Chờ Tôi Có Tội
Quyển 3 - Chương 99
Hàn Phong nói: “Chu Vinh Phong, Trần Chiêu Từ, Hà Kỳ, Tạ Đường Mậu, Trương Vy… Dấu vân tay của bọn họ đều không phù hợp. Chúng tôi thả người rồi."
Ngắt cuộc gọi, lòng bàn tay Vưu Minh Hứa đều đã ướt đẫm mồ hôi. Cô ngược lại nở nụ cười, như tự lẩm bẩm một mình: “Mẹ nó chứ lưới trời lồng lộng, lưới trời lồng lộng."
Nhìn cô như vậy, Ân Phùng lại bắt đầu thấy bức bối, nghĩ rồi nói một cách nghiêm túc: “A Hứa, thực ra điều này đã nằm trong dự liệu của tôi. Bọn chúng hoàn toàn không phù hợp với chân dung tâm lý tội phạm. Vụ án này phức tạp hơn chúng ta nghĩ rất nhiều. Cô hãy cố gắng đợi một chút, người của tôi đã sắp lọc được danh sách những đối tượng tình nghi phù hợp với chân dung rồi."
Vưu Minh Hứa nói: “Cứ tìm mãi như vậy cũng không phải cách. Tôi muốn đến công ty Phân Kim Bảo xem xét một lần nữa. Nếu trước mắt đã không còn đường nữa thì sẽ quay trở lại hiện trường phạm tội."
Trời đã tối sầm, nơi này vắng vẻ, không một bóng người xe. Vì ban ngày phát sinh sự việc nên hiện tại trước cổng công ty được chăng dây phong tỏa, toàn bộ nhân viên cũng đều đã được đưa về đồn. Vưu Minh Hứa rút chiếc thẻ thông hành ban ngày lấy được để mở cửa, lặng lẽ dẫn theo Ân Phùng tiến vào công ty.
Đây là tòa văn phòng kiểu cũ, hai bên là văn phòng được ngăn cách bởi một hành lang nằm giữa.
Bọn họ đi đến văn phòng nằm ở tầng hai trước tiên, Phán Giai đã bị kiểm tra an toàn ở phòng này, đồng thời làm rơi máy nghe lén, điện thoại cũng bị thu lại ở đây. Bọn họ đã tìm thấy máy nghe lén.
Căn phòng này rất nhỏ, chỉ có duy nhất một chiếc bàn và hai chiếc ghế, ngoài ra không còn thứ đồ nào khác. Vưu Minh Hứa quan sát một vòng, nói: “Theo như lời bọn chúng thì kiểm tra an toàn nhằm tránh trường hợp gặp phải phóng viên. Nhưng với một sinh viên mà nói, làm vậy không khác nào cắt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài."
Ân Phùng gật đầu: “Có thể giả thiết rằng, Triệu Phi Nhi, Lưu Y Sa khi hoàn toàn không có khả năng trả nợ, chỉ có thể tiếp tục vay vốn, đến công ty đều đã trải qua bước này."
Mắt Vưu Minh Hứa sáng lên: “Anh còn nhớ không? Sở dĩ không thể xác định thời gian và địa điểm mất tích của Triệu Phi Nhi là vì điện thoại của cô ấy được tìm thấy trong thùng rác của một khu chợ. Có kẻ có năng lực phản trinh sát nhất định đã cố tình chặt đứt manh mối."
Hai người ra khỏi phòng, Vưu Minh Hứa nhìn nhật ký theo dõi hành tung trên điện thoại: “Sau đó Phán Giai bị đưa vào… căn phòng này."
Hai người bước vào căn phòng trước cửa treo tấm biển “Giám đốc tài chính Trương Vy".
Vưu Minh Hứa nói: “Đưa Phán Giai đến gặp Trương Vy làm gì? Cô ấy đã ở trong đây 20 phút."
Ân Phùng nói: “Cô Trương Vy này căn bản không quản lý một nghiệp vụ cụ thể nào, tự cao vì sở hữu diện mạo xinh đẹp, chủ yếu phụ trách duy trì quan hệ đối ngoại cho công ty, Giám đốc tài chính chỉ là danh nghĩa. Đặc biệt đưa một cô sinh viên đến gặp chị ta quả thực rất kỳ lạ."
Vưu Minh Hứa ngoảnh lại nhìn anh. Đôi mắt sáng ngời của Ân Phùng cũng đang nhìn cô. Vưu Minh Hứa nói: “Sao anh biết được tình hình của Trương Vy?" Tuy cảnh sát đã thẩm vấn người phụ nữ này, nhưng ngay sau đó đã phải gấp rút tìm kiếm Phán Giai, căn bản không có thời gian điều tra tỉ mỉ quan hệ và công việc thường ngày của chị ta.
Ân Phùng chỉ về chiếc bàn làm việc: “Trừ máy vi tính thì không còn thứ đồ dùng văn phòng khác, đến bút cũng không có lấy một chiếc, gần như cũng không có bất cứ giấy tờ văn kiện nào. Chẳng có Giám đốc tài chính nào lại thế cả, cho nên cô ta không quản một nghiệp vụ nào hết."
Anh chỉ tiếp lên một góc mặt bàn, bên trên là một hộp cỡ lớn đựng đầy ắp danh thiếp, nói: “Vậy thì cô ta phụ trách việc gì đây? Một công ty cho vay vốn sinh viên, khách hàng hầu hết cũng đều là sinh viên không danh thiếp. Nhưng số danh thiếp cô ta nhận được nhiều đến đáng ngờ, hơn nữa danh thiếp rất dễ mất, vậy mà cô ta lại để ngay trên vị trí bắt mắt nhất chứ không cất trong ngăn kéo, bất cứ ai bước vào đây, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là đống danh thiếp này. Cô ta vô cùng tự hào về mối quan hệ xã giao của bản thân, đồng thời cũng khoe khoang vì điều đó."
Ân Phùng lại cầm mấy khung ảnh trên mặt bàn và bên cạnh giá sách lên, Vưu Minh Hứa phì cười, anh cười mỉm: “Là một quản lý nhân viên, cô ta không treo ảnh chung các thành viên trong công ty, không treo ảnh gia đình mà toàn bộ đều là ảnh chân dung bản thân ở mọi tư thế, hiển nhiên là con người vô cùng tự luyến. Sắp xếp Phán Giai đến gặp một người phụ nữ tự kiêu vì đẹp, không an phận với công việc thường nhật, yêu thích giao du đồng thời lấy đó làm tài nguyên cho bản thân là vì cớ gì?"
Ánh mắt Vưu Minh Hứa thâm trầm: “Chị ta từng gọi điện cho Phán Giai khuyên cô ấy quay video khỏa thân. Có lẽ vì đều là phụ nữ nên sẽ dễ dàng hơn. Nhưng Trần Chiêu Từ đã nói, sự việc có biến đổi, không cần phải quay video nữa. Vậy thì, vì sao chị ta lại cần phải đặc biệt gặp mặt Phán Giai, còn nói chuyện lâu như vậy?"
“Trương Vy giỏi giao tiếp, nhìn bề ngoài còn là một người phụ nữ thành đạt." Ân Phùng nói, “Triệu Phi Nhi, Lưu Y Sa khi đến đây, vì khoản nợ, bị dụ dỗ và uy hiếp, trạng thái tâm lý đã vô cùng yếu đuối. Cô ta sẽ tiếp tục tìm cách khiến bọn họ càng thêm nao núng, sau đó đưa bọn họ đến cho cấp trên của công ty, trong đó đại diện có Chu Vinh Phong?"
Vưu Minh Hứa nhìn anh, nói: “Đại tác gia à, chúng tôi tra án không thể đưa ra giả thiết như vậy được, hoàn toàn mang tính dẫn dắt chứ không có bất kỳ chứng cứ nào, chỉ có thể nghĩ trong đầu mà thôi."
Ân Phùng khẽ lắc đầu: “Ai nói tôi không có chứng cứ, hành vi chính là chứng cứ. Thủ đoạn lừa lọc của công ty cho vay vốn sinh viên rất lão làng, mỗi bước đều có một mục đích rõ ràng, khống chế người bị hại từ góc độ tâm lý hoặc kinh tế. Bọn chúng sẽ thảnh thơi bàn chuyện thường ngày với cô mà không ôm một mục đích nào sao? Không thể. Cho nên tôi có thể chắc chắn rằng, Trương Vy xuất hiện cũng là một trong những thủ đoạn lừa lọc của chúng. Trương Vy gần như là kiểu mẫu điển hình nhất về sự thành công sau khi đã thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, cô ta chính là mồi câu thích hợp nhất để kéo những người bị hại vào tròng.
Chỉ có điều các công ty cho vay vốn sinh viên khác chỉ lừa lọc sinh viên về phương diện kinh tế. Nhưng theo những gì đã xảy ra tại văn phòng Chu Vinh Phong, tôi tin rằng những lời khuyên của Trương Vy còn mang theo cả sắc thái của tội phạm tình dục. Tất nhiên, cô ta chắc chắn sẽ dùng một vài lý do đường hoàng tẩy não người bị hại như lựa chọn cuộc đời, ông chủ rất có hảo cảm và đánh giá cao những cô gái trẻ, thậm chí là trao đổi ngang giá hay phát triển sự nghiệp."
Vưu Minh Hứa ngẫm nghĩ một hồi, gật đầu tán thành: “Được, tâm phục khẩu phục."
Nghe vậy Ân Phùng cười tươi rói vì dù sao nhận được một câu khâm phục của cô cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì, anh nói: “Tôi đủ thông minh chứ?"
Vưu Minh Hứa nghĩ bụng, cái gì mà đủ với không đủ bèn bình thản nói: “Ừm, thông minh rồi, đến tình dục cũng biết cơ đấy."
Trêu đùa anh một chút rồi cô lại quay đầu tiếp tục quan sát. Mấy giây sau thì nghe thấy Ân Phùng chậm rì rì nói ra một câu: “Những lời ban nãy đều tự động nhảy vào đầu tôi, tình dục hay cái gì, bổn Anh Tuấn chẳng hiểu gì hết."
Vưu Minh Hứa khẽ mắng: “Linh tinh."
Anh cười khẽ: “Không hiểu thật, chẳng hiểu chút nào cả."
Vưu Minh Hứa chẳng buồn để ý tới anh nữa mà nhíu mày nhìn sofa cùng bàn trà: “Có thấy chỗ này là lạ không? Bàn trà thiếu mất thứ gì nhỉ?"
Ngắt cuộc gọi, lòng bàn tay Vưu Minh Hứa đều đã ướt đẫm mồ hôi. Cô ngược lại nở nụ cười, như tự lẩm bẩm một mình: “Mẹ nó chứ lưới trời lồng lộng, lưới trời lồng lộng."
Nhìn cô như vậy, Ân Phùng lại bắt đầu thấy bức bối, nghĩ rồi nói một cách nghiêm túc: “A Hứa, thực ra điều này đã nằm trong dự liệu của tôi. Bọn chúng hoàn toàn không phù hợp với chân dung tâm lý tội phạm. Vụ án này phức tạp hơn chúng ta nghĩ rất nhiều. Cô hãy cố gắng đợi một chút, người của tôi đã sắp lọc được danh sách những đối tượng tình nghi phù hợp với chân dung rồi."
Vưu Minh Hứa nói: “Cứ tìm mãi như vậy cũng không phải cách. Tôi muốn đến công ty Phân Kim Bảo xem xét một lần nữa. Nếu trước mắt đã không còn đường nữa thì sẽ quay trở lại hiện trường phạm tội."
Trời đã tối sầm, nơi này vắng vẻ, không một bóng người xe. Vì ban ngày phát sinh sự việc nên hiện tại trước cổng công ty được chăng dây phong tỏa, toàn bộ nhân viên cũng đều đã được đưa về đồn. Vưu Minh Hứa rút chiếc thẻ thông hành ban ngày lấy được để mở cửa, lặng lẽ dẫn theo Ân Phùng tiến vào công ty.
Đây là tòa văn phòng kiểu cũ, hai bên là văn phòng được ngăn cách bởi một hành lang nằm giữa.
Bọn họ đi đến văn phòng nằm ở tầng hai trước tiên, Phán Giai đã bị kiểm tra an toàn ở phòng này, đồng thời làm rơi máy nghe lén, điện thoại cũng bị thu lại ở đây. Bọn họ đã tìm thấy máy nghe lén.
Căn phòng này rất nhỏ, chỉ có duy nhất một chiếc bàn và hai chiếc ghế, ngoài ra không còn thứ đồ nào khác. Vưu Minh Hứa quan sát một vòng, nói: “Theo như lời bọn chúng thì kiểm tra an toàn nhằm tránh trường hợp gặp phải phóng viên. Nhưng với một sinh viên mà nói, làm vậy không khác nào cắt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài."
Ân Phùng gật đầu: “Có thể giả thiết rằng, Triệu Phi Nhi, Lưu Y Sa khi hoàn toàn không có khả năng trả nợ, chỉ có thể tiếp tục vay vốn, đến công ty đều đã trải qua bước này."
Mắt Vưu Minh Hứa sáng lên: “Anh còn nhớ không? Sở dĩ không thể xác định thời gian và địa điểm mất tích của Triệu Phi Nhi là vì điện thoại của cô ấy được tìm thấy trong thùng rác của một khu chợ. Có kẻ có năng lực phản trinh sát nhất định đã cố tình chặt đứt manh mối."
Hai người ra khỏi phòng, Vưu Minh Hứa nhìn nhật ký theo dõi hành tung trên điện thoại: “Sau đó Phán Giai bị đưa vào… căn phòng này."
Hai người bước vào căn phòng trước cửa treo tấm biển “Giám đốc tài chính Trương Vy".
Vưu Minh Hứa nói: “Đưa Phán Giai đến gặp Trương Vy làm gì? Cô ấy đã ở trong đây 20 phút."
Ân Phùng nói: “Cô Trương Vy này căn bản không quản lý một nghiệp vụ cụ thể nào, tự cao vì sở hữu diện mạo xinh đẹp, chủ yếu phụ trách duy trì quan hệ đối ngoại cho công ty, Giám đốc tài chính chỉ là danh nghĩa. Đặc biệt đưa một cô sinh viên đến gặp chị ta quả thực rất kỳ lạ."
Vưu Minh Hứa ngoảnh lại nhìn anh. Đôi mắt sáng ngời của Ân Phùng cũng đang nhìn cô. Vưu Minh Hứa nói: “Sao anh biết được tình hình của Trương Vy?" Tuy cảnh sát đã thẩm vấn người phụ nữ này, nhưng ngay sau đó đã phải gấp rút tìm kiếm Phán Giai, căn bản không có thời gian điều tra tỉ mỉ quan hệ và công việc thường ngày của chị ta.
Ân Phùng chỉ về chiếc bàn làm việc: “Trừ máy vi tính thì không còn thứ đồ dùng văn phòng khác, đến bút cũng không có lấy một chiếc, gần như cũng không có bất cứ giấy tờ văn kiện nào. Chẳng có Giám đốc tài chính nào lại thế cả, cho nên cô ta không quản một nghiệp vụ nào hết."
Anh chỉ tiếp lên một góc mặt bàn, bên trên là một hộp cỡ lớn đựng đầy ắp danh thiếp, nói: “Vậy thì cô ta phụ trách việc gì đây? Một công ty cho vay vốn sinh viên, khách hàng hầu hết cũng đều là sinh viên không danh thiếp. Nhưng số danh thiếp cô ta nhận được nhiều đến đáng ngờ, hơn nữa danh thiếp rất dễ mất, vậy mà cô ta lại để ngay trên vị trí bắt mắt nhất chứ không cất trong ngăn kéo, bất cứ ai bước vào đây, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là đống danh thiếp này. Cô ta vô cùng tự hào về mối quan hệ xã giao của bản thân, đồng thời cũng khoe khoang vì điều đó."
Ân Phùng lại cầm mấy khung ảnh trên mặt bàn và bên cạnh giá sách lên, Vưu Minh Hứa phì cười, anh cười mỉm: “Là một quản lý nhân viên, cô ta không treo ảnh chung các thành viên trong công ty, không treo ảnh gia đình mà toàn bộ đều là ảnh chân dung bản thân ở mọi tư thế, hiển nhiên là con người vô cùng tự luyến. Sắp xếp Phán Giai đến gặp một người phụ nữ tự kiêu vì đẹp, không an phận với công việc thường nhật, yêu thích giao du đồng thời lấy đó làm tài nguyên cho bản thân là vì cớ gì?"
Ánh mắt Vưu Minh Hứa thâm trầm: “Chị ta từng gọi điện cho Phán Giai khuyên cô ấy quay video khỏa thân. Có lẽ vì đều là phụ nữ nên sẽ dễ dàng hơn. Nhưng Trần Chiêu Từ đã nói, sự việc có biến đổi, không cần phải quay video nữa. Vậy thì, vì sao chị ta lại cần phải đặc biệt gặp mặt Phán Giai, còn nói chuyện lâu như vậy?"
“Trương Vy giỏi giao tiếp, nhìn bề ngoài còn là một người phụ nữ thành đạt." Ân Phùng nói, “Triệu Phi Nhi, Lưu Y Sa khi đến đây, vì khoản nợ, bị dụ dỗ và uy hiếp, trạng thái tâm lý đã vô cùng yếu đuối. Cô ta sẽ tiếp tục tìm cách khiến bọn họ càng thêm nao núng, sau đó đưa bọn họ đến cho cấp trên của công ty, trong đó đại diện có Chu Vinh Phong?"
Vưu Minh Hứa nhìn anh, nói: “Đại tác gia à, chúng tôi tra án không thể đưa ra giả thiết như vậy được, hoàn toàn mang tính dẫn dắt chứ không có bất kỳ chứng cứ nào, chỉ có thể nghĩ trong đầu mà thôi."
Ân Phùng khẽ lắc đầu: “Ai nói tôi không có chứng cứ, hành vi chính là chứng cứ. Thủ đoạn lừa lọc của công ty cho vay vốn sinh viên rất lão làng, mỗi bước đều có một mục đích rõ ràng, khống chế người bị hại từ góc độ tâm lý hoặc kinh tế. Bọn chúng sẽ thảnh thơi bàn chuyện thường ngày với cô mà không ôm một mục đích nào sao? Không thể. Cho nên tôi có thể chắc chắn rằng, Trương Vy xuất hiện cũng là một trong những thủ đoạn lừa lọc của chúng. Trương Vy gần như là kiểu mẫu điển hình nhất về sự thành công sau khi đã thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, cô ta chính là mồi câu thích hợp nhất để kéo những người bị hại vào tròng.
Chỉ có điều các công ty cho vay vốn sinh viên khác chỉ lừa lọc sinh viên về phương diện kinh tế. Nhưng theo những gì đã xảy ra tại văn phòng Chu Vinh Phong, tôi tin rằng những lời khuyên của Trương Vy còn mang theo cả sắc thái của tội phạm tình dục. Tất nhiên, cô ta chắc chắn sẽ dùng một vài lý do đường hoàng tẩy não người bị hại như lựa chọn cuộc đời, ông chủ rất có hảo cảm và đánh giá cao những cô gái trẻ, thậm chí là trao đổi ngang giá hay phát triển sự nghiệp."
Vưu Minh Hứa ngẫm nghĩ một hồi, gật đầu tán thành: “Được, tâm phục khẩu phục."
Nghe vậy Ân Phùng cười tươi rói vì dù sao nhận được một câu khâm phục của cô cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì, anh nói: “Tôi đủ thông minh chứ?"
Vưu Minh Hứa nghĩ bụng, cái gì mà đủ với không đủ bèn bình thản nói: “Ừm, thông minh rồi, đến tình dục cũng biết cơ đấy."
Trêu đùa anh một chút rồi cô lại quay đầu tiếp tục quan sát. Mấy giây sau thì nghe thấy Ân Phùng chậm rì rì nói ra một câu: “Những lời ban nãy đều tự động nhảy vào đầu tôi, tình dục hay cái gì, bổn Anh Tuấn chẳng hiểu gì hết."
Vưu Minh Hứa khẽ mắng: “Linh tinh."
Anh cười khẽ: “Không hiểu thật, chẳng hiểu chút nào cả."
Vưu Minh Hứa chẳng buồn để ý tới anh nữa mà nhíu mày nhìn sofa cùng bàn trà: “Có thấy chỗ này là lạ không? Bàn trà thiếu mất thứ gì nhỉ?"
Tác giả :
Đinh Mặc