Chờ Tôi Có Tội
Quyển 3 - Chương 116
Khu ổ chuột cũng có toà nhà thương nghiệp, là khu buôn bán loại cũ song lượng người rất đông. Người thứ hai – Thiệu Nguyên Sinh thuê một gian hàng ở tầng một khu này. Nơi đây cách hơi xa nhà Triệu Phi Nhi, song cũng chỉ nằm trong khoảng vài kilomet.
Thiệu Nguyên Sinh là chủ cửa tiệm thú nuôi, còn là bác sĩ thú ý tay mơ, không có giấy phép hành nghề.
Vưu Minh Hứa và Ân Phùng đẩy cánh cửa tiệm, mấy chú chó bên trong cất tiếng sủa inh ỏi. Vưu Minh Hứa trước hết quan sát một lượt, nền sàn có hơi bẩn, bên tường là đủ loại lồng nhốt to nhỏ. Trên tường là từng hàng giá để đồ, bên trên đặt rất nhiều thức ăn, đồ dùng cho động vật với đầy đủ các loại nhãn hiệu.
Ân Phùng ngồi xuống ngắm chó bởi dù sao Vưu Minh Hứa cũng có thể giải quyết, anh chẳng cần xen vào làm gì.
Hai người như có thần giao cách cảm, Vưu Minh Hứa không quản anh mà đi vào trong mấy bước. Trong cùng còn có mấy bàn làm việc, một người đàn ông cao lớn mặc chiếc áo khoác trắng dài đứng lên sau chiếc bàn làm việc bừa bộn: “Chào mừng quý khách, có nhu cầu gì ạ?"
Thiệu Nguyên Sinh xấu xí, đeo kính, cười tít mắt. Chỉ chào hỏi qua loa, đôi mắt ti hí đó đã quan sát hết một lượt khắp người Vưu Minh Hứa, khó che giấu nổi bộ dạng háo sắc.
Ánh mắt đó khiến người ta vô cùng khó chịu. Vưu Minh Hứa lạnh mặt, vô thức nhìn về phía sau, Ân Phùng vẫn còn đang toàn tâm toàn ý trêu đùa cùng chó. Cũng may, nếu không người nào đó chắc chắn sẽ lại hậm hực cho xem.
Thiệu Nguyên Sinh nằm trong diện tình nghi bởi không chỉ phù hợp một vài điều kiện của chân dung tội phạm, mà trên lý lịch, anh ta đã từng tranh chấp vì có hành vi quấy rối với nữ hàng xóm. Có điều sau khi hai bên cùng đến đồn cảnh sát thì đã được hòa giải. Hiện tại vừa gặp mặt, quả nhiên là một tên gian trá. Vưu Minh Hứa bấy giờ không rảnh bày Long Môn trận với bất cứ ai mà dùng phương thức trực tiếp nhất thăm dò đối phương. Cô giơ thẻ cảnh sát liền thấy sắc mặt Thiệu Nguyên Sinh trắng bệch, biểu cảm dung tục ban nãy cũng biến sạch.
“Có chuyện gì?" Anh ta cất tiếng cảnh giác.
Vưu Minh Hứa chỉ nói là hỗ trợ điều tra, hỏi vài vấn đề. Anh ta miễn cưỡng gật đầu.
“Tối qua anh ở đâu?"
Thiệu Nguyên Sinh ngẩn ra: “Tối qua… Tôi ở nhà."
“Luôn ở nhà?"
“Luôn ở nhà."
“Có đi đến nơi nào khác không?"
“Không có!"
“Đã làm những gì?"
“Còn có thể làm gì? Đi ngủ."
“Nhà còn ai khác không?"
“Không có! Đương nhiên là không có!"
Vưu Minh Hứa nhìn thần sắc nghiêm túc của anh ta, hỏi tiếp: “Anh có xe không?"
“Có."
“Xe gì?"
“Buick Excelle."
“Màu gì?"
“Đen."
“Mua từ bao giờ?"
“… Hai năm trước."
Càng hỏi, sắc mặt Thiệu Nguyên Sinh càng khó coi. Cuối cùng, Vưu Minh Hứa ghi chép xong, móc ra công cụ lấy vân tay, sắc mặt Thiệu Nguyên Sinh đột biến: “Làm gì?"
Vưu Minh Hứa bình thản: “Lấy vấn tay, việc công thôi, không có gì cả."
Lúc này, Ân Phùng đã kết thúc xong cuộc giao lưu với chó, đứng cạnh Vưu Minh Hứa thấy Thiệu Nguyên Sinh bị dọa thành như vậy thì mím môi cười.
Thiệu Nguyên Sinh nhất định không chịu, đút tay vào túi áo, nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi đã phạm tội gì mà phải lấy dấu vân tay? Điều này không hợp lý lắm thì phải? Các cô có lệnh bắt không? Có văn bản không? Nếu như không có thì đây là vi phạm nhân quyền nhỉ? Tôi không làm."
Vưu Minh Hứa quan sát anh ta, thu đồ nói: “Được. Nhưng tôi có quyền mời công dân về Cục cảnh sát, phối hợp điều tra suốt 24 tiếng đồng hồ. Thu dọn đồ đạc, đi theo tôi."
Sắc mặt Thiệu Nguyên Sinh càng thêm khó coi, thầm mắng chửi mấy câu. Vưu Minh Hứa căn bản không có thời gian phí hơi sức với anh ta, gọi điện thoại cho Hàn Phong nhờ anh ấy cho một cấp dưới tới, dẫn Thiệu Nguyên Sinh quay về tiến hành điều tra tỉ mỉ rồi cùng Ân Phùng tiếp tục đi tìm nghi phạm thứ ba.
Lúc này trời càng thêm tối, đã gần đến đêm khuya. Vưu Minh Hứa lái xe dẫn Ân Phùng xuyên qua khu phố cổ chật hẹp, bẩn thỉu và hỗn loạn.
Ân Phùng nói: “A Hứa, Thiệu Nguyên Sinh đang nói dối. Tối qua anh ta không ở nhà."
Vưu Minh Hứa gật đầu: “Tôi cũng đã nhìn ra. Anh thấy anh ta có phải kẻ đó không?"
Ân Phùng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chân dung tâm lý tội phạm cung cấp chỉ là một loại suy đoán với khả năng lớn hơn, song không phải tuyệt đối. Cho nên những chi tiết cá biệt không phù hợp với chân dung không thể coi là chứng cứ để hoàn toàn loại bỏ anh ta khỏi diện tình nghi. Qua cuộc trao đổi ban nãy, anh ta đang che giấu chuyện gì đó. Tâm lý học và sức tưởng tượng của bổn Anh Tuấn dùng để phụ trách việc to gan xây dựng giả thiết; phương pháp điều tra truyền thống của A Hứa là dùng để chứng thực một cách cẩn thận. Anh ta có phạm tội hay không, A Hứa nói là được."
Vưu Minh Hứa vốn tâm sự nặng nề cũng bị những lời này của anh chọc cười, tâm tình nhẹ nhõm đi không ít.
“Ý anh là… Chúng ta rất xứng đôi?" Cô nói.
Anh không phản ứng.
Cô quay đầu nhìn anh, anh vậy mà lại đang đỏ mặt nhìn cô. Vưu Minh Hứa có chút hận bản thân lau chau, biết rõ là anh thích cô lại còn đi ghẹo anh làm gì!
“A Hứa nếu như thấy xứng đôi thì chính là xứng đôi. Nếu A Hứa thấy không xứng, tôi là đàn ông, tôi sẽ tiếp tục cố gắng." Anh nói.
Vưu Minh Hứa hoàn toàn không ngờ anh lại thốt ra câu này, tim rớt mất một nhịp. Cô nắm chặt vô lăng, không để lộ bất cứ điều gì trên mặt.
Chợ rau đã vắng ngắt tự bao giờ, tối đen như mực. Vưu Minh Hứa quan sát tỉ mỉ, cả khu chợ chỉ có camera ở cổng vào, lại còn rất cũ.
Nhà Phù Văn Tú nằm trong khu nhà sập sệ, cửa sổ đóng chặt, bên trong có ánh đèn, còn thấp thoáng tiếng vang.
Vưu Minh Hứa đi tới áp tai vào cửa. Ân Phùng thấy vậy cũng áp lên. Tầm mắt hai người lặng lẽ chạm nhau.
Xung quanh vừa im lặng vừa lạnh lẽo, không có chút hơi thở con người, tạm thời không có đội cứu viện. Chỉ có hai người bọn họ, trong nhà có khả năng cất giấu tội phạm. Hai người đã trải qua không ít cảnh tượng như vậy. Vưu Minh Hứa tập trung cao độ, trong mắt đều là cảnh giác. Ân Phùng nhìn cô, bỗng ý thức được bản thân anh thực chất rất thích cảm giác này. Cho dù vừa khổ vừa đói vừa mệt, thậm chí được coi là sống nay đây mai đó, đối diện hiểm nguy, song cô đều dắt tay anh, còn anh cũng có thể vào lúc thanh tịnh vắng người, lúc cô khó chịu đau buồn, ôm lấy cô từ phía sau, cô sẽ không phản kháng.
Trong cô có anh, trong anh có cô.
Thời thời khắc khắc, ngày ngày đêm đêm.
Câu này bật lên trong não bộ Ân Phùng, hốc mắt cũng ươn ướt. Vưu Minh Hứa đang tập trung lắng nghe chợt thấy người đàn ông trước mặt như chú nai con nhìn cô đầy trìu mến thì không khỏi ngẩn người, vươn vay đập nhẹ lên đầu anh, nhíu mày ra hiệu cho anh tập trung. Đầu óc tên này lại lệch tọa độ rồi?
Ân Phùng ngoan ngoãn cúi đầu, chỉ để lộ chiếc gáy rắn rỏi tràn ngập mùi vị đàn ông.
Vưu Minh Hứa không rảnh để ý đến tâm tư lằng nhằng của anh, cô bỗng trợn trừng mắt.
Bởi cô nghe được tiếng vang xoèn xoẹt quen thuộc như tiếng mài dao.
Ân Phùng cũng nghe thấy, lập tức khôi phục bình thường, sóng mắt sáng ngời như nước, khẽ nói: “Nửa đêm mài sao, kích thích thật."
Thiệu Nguyên Sinh là chủ cửa tiệm thú nuôi, còn là bác sĩ thú ý tay mơ, không có giấy phép hành nghề.
Vưu Minh Hứa và Ân Phùng đẩy cánh cửa tiệm, mấy chú chó bên trong cất tiếng sủa inh ỏi. Vưu Minh Hứa trước hết quan sát một lượt, nền sàn có hơi bẩn, bên tường là đủ loại lồng nhốt to nhỏ. Trên tường là từng hàng giá để đồ, bên trên đặt rất nhiều thức ăn, đồ dùng cho động vật với đầy đủ các loại nhãn hiệu.
Ân Phùng ngồi xuống ngắm chó bởi dù sao Vưu Minh Hứa cũng có thể giải quyết, anh chẳng cần xen vào làm gì.
Hai người như có thần giao cách cảm, Vưu Minh Hứa không quản anh mà đi vào trong mấy bước. Trong cùng còn có mấy bàn làm việc, một người đàn ông cao lớn mặc chiếc áo khoác trắng dài đứng lên sau chiếc bàn làm việc bừa bộn: “Chào mừng quý khách, có nhu cầu gì ạ?"
Thiệu Nguyên Sinh xấu xí, đeo kính, cười tít mắt. Chỉ chào hỏi qua loa, đôi mắt ti hí đó đã quan sát hết một lượt khắp người Vưu Minh Hứa, khó che giấu nổi bộ dạng háo sắc.
Ánh mắt đó khiến người ta vô cùng khó chịu. Vưu Minh Hứa lạnh mặt, vô thức nhìn về phía sau, Ân Phùng vẫn còn đang toàn tâm toàn ý trêu đùa cùng chó. Cũng may, nếu không người nào đó chắc chắn sẽ lại hậm hực cho xem.
Thiệu Nguyên Sinh nằm trong diện tình nghi bởi không chỉ phù hợp một vài điều kiện của chân dung tội phạm, mà trên lý lịch, anh ta đã từng tranh chấp vì có hành vi quấy rối với nữ hàng xóm. Có điều sau khi hai bên cùng đến đồn cảnh sát thì đã được hòa giải. Hiện tại vừa gặp mặt, quả nhiên là một tên gian trá. Vưu Minh Hứa bấy giờ không rảnh bày Long Môn trận với bất cứ ai mà dùng phương thức trực tiếp nhất thăm dò đối phương. Cô giơ thẻ cảnh sát liền thấy sắc mặt Thiệu Nguyên Sinh trắng bệch, biểu cảm dung tục ban nãy cũng biến sạch.
“Có chuyện gì?" Anh ta cất tiếng cảnh giác.
Vưu Minh Hứa chỉ nói là hỗ trợ điều tra, hỏi vài vấn đề. Anh ta miễn cưỡng gật đầu.
“Tối qua anh ở đâu?"
Thiệu Nguyên Sinh ngẩn ra: “Tối qua… Tôi ở nhà."
“Luôn ở nhà?"
“Luôn ở nhà."
“Có đi đến nơi nào khác không?"
“Không có!"
“Đã làm những gì?"
“Còn có thể làm gì? Đi ngủ."
“Nhà còn ai khác không?"
“Không có! Đương nhiên là không có!"
Vưu Minh Hứa nhìn thần sắc nghiêm túc của anh ta, hỏi tiếp: “Anh có xe không?"
“Có."
“Xe gì?"
“Buick Excelle."
“Màu gì?"
“Đen."
“Mua từ bao giờ?"
“… Hai năm trước."
Càng hỏi, sắc mặt Thiệu Nguyên Sinh càng khó coi. Cuối cùng, Vưu Minh Hứa ghi chép xong, móc ra công cụ lấy vân tay, sắc mặt Thiệu Nguyên Sinh đột biến: “Làm gì?"
Vưu Minh Hứa bình thản: “Lấy vấn tay, việc công thôi, không có gì cả."
Lúc này, Ân Phùng đã kết thúc xong cuộc giao lưu với chó, đứng cạnh Vưu Minh Hứa thấy Thiệu Nguyên Sinh bị dọa thành như vậy thì mím môi cười.
Thiệu Nguyên Sinh nhất định không chịu, đút tay vào túi áo, nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi đã phạm tội gì mà phải lấy dấu vân tay? Điều này không hợp lý lắm thì phải? Các cô có lệnh bắt không? Có văn bản không? Nếu như không có thì đây là vi phạm nhân quyền nhỉ? Tôi không làm."
Vưu Minh Hứa quan sát anh ta, thu đồ nói: “Được. Nhưng tôi có quyền mời công dân về Cục cảnh sát, phối hợp điều tra suốt 24 tiếng đồng hồ. Thu dọn đồ đạc, đi theo tôi."
Sắc mặt Thiệu Nguyên Sinh càng thêm khó coi, thầm mắng chửi mấy câu. Vưu Minh Hứa căn bản không có thời gian phí hơi sức với anh ta, gọi điện thoại cho Hàn Phong nhờ anh ấy cho một cấp dưới tới, dẫn Thiệu Nguyên Sinh quay về tiến hành điều tra tỉ mỉ rồi cùng Ân Phùng tiếp tục đi tìm nghi phạm thứ ba.
Lúc này trời càng thêm tối, đã gần đến đêm khuya. Vưu Minh Hứa lái xe dẫn Ân Phùng xuyên qua khu phố cổ chật hẹp, bẩn thỉu và hỗn loạn.
Ân Phùng nói: “A Hứa, Thiệu Nguyên Sinh đang nói dối. Tối qua anh ta không ở nhà."
Vưu Minh Hứa gật đầu: “Tôi cũng đã nhìn ra. Anh thấy anh ta có phải kẻ đó không?"
Ân Phùng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chân dung tâm lý tội phạm cung cấp chỉ là một loại suy đoán với khả năng lớn hơn, song không phải tuyệt đối. Cho nên những chi tiết cá biệt không phù hợp với chân dung không thể coi là chứng cứ để hoàn toàn loại bỏ anh ta khỏi diện tình nghi. Qua cuộc trao đổi ban nãy, anh ta đang che giấu chuyện gì đó. Tâm lý học và sức tưởng tượng của bổn Anh Tuấn dùng để phụ trách việc to gan xây dựng giả thiết; phương pháp điều tra truyền thống của A Hứa là dùng để chứng thực một cách cẩn thận. Anh ta có phạm tội hay không, A Hứa nói là được."
Vưu Minh Hứa vốn tâm sự nặng nề cũng bị những lời này của anh chọc cười, tâm tình nhẹ nhõm đi không ít.
“Ý anh là… Chúng ta rất xứng đôi?" Cô nói.
Anh không phản ứng.
Cô quay đầu nhìn anh, anh vậy mà lại đang đỏ mặt nhìn cô. Vưu Minh Hứa có chút hận bản thân lau chau, biết rõ là anh thích cô lại còn đi ghẹo anh làm gì!
“A Hứa nếu như thấy xứng đôi thì chính là xứng đôi. Nếu A Hứa thấy không xứng, tôi là đàn ông, tôi sẽ tiếp tục cố gắng." Anh nói.
Vưu Minh Hứa hoàn toàn không ngờ anh lại thốt ra câu này, tim rớt mất một nhịp. Cô nắm chặt vô lăng, không để lộ bất cứ điều gì trên mặt.
Chợ rau đã vắng ngắt tự bao giờ, tối đen như mực. Vưu Minh Hứa quan sát tỉ mỉ, cả khu chợ chỉ có camera ở cổng vào, lại còn rất cũ.
Nhà Phù Văn Tú nằm trong khu nhà sập sệ, cửa sổ đóng chặt, bên trong có ánh đèn, còn thấp thoáng tiếng vang.
Vưu Minh Hứa đi tới áp tai vào cửa. Ân Phùng thấy vậy cũng áp lên. Tầm mắt hai người lặng lẽ chạm nhau.
Xung quanh vừa im lặng vừa lạnh lẽo, không có chút hơi thở con người, tạm thời không có đội cứu viện. Chỉ có hai người bọn họ, trong nhà có khả năng cất giấu tội phạm. Hai người đã trải qua không ít cảnh tượng như vậy. Vưu Minh Hứa tập trung cao độ, trong mắt đều là cảnh giác. Ân Phùng nhìn cô, bỗng ý thức được bản thân anh thực chất rất thích cảm giác này. Cho dù vừa khổ vừa đói vừa mệt, thậm chí được coi là sống nay đây mai đó, đối diện hiểm nguy, song cô đều dắt tay anh, còn anh cũng có thể vào lúc thanh tịnh vắng người, lúc cô khó chịu đau buồn, ôm lấy cô từ phía sau, cô sẽ không phản kháng.
Trong cô có anh, trong anh có cô.
Thời thời khắc khắc, ngày ngày đêm đêm.
Câu này bật lên trong não bộ Ân Phùng, hốc mắt cũng ươn ướt. Vưu Minh Hứa đang tập trung lắng nghe chợt thấy người đàn ông trước mặt như chú nai con nhìn cô đầy trìu mến thì không khỏi ngẩn người, vươn vay đập nhẹ lên đầu anh, nhíu mày ra hiệu cho anh tập trung. Đầu óc tên này lại lệch tọa độ rồi?
Ân Phùng ngoan ngoãn cúi đầu, chỉ để lộ chiếc gáy rắn rỏi tràn ngập mùi vị đàn ông.
Vưu Minh Hứa không rảnh để ý đến tâm tư lằng nhằng của anh, cô bỗng trợn trừng mắt.
Bởi cô nghe được tiếng vang xoèn xoẹt quen thuộc như tiếng mài dao.
Ân Phùng cũng nghe thấy, lập tức khôi phục bình thường, sóng mắt sáng ngời như nước, khẽ nói: “Nửa đêm mài sao, kích thích thật."
Tác giả :
Đinh Mặc