Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Chương 225: Dẫn em đi mua nhẫn
“Tôi đi tắm rửa."
Thẩm Chanh nói xong, ý định chui ra từ dưới thân Thi Vực, nhưng thân thể vừa động một chút, đã bị anh ấn về trên giường lần nữa, ra lệnh:“Nằm yên."
Thẩm Chanh nhíu mày, cảm giác chua xót toàn thân đang nhắc nhở cô, thật sự lại tới lần nữa, sợ rằng người không chịu nổi, là cô.
Biết cứng rắn sẽ hoàn toàn ngược lại, cô dứt khoát ngoan ngoãn nằm bất động, giọng nói mềm nhũn nói: “Tôi phải đi làm, nếu không rời giường sửa soạn, liền bị muộn đó."
Thi Vực xoay người, nằm ở bên cạnh của cô, ôm cô vào trong lồng ngực của mình, ôm thật chặt, khép mắt lại, nặng nề nói: “Hôm nay nghỉ."
"Nghỉ?" Chân mày Thẩm Chanh càng nhíu chặt hơn “Chuyện khi nào vậy, sao tôi không có nhận được thông báo?"
Bình thường công ty muốn nghỉ, cũng sẽ sớm thông báo cho nhân viên, đang làm việc tốt, sao lại có thể có chuyện đột nhiên xảy ra, tạm thời nghỉ.
"Hiện tại em biết là được rồi." Thi Vực nhắm mắt lại, vùi mặt vào trong tóc cô, tham lam nghe hơi thở chỉ thuộc về cô.
"Tôi không muốn nghỉ." Ngày hôm qua náo loạn một trận như vậy, hôm nay công ty nhất định vẫn đang hỗn loạn, cô không vào giúp vui, liền quá đáng tiếc rồi.
"Hiện tại Thẩm Minh bị một đám phóng viên chận ở cửa nhà, sợ rằng hôm nay sẽ không đi công ty, dù em đi, cũng thấy không được chuyện cười của anh ta." Giọng nói tràn ngập từ tính, không nhanh không chậm tràn ra từ trong môi và răng anh.
"Sao anh biết tôi muốn đi xem chuyện cười của anh ta?" Người đàn ông này, cửa không có ra khỏi, điện thoại máy vi tính cũng không chạm qua, lại có thể biết những chuyện này.
"Tôi từng nói, chỉ cần là chuyện có liên quan tới em, sẽ không có chuyện nào tôi không biết."
"Cho nên, anh đang giám thị tôi?" Nếu không, sao anh có thể biết nhiều chuyện như vậy.
"Đừng nói gì cả, ngủ!" Thi Vực dường như rất không thích hai chữ "Giám thị", với anh mà nói, chú ý nhất cử nhất động bà xã của mình, là đang suy nghĩ cho an toàn của cô, không thể nói nhập làm một với giám thị.
"Ngủ gì mà ngủ! Ma túy, thả tôi ra, tôi muốn rời giường!" Không phải chỉ có kẻ có tiền mới có thể có rời giường sớm, cô cũng được có!
"Không được nói thô tục." Anh ngay cả đầu cũng không ngẩng một chút, cứ thế dán sát mặt ở trên tóc của cô, duy trì tư thế mờ ám.
"Tôi cứ phải nói! Ma túy, ma túy, ma túy!" Thẩm đại tiểu thư lại bắt đầu kiêu ngạo rồi.
"Nói lại lần nữa thử xem, xem tôi hôm nay có thể để cho em xuống giường không." Giọng nói sâu lắng trầm khàn, mang theo cảm xúc uy hiếp mạnh mẽ.
Mẹ kiếp, người đàn ông này quả thực là cố tình gây sự, ngay cả người khác nói thô tục cũng muốn trông nom.
Thẩm Chanh có chút buồn bực, vốn muốn hỏi hậu một chút cả nhà của anh, nhưng cẩn thân suy nghĩ lại, vẫn là ngừng ý nghĩ này lại.
Bởi vì cô rất rõ ràng, người đàn ông này mạnh bao nhiêu, bá đạo bao nhiêu.
Từ trước đến nay anh nói một không nói hai, chỉ cần là anh đã nói, liền nhất định sẽ làm được. Nói không cho cô xuống giường, liền khẳng định không phải đang nói đùa với cô.
Ở trước mặt cô, cô hoàn toàn không có đường phản kháng, giống như hiện tại bị anh ôm, dù cô muốn động một chút, cũng phải nhìn tâm tình của anh.
Ngủ thì ngủ, quản anh khỉ gió là nghỉ hay là bỏ bê công việc, dù sao hôm nay buổi làm này không thành rồi.
Cảm giác được người phụ nữ trong ngực an phận xuống, Thi Vực ở trên đầu cô nhẹ nhàng cọ cọ, thay đổi một tư thế càng thêm dễ chịu, mới trầm thấp lên tiếng: “Ngủ thêm một lát, dẫn em đi mua nhẫn."
Nghe được lời của anh, Thẩm Chanh sửng sốt, hai mắt vừa nhắm lại đột nhiên mở ra, có chút không tin tưởng hỏi, “Mua cái gì?"
Anh nhẫn nại tính tình lặp lại một lần: “Nhẫn."
Thẩm Chanh nói xong, ý định chui ra từ dưới thân Thi Vực, nhưng thân thể vừa động một chút, đã bị anh ấn về trên giường lần nữa, ra lệnh:“Nằm yên."
Thẩm Chanh nhíu mày, cảm giác chua xót toàn thân đang nhắc nhở cô, thật sự lại tới lần nữa, sợ rằng người không chịu nổi, là cô.
Biết cứng rắn sẽ hoàn toàn ngược lại, cô dứt khoát ngoan ngoãn nằm bất động, giọng nói mềm nhũn nói: “Tôi phải đi làm, nếu không rời giường sửa soạn, liền bị muộn đó."
Thi Vực xoay người, nằm ở bên cạnh của cô, ôm cô vào trong lồng ngực của mình, ôm thật chặt, khép mắt lại, nặng nề nói: “Hôm nay nghỉ."
"Nghỉ?" Chân mày Thẩm Chanh càng nhíu chặt hơn “Chuyện khi nào vậy, sao tôi không có nhận được thông báo?"
Bình thường công ty muốn nghỉ, cũng sẽ sớm thông báo cho nhân viên, đang làm việc tốt, sao lại có thể có chuyện đột nhiên xảy ra, tạm thời nghỉ.
"Hiện tại em biết là được rồi." Thi Vực nhắm mắt lại, vùi mặt vào trong tóc cô, tham lam nghe hơi thở chỉ thuộc về cô.
"Tôi không muốn nghỉ." Ngày hôm qua náo loạn một trận như vậy, hôm nay công ty nhất định vẫn đang hỗn loạn, cô không vào giúp vui, liền quá đáng tiếc rồi.
"Hiện tại Thẩm Minh bị một đám phóng viên chận ở cửa nhà, sợ rằng hôm nay sẽ không đi công ty, dù em đi, cũng thấy không được chuyện cười của anh ta." Giọng nói tràn ngập từ tính, không nhanh không chậm tràn ra từ trong môi và răng anh.
"Sao anh biết tôi muốn đi xem chuyện cười của anh ta?" Người đàn ông này, cửa không có ra khỏi, điện thoại máy vi tính cũng không chạm qua, lại có thể biết những chuyện này.
"Tôi từng nói, chỉ cần là chuyện có liên quan tới em, sẽ không có chuyện nào tôi không biết."
"Cho nên, anh đang giám thị tôi?" Nếu không, sao anh có thể biết nhiều chuyện như vậy.
"Đừng nói gì cả, ngủ!" Thi Vực dường như rất không thích hai chữ "Giám thị", với anh mà nói, chú ý nhất cử nhất động bà xã của mình, là đang suy nghĩ cho an toàn của cô, không thể nói nhập làm một với giám thị.
"Ngủ gì mà ngủ! Ma túy, thả tôi ra, tôi muốn rời giường!" Không phải chỉ có kẻ có tiền mới có thể có rời giường sớm, cô cũng được có!
"Không được nói thô tục." Anh ngay cả đầu cũng không ngẩng một chút, cứ thế dán sát mặt ở trên tóc của cô, duy trì tư thế mờ ám.
"Tôi cứ phải nói! Ma túy, ma túy, ma túy!" Thẩm đại tiểu thư lại bắt đầu kiêu ngạo rồi.
"Nói lại lần nữa thử xem, xem tôi hôm nay có thể để cho em xuống giường không." Giọng nói sâu lắng trầm khàn, mang theo cảm xúc uy hiếp mạnh mẽ.
Mẹ kiếp, người đàn ông này quả thực là cố tình gây sự, ngay cả người khác nói thô tục cũng muốn trông nom.
Thẩm Chanh có chút buồn bực, vốn muốn hỏi hậu một chút cả nhà của anh, nhưng cẩn thân suy nghĩ lại, vẫn là ngừng ý nghĩ này lại.
Bởi vì cô rất rõ ràng, người đàn ông này mạnh bao nhiêu, bá đạo bao nhiêu.
Từ trước đến nay anh nói một không nói hai, chỉ cần là anh đã nói, liền nhất định sẽ làm được. Nói không cho cô xuống giường, liền khẳng định không phải đang nói đùa với cô.
Ở trước mặt cô, cô hoàn toàn không có đường phản kháng, giống như hiện tại bị anh ôm, dù cô muốn động một chút, cũng phải nhìn tâm tình của anh.
Ngủ thì ngủ, quản anh khỉ gió là nghỉ hay là bỏ bê công việc, dù sao hôm nay buổi làm này không thành rồi.
Cảm giác được người phụ nữ trong ngực an phận xuống, Thi Vực ở trên đầu cô nhẹ nhàng cọ cọ, thay đổi một tư thế càng thêm dễ chịu, mới trầm thấp lên tiếng: “Ngủ thêm một lát, dẫn em đi mua nhẫn."
Nghe được lời của anh, Thẩm Chanh sửng sốt, hai mắt vừa nhắm lại đột nhiên mở ra, có chút không tin tưởng hỏi, “Mua cái gì?"
Anh nhẫn nại tính tình lặp lại một lần: “Nhẫn."
Tác giả :
Hề Yên