Chọc Không Nổi, Trốn Không Xong
Chương 48: Bùa hộ thân
Khi Hách Quang Quang tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường mềm mại mà không phải cái giường cứng rẵn cũ kĩ lại không ấm áp thoải mái như này.
Vừa mới cử động cổ rên rỉ ra tiếng, cảm giác đau nhức liền ụp tới, chửi một tiếng rồi đưa tay ra sau cổ.
“Chỗ này là….." Lời hỏi thăm dừng lại nửa chừng, Hách Quang Quang nhớ lại lúc ấy nàng đang cởi con lừa đi tìm Diệp Vân Tâm, đi vòng quanh rồi chợt thấy phía sau cổ đau nhói rồi hôn mê bất tỉnh.
Nàng bị người nào bắt cóc sao? Hách Quang Quang chống tay ngồi dậy, mở to mắt cảnh giác nhìn gian phòng xa lạ này, lên tiếng nói: “Đây là đâu? Bắt cóc ta tới đây làm gì?"
Vừa dứt lời, một người hoảng hốt khẩn trương chạy vào, người này không phải ai khác chính là Diệp Vân Tâm đang ‘mất tích’.
“Quang Quang, ngươi đã tỉnh, thân thể có chỗ nào không thoải mái không?" Diệp Vân Tâm không những khẩn trương mà còn gấp gáp, nhanh chóng bước tới chỗ Hách Quang Quang quáng quàng chân vấp phải cái ghế suýt nữa thì ngã.
Hách Quang Quang thấy Diệp Vân Tâm an bình không chút tổn hại tâm lo lắng mới buông lỏng xuống, ngay sau đó lửa giận lại dâng lên ngập trời, đôi mày thanh tú siết chặt lại tức giận nói: “Sao ngươi lại ở đây? Có biết chúng ta tìm ngươi lúc đó lo lắng đến mức nào không!"
Hách Quang Quang khẳng định Diệp Vân Tâm không phải bị kẻ xấu bắt cóc, bởi vì khuôn mặt Diệp Vân Tâm cũng không phải loại kinh hoàng khi gặp kẻ xấu, hơn nữa quan trọng nhất là bây giờ nàng đang mặc quần áo một thân hồng nhạt lúc trước hay mặc ở Diệp thị sơn trang, lúc họ vội vã bỏ trốn không mang theo bộ y phục này, hiển nhiên có người trong sơn trang đặc biệt mang tới cho Diệp Vân Tâm!
Đến đây đã xảy ra chuyện gì, thoáng nghĩ là có thể hiểu đại khái.
Thấy Hách Quang Quang tức giận, Diệp Vân Tâm yếu ớt cúi thấp đầu ngồi cạnh giường, níu lấy vạt áo của mình lẩm bẩm giải thích: “Quang Quang, nếu như ta nói tình trạng lúc này cũng nằm ngoài dự tính của ta ngươi có tin không?"
“Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?" Hách Quang Quang tức đến thở không ra hơi, phía sau cổ còn chút đau đớn, vì vậy vừa nghiêng cổ về phía không đau vừa hung hăng trợn to mắt trừng Diệp Vân Tâm.
Diệp Vân Tâm vò tay run run, do dự một lát ngẩng đầu lên đáng thương nói: “Quang Quang, ta không nói dối, ta nói thẳng cho ngươi biết tính toán của ta hôm nay đúng là dẫn ngươi xuống núi nhưng kế hoạch thay đổi, không đợi ta tìm được cơ hội ‘biến mất’, liền, liền gặp được….Hữu ca ca."
“Đông Phương Hữu bắt ngươi đi? Chẳng lẽ hắn không thấy đại nương bên cạnh ngươi gấp gáp thế nào khi không thấy ngươi sao?" Hách Quang Quang châm chọc, bản thân mình vô duyên vô cớ mất tích, đại nương tất nhiên gấp gáp lên, nghĩ đến đây nàng liền giận, không đợi Diệp Vân Tâm đáp lại, nàng vén chăn lên bước xuống đất: “Không được, ta muốn trở về, nếu không đại nương sẽ lo lắng chết mất."
“Quang Quang." Diệp Vân Tâm ngăn cánh tay nàng chống xuống giường, nhìn thấy mắt Hách Quang Quang phun lửa mới vội vàng giải thích: “Ngươi đừng gấp, Thao ca ca đã sai người đi truyền lời rồi, ngươi phải nghỉ ngơi nhiều, bảo bảo trong bụng quan trọng hơn."
Hắn quả nhiên đã đến! Hách Quang Quang dừng lại động tác xỏ dây giày, mắt hoài nghi liếc sang: “Ngươi chắc chắn có người đi truyền lời rồi sao?"
Diệp Vân Tâm ngượng đỏ bừng cả mặt, ủy khuất nói: “Quang Quang ngươi không tin ta sao, ta chỉ lừa ngươi một lần mà thôi, ngươi không cần hoài nghi ta nữa có được không?"
“Hừ, ta tạm thời tin ngươi, nếu đại nương không gửi thư đến báo cả đời này ta cũng không thèm để ý đến ngươi nữa!" Hách Quang Quang phiền não nhấc chân lên giường đắp chăn kín hờn dỗi nói, Diệp Thao tới, xem ra người bắt cóc nàng chính là hắn.
Xem ra vẫn là trốn không thoát, lần này nàng muốn quay về núi sống cuộc sống tự do tự tại sợ là không thể rồi.
“Quang Quang, ngươi đừng như vậy." Diệp Vân Tâm thật cẩn thận lay cánh tay Hách Quang Quang, nhỏ giọng nói: “Không cầu ngươi tha thứ cho ta ngay lập tức nhưng đừng không để ý đến ta nữa được không?"
“Hừ." Hách Quang Quang nhìn cũng chưa thèm nhìn Diệp Vân Tâm một cái, nàng có thể hiểu được cách làm của Diệp Vân Tâm, nếu đổi bây giờ người có bầu là Diệp Vân Tâm không chừng nàng cũng len lén truyền tin cho người mang Diệp Vân Tâm về, nhưng hiểu được là một chuyện để cho nàng không chút khúc mắc nào với Diệp Vân Tâm như trước kia sợ là trong thời gian ngắn là không thể.
Thấy thế hai mắt Diệp Vân Tâm đỏ hoe, từng giọt nước mắt to tròn như nho chảy xuống, nức nở nói: “Ta biết ngươi giận ta bán đứng ngươi, ta xin lỗi, hai ngày này có thể trò chuyện với ta không, Thao ca ca nói rồi, sau khi trở về sơn trang ta lại bị cấm túc, lần này chẳng biết khi nào mới được thả ra ngoài nữa."
“Hắn ở đâu? Tên khốn kiếp đánh ta bất tỉnh là hắn phải không?" Hách Quang Quang rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi, nàng tỉnh dậy lâu như vậy rồi cũng không thấy Diệp Thao đến đây, trong lòng không khỏi có chút khác lạ, muốn tránh hắn thật xa xa nhưng hắn trốn tránh không gặp nàng càng làm cho người ta không thoải mái.
Hách Quang Quang lựa chọn không để nàng chú ý mới nói: “Quan trọng là nội dung." Diệp Vân Tâm hơi thất vọng mấp máy môi, thấy Hách Quang Quang nhìn chằm chằm không dám mè nheo, lập tức trả lời: “Là Thao ca ca mang ngươi trở về, huynh, huynh ấy còn chưa biết chuyện của bảo bảo, lúc ngươi bất tỉnh bị mang về làm ta sợ gần chết, miệng nhanh nhẩu mới nói ra ngoài, Quang Quang ta hình như lại làm sai rồi, chuyện của bảo bảo nên do chính ngươi tự nói với Thao ca ca mới phải, kết quả, kết quả……."
“Quả nhiên là hắn làm! Sao hắn không đánh đứa bé kia bất tỉnh luôn đi!" Hách Quang Quang dưới con tức giận mắng.
Diệp Vân Tâm bị dọa cho mặt mũi trắng bệch, liền vội vàng xua tay nói: “Quang Quang không nên nói lung tung, sắp đến năm mới rồi, đừng nói lung tung, bảo bảo bình an mới được."
Hách Quang Quang nói xong cũng hối hận, miệng ngậm kín lại không nói lời nào, nàng nhất định là giận đến mất trí rồi, làm nàng phiền muội chính là không rõ mình bực mình vì cái gì.
“Ngươi hy vọng đứa bé bị gì sao?" Âm thanh không vui của Diệp Thao vang lên ở cửa, dọa hai nữ nhân trong nhà giật nảy mình.
“Thao ca ca." Diệp Vân Tâm nơm nớp lo sợ đứng lên, quy củ nhìn về Diệp Thao đứng ngay ngắn, nếu cẩn thận qua sát sẽ phát hiện thân thể nàng khẽ run.
Nghe được âm thanh Diệp Thao, Hách Quang Quang giật mình xoay người, loại giật mình này không phải do sợ hãi càng không biết nguyên nhân.
Nhịp tim rất nhanh, đập thình thịch làm Hách Quang Quang có chút hoảng hốt, mặt từ từ nóng lên, ma xui quỷ khiến thế nào thình lình quấn chăn phủ kín cả người, chỉ lộ ra cái đầu, giống như thân thể nàng không hiểu sao lại khẩn trương, tim lại đập nhanh như vậy.
Diệp Thao lạnh lùng liếc cái đầu ngày càng cúi thấp của Diệp Vân Tâm, không mang theo chút độ ấm nào nói: “Ngươi, đi ra ngoài."
“Đúng, đúng, bây giờ Tâm Tâm nên đi ra ngoài." Diệp Vân Tâm một khắc cũng không dám ngừng lại, liều mạng xông ra ngoài, đến khúc cửa đột nhiên dừng bước, nội tâm giao chiến một lát cuối cùng nhắm mắt mang theo sợ hãi với Diệp Thao nói: “Thao ca ca, tình trạng cơ thể của Quang Quang bây giờ đặc biệt, không nên quá hung bạo hù dọa nàng."
“Cút!" Diệp Thao lạnh băng tầm mắt không vui trừng tới, Diệp Vân Tâm sợ hãi chân run lên, ngồi phịch xuống đất, không để ý cái mông đau luống cuống bám vào khung cửa bò dậy chạy đi.
Sau khi Diệp Vân Tâm đi, bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Diệp Thao mặt không thay đổi đi đến bên giường thì dừng lại, từ trên cao nhìn xuống khiến Hách Quang Quang cả người không được tự nhiên.
Cảm thấy một cỗ áp lực khổng lồ đến gần, Hách Quang Quang lại càng không tự nhiên, không biết thế nào, nghĩ đến lúc chạy trốn nghe được những chuyện không tốt về Diệp Thao liền cảm thấy chột dạ, bây giờ lại hại hắn bôn ba mấy trăm dặm đường đi tới nơi này tìm nàng, nam nhân nhỏ mọn này không biết sẽ đối xử thế nào với nàng đây!
Hồi lâu, Diệp Thao cau chặt mày, âm thanh lạnh nhạt nói: “Người làm đã đi truyền tin rồi, ngươi không cần lo lắng cho những người hàng xóm kia."
Hách Quang Quang nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, chỉ là nghĩ đến hắn không chịu trách nhiệm với hành động sẽ xảy đến, sưng mặt lên trợn mắt nhìn Diệp Thao: “Âm thầm cướp người đi, là muốn hù chết ai! Đại nương nhất thời nghĩ không ra, có cái gì ngươi đảm đương nối sao!"
Diệp Thao nghe vậy mắt vằn lên tia đỏ lạnh lùng giễu cợt nói: “Ngươi ở trên địa bàn của ta mất tích, có nghĩ đến tâm tình của ta hay không? Ngươi vô tình, sao ta lại cần suy nghĩ cho những người hàng xóm kia của ngươi? Sai người đi truyền tin đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi!"
Trong giọng nói bao hàm nộ khí dày đặc, có thể nghe ra Hách Quang Quang chạy trốn làm hắn tức giận nhiều thế nào, vì vậy giờ khắc này không có ôn nhu, không có lời ngon tiếng ngọt, chỉ có lửa giận hừng hực còn có bất mãn cực độ.
Hách Quang lại là loại người thích mềm không thích cứng, lời lẽ của Diệp Thao thì quá cứng rắn lạnh lùng, nàng nghe thấy bản tính liền trỗi lên thu hồi chột dạ và khẩn trương, nghĩ lại chuyện cũ lớn tiếng nói: “Ngươi hung dữ cái gì? Không nghĩ lại xem là ai đánh ta ngất xỉu hả? Cổ ta bây giờ vẫn còn đau đấy!"
Nghe vậy, ánh mắt lạnh nhạt của Diệp Thao xẹt qua một tia áy náy, thoáng bối rối mở to mắt, ho một tiếng ngữ điệu chậm lại: “Lúc đó ta còn chưa biết, không biết ngươi….."
“Không biết ta mang thai bảo bảo, cho nên ngươi nghĩ bắt liền bắt muốn đánh liền đánh hả? Ngươi như vậy làm sao bảo người ta cam tâm tình nguyện gả cho ngươi chứ!" Hách Quang Quang càng nói càng tức giận, có lẽ cảm thấy trong bụng mình có một bùa hộ thân ở đây, Diệp Thao sẽ không làm gì nàng vì vậy lá gan liền lớn hơn.
Lông mày Diệp Thao nhíu lại, không vui nói: “Nếu ngươi không chạy trốn hết lần này đến lần khác, ta sẽ đối với ngươi như vậy sao!"
“Ngươi!" Hách Quang Quang tức giận nhìn chằm chằm Diệp Thao, hai người tựa như hai đứa trẻ tức giận đọ nhau bằng ánh mắt, ai cũng không chịu yếu thế, cuối cùng vẫn là Hách Quang Quang bại trận lui bước, khép mắt mỏi lại.
Tầm mắt của Diệp Thao cũng từ từ dời về phía bụng của Hách Quang Quang, tức giận cùng lạnh nhạt cũng từ từ nhạt đi, ánh mắt ấm dần.
Trong lúc lơ đãng ngẩng đầu, Hách Quang Quang khó thấy được lúc Diệp Thao lộ ra dịu dàng, tâm bỗng dưng nhảy lên.
Nàng vẫn tưởng Diệp Thao chỉ biết lạnh nhạt, bá đạo, có lúc cho dù là cười với nàng cũng là có mục đích các loại, nhưng mà khuôn mặt dịu dàng của hắn cũng là xuất phát từ nội tâm, trong mắt, nụ cười đầy ấm áp, đây là lần đầu tiên Hách Quang Quang nhìn thấy Diệp Thao như vậy.
Hiểu được tại sao hắn lộ ra biểu tình như vậy, mặc dù không phải bởi vì nàng nhưng không thể phủ nhận, Diệp Thao thực sự dịu dàng sẽ làm nữ nhân động lòng, Hách Quang Quang cảm thấy bức tường thành ngoan cố trong lòng mình từ từ sụp đổ.
Trong lúc ngây người, vừa dời mắt liền bắt gặp ánh mắt chuyên chú của Hách Quang Quang, Diệp Thao không xác định nháy mắt nhìn lại, tầm mắt Hách Quang Quang lại đã dời đi, làm hại hắn nghĩ cái cảm giác không rõ vừa nãy cái nhìn chăm chú vậy là “động lòng" đã thực sự tồn tại, có lẽ thời gian này hắn quá mệt mỏi lên mới xuất hiện ảo giác vừa rồi.
“Bảo bảo có giày vò ngươi không? Gần đây nhất ngươi cảm thấy thế nào?" Những điều này hắn đã từng hỏi Diệp Vân Tâm, hơn nữa lúc Hách Quang Quang ngủ cũng mời đại phu đến bắt mạch qua, nhưng Diệp Thao vẫn không yên lòng, hắn cũng chưa quên vợ trước cũng là do khó sanh mà sinh bệnh thân thể tổn thương lớn, không sống được mấy năm liền đi.
Nhịp tim Hách Quang Quang còn chưa bình thường, lúc này lại nghe giọng nói quan tâm của Diệp Thao, nhất thời không có cốt khí lầu bầu: “Trừ lúc ngửi thấy mùi dầu hoặc mùi tanh thì có ói thôi còn lại hoàn hảo không sao."
Không khí nặng nề lúc trước cũng được cải thiện, khó có lúc hai người đều tâm bình khí hòa, không khí yên bình, ai cũng không cáu giận lung tung nữa, bởi vì cơ thể Hách Quang Quang đặc biệt, Diệp Thao đành phải chôn tức giận dưới đáy lòng, chờ sau khi nàng sinh đứa nhỏ xong sẽ tìm nàng tính sổ lần này.
Thấy thái độ Diệp Thao không hề tức giận nữa, trái tim Hách Quang Quang lơ lửng cũng hạ xuống, cho dù hắn vì bảo bảo mà không cùng nàng tính sổ nữa, đúng là may mắn nếu không không biết tính toán thì Diệp Thao sẽ thành cái dạng gì.
Diệp Thao thở dài, đỡ Hách Quang Quang ngồi xuống, cầm lấy hai tay của nàng sau đó từ từ xoa nắn, dường như muốn thông qua động tác này để những lo lắng cùng nhớ nhung của mình tan đi.
Mặt Hách Quang Quang nhất thời đỏ bừng, thử rút tay ra mấy lần cũng không được, cuối cùng từ bỏ, tự nhủ đứa bé cũng đều đã có để cho hắn sờ tay đi, cũng không mất miếng thịt nào.
Qua một lúc lâu, có lẽ đã xoa đủ, Diệp Thao để tay Hách Quang Quang xuống, hai cánh tay giang ra ôm trọn Hách Quang Quang nhỏ nhắn trong ngực, cằm tựa trên đầu Hách Quang Quang, một tay nhẹ nhàng đỡ ngang lưng Hách Quang Quang, một tay xoa nhẹ chỗ đau sau cổ của nàng, thở dài nói: “Ta rốt cuộc cũng tìm được nàng."
Âm thanh Diệp Thao bao hàm quá nhiều tâm tình phức tạp, Hách Quang Quang nghe không khỏi thấy lòng chua xót, vốn mới mềm lòng mấy phần nay toàn bộ đều mềm nhũn ra, không biết có phải như Vương đại thầm nói phụ nữ mang thai dễ dàng cảm động, dù sao tâm nàng lúc này cũng không cứng rắn nổi.
Cảm thấy xoa sau gáy đã đủ bàn tay từ từ chuyển qua đặt trên bụng Hách Quang Quang, khẽ vỗ về nơi đứa nhỏ của hắn đang ở nhẹ giọng nói: “Quang Quang, đã mang thai rồi nàng sẽ không chạy trốn nữa chứ? Chúng ta nhanh chóng trở về, sớm hoàn thành hôn sự, tránh cho đứa bé sinh ra bị người khác chê cười."
Hách Quang Quang đối với mấy cái lễ giáo chuẩn mực này biết rất ít, bởi vì người trên núi đối với mấy điều này coi nhẹ, nghe Diệp Thao nói đứa bé sẽ bị chê cười tâm cũng run lên, đẩy Diệp Thao ra lo lắng hỏi: “Đứa bé sẽ bị chê cười sao?"
“Tất nhiên, chuyện này cũng trách ta lúc đó quá qua loa, cho là chỉ một lần sẽ không đúng lúc có bảo bảo được." Dĩ nhiên Diệp Thao sẽ không nói cho Hách Quang Quang lúc đó hắn chính là cố ý!
Diệp Thao mở mắt nói mò, bày ra gương mặt áy náy vuốt nhẹ khuôn mặt lo lắng của Hách Quang Quang nói: “Nếu đã mang thai liền nhanh chóng kết hôn đi, lúc sinh bảo bảo thì để tin tức truyền ra ngoài là sinh non, không thể để cho người ngoài biết nàng có bảo bảo trước lúc cưới được, chuyện này đối với danh tiếng của nàng và bảo bảo ảnh hưởng rất nhiều."
“Ta…ta cũng không biết mấy chuyện này." Hách Quang Quang muốn khóc, lần đầu cảm thấy tự trách vì việc chạy trốn của bản thân, nếu như bởi sự tùy hứng của mình khiến cho đứa nhỏ sau này bị mọi người nhạo báng, nàng còn tư cách làm mẹ bảo bảo nữa sao?
Thấy Hách Quang Quang muốn khóc, trong lòng Diệp Thao buồn cười, vẻ mặt cũng rất trịnh trọng nói: “Có vài người, nhất là những văn nhân tự cao tự đại đối với chuyện lễ giáo lại càng thêm nghiêm trọng, bọn họ khinh bỉ nhất chính là người có chuyện như vậy! Cho nên lần này nàng ngoan một chút, theo ta trở về, qua năm mới nhanh chóng thành hôn, lần trước không tổ chức đã làm Diệp thị sơn trang thành chuyện cười, thời gian lần này có hạn, không thể chuẩn bị náo nhiệt như lần trước, chỉ có thể uất ức nàng cùng bảo bảo."
Hách Quang Quang làm sao dám nói không, danh tiếng của nàng có thể không quan tâm nhưng không thể không quan tâm bảo bảo, liền vội vàng gật đầu: “Vậy chúng ta mau trở về thành thân, không thể để cho bảo bảo bị chê cười được."
Diệp Thao được thỏa mãn mong muốn, trong mắt cũng dâng lên nụ cười nói: “Đừng nóng vội, lúc tới ta đã nghĩ kỹ, muốn đi tới mộ nhạc phụ nhạc mẫu bái tế, chính thức cầu hôn với họ. Không phải nàng nói người Ngụy gia không có tư cách quản chuyện cả đời của nàng sao? Nhạc phụ nhạc mẫu chắc có tư cách chứ?"
“Ừ." Hách Quang Quang cười, cuối cùng Diệp Thao cũng làm được việc khiến nàng vui vẻ, tôn trọng cha mẹ nàng đồng nghĩa với tôn trọng nàng, như vậy Hách Quang Quang có gì bất mãn chứ?
“Nàng ngủ một lát đi, sáng sớm ngày mai chúng ta dùng qua cơm sẽ đi." Diệp Thao đỡ Hách Quang Quang nằm xuống, đắp kín chăn cho nàng, quyến luyến nhìn trước bụng của Hách Quang Quang nói: “Lúc bắt nàng không biết có thai, may mắn khi dẫn nàng trở về không có việc sai lầm nào, nếu không….."
Diệp Thao chỉ cần tôn trọng nàng, thái độ dịu dàng một chút thì Hách Quang Quang sẽ không động một chút lại buồn bực. Nằm trên giường, tâm tình tốt mà nói: “Biết sợ là tốt rồi, dù sao ngươi cũng phải nhớ kỹ thân thể ta lúc này đặc biệt, nếu ngươi đột nhiên phát giận hoặc động tay động chân hù ta sợ, cũng phải cẩn thận bảo bảo có thể ‘mất hứng’ không!"
“…………" Cái này, chẳng lẽ chính là “Dùng thiên tử ra lệnh cho chư hầu" trong truyền thuyết sao? Diệp Thao đỡ trán.
Vừa mới cử động cổ rên rỉ ra tiếng, cảm giác đau nhức liền ụp tới, chửi một tiếng rồi đưa tay ra sau cổ.
“Chỗ này là….." Lời hỏi thăm dừng lại nửa chừng, Hách Quang Quang nhớ lại lúc ấy nàng đang cởi con lừa đi tìm Diệp Vân Tâm, đi vòng quanh rồi chợt thấy phía sau cổ đau nhói rồi hôn mê bất tỉnh.
Nàng bị người nào bắt cóc sao? Hách Quang Quang chống tay ngồi dậy, mở to mắt cảnh giác nhìn gian phòng xa lạ này, lên tiếng nói: “Đây là đâu? Bắt cóc ta tới đây làm gì?"
Vừa dứt lời, một người hoảng hốt khẩn trương chạy vào, người này không phải ai khác chính là Diệp Vân Tâm đang ‘mất tích’.
“Quang Quang, ngươi đã tỉnh, thân thể có chỗ nào không thoải mái không?" Diệp Vân Tâm không những khẩn trương mà còn gấp gáp, nhanh chóng bước tới chỗ Hách Quang Quang quáng quàng chân vấp phải cái ghế suýt nữa thì ngã.
Hách Quang Quang thấy Diệp Vân Tâm an bình không chút tổn hại tâm lo lắng mới buông lỏng xuống, ngay sau đó lửa giận lại dâng lên ngập trời, đôi mày thanh tú siết chặt lại tức giận nói: “Sao ngươi lại ở đây? Có biết chúng ta tìm ngươi lúc đó lo lắng đến mức nào không!"
Hách Quang Quang khẳng định Diệp Vân Tâm không phải bị kẻ xấu bắt cóc, bởi vì khuôn mặt Diệp Vân Tâm cũng không phải loại kinh hoàng khi gặp kẻ xấu, hơn nữa quan trọng nhất là bây giờ nàng đang mặc quần áo một thân hồng nhạt lúc trước hay mặc ở Diệp thị sơn trang, lúc họ vội vã bỏ trốn không mang theo bộ y phục này, hiển nhiên có người trong sơn trang đặc biệt mang tới cho Diệp Vân Tâm!
Đến đây đã xảy ra chuyện gì, thoáng nghĩ là có thể hiểu đại khái.
Thấy Hách Quang Quang tức giận, Diệp Vân Tâm yếu ớt cúi thấp đầu ngồi cạnh giường, níu lấy vạt áo của mình lẩm bẩm giải thích: “Quang Quang, nếu như ta nói tình trạng lúc này cũng nằm ngoài dự tính của ta ngươi có tin không?"
“Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?" Hách Quang Quang tức đến thở không ra hơi, phía sau cổ còn chút đau đớn, vì vậy vừa nghiêng cổ về phía không đau vừa hung hăng trợn to mắt trừng Diệp Vân Tâm.
Diệp Vân Tâm vò tay run run, do dự một lát ngẩng đầu lên đáng thương nói: “Quang Quang, ta không nói dối, ta nói thẳng cho ngươi biết tính toán của ta hôm nay đúng là dẫn ngươi xuống núi nhưng kế hoạch thay đổi, không đợi ta tìm được cơ hội ‘biến mất’, liền, liền gặp được….Hữu ca ca."
“Đông Phương Hữu bắt ngươi đi? Chẳng lẽ hắn không thấy đại nương bên cạnh ngươi gấp gáp thế nào khi không thấy ngươi sao?" Hách Quang Quang châm chọc, bản thân mình vô duyên vô cớ mất tích, đại nương tất nhiên gấp gáp lên, nghĩ đến đây nàng liền giận, không đợi Diệp Vân Tâm đáp lại, nàng vén chăn lên bước xuống đất: “Không được, ta muốn trở về, nếu không đại nương sẽ lo lắng chết mất."
“Quang Quang." Diệp Vân Tâm ngăn cánh tay nàng chống xuống giường, nhìn thấy mắt Hách Quang Quang phun lửa mới vội vàng giải thích: “Ngươi đừng gấp, Thao ca ca đã sai người đi truyền lời rồi, ngươi phải nghỉ ngơi nhiều, bảo bảo trong bụng quan trọng hơn."
Hắn quả nhiên đã đến! Hách Quang Quang dừng lại động tác xỏ dây giày, mắt hoài nghi liếc sang: “Ngươi chắc chắn có người đi truyền lời rồi sao?"
Diệp Vân Tâm ngượng đỏ bừng cả mặt, ủy khuất nói: “Quang Quang ngươi không tin ta sao, ta chỉ lừa ngươi một lần mà thôi, ngươi không cần hoài nghi ta nữa có được không?"
“Hừ, ta tạm thời tin ngươi, nếu đại nương không gửi thư đến báo cả đời này ta cũng không thèm để ý đến ngươi nữa!" Hách Quang Quang phiền não nhấc chân lên giường đắp chăn kín hờn dỗi nói, Diệp Thao tới, xem ra người bắt cóc nàng chính là hắn.
Xem ra vẫn là trốn không thoát, lần này nàng muốn quay về núi sống cuộc sống tự do tự tại sợ là không thể rồi.
“Quang Quang, ngươi đừng như vậy." Diệp Vân Tâm thật cẩn thận lay cánh tay Hách Quang Quang, nhỏ giọng nói: “Không cầu ngươi tha thứ cho ta ngay lập tức nhưng đừng không để ý đến ta nữa được không?"
“Hừ." Hách Quang Quang nhìn cũng chưa thèm nhìn Diệp Vân Tâm một cái, nàng có thể hiểu được cách làm của Diệp Vân Tâm, nếu đổi bây giờ người có bầu là Diệp Vân Tâm không chừng nàng cũng len lén truyền tin cho người mang Diệp Vân Tâm về, nhưng hiểu được là một chuyện để cho nàng không chút khúc mắc nào với Diệp Vân Tâm như trước kia sợ là trong thời gian ngắn là không thể.
Thấy thế hai mắt Diệp Vân Tâm đỏ hoe, từng giọt nước mắt to tròn như nho chảy xuống, nức nở nói: “Ta biết ngươi giận ta bán đứng ngươi, ta xin lỗi, hai ngày này có thể trò chuyện với ta không, Thao ca ca nói rồi, sau khi trở về sơn trang ta lại bị cấm túc, lần này chẳng biết khi nào mới được thả ra ngoài nữa."
“Hắn ở đâu? Tên khốn kiếp đánh ta bất tỉnh là hắn phải không?" Hách Quang Quang rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi, nàng tỉnh dậy lâu như vậy rồi cũng không thấy Diệp Thao đến đây, trong lòng không khỏi có chút khác lạ, muốn tránh hắn thật xa xa nhưng hắn trốn tránh không gặp nàng càng làm cho người ta không thoải mái.
Hách Quang Quang lựa chọn không để nàng chú ý mới nói: “Quan trọng là nội dung." Diệp Vân Tâm hơi thất vọng mấp máy môi, thấy Hách Quang Quang nhìn chằm chằm không dám mè nheo, lập tức trả lời: “Là Thao ca ca mang ngươi trở về, huynh, huynh ấy còn chưa biết chuyện của bảo bảo, lúc ngươi bất tỉnh bị mang về làm ta sợ gần chết, miệng nhanh nhẩu mới nói ra ngoài, Quang Quang ta hình như lại làm sai rồi, chuyện của bảo bảo nên do chính ngươi tự nói với Thao ca ca mới phải, kết quả, kết quả……."
“Quả nhiên là hắn làm! Sao hắn không đánh đứa bé kia bất tỉnh luôn đi!" Hách Quang Quang dưới con tức giận mắng.
Diệp Vân Tâm bị dọa cho mặt mũi trắng bệch, liền vội vàng xua tay nói: “Quang Quang không nên nói lung tung, sắp đến năm mới rồi, đừng nói lung tung, bảo bảo bình an mới được."
Hách Quang Quang nói xong cũng hối hận, miệng ngậm kín lại không nói lời nào, nàng nhất định là giận đến mất trí rồi, làm nàng phiền muội chính là không rõ mình bực mình vì cái gì.
“Ngươi hy vọng đứa bé bị gì sao?" Âm thanh không vui của Diệp Thao vang lên ở cửa, dọa hai nữ nhân trong nhà giật nảy mình.
“Thao ca ca." Diệp Vân Tâm nơm nớp lo sợ đứng lên, quy củ nhìn về Diệp Thao đứng ngay ngắn, nếu cẩn thận qua sát sẽ phát hiện thân thể nàng khẽ run.
Nghe được âm thanh Diệp Thao, Hách Quang Quang giật mình xoay người, loại giật mình này không phải do sợ hãi càng không biết nguyên nhân.
Nhịp tim rất nhanh, đập thình thịch làm Hách Quang Quang có chút hoảng hốt, mặt từ từ nóng lên, ma xui quỷ khiến thế nào thình lình quấn chăn phủ kín cả người, chỉ lộ ra cái đầu, giống như thân thể nàng không hiểu sao lại khẩn trương, tim lại đập nhanh như vậy.
Diệp Thao lạnh lùng liếc cái đầu ngày càng cúi thấp của Diệp Vân Tâm, không mang theo chút độ ấm nào nói: “Ngươi, đi ra ngoài."
“Đúng, đúng, bây giờ Tâm Tâm nên đi ra ngoài." Diệp Vân Tâm một khắc cũng không dám ngừng lại, liều mạng xông ra ngoài, đến khúc cửa đột nhiên dừng bước, nội tâm giao chiến một lát cuối cùng nhắm mắt mang theo sợ hãi với Diệp Thao nói: “Thao ca ca, tình trạng cơ thể của Quang Quang bây giờ đặc biệt, không nên quá hung bạo hù dọa nàng."
“Cút!" Diệp Thao lạnh băng tầm mắt không vui trừng tới, Diệp Vân Tâm sợ hãi chân run lên, ngồi phịch xuống đất, không để ý cái mông đau luống cuống bám vào khung cửa bò dậy chạy đi.
Sau khi Diệp Vân Tâm đi, bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Diệp Thao mặt không thay đổi đi đến bên giường thì dừng lại, từ trên cao nhìn xuống khiến Hách Quang Quang cả người không được tự nhiên.
Cảm thấy một cỗ áp lực khổng lồ đến gần, Hách Quang Quang lại càng không tự nhiên, không biết thế nào, nghĩ đến lúc chạy trốn nghe được những chuyện không tốt về Diệp Thao liền cảm thấy chột dạ, bây giờ lại hại hắn bôn ba mấy trăm dặm đường đi tới nơi này tìm nàng, nam nhân nhỏ mọn này không biết sẽ đối xử thế nào với nàng đây!
Hồi lâu, Diệp Thao cau chặt mày, âm thanh lạnh nhạt nói: “Người làm đã đi truyền tin rồi, ngươi không cần lo lắng cho những người hàng xóm kia."
Hách Quang Quang nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, chỉ là nghĩ đến hắn không chịu trách nhiệm với hành động sẽ xảy đến, sưng mặt lên trợn mắt nhìn Diệp Thao: “Âm thầm cướp người đi, là muốn hù chết ai! Đại nương nhất thời nghĩ không ra, có cái gì ngươi đảm đương nối sao!"
Diệp Thao nghe vậy mắt vằn lên tia đỏ lạnh lùng giễu cợt nói: “Ngươi ở trên địa bàn của ta mất tích, có nghĩ đến tâm tình của ta hay không? Ngươi vô tình, sao ta lại cần suy nghĩ cho những người hàng xóm kia của ngươi? Sai người đi truyền tin đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi!"
Trong giọng nói bao hàm nộ khí dày đặc, có thể nghe ra Hách Quang Quang chạy trốn làm hắn tức giận nhiều thế nào, vì vậy giờ khắc này không có ôn nhu, không có lời ngon tiếng ngọt, chỉ có lửa giận hừng hực còn có bất mãn cực độ.
Hách Quang lại là loại người thích mềm không thích cứng, lời lẽ của Diệp Thao thì quá cứng rắn lạnh lùng, nàng nghe thấy bản tính liền trỗi lên thu hồi chột dạ và khẩn trương, nghĩ lại chuyện cũ lớn tiếng nói: “Ngươi hung dữ cái gì? Không nghĩ lại xem là ai đánh ta ngất xỉu hả? Cổ ta bây giờ vẫn còn đau đấy!"
Nghe vậy, ánh mắt lạnh nhạt của Diệp Thao xẹt qua một tia áy náy, thoáng bối rối mở to mắt, ho một tiếng ngữ điệu chậm lại: “Lúc đó ta còn chưa biết, không biết ngươi….."
“Không biết ta mang thai bảo bảo, cho nên ngươi nghĩ bắt liền bắt muốn đánh liền đánh hả? Ngươi như vậy làm sao bảo người ta cam tâm tình nguyện gả cho ngươi chứ!" Hách Quang Quang càng nói càng tức giận, có lẽ cảm thấy trong bụng mình có một bùa hộ thân ở đây, Diệp Thao sẽ không làm gì nàng vì vậy lá gan liền lớn hơn.
Lông mày Diệp Thao nhíu lại, không vui nói: “Nếu ngươi không chạy trốn hết lần này đến lần khác, ta sẽ đối với ngươi như vậy sao!"
“Ngươi!" Hách Quang Quang tức giận nhìn chằm chằm Diệp Thao, hai người tựa như hai đứa trẻ tức giận đọ nhau bằng ánh mắt, ai cũng không chịu yếu thế, cuối cùng vẫn là Hách Quang Quang bại trận lui bước, khép mắt mỏi lại.
Tầm mắt của Diệp Thao cũng từ từ dời về phía bụng của Hách Quang Quang, tức giận cùng lạnh nhạt cũng từ từ nhạt đi, ánh mắt ấm dần.
Trong lúc lơ đãng ngẩng đầu, Hách Quang Quang khó thấy được lúc Diệp Thao lộ ra dịu dàng, tâm bỗng dưng nhảy lên.
Nàng vẫn tưởng Diệp Thao chỉ biết lạnh nhạt, bá đạo, có lúc cho dù là cười với nàng cũng là có mục đích các loại, nhưng mà khuôn mặt dịu dàng của hắn cũng là xuất phát từ nội tâm, trong mắt, nụ cười đầy ấm áp, đây là lần đầu tiên Hách Quang Quang nhìn thấy Diệp Thao như vậy.
Hiểu được tại sao hắn lộ ra biểu tình như vậy, mặc dù không phải bởi vì nàng nhưng không thể phủ nhận, Diệp Thao thực sự dịu dàng sẽ làm nữ nhân động lòng, Hách Quang Quang cảm thấy bức tường thành ngoan cố trong lòng mình từ từ sụp đổ.
Trong lúc ngây người, vừa dời mắt liền bắt gặp ánh mắt chuyên chú của Hách Quang Quang, Diệp Thao không xác định nháy mắt nhìn lại, tầm mắt Hách Quang Quang lại đã dời đi, làm hại hắn nghĩ cái cảm giác không rõ vừa nãy cái nhìn chăm chú vậy là “động lòng" đã thực sự tồn tại, có lẽ thời gian này hắn quá mệt mỏi lên mới xuất hiện ảo giác vừa rồi.
“Bảo bảo có giày vò ngươi không? Gần đây nhất ngươi cảm thấy thế nào?" Những điều này hắn đã từng hỏi Diệp Vân Tâm, hơn nữa lúc Hách Quang Quang ngủ cũng mời đại phu đến bắt mạch qua, nhưng Diệp Thao vẫn không yên lòng, hắn cũng chưa quên vợ trước cũng là do khó sanh mà sinh bệnh thân thể tổn thương lớn, không sống được mấy năm liền đi.
Nhịp tim Hách Quang Quang còn chưa bình thường, lúc này lại nghe giọng nói quan tâm của Diệp Thao, nhất thời không có cốt khí lầu bầu: “Trừ lúc ngửi thấy mùi dầu hoặc mùi tanh thì có ói thôi còn lại hoàn hảo không sao."
Không khí nặng nề lúc trước cũng được cải thiện, khó có lúc hai người đều tâm bình khí hòa, không khí yên bình, ai cũng không cáu giận lung tung nữa, bởi vì cơ thể Hách Quang Quang đặc biệt, Diệp Thao đành phải chôn tức giận dưới đáy lòng, chờ sau khi nàng sinh đứa nhỏ xong sẽ tìm nàng tính sổ lần này.
Thấy thái độ Diệp Thao không hề tức giận nữa, trái tim Hách Quang Quang lơ lửng cũng hạ xuống, cho dù hắn vì bảo bảo mà không cùng nàng tính sổ nữa, đúng là may mắn nếu không không biết tính toán thì Diệp Thao sẽ thành cái dạng gì.
Diệp Thao thở dài, đỡ Hách Quang Quang ngồi xuống, cầm lấy hai tay của nàng sau đó từ từ xoa nắn, dường như muốn thông qua động tác này để những lo lắng cùng nhớ nhung của mình tan đi.
Mặt Hách Quang Quang nhất thời đỏ bừng, thử rút tay ra mấy lần cũng không được, cuối cùng từ bỏ, tự nhủ đứa bé cũng đều đã có để cho hắn sờ tay đi, cũng không mất miếng thịt nào.
Qua một lúc lâu, có lẽ đã xoa đủ, Diệp Thao để tay Hách Quang Quang xuống, hai cánh tay giang ra ôm trọn Hách Quang Quang nhỏ nhắn trong ngực, cằm tựa trên đầu Hách Quang Quang, một tay nhẹ nhàng đỡ ngang lưng Hách Quang Quang, một tay xoa nhẹ chỗ đau sau cổ của nàng, thở dài nói: “Ta rốt cuộc cũng tìm được nàng."
Âm thanh Diệp Thao bao hàm quá nhiều tâm tình phức tạp, Hách Quang Quang nghe không khỏi thấy lòng chua xót, vốn mới mềm lòng mấy phần nay toàn bộ đều mềm nhũn ra, không biết có phải như Vương đại thầm nói phụ nữ mang thai dễ dàng cảm động, dù sao tâm nàng lúc này cũng không cứng rắn nổi.
Cảm thấy xoa sau gáy đã đủ bàn tay từ từ chuyển qua đặt trên bụng Hách Quang Quang, khẽ vỗ về nơi đứa nhỏ của hắn đang ở nhẹ giọng nói: “Quang Quang, đã mang thai rồi nàng sẽ không chạy trốn nữa chứ? Chúng ta nhanh chóng trở về, sớm hoàn thành hôn sự, tránh cho đứa bé sinh ra bị người khác chê cười."
Hách Quang Quang đối với mấy cái lễ giáo chuẩn mực này biết rất ít, bởi vì người trên núi đối với mấy điều này coi nhẹ, nghe Diệp Thao nói đứa bé sẽ bị chê cười tâm cũng run lên, đẩy Diệp Thao ra lo lắng hỏi: “Đứa bé sẽ bị chê cười sao?"
“Tất nhiên, chuyện này cũng trách ta lúc đó quá qua loa, cho là chỉ một lần sẽ không đúng lúc có bảo bảo được." Dĩ nhiên Diệp Thao sẽ không nói cho Hách Quang Quang lúc đó hắn chính là cố ý!
Diệp Thao mở mắt nói mò, bày ra gương mặt áy náy vuốt nhẹ khuôn mặt lo lắng của Hách Quang Quang nói: “Nếu đã mang thai liền nhanh chóng kết hôn đi, lúc sinh bảo bảo thì để tin tức truyền ra ngoài là sinh non, không thể để cho người ngoài biết nàng có bảo bảo trước lúc cưới được, chuyện này đối với danh tiếng của nàng và bảo bảo ảnh hưởng rất nhiều."
“Ta…ta cũng không biết mấy chuyện này." Hách Quang Quang muốn khóc, lần đầu cảm thấy tự trách vì việc chạy trốn của bản thân, nếu như bởi sự tùy hứng của mình khiến cho đứa nhỏ sau này bị mọi người nhạo báng, nàng còn tư cách làm mẹ bảo bảo nữa sao?
Thấy Hách Quang Quang muốn khóc, trong lòng Diệp Thao buồn cười, vẻ mặt cũng rất trịnh trọng nói: “Có vài người, nhất là những văn nhân tự cao tự đại đối với chuyện lễ giáo lại càng thêm nghiêm trọng, bọn họ khinh bỉ nhất chính là người có chuyện như vậy! Cho nên lần này nàng ngoan một chút, theo ta trở về, qua năm mới nhanh chóng thành hôn, lần trước không tổ chức đã làm Diệp thị sơn trang thành chuyện cười, thời gian lần này có hạn, không thể chuẩn bị náo nhiệt như lần trước, chỉ có thể uất ức nàng cùng bảo bảo."
Hách Quang Quang làm sao dám nói không, danh tiếng của nàng có thể không quan tâm nhưng không thể không quan tâm bảo bảo, liền vội vàng gật đầu: “Vậy chúng ta mau trở về thành thân, không thể để cho bảo bảo bị chê cười được."
Diệp Thao được thỏa mãn mong muốn, trong mắt cũng dâng lên nụ cười nói: “Đừng nóng vội, lúc tới ta đã nghĩ kỹ, muốn đi tới mộ nhạc phụ nhạc mẫu bái tế, chính thức cầu hôn với họ. Không phải nàng nói người Ngụy gia không có tư cách quản chuyện cả đời của nàng sao? Nhạc phụ nhạc mẫu chắc có tư cách chứ?"
“Ừ." Hách Quang Quang cười, cuối cùng Diệp Thao cũng làm được việc khiến nàng vui vẻ, tôn trọng cha mẹ nàng đồng nghĩa với tôn trọng nàng, như vậy Hách Quang Quang có gì bất mãn chứ?
“Nàng ngủ một lát đi, sáng sớm ngày mai chúng ta dùng qua cơm sẽ đi." Diệp Thao đỡ Hách Quang Quang nằm xuống, đắp kín chăn cho nàng, quyến luyến nhìn trước bụng của Hách Quang Quang nói: “Lúc bắt nàng không biết có thai, may mắn khi dẫn nàng trở về không có việc sai lầm nào, nếu không….."
Diệp Thao chỉ cần tôn trọng nàng, thái độ dịu dàng một chút thì Hách Quang Quang sẽ không động một chút lại buồn bực. Nằm trên giường, tâm tình tốt mà nói: “Biết sợ là tốt rồi, dù sao ngươi cũng phải nhớ kỹ thân thể ta lúc này đặc biệt, nếu ngươi đột nhiên phát giận hoặc động tay động chân hù ta sợ, cũng phải cẩn thận bảo bảo có thể ‘mất hứng’ không!"
“…………" Cái này, chẳng lẽ chính là “Dùng thiên tử ra lệnh cho chư hầu" trong truyền thuyết sao? Diệp Thao đỡ trán.
Tác giả :
Mèo Mặt To Thích Ăn Cá