Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Chương 245: Mấy chuyện xấu của chanh tử
Anh bế cô lên, muốn bế cô đến trên giường, vốn tất cả đều ở trong điều khiển của Thẩm Chanh, nhưng khiến cho cô hoàn toàn thật sự không ngờ chính là, một vẻ mặt rất nhỏ trên mặt cô đã bán đứng cô.
"Giả bộ ngủ?"
Giọng nói sâu lắng vang lên bên tai, tiết lộ ra vài phần hơi thở nguy hiểm.
Thi Vực cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lẫm liệt, giọng nói không cao không thấp, mang theo khí phách không giận tự uy: “Mở ra!"
Thẩm Chanh không có hé mắt, bởi vì cô biết, vừa mở mắt ra thì chẳng khác nào cam chịu vừa rồi mình đang giả bộ ngủ chơi đùa anh, dùng tính tình của anh, còn không biết sẽ làm r chuyện gì quá phận với cô.
Cô lười nhác đụng đụng vào trong ngực anh, cố ý dán mặt ở trên người anh, sau đó đưa tay ôm cổ của anh, phát ra một tiếng: “Tôi mệt...."
"Còn giả bộ?"
Hiển nhiên, tính toán của cô đã bị Thi Vực vạch trần, không có hiệu quả.
"Ba."
Anh bắt đầu đếm.
"Hai."
"Một...."
Vừa đếm tới một, Thẩm Chanh liền chợt mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn anh, cô có chút không vui: “Nói đi, anh muốn thế nào."
Anh muốn thế nào? Thi Vực nhìn cô, im lặng mấy giây, lạnh lùng mở miệng: “Cho em ba lựa chọn, một, ôm ta ngủ, hai, tôi ôm em ngủ, ba, chúng ta cùng ôm nhau ngủ."
"Có thể có lựa chọn thứ tư không?"
"Có, tôi ngủ trên người của em."
"À!" Thẩm Chanh há miệng liền nói: “Vậy tôi chọn cái thứ năm."
"Có thể, em ngủ trên người của tôi."
"Ông xã, chúng ta có thể ngủ đơn thuần một giấc không?" Thẩm Chanh nhìn anh, hỏi đến đặc biệt nghiêm túc.
"Vào trước khi em chọc giận tôi thì miễn cưỡng có thể, hiện tại không được."
"À! Vậy anh ôm tôi lên giường trước, rồi ngủ trên người của tôi."
Nhìn Thẩm Chanh giống như mèo con ngoan ngoãn an phận ở trong ngực, Thi Vực nheo đôi mắt thâm thúy lại.
Ngoan như vậy, nhất định là lại đang có mưu đồ gì đó, anh cũng muốn nhìn xem, cô còn có chiêu gì chưa sử dụng ra.
Thẩm Chanh bị anh ném đến trên giường, thân thể bắn ra một chút trên giường lớn mềm mại, sau đó, cô bày ra một tư thế quyến rũ chọc người, ngoắc ngoắc đầu ngón út với anh, “Đến đây...."
Cử động của cô, trêu chọc lửa trên người Thi Vực lên, trong mắt là một mảnh nóng rực, không nói một lời, nghiêng thân trực tiếp ép xuống.
Mới vừa rồi Thẩm Chanh còn đề nghị ngủ đơn thuần, trong nháy mắt hóa thân thành yêu tinh, dùng tay vòng qua cổ anh, khẽ ngẩng đầu lên, chủ động đưa môi tới.
Thi Vực cúi đầu, ngậm chặt đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át này của cô, mang theo vài phần bá đạo và thô lỗ, cưỡng chế xâm nhập vào trong miệng của cô.
Đã không phải là lần đầu tiên hôn môi, Thẩm Chanh ít nhiều cũng học được một chút kinh nghiệm, bắt đầu đáp lại anh.
Lúc bị hôn đến sắp ngạt thở, cô nhịn không được phát ra một tiếng ngâm trầm thấp.
Âm thanh như vậy đối với một người đàn ông nhiệt huyết dương cương mà nói, không thể nghi ngờ là dụ dỗ.
Hô hấp của Thi Vực bắt đầu tăng thêm, trở nên dồn dập, trong máu như là có ngọn lửa ngùn ngụt, muốn phá tan mạch máu.
Anh tựa như một con sói đói hung mãnh, bắt lấy con mồi, liền không thể chờ đợi được muốn nuốt cô vào trong bụng.
Làn da trên người Thẩm Chanh cũng nóng lên theo, trên mặt cũng nóng dữ dội.
Nhưng cuối cùng đàn ông và phụ nữ cũng có sự khác biệt, dù cho sầu triền miên như vậy, nhưng lý trí của cô vẫn còn.
Cảm giác được chỗ nào của đó của người đàn ông trên người đã cứng rắn, khóe miệng của cô nâng lên một nụ cười quỷ quyệt.
Tay Thi Vực vừa va chạm vào trên nút quần của cô, đã bị cô một phát bắt được, cô ngẩng đầu, khẽ thở dốc: “Ông xã, em đang ở kỳ kinh nguyệt...."
"Giả bộ ngủ?"
Giọng nói sâu lắng vang lên bên tai, tiết lộ ra vài phần hơi thở nguy hiểm.
Thi Vực cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lẫm liệt, giọng nói không cao không thấp, mang theo khí phách không giận tự uy: “Mở ra!"
Thẩm Chanh không có hé mắt, bởi vì cô biết, vừa mở mắt ra thì chẳng khác nào cam chịu vừa rồi mình đang giả bộ ngủ chơi đùa anh, dùng tính tình của anh, còn không biết sẽ làm r chuyện gì quá phận với cô.
Cô lười nhác đụng đụng vào trong ngực anh, cố ý dán mặt ở trên người anh, sau đó đưa tay ôm cổ của anh, phát ra một tiếng: “Tôi mệt...."
"Còn giả bộ?"
Hiển nhiên, tính toán của cô đã bị Thi Vực vạch trần, không có hiệu quả.
"Ba."
Anh bắt đầu đếm.
"Hai."
"Một...."
Vừa đếm tới một, Thẩm Chanh liền chợt mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn anh, cô có chút không vui: “Nói đi, anh muốn thế nào."
Anh muốn thế nào? Thi Vực nhìn cô, im lặng mấy giây, lạnh lùng mở miệng: “Cho em ba lựa chọn, một, ôm ta ngủ, hai, tôi ôm em ngủ, ba, chúng ta cùng ôm nhau ngủ."
"Có thể có lựa chọn thứ tư không?"
"Có, tôi ngủ trên người của em."
"À!" Thẩm Chanh há miệng liền nói: “Vậy tôi chọn cái thứ năm."
"Có thể, em ngủ trên người của tôi."
"Ông xã, chúng ta có thể ngủ đơn thuần một giấc không?" Thẩm Chanh nhìn anh, hỏi đến đặc biệt nghiêm túc.
"Vào trước khi em chọc giận tôi thì miễn cưỡng có thể, hiện tại không được."
"À! Vậy anh ôm tôi lên giường trước, rồi ngủ trên người của tôi."
Nhìn Thẩm Chanh giống như mèo con ngoan ngoãn an phận ở trong ngực, Thi Vực nheo đôi mắt thâm thúy lại.
Ngoan như vậy, nhất định là lại đang có mưu đồ gì đó, anh cũng muốn nhìn xem, cô còn có chiêu gì chưa sử dụng ra.
Thẩm Chanh bị anh ném đến trên giường, thân thể bắn ra một chút trên giường lớn mềm mại, sau đó, cô bày ra một tư thế quyến rũ chọc người, ngoắc ngoắc đầu ngón út với anh, “Đến đây...."
Cử động của cô, trêu chọc lửa trên người Thi Vực lên, trong mắt là một mảnh nóng rực, không nói một lời, nghiêng thân trực tiếp ép xuống.
Mới vừa rồi Thẩm Chanh còn đề nghị ngủ đơn thuần, trong nháy mắt hóa thân thành yêu tinh, dùng tay vòng qua cổ anh, khẽ ngẩng đầu lên, chủ động đưa môi tới.
Thi Vực cúi đầu, ngậm chặt đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át này của cô, mang theo vài phần bá đạo và thô lỗ, cưỡng chế xâm nhập vào trong miệng của cô.
Đã không phải là lần đầu tiên hôn môi, Thẩm Chanh ít nhiều cũng học được một chút kinh nghiệm, bắt đầu đáp lại anh.
Lúc bị hôn đến sắp ngạt thở, cô nhịn không được phát ra một tiếng ngâm trầm thấp.
Âm thanh như vậy đối với một người đàn ông nhiệt huyết dương cương mà nói, không thể nghi ngờ là dụ dỗ.
Hô hấp của Thi Vực bắt đầu tăng thêm, trở nên dồn dập, trong máu như là có ngọn lửa ngùn ngụt, muốn phá tan mạch máu.
Anh tựa như một con sói đói hung mãnh, bắt lấy con mồi, liền không thể chờ đợi được muốn nuốt cô vào trong bụng.
Làn da trên người Thẩm Chanh cũng nóng lên theo, trên mặt cũng nóng dữ dội.
Nhưng cuối cùng đàn ông và phụ nữ cũng có sự khác biệt, dù cho sầu triền miên như vậy, nhưng lý trí của cô vẫn còn.
Cảm giác được chỗ nào của đó của người đàn ông trên người đã cứng rắn, khóe miệng của cô nâng lên một nụ cười quỷ quyệt.
Tay Thi Vực vừa va chạm vào trên nút quần của cô, đã bị cô một phát bắt được, cô ngẩng đầu, khẽ thở dốc: “Ông xã, em đang ở kỳ kinh nguyệt...."
Tác giả :
Hề Yên