Chờ Tôi Có Tội
Quyển 4 - Chương 191
Thang máy lên đến nơi, chẳng bao lâu bọn họ đã có thể tra được số phòng của sáu tên tội phạm. Phòng được thuê, những thông tin cụ thể vẫn cần tiếp tục điều tra.
Một cảnh sát bước lên nạy cửa, rất nhiều cảnh sát phía sau giương súng xông thẳng vào nhà, bên trong không một bóng người, cũng không thấy bất cứ vật nào mang tính nguy hiểm.
Mọi người thu súng, bắt đầu quan sát căn nhà.
Vừa nhìn, bạn chắc chắn sẽ không thể tưởng tượng ra nơi này là nhà của một đám sát thủ biến thái.
Phòng khách rất rộng lớn, cách bố trí rất lịch sự tao nhã và thoải mái. Đúng vậy, chính là cảm giác này. Phòng có tông nền ấm nhã nhặn, sofa vải, bàn trà và dụng cụ pha trà, nước trong tách vẫn còn chút độ ấm. Có ti vi, tủ sách, trong tủ sách có vài cuốn tiểu thuyết, tạp chí, sách tâm lý học,…
Thậm chí Vưu Minh Hứa còn nhìn thấy một dãy sách đã cũ của Ân Phùng, cô lấy một quyển, lật xem. Ân Phùng đi tới cạnh cô, nhận sách đọc. Vưu Minh Hứa nói: “Họ đang nghiên cứu anh?"
Ân Phùng ném sách về bàn, nói: “Ai biết được? Có lẽ chỉ đơn thuần là đọc sách thôi. Dù sao thì sách của tôi rất hay."
Vưu Minh Hứa lườm nguýt anh.
Trên tường có treo một bức tranh chữ rất đẹp: Chư thiện dĩ tử, chư ác phụng hành*.
* Tạm dịch: Cái thiện đã mất, cái ác thừa hành.
Nét bút mạnh mẽ, ngay thẳng, hào phóng, không lạc khoản*.
* Lạc khoản: còn gọi là đề khoản, là hàng chữ ở góc bức tranh, bức trướng, ghi năm tháng tên họ tác giả, do chính tác giả viết.
Vưu Minh Hứa và Ân Phùng đều nhìn bức tranh chữ này một lúc rồi đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Đây có lẽ là căn hộ lớn nhất trong tiểu khu này, diện tích khoảng tầm hơn 200 mét vuông. Bên cạnh phòng khách là phòng bếp, nhà vệ sinh chung và một gian phòng tập gym. Vưu Minh Hứa vào phòng bếp trước, bất ngờ phát hiện trên bếp còn có một nồi canh. Trong bồn rửa chén bát có cặn thức ăn. Trong tủ lạnh cũng có một vài thực phẩm như rau và hoa quả.
Trên bức tường cạnh tủ lạnh dán một bảng biểu viết ba chữ to đùng “Bảng trực nhật." Bên dưới là tên hoặc biệt danh của người trực nhật vào mỗi ngày, mỗi tuần. Gồm: Lão Cố, Tào Đầu, Miệng Rộng, anh Văn…
Chữ viết hơi xấu nhưng có thể nhìn ra người viết đã cố gắng viết nắn nót.
Vưu Minh Hứa quan sát mọi thứ trong phòng bếp mà không khỏi ngây dại.
Ân Phùng không biết đã bước đến cạnh cô tự lúc nào.
Vưu Minh Hứa nói: “Bọn họ đây là đang sinh hoạt đấy à?" Ai mà ngờ được rằng lại nhìn thấy những sinh hoạt thường nhật sạch sẽ thậm chí là ấm áp nhường này trong “ngôi nhà" của một nhóm sát thủ cơ chứ.
Ân Phùng đáp: “Tôi cũng không ngờ họ còn có thứ gọi là cuộc sống."
Lời này của anh rất sâu xa, Vưu Minh Hứa nhìn anh, chỉ cảm thấy thần sắc anh tĩnh lặng, lãnh đạm hơn cả ngày thường.
Trong phòng gym có máy chạy bộ, mấy thiết bị tập luyện và túi cát đấm bốc. Điều này thì phù hợp với tưởng tượng của Vưu Minh Hứa. Phàm là tội phạm đều sẽ chú trọng duy trì tập luyện thể thao, cho nên những người làm cảnh sát như bọn cô sao có thể không liều mạng giày vò bản thân phải tập luyện chăm chỉ? Nếu bạn lười biếng, mà tội phạm còn chăm chỉ hơn bạn, vậy thì bạn toi đời rồi.
Phòng ngủ đầu tiên có tông màu thanh lạnh, sạch sẽ, có giường, tủ quần áo và một chiếc bàn. Giường được thu dọn vô cùng gọn gàng, tủ quần áo có vài bộ đồ nam giới, còn có một đôi giày da. Rất bình thường, không có điều gì khác lạ.
Mặt bàn có kính, bên dưới đều là ảnh.
Ảnh chụp duy nhất một người phụ nữ và một bé gái. Người phụ nữ khoảng 30 tuổi, bé gái khoảng 8 tuổi, nhìn có vẻ là một cặp mẹ con, có rất nhiều tấm ảnh đều chụp cảnh hai người cười vô cùng xán lạn. Còn có tấm rõ ràng là được cắt ra từ ảnh chụp chung vì mép ảnh không thẳng, có thể nhìn được một góc áo đen của người đứng cạnh.
Dưới mặt kính có một góc để trống, trên mặt bàn có vệt mờ mờ, hiển nhiên tấm hình đặt ở vị trí này đã bị người khác lấy đi. Tấm kính cũng hơi lệch, chứng tỏ người lấy ảnh vô cùng vội vã.
Vưu Minh Hứa vừa nhìn là đã hiểu, ban nãy họ đi vội vã, người sống trong căn phòng này chỉ kịp mang theo một bức ảnh.
Góc mặt bàn đặt một chú chó đồ chơi nho nhỏ đã cũ mèm. Vưu Minh Hứa nhận ra, có một bức ảnh chụp bé gái ôm món đồ chơi y hệt như vậy.
“Xem ra anh ta đã mất đi thứ đồ quan trọng nhất." Ân Phùng cất tiếng, “Luôn sống trong hoài niệm."
“Nhưng đó cũng không phải lý do anh ta đi làm điều ác." Vưu Minh Hứa lạnh nhạt nói, quay người ra khỏi phòng.
Ân Phùng nhìn bóng lưng của cô, cười cười rồi đi theo.
Vừa bước vào căn phòng thứ hai, Vưu Minh Hứa sững sờ.
Trên tường dính đầy ảnh.
Là ảnh của cô.
Ân Phùng nhìn hết một lượt, thần sắc vô cùng nghiêm nghị, lạnh lẽo.
Vưu Minh Hứa bước lại gần nhìn từng ảnh một, cố gắng khống chế cơn lạnh trong đáy lòng. Cô thậm chí còn không biết những ảnh này được chụp lại khi nào. Có cảnh cô đi ra khỏi nhà, cô và Ân Phùng đứng trước xe hơi, còn có ảnh được chụp trộm từ xa, cô đứng trong phòng làm việc ở Cục cảnh sát, đang nâng tách uống trà, cô ăn cơm trong quán…
Tất thảy phải có khoảng bốn, năm chục bức.
Hai người lặng thinh nhìn thêm một lúc, Vưu Minh Hứa quay đầu đi sang nơi khác, Ân Phùng chặn đường cô. Cô ngẩng đầu, tay Ân Phùng đã đặt trên cổ cô nhéo nhẹ.
Vưu Minh Hứa: “Làm gì đó?"
Trong mắt Ân Phùng như cuộn dâng thứ ánh sáng u ám nào đó, nhéo xong anh hạ tay, lạnh nhạt nói: “Hắn đúng là lắm chuyện, chết rồi mà vẫn còn khiến chúng ta thấy ghê tởm."
“Hắn" tất nhiên là chỉ Cố Thiên Thành.
Vưu Minh Hứa không lên tiếng, quay đầu nhìn những lọ thuốc nằm nghiêng ngả trên mặt bàn, có lọ còn mở nắp, có vài viên vương vãi ra ngoài, bộc lộ rõ khi người đó phát bệnh đã đau đớn nhường nào. Ngoài ra còn có một kẹp văn kiện, Vưu Minh Hứa mở xem, không khỏi sững người.
Đó là một bức vẽ bằng bút chì. Người vẽ hiển nhiên có kỹ thuật cơ bản, vẽ rất giống, vừa nhìn là có thể nhận ra người trong tranh chính là cô. Cô mặc chiếc áo gió, đi boot cổ thấp, mái tóc dài xõa tung, lưng đeo balo. Biểu cảm cũng được vẽ rất sinh động, mặt mũi lạnh lùng, ẩn hiện chút ý cười, xen thêm chút kiêu ngạo.
Đứng cạnh cô còn có một người đàn ông.
Người đó vừa khiến cô thấy gần gũi mà cũng xa lạ. Vì nhìn tướng mạo, thân hình, người đó hiển nhiên là Cố Thiên Thành, nhưng hắn mặc vest, tay xách một chiếc cặp công văn. Biểu cảm cũng khác, hắn đang cười, nụ cười vô cùng vui vẻ, mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Hai người đứng bên nhau.
Vưu Minh Hứa ném bức vẽ trở lại bàn, mặt không biểu cảm chuẩn bị đi ra khỏi phòng. Ân Phùng bất chợt ôm chặt eo cô, cúi đầu nặng nề đặt một nụ hôn lên mặt cô. Vưu Minh Hứa đẩy anh ra, song lại nhìn thấy đôi mắt u ám, âm trầm của anh. Anh không lên tiếng, Vưu Minh Hứa cũng không muốn nói chuyện. Nơi này là đâu, anh điên rồi hay sao mà hôn cô như thế?
Cô quay người bỏ đi.
Ân Phùng đứng nguyên tại chỗ, sờ môi rồi lạnh lùng nhìn bức tranh trên mặt bàn. Dù sao cũng là vật chứng, lý trí đang cố gắng khống chế anh không được phép kích động xé tan nó. Anh nhớ lại cảm giác mềm mịn của nụ hôn trên má cô ban nãy, trái tim nhẹ rung rinh, không nhịn được bật cười rồi lại liếc nhìn bức tranh trên mặt bàn. Ngoại trừ vẽ thì người đó nào đạt được cái gì? Anh đút tay túi quần, bước ra khỏi phòng.
Chủ nhân của căn phòng thứ ba lại là một người ham hỏi. Trong phòng trừ giường thì toàn là sách. Đủ loại sách được xếp chất chồng trên bàn và sàn nhà, nào là tiểu thuyết, truyện ký, phổ cập khoa học, toán học, địa lý, tạp chí, quân sự… Thậm chí còn có vài cuốn sổ tay ghi đầy trích dẫn.
Hứa Mộng Sơn thấy vậy thì kinh ngạc: “Lẽ nào người này là một học bá?"
Vưu Minh Hứa cũng có cảm giác tương tự, quả thực người bình thường đều sẽ như nhau. Còn kẻ biến thái thì mỗi người một kiểu.
Ân Phùng ở bên cạnh nói: “Ngược lại mới đúng, hắn là tên học dốt. Người học giỏi sẽ chẳng bao giờ như vậy."
Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn cùng nhìn anh. Hết cách rồi, việc này chắc chắn Ân Phùng có quyền phát ngôn hơn bọn họ. Nhưng họ đã phát hiện ra một tập ảnh trong ngăn kéo của tên giả danh học giỏi này. Có những bức ảnh đã ố vàng, cũng có những bức mới chụp. Trên mỗi bức đều có một người đàn ông, trên đầu mỗi người đàn ông đều được dùng bút đỏ gạch một dấu gạch chéo to đùng.
Đây là một manh mối vô cùng quan tọng.
Vưu Minh Hứa hơi tái mặt, lại gọi đám người Hứa Mộng Sơn đến để đưa ảnh cho họ nhưng không ai biết người trong ảnh là ai. Nhiều nhất là có người thấy quen mặt nên chỉ có thể đem ảnh về Cục cảnh sát.
Đợt lục soạt căn nhà này coi như kết thúc.
Thế nhưng không biết vì sao, nơi này khác hoàn toàn với tưởng tượng của mỗi người cảnh sát.
Đây là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc với tổ chức sát thủ biến thái. Trong tưởng tượng của họ, sào huyệt của những kẻ đó đáng ra phải u tối, bẩn thỉu, tanh mùi máu, tràn ngập hơi thở biến thái. Dẫu có thấy xác chết hay phanh thây, cảnh sát cũng sẽ không lấy làm kinh ngạc.
Ai ngờ, trừ một vài bức ảnh, sổ sách, bức phác họa bộc lộ chút nét cố chấp thì nơi này vô cùng bình thường. Những người đó uống trà, làm cơm, nấu canh, trực nhật, rèn luyện cơ thể. Phòng ốc gọn gàng sạch sẽ, sinh hoạt lành mạnh và rất có quy luật. Họ dấu tình yêu trong phòng, tương tư từng ngày từng tháng.
Khi rời khỏi phòng, Vưu Minh Hứa đi ra huyền quan, chợt ngoảnh đầu nhìn bức tường chính diện trong phòng khách.
Câu nói đó vụt sáng, nhảy vào trong mắt cô:
Chư thiện dĩ tử, chư ác phụng hành.
Một cảnh sát bước lên nạy cửa, rất nhiều cảnh sát phía sau giương súng xông thẳng vào nhà, bên trong không một bóng người, cũng không thấy bất cứ vật nào mang tính nguy hiểm.
Mọi người thu súng, bắt đầu quan sát căn nhà.
Vừa nhìn, bạn chắc chắn sẽ không thể tưởng tượng ra nơi này là nhà của một đám sát thủ biến thái.
Phòng khách rất rộng lớn, cách bố trí rất lịch sự tao nhã và thoải mái. Đúng vậy, chính là cảm giác này. Phòng có tông nền ấm nhã nhặn, sofa vải, bàn trà và dụng cụ pha trà, nước trong tách vẫn còn chút độ ấm. Có ti vi, tủ sách, trong tủ sách có vài cuốn tiểu thuyết, tạp chí, sách tâm lý học,…
Thậm chí Vưu Minh Hứa còn nhìn thấy một dãy sách đã cũ của Ân Phùng, cô lấy một quyển, lật xem. Ân Phùng đi tới cạnh cô, nhận sách đọc. Vưu Minh Hứa nói: “Họ đang nghiên cứu anh?"
Ân Phùng ném sách về bàn, nói: “Ai biết được? Có lẽ chỉ đơn thuần là đọc sách thôi. Dù sao thì sách của tôi rất hay."
Vưu Minh Hứa lườm nguýt anh.
Trên tường có treo một bức tranh chữ rất đẹp: Chư thiện dĩ tử, chư ác phụng hành*.
* Tạm dịch: Cái thiện đã mất, cái ác thừa hành.
Nét bút mạnh mẽ, ngay thẳng, hào phóng, không lạc khoản*.
* Lạc khoản: còn gọi là đề khoản, là hàng chữ ở góc bức tranh, bức trướng, ghi năm tháng tên họ tác giả, do chính tác giả viết.
Vưu Minh Hứa và Ân Phùng đều nhìn bức tranh chữ này một lúc rồi đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Đây có lẽ là căn hộ lớn nhất trong tiểu khu này, diện tích khoảng tầm hơn 200 mét vuông. Bên cạnh phòng khách là phòng bếp, nhà vệ sinh chung và một gian phòng tập gym. Vưu Minh Hứa vào phòng bếp trước, bất ngờ phát hiện trên bếp còn có một nồi canh. Trong bồn rửa chén bát có cặn thức ăn. Trong tủ lạnh cũng có một vài thực phẩm như rau và hoa quả.
Trên bức tường cạnh tủ lạnh dán một bảng biểu viết ba chữ to đùng “Bảng trực nhật." Bên dưới là tên hoặc biệt danh của người trực nhật vào mỗi ngày, mỗi tuần. Gồm: Lão Cố, Tào Đầu, Miệng Rộng, anh Văn…
Chữ viết hơi xấu nhưng có thể nhìn ra người viết đã cố gắng viết nắn nót.
Vưu Minh Hứa quan sát mọi thứ trong phòng bếp mà không khỏi ngây dại.
Ân Phùng không biết đã bước đến cạnh cô tự lúc nào.
Vưu Minh Hứa nói: “Bọn họ đây là đang sinh hoạt đấy à?" Ai mà ngờ được rằng lại nhìn thấy những sinh hoạt thường nhật sạch sẽ thậm chí là ấm áp nhường này trong “ngôi nhà" của một nhóm sát thủ cơ chứ.
Ân Phùng đáp: “Tôi cũng không ngờ họ còn có thứ gọi là cuộc sống."
Lời này của anh rất sâu xa, Vưu Minh Hứa nhìn anh, chỉ cảm thấy thần sắc anh tĩnh lặng, lãnh đạm hơn cả ngày thường.
Trong phòng gym có máy chạy bộ, mấy thiết bị tập luyện và túi cát đấm bốc. Điều này thì phù hợp với tưởng tượng của Vưu Minh Hứa. Phàm là tội phạm đều sẽ chú trọng duy trì tập luyện thể thao, cho nên những người làm cảnh sát như bọn cô sao có thể không liều mạng giày vò bản thân phải tập luyện chăm chỉ? Nếu bạn lười biếng, mà tội phạm còn chăm chỉ hơn bạn, vậy thì bạn toi đời rồi.
Phòng ngủ đầu tiên có tông màu thanh lạnh, sạch sẽ, có giường, tủ quần áo và một chiếc bàn. Giường được thu dọn vô cùng gọn gàng, tủ quần áo có vài bộ đồ nam giới, còn có một đôi giày da. Rất bình thường, không có điều gì khác lạ.
Mặt bàn có kính, bên dưới đều là ảnh.
Ảnh chụp duy nhất một người phụ nữ và một bé gái. Người phụ nữ khoảng 30 tuổi, bé gái khoảng 8 tuổi, nhìn có vẻ là một cặp mẹ con, có rất nhiều tấm ảnh đều chụp cảnh hai người cười vô cùng xán lạn. Còn có tấm rõ ràng là được cắt ra từ ảnh chụp chung vì mép ảnh không thẳng, có thể nhìn được một góc áo đen của người đứng cạnh.
Dưới mặt kính có một góc để trống, trên mặt bàn có vệt mờ mờ, hiển nhiên tấm hình đặt ở vị trí này đã bị người khác lấy đi. Tấm kính cũng hơi lệch, chứng tỏ người lấy ảnh vô cùng vội vã.
Vưu Minh Hứa vừa nhìn là đã hiểu, ban nãy họ đi vội vã, người sống trong căn phòng này chỉ kịp mang theo một bức ảnh.
Góc mặt bàn đặt một chú chó đồ chơi nho nhỏ đã cũ mèm. Vưu Minh Hứa nhận ra, có một bức ảnh chụp bé gái ôm món đồ chơi y hệt như vậy.
“Xem ra anh ta đã mất đi thứ đồ quan trọng nhất." Ân Phùng cất tiếng, “Luôn sống trong hoài niệm."
“Nhưng đó cũng không phải lý do anh ta đi làm điều ác." Vưu Minh Hứa lạnh nhạt nói, quay người ra khỏi phòng.
Ân Phùng nhìn bóng lưng của cô, cười cười rồi đi theo.
Vừa bước vào căn phòng thứ hai, Vưu Minh Hứa sững sờ.
Trên tường dính đầy ảnh.
Là ảnh của cô.
Ân Phùng nhìn hết một lượt, thần sắc vô cùng nghiêm nghị, lạnh lẽo.
Vưu Minh Hứa bước lại gần nhìn từng ảnh một, cố gắng khống chế cơn lạnh trong đáy lòng. Cô thậm chí còn không biết những ảnh này được chụp lại khi nào. Có cảnh cô đi ra khỏi nhà, cô và Ân Phùng đứng trước xe hơi, còn có ảnh được chụp trộm từ xa, cô đứng trong phòng làm việc ở Cục cảnh sát, đang nâng tách uống trà, cô ăn cơm trong quán…
Tất thảy phải có khoảng bốn, năm chục bức.
Hai người lặng thinh nhìn thêm một lúc, Vưu Minh Hứa quay đầu đi sang nơi khác, Ân Phùng chặn đường cô. Cô ngẩng đầu, tay Ân Phùng đã đặt trên cổ cô nhéo nhẹ.
Vưu Minh Hứa: “Làm gì đó?"
Trong mắt Ân Phùng như cuộn dâng thứ ánh sáng u ám nào đó, nhéo xong anh hạ tay, lạnh nhạt nói: “Hắn đúng là lắm chuyện, chết rồi mà vẫn còn khiến chúng ta thấy ghê tởm."
“Hắn" tất nhiên là chỉ Cố Thiên Thành.
Vưu Minh Hứa không lên tiếng, quay đầu nhìn những lọ thuốc nằm nghiêng ngả trên mặt bàn, có lọ còn mở nắp, có vài viên vương vãi ra ngoài, bộc lộ rõ khi người đó phát bệnh đã đau đớn nhường nào. Ngoài ra còn có một kẹp văn kiện, Vưu Minh Hứa mở xem, không khỏi sững người.
Đó là một bức vẽ bằng bút chì. Người vẽ hiển nhiên có kỹ thuật cơ bản, vẽ rất giống, vừa nhìn là có thể nhận ra người trong tranh chính là cô. Cô mặc chiếc áo gió, đi boot cổ thấp, mái tóc dài xõa tung, lưng đeo balo. Biểu cảm cũng được vẽ rất sinh động, mặt mũi lạnh lùng, ẩn hiện chút ý cười, xen thêm chút kiêu ngạo.
Đứng cạnh cô còn có một người đàn ông.
Người đó vừa khiến cô thấy gần gũi mà cũng xa lạ. Vì nhìn tướng mạo, thân hình, người đó hiển nhiên là Cố Thiên Thành, nhưng hắn mặc vest, tay xách một chiếc cặp công văn. Biểu cảm cũng khác, hắn đang cười, nụ cười vô cùng vui vẻ, mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Hai người đứng bên nhau.
Vưu Minh Hứa ném bức vẽ trở lại bàn, mặt không biểu cảm chuẩn bị đi ra khỏi phòng. Ân Phùng bất chợt ôm chặt eo cô, cúi đầu nặng nề đặt một nụ hôn lên mặt cô. Vưu Minh Hứa đẩy anh ra, song lại nhìn thấy đôi mắt u ám, âm trầm của anh. Anh không lên tiếng, Vưu Minh Hứa cũng không muốn nói chuyện. Nơi này là đâu, anh điên rồi hay sao mà hôn cô như thế?
Cô quay người bỏ đi.
Ân Phùng đứng nguyên tại chỗ, sờ môi rồi lạnh lùng nhìn bức tranh trên mặt bàn. Dù sao cũng là vật chứng, lý trí đang cố gắng khống chế anh không được phép kích động xé tan nó. Anh nhớ lại cảm giác mềm mịn của nụ hôn trên má cô ban nãy, trái tim nhẹ rung rinh, không nhịn được bật cười rồi lại liếc nhìn bức tranh trên mặt bàn. Ngoại trừ vẽ thì người đó nào đạt được cái gì? Anh đút tay túi quần, bước ra khỏi phòng.
Chủ nhân của căn phòng thứ ba lại là một người ham hỏi. Trong phòng trừ giường thì toàn là sách. Đủ loại sách được xếp chất chồng trên bàn và sàn nhà, nào là tiểu thuyết, truyện ký, phổ cập khoa học, toán học, địa lý, tạp chí, quân sự… Thậm chí còn có vài cuốn sổ tay ghi đầy trích dẫn.
Hứa Mộng Sơn thấy vậy thì kinh ngạc: “Lẽ nào người này là một học bá?"
Vưu Minh Hứa cũng có cảm giác tương tự, quả thực người bình thường đều sẽ như nhau. Còn kẻ biến thái thì mỗi người một kiểu.
Ân Phùng ở bên cạnh nói: “Ngược lại mới đúng, hắn là tên học dốt. Người học giỏi sẽ chẳng bao giờ như vậy."
Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn cùng nhìn anh. Hết cách rồi, việc này chắc chắn Ân Phùng có quyền phát ngôn hơn bọn họ. Nhưng họ đã phát hiện ra một tập ảnh trong ngăn kéo của tên giả danh học giỏi này. Có những bức ảnh đã ố vàng, cũng có những bức mới chụp. Trên mỗi bức đều có một người đàn ông, trên đầu mỗi người đàn ông đều được dùng bút đỏ gạch một dấu gạch chéo to đùng.
Đây là một manh mối vô cùng quan tọng.
Vưu Minh Hứa hơi tái mặt, lại gọi đám người Hứa Mộng Sơn đến để đưa ảnh cho họ nhưng không ai biết người trong ảnh là ai. Nhiều nhất là có người thấy quen mặt nên chỉ có thể đem ảnh về Cục cảnh sát.
Đợt lục soạt căn nhà này coi như kết thúc.
Thế nhưng không biết vì sao, nơi này khác hoàn toàn với tưởng tượng của mỗi người cảnh sát.
Đây là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc với tổ chức sát thủ biến thái. Trong tưởng tượng của họ, sào huyệt của những kẻ đó đáng ra phải u tối, bẩn thỉu, tanh mùi máu, tràn ngập hơi thở biến thái. Dẫu có thấy xác chết hay phanh thây, cảnh sát cũng sẽ không lấy làm kinh ngạc.
Ai ngờ, trừ một vài bức ảnh, sổ sách, bức phác họa bộc lộ chút nét cố chấp thì nơi này vô cùng bình thường. Những người đó uống trà, làm cơm, nấu canh, trực nhật, rèn luyện cơ thể. Phòng ốc gọn gàng sạch sẽ, sinh hoạt lành mạnh và rất có quy luật. Họ dấu tình yêu trong phòng, tương tư từng ngày từng tháng.
Khi rời khỏi phòng, Vưu Minh Hứa đi ra huyền quan, chợt ngoảnh đầu nhìn bức tường chính diện trong phòng khách.
Câu nói đó vụt sáng, nhảy vào trong mắt cô:
Chư thiện dĩ tử, chư ác phụng hành.
Tác giả :
Đinh Mặc