tiếng.
Sau khi lắp thẻ vào điện thoại, mở máy, để điện thoại di động sang một bên, lại nói: “Mẹ đương nhiên không biết nhân vật lớn như vậy, là Khả Lan nhận nhầm người, cho nên mới tiến tới với Cố thủ trưởng."
Dì Vương giải thích, cũng nói đó là số mệnh.
Nếu ban đầu con gái bà chịu đi, không chừng bây giờ có thể leo lên vị trí cao, chứ không phải Lâm Khả Lan, mà là con gái bà.
Bà không cần phải trải qua mưa gió.
Lần trước còn phải giả bộ bị dánh, để gạt ít tiền?
Haiz......
Nhưng mà không sao, những năm này, quan hệ của bà cùng Tố Phương rất tốt, Lâm Khả Lan không thể nào không nhớ rõ.
Cô là đứa bé hiếu thuận, bàn cũng không tin Lâm Khả Lan không nhớ ân.
Diệp Huệ nghe mẹ mình nói, vẻ mặt cụp xuống, trên đời này có sự trùng hợp vậy sao?
Có quá kỳ quái không?
Nghĩ đến đây, Diệp Huệ không có trả lời mẹ mình, sửa lại quần áo mà hôm nay Khả Lan mua cho cô, sờ sờ, chất liệu thật tốt.
Rồi sau đó dì Vương thấy Diệp Huệ có quần áo mới, cười nói quần áo không tệ, bây giờ thì tốt rồi, Lâm Khả Lan trèo lên cành cây cao, bọn họ cũng có thể được nhờ.
Cái này gọi là.....Một người đắc đạo, cái gì cũng thăng thiên.
Rồi sau đó dì Vương cầm điện thoại lên, nhìn một chút, lại phải có mật mã.
Nhưng mà mật mã lúc đầu bao giờ cũng giống nhau.
Vì vậy bà ấn số vào.
Sai......
Lại không có sách hướng dẫn, Diệp Huệ mua đồ thế nào vậy.
Rồi sau đó bà lại ấn một dãy số.
Sai......
Thấy tình huống như thế, dì Vương lại nóng nảy, tiếp tục ấn một dãy số.
Sai......Đã khóa.
Rồi sau đó đen thui, điện thoại cũng không mở được.
Thấy như vậy, sắc mặt dì Vương trầm xuống.
Bà không ngờ, thẻ nhớ, có thể làm hư điện thoại, thật phức tạp!
Bà vội vàng gọi Diệp Huệ tới giúp.
Diệp Huệ cùng không tìm ra lý do.
Điện thoại di động hư, không thể dùng, phải mua mới, nhưng......
Trong lòng Diệp Huệ chần chừ, rất buồn bực.
Nhưng mà dì Vương nói: “Con nói với Lâm Khả Lan một chút, để mẹ làm người giúp việc cho nhà nó, dù sao người quen cũng tốt hơn người ngoài." Nói đến đây, trong lòng bà khẽ nhúc nhích.
Lâm Khả Lan là một người con hiếu thuận.
Nếu Lâm Khả Lan thấy bà không có điện thoại di động, nhất định sẽ giúp bà mua một cái.
Trước kia bà mua rồi, nhưng mà hư mất, bây giờ Lâm Khả Lan phát đạt, nên mua cho bà hiệu quả táo gì đó.
Diệp Huệ nghe mẹ nói như vậy.
Chợt có cảm giác mình bị mẹ đánh bại, thở dài, bất đắc dĩ gật đầu nói: “Con hỏi một chút."
“Đừng quên." Diệp Huệ da mặt mỏng, nếu hai ngày sau không có lên tiếng, bà sẽ tự mình đến chỗ Khả Lan.
Bà cũng không tin, bà ở bệnh viện với Tố Phương lâu như vậy, Khả Lan lại không thể mua cho bà hai bộ đồ mới, mua điện thoại hiệu trái táo.
Tác giả :
Phù Sinh Y Thủy