Cho Em Hạnh Phúc
Chương 7-1: Sự trở về của Lưu Linh
Chập 1:
Ngồi ở bàn làm việc, mắt vẫn đang nhìn tập tài liệu trên bàn nhưng một chữ Tinh Quân cũng chưa đọc tới, anh cứ miên man nghĩ đến cô "tại sao cô ấy không nhìn mình không nói chuyện với mình, phải chăng vì việc tối hôm qua nên cô ấy ngượng".
Sáng nay, nhận mệnh lệnh của mấy người đẹp, Tinh Quân chịu trách nhiệm đưa Lyly về nhà rồi đến trường nhưng cô thủy chung không thẹ̀m nhìn anh một cái, anh có nói gì cô cũng chỉ gật đầu đồng ý.
Kế hoạch của anh là bước đầu tiếp cận cô để trừ bỏ khoảng cách giữa hai người rồi dần dần tạo tình cảm nhưng bây giờ "anh nên làm gì, cho cô thời gian để ổn định lại tất cả sao?".
- Reng... reng...
- Alô.
- Dạ thưa tổng giám đốc, có cô Dương Lưu Linh nói là bạn của tổng giám đốc xin gặp ạ.
"Lưu Linh, cô ta về rồi sao, cô ta đến đây làm gì?".
- Cho cô ấy vào đi sẵn tiện pha cho tôi hai tách cafe.
- Vâng ạ.
Anh vừa cúp máy bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa "cốc... cốc...".
- Vào đi.
"Cạch" cánh cửa từ từ mở ra rồi khép lại, tiếng bước chân đang tiến dần đến bàn làm việc của anh.
Người con gái anh yêu ngày nào có vẻ chững chạc hơn trước với mái tóc xoăn loạn chứ không còn mái tóc ngắn hồn nhiên; trông cô bây giờ đẹp hơn trước rất nhiều, một vẻ đẹp quyến rũ chứ không phải là đáng yêu nữa. Cô đã thay đổi rất nhiều cũng như anh, anh cũng đã thay đổi.
- Em ngồi đi... "anh chậm chãi đứng dậy chỉ tay về phía sopha mời cô ngồi rồi anh cũng ngồi vào ghế đối diện".
- Anh vẫn như vậy không có gì thay đổi chỉ là... trầm tỉnh hơn thôi "giọng nói ngọt ngào".
- Em không phải đến để nhận xét hay đánh gía anh chứ! "giọng anh có vẻ bỡn cợt".
- Tinh Quân... thật ra hôm nay em đến đây là muốn giải thích với anh chuyện hai năm về trước "cô hơi khẩn cấp".
- Chuyện đã qua tôi không muốn nhắc lại nữa, tất cả đã kết thúc rồi "anh lạnh lùng".
- Chưa kết thúc bởi vì... anh còn yêu em, không quên được em "cô khẳng định".
- Cô nghĩ như vậy sao?
- Nếu không tại sao hai năm qua anh không qua lại với bất kì cô gái nào.
- Có hay không đâu có gì quan trọng.
- Không, Tinh Quân đối với em nó rất quan trọng vì em yêu anh.
- Yêu... cô đủ tư cách nói yêu với tôi sao?
Anh bức xúc đứng dậy quay lưng định bước về ghế chủ tọa thì Lưu Linh cũng bật dậy ôm anh từ phía sau, nước mắt cô đã rơi từ lúc nào rồi.
- Tinh Quân hãy nghe em nói, tất cả đều là hiểu lầm.
- Hiểu lầm "gở hai tay cô ra, anh xoay người lại, giọng đanh sắc".
- Đúng, đúng! Là hiểu lầm... Tinh Quân! Anh cũng biết lúc đó em chỉ mới 21 tuổi chưa có sự nghiệp, tất cả chỉ có thể dựa vào ba mẹ em mà thôi. Họ muốn em làm quen gặp gỡ với Quang Long - con trai tập đoàn đá qúy Plus, nếu không em không còn gì hết. Em không định lừa dối anh, em chỉ muốn chờ một thời gian ổn định tất cả được giải quyết êm xuôi chỉ không ngờ lại gặp anh tại buổi tiệc hôm ấy. Em biết em đã làm tổn thương anh nên em mới quyết định du học để lẫn tránh ba mẹ em và cả người đàn ông ấy nhưng em vẫn luôn dõi theo anh. Nếu như em sớm biết anh thừa kế tập đoàn Teren thì có lẽ chúng ta sẽ không đến nỗi như hôm nay, vì anh em đã đi theo con đường thời trang; giờ em đã có sự nghiệp riêng, ba mẹ em cũng rất hối hận về chuyện của chúng ta. Tinh Quân tha thứ cho em... em yêu anh.
Cô cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng giải thích hết với anh, nhào vào lòng anh ôm thật chặt như sợ sẽ vụt mất anh lần nữa vậy.
Tinh Quân nhìn người con gái đang ôm mình nhưng cái cảm giác ngày xưa lại không còn nữa "chẳng phải người ta nói tình yêu có thể hi sinh sao, em có hi sinh vì tôi không? Thật ra em yêu tôi theo cách nào, nhưng dù thế nào đi nữa thì tất cả đã qúa muộn; tôi không thay đổi nhưng trái tim tôi đã thay đổi".
Trãi qua hai năm đau khổ, đáp lại một lời giải thích không qúa nhẫn tâm như vậy cũng không có gì là không tốt.
Tinh Quân gở hai tay Lưu Linh nhẹ nhàng và ôn nhu anh nói:
- Lưu Linh, anh tha thứ cho em.
- Thật không? "cô lại nhào vào lòng anh giang tay ra định ôm nhưng anh nhanh tay giữ khoảng cách với cô.
- Lưu Linh, hãy nghe anh nói... anh tha thứ cho em nhưng chúng ta chỉ có thể là bạn bởi vì anh yêu người khác rồi.
- Anh nói dối... đừng có gạt em "cô bật khóc".
- Anh xin lỗi, nhưng đó là sự thật.
Lưu Linh khóc càng lớn, không còn cách nào khác Tinh Quân ôm cô vào lòng vỗ về.
Ngồi ở bàn làm việc, mắt vẫn đang nhìn tập tài liệu trên bàn nhưng một chữ Tinh Quân cũng chưa đọc tới, anh cứ miên man nghĩ đến cô "tại sao cô ấy không nhìn mình không nói chuyện với mình, phải chăng vì việc tối hôm qua nên cô ấy ngượng".
Sáng nay, nhận mệnh lệnh của mấy người đẹp, Tinh Quân chịu trách nhiệm đưa Lyly về nhà rồi đến trường nhưng cô thủy chung không thẹ̀m nhìn anh một cái, anh có nói gì cô cũng chỉ gật đầu đồng ý.
Kế hoạch của anh là bước đầu tiếp cận cô để trừ bỏ khoảng cách giữa hai người rồi dần dần tạo tình cảm nhưng bây giờ "anh nên làm gì, cho cô thời gian để ổn định lại tất cả sao?".
- Reng... reng...
- Alô.
- Dạ thưa tổng giám đốc, có cô Dương Lưu Linh nói là bạn của tổng giám đốc xin gặp ạ.
"Lưu Linh, cô ta về rồi sao, cô ta đến đây làm gì?".
- Cho cô ấy vào đi sẵn tiện pha cho tôi hai tách cafe.
- Vâng ạ.
Anh vừa cúp máy bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa "cốc... cốc...".
- Vào đi.
"Cạch" cánh cửa từ từ mở ra rồi khép lại, tiếng bước chân đang tiến dần đến bàn làm việc của anh.
Người con gái anh yêu ngày nào có vẻ chững chạc hơn trước với mái tóc xoăn loạn chứ không còn mái tóc ngắn hồn nhiên; trông cô bây giờ đẹp hơn trước rất nhiều, một vẻ đẹp quyến rũ chứ không phải là đáng yêu nữa. Cô đã thay đổi rất nhiều cũng như anh, anh cũng đã thay đổi.
- Em ngồi đi... "anh chậm chãi đứng dậy chỉ tay về phía sopha mời cô ngồi rồi anh cũng ngồi vào ghế đối diện".
- Anh vẫn như vậy không có gì thay đổi chỉ là... trầm tỉnh hơn thôi "giọng nói ngọt ngào".
- Em không phải đến để nhận xét hay đánh gía anh chứ! "giọng anh có vẻ bỡn cợt".
- Tinh Quân... thật ra hôm nay em đến đây là muốn giải thích với anh chuyện hai năm về trước "cô hơi khẩn cấp".
- Chuyện đã qua tôi không muốn nhắc lại nữa, tất cả đã kết thúc rồi "anh lạnh lùng".
- Chưa kết thúc bởi vì... anh còn yêu em, không quên được em "cô khẳng định".
- Cô nghĩ như vậy sao?
- Nếu không tại sao hai năm qua anh không qua lại với bất kì cô gái nào.
- Có hay không đâu có gì quan trọng.
- Không, Tinh Quân đối với em nó rất quan trọng vì em yêu anh.
- Yêu... cô đủ tư cách nói yêu với tôi sao?
Anh bức xúc đứng dậy quay lưng định bước về ghế chủ tọa thì Lưu Linh cũng bật dậy ôm anh từ phía sau, nước mắt cô đã rơi từ lúc nào rồi.
- Tinh Quân hãy nghe em nói, tất cả đều là hiểu lầm.
- Hiểu lầm "gở hai tay cô ra, anh xoay người lại, giọng đanh sắc".
- Đúng, đúng! Là hiểu lầm... Tinh Quân! Anh cũng biết lúc đó em chỉ mới 21 tuổi chưa có sự nghiệp, tất cả chỉ có thể dựa vào ba mẹ em mà thôi. Họ muốn em làm quen gặp gỡ với Quang Long - con trai tập đoàn đá qúy Plus, nếu không em không còn gì hết. Em không định lừa dối anh, em chỉ muốn chờ một thời gian ổn định tất cả được giải quyết êm xuôi chỉ không ngờ lại gặp anh tại buổi tiệc hôm ấy. Em biết em đã làm tổn thương anh nên em mới quyết định du học để lẫn tránh ba mẹ em và cả người đàn ông ấy nhưng em vẫn luôn dõi theo anh. Nếu như em sớm biết anh thừa kế tập đoàn Teren thì có lẽ chúng ta sẽ không đến nỗi như hôm nay, vì anh em đã đi theo con đường thời trang; giờ em đã có sự nghiệp riêng, ba mẹ em cũng rất hối hận về chuyện của chúng ta. Tinh Quân tha thứ cho em... em yêu anh.
Cô cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng giải thích hết với anh, nhào vào lòng anh ôm thật chặt như sợ sẽ vụt mất anh lần nữa vậy.
Tinh Quân nhìn người con gái đang ôm mình nhưng cái cảm giác ngày xưa lại không còn nữa "chẳng phải người ta nói tình yêu có thể hi sinh sao, em có hi sinh vì tôi không? Thật ra em yêu tôi theo cách nào, nhưng dù thế nào đi nữa thì tất cả đã qúa muộn; tôi không thay đổi nhưng trái tim tôi đã thay đổi".
Trãi qua hai năm đau khổ, đáp lại một lời giải thích không qúa nhẫn tâm như vậy cũng không có gì là không tốt.
Tinh Quân gở hai tay Lưu Linh nhẹ nhàng và ôn nhu anh nói:
- Lưu Linh, anh tha thứ cho em.
- Thật không? "cô lại nhào vào lòng anh giang tay ra định ôm nhưng anh nhanh tay giữ khoảng cách với cô.
- Lưu Linh, hãy nghe anh nói... anh tha thứ cho em nhưng chúng ta chỉ có thể là bạn bởi vì anh yêu người khác rồi.
- Anh nói dối... đừng có gạt em "cô bật khóc".
- Anh xin lỗi, nhưng đó là sự thật.
Lưu Linh khóc càng lớn, không còn cách nào khác Tinh Quân ôm cô vào lòng vỗ về.
Tác giả :
Biển'sao