Cho Em Xin Một Điếu Thuốc (Yêu Nữ Quầy Bar)
Quyển 1 - Chương 4
Tỉnh ra khỏi bóng đêm u ám, tôi nhớ lại gương mặt quyến rũ của em vừa hiện ra trong giấc mơ.
Tôi vớ trên phía đầu giường một điếu thuốc, không bật đèn, đầu thuốc lập lòe trong đêm, 25 năm sống, giờ đây đột nhiên tôi mất hẳn tự tin.
Cũng là lần đầu tôi tin cuộc đời này tồn tại hồ ly tinh, chẳng nhẽ tôi đã bị đứa con gái đó làm mê muội tâm trí?
Hay là tôi nên đến trao 4000 tệ cho em, mượn lý do này để lại được gặp em.
Đã bốn ngày trôi qua, tôi không hề liên lạc, cho dù tôi đã thầm nhẩm số điện của em rất nhiều lần.
Có tàn thuốc rơi xuống mặt, tôi ngước nhìn đồng hồ, nửa đêm, 12 giờ rưỡi.
15 phút sau đó, tôi lao như bay trên đại lộ vòng 3.
Tại sao tôi lại ở một nơi cách xa cái hộp đêm kia đến thế?
Đại lộ trống không ngốn của tôi 20 phút.
Không thấy ở sân khấu, không thấy cạnh quầy bar, tầng trên tầng dưới cũng đã lộn lại hai vòng, vẫn không thấy.
Đâu, người ở đâu?
Chẳng nhẽ vì tôi nên bốc hơi rồi?
“Có thuốc không? Cho em xin điếu thuốc"
Quay đầu lại!
KHÔNG PHẢI!
Đó là một khuôn mặt mị tục, viền mắt kẻ đen, mí mắt cắm đôi lông mày giả dài, mái tóc vàng khè rơi lõa xõa, trông giống…giống một con Sư tử cái.
Tôi đưa cho Sư tử cái một điếu thuốc, giả bộ hỏi bâng quơ: “Này, cái em gì, cái em có vòng eo thon nhỏ ấy, tên gì ….Diệp Tử nhỉ!"
“Diệp tử? Nó á? Tìm nó làm gì?" Sư tử vàng quắc mắt nhìn tôi, phì ra một làn khói.
“Không có gì, mấy đứa bạn anh muốn gọi cô em ấy"
“Gọi em là được rồi, em thì khác à?"
“ À không, bạn anh nó kêu đích danh em này, sao vậy? Em ấy đi khách rồi? Ngồi phòng bao rồi?"
“Ngồi gì mà ngồi, đang nằm ở phòng bệnh viện ấy."
“Hả….? Cô nói cái gì?"
“Em nói là bệnh việnnnn, đại ca, trợn mắt lên thế làm gì? Trợn thế mắt có to bằng em? Muốn biết à? Thì trả cho em vé vào cửa đêm nay."
Có một giao đãi thế này, trong những hộp đêm nổi không có hàng “đóng cọc", cũng không có má mì, hàng ngày các nàng vào đây đều phải mua vé cửa, dụng ý như một cách nâng cao giá trị của gái đẹp, vì em không lấp lánh trong đám đông là không có khách, là phải tự rút tiền trả hàng trăm tệ tiền vé cửa.
“Cô quá lắm đấy!" Nói thế nhưng tôi vẫn rút một tờ tiền nhét cho ả.
“Còn phải mời em uống một chén!"
Lại thêm một tờ.
“Con bé nằm viện rồi, việc xảy ra đêm qua, đau ruột thừa cấp tính"
“Có sao không?"
“Không sao lắm"
“Bệnh viện nào?"
"Ấy, phải lòng chị em tớ rồi à,? Trông “còm" thế này…chậc…thôi, khỏi giỡn anh nữa, mai anh gọi cho em nhé, em đưa anh đi, đằng nào trưa mai em cũng phải mang cơm vào cho nó."
Từ đôi môi tô son đỏ tuôn ra một dãy số, nói xong, ả gái điếm vẩy mông bỏ đi.
Được hai bước thì quay lại, kề má tôi một nụ hôn gió, “Em cầm luôn bao thuốc nhé, cưng!"
Tôi vớ trên phía đầu giường một điếu thuốc, không bật đèn, đầu thuốc lập lòe trong đêm, 25 năm sống, giờ đây đột nhiên tôi mất hẳn tự tin.
Cũng là lần đầu tôi tin cuộc đời này tồn tại hồ ly tinh, chẳng nhẽ tôi đã bị đứa con gái đó làm mê muội tâm trí?
Hay là tôi nên đến trao 4000 tệ cho em, mượn lý do này để lại được gặp em.
Đã bốn ngày trôi qua, tôi không hề liên lạc, cho dù tôi đã thầm nhẩm số điện của em rất nhiều lần.
Có tàn thuốc rơi xuống mặt, tôi ngước nhìn đồng hồ, nửa đêm, 12 giờ rưỡi.
15 phút sau đó, tôi lao như bay trên đại lộ vòng 3.
Tại sao tôi lại ở một nơi cách xa cái hộp đêm kia đến thế?
Đại lộ trống không ngốn của tôi 20 phút.
Không thấy ở sân khấu, không thấy cạnh quầy bar, tầng trên tầng dưới cũng đã lộn lại hai vòng, vẫn không thấy.
Đâu, người ở đâu?
Chẳng nhẽ vì tôi nên bốc hơi rồi?
“Có thuốc không? Cho em xin điếu thuốc"
Quay đầu lại!
KHÔNG PHẢI!
Đó là một khuôn mặt mị tục, viền mắt kẻ đen, mí mắt cắm đôi lông mày giả dài, mái tóc vàng khè rơi lõa xõa, trông giống…giống một con Sư tử cái.
Tôi đưa cho Sư tử cái một điếu thuốc, giả bộ hỏi bâng quơ: “Này, cái em gì, cái em có vòng eo thon nhỏ ấy, tên gì ….Diệp Tử nhỉ!"
“Diệp tử? Nó á? Tìm nó làm gì?" Sư tử vàng quắc mắt nhìn tôi, phì ra một làn khói.
“Không có gì, mấy đứa bạn anh muốn gọi cô em ấy"
“Gọi em là được rồi, em thì khác à?"
“ À không, bạn anh nó kêu đích danh em này, sao vậy? Em ấy đi khách rồi? Ngồi phòng bao rồi?"
“Ngồi gì mà ngồi, đang nằm ở phòng bệnh viện ấy."
“Hả….? Cô nói cái gì?"
“Em nói là bệnh việnnnn, đại ca, trợn mắt lên thế làm gì? Trợn thế mắt có to bằng em? Muốn biết à? Thì trả cho em vé vào cửa đêm nay."
Có một giao đãi thế này, trong những hộp đêm nổi không có hàng “đóng cọc", cũng không có má mì, hàng ngày các nàng vào đây đều phải mua vé cửa, dụng ý như một cách nâng cao giá trị của gái đẹp, vì em không lấp lánh trong đám đông là không có khách, là phải tự rút tiền trả hàng trăm tệ tiền vé cửa.
“Cô quá lắm đấy!" Nói thế nhưng tôi vẫn rút một tờ tiền nhét cho ả.
“Còn phải mời em uống một chén!"
Lại thêm một tờ.
“Con bé nằm viện rồi, việc xảy ra đêm qua, đau ruột thừa cấp tính"
“Có sao không?"
“Không sao lắm"
“Bệnh viện nào?"
"Ấy, phải lòng chị em tớ rồi à,? Trông “còm" thế này…chậc…thôi, khỏi giỡn anh nữa, mai anh gọi cho em nhé, em đưa anh đi, đằng nào trưa mai em cũng phải mang cơm vào cho nó."
Từ đôi môi tô son đỏ tuôn ra một dãy số, nói xong, ả gái điếm vẩy mông bỏ đi.
Được hai bước thì quay lại, kề má tôi một nụ hôn gió, “Em cầm luôn bao thuốc nhé, cưng!"
Tác giả :
Mỹ Nữ Biến Đại Thụ