Chọc Không Nổi, Trốn Không Xong

Chương 54: Ghét bỏ

Ở cữ một tháng vừa khổ sở lại vất vả, không thể đi ra ngoài cũng không thể tắm rửa thoải mái.

Cũng may bây giờ là cuối thu, trời lành lạnh không đến nỗi chảy mồ hôi, nhưng không thể tắm rửa vẫn không quen ngay được, Hách Quang Quang nhịn muốn phát điên thì ma ma có kinh nghiệm phong phú nói thật ra khó chịu có thể lau đơn giản chỉ là không được để nhiễm lạnh, nếu không sau đó sẽ phải chịu khổ vô cùng.

Được lệnh đặc xá, cách mỗi ngày Hách Quang Quang sẽ dùng khăn tay nóng ướt lau qua người, một ngày cũng đổi y phục hai lần, như vậy trên người cũng không xuất hiện mùi lạ để Diệp Thao khó xử.

Hách Quang Quang đã quen tự do phóng túng, lần này phải ngoan ngoãn ở trong phòng một tháng khiến nàng rất khó chịu, nếu không phải Diệp Thao mạnh mẽ ra lệnh sai người coi chừng nàng, giam Hách Quang Quang đến mốc meo cả người, cho dù là mạo hiểm khiến thân thể nguy hiểm sau này cũng muốn ra ngoài hô hấp không khí một chút rồi trở về.

Một tháng này cũng khiến Hách Quang Quang khắc sâu cảm nhận khổ sở của Diệp Vân Tâm lúc bị cấm túc, cũng hiểu vì sao lúc ban đầu mới bỏ lệnh cấm Diệp Vân Tâm quyết tâm bỏ nhà trốn đi, cuộc sống nhàm chán lại mất tự do như sống ‘trong tù’ này nàng không bao giờ muốn thử lần hai.

Một tháng sau, Diệp Tử Thiến giống như chú chuột con trưởng thành một chút, làn da trắng lên, cũng không chọc cười như lúc mới sinh, cách mấy ngày Diệp Tử Thông lại đến coi, tuy nói không phải rất hài lòng nhưng tối thiểu sẽ không oán hận muội muội khó coi.

Qua khỏi một tháng, trước tiên Hách Quang Quang cho người chuẩn bị một thùng nước tắm to nhất, trong phòng đầy hơi nóng sẽ không cảm thấy lạnh, ngâm mình trong bồn tắm đến mệt rã rời cũng luyến tiếc đi ra.

Hách Quang Quang thoải mái nheo mắt lại ngủ, nào biết bộ dạng không hề phòng bị này, thân, lõa, thể tắm đã bị rơi vào trong mắt con ‘lang’ nào đó.

Diệp Thao đứng trước thùng nước tắm, mắt nhìn mỹ cảnh dưới nước, cổ họng khô rát, màu mắt biến đổi, khóe môi câu lên, không nói hai lời đã giơ tay cởi quần áo ra.

Hắn nhịn đã đến cực hạn, giờ phút này coi như Hách Quang Quang muốn ‘dùng tay’ giúp cũng không được, nửa đêm tắm nước lạnh mới có thể tạm bình ổn xao động bên trong của hắn, một tháng này Hách Quang Quang không thể ra khỏi cửa không thể tắm rửa mà kêu khổ liên tiếp thì hắn chịu đựng cũng không có điểm nào dễ chịu hơn Hách Quang Quang.

Hách Quang Quang ngâm đã lâu mệt mỏi híp mắt, đột nhiên bị một loạt các động tác làm tỉnh lại, mở mắt thấy mình đang ở trong ngực Diệp Thao, một tay hắn vòng qua ôm lấy hông nàng tay kia đang lưu luyến trên nơi xinh đẹp ở ngực, mà nơi nào đó trên người hắn cũng đang dựng thẳng chọc vào người nàng…….

“Ngươi…khi nào thì bước vào?!" Hách Quang Quang kinh hãi, xấu hổ muốn lui về phía sau.

Diệp Thao không trả lời, giữ chặt cổ tay Hách Quang Quang kéo nàng trở về trong ngực, hai cánh tay không thành thật du ngoạn trên người nàng, cúi đầu hung hăng hôn xuống.

“Ưm ưm…." Hách Quang Quang vừa bị hôn lại vừa bị tấn công dồn dập làm nàng không còn lực chống đỡ.

Sanh con xong thân thể nàng cũng trở nên quyến rũ hơn, nơi no đủ trước ngực bị tay Diệp Thao vân vê, nắm, làm cả người dâng lên cảm giác run rẩy, thời điểm mập mờ này, thân thể Hách Quang Quang đã làm mẹ trở nên thành thục cùng nhạy cảm , kháng cự một chút cả người đã mềm nhũn, hai cánh tay vô thức vòng qua cổ Diệp Thao, mở miệng nghênh đón môi lưỡi càn rỡ của Diệp Thao.

Trong lúc Hách Quang Quang bị hôn đến mê muội ý thức thì trong người cảm nhận được một vật nóng rực dị thường vọt vào, đau đớn cùng khó chịu làm nàng nhướn mày , kháng nghị rên rỉ ra tiếng, hờn dỗi nói: “Ngươi nhẹ một chút."

Cảm nhận được khoái cảm mạnh mẽ khi tiến sâu vào khiến cho gương mặt tuấn tú của Diệp Thao cũng có chút vặn vẹo, đưa hai chân Hách Quang Quang vòng ngang hông mình, một tay đỡ nàng dựa vào cạnh thùng tắm, dùng sức tiến thẳng thở gấp: “Ta nhẹ không được!"

Nước tắm trong thùng theo động tác cuồng dã của hai người bắn ra bên ngoài, tiếng nước rào rào chảy kèm theo tiếng thân thể va chạm mãnh liệt như một khúc nhạc rung động hiếm có.

“Ừ….A…Nhẹ, nhẹ một chút……." Hách Quang Quang không chịu nổi ‘công kích’ cường hãn của Diệp thao liên tục cầu xin tha.

“Lần sau ta sẽ dịu dàng một chút." Lúc nói chuyện động tác Diệp Thao thoáng thả chậm, đợi sau khi nói xong chữ cuối đột nhiên đẩy mạnh lên phía trước, trong nháy mắt nghe thấy âm thanh thét chói tai của Hách Quang Quang hài lòng nở nụ cười.

Hách Quang Quang cảm thấy thân thể mình đã tan thành từng mảnh Diệp Thao mới xong chuyện, rốt cuộc đã xong, Hách Quang Quang thở hổn hển nghĩ, giơ tay lau mồ hôi trên mặt, không đợi lau xong cả người đã bị ôm lấy, Hách Quang Quang mất thăng bằng sợ hãi vội vàng vòng tay qua cổ Diệp Thao tức giận nói: “Làm gì vậy?"

Lửa cháy trong mắt Diệp Thao còn chưa tan, ôm thân thể trắng lõa của Hách Quang Quang nhảy ra khỏi thùng tắm, tùy tiện cầm khăn lau qua thân thể hai người, sau đó ôm nàng đi tới giường, mắt chăm chú nhìn thân thể Hách Quang Quang đã nhiều thịt hơn lúc trước khi mang thai nói: “Tối nay nàng vất vả chút, chớ ngủ."

Nếu mới đầu còn không hiểu ý của Diệp Thao lắm, chờ sau khi nằm trên giường bọ Diệp Thao tinh lực vô hạn ‘ăn’ một lần có ngu hơn nữa cũng hiểu.

Từ đó Hách Quang Quang biết, nam nhân không thể nghẹn quá lâu, sau khi quá lâu rồi bạo phát thực vô cùng đáng sợ!

Một đêm không biết làm bao nhiêu lần, nàng đúng là không ngủ nổi, mỗi lần xong nàng mệt mỏi muốn nhắm mắt nghỉ ngơi, kết quả đều ở lúc sắp ngủ bị Diệp Thao ngăn chặn lấy đủ mọi loại tư thế lăn qua lộn lại…….

Trời sáng Diệp Thao mới nhả nàng ra, rốt cuộc lúc nhắm mắt nghỉ ngơi Hách Quang Quang đã muốn khóc không ra nước mắt nghĩ thật may mà nàng mang thai lại ở cữ dài ngày nên rất nhiều thịt, nếu như lấy thân thể thon thả trước đây, bị kẻ vô sỉ ghê tởm như Diệp Thao hành hạ cả một đêm như vậy sợ là mười ngày nửa tháng cũng không xuống giường được.

Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Thao một đêm không ngủ tinh thần sảng khoái ra ngoài, mà Hách Quang Quang thì phờ phạc ngủ trên giường, khắp người đầy những điểm đỏ khả nghi xấu hổ không dám gặp người liền vùi đầu trên giường, ngay cả nha hoàn muốn giúp Hách Quang Quang tắm rửa cũng bị nàng cự tuyệt.

Làm thiếu phu nhân gần một năm, cuộc sống thoải mái quá lâu làm thân thể yếu ớt đi không ít, cả đêm phóng túng liền sinh bệnh nặng cả chân cũng mềm nhũn không đứng nổi.

“Xú nam nhân, lão sắc, quỷ!" Hách Quang Quang che khuôn mặt nóng bỏng trong chăn không ngừng nói xấu Diệp Thao.

Toàn thân đau nhức vô cùng, trên người cũng từng vết chấm đỏ thê thảm như mắc bệnh sởi nhắc nhở nàng tối hôm qua đã túng dục thế nào, mỗi lần nhớ đến cuối cùng mình như bạch tuộc tám chân bấu víu vào Diệp Thao cả người lắc lư theo nhịp điệu của hắn lại hận không thể dùng tay đánh chính mình.

Nữ nhân dâm, dâm đãng như vậy thực sự là nàng sao? Hay là trong xương tủy nàng cùng Diệp Thao giống nhau đều là người ham mê dụng vọng.

Buổi chiều Diệp Vân Tâm đến tìm Hách Quang Quang, thấy bộ dáng Hách Quang Quang, liền cười cười nhìn người chui trong chăn kia.

“Cười cười cười, cười nữa sẽ đánh ngươi đuổi ra ngoài!" Hách Quang Quang thẹn quá thành giận, kéo chặt chăn giấu thật kĩ kể cả vết hôn ở cổ cũng thật kín.

“Đuổi đi, bây giờ ngươi còn chút ‘hơi sức’ nào sao?" Diệp Vân Tâm che miệng cười không chút sợ hãi.

“Có nam nhân làm chỗ dựa lá gan to lên phải không? Hử, còn cười nhạo ta, không biết người nào vì ‘thân thể yếu’ liên tục mấy ngày d.d không tới tìm ta, lại không ngã bệnh, không rõ ‘yếu’ là do đâu? Hả?" Hách Quang Quang không chịu yếu thế giễu cợt lại.

Diệp Vân Tâm nghe vậy mặt đỏ lên, giơ tay muốn đánh Hách Quang Quang buồn bực nói : “Được rồi, ta không chế nhạo ngươi nữa được chưa?"

Hách Quang Quang liếc Diệp Vân Tâm một cái, sau đó nhìn về phía bụng của nàng xấu xa cười: “Vì có gì rồi nên thời gian trước ngươi mới ‘mệt’ phải không?"

“Ngươi! Ngươi thật xấu, Thao ca ca thế nào lại mặc cho ngươi mở miệng nói vậy!" Diệp Vân Tâm xấu hổ che mặt rên rỉ đứng lên, đúng là bị Hách Quang Quang nói đúng, nếu không phải thời gian trước nàng ấy cũng ‘có biểu hiện’ như vậy, nàng cũng không biết mình mang thai nhanh đến vậy.

“Là ngươi khơi mào chuyện nói đùa trước, còn nói miệng ta xấu xa."

“Được rồi, ta sai lầm rồi, Hách Quang Quang đại nhân đại lượng không nên cùng ta chấp vặt được không?" Da mặt Diệp Vân Tâm so với Hách Quang Quang mỏng hơn một chút, chỉ đành chịu yếu thế.

“Coi như ngươi thức thời." Hách Quang Quang nói xong liền ngáp dài, buổi tối một đêm không ngủ, muốn ngủ bù ban ngày, hiện tại lại thấy buồn ngủ.

Diệp Vân Tâm thấy thế hiểu rõ cười một tiếng, lời nói trêu chọc lại không dám nói ra, đứng lên nói: “Ngươi mệt thì ngủ trước đi, ngày mai ta sẽ tới tìm ngươi."

“Được rồi."

“Đúng rồi, nghe Hữu ca ca nói gần đây ngươi đang bận vẽ trận pháp mới trên giấy?" Diệp Vân Tâm mới cci được mấy bước đột nhiên nhớ ra chuyện này, vì vậy không nhịn được hỏi.

“Đúng vậy, dù sao cũng không có chuyện gì làm, trận pháp cũ phía sau núi lại không khó lắm, Diệp Thao nói ta thân là nữ chủ nhân của Diệp thị sơn trang nên để tâm nhiều hơn, nghĩ tới nghĩ lui ta cũng chỉ có thể làm việc này thôi? Những thứ khác ta không hiểu lắm." Hách Quang Quang nói xong mắt khép lại, ngày cáng buồn ngủ.

Diệp Vân Tâm cười cười nói: “Đối với mọi người đây lại là chuyện tốt, nếu là một lần đã ngăn chặn được hành động của người bên ngoài Thao ca ca sẽ rất có mặt mũi." Sau đó liền rời đi.

Hách Quang Quang gả vào Diệp thị sơn trang là chuyện oanh động không nhỏ, hơn nữa nàng còn chạy trốn kết hôn, sau tết trở về lại vội vàng thành thân, mấy vị khách được mời muốn không chú ý đến nàng cũng khó.

Thật ra chuyện Hách Quang Quang ‘sinh non’ lần này cũng có người hoài nghi, lúc mang thai bụng rất lớn mà lại không phải sinh đôi, nguyên nhân Diệp Thao thành thân gấp như vậy có thể đoán ra, chỉ là trong lòng mọi người hiểu rõ nhưng không ai có lá gan dám nói ra.

Không chỉ bên ngoài, ngay cả trong Diệp thị sơn trang đối với việc Hách Quang Quang có thể gả làm vợ cả của Diệp Thao cũng phê bình kín đáo, ở trong mắt bọn họ, coi như Diệp Thao đã thành hôn qua một lần nhưng thân phận hắn hay vẻ ngoài cùng năng lực rất tốt, nữ nhân xứng với hắn tối thiểu cũng phải là đại gia khuê tú giàu có, ai ngờ Diệp Thao không để ý đến tâm tư bao tài nữ khuê tú, cuối cùng lại cưới dã nha đầu không quyền không thế không tài không cán.

Chuyện này vẫn trở thành thú vui tiêu khiển sau giờ ăn của bọn người làm, càng thêm nhiều nghi hoặc Diệp Thao lại thêm những nữ nhân từng bị hắn cự tuyệt qua sinh lòng bất mãn nên tung lời chửi bới Hách Quang Quang khắp nơi.

Chỉ là, những lời đồn đại bất lợi này Hách Quang Quang coi như mưa gió bên ngoài, Diệp thị sơn trang không ai dám nói rõ, người trong trang đều hiểu tâm tư Diệp Thao, dù trong lòng đều cảm thấy Hách Quang Quang không xứng với trang chủ đại nhân anh minh thần võ nhưng mặt ngoài vẫn đối xử với Hách Quang Quang hết mực cung kính, không dám chậm trễ chút nào.

Cái gọi là thiên hạ không có bức tường nào gió không lọt qua, Diệp Thao có bảo vệ khá hơn nữa, vẫn có ‘cá lọt lưới’, Hách Quang Quang là nghe được từ trong miệng bốn năm đứa bé trai trong trang nói lời đồn: “Nàng không tài không đức không xứng với Diệp Thao", trong lòng cực kỳ không phục, nghĩ tới nghĩ lui mới nhớ tới chuyện trận pháp trên núi, sau khi nàng thích Diệp Thao sao còn có thể chấp nhận được người khác cố tình chê bai hạ thấp nàng như thế?

Đề phòng Diệp Thao nghe được nhiều lời đồn đại nói nàng cái gì cũng không biết không xứng với hắn, vì vậy Hách Quang Quang muốn cho mọi người rửa mắt mà nhìn rõ, chính là chuyện trận pháp mới Diệp Vân Tâm vừa nói.

Cả ngày Hách Quang Quang không ra khỏi cửa, nằm trên giường ngủ suốt, buổi tối Diệp Thao về thấy Hách Quang Quang đang ngủ vùi trên giường không chút tinh thần, khó có được một lần tự vấn lương tâm, rất săn sóc ôm Hách Quang Quang đến cạnh bàn cơm, còn ôm nàng đi tắm rửa, nếu không phải Hách Quang Quang kháng cự gay gắt hắn tuyệt đối sẽ tự mình săn sóc tắm cho nàng.

“Thật sự mệt mỏi như vây?" Tắm xong hai người nằm trên giường, Diệp Thao thấy Hách Quang Quang liên tục tức giận với hắn hỏi.

“Nói thừa! Ngươi đúng là có tài số một thú, dục, có nghĩ tới ta có thể chịu đựng được hay không hả?" Nhớ tới ánh mắt mập mờ của nha hoàn ma ma nhìn nàng, Hách Quang Quang liền tức giận.

Diệp Thao đuối lý sờ mũi một cái, quét mắt nhìn dáng người Hách Quang Quang so với lúc trước khi mang thai đã béo lên hơn chục cân, giật giật môi, cuối cùng vẫn quyết định nói thật: “Nàng bây giờ nhiều thịt như vậy, ta cho là không giống như lần đầu tiên khi nàng mảnh mai….Làm gì vậy? Sao lại tức giận đánh ta!"

“Tức giận? Ngươi tức giận thì có, lão nương còn chưa có giận đâu!" Hách Quang Quang cầm gối đánh Diệp Thao cánh tay, lồng ngực, chân càng đánh không ngừng, vừa đánh vừa chửi: “Dám ghét bỏ ta mập mạp hả, cũng không nghĩ xem là do ai hại! Ta cực khổ sinh khuê nữ cho ngươi, ngươi còn dám nói mát, nữ nhân nào vừa mới sinh con xong có vóc dáng gầy như cũ hả?"

Hách Quang Quang hiện tại không còn hơi sức, đánh người cũng không đau không ngứa, lúc nàng thở hồng hộc thì Diệp Thao đoạt lấy gối ném đi, sau đó đè Hách Quang Quang giận đến mặt mũi đỏ phừng phừng nói: “Xem ra nàng vẫn có hơi sức, nếu không tối nay chúng ta lại ‘phấn đầu một đêm nữa’?"

Những lời này thập phần uy lực, Hách Quang Quang còn muốn tiếp tục la lối om sòm chọt ỉu xìu, còn dám giày vò nữa, ngậm chặt miệng hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Thao, trong lòng mắng hắn từ đầu đến chân.

Thấy đã uy hiếp được, Diệp Thao thấy Hách Quang Quang vì tức giận mà mặt cũng phồng lên, nằm xuống bên người nàng thở dài, mặc dù hắn rất muốn nhưng nếu liên tục hai ngày nữ chủ nhân đều không ra khỏi giường đều không ổn được, vì thế ép buộc mình không nghĩ tới việc lúc này đè Hách Quang Quang xuống như nhuyễn ngọc ôn hương, gạt bỏ tạp niệm nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

Một lúc sau Diệp Thao ngủ thiếp đi, Hách Quang Quang đã ngủ cả ngày nên không buồn ngủ nhìn chằm chằm màn che, trong lòng thầm lẩm bẩm từ ngày mai sẽ ăn ít cơm đi một chút, hay đi lại nhiều hơn, cũng không bị Diệp Thao ghét bỏ vì mập, tiếp tục như vậy nàng muốn giữu vững địa vị cũng khó giữ được?

Tuyệt đối không thể để đám nữ nhân dám mơ tưởng thay thế vị trí của nàng như ý được! Hách Quang Quang căm giận mà nghĩ.

Nữ nhân vì người mà để ý dung nhan, Hách Quang Quang chưa bao giờ nghĩ đến cũng có một ngày mình sẽ để ý cái nhìn của một nam nhân, mặc dù không vọng tưởng muốn làm nữ nhân xinh đẹp nhất trong mắt Diệp Thao nhưng tối thiểu không thể là một xấu nữ mập mạp được!

Hiếm có việc Hách Quang Quang để ý như vậy, cuộc sống sau này màng không thể ăn uống thoải mái được, cho dù sau khi cho bú sữa rất dễ đói bụng cũng chịu đựng, ăn cơm ăn sáu phần no, ít ăn điểm tâm bánh ngọt, ở trong phòng vẽ mệt mỏi liền ra ngoài tản bộ.

Thấy thức ăn ngon trước mặt mà phải kiềm chế thật cực khổ, nhưng nửa thánh sau Hách Quang Quang đã nhìn thấy kết quả rõ ràng, thịt trên eo nàng ít đi một vòng, cằm mập giảm đi.

Buổi tối sau khi hoan ái xong, Diệp Thao ôm eo Hách Quang Quang nhíu mày nói: “Nàng gầy đi phải không?"

Vừa nghe Diệp Thao ‘khen’ nàng gầy, Hách Quang Quang mừng rỡ, đắc ý hả hê nói: “Ta trời sinh lệ chất, lúc trước mập mạp là do sinh con, ở cữ xong tất nhiên sẽ từ từ gầy như cũ."

Diệp Thao nhăn mày lại: “Nha hoàn nói gần đây nàng ăn rất ít cơm, chẳng lẽ là vì cố ý muốn gầy đi?"

“Cố ý hay không quan trọng sao? Bây giờ ta không phải dễ nhìn hơn so với trước sao?" Hách Quang Quang vẫn nhớ đêm đó Diệp Thao ghét bỏ nàng mập mạp, thật không dễ dàng mới làm Diệp Thao phát hiện nàng gầy đi, đương nhiên là muốn thừa cơ hội này lấy lại mặt mũi cả trong lần ngoài về.

Nhìn ánh mắt sáng long lanh hàm chứa mong chờ khen ngợi, chân mày Diệp Thao lại càng nhíu chặt hơn, mím môi nói: “Hồ đồ! Thịt nhiều có gì không tốt chứ? Ít nhất so với nàng bây giờ tốt hơn rất nhiều!"

“Ngươi!" Lời muốn nghe không nghe được, lại càng bị ‘ghét bỏ’ rồi, Hách Quang Quang giận dữ, đầu óc nóng lên không chút suy nghỉ giơ chân đạp lên bụng Diệp Thao một nhát cả giận nói: “Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào? Lão nương mập ngươi cũng ghét bỏ, gầy cũng vẫn ghét bỏ là sao!"

Diệp Thao che chỗ bụng bị đạp, trong mắt từ từ ngưng tụ gió bão, lật người chặn Hách Quang Quang hồ đồ lại, giận quá mà cười nói: “Rất tốt, dám đạp ta, nếu có tinh lực như vậy, tối nay đừng nghĩ ngủ!"

Ầm một tiếng, Hách Quang Quang ý thức được tình huống không ổn, lập tức thu hồi lửa giận cẩn thận từng chút nhìn mắt lóe lên nguy hiểm của Diệp Thao, sợ hãi nói: “Đại, đại gia, nhất thời hồ đồ, ngài đừng chấp nhặt quá đi?"

“Đã muộn!" Dứt lời, chỗ nào đó trên người Diệp Thao đã cứng lên cường thế tiến vào trong Hách Quang Quang bởi vì vừa mới làm xong cơ thể vẫn còn ‘ẩm ướt’, bắt đầu một đêm ‘phấn đấu’ thực hiện nhiệm vụ vinh quang vĩ đại.

Một đêm này, trong phòng Diệp Thao cùng Hách Quang Quang đều không an tĩnh, trừ bỏ tiếng nam nữ giao hoan, thường truyền đến âm thanh ai oán của Hách Quang Quang cầu xin tha thứ.

“Về sau ta không dám….Bỏ qua cho ta đi………."

“Mơ tưởng!"

“Eo của ta, ai yêu, eo đứt mất thôi!" Tiếng khóc vọng lên.

“Nói nữa tối mai tiếp tục!"

“Ai nha! Ta không nói bậy, không nói bậy, eo của ta một chút cũng không đau, vẫn rất tốt!"

Con ‘Sói’ nào đó nghe vậy hài lòng cười một tiếng: “Đã như vậy, chúng ta không cần nghỉ ngơi nữa, tiếp tục."

Nghe vậy, tổ tông nhà Diệp Thao đều bị Hách Quang Quang âm thầm hỏi thăm, đáng tiếc nàng có tặc tâm nhưng không có tặc đảm….
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại