Cho Anh Quá Khứ Của Em
Chương 36: Nguyên nhân chính
Editor: Mèo coki
Nhìn bữa đại tiệc vịt quay phong phú, Diệp Cẩn chợt phát hiện lỗ mũi có chút ê ẩm: “Anh còn nhớ sao?"
“Hi vọng nguyện vọng của em không phải được thực hiện quá muộn."
Trường Thành, vịt quay, mọi mong đợi của cô đối với thành phố J hôm nay anh đều giúp cô hoàn thành, chẳng qua lời hứa năm đó vào hôm nay đã hoàn toàn thay đổi.
“Lệ Dĩ Thần, anh cho rằng làm những thứ này thì có bù đắp được những tổn thương mà năm đó anh đã gây ra với em sao?"
Lệ Dĩ Thần cau mày: “Dĩ nhiên là không đủ, A Cẩn, anh đã chuyển nhượng căn nhà ở khu Tân Hải, thành Tây cho em, lát nữa anh sẽ bảo Tần Mục đưa chìa khóa cho em."
Diệp Cẩn im lặng, thấy Lệ Dĩ Thần không nói nữa thì mới nói: “Cứ như vậy thôi? Xem ra bồi thường của Lệ tổng không thể coi là hào phóng được, nghe nói ông ngoại anh là người Mỹ gốc Hoa giàu nhất, lại thêm tập đoàn Hải Lan càng ngày càng được trong và ngoài nước coi trọng, bây giờ anh lại đối với xử với vợ trước như vậy quả thật có chút keo kiệt."
“Anh biết rõ những thứ này không là gì cả, em muốn cái gì thì cứ việc nói ra, anh sẽ thỏa mãn em."
Diệp Cẩn cười lên: “Quả nhiên là không giống nhau, anh sinh viên nhà nghèo năm đó hôm nay đã trở thành người giàu có rồi."
Lời nói của Diệp Cẩn khiến Lệ Dĩ Thần không biết cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì, cho dù ai nói những câu này thì anh cũng không cảm thấy gì cả, nhưng chỉ có từ trong miệng của cô nói ra thì lại giống như vạn tên xuyên tim, đau đớn khó chịu.
Lúc hai người lâm vào im lặng thì điện thoại của Lệ Dĩ Thần đã phá vỡ không khí trầm lắng này, điện thoại reo hồi lâu, hai người đều thấy được màn hình hiển thị người gọi là Lâm Mạn Thanh, Lâm Mạn Thanh này giống như cái gai hung hăng đâm vào vết thương đã gần khép miệng của Diệp Cẩn, khiến cho cảm giác khổ sở năm đó lại ùa vào đáy lòng.
Lệ Dĩ Thần vừa định tắt thì lại nghe Diệp Cẩn cười lạnh, nói: “Tại sao không thể nhận điện thoại của Lâm Mạn Thanh ở trước mặt em?"
Lệ Dĩ Thần than nhẹ: “Em nghĩ nhiều rồi, anh chỉ không muốn cô ấy quấy rầy chúng ta."
Diệp Cẩn cười lạnh: “Nhưng vào ba năm trước cô ta đã quấy rầy rồi đấy thôi, nhận đi, đừng để cho Lâm tiểu thư đợi lâu."
Lệ Dĩ Thần bất đắc dĩ lắc đầu, không thể làm gì khác hơn là nhấn nút nghe: “Mạn Thanh, tìm anh có chuyện gì?"
“Cuối cùng anh cũng đã chịu nghe điện thoại, A Thần, gần đây anh có bận gì không?"
“Không, em nói đi."
“Anh không bận vậy thì tốt quá, A Thần, chúng ta đi ăn cơm đi, nghe mẹ nuôi nói anh đang đi công tác ở thành phố J, vừa lúc em cũng đến thành phố J quay quảng cáo, anh đang ở đâu? Em sẽ đến tìm anh."
“Xin lỗi, bây giờ anh không ăn cơm với em được, nếu như em không có việc gì thì lúc trở về thành phố A rồi gặp."
Không đợi Lâm Mạn Thanh nói xong, Lệ Dĩ Thần đã cúp điện thoại, Diệp Cẩn lành lạnh nhìn Lệ Dĩ Thần cười yếu ớt, không nói gì.
Lệ Dĩ Thần cũng không nói chuyện, chỉ bỏ da vịt vào bánh tráng rồi cuốn lại, sau đó đưa cho Diệp Cẩn: “Nhân lúc còn nóng nên ăn nhanh, nguội sẽ có mùi tanh."
Diệp Cẩn do dự một chút rồi nhận lấy: “Em tự làm được."
Quả nhiên Lệ Dĩ Thần không làm nữa, chỉ nhìn Diệp Cẩn ăn, hồi lâu mới nói: "Em còn chưa nói cho anh biết em muốn bồi thường cái gì?"
Diệp Cẩn dùng khăn ăn lau miệng, sau đó nở nụ cười vui vẻ, hết sức vô hại với Lệ Dĩ Thần: “Em muốn anh không khai xin lỗi em trước giới truyền thông của thành phố A."
Lời của Diệp Cẩn khiến Lệ Dĩ Thần nhíu mày, anh chưa từng nghĩ rằng cô gái đơn thuần, nghe lời giống như thỏ nhỏ trước kia hôm nay đã trở thành một con dao sắc bén, có thể đâm anh khiến máu tươi chảy đầm đìa.
“Việc này thì anh không có cách nào làm được."
Lệ Dĩ Thần từ chối dứt khoat, không phải anh không có thành ý mà là chuyện anh không làm thì anh phải nói xin lỗi như thế nào, còn có người cô thân thiết hơn mẹ đẻ của anh, anh không thể không bận tâm đến cảm xúc của bà, nếu anh công khai nói xin lỗi với con gái kẻ thù, làm sao bà có thể chấp nhận được?
Diệp Cẩn thất vọng nhìn Lệ Dĩ Thần, lúc Lệ Dĩ Thần cho rằng Diệp Cẩn sẽ quay người đi thì lại nghe Diệp Cẩn hỏi một câu: “Nói cho em biết nguyên chân chính ly hôn năm đó."
Nhìn bữa đại tiệc vịt quay phong phú, Diệp Cẩn chợt phát hiện lỗ mũi có chút ê ẩm: “Anh còn nhớ sao?"
“Hi vọng nguyện vọng của em không phải được thực hiện quá muộn."
Trường Thành, vịt quay, mọi mong đợi của cô đối với thành phố J hôm nay anh đều giúp cô hoàn thành, chẳng qua lời hứa năm đó vào hôm nay đã hoàn toàn thay đổi.
“Lệ Dĩ Thần, anh cho rằng làm những thứ này thì có bù đắp được những tổn thương mà năm đó anh đã gây ra với em sao?"
Lệ Dĩ Thần cau mày: “Dĩ nhiên là không đủ, A Cẩn, anh đã chuyển nhượng căn nhà ở khu Tân Hải, thành Tây cho em, lát nữa anh sẽ bảo Tần Mục đưa chìa khóa cho em."
Diệp Cẩn im lặng, thấy Lệ Dĩ Thần không nói nữa thì mới nói: “Cứ như vậy thôi? Xem ra bồi thường của Lệ tổng không thể coi là hào phóng được, nghe nói ông ngoại anh là người Mỹ gốc Hoa giàu nhất, lại thêm tập đoàn Hải Lan càng ngày càng được trong và ngoài nước coi trọng, bây giờ anh lại đối với xử với vợ trước như vậy quả thật có chút keo kiệt."
“Anh biết rõ những thứ này không là gì cả, em muốn cái gì thì cứ việc nói ra, anh sẽ thỏa mãn em."
Diệp Cẩn cười lên: “Quả nhiên là không giống nhau, anh sinh viên nhà nghèo năm đó hôm nay đã trở thành người giàu có rồi."
Lời nói của Diệp Cẩn khiến Lệ Dĩ Thần không biết cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì, cho dù ai nói những câu này thì anh cũng không cảm thấy gì cả, nhưng chỉ có từ trong miệng của cô nói ra thì lại giống như vạn tên xuyên tim, đau đớn khó chịu.
Lúc hai người lâm vào im lặng thì điện thoại của Lệ Dĩ Thần đã phá vỡ không khí trầm lắng này, điện thoại reo hồi lâu, hai người đều thấy được màn hình hiển thị người gọi là Lâm Mạn Thanh, Lâm Mạn Thanh này giống như cái gai hung hăng đâm vào vết thương đã gần khép miệng của Diệp Cẩn, khiến cho cảm giác khổ sở năm đó lại ùa vào đáy lòng.
Lệ Dĩ Thần vừa định tắt thì lại nghe Diệp Cẩn cười lạnh, nói: “Tại sao không thể nhận điện thoại của Lâm Mạn Thanh ở trước mặt em?"
Lệ Dĩ Thần than nhẹ: “Em nghĩ nhiều rồi, anh chỉ không muốn cô ấy quấy rầy chúng ta."
Diệp Cẩn cười lạnh: “Nhưng vào ba năm trước cô ta đã quấy rầy rồi đấy thôi, nhận đi, đừng để cho Lâm tiểu thư đợi lâu."
Lệ Dĩ Thần bất đắc dĩ lắc đầu, không thể làm gì khác hơn là nhấn nút nghe: “Mạn Thanh, tìm anh có chuyện gì?"
“Cuối cùng anh cũng đã chịu nghe điện thoại, A Thần, gần đây anh có bận gì không?"
“Không, em nói đi."
“Anh không bận vậy thì tốt quá, A Thần, chúng ta đi ăn cơm đi, nghe mẹ nuôi nói anh đang đi công tác ở thành phố J, vừa lúc em cũng đến thành phố J quay quảng cáo, anh đang ở đâu? Em sẽ đến tìm anh."
“Xin lỗi, bây giờ anh không ăn cơm với em được, nếu như em không có việc gì thì lúc trở về thành phố A rồi gặp."
Không đợi Lâm Mạn Thanh nói xong, Lệ Dĩ Thần đã cúp điện thoại, Diệp Cẩn lành lạnh nhìn Lệ Dĩ Thần cười yếu ớt, không nói gì.
Lệ Dĩ Thần cũng không nói chuyện, chỉ bỏ da vịt vào bánh tráng rồi cuốn lại, sau đó đưa cho Diệp Cẩn: “Nhân lúc còn nóng nên ăn nhanh, nguội sẽ có mùi tanh."
Diệp Cẩn do dự một chút rồi nhận lấy: “Em tự làm được."
Quả nhiên Lệ Dĩ Thần không làm nữa, chỉ nhìn Diệp Cẩn ăn, hồi lâu mới nói: "Em còn chưa nói cho anh biết em muốn bồi thường cái gì?"
Diệp Cẩn dùng khăn ăn lau miệng, sau đó nở nụ cười vui vẻ, hết sức vô hại với Lệ Dĩ Thần: “Em muốn anh không khai xin lỗi em trước giới truyền thông của thành phố A."
Lời của Diệp Cẩn khiến Lệ Dĩ Thần nhíu mày, anh chưa từng nghĩ rằng cô gái đơn thuần, nghe lời giống như thỏ nhỏ trước kia hôm nay đã trở thành một con dao sắc bén, có thể đâm anh khiến máu tươi chảy đầm đìa.
“Việc này thì anh không có cách nào làm được."
Lệ Dĩ Thần từ chối dứt khoat, không phải anh không có thành ý mà là chuyện anh không làm thì anh phải nói xin lỗi như thế nào, còn có người cô thân thiết hơn mẹ đẻ của anh, anh không thể không bận tâm đến cảm xúc của bà, nếu anh công khai nói xin lỗi với con gái kẻ thù, làm sao bà có thể chấp nhận được?
Diệp Cẩn thất vọng nhìn Lệ Dĩ Thần, lúc Lệ Dĩ Thần cho rằng Diệp Cẩn sẽ quay người đi thì lại nghe Diệp Cẩn hỏi một câu: “Nói cho em biết nguyên chân chính ly hôn năm đó."
Tác giả :
Uyển Khanh