Cho Anh Quá Khứ Của Em
Chương 70: Bình tĩnh ở chung
Editor: coki
Hồ bơi nước biển sang trọng và khu lướt sóng sắp bắt đầu khởi công, Diệp Cẩn là kiến trúc sư chính, mỗi ngày đều khẩn trương bận rộn tính toán những số liệu cuối cùng.
Lệ Dĩ Thần cũng ở trong nhà tạm, thứ nhất là vì muốn ở cùng cô còn lại là vì tiện xử lí công việc, mãi cho đến khi anh phát hiện cảm xúc của cô gái đang ngồi đối diện có chút không đúng.
Chỉ trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà sọt rác dưới chân Diệp Cẩn đã đầy những tờ giấy bị vo tròn, cứ tưởng rằng lần cuối cùng này sẽ không sao, nhưng lại một lần nữa Diệp Cẩn nóng nảy vo tròn tờ giấy vứt vào sọt rác.
“Sao vậy?"
Diệp Cẩn cắn môi, buồn bực dùng tay chống cằm, một tay vò tóc như người điên: “Không biết vì sao số liệu chỗ này luôn không đúng."
Đang lúc Diệp Cẩn chuẩn bị vò thêm một tờ giấy nữa thì Lệ Dĩ Thần kéo bản thiết kế của cô đến trước mặt mình: “Đúng là cách tính toán chỗ này có chút phức tạp, nhưng...... Đại khái là cũng không có gì khó khăn."
Nói xong, Lệ Dĩ Thần múa bút trên giấy, sau khi tính ra số liệu cuối cùng thì Diệp Cẩn giống như bừng tỉnh hít vào một hơi.
“Trời ạ, thì ra vấn đề ở chỗ này, em cứ nghĩ mãi mình sai ở chỗ nào, thì ra là tính nhầm ở chỗ này."
Lệ Dĩ Thần dùng ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng đẩy bản thiết kế đến trước mặt Diệp Cẩn, vẻ mặt khoa trương hừ một tiếng: “Cũng không biết lúc ở đại học em học cái gì."
Giọng điệu này của Lệ Dĩ Thần khiến Diệp Cẩn hơi nhíu mày, nhưng ngay sau đó một đoạn kí ức ấm áp ùa về, đó là một cuộc thi mà Diệp Cẩn ghét nhất, mặc dù đã tiêu hao hết tế bào não nhưng cuối cùng vẫn không thể tính ra được đề bài này, mắt thấy thời gian sắp hết nhưng cô vẫn chỉ có thể nhíu mày, bĩu môi như cũ, đề bài cuối cùng này là bài quan trọng nhất trong cả đề thi, vốn cô đã không chắc chắn về những bài trước, nếu như bài này lại sai nữa thì cô thật sự phải nợ môn rồi.
Trong lúc Diệp Cẩn buồn rầu, khóc không ra nước mắt thì nhìn thấy một tờ giấy nhỏ được vo tròn đến không thể nhỏ hơn được nữa cực kì mạo hiểm lăn qua cặp mắt của thầy giáo đến trước mặt cô, Diệp Cẩn ngẩng đầu nhìn thầy giáo một chút, thấy thầy không có chú ý đến cô thì vội vàng mở tờ giấy ra.
Nhìn câu đầu tiên trên tờ giấy thì thiếu chút nữa Diệp Cẩn đã nổi đóa, nhưng khi nhìn thấy đáp án chằng chịt dày đặc ở phía dưới thì không thể kiềm chế mình nữa, cứ nhìn tờ giấy cười khúc khích.
Lệ Dĩ Thần đã làm xong bài từ sớm, vừa dùng cùi chỏ chống cằm rất là thảnh thơi, vừa dùng khẩu hình miệng không tiếng động nói lại nội dung trên tờ giấy.
“Lên lớp học cái gì vậy, đần như heo."
Nhớ lại lúc đó, Diệp Cẩn cười thầm, vừa dùng bút bi gãi đầu vừa cười một cách hồn nhiên, trả lời câu hỏi của Lệ Dĩ Thần: “Đại học chính là học đại, nếu như cái gì cũng có thể học được ở đại học thì sẽ không có nhiều người thất nghiệp như vậy."
Nghe thấy Diệp Cẩn cưỡng từ đoạt lí, cắt câu lấy nghĩa sau đó lè lưỡi, Lệ Dĩ Thần vốn định giáo dục cô một chút nhưng sau rồi lại thôi.
“Em đó, không đi học đầy đủ, miệng lại đầy học thuyết ngụy biện, được rồi, anh mới vừa xem qua, những số liệu trong bản thiết kế đó không có vấn đề gì lớn, vấn đề nhỏ thì để sau rồi nói, bây giờ anh dẫn em đến chỗ này."
“Đi đâu vậy?"
“Đi nói cảm ơn với thầy Bạch, thầy Bạch đã giúp chúng ta một chuyện lớn như vậy, chúng tôi không thể mượn cối giết lừa được*."
*Mượn cối giết lừa: lừa kéo cối xay, kéo nhiều quá mệt thì sẽ chết. Câu này tương đương với mượn dao giết người.
“Đúng là nên đi cảm ơn thầy Bạch, nhưng mà anh lại nói mượn cối giết lừa làm em cứ cảm thấy có chỗ nào đó không được đúng lắm."
Lệ Dĩ Thần cười đến kỳ lạ: “Vậy thì cứ mượn mận trả đào là được rồi."
“Nhưng mà thầy họ Bạch."
Lệ Dĩ Thần cảm thấy đau răng: “Cô nương, không thể nói như vậy được."
*Cái này có lẽ là chơi chữ, bạn Mèo cũng không hiểu lắm ^.^
Thấy Lệ Dĩ Thần tức giận muốn cắn người, Diệp Cẩn cười khì khì: “Trêu anh đấy, đi thôi, nên đi cảm ơn thầy."
Hồ bơi nước biển sang trọng và khu lướt sóng sắp bắt đầu khởi công, Diệp Cẩn là kiến trúc sư chính, mỗi ngày đều khẩn trương bận rộn tính toán những số liệu cuối cùng.
Lệ Dĩ Thần cũng ở trong nhà tạm, thứ nhất là vì muốn ở cùng cô còn lại là vì tiện xử lí công việc, mãi cho đến khi anh phát hiện cảm xúc của cô gái đang ngồi đối diện có chút không đúng.
Chỉ trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà sọt rác dưới chân Diệp Cẩn đã đầy những tờ giấy bị vo tròn, cứ tưởng rằng lần cuối cùng này sẽ không sao, nhưng lại một lần nữa Diệp Cẩn nóng nảy vo tròn tờ giấy vứt vào sọt rác.
“Sao vậy?"
Diệp Cẩn cắn môi, buồn bực dùng tay chống cằm, một tay vò tóc như người điên: “Không biết vì sao số liệu chỗ này luôn không đúng."
Đang lúc Diệp Cẩn chuẩn bị vò thêm một tờ giấy nữa thì Lệ Dĩ Thần kéo bản thiết kế của cô đến trước mặt mình: “Đúng là cách tính toán chỗ này có chút phức tạp, nhưng...... Đại khái là cũng không có gì khó khăn."
Nói xong, Lệ Dĩ Thần múa bút trên giấy, sau khi tính ra số liệu cuối cùng thì Diệp Cẩn giống như bừng tỉnh hít vào một hơi.
“Trời ạ, thì ra vấn đề ở chỗ này, em cứ nghĩ mãi mình sai ở chỗ nào, thì ra là tính nhầm ở chỗ này."
Lệ Dĩ Thần dùng ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng đẩy bản thiết kế đến trước mặt Diệp Cẩn, vẻ mặt khoa trương hừ một tiếng: “Cũng không biết lúc ở đại học em học cái gì."
Giọng điệu này của Lệ Dĩ Thần khiến Diệp Cẩn hơi nhíu mày, nhưng ngay sau đó một đoạn kí ức ấm áp ùa về, đó là một cuộc thi mà Diệp Cẩn ghét nhất, mặc dù đã tiêu hao hết tế bào não nhưng cuối cùng vẫn không thể tính ra được đề bài này, mắt thấy thời gian sắp hết nhưng cô vẫn chỉ có thể nhíu mày, bĩu môi như cũ, đề bài cuối cùng này là bài quan trọng nhất trong cả đề thi, vốn cô đã không chắc chắn về những bài trước, nếu như bài này lại sai nữa thì cô thật sự phải nợ môn rồi.
Trong lúc Diệp Cẩn buồn rầu, khóc không ra nước mắt thì nhìn thấy một tờ giấy nhỏ được vo tròn đến không thể nhỏ hơn được nữa cực kì mạo hiểm lăn qua cặp mắt của thầy giáo đến trước mặt cô, Diệp Cẩn ngẩng đầu nhìn thầy giáo một chút, thấy thầy không có chú ý đến cô thì vội vàng mở tờ giấy ra.
Nhìn câu đầu tiên trên tờ giấy thì thiếu chút nữa Diệp Cẩn đã nổi đóa, nhưng khi nhìn thấy đáp án chằng chịt dày đặc ở phía dưới thì không thể kiềm chế mình nữa, cứ nhìn tờ giấy cười khúc khích.
Lệ Dĩ Thần đã làm xong bài từ sớm, vừa dùng cùi chỏ chống cằm rất là thảnh thơi, vừa dùng khẩu hình miệng không tiếng động nói lại nội dung trên tờ giấy.
“Lên lớp học cái gì vậy, đần như heo."
Nhớ lại lúc đó, Diệp Cẩn cười thầm, vừa dùng bút bi gãi đầu vừa cười một cách hồn nhiên, trả lời câu hỏi của Lệ Dĩ Thần: “Đại học chính là học đại, nếu như cái gì cũng có thể học được ở đại học thì sẽ không có nhiều người thất nghiệp như vậy."
Nghe thấy Diệp Cẩn cưỡng từ đoạt lí, cắt câu lấy nghĩa sau đó lè lưỡi, Lệ Dĩ Thần vốn định giáo dục cô một chút nhưng sau rồi lại thôi.
“Em đó, không đi học đầy đủ, miệng lại đầy học thuyết ngụy biện, được rồi, anh mới vừa xem qua, những số liệu trong bản thiết kế đó không có vấn đề gì lớn, vấn đề nhỏ thì để sau rồi nói, bây giờ anh dẫn em đến chỗ này."
“Đi đâu vậy?"
“Đi nói cảm ơn với thầy Bạch, thầy Bạch đã giúp chúng ta một chuyện lớn như vậy, chúng tôi không thể mượn cối giết lừa được*."
*Mượn cối giết lừa: lừa kéo cối xay, kéo nhiều quá mệt thì sẽ chết. Câu này tương đương với mượn dao giết người.
“Đúng là nên đi cảm ơn thầy Bạch, nhưng mà anh lại nói mượn cối giết lừa làm em cứ cảm thấy có chỗ nào đó không được đúng lắm."
Lệ Dĩ Thần cười đến kỳ lạ: “Vậy thì cứ mượn mận trả đào là được rồi."
“Nhưng mà thầy họ Bạch."
Lệ Dĩ Thần cảm thấy đau răng: “Cô nương, không thể nói như vậy được."
*Cái này có lẽ là chơi chữ, bạn Mèo cũng không hiểu lắm ^.^
Thấy Lệ Dĩ Thần tức giận muốn cắn người, Diệp Cẩn cười khì khì: “Trêu anh đấy, đi thôi, nên đi cảm ơn thầy."
Tác giả :
Uyển Khanh