Cho Tôi Một Bát Cháo

Chương 28: Ngoạn gia họp mặt

Văn Bân ở trong phòng sách chơi game, login lúc sau nhận được nhắc nhở từ hệ thống: ngài và Phong Phiêu Phiêu độ hữu hảo rơi tụt xuống số 0.

Bởi vì cưỡng chế ly hôn, cùng độ hữu hảo của nhỏ từ hàng 9999 rơi tới 0, quả thực giống vật thể rơi tự do bình thường —— kích thích phi thường, cảm giác thực đã.

Rốt cuộc thoát được cái nạn gay quấn lấy, trong mặt bảng cừu nhân “Túy Thanh Phong" hình chân dung vẫn tối.

Văn Bân chạy đến nơi NPC chủ thành tính xóa nick, lại nghe cửa phía sau đột nhiên mở.

Mạnh quay đầu lại, nhìn thấy Từ Phong cầm một chồng sách.

Văn Bân trở mình xem thường: “Vào phòng ngủ không biết gõ cửa sao? Anh hiểu hay không lễ phép nha."

Cảnh giới cao nhất của mắng chửi người, là mắng hắn còn khiến hắn không biết chuyện, cười gật đầu đồng ý với mình.

Cảnh giới sảng khoái nhất của mắng chửi người, đương nhiên là dùng lời chửi của hắn chửi hắn!

Văn Bân trong lòng không khỏi nở ra một ngụm ác khí, đã thấy Từ Phong không mảy may động, vẻ mặt lạnh lùng tiêu sái đối mặt.

Cảm giác được một trận dòng khí lạnh như băng, Văn Bân không khỏi khẩn trương nắm tay thành nắm đấm……

Văn Bân trong lòng kỳ thật rất sợ con người này, cái loại khi ôm chằm này như muốn hủy diệt hết thảy cường độ âm thanh, cái loại khi hôn môi này như muốn đem người hòa tan trong nhiệt độ, làm cho người ta không khỏi phát run. Thậm chí ngay cả khi hắn đến gần, Văn Bân đều cảm thấy được có một loại từ trường áp bách cường đại bao phủ lấy chính mình.

“Anh…… Làm cái gì?" Văn Bân phản xạ có điều kiện như nghĩ muốn lui về phía sau.

Từ Phong đem sách ném lên trên bàn bên cạnh, nhìn thoáng qua màn hình máy tính, thản nhiên nói: “Cậu thực nhàn nhỉ?"

“Ách……"

“Sách này đối với luận văn tốt nghiệp của cậu có lẽ dùng được, trong vòng hai ngày xem hết cho tôi."

Văn Bân liếc chồng sách cao kia một cái, không khỏi mở to hai mắt nhìn ——

“Hai ngày?"

“Như thế nào, quá ngắn?" Từ Phong hơi hơi nhếch lên khóe môi.

Văn Bân gật đầu: “Uhm, hai ngày xem nhiều như vậy, anh cho tôi là máy quét hình a."

“Vậy một ngày đi." Từ Phong nói xong, cúi thân mình xuống tới trực tiếp nhấn nút tắt máy tính, lạnh lùng nói: “Hiện tại, bắt đầu tính thời gian."

Văn Bân đột nhiên cảm thấy cảnh này hết sức quen thuộc, lại nhớ không nổi đã gặp ở chỗ nào, mắt liếc thấy Từ Phong ngồi trở lại trên ghế sa lon đọc sách, tóc đen rũ xuống che khuất trán hắn, kiểu tóc càng tôn thêm dáng người tuấn mỹ của hắn, còn rất có mị lực……

Người sau đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lợi hại cùng mình gặp nhau, Văn Bân trong lòng run lên, vội vàng né ra, gục đầu xuống ngoan ngoãn lật sách.

Lật lật, Văn Bân không khỏi một trận thán phục —— sách hắn cho mượn cũng không phải cố ý khó xử mình, mà là, thật sự rất hữu dụng.

Trong tập san luận văn bản giáo có một số bản trích luận văn của đàn anh đàn chị, lối suy nghĩ luận đề, thậm chí luận văn sáng tác kể lại trình tự, kỹ xảo, còn có Văn Bân nghiên cứu thành quả tập san chuyên ngành mới nhất ……

Văn Bân ngẩng đầu nhìn hắn, một chữ “cảm ơn" thủy chung vẫn nói không nên lời, đối phương tựa hồ cũng không cần, chỉ vẻ mặt lạnh nhạt tự cố tự coi tư liệu, lật xem sách nước ngoài dày như gạch.

Vốn hẳn cảm kích mới đúng, nhưng ấn tượng đối hắn lúc trước thật sự là quá kém, Văn Bân trong lòng vẫn có chút không được tự nhiên.

Trời chập tối, hai người đều ở trong phòng đọc sách.

Ánh hoàng hôn xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, tỏa rộng xuống hai người ánh sáng màu vàng, như ngạnh sinh sinh đem không khí phân chia thành hai phần, tách rời ra một khoảng cách.

Mặt trời chiều ngã về tây, khoảng cách kia cũng càng ngắn dần, thẳng đến cuối cùng, ánh sáng biến mất, trong phòng trở nên mờ tối.

Từ Phong lúc này mới ngẩng đầu nhu nhu huyệt Thái Dương, thản nhiên nói: “Cậu xem xong sau đó xác định vài cái đề mục trước, tôi sẽ giúp cậu tham khảo."

Nói xong liền xoay người bỏ đi.

Văn Bân ngây người một lát, trong lòng không khỏi kỳ quái: cùng hắn im lặng đọc sách với nhau, cư nhiên cũng không có cảm giác không xong như đoán trước vậy, thời gian dài thậm chí quen sự tồn tại của người nọ.

Có lẽ chính mình cũng không có chán ghét hắn như vậy, chính là đối chuyện hắn cường hôn có chút phản cảm, canh cánh trong lòng.

Nhưng ở một vài phương diện, Từ Phong người này thật đúng là không tồi.

Tỷ như thực tri kỷ cho mình mượn sách cần đến, lại tỷ như hôm nay trên lớp học bất động thanh sắc hỗ trợ giải vây, hoặc là chủ động giúp mình mang hành lí, cho mượn quần áo linh tinh……

Loại ý tưởng này tại thời điểm nửa đêm thức dậy tìm đồ ăn, càng thêm mãnh liệt.

Văn Bân bởi vì cơm chiều điên điên không dùng bửa, để rồi tới nửa đêm bị đói tỉnh, từ trên giường đứng lên vào nhà vệ sinh rửa mặt, lúc đi ngang qua phòng ngủ Từ Phong nhìn thấy bên trong lộ ra ánh đèn mỏng manh.

Văn Bân trong lòng không khỏi kỳ quái, nhìn nhìn đồng hồ trên tường, đã muốn hai giờ sáng sớm rồi, hắn còn không ngủ, đang làm gì chứ?

Tuy tò mò, nhưng cũng không có lá gan đẩy cửa hắn ra tìm tòi ra sao.

Bụng đói kêu tới thúc giục, Văn Bân chạy vào nhà bếp lục lọi tự mình mang mì ăn liền, xé bao rồi bắt đầu làm ăn.

Vốn nghĩ muốn nấu ăn, lại ngại phiền toái, dù sao chỉ là đỡ đói mà thôi, đem mì ăn liền làm bánh bích quy, nhai không cũng có phong vị khác.

Văn Bân đang nhai ngon lành, đột nhiên nghe được thanh âm lạnh lùng vang lên đỉnh đầu ——

“Tôi nghĩ chuột đến nháo ầm ĩ chứ, nguyên lai là cậu."

Cái miệng lưỡi độc mồm này sẽ không sẽ nói được câu lời hay sao? Mỗi câu đều mang theo hương vị châm chọc đùa cợt, thật làm người khó chịu. Văn Bân trở mình xem thường, nghĩ muốn tiếp tục ăn, lại bị hắn đưa tay đoạt qua.

Văn Bân ngẩng đầu trừng mắt hắn: “Anh làm chi?"

“Ăn mì gói đối thân thể không tốt." Từ Phong đáp đến đúng lý hợp tình, nói xong liền tiện tay đem nửa gói mì quăng vào thùng rác.

Văn Bân tức giận đến hai mắt đăm đăm, đã thấy hắn xoay người từ trong tủ lạnh lấy ra sợi mì mua, cho thêm chút nước rồi bắt đầu nấu.

“Rất đói bụng sao?" Từ Phong ngữ khí bình thản, cũng không quay đầu lại, rửa xắt rau, động tác liên tục liền mạch lưu loát, đao pháp phi thường thuần thục.

Văn Bân xem mắt choáng váng, sau một lúc lâu lúc sau mới lắp bắp nói: “Cái kia…… Không cần phiền toái như vậy, tui bình thường đói bụng đều nhai mì đối phó."

“Ăn mì gói đối thân thể không tốt." Từ Phong quay đầu lại, liếc mắt nhìn Văn Bân một cái: “Tôi không muốn nói lần thứ ba."

“Tui……"

Từ Phong thản nhiên nói: “Ra bên ngoài chờ, rất nhanh là được rồi, đừng ở chỗ này vướng chân vướng tay."

Văn Bân cúi đầu, đi vào trong phòng khách ngồi xuống ghế sa lon, nhìn tại nhà bếp thân ảnh bận rộn củaTừ Phong, đột nhiên có chút xúc động.

Kỳ thật rất rất nhiều phương diện, hắn đều miễn cưỡng tính người tốt.

Rất nhanh, Từ Phong liền đem mì bưng ra, hương thơm xông vào mũi! Văn Bân không khỏi muốn ăn càng nhiều, chỉ còn kém chảy xuống nước miếng.

Đã cầm lấy bát trong tay hắn, vừa định ăn, lại cảm thấy chính mình cùng hắn trong lúc đó phát sinh qua một ít sự tình không thoải mái, như bây giờ khát khao ăn mì hắn nấu, tựa hồ có điểm dọa người.

Cầm chiếc đũa không biết nên để chỗ nào, lại nghe hắn nói: “Ăn đi, đừng làm khó bụng mình." Trong giọng nói cư nhiên lộ ra ý cười thản nhiên .

Văn Bân xuôi theo hắn cấp lối thoát, gục đầu xuống ừ một tiếng, mà bắt đầu gắp mì.

Hắn nấu mì thật sự là ăn ngon, bên trong còn cho thêm rau xanh, trứng gà, cà chua, màu sắc rực rỡ, vừa thấy đã cảm thấy khẩu vị đặc biệt.

Lường gia vị cũng cho vào phi thường tốt, ngay cả sợi mì đều được nấu vừa đủ, nhai vô không mềm không cứng có co dãn……

Văn Bân từng ngụm từng ngụm ăn, ăn xong một bát lúc sau, còn muốn ăn, lại ngượng ngùng tìm hắn đòi hỏi. Lại nghe hắn nói: “No rồi sao?"

“Ách…… Hình như còn kém như vậy một chút."

Từ Phong nhếch lên khóe miệng mỉm cười, từ trong bát mình sang qua một nửa, “Ăn đi."

Văn Bân bị hắn tươi cười mang theo ôn nhu dao động mắt choáng váng, không được tự nhiên cúi đầu ăn, mới vừa ăn một ngụm mới đột nhiên phát hiện —— Kháo! Đây không phải là hắn nếm qua? Chính mình còn ăn ngon miệng, ăn thừa của hắn mang theo nước miếng hắn……

“Tôi chưa ăn qua, cậu không cần làm ra biểu tình vẻ mặt bi phẫn ấy." Từ Phong thản nhiên nói.

Văn Bân mặt đỏ lên, gục đầu xuống đem mì ăn sạch sẽ, sau đó đem bát để lại trên bàn, không được tự nhiên nói tiếng “Cảm ơn", liền xoay người, như trốn chạy trở về phòng ngủ.

Trở lại phòng ngủ lúc sau cư nhiên phát hiện Lưu Ba đi lên, vốn ôm máy tính ghi chép đang chơi game.

Văn Bân không khỏi một trận thán phục: “Tui kháo, anh em não cậu bị gắp rồi hở? Hơn nửa đêm thức dậy chơi game……" Mới vừa nói xong, lại nghĩ tới chính mình cũng làm qua loại sự tình này, có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi.

“Tui ngủ không được, thức dậy làm nhiệm vụ."

Văn Bân mắt xéo vừa thấy, mặt bên game kia vừa vặn là trong mộng giang hồ, võng du mà chính mình “Gặp gỡ bất ngờ" cái thằng cha xúi quẩy Túy Thanh Phong.

Mà đỉnh đầu Lưu Ba có cái tên cũng là…… Trùng?!

Văn Bân quát to một tiếng: “Cậu là Trùng? !"

Cửa mở, Từ Phong đứng ở cửa, lạnh lùng nói: “Hơn nửa đêm cậu gọi bậy cái gì?"

Văn Bân gãi gãi gáy, “Quá kích động……"

Từ Phong liếc mắt nhìn Lưu Ba một cái, Lưu Ba vội vàng trốn ra phía sau Văn Bân: “Đàn anh, em ngủ không được mới thức dậy mở máy tính, nghĩ muốn kiểm số tư liệu !" cửa sổ game sớm đã bị cậu ta hóa nhỏ nhất, chuyển ra tìm kiếm baibu.

Từ Phong ừ một tiếng, lại giương mắt nhìn nhìn Văn Bân, nhẹ giọng nói: “Sớm nghỉ ngơi một chút."

Văn Bân cuồng gật đầu, ngóng trông hắn nhanh lên cút đi, người sau cũng rất không thức thời đứng bất động: “Kêu mấy người nghỉ ngơi, không có nghe thấy sao?" Ngược lại lạnh lùng nhìn Lưu Ba: “Lưu Ba!"

“Dạ dạ dạ, lập tức nghỉ ngơi!" Lưu ba như có nguồn điện, bay nhanh lủi về trên giường đắp chăn lên, Văn Bân trừu rút khóe miệng, cũng không tình không nguyện bò vào ổ chăn.

Từ Phong lúc này mới cười cười hài lòng, còn săn sóc tắt đèn cho hai người.

Văn Bân và Lưu Ba nằm ở trên giường ngủ không được, thật lâu lúc sau, Văn Bân mới nói: “Hào Hoa Phong Nhã cậu quen biết chứ?"

Lưu ba ngáp một cái, “Quen biết a, trong game tên đó mắng chửi người rất lợi hại, không phải là cậu đi."

“Hắc hắc, là tui."

Lưu ba ngáp cũng không xong, vừa nghe những lời này trực tiếp từ trên giường lăn xuống, sửng sốt thật lâu lúc sau, mới nhẹ giọng “Kháo" một tiếng, sau đó dùng cả tay chân bò lên trên giường, trừng mắt Văn Bân nói: “Thật đúng là cậu nha, tại sao có thể như vậy không……" chữ may chưa nói ra, vội vàng phanh lại, ho khan một tiếng, cười nói, “Trùng hợp thế, ha ha."

Văn Bân cũng không có phát hiện đối phương tâm tình ảo não, kích động cầm tay cậu ta: “Bạn tốt, hai ta thật sự là rất có duyên! Tui lúc trước chọn vùng sever vào chơi, còn muốn có thể gặp được đồng học chứ, kết quả chơi hơn nửa năm một người đồng học cũng chưa tìm gặp, trái lại không ngờ lúc chơi, đột nhiên xuất hiện đồng học, đây quả thực tốt quá."

“Tay cậu buông ra trước, ai, làm người phải học bình tĩnh nha, bình tĩnh." Lưu Ba cười cười, rất nhanh dùng sức đem tay Văn Bân tách ra: “Về sau có rảnh cùng nhau chơi nha, Hào Hoa Phong Nhã."

Văn Bân gật gật đầu, đột nhiên ra vẻ thần bí hỏi: “Trường học mấy người còn không có trang điều hòa sao? Cậu trong trò game cả ngày theo tui la nóng! Bất quá nói thật, cậu cùng trong game một chút cũng không giống, thế nào mà nhìn qua sao văn tĩnh thế." (văn tĩnh: điềm đạm nho nhã)

“Thấy tui mọi người đều nói tui văn tĩnh, hiểu tui đều nói tui bưu hãn…… Tui cũng thực bất đắc dĩ." Lưu ba cười cười: “Cậu cùng trong game nhưng thật ra có điểm giống, bất quá mắng người ta không khó nghe như vậy, có đôi khi còn rất ‘ngoan’, đặc biệt ở trước mặt đàn anh."

Văn Bân buồn bực trở thân mình: “Không cần nhắc đàn anh."

Bởi vì ngoài ý muốn gặp được bạn hữu trong game, hai người hàn huyên thật lâu, càng tám càng hưng phấn, nhất là Văn Bân, cao hứng thiếu chút nữa muốn hoa chân múa tay vui sướng.

Ngoài cửa Từ Phong, có chút bất đắc dĩ vuốt trán, lúc này mới xoay người đi phòng sách.

Văn Bân, thời điểm cậu biết Lưu Ba là Trùng đều kích động như vậy, nếu biết tôi là ai…… Cậu có thể hay không mắc bệnh tim, trực tiếp bị sốc chứ?

Sáng sớm hôm sau, lúc rời giường Từ Phong đã chuẩn bị tốt bữa sáng, Lưu Ba cao hứng phi thường gặm bánh mì uống bịch sữa, lúc Từ Phong đi nhà bếp lấy trứng chiên thì sáp qua đối Văn Bân nói: “Cậu cảm giác hay không cảm giác, đàn anh giống bảo mẫu của hai ta vậy? Đặc biệt đối với cậu, cái gì cũng quan tâm."

Văn Bân trở mình xem thường: “Coi như xong, hắn còn bảo mẫu? Bảo kê cũng chưa hung như hắn vậy."

“Tui cảm thấy người hắn rất tốt, tối hôm qua ba giờ lúc đi tiểu đêm, thấy hắn còn chưa ngủ, ở phòng sách lật tập luận văn, giúp cậu tra tư liệu mà."

Văn Bân sửng sốt, vừa định nói làm sao có thể, thấy Từ Phong cầm trứng chiên lại đây, vội vàng ngậm miệng.

“Nhanh ăn đi, ăn xong rồi đi học."

Văn Bân mắt xéo nhìn nhìn hắn, thấy hắn tinh thần rất tốt, không giống như bộ dáng thức đêm.

“Tui no rồi, đi học trước." Bị hắn nhìn, Văn Bân cảm thấy rất không thoải mái, vội vàng đứng dậy túm túi sách bước đi.

Từ Phong mặt bình tĩnh, cũng đứng dậy đi.

Ngược lại Lưu Ba, tiếp tục ngồi tại chỗ, vẻ mặt vui vẻ thu qua đĩa của hai người bọn họ, nồng nhiệt đem ba miếng trứng chiên toàn bộ ăn luôn.

Khó được cả ngày đều không có nhìn thấy thân ảnh Từ Phong, nghe nói hắn đi F đại tìm bằng hữu gì đó của hắn thương lượng sự tình, Văn Bân và Lưu Ba sau khi tan học liền quang minh chính đại bắt đầu mở chơi game đến.

Nguyên bản nghĩ muốn delete nick, kết quả bởi vì gặp được bạn thân trong hiện thực đang chơi game, nhưng lại vừa mới nhận biết, Văn Bân hiện tại lại đột nhiên không muốn xóa.

Hai người cùng nhau ở trong game chơi làm nhiệm vụ, kề vai chiến đấu, này vui vô cùng.

Kỳ thật nghiêm khắc mà nói, Trùng người này vẫn là tiểu bà mối của mình và Túy Thanh Phong.

Nếu cậu ta không đem y phục 1000 kim tệ dùng 100 bán đi, chính mình cũng không đến nổi bởi vì còn không tiền mà trốn tránh Long tộc, bị Túy Thanh Phong tìm lấy cớ đuổi giết…… Sau lại thời điểm Phong Phiêu Phiêu gả cho mình, còn thay mình trả món nợ này, bởi vì có loại cảm giác thiếu Phong Phiêu Phiêu nhân tình, Văn Bân mới có thể nhẫn người kia lâu như vậy.

Thật sự là thế sự khó liệu, kết quả Trùng nọ trong game cư nhiên cùng mình một người thầy.

Văn Bân bởi sự kiện này mà hưng phấn, đã sớm đem chuyện bị Túy Thanh Phong lừa quẳng đi lên chín tầng mây.

Trang web chính thức của trong mộng giang hồ tổ chức cuộc họp mặt võng hữu định tại cuối tuần này, Lưu Ba nói cậu ta vốn nhân sinh không quen không dám đi, hiện tại đã có Văn Bân, không bằng hai ta kết bạn đi thôi.

Tiên giới cùng Long tộc tụ hội, Túy Thanh Phong với Hạ Phong khẳng định đều sẽ đi……

Văn Bân kỳ thật rất không muốn gặp đến Túy Thanh Phong cái tên kia, nhưng nhìn Lưu Ba vẻ mặt chờ mong, lại cảm thấy bản thân mình không phóng khoáng.

Không phải là game sao? !

Trong game tùy tiện có thể giết người, trong hiện thực gặp mặt chẳng lẽ cũng có thể lấy đao đi chém hay sao?

Hai người quyết định chủ ý, lúc cuối tuần, hẹn nhau đi vào gặp mặt tại khách sạn.

Điều kiện của khách sạn rất không tồi, lấy món cay Tứ Xuyên là món chính, tụ họp trước tiên tự giúp chính là nồi lẩu, làm AA tự mình bỏ tiền, nguyện ý đi, tùy ý giao lưu.

Bầu không khí như vậy khẳng định so với trong phòng làm việc ngồi xuống họp tốt hơn rất nhiều, hơn nữa, khách sạn này tự trợ nồi lẩu là nổi tiếng xa gần, Văn Bân đã sớm nghĩ muốn nếm thử.

Bởi vì ngồi xe hàng đầu…, lại quay đầu lại đi hai trạm lộ rồi, kết quả thời điểm đến sân tụ họp, gần như tất cả mọi người đều đã tới đông đủ.

Tại một phòng rất lớn bên trong, tất cả mọi người ngồi xong, nữ phục vụ cũng mang đến đây đáy nồi, mỗi người một cái sắp xếp chỉnh tề.

Văn Bân cùng Lưu Ba vào cửa lúc sau, thô lược vừa thấy, người nơi này tuy rằng đều thực tuổi trẻ, nhưng nhìn cách ăn mặc tựa hồ cũng đã làm việc, còn mặc T shirt quần jean trông rất “sinh viên" chính là Văn Bân và Lưu Ba hai vị.

Hai người mắt to trừng đôi mắt nhỏ, ngồi ở góc sáng sủa, nữ phục vụ mỉm cười lấy cho hai vị nồi nhỏ.

“Văn Bân, cậu cũng tới ?" Nói chuyện chính là Long Hành Thiên.

Văn Bân ngẩng đầu, cười xán lạn : “Long tiên sinh khỏe."

Nhìn chung quanh bốn phía, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Chu Châu, nghĩ thầm, Chu ca hẳn là ở nhà dính lấy Tiểu Long đây mà, anh ấy hiện tại làm ba sau làm tới thoải mái.

“Xin chào, tui là lão nguyệt của Tiên giới ." Một tiểu mỹ nữ khí chất hướng Văn Bân cười vẫy tay, Văn Bân rút trừu khóe miệng —— đây cũng quá kích thích, cái hình tượng người đầy cơ bắp khiêng đại đao, cùng tiểu mỹ nữ trước mắt khéo léo lả lướt còn cột đuôi ngựa, cư nhiên là một ngươi? Thế giới game quả nhiên thực điên cuồng.

Ngay lúc Văn Bân đang khiếp sợ, đột nhiên cửa bị đẩy ra, hai người đàn ông tiến vào.

Diện mạo của hai người đều thập phần đẹp trai, một người cười đến ôn nhu vẻ mặt lại ngạo mạn, người kia mặt không chút thay đổi kiêu ngạo phi thường, vào cửa lúc sau hai người đều thản nhiên cười cười: “Thật có lỗi, kẹp xe đã tới trễ."

Lão nguyệt mở miệng trước: “Túy lão Đại, anh phóng cái xe thể thao kia nơi nơi bay, không kẹp mới là lạ!"

“Mỗi lần đều thong dong đến trễ, dáng vẻ kiêu ngạo của song Phong thật đúng là to lớn nha."

“Hai vị, tụi tôi chính là chờ đến món hoàng hoa (*) đều nguội lạnh cả, cái lẩu đều muốn cạn rồi."

Đám người kia có lẽ do lúc trước từng tụ họp, trong lúc này có chút quen thuộc lẫn nhau, tất cả mọi người nở nụ cười.

Chỉ có Văn Bân đang ở góc sáng sủa, tức giận đến toàn thân phát run!

“Anh……" Văn Bân hung hăng trừng mắt Từ Phong, anh nửa ngày, vẫn nói không nên lời câu sau.

Văn Bân đằng đứng lên, nghĩ muốn trực tiếp tiến lên đánh người, bởi vì động tác quá mạnh, phịch một tiếng đụng ngã lăn cái lẩu trước mặt ——

Nước sôi sùng sục trong nồi theo bàn đổ cực nhanh xuống, mắt thấy sẽ đổ đến trên đùi Văn Bân, Từ Phong nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng đem Văn Bân giật ra, tay mình lại bị nước sôi dội một mảnh, mu bàn tay nháy mắt trở nên đỏ bừng!

Đinh đinh đang đang một trận vang, cái lẩu lăn lộn trên mặt đất, lăn nửa ngày, lăn bên chân Hạ Phong .

Hạ Phong mặt lãnh nghiêm, âm thầm không lên tiếng, cúi người nhặt nồi lên, đưa cho nữ phục vụ nghe tiếng mà tới.

Từ Phong cũng mặt bình tĩnh, lôi kéo tay của Văn Bân bởi vì quá mức dùng sức mà có vẻ trắng bệch.

Long Hành Thiên thì vân đạm phong thanh cúi đầu uống trà xem kịch hay, những người khác —— há hốc mồm.

Văn Bân hung hăng trừng mắt hai người trước mặt, thật lâu lúc sau mới mắt đo đỏ muốn đi, bị Từ Phong giữ chặt.

“Chúng ta nói chuyện."

…………………………………………………..

(*) Hoa kim châm

Loại hoa này không chỉ ăn tươi mà còn có thể phơi khô và bảo quản được trong một thời gian dài. Nếu ăn tươi, hoa hơi giòn, xào với tôm sú, thịt bò… khá ngon. Để khô hoa dai hơn, thích hợp để hầm thuốc bắc chung với nấm, thịt gà … Theo dân gian hoa kim châm có vị ngọt, là một vị thuốc giúp lợi tiểu.

Hoa kim châm còn có tên là hoa hiên, màu vàng đậm đẹp nên còn gọi là màu hoa hiên. Cây kim châm vốn là cây mọc hoang, thích hợp với đất đai vùng cao, đã được nhiều nơi trong nước trồng làm cảnh và làm thuốc. Hoa kim châm dồi dào vitamin A, C, có tác dụng chữa đau răng, mất ngủ, đau nhức khớp xương.
Tác giả : Điệp Chi Linh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại