Chờ Hừng Đông
Chương 44: Lần này chết thật rồi
Lúc Chu Dịch tiến vào trung tâm đào tạo, trong sảnh hoàn toàn tĩnh mịch. Hắn lên tầng bốn, trong mắt chỉ có chút tia sáng leo lét được chiếu ra từ một phòng học.
Cửa phòng đóng chặt, không hề có tiếng động.
Chu Dịch đeo găng tay đen cầm tay nắm cửa, nhẹ nhàng xoay ra, cửa bật mở.
Mùi thịt nướng và gia vị xộc vào mũi, quyện với hương thơm đậm đà của rượu vang.
Ánh nến trong phòng học chập chờn, lặng lẽ, không một bóng người.
Không khí không có mùi máu tanh, không có dấu vết chống cự đánh nhau, cũng không có mùi vị chết chóc.
Hành tung và sống chết của Trịnh Nguyên không rõ ràng.
Nếu người nọ ở đây, lẽ ra có thể ngửi thấy nhiều thứ hơn.
Chu Dịch đi vòng quanh xem xét một lượt, trong lòng bất giác nảy sinh dự cảm không lành vô cớ choán lấy lý trí hắn, khiến hắn phải quay người ra khỏi phòng học, đứng trên hành lang gọi điện cho người đàn ông kia. Không ai nghe máy, hắn gọi cho Tiểu Bạch cũng nhận được kết quả tương tự.
Trong nháy mắt đó, cảm xúc bất an tăng lên đỉnh điểm.
Chu Dịch lạnh mặt chạy xuống cầu thang.
Một nơi khác, trong tiểu khu đang cực kỳ ồn ào lộn xộn.
Có tầng đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, khói đen bốc lên, người dân sống trong khu dân cư sợ hãi kêu la chạy ra ngoài.
Tiếng khóc, tiếng gào, tiếng chửi rủa, hỗn loạn tung lên.
Tầng cháy là tầng Vương Vu Dạng ở, anh bị Hùng Bạch kéo đi.
Không mang đèn pin cầm tay, cũng không mang điện thoại, chân tay bị xây xát nhiều chỗ, gió thổi vào là đau nhói, vết thương ở xương bánh chè đang chảy máu, phần đùi ngứa râm ran.
Lúc xảy ra chuyện tất cả mọi chạy ùa ra cầu thang, dẫm đạp lên nhau mà chạy, một người mắc chứng quáng gà như anh chen chân trong dòng người chạy nạn như ong vỡ tổ, không sứt mẻ máu chảy đầy người đã là may mắn lắm rồi.
Hùng Bạch rũ đầu tự trách: "Chú, nếu cháu to lớn cường tráng được như lão đại, tình huống vừa rồi có thể ôm chú xuống rồi."
Vương Vu Dạng: "..."
"Hắt xì —— "
Hùng Bạch bị mùi khói làm sặc mũi: "Sao tự nhiên lại cháy chứ?"
Cậu nhóc thoáng nhìn thấy gì, mắt bỗng trừng lớn: "Trời ơi! Chú, chân chú chảy máu!"
Vương Vu Dạng lùi về sau hai bước, không cho cậu nhóc vén quần mình lên: "Không sao, chỉ trầy chút da thôi."
Hùng Bạch cũng không thở phào nhẹ nhõm, cậu nhóc loạng choạng ngồi bệt xuống đất, ôm đầu che mặt, trong miệng lẩm bẩm linh tinh: "Lão đại bảo mình phải trông chú, lúc kéo chú xuống lầu mình lại không nhớ mắt chú không tốt, không nhìn thấy gì, bất cẩn làm chú bị thương rồi, chết chết, lão đại mà biết chắc chắn sẽ..."
Đúng rồi, điện thoại đâu, gọi điện cho lão đại, tự giác nhận sai.
Hùng Bạch sờ túi, khuôn mặt nhỏ suy sụp, hình như điện thoại đang sạc trên đầu giường rồi.
"Chú ơi, cháu đi mượn điện thoại gọi cho lão đại báo bình an, tiện hỏi chuyện vụ cháy luôn. Chú ở đây chờ cháu, lúc nữa bên cứu hỏa dập lửa xong, hết khói cháu sẽ về."
"Được rồi, nhóc đi đi."
Vương Vu Dạng đứng ở bụi cây ven đường, bên mũi quanh quẩn mùi khói lửa và mùi hơi nước do đội cứu hỏa xả ra. Anh xoa xoa mu bàn tay không biết bị ai dẫm phải đang sưng tấy lên, vuốt lại tóc tai hơi rối, có chút chóng mặt.
Chu Dịch trên đường nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ, hắn bắt máy, nghe được giọng nói bình thường của Tiểu Bạch, sợi dây căng thẳng trong lòng khẽ thả lỏng.
"Xảy ra chuyện gì?"
Hùng Bạch nói: "Tòa lầu chúng ta ở có cháy, lúc chú và em xuống quên mang điện thoại."
Chu Dịch dừng xe ở ven đường: "Anh ấy đâu?"
Hùng Bạch gãi vết muỗi cắn trên mặt: "Đang đứng chỗ đèn đường..."
Sợi dây lại bắt đầu căng lên: "Cậu không ở cùng anh ấy?"
"Em đi mượn điện thoại..."
Hùng Bạch chưa nói xong đã bị ngắt ngang, đầu bên kia là tiếng lão đại vừa lạnh lẽo lại vừa nóng vội: "Cậu đi về ngay bây giờ."
"Lão đại, chú bị quáng gà, đèn pin và điện thoại không có trên người, không đi tới đâu được nên nhất định sẽ ở tại..."
Hùng Bạch nghe thấy tiếng hít thở rất trầm của lão đại, da đầu tê dại đi, cậu nhóc vội vàng nói với chủ điện thoại vài câu, cầm điện thoại đến chỗ chú.
Lúc sắp đến nơi, Hùng Bạch hít vào một hơi.
Chu Dịch nhạy bén hỏi: "Anh ấy không ở đó?"
Hùng Bạch yếu ớt nói: "Vừa nãy vẫn còn mà, để em tìm xem, lão đại đừng lo lắng, chắc chú đến gần đây nghỉ ngơi rồi, chú không nhìn thấy, chân còn bị thương, không đi quá xa được..."
Bên kia cúp máy.
Hùng Bạch đắng chát nghĩ, xong, lần này chết thật rồi.
Buổi đêm trong khu dân cư lộn xộn ngổn ngang, tin về đám cháy thu hút người dân ở xung quanh tụ tập nói chuyện, khóc lóc, kẻ cảm thấy may mắn, người đến xem trò vui.
Không ai để ý có người đi qua trên cây cầu trong rừng trúc, dưới gốc cây đại thụ. . truyện xuyên nhanh
Vương Vu Dạng đi ngược khỏi phía đám đông ầm ĩ, anh như nhận được tín hiệu tại một nơi nào đó, không cần mắt nhìn, cứ theo con đường vạch sẵn trong đầu, nhắm hai mắt lại cũng có thể đi đến nơi.
"Anh Vương!"
Bên đường đột nhiên có tiếng hô to kinh ngạc, tín hiệu bị tắt đi ngay lúc ấy, con đường vạch sẵn nọ cũng đứt đoạn, biến mất.
Thế giới trong mắt Vương Vu Dạng chẳng có gì dù chỉ năm ngón tay.
Anh khựng lại, ngửi các mùi vị quanh mình, trong đó có mùi cá tanh: "Trường Tiến?"
"Là em là em." Hà Trường Tiến chạy tới, thở hồng hộc, "Anh Vương, không phải anh bị quáng gà à? Sao một mình chạy đến đây thế này? Em trai anh và thằng nhóc kia đâu?"
Vương Vu Dạng lần tìm chạm tới tay cậu ta, rồi tới vai. Cậu ta đang run, quả nhiên không nghe lầm.
"Tiểu Dịch không có ở nhà, Tiểu Bạch đang tìm người mượn điện thoại, hình như anh nghe thấy tiếng đứa bé khóc nên tới xem một chút."
Vương Vu Dạng nói nửa giả nửa thật.
"Xem cái gì mà xem chứ, anh Vương còn chẳng nhìn thấy gì."
Hà Trường Tiến đẩy gọng kính đen lên, gương mặt đen đủi gầy nhom lấm tấm mồ hôi lạnh: "Em nói, hồi đó mắt anh rất tốt, nhưng từ lúc trước khi bị quáng gà đến bây giờ thì không ổn, anh phải cẩn thận, đã trễ thế này còn đi lung tung, lỡ mà rơi xuống nước va đập lên đã không phải xong luôn rồi à?"
Vương Vu Dạng vỗ vai cậu ta, cười: "Được rồi, lần sau anh sẽ cẩn thận."
"Đêm nay dọa người thật sự." Hà Trường Tiến hít sâu một hơi, sợ hãi vô cùng, "Em đang đeo tai nghe chơi game, xem tin tức mới biết tiểu khu mình có cháy, còn cháy ở ngay tòa nhà anh, cũng may mà anh không có chuyện gì."
Cậu ta mở bật pin trên điện thoại lên: "Anh Vương, anh thấy được gì không?"
Trong tầm nhìn của Vương Vu Dạng có thêm một chùm sáng, cảm giác khó chịu biến mất một cách khó hiểu: "Điện thoại cậu có số Tiểu Dịch không?"
"Không có." Hà Trường Tiến nói, "Anh Vương không nhớ à?"
Vương Vu Dạng nói cậu ta đưa điện thoại cho mình, thử bấm một dãy số, đầu kia là giọng nói rất thô lỗ: "Alo? Ai?"
"Xin lỗi, tôi gọi nhầm rồi."
Vương Vu Dạng bấm một dãy số khác: "Lần nãy chắc không sai."
Vừa dứt lời, đầu dây bên kia có câu trả lời: "Số máy quý khách vừa gọi không đúng, xin quý khách vui lòng kiểm tra và gọi lại sau."
"..."
Hà Trường Tiến đen mặt: "Anh Vương, anh không quên thật?"
Vương Vu Dạng xoa xoa thái dương.
Đôi mắt sau kính của Hà Trường Tiến nhìn bốn phía, nuốt nước bọt một cái: "Anh Vương, để em dẫn anh đi tìm thằng nhóc kia trước đã."
Vương Vu Dạng chuyển sang máy ảnh, soi đường: "Được."
"Để em đỡ anh." Hà Trường Tiến nhanh chóng giữ lấy tay anh, "Bên kia vẫn chưa dập lửa xong, mùi khói vẫn còn ngộp lắm, cũng may chỉ có một số người bị thương."
Vương Vu Dạng hờ hững: "Ừm."
"Đúng rồi." Hà Trường Tiến dừng bước, "Anh Vương, túi phước cầu an cầu an em đưa anh đâu?"
Vương Vu Dạng nói: "Đặt trên đầu giường."
"Đệt mợ!"
Hà Trường Tiến ồn ào: "Anh phải đeo lên cổ, phải mang bên cạnh người, bảo đảm bình an, không mang theo làm sao được?"
Khóe miệng Vương Vu Dạng giật giật: "Đeo lên cổ?"
Hà Trường Tiến nghiêm mặt: "Đúng vậy, phải mang theo."
"Được rồi, đeo lên." Vương Vu Dạng vỗ cánh tay cậu ta, "Trường Tiến, cảm ơn cậu."
Hà Trường Tiến trợn mắt: "Mỗi cái túi cầu an mà anh cảm ơn em mãi thế."
Vương Vu Dạng cười cười: "Ban sáng cậu nói có họ hàng tìm cậu, có chuyện gì không?"
"Có bậc thang, anh đi chậm lại một chút, quần anh đỏ cả mảng rồi kìa, không biết vết thương có sâu không, lúc về phải bôi thuốc đó." Hà Trường Tiến càm ràm, ha ha hai tiếng, "Còn cái đấy à, tí chuyện vặt vãnh thôi, phiền muốn chết."
Vương Vu Dạng chỉnh về chế độ camera trước, nhìn khuôn mặt cậu ta: "Có gì cần giúp gì thì nói anh."
Hà Trường Tiến cười khà khà: "Đó là đương nhiên rồi, em sẽ không khách sáo với anh đâu."
Cậu ta lại cằn nhằn linh tinh: "Anh Vương dịch qua bên em, tới đây một chút, coi chừng bị cành cây quẹt vào. Thiệt tình luôn, bây giờ vừa đỡ anh vừa cầm điện thoại anh đã đi thế này, trước mắt thì đen sì, ban nãy có một mình làm sao anh đi được?"
Vương Vu Dạng cười: "Cậu đừng nói nữa, anh cũng không rõ." Như thể chuyện nhỏ nhặt.
"Cậu và Tiểu Khâu thế nào rồi?"
Hà Trường Tiến không nói gì.
"Làm sao?" Vương Vu Dạng hỏi, "Cãi nhau rồi?"
Hà Trường Tiến gãi gãi đầu: "Em với cô ấy chắc chỉ hợp làm bạn thôi, cô ấy xứng đáng có được một người tốt hơn."
Vương Vu Dạng nói: "Anh thấy em ấy rất có ý với cậu."
"Có ý vẫn chưa đủ." Hà Trường Tiến cười khổ, "Hai người bên nhau còn phải nghĩ cho sau này, cô ấy theo em sẽ không có tương lai."
Vương Vu Dạng quay đầu: "Cậu mới hai mươi hai."
"Người khác hai mươi hai tuổi ước mơ còn chưa bắt đầu, hoặc chỉ vừa lên đường." Hà Trường Tiến thở thật dài, "Còn em hai mươi hai đã chìm rồi."
Vương Vu Dạng dừng bước: "Khổ sở như thế?"
Hà Trường Tiến cười cười: "Vờ vĩnh thôi ạ."
"..."
Vương Vu Dạng nghe Hà Trường Tiến ríu ra ríu rít, bất giác đã về tới khu nhà mình.
"Ô kìa," Hà Trường Tiến thốt lên, "Anh Vương, không phải em trai anh đây à?"
Vương Vu Dạng lắc lắc điện thoại: "Ai?"
"Ở chỗ... thôi anh không nhìn thấy đâu, để em dẫn anh tới."
Hà Trường Tiến dẫn anh tới một hướng, gào rát họng: "Anh Dịch!"
Phía sau đám đông, cơ thể Chu Dịch run lên, hắn nhìn người bóng người đang bước tới, lồng ngực thấm đẫm mồ hôi phập phồng, tảng băng rét lạnh bao phủ cả khuôn mặt bỗng chốc vỡ vụn tan tành.
Hùng Bạch kích động đến suýt khóc: "Là chú, lão đại, là chú, chân tay đủ, có đủ hết cả."
Chu Dịch ngồi xuống bậc thềm trên bãi cỏ, cúi gằm đầu cầm bao thuốc và bật lửa.
"Lão đại, anh..."
Hùng Bạch muốn tới gần, lại nghe hắn quát khẽ: "Đừng tới đây!"
Cậu nhóc sợ hãi rụt chân lại.
Chu Dịch khép hờ mắt châm thuốc, tay vẫn cứ run rẩy, không cách nào bật được lửa.
Bàn tay gầy trắng nhợt đưa tới, cầm lấy bật lửa trên tay hắn. "Cạch", ngọn lửa nhỏ màu vàng cam sáng lên, được đưa đến trước mặt hắn.
Và một khuôn mặt thanh tú nhợt nhạt, bệnh tật; một đôi mắt hắn không làm sao nhìn thấu điều chất chứa tận sâu bên trong, nhưng vẫn không nhịn được chăm chú ngắm nhìn.
Cổ họng Chu Dịch cứng ngắc khản đặc lại, hắn ngậm điếu thuốc, sững sờ nhìn người đàn ông nọ, hốc mắt đỏ ngầu.
Vương Vu Dạng xoa xoa đầu con chó to trước mắt này: "Được rồi, không sao cả rồi."
Cửa phòng đóng chặt, không hề có tiếng động.
Chu Dịch đeo găng tay đen cầm tay nắm cửa, nhẹ nhàng xoay ra, cửa bật mở.
Mùi thịt nướng và gia vị xộc vào mũi, quyện với hương thơm đậm đà của rượu vang.
Ánh nến trong phòng học chập chờn, lặng lẽ, không một bóng người.
Không khí không có mùi máu tanh, không có dấu vết chống cự đánh nhau, cũng không có mùi vị chết chóc.
Hành tung và sống chết của Trịnh Nguyên không rõ ràng.
Nếu người nọ ở đây, lẽ ra có thể ngửi thấy nhiều thứ hơn.
Chu Dịch đi vòng quanh xem xét một lượt, trong lòng bất giác nảy sinh dự cảm không lành vô cớ choán lấy lý trí hắn, khiến hắn phải quay người ra khỏi phòng học, đứng trên hành lang gọi điện cho người đàn ông kia. Không ai nghe máy, hắn gọi cho Tiểu Bạch cũng nhận được kết quả tương tự.
Trong nháy mắt đó, cảm xúc bất an tăng lên đỉnh điểm.
Chu Dịch lạnh mặt chạy xuống cầu thang.
Một nơi khác, trong tiểu khu đang cực kỳ ồn ào lộn xộn.
Có tầng đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, khói đen bốc lên, người dân sống trong khu dân cư sợ hãi kêu la chạy ra ngoài.
Tiếng khóc, tiếng gào, tiếng chửi rủa, hỗn loạn tung lên.
Tầng cháy là tầng Vương Vu Dạng ở, anh bị Hùng Bạch kéo đi.
Không mang đèn pin cầm tay, cũng không mang điện thoại, chân tay bị xây xát nhiều chỗ, gió thổi vào là đau nhói, vết thương ở xương bánh chè đang chảy máu, phần đùi ngứa râm ran.
Lúc xảy ra chuyện tất cả mọi chạy ùa ra cầu thang, dẫm đạp lên nhau mà chạy, một người mắc chứng quáng gà như anh chen chân trong dòng người chạy nạn như ong vỡ tổ, không sứt mẻ máu chảy đầy người đã là may mắn lắm rồi.
Hùng Bạch rũ đầu tự trách: "Chú, nếu cháu to lớn cường tráng được như lão đại, tình huống vừa rồi có thể ôm chú xuống rồi."
Vương Vu Dạng: "..."
"Hắt xì —— "
Hùng Bạch bị mùi khói làm sặc mũi: "Sao tự nhiên lại cháy chứ?"
Cậu nhóc thoáng nhìn thấy gì, mắt bỗng trừng lớn: "Trời ơi! Chú, chân chú chảy máu!"
Vương Vu Dạng lùi về sau hai bước, không cho cậu nhóc vén quần mình lên: "Không sao, chỉ trầy chút da thôi."
Hùng Bạch cũng không thở phào nhẹ nhõm, cậu nhóc loạng choạng ngồi bệt xuống đất, ôm đầu che mặt, trong miệng lẩm bẩm linh tinh: "Lão đại bảo mình phải trông chú, lúc kéo chú xuống lầu mình lại không nhớ mắt chú không tốt, không nhìn thấy gì, bất cẩn làm chú bị thương rồi, chết chết, lão đại mà biết chắc chắn sẽ..."
Đúng rồi, điện thoại đâu, gọi điện cho lão đại, tự giác nhận sai.
Hùng Bạch sờ túi, khuôn mặt nhỏ suy sụp, hình như điện thoại đang sạc trên đầu giường rồi.
"Chú ơi, cháu đi mượn điện thoại gọi cho lão đại báo bình an, tiện hỏi chuyện vụ cháy luôn. Chú ở đây chờ cháu, lúc nữa bên cứu hỏa dập lửa xong, hết khói cháu sẽ về."
"Được rồi, nhóc đi đi."
Vương Vu Dạng đứng ở bụi cây ven đường, bên mũi quanh quẩn mùi khói lửa và mùi hơi nước do đội cứu hỏa xả ra. Anh xoa xoa mu bàn tay không biết bị ai dẫm phải đang sưng tấy lên, vuốt lại tóc tai hơi rối, có chút chóng mặt.
Chu Dịch trên đường nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ, hắn bắt máy, nghe được giọng nói bình thường của Tiểu Bạch, sợi dây căng thẳng trong lòng khẽ thả lỏng.
"Xảy ra chuyện gì?"
Hùng Bạch nói: "Tòa lầu chúng ta ở có cháy, lúc chú và em xuống quên mang điện thoại."
Chu Dịch dừng xe ở ven đường: "Anh ấy đâu?"
Hùng Bạch gãi vết muỗi cắn trên mặt: "Đang đứng chỗ đèn đường..."
Sợi dây lại bắt đầu căng lên: "Cậu không ở cùng anh ấy?"
"Em đi mượn điện thoại..."
Hùng Bạch chưa nói xong đã bị ngắt ngang, đầu bên kia là tiếng lão đại vừa lạnh lẽo lại vừa nóng vội: "Cậu đi về ngay bây giờ."
"Lão đại, chú bị quáng gà, đèn pin và điện thoại không có trên người, không đi tới đâu được nên nhất định sẽ ở tại..."
Hùng Bạch nghe thấy tiếng hít thở rất trầm của lão đại, da đầu tê dại đi, cậu nhóc vội vàng nói với chủ điện thoại vài câu, cầm điện thoại đến chỗ chú.
Lúc sắp đến nơi, Hùng Bạch hít vào một hơi.
Chu Dịch nhạy bén hỏi: "Anh ấy không ở đó?"
Hùng Bạch yếu ớt nói: "Vừa nãy vẫn còn mà, để em tìm xem, lão đại đừng lo lắng, chắc chú đến gần đây nghỉ ngơi rồi, chú không nhìn thấy, chân còn bị thương, không đi quá xa được..."
Bên kia cúp máy.
Hùng Bạch đắng chát nghĩ, xong, lần này chết thật rồi.
Buổi đêm trong khu dân cư lộn xộn ngổn ngang, tin về đám cháy thu hút người dân ở xung quanh tụ tập nói chuyện, khóc lóc, kẻ cảm thấy may mắn, người đến xem trò vui.
Không ai để ý có người đi qua trên cây cầu trong rừng trúc, dưới gốc cây đại thụ. . truyện xuyên nhanh
Vương Vu Dạng đi ngược khỏi phía đám đông ầm ĩ, anh như nhận được tín hiệu tại một nơi nào đó, không cần mắt nhìn, cứ theo con đường vạch sẵn trong đầu, nhắm hai mắt lại cũng có thể đi đến nơi.
"Anh Vương!"
Bên đường đột nhiên có tiếng hô to kinh ngạc, tín hiệu bị tắt đi ngay lúc ấy, con đường vạch sẵn nọ cũng đứt đoạn, biến mất.
Thế giới trong mắt Vương Vu Dạng chẳng có gì dù chỉ năm ngón tay.
Anh khựng lại, ngửi các mùi vị quanh mình, trong đó có mùi cá tanh: "Trường Tiến?"
"Là em là em." Hà Trường Tiến chạy tới, thở hồng hộc, "Anh Vương, không phải anh bị quáng gà à? Sao một mình chạy đến đây thế này? Em trai anh và thằng nhóc kia đâu?"
Vương Vu Dạng lần tìm chạm tới tay cậu ta, rồi tới vai. Cậu ta đang run, quả nhiên không nghe lầm.
"Tiểu Dịch không có ở nhà, Tiểu Bạch đang tìm người mượn điện thoại, hình như anh nghe thấy tiếng đứa bé khóc nên tới xem một chút."
Vương Vu Dạng nói nửa giả nửa thật.
"Xem cái gì mà xem chứ, anh Vương còn chẳng nhìn thấy gì."
Hà Trường Tiến đẩy gọng kính đen lên, gương mặt đen đủi gầy nhom lấm tấm mồ hôi lạnh: "Em nói, hồi đó mắt anh rất tốt, nhưng từ lúc trước khi bị quáng gà đến bây giờ thì không ổn, anh phải cẩn thận, đã trễ thế này còn đi lung tung, lỡ mà rơi xuống nước va đập lên đã không phải xong luôn rồi à?"
Vương Vu Dạng vỗ vai cậu ta, cười: "Được rồi, lần sau anh sẽ cẩn thận."
"Đêm nay dọa người thật sự." Hà Trường Tiến hít sâu một hơi, sợ hãi vô cùng, "Em đang đeo tai nghe chơi game, xem tin tức mới biết tiểu khu mình có cháy, còn cháy ở ngay tòa nhà anh, cũng may mà anh không có chuyện gì."
Cậu ta mở bật pin trên điện thoại lên: "Anh Vương, anh thấy được gì không?"
Trong tầm nhìn của Vương Vu Dạng có thêm một chùm sáng, cảm giác khó chịu biến mất một cách khó hiểu: "Điện thoại cậu có số Tiểu Dịch không?"
"Không có." Hà Trường Tiến nói, "Anh Vương không nhớ à?"
Vương Vu Dạng nói cậu ta đưa điện thoại cho mình, thử bấm một dãy số, đầu kia là giọng nói rất thô lỗ: "Alo? Ai?"
"Xin lỗi, tôi gọi nhầm rồi."
Vương Vu Dạng bấm một dãy số khác: "Lần nãy chắc không sai."
Vừa dứt lời, đầu dây bên kia có câu trả lời: "Số máy quý khách vừa gọi không đúng, xin quý khách vui lòng kiểm tra và gọi lại sau."
"..."
Hà Trường Tiến đen mặt: "Anh Vương, anh không quên thật?"
Vương Vu Dạng xoa xoa thái dương.
Đôi mắt sau kính của Hà Trường Tiến nhìn bốn phía, nuốt nước bọt một cái: "Anh Vương, để em dẫn anh đi tìm thằng nhóc kia trước đã."
Vương Vu Dạng chuyển sang máy ảnh, soi đường: "Được."
"Để em đỡ anh." Hà Trường Tiến nhanh chóng giữ lấy tay anh, "Bên kia vẫn chưa dập lửa xong, mùi khói vẫn còn ngộp lắm, cũng may chỉ có một số người bị thương."
Vương Vu Dạng hờ hững: "Ừm."
"Đúng rồi." Hà Trường Tiến dừng bước, "Anh Vương, túi phước cầu an cầu an em đưa anh đâu?"
Vương Vu Dạng nói: "Đặt trên đầu giường."
"Đệt mợ!"
Hà Trường Tiến ồn ào: "Anh phải đeo lên cổ, phải mang bên cạnh người, bảo đảm bình an, không mang theo làm sao được?"
Khóe miệng Vương Vu Dạng giật giật: "Đeo lên cổ?"
Hà Trường Tiến nghiêm mặt: "Đúng vậy, phải mang theo."
"Được rồi, đeo lên." Vương Vu Dạng vỗ cánh tay cậu ta, "Trường Tiến, cảm ơn cậu."
Hà Trường Tiến trợn mắt: "Mỗi cái túi cầu an mà anh cảm ơn em mãi thế."
Vương Vu Dạng cười cười: "Ban sáng cậu nói có họ hàng tìm cậu, có chuyện gì không?"
"Có bậc thang, anh đi chậm lại một chút, quần anh đỏ cả mảng rồi kìa, không biết vết thương có sâu không, lúc về phải bôi thuốc đó." Hà Trường Tiến càm ràm, ha ha hai tiếng, "Còn cái đấy à, tí chuyện vặt vãnh thôi, phiền muốn chết."
Vương Vu Dạng chỉnh về chế độ camera trước, nhìn khuôn mặt cậu ta: "Có gì cần giúp gì thì nói anh."
Hà Trường Tiến cười khà khà: "Đó là đương nhiên rồi, em sẽ không khách sáo với anh đâu."
Cậu ta lại cằn nhằn linh tinh: "Anh Vương dịch qua bên em, tới đây một chút, coi chừng bị cành cây quẹt vào. Thiệt tình luôn, bây giờ vừa đỡ anh vừa cầm điện thoại anh đã đi thế này, trước mắt thì đen sì, ban nãy có một mình làm sao anh đi được?"
Vương Vu Dạng cười: "Cậu đừng nói nữa, anh cũng không rõ." Như thể chuyện nhỏ nhặt.
"Cậu và Tiểu Khâu thế nào rồi?"
Hà Trường Tiến không nói gì.
"Làm sao?" Vương Vu Dạng hỏi, "Cãi nhau rồi?"
Hà Trường Tiến gãi gãi đầu: "Em với cô ấy chắc chỉ hợp làm bạn thôi, cô ấy xứng đáng có được một người tốt hơn."
Vương Vu Dạng nói: "Anh thấy em ấy rất có ý với cậu."
"Có ý vẫn chưa đủ." Hà Trường Tiến cười khổ, "Hai người bên nhau còn phải nghĩ cho sau này, cô ấy theo em sẽ không có tương lai."
Vương Vu Dạng quay đầu: "Cậu mới hai mươi hai."
"Người khác hai mươi hai tuổi ước mơ còn chưa bắt đầu, hoặc chỉ vừa lên đường." Hà Trường Tiến thở thật dài, "Còn em hai mươi hai đã chìm rồi."
Vương Vu Dạng dừng bước: "Khổ sở như thế?"
Hà Trường Tiến cười cười: "Vờ vĩnh thôi ạ."
"..."
Vương Vu Dạng nghe Hà Trường Tiến ríu ra ríu rít, bất giác đã về tới khu nhà mình.
"Ô kìa," Hà Trường Tiến thốt lên, "Anh Vương, không phải em trai anh đây à?"
Vương Vu Dạng lắc lắc điện thoại: "Ai?"
"Ở chỗ... thôi anh không nhìn thấy đâu, để em dẫn anh tới."
Hà Trường Tiến dẫn anh tới một hướng, gào rát họng: "Anh Dịch!"
Phía sau đám đông, cơ thể Chu Dịch run lên, hắn nhìn người bóng người đang bước tới, lồng ngực thấm đẫm mồ hôi phập phồng, tảng băng rét lạnh bao phủ cả khuôn mặt bỗng chốc vỡ vụn tan tành.
Hùng Bạch kích động đến suýt khóc: "Là chú, lão đại, là chú, chân tay đủ, có đủ hết cả."
Chu Dịch ngồi xuống bậc thềm trên bãi cỏ, cúi gằm đầu cầm bao thuốc và bật lửa.
"Lão đại, anh..."
Hùng Bạch muốn tới gần, lại nghe hắn quát khẽ: "Đừng tới đây!"
Cậu nhóc sợ hãi rụt chân lại.
Chu Dịch khép hờ mắt châm thuốc, tay vẫn cứ run rẩy, không cách nào bật được lửa.
Bàn tay gầy trắng nhợt đưa tới, cầm lấy bật lửa trên tay hắn. "Cạch", ngọn lửa nhỏ màu vàng cam sáng lên, được đưa đến trước mặt hắn.
Và một khuôn mặt thanh tú nhợt nhạt, bệnh tật; một đôi mắt hắn không làm sao nhìn thấu điều chất chứa tận sâu bên trong, nhưng vẫn không nhịn được chăm chú ngắm nhìn.
Cổ họng Chu Dịch cứng ngắc khản đặc lại, hắn ngậm điếu thuốc, sững sờ nhìn người đàn ông nọ, hốc mắt đỏ ngầu.
Vương Vu Dạng xoa xoa đầu con chó to trước mắt này: "Được rồi, không sao cả rồi."
Tác giả :
Tây Tây Đặc