Chờ Hừng Đông
Chương 7: Muốn tôi đánh cậu?
Thành phố S rất rộng lớn, đời trước Vương Vu Dạng mấy chục năm trời chỉ chôn mình trong giới thượng lưu, đời này đến tầng chót của xã hội, hết thảy mọi thứ đều méo mó biến dạng.
Tính cách và thói quen là thứ bất di bất dịch, không phải cứ nói sống một cuộc đời mới, thay đổi thân phận thì hai thứ ấy sẽ thay đổi. Không phải vậy.
Ngồi ở quán cơm tồi tàn, đứng giữa những lời tùy tiện đùa cợt của những người nọ, tất cả đang thách thức lý trí và sức chịu đựng của Vương Vu Dạng. Trong đầu anh chỉ toàn cảm xúc tiêu cực, anh mất không chế đi ra ngoài hút thuốc – động thái hợp lý duy nhất thân phận này có thể làm.
Vương Vu Dạng đứng bên đường, chẳng được bao lâu đầu đã nóng lên, gương mặt gầy gò xanh xao cũng đỏ bừng. Anh dập thuốc, quay về quán cơm.
Một bàn đồ ăn, đủ loại gà được nêm nếm rất nhiều gia vị, ăn chẳng ra sao.
Vương Vu Dạng ăn một miếng, không ăn nữa.
Miệng Hà Trường Tiến đầy cơm canh, nói không rõ chữ: "Anh Vương, sau anh không ăn nữa?"
Vương Vu Dạng tựa lưng vào ghế: "Dạ dày hơi khó chịu."
"Anh không nói sớm, để em nói quán làm bớt cay lại." Hà Trường Tiến nuốt cơm, đẩy mắt kính, "Vậy anh ăn trứng hấp đi, thanh đạm."
Vương Vu Dạng múc một muỗng trứng hấp vào bát, nếm thử.
Trứng hấp mềm, nhưng tôm bên trong không đạt.
Vương Vu Dạng nhìn Hà Trường Tiến. Cho đến giờ, chỉ có cậu ta vây quanh cuộc sống của nguyên chủ, hai người rất thân thiết, cậu ta muốn ra tay sẽ cực kỳ thuận tiện.
Nếu Hà Trường Tiến sát hại nguyên chủ, thấy người chết sống lại chắc chắn sẽ khiếp sợ, thậm chí rơi vào khủng hoảng, không thể không có sơ hở.
Hiển nhiên không phải cậu ta.
Không phải là cậu ta, vậy sẽ là ai? Mấy ngày rồi không còn ai khác xuất hiện.
Ánh nhìn của Vương Vu Dạng chứa đầy suy tư. Xem ra lúc Chu Dịch dọn hàng anh phải tới cùng, xem những người bán hàng khác thế nào.
Điều kiện đầu tiên là phải thức dậy lúc bốn năm giờ sáng, quá khủng khiếp.
Ăn cơm xong, Hà Trường Tiến đi dạo phố, Vương Vu Dạng về nhà đóng cửa xem tin tức về tang lễ của mình.
Toàn là cánh truyền thông và showbiz thả bom thả khói cọ nhiệt, đến một chiếc video đàng hoàng cũng không có. Điều này ngoài dự liệu của anh, nhưng cũng nằm trong dự liệu.
Ai dìm xuống? A Nam ư?
Vương Vu Dạng ngã xuống sofa, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
Mơ màng cảm thấy có người đang ở trước mặt nhìn mình, anh mở choàng mắt, lập tức thay đổi ánh nhìn tối tăm.
"Về lúc nào vậy?" Tia ảm đạm trong mắt Vương Vu Dạng được thu lại.
Chu Dịch nhìn anh: "Nửa tiếng trước."
Vương Vu Dạng ngáp một cái: "Sao không gọi tôi dậy?"
"Tôi nhìn xem khi nào thì anh phát hiện." Chu Dịch thờ ơ đáp, "Tính cảnh giác quá kém."
Vương Vu Dạng ấn huyệt thái dương: "Không phải cảnh giác kém, mà tôi hoặc là ngủ không được, hoặc là sẽ ngủ rất say. Nói thế nào nhỉ, có cảm giác như ý thức của tôi bị thứ gì chặn lại, lúc tỉnh táo cần thêm vài phút vật lộn, rất khó hình dung."
Anh nhìn người thanh niên trước mắt, thấy hắn nghe như không nghe: "Trông cậu như không thấy gì lạ đấy nhỉ?"
Chu Dịch đáp: "Anh là người đã chết một lần, thứ gì phát sinh trên thân thể anh cũng đều bình thường. Cứ coi như anh đột nhiên nói với tôi anh biến thành phụ nữ rồi, tôi cũng chẳng thấy có vấn đề gì."
Vương Vu Dạng: "..."
Chu Dịch lấy một thứ trong túi, ném lên người anh: "Cầm."
Vương Vu Dạng bắt lấy, một chiếc USB: "Trong này là video tang lễ?"
Chu Dịch: "Ừm."
Vương Vu Dạng ngồi xuống: "Vào đó cách nào?"
"Việc này anh đừng để ý." Chu Dịch xuống bếp.
Vương Vu Dạng gọi với theo: "Cậu nấu cơm à? Nấu cho tôi nữa."
Chu Dịch ngoảnh mặt làm ngơ.
Vương Vu Dạng nhét USB vào túi, tới phòng bếp nhìn Chu Dịch đun nước: "Nấu mì à?"
Chu Dịch mở tủ bếp ra, lấy một gói mì tươi.
Vương Vu Dạng dựa vào cửa: "Mua lúc nào đấy? Tôi không biết."
Chu Dịch không đáp lại. Hắn lấy thớt, lột vỏ tỏi, băm nhuyễn bỏ vào chén, tiếp đó chuẩn bị gia vị; động tác rất thành thạo.
Vương Vu Dạng đi vào, tựa người vào bồn rửa, nhìn hắn cười cười: "Không đáp lời chú sao. Điều cơ bản nhất của lính đánh thuê các cậu là khả năng sinh tồn hay năng lực thích ứng? Tôi thấy hai mặt này cậu đều mạnh cả."
Chu Dịch quay đầu: "Đói bụng?"
Vương Vu Dạng: "Ừm."
Chu Dịch nở nụ cười: "Tự mình giải quyết."
"Nói thế nào chú đây cũng là ân nhân của cậu, đừng tuyệt tình thế chứ."
Vương Vu Dạng nhìn hắn lấy nồi, lười nhác lên tiếng: "Nếu cậu là một nhóc thiếu gia mấy chục năm sống trong nhung lụa thì giờ cũng không khác chú cậu bao nhiêu đâu. Chú cậu đây đang rất khó khăn, cậu giúp đỡ, chú sẽ nhớ kỹ ân tình của cậu."
Chu Dịch thả mì vào nồi, mãi sau mới mở miệng: "Nhìn."
Vương Vu Dạng đáp: "Hả? Cái gì?"
"Nhìn xem tôi nấu thế nào." Chu Dịch cười lạnh, "Hay là anh vẫn muốn chỉ ăn mà không làm, muốn tôi nuôi anh?"
Vương Vu Dạng ngửi thấy mùi thơm, tâm trạng cũng tốt lên, không cau có giận dữ nữa. Anh chế nhạo: "Nước dãi của cậu chảy ra đầy nồi rồi kìa, nấu thêm chút nữa để sát trùng."
Chu Dịch: "..."
Vương Vu Dạng nhìn Chu Dịch nấu mì suốt từ nãy, thế nhưng đầu lại trống rỗng, chỉ biết là mùi rất thơm.
Chờ anh hoàn hồn, Chu Dịch đã bưng một bát mì đi, anh múc bát còn lại bưng ra phòng khách, ngồi xuống: "Chút nữa cậu xem video với tôi."
Chu Dịch cũng đồng thời lên tiếng, nói y chang: "Chút nữa anh rửa chén."
Vương Vu Dạng nói: "Khi ăn không nói, khi ngủ không trò chuyện. Ăn mì đi, đừng nói."
Chu Dịch nói tiếp: "Anh rửa luôn nồi."
Vương Vu Dạng đập đũa lên bàn cái "Rầm", mặt mày âm u, hai ba phút sau đã cười ồ lên: "Được thôi."
Chu Dịch đột nhiên mở to mắt, nhìn sang đầy quái lạ.
Vương Vu Dạng nghiêng người về trước, khẽ cười: "Làm sao, tôi không giận nên cậu thất vọng? Muốn tôi đánh cậu?"
Thái dương Chu Dịch nổi đầy gân xanh: "Nói chuyện với anh đau cả gan."
Nói xong, hắn bưng bát ra chỗ khác ngồi ăn.
Vương Vu Dạng định ăn cho no bụng trước, rửa chén chà nồi để sau. Anh gắp một đũa mì, thổi thổi, nhét vào miệng. Hương vị vượt quá dự liệu của anh.
Không ngờ đội trưởng lính đánh thuê còn có tay nghề thế này.
Ra ngoài là một lưỡi dao sắc bén, khẩu súng bách phát bách trúng. Về nhà lại là vợ hiền dâu thảo.
Thế thì được.
Vương Vu Dạng gắp đũa mì cuối cùng, thỏa mãn thở ra một hơi. Quét sạch đồ ăn xong, anh tới chỗ hắn ngồi xổm xuống, trao cho hắn nụ cười rất đỗi hòa ái lương thiện: "Tiểu Dịch, chú cậu có chuyện muốn bàn bạc với cậu."
Khóe mắt Chu Dịch giật giật: "Không."
Vương Vu Dạng than thở: "Chú chưa nói cái gì cậu đã cự tuyệt. Thật khiến người ta đau lòng mà."
"Bàn gì cũng không." Chu Dịch lạnh lẽo cứng rắn đáp, "Nghĩ cùng đừng nghĩ."
Vương Vu Dạng vin vào đứa nhỏ có thể nấu cơm cho mình ăn, hít sâu một hơi, cười dụ dỗ: "Chúng ta cần hợp tác song phương."
"Anh có thể giúp tôi cái gì?" Chu Dịch trào phúng, "Trừ việc làm một thiếu gia kiếm tiền hưởng lạc, cái gì cũng không thể, sinh hoạt thì ngu ngốc."
Vương Vu Dạng không những không giận mà còn cười, xoa xoa đầu hắn: "Đừng nói thế chứ, kiếm tiền hưởng lạc cũng là một loại bản lĩnh đấy."
Chu Dịch cứng ngắc, biểu tình trên mặt cực kỳ khủng bố: "Từ giờ không cho anh chạm vào người tôi."
Vương Vu Dạng cảm thấy cách xử sự của hắn có chút đáng yêu: "Xoa đầu cũng không được?"
Chu Dịch cau mày: "Không được."
"Ok." Vương Vu Dạng đứng dậy, khom lưng ghé vào tai hắn nói khẽ: "Xử nam nhỏ ngây thơ."
"..."
Tính cách và thói quen là thứ bất di bất dịch, không phải cứ nói sống một cuộc đời mới, thay đổi thân phận thì hai thứ ấy sẽ thay đổi. Không phải vậy.
Ngồi ở quán cơm tồi tàn, đứng giữa những lời tùy tiện đùa cợt của những người nọ, tất cả đang thách thức lý trí và sức chịu đựng của Vương Vu Dạng. Trong đầu anh chỉ toàn cảm xúc tiêu cực, anh mất không chế đi ra ngoài hút thuốc – động thái hợp lý duy nhất thân phận này có thể làm.
Vương Vu Dạng đứng bên đường, chẳng được bao lâu đầu đã nóng lên, gương mặt gầy gò xanh xao cũng đỏ bừng. Anh dập thuốc, quay về quán cơm.
Một bàn đồ ăn, đủ loại gà được nêm nếm rất nhiều gia vị, ăn chẳng ra sao.
Vương Vu Dạng ăn một miếng, không ăn nữa.
Miệng Hà Trường Tiến đầy cơm canh, nói không rõ chữ: "Anh Vương, sau anh không ăn nữa?"
Vương Vu Dạng tựa lưng vào ghế: "Dạ dày hơi khó chịu."
"Anh không nói sớm, để em nói quán làm bớt cay lại." Hà Trường Tiến nuốt cơm, đẩy mắt kính, "Vậy anh ăn trứng hấp đi, thanh đạm."
Vương Vu Dạng múc một muỗng trứng hấp vào bát, nếm thử.
Trứng hấp mềm, nhưng tôm bên trong không đạt.
Vương Vu Dạng nhìn Hà Trường Tiến. Cho đến giờ, chỉ có cậu ta vây quanh cuộc sống của nguyên chủ, hai người rất thân thiết, cậu ta muốn ra tay sẽ cực kỳ thuận tiện.
Nếu Hà Trường Tiến sát hại nguyên chủ, thấy người chết sống lại chắc chắn sẽ khiếp sợ, thậm chí rơi vào khủng hoảng, không thể không có sơ hở.
Hiển nhiên không phải cậu ta.
Không phải là cậu ta, vậy sẽ là ai? Mấy ngày rồi không còn ai khác xuất hiện.
Ánh nhìn của Vương Vu Dạng chứa đầy suy tư. Xem ra lúc Chu Dịch dọn hàng anh phải tới cùng, xem những người bán hàng khác thế nào.
Điều kiện đầu tiên là phải thức dậy lúc bốn năm giờ sáng, quá khủng khiếp.
Ăn cơm xong, Hà Trường Tiến đi dạo phố, Vương Vu Dạng về nhà đóng cửa xem tin tức về tang lễ của mình.
Toàn là cánh truyền thông và showbiz thả bom thả khói cọ nhiệt, đến một chiếc video đàng hoàng cũng không có. Điều này ngoài dự liệu của anh, nhưng cũng nằm trong dự liệu.
Ai dìm xuống? A Nam ư?
Vương Vu Dạng ngã xuống sofa, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
Mơ màng cảm thấy có người đang ở trước mặt nhìn mình, anh mở choàng mắt, lập tức thay đổi ánh nhìn tối tăm.
"Về lúc nào vậy?" Tia ảm đạm trong mắt Vương Vu Dạng được thu lại.
Chu Dịch nhìn anh: "Nửa tiếng trước."
Vương Vu Dạng ngáp một cái: "Sao không gọi tôi dậy?"
"Tôi nhìn xem khi nào thì anh phát hiện." Chu Dịch thờ ơ đáp, "Tính cảnh giác quá kém."
Vương Vu Dạng ấn huyệt thái dương: "Không phải cảnh giác kém, mà tôi hoặc là ngủ không được, hoặc là sẽ ngủ rất say. Nói thế nào nhỉ, có cảm giác như ý thức của tôi bị thứ gì chặn lại, lúc tỉnh táo cần thêm vài phút vật lộn, rất khó hình dung."
Anh nhìn người thanh niên trước mắt, thấy hắn nghe như không nghe: "Trông cậu như không thấy gì lạ đấy nhỉ?"
Chu Dịch đáp: "Anh là người đã chết một lần, thứ gì phát sinh trên thân thể anh cũng đều bình thường. Cứ coi như anh đột nhiên nói với tôi anh biến thành phụ nữ rồi, tôi cũng chẳng thấy có vấn đề gì."
Vương Vu Dạng: "..."
Chu Dịch lấy một thứ trong túi, ném lên người anh: "Cầm."
Vương Vu Dạng bắt lấy, một chiếc USB: "Trong này là video tang lễ?"
Chu Dịch: "Ừm."
Vương Vu Dạng ngồi xuống: "Vào đó cách nào?"
"Việc này anh đừng để ý." Chu Dịch xuống bếp.
Vương Vu Dạng gọi với theo: "Cậu nấu cơm à? Nấu cho tôi nữa."
Chu Dịch ngoảnh mặt làm ngơ.
Vương Vu Dạng nhét USB vào túi, tới phòng bếp nhìn Chu Dịch đun nước: "Nấu mì à?"
Chu Dịch mở tủ bếp ra, lấy một gói mì tươi.
Vương Vu Dạng dựa vào cửa: "Mua lúc nào đấy? Tôi không biết."
Chu Dịch không đáp lại. Hắn lấy thớt, lột vỏ tỏi, băm nhuyễn bỏ vào chén, tiếp đó chuẩn bị gia vị; động tác rất thành thạo.
Vương Vu Dạng đi vào, tựa người vào bồn rửa, nhìn hắn cười cười: "Không đáp lời chú sao. Điều cơ bản nhất của lính đánh thuê các cậu là khả năng sinh tồn hay năng lực thích ứng? Tôi thấy hai mặt này cậu đều mạnh cả."
Chu Dịch quay đầu: "Đói bụng?"
Vương Vu Dạng: "Ừm."
Chu Dịch nở nụ cười: "Tự mình giải quyết."
"Nói thế nào chú đây cũng là ân nhân của cậu, đừng tuyệt tình thế chứ."
Vương Vu Dạng nhìn hắn lấy nồi, lười nhác lên tiếng: "Nếu cậu là một nhóc thiếu gia mấy chục năm sống trong nhung lụa thì giờ cũng không khác chú cậu bao nhiêu đâu. Chú cậu đây đang rất khó khăn, cậu giúp đỡ, chú sẽ nhớ kỹ ân tình của cậu."
Chu Dịch thả mì vào nồi, mãi sau mới mở miệng: "Nhìn."
Vương Vu Dạng đáp: "Hả? Cái gì?"
"Nhìn xem tôi nấu thế nào." Chu Dịch cười lạnh, "Hay là anh vẫn muốn chỉ ăn mà không làm, muốn tôi nuôi anh?"
Vương Vu Dạng ngửi thấy mùi thơm, tâm trạng cũng tốt lên, không cau có giận dữ nữa. Anh chế nhạo: "Nước dãi của cậu chảy ra đầy nồi rồi kìa, nấu thêm chút nữa để sát trùng."
Chu Dịch: "..."
Vương Vu Dạng nhìn Chu Dịch nấu mì suốt từ nãy, thế nhưng đầu lại trống rỗng, chỉ biết là mùi rất thơm.
Chờ anh hoàn hồn, Chu Dịch đã bưng một bát mì đi, anh múc bát còn lại bưng ra phòng khách, ngồi xuống: "Chút nữa cậu xem video với tôi."
Chu Dịch cũng đồng thời lên tiếng, nói y chang: "Chút nữa anh rửa chén."
Vương Vu Dạng nói: "Khi ăn không nói, khi ngủ không trò chuyện. Ăn mì đi, đừng nói."
Chu Dịch nói tiếp: "Anh rửa luôn nồi."
Vương Vu Dạng đập đũa lên bàn cái "Rầm", mặt mày âm u, hai ba phút sau đã cười ồ lên: "Được thôi."
Chu Dịch đột nhiên mở to mắt, nhìn sang đầy quái lạ.
Vương Vu Dạng nghiêng người về trước, khẽ cười: "Làm sao, tôi không giận nên cậu thất vọng? Muốn tôi đánh cậu?"
Thái dương Chu Dịch nổi đầy gân xanh: "Nói chuyện với anh đau cả gan."
Nói xong, hắn bưng bát ra chỗ khác ngồi ăn.
Vương Vu Dạng định ăn cho no bụng trước, rửa chén chà nồi để sau. Anh gắp một đũa mì, thổi thổi, nhét vào miệng. Hương vị vượt quá dự liệu của anh.
Không ngờ đội trưởng lính đánh thuê còn có tay nghề thế này.
Ra ngoài là một lưỡi dao sắc bén, khẩu súng bách phát bách trúng. Về nhà lại là vợ hiền dâu thảo.
Thế thì được.
Vương Vu Dạng gắp đũa mì cuối cùng, thỏa mãn thở ra một hơi. Quét sạch đồ ăn xong, anh tới chỗ hắn ngồi xổm xuống, trao cho hắn nụ cười rất đỗi hòa ái lương thiện: "Tiểu Dịch, chú cậu có chuyện muốn bàn bạc với cậu."
Khóe mắt Chu Dịch giật giật: "Không."
Vương Vu Dạng than thở: "Chú chưa nói cái gì cậu đã cự tuyệt. Thật khiến người ta đau lòng mà."
"Bàn gì cũng không." Chu Dịch lạnh lẽo cứng rắn đáp, "Nghĩ cùng đừng nghĩ."
Vương Vu Dạng vin vào đứa nhỏ có thể nấu cơm cho mình ăn, hít sâu một hơi, cười dụ dỗ: "Chúng ta cần hợp tác song phương."
"Anh có thể giúp tôi cái gì?" Chu Dịch trào phúng, "Trừ việc làm một thiếu gia kiếm tiền hưởng lạc, cái gì cũng không thể, sinh hoạt thì ngu ngốc."
Vương Vu Dạng không những không giận mà còn cười, xoa xoa đầu hắn: "Đừng nói thế chứ, kiếm tiền hưởng lạc cũng là một loại bản lĩnh đấy."
Chu Dịch cứng ngắc, biểu tình trên mặt cực kỳ khủng bố: "Từ giờ không cho anh chạm vào người tôi."
Vương Vu Dạng cảm thấy cách xử sự của hắn có chút đáng yêu: "Xoa đầu cũng không được?"
Chu Dịch cau mày: "Không được."
"Ok." Vương Vu Dạng đứng dậy, khom lưng ghé vào tai hắn nói khẽ: "Xử nam nhỏ ngây thơ."
"..."
Tác giả :
Tây Tây Đặc