Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo
Chương 22: Tự chăm sóc chính mình
Nhược Hi đau lòng cầm tay cô "Cậu đã bước chân vào ngành này, tớ cũng không thể giúp được nhiều, nhưng nếu có khó khăn nhất định phải nói với tớ, biết không?"
"Ừ! Còn chưa có ăn điểm tâm, tớ vào bếp nấu chút ít cho cậu."
"Đừng đừng đừng, cậu ngồi đi, tớ làm là được rồi."
"Ừa, cậu mới rời giường, mau đi đánh răng rửa mặt đi." Mạc Oánh vừa nói vừa đẩy cô vào phòng vệ sinh, sau đó đến phòng bếp nấu mì.
Mười lăm phút sau, nồi mì đã chín, Nhược Hi cũng vừa vệ sinh cá nhân xong, thay bộ đồ mới đi ra.
"Oa, thơm quá a!" Cô đặt mông ngồi xuống, cầm đôi đũa gắp sợi mì bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nói: "Woa… Nóng quá...ngon quá. . . . . . Mạc Oánh, tay nghề của cậu ngày càng tiến bộ."
"Ăn chậm một chút, coi chừng nóng!"
"Được rồi, cậu cũng mau ăn."
Nhược Hi ăn rất nhanh, mới hai ba đũa đã hết sạch chén mì, còn cô ăn chưa được nửa chén!
"Trong nồi còn mì, có muốn ăn thêm nữa không?"
"No chết rồi !" Cô ấy xoa cái bụng căng tròn.
Mạc Oánh cười cười, cúi đầu tiếp tục ăn.
"Cậu quen với chỗ ở mới chưa?" Nhược Hi đột nhiên hỏi.
"Ừ, tạm được, phương tiện đi lại cũng tiện."
"Nếu thấy không quen có thể chuyển qua ở cùng tớ, coi như tiết kiệm được chút ít tiền! Tớ không thu tiền còn bao ăn bao ở nha!" Hiện tại, nhà của Nhược Hi là do ba mua cho, tuy không lớn chỉ một phòng khách phòng ngủ nhưng đủ cho một người như cô ấy sống.
Nhược Hi là nhất gia chi tử, khi lên trung cấp ba mẹ đã ly hôn nên côấy độc lập rất sớm, hầu như hiếm khi về nhà, năm mười tám tuổi ba Cố đã mua căn nhà này làm quà sinh nhật tặng cô.
"Tớ biết rồi tớ tự biết chăm sóc chính mình ."
Đôi mắt đen láy của Nhược Hi nhìn chằm chằm cô, chớp chớp vài cái, giống như có lời muốn hỏi lại không dám hỏi.
"Cậu đang nghĩ gì thế? Muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi!" Mạc Oánh mở lời với cô trước.
"Ách. . . . . . Cậu có gọi cho Diệp Phong không?" Cô đan chéo hai lòng bàn tay vào nhau, chậm rãi hỏi từng li từ tí.
"Không có." Nhắc tới Diệp Phong, cô lại nhớ tới hôm gặp anh ở bệnh viện, cô hứa tối về sẽ gọi cho anh, rốt cuộc mấy ngày cũng chưa liên lạc với anh, hiện tại cô còn đem số di động của anh liệt vào danh sách đen.
"Ừ! Còn chưa có ăn điểm tâm, tớ vào bếp nấu chút ít cho cậu."
"Đừng đừng đừng, cậu ngồi đi, tớ làm là được rồi."
"Ừa, cậu mới rời giường, mau đi đánh răng rửa mặt đi." Mạc Oánh vừa nói vừa đẩy cô vào phòng vệ sinh, sau đó đến phòng bếp nấu mì.
Mười lăm phút sau, nồi mì đã chín, Nhược Hi cũng vừa vệ sinh cá nhân xong, thay bộ đồ mới đi ra.
"Oa, thơm quá a!" Cô đặt mông ngồi xuống, cầm đôi đũa gắp sợi mì bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nói: "Woa… Nóng quá...ngon quá. . . . . . Mạc Oánh, tay nghề của cậu ngày càng tiến bộ."
"Ăn chậm một chút, coi chừng nóng!"
"Được rồi, cậu cũng mau ăn."
Nhược Hi ăn rất nhanh, mới hai ba đũa đã hết sạch chén mì, còn cô ăn chưa được nửa chén!
"Trong nồi còn mì, có muốn ăn thêm nữa không?"
"No chết rồi !" Cô ấy xoa cái bụng căng tròn.
Mạc Oánh cười cười, cúi đầu tiếp tục ăn.
"Cậu quen với chỗ ở mới chưa?" Nhược Hi đột nhiên hỏi.
"Ừ, tạm được, phương tiện đi lại cũng tiện."
"Nếu thấy không quen có thể chuyển qua ở cùng tớ, coi như tiết kiệm được chút ít tiền! Tớ không thu tiền còn bao ăn bao ở nha!" Hiện tại, nhà của Nhược Hi là do ba mua cho, tuy không lớn chỉ một phòng khách phòng ngủ nhưng đủ cho một người như cô ấy sống.
Nhược Hi là nhất gia chi tử, khi lên trung cấp ba mẹ đã ly hôn nên côấy độc lập rất sớm, hầu như hiếm khi về nhà, năm mười tám tuổi ba Cố đã mua căn nhà này làm quà sinh nhật tặng cô.
"Tớ biết rồi tớ tự biết chăm sóc chính mình ."
Đôi mắt đen láy của Nhược Hi nhìn chằm chằm cô, chớp chớp vài cái, giống như có lời muốn hỏi lại không dám hỏi.
"Cậu đang nghĩ gì thế? Muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi!" Mạc Oánh mở lời với cô trước.
"Ách. . . . . . Cậu có gọi cho Diệp Phong không?" Cô đan chéo hai lòng bàn tay vào nhau, chậm rãi hỏi từng li từ tí.
"Không có." Nhắc tới Diệp Phong, cô lại nhớ tới hôm gặp anh ở bệnh viện, cô hứa tối về sẽ gọi cho anh, rốt cuộc mấy ngày cũng chưa liên lạc với anh, hiện tại cô còn đem số di động của anh liệt vào danh sách đen.
Tác giả :
Xảo Linh